Tôi Phải Đào Hôn

Du thuyền thuộc hạng trung, vào lúc xảy ra vụ nổ, khói bụi cuồn cuộn bốc lên tận trởi xanh.

Hoàng lão bản nằm trên sàn đại sảnh, tiếng nổ vang lên, rượu bánh đồ ăn nước uống trên bàn đều nghiêng nghiêng ngả ngả, "rầm" một tiếng ly rượu đỏ hất thẳng mặt lão. Gã giật mình ngồi dậy, chỉ thấy tiếng thét chói tai ở khắp nơi, âm thanh đồ vật đổ vỡ, tiếng nam nữ lôi lôi kéo kéo gào khóc muốn khàn cổ vang vọng khắp tai, huyệt thái dương lão cơ hồ muốn nổ tung.

Trước đó gã kéo Hoàng lão bản vào trong đại sảnh, ngồi bên cạnh lão, tựa lưng vào bàn, trong tay bưng một cái đĩa, ăn đến là ngon lành.

Gã kỳ thực cũng chẳng muốn ăn.

Nhưng lại có trong mình tật xấu, chỉ cần vừa căng thẳng liền không nhịn được muốn ăn chút gì đó làm dịu cảm xúc, lúc này boss của mình đang đánh nhau cùng với một đống quái vật, nhờ thông tấn khí mà biết được đối phương tựa hồ đã sử dùng vũ khí kiểu mới, kết quả ra sao ai mà biết được. Đặc biệt là bây giờ chính mình vẫn đang ngồi trên một đống bom, không đề cập đến việc đã nổ một cú, biết đâu một khắc nữa mọi người bọn họ đều bị oanh tạc thành tro.

Vì thế gã càng lúc ăn càng nhiều.

Giờ phút này thấy Hoàng lão bản mở mắt, gã nuốt ngụm đồ ăn trong miệng xuống, hỏi: "Tỉnh rồi à?"

Hoàng lão bản có chút mơ hồ, rên rỉ mà ôm đầu, phải mất năm sáu giây mới nhớ lại những chuyện xảy ra trước đó, lý trí "phụt" một cái đứt đoạn, vồ tới tóm chặt cổ áo ai kia.

"Ta thao cả nhà ông chủ của các người a a a! Lão tử mất bao nhiêu công sức nước bọt mới mời được những nghệ thuật gia kia đó! Thật vất vả mới có thể đến Thiên Gia giao lưu nghệ thuật, vậy mà tên kia dám tán gái tán trai ở đây! Tán tỉnh nhau thì thôi đi, còn dám phá hoại! Phá hoại thì phá cmm đi, còn xảy ra án mạng đó án mạng đó! Rốt cuộc là ông đây tạo nghiệp gì có lỗi với hắn, sao hắn có thể đối xử với ta như vậy -----!"

Lão dừng lại một chút, thấy trong tay người này là một đống mỹ thực, càng thêm bi phẫn: "Lão tử thuê các ngươi phụ trách bảo vệ an toàn cho buổi giao lưu nghệ thuật, hiện tại trở thành cái dạng này, con mẹ nó ngươi còn có tâm tình để ăn sao! Ngươi ngươi mau phun hết đồ ăn của lão tử ra! Ói ra -----!" (Thương quá hjhj)

Lính đánh thuê gặm miếng thịt heo bị lão làm phiền, thiếu chút nữa đem cái đĩa đập vào mặt lão, vội vàng tránh ra: "Ngài bình tĩnh một chút, người không phải do ông chủ giết."

"Như vậy rồi còn muốn ta bình tĩnh?" Hoàng lão bản cả giận nói, "Người không phải do hắn giết thì sao? Dù sao hôm nay bởi vì hắn nên mới xảy ra việc này, nếu hắn không cưỡng hôn Ôn Kỳ thì sẽ có chuyện này sao? Hắn không thấy với cái đức hạnh biến thái đó của hắn, Ôn Kỳ có thể để ý động tâm với hắn sao? Mơ cũng đẹp quá rồi đó!"

Lính đánh thuê không vui, tuy rằng boss của họ đúng là tên biến thái, nhưng cũng không cho phép boss nhà mình bị người ta nói như vậy nha.

