Tôi Phải Trở Về Vòng Tay Của Anh Ấy


Tiêu Văn Ngôn lại gật đầu.
****
Buổi sáng ngày thứ năm hôm ấy, Tiêu Văn Ngôn đã dành tất cả thời gian chỉ để họp,
hiện tại mặc kệ là công ty nước ngoài hay nội địa.

Trước đây công ty bị chủ lấy quyền làm càn, bởi vậy việc Tiêu Văn Ngôn cần làm bây giờ là cắt giảm biên chế của nhân viên trong công ty, đem hết lũ người vô dụng đuổi đi.

Các vị cổ đông lớn đang ngồi ở đó không ai dám hó hé nửa lời.
Những việc khó nhằn đều đã giải quyết xong, Tiêu Văn Ngôn mới trở lại văn phòng và ngồi yên lặng trước bàn làm việc,
bên ngoài xám xịt một mảng trời, hắn dùng tay chống cằm, vừa nãy vừa được Triệu Minh phân tích một số dữ liệu, ánh mắt hắn trầm tư nhìn chuỗi vòng sừng nhung đeo bên tay phải, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng lại cảm thấy hẳn mình chỉ nhất thời xuất thần mà thôi.
Bên ngoài có người gõ cửa, Tiêu Văn Ngôn lên tiếng lệnh cho vào, vừa nghe thấy Triệu Minh liền đến:
"Tiêu tổng, đây là hợp đồng cổ phần mà người đã phân phó."
Tiêu Văn Ngôn gật đầu, Triệu Minh liền nhìn hắn tiếp lời:
"Còn có người đang muốn gặp ngài, đang đứng ngoài cửa"
"Ai?" Tiêu Văn Ngôn dương mắt.
"Phương Lăng Châu" Triệu Minh đáp: "Ngài hẳn còn nhớ năm đó ở Yến Giang ngài có một huynh đệ sát vách họ Phương, là bạn học cũ của người."
Triệu Minh làm việc ở Tiêu gia đã nhiều năm, cũng coi như nhìn Tiêu Văn Ngôn lớn lên, lần này cũng là Tiêu Minh phái cậu đi theo hắn.
"Nhớ rõ, bảo hắn vào đi."
Tiêu Văn Ngon cừa dứt lời Triệu Minh liền đi ra cửa gọi người, Tiêu Văn Ngôn dựa lưng vào ghế, đổi hướng ngồi.
Một lát sau, Phương Lăng Châu liền tới, vẫn như cũ mang mắt kính, dáng vẻ lịch sự nho nhã, khóe miệng mang ý cười, không khác gì hồi còn đi học chỉ là cao hơn, chững chạc hơn một chút.
Tiêu Văn Ngôn đưa tay lên, ra hiệu cho Phương Lăng Châu ngồi xuống, sau đó hỏi:
"Anh tìm tôi có việc gì?"
"Cậu đối với tôi còn có địch ý sao? Ánh mắt so với trước kia chẳng khác mấy." Phương Lăng Châu hơi hơi mỉm cười.
Tiêu Văn Ngôn đặt khuỷu tay ở tay vịn ghế dựa, ngón tay gõ gõ, đôi môi lười nhác nhếch một cái, hỏi lại:
"Rõ ràng vậy sao?"
"Kỳ thật điều này không cần thiết dù sao Duy Tây cũng không ở đây, chúng ta có thể tiếp tục làm bằng hữu." Phương Lăng Châu nói.
"Vậy à ngươi biết cô ấy ở đâu?"
Tiêu Văn Ngôn khẽ cười:" Ngươi đột nhiên đến đây chỉ muốn hỏi cái này?"
"Nhưng chắc ngươi không phải không biết ta đối với cô ấy có tâm tư gì?"
Phương Lăng Châu cười nói:" Nhưng nếu Duy Tân xuất hiện, cô ấy cũng không muốn cùng Tiêu gia các ngươi có chút liên lụy gì.

Dù sao thì lúc trước khi cô ấy ở Tiêu Gia cũng không đến nỗi tốt, cuối cùng còn bị mẹ của ngươi đuổi đi."
"Kỳ lạ thế nào chuyện này cũng không phải do cậu định đoạt." Tiêu Văn Ngôn nói, ánh mắt vô định nhìn về phía Phương Lăng Châu:" Chuyện tôi cùng Duy Tây thế nào cũng không cần cậu nhúng tay vào, đồ vật của mình, tôi sẽ tự đoạt về."
"Được." Phương Lăng Châu đứng lên, khẽ đỡ mắt kính, đặt tấm danh thiếp lên bàn:" Đây là phương thức liên lạc của tôi.

Nếu tìm được Duy Tây thì báo cho tôi một tiếng, đồng thời tôi cũng hy vọng cậu đừng cưỡng ép, hãy tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy."
"Tôi sẽ cố gắng hết sức." Tiêu Văn Ngôn nhún vai cười cười nói, toàn bộ quá trình đều không bày tỏ cảm xúc gì thái quá.
Phương Lăng Châu liếc hắn một cái rồi liền rời khỏi văn phòng, sau đó Triệu Minh liền đi vào.
Tiêu Văn Ngôn nhìn tấm danh thiếp, liền hỏi Triệu Minh:
"Chú Minh, chú cảm thấy Duy Tây là do Phương Lăng Châu mang đi sao?"
"Tôi cũng không chắc, nhưng theo tôi được biết sau khi Duy Tây dời đi nhà họ Phương cũng dời khỏi Diên Giang chỉ trong vòng nửa tháng, nhưng địa điểm dời đi không phải Lăng Hải, Phương Lang Châu dường như đến đây để học đại học." Triệu Minh đáp.
"Đại học S có phải rất nổi tiếng về khoa tiếng anh không?" Tiêu Văn Ngôn đột ngột hỏi.
Vì câu hỏi này không liên quan đến những chủ đề trước đó nên Triệu mình đơ ra một hồi rồi mới phản ứng lại:"Đúng vậy, có thể nói là hàng