Lính đánh thuê: "Tôi sẽ giữ nguyên câu này, thay ông nhắn lại cho ngài ấy."

Hoàng lão bản há mồm rống: "Ngươi đi ngay đi, lão tử lại sợ hắn!"Lính đánh thuê: "Vậy ông thả tôi ra đi."

Hoàng lão bản buông tay ra, sau đó hai giây lại kéo người trở lại, đối diện tầm mắt của đối phương mà thở dài đầy nặng nề, cơ thịt trên mặt đều muốn run rẩy, một lát sau liền lấy tay đè xuống bờ vai người nào đó, nộ khí mất đi một phần lớn, chán nản nói: "Ngươi dùng lương tâm mà nói xem, lão bản các ngươi đúng hay là sai?"

Lão bản của chúng tôi cùng chuyện này thật sự không có quan hệ gì hết, người có vấn đề là lão bản phu nhân đầy hung tàn a!

Lính đánh thuê có nổi khổ không thể nói ra, chỉ có thể sử dụng kỹ năng an ủi tinh thần, không biết xấu hổ thở dài nói: "Việc này không thể trách lão bản của chúng tôi, là trên thuyền bị tổ chức khủng bố cài bom tấn công, boss vì muốn dụ bọn họ ra mặt mới cố ý làm vậy."

Hoàng lão bản trong nháy mắt cảm thấy mình nghe nhầm rồi: "----- Cái gì?"

"Là thật, bọn họ còn mang theo một đám quái vật vô cùng tàn bạo, một quyền thôi có thể đánh bay đầu người," lính đánh thuê nói, "Boss của chúng tôi sợ ông không giấu được chuyện này, không dám nói cho ông biết."

Hoàng lão bản suy nghĩ một chút: "Là.... Chính là có thể đánh bay thùng rác với người kia sao?"

"Đúng vậy, rất là lợi hại, nếu là mặc kệ gã, gã sẽ phát rồi mà giết người khắp nói," lính đánh thuê thừa dịp phản công, trầm giọng nói, "Hiện tại boss và mọi người đang liều chết cản lại đám người kia, bom cũng đã nổ một quả, phụ trách sắp xếp người chạy thoát cũng là người của chúng tôi, ông nhìn lại lương tâm của ông coi, boss của chúng tôi có lỗi với ông ở chỗ nào?"

Hoàng lão bản há hốc mồm, không kịp chuẩn bị tinh thần bị chiêu này đánh cho choáng váng.

Lính đánh thuê còn ngại không đủ, nói tiếp: "Tôi cho ông biết, nếu không phải ngài ấy sợ ông xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, phải để tôi ở lại trông coi, tôi đã sớm ra ngoài hỗ trợ, ai rảnh đâu mà để ý ông!"

Hoàng lão bản nói: "Ta... Ta không biết gì hết."

Lính đánh thuê: "Ông đừng có nói nhảm, nhân lực chúng tôi không đủ, vừa nãy không rảnh mang ông chạy trốn, giờ ông tỉnh lại rồi thì đi nhanh lên, trông thấy đường phía bên kia không? Đi qua đi, nếu may mắn có thể thấy chiếc thuyền cứu hộ, nếu xui xẻo quá cũng không sao, đã có người báo cảnh sát rồi, không chừng cảnh sát sắp lái phi hành khí đến."

Hoàng lão bản lo lắng nói: "Vậy lão bản của các ngươi...."

Lính đánh thuê ngắt lời ông, nói: "Ông lo cho chính mình thôi là được rồi, đừng có lưu lại cản trở."

Hoàng lão bản cảm giác tam quan cùng nhận thức bị lật đổ, đứng lên mờ mịt đi về phía trước, quay đầu lại nhìn bóng người mơ hồ bên ngoài, lại nhìn thấy tên lính kia "thấy việc nghĩa chẳng từ nan" xông vào, bỗng nhiên có chút cảm động, thầm nghĩ huynh đệ Trác Phát Tài ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện gì nha! =)))

Lúc này người mà lão thầm cầu nguyện vừa mới giết xong một cỗ máy giết người.

Mặc dù Hạ Lăng Hiên rất muốn nhanh chóng(*) tiêu diệt tên quái vật thứ hai, nhưng xung quanh đều là người, lại nghĩ tới cái lý do chuột rút vừa rồi không nói được, chỉ có thể nghĩ biện pháp hất tên này xuống biển, bất quá lúc này khẳng định thứ đó đã có trí thông minh nhất định rồi, sẽ không dễ dàng mà thu thập như vừa nãy, cho nên cần phải tạo một cơ hội để lợi dụng.

Anh lập tức phân phó: "Cầm máy phát xạ, lại đây."

Bọn lính đánh thuê động tác nhanh chóng cấp tốc, rất nhanh liền theo mệnh lệnh của anh đứng vững, tay cài lên cò súng, chuẩn bị cho thứ kia ăn một đòn lớn.

Ôn Kỳ cùng với tên tội phạm tựa như Quý thiếu gia đã không còn ở nơi này.

Mặc dù tên tội phạm không rõ vì sao tên bảo tiêu kia mới rớt xuống bể bơi không được bao lâu liền ngủm củ tỏi, nhưng gã tuyệt đối không tin tưởng cái lý do chuột rút của ai đó. Nhưng bây giờ so đo với những thứ vô dụng này làm gì, mục tiêu của gã chính là Ôn Kỳ, thấy Ôn Kỳ sau khi đạp gã thì co cẳng chạy, liền vội vàng đuổi theo.

Mấy người Phó Tiêu cũng vội vàng đuổi theo ở phía sau.

Miên Phong quá yếu ớt không khỏi bị đụng, sớm ở trong dòng người đông đúc chen lấn nhau trước cửa đập cho hôn mê bất tỉnh, đang được hai tên bảo tiêu trông chừng, bây giờ đội ngũ chỉ còn lại Phó Tiêu, Tây Hằng Kiệt cùng với hai tên bảo tiêu Hạ Lăng Hiên phái cho Ôn Kỳ trước khi xuất phát.

Bọn họ lúc trước vốn là muốn chạy lên tầng trên hỗ trợ, nhưng không để họ đến bậc thang, lính đánh thuê cùng mấy vị bị lưới đánh cá kia vây khốn liền kéo nhau đến gần đó mà chiến đấu, mấy cỗ máy giết người kia cũng coi bọn họ làm mục tiêu chướng ngại mà tấn công, bọn họ chỉ có thể bất đắc dĩ mà tránh né.

Về sau bọn họ rốt cục có thể xông lên đến đầu bậc thang, đúng lúc bạo tạc đến, chấn động khiến họ suýt chút nữa là lăn xuống, tiếp đó lại thấy Ôn Kỳ nhảy xuống, bị tên tội phạm kia đuổi theo, cùng nhau đi về hướng đó.

Giờ phút này Ôn Kỳ chính là đang chạy như điên trên boong tàu.

Dọc theo con đường này có ba vị trí được cố định, cậu thế là cho vị thiếu gia vênh váo này ăn một chút hố, khiến đối phương trong đầu có ý niệm muốn ăn tươi xé xác cậu ra trăm mảnh.

Tên tội phạm cắn răng nói: "Bắt được ngươi, nhất định ta phải bẻ gãy chân của ngươi!"

Ôn Kỳ cảm giác gã càng ngày càng đến gần, khẽ cười một tiếng: "Ngươi mắc câu rồi, A2."

Tội phạm vội vàng dừng lại, chuẩn bị tâm lý nhảy về phía sau tránh cho bom đạn tác động đến, ai ngờ đến nửa điểm động tĩnh cũng không có, mà Ôn Kỳ thì vẫn còn tiếp tục chạy, tiếng cười vui vẻ không chút lưu tình truyền tới, đủ để gã hiểu được rằng mình lại bị hố. Quai hàm của gã xiết lại, thiếu chút nữa muốn nghiền nát hàm răng, lần nữa tăng tốc chạy như bay về phía trước, ý niệm muốn ngược đãi đến chết người nào đó trong đầu liền nâng lên tầm cao mới.

Hai người một trước một sau chạy đến phần đuôi tàu, tên tội phạm còn kém ba mét nữa là có thể tóm lấy ai đó.

Đúng lúc này, Ôn Kỳ đột nhiên tăng tốc, hướng lan can bên cạnh mà giẫm mạnh, mượn lực nhảy vọt lên, một phát liền bắt được dây thừng treo lơ lửng trên không trung nhảy ra ngoài. Trực giác tên tội phạm cảm thấy không tốt, nhưng chẳng kịp chờ gã phản ứng, một cú oanh tạc lại nổ ra, chính là ở ngay bên cạnh thân gã, gã căn cản chẳng có cách nào phản kháng, trong phút chốc liền bị sóng nhiệt hất xuống lan can.

Gã bỗng nhiên ngẩng đầu, xuyên qua tầng tầng mảnh vụn cùng sương mù nhìn thấy đôi mắt Ôn Kỳ, lập tức rõ ràng mới vừa rồi Ôn Kỳ không có lừa gã, chỉ là A2 đó là muốn lúc này mới vang lên!

Mẹ nó! (tức ghê á)

Trong lòng gã không thể ức chế được mà dâng lên một cỗ ngoan lệ, đầu gối vừa nhấc, nhanh chóng rút ra một cây chủy thủ ở mắt cá chân, gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng của Ôn Kỳ, vào lúc trước khi rơi xuống biển liền dùng hết sức lực mà ném.

Lực đạo của gã không thể khinh thường được, cây chủy thủ kia nhanh như chớp bay về phía Ôn Kỳ, bỗng nhiên xuyên qua dây thừng, "ầm" một tiếng va vào thân thuyền. Ôn Kỳ cảm thấy lực đạo đột nhiên buông lỏng, sắc mặt khẽ biến đổi, từ trên không trung mà rớt xuống.

"Không thể nào!" Trợ lý ở trên tầng thượng đứng dậy, người vừa rồi kích nổ bom chính là y, ngay sau đó y vội vàng ném dây thừng về phía phu nhân, đáng tiếc vụ nổ khiến khói bụi bay bù mịt, chắn hết tầm nhìn của y, cả người phu nhân đều chìm trong sương khói.

Mấy người Phó Tiêu và Tây Hằng Kiệt vừa vặn nhìn thấy cảnh này, thần sắc biến đổi muốn nhào qua giữ lấy Ôn Kỳ, nhanh chóng chạy đến boong tàu nơi xảy ra bạo tạc, duỗi tay ra cũng không thể bắt lấy người.

Bọn họ đang tính buộc dây thừng rồi nhảy xuống biển cứu người, chỉ thấy còn có người nhanh hơn bọn họ, đồng thời còn liều lĩnh hơn họ rất nhiều ----- Hạ Lăng Hiên lập tức giải quyết cỗ máy giết người còn lại, lướt qua bọn họ trực tiếp nhảy xuống đuổi theo Ôn Kỳ.

Trước khi nhảy xuống anh mở thông tấn khí, phân phó:"Mau tiêu diệt phi hành khí của chúng!"

"Ngọa tào!" (Cứ hiểu là ĐM cho lẹ)

Trợ lý nhanh chân vọt đến trước lan can nhìn về phía dưới gào thét một tiếng, bên tai nghe thấy tiếng "Bịch" cùng lời dặn dò của ai đó qua thông tấn khí, liền đem sự tình phu nhân rơi xuống biển, ngay lập tức boss cũng nhảy xuống ra kể một lượt.

Kênh thế giới liền tĩnh mịch trong chớp mắt, rồi như ong vỡ tổ: "----- Cái gì?"

Trợ lý nói: "Mọi người có nghe thấy không, ngài ấy muốn phá hủy phi hành khí."

Nhóm cao tầng: "Lúc này rồi còn muốn tiêu diệt phi hành khí sao?"

Trợ lý hỏi:" Rồi sao?"

"..... Nổ," Nhóm cao tầng dừng lại, trăm miệng một lời, "Nhưng tranh thủ thời gian tìm người vớt họ lên nhanh!"

Trợ lý: "Tôi biết."

Nhưng bọn họ nghĩ thì như vậy, mà hiện thực lại tàn khốc.

Thuyền cứu sinh đều được dùng cho các khách nhân trên thuyền, mà vùng biển nhìn qua rất êm đềm này, thật ra nước chảy rất xiết, hơn nữa du thuyền lúc này cứ hung hăng chạy về phía trước, trong nháy mắt liền trôi được vài trăm mét, chỉ lúc nữa thôi là không thể tìm thấy người nữa.

Trợ lý gấp đến đổ mồ hôi, nhanh chân chạy đến phòng điều khiển chỉ đạo thủy thủ quay đầu thuyền, kết quả cũng không khả quan lắm, do vụ nổ vừa rồi, nước đã tràn vào trong thuyền, không lâu nữa rất có thể sẽ chìm xuống.

Y nhìn không được chửi bới một tiếng, nghe thấy trong thông tấn khí tiếng báo cáo của đồng đội, nói là thuyền đánh cá đó đang đi về hướng boss bọn họ, lập tức chạy ra bên ngoài, cả giận nói: "Lựu đạn cùng máy phát xạ khí đâu? Tấn công chúng, không thể để cho bọn chúng qua đó!"

Y ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, phát hiện thuyền đánh cá bên trong không chỉ có phi hành khí, còn có cả cano chuyên dụng, giờ phút này đã có hai chiếc cano được sử dụng, một chiếc đi tìm tên tội phạm, cái còn lại xông về phía lão bản.

Hạ Lăng Hiên vừa mới nhận ra phương hướng của Ôn Kỳ, liền nghe thấy tiếng động cơ từ xa đến gần truyền đến, nhìn lên, chỉ thấy một chiếc cano vọt đến, đồng thời móc súng ra, anh không khỏi nheo mắt lại.

Tên thủy thủ đang muốn bóp cò súng, chợt phát hiện không thể thở nổi, súng cũng theo đó mà rớt xuống.

Gã sờ lên cổ, thống khổ há miệng, ngay trước khi mất đi ý thức liền cảm thấy có thể hít thở, lượng lớn không khí tràn vào lồng ngực, khiến gã sặc sụa mà ho.

Hạ Lăng Hiên cười nói: "Không muốn trải nghiệm cảm giác vừa rồi lần nữa thì ngoan ngoãn cho cano dừng lại."

Gã bỗng nhiên nhìn về phía anh, một mặt không thể tin tưởng.Hạ Lăng Hiên nở nụ cười đầy khát máu, nói: "Đừng để ta nói lần thứ hai."

Phản ứng đầu tiên của gã chính là chạy, cũng không kịp chờ gã phóng đi liền cảm thấy khó thở, thậm chí còn nghiêm trọng hơn lần trước rất nhiều, gã cơ hồ muốn ngã quỵ xuống, vội vàng khẩn cầu mà cầu xin Hạ Lăng Hiên, thấy đối phương vẫn bất vi sở động (*), chỉ có thể run run tay tắt đi hệ thống động cơ, lúc này mới được cứu.

Gã ho khụ khụ đến gớt nước mắt, hoảng sợ nhìn người phía dưới: "Ngươi... ngươi là thứ quái vật gì?"

Hạ Lăng Hiên bơi về phía gã, không trả lời.

Người lái thuyền hoàn toàn không dám động đậy, đang muốn cầu anh cho mình con đường sống, liền lần thứ ba hít thở không thông, ngay sau đó liền bị kéo xuống biển, nhanh chóng mất ý thức.

Hạ Lăng Hiên nhẹ nhàng xử lý gã, nhanh chóng dùng cano đi về phía Ôn Kỳ, kéo người lên, cười nói: "Ôm chặt tôi."

Ôn Kỳ lau sạch nước dính trên mặt, hỏi: "Anh làm sao cướp nó được nó vậy? Tôi thấy tình trạng hắn ta không đúng lắm."

Hạ Lăng Hiên nói: "Hắn có thể bị hen suyễn cấp A, bệnh tái phát."

Ôn Kỳ thầm than một tiếng vận khí cứt chó, thấy anh không nhắc nhở liền tăng tốc, vô thức ôm chặt eo anh. Hạ Lăng Hiên cực kỳ hài lòng, trông thấy chiếc cano còn lại đã mò được tên thiếu gia tội phạm, liền tiến về phía đó giải quyết bọn họ.

Ngay tại lúc này, phía sau truyền đến một tiếng nổ vang, bọn họ quay đầu lại, chỉ thấy bên trên thuyền đánh cá phát ra ánh lửa ngập trời, hiển nhiên là bị cái gì đó bạo tạc.

Chiếc thuyền kia thấy thế liền tăng tốc, đổi hướng rẽ về phía trước. Hạ Lăng Hiên ở sau cùng, đuổi theo được mười phút, đột nhiên nói: "Bọn chúng hẳn là muốn đến vùng biển quốc tế."

Ôn Kỳ vừa nghe liền biết bên kia hẳn là có thuyền tiếp ứng, hỗ trợ cho bọn họ, hỏi: "Mất bao lâu nữa để đến?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Hẳn là không còn xa."

Ôn Kỳ ở trong lòng thầm tiếc hận, nói: "Được rồi, vừa rồi tôi có nghe thấy bọn chúng gọi hắn là Tam thiếu, coi như có chút thu hoạch."

Hạ Lăng Hiên chậm rãi giảm tốc độ, thay đổi phương hướng trở lại, hỏi: "Tam thiếu?"

Ôn Kỳ nhíu mày: "Anh khi đó tiếp nhận vụ tìm tôi, không biết cố chủ là ai?"

Hạ Lăng Hiên tự nhiên không thể nói thẳng ra, chỉ có thể không biết xấu hổ mà nói: "Đối phương không tiết lộ danh tính, chỉ muốn người của tôi tìm em, tôi cũng chỉ biết đến tập đoàn Phái Lãm."

Ôn Kỳ liền đơn giản thuật lại những gì cậu phát hiện ở Mạn Tinh Điển, nói: "Bây giờ nhìn lại, có vẻ Tam Thiếu cùng kẻ đứng sau màn này là hai người, hơn nữa địa vị tên Tam Thiếu này ở Mạn Tinh Điển cũng không hề thấp."

Hạ Lăng Hiên nói: "Không có chuyện gì, tôi thấy hắn ta bị thương không nhẹ, có thể không sống nổi."

Ôn Kỳ nói: "Miệng vết thương của hắn ta có thể tự động phục hồi, hẳn là sẽ sống sót."

Hạ Lăng Hiên khẽ giật mình: "Cậu nói cái gì?" (*)

Ôn Kỳ liền thuật lại sự tình lúc đối chiến cho anh, chờ vài giây vẫn không thấy anh mở miệng, hỏi: "Làm sao?"

Hạ Lăng Hiên nói: "Không có gì, cảm giác có chút thần kỳ.... Hả?"

Ôn Kỳ vừa muốn hỏi lại làm sao, lại nhạy cảm phát hiện tốc độ của cano càng lúc càng chậm, rất nhanh liền dừng lại, hiểu rõ nói: "Hết năng lượng rồi hả?"

Hạ Lăng Hiên ứng thanh, yên lặng một giây, nhanh chóng xoay người cùng cậu đối mặt nhau, hai mắt phát sáng.

Ôn Kỳ: "......"

Hạ Lăng Hiên liếm liếm khóe môi, từ đề tài vô cùng nghiêm túc liền chuyển sang màu hồng phấn, cười hỏi: "Bảo bối, xem tôi vừa nãy "nghĩa vô phản cố"* nhảy xuống nước tìm em, không thưởng cho tôi một chút sao?"

*Nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa chẳng từ gian nan.

Ôn Kỳ không hề trả lời, nhìn một chút không gian chật hẹp của cano, lại nhìn xung quang biển cả rộng lớn bao la, cuối cùng nhìn tên cầm thú trước mặt, trong đầu hiện lên tên một bộ phim, trầm mặc.

Hạ Lăng Hiên quan sát nét mặt của cậu, hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Ôn Kỳ nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Phong độ tuổi trẻ.(*)"

*Raw nó là "少年派", mình đoán là một bộ phim, mà tra thì không rõ cho lắm, ai có thông tin thì cho giải đáp mình với, chống mù chữ cho mình.

_Hết chương 31_

Về xưng hô: khi nào anh nhà nghiêm túc thì xưng hô là tôi - cậu, ngược lại thì tùy cơ ứng biến. Mà anh nhà có mấy khi được nghiêm túc đâu?

20/10 chúc chị em phụ nữ mạnh khỏe thành công


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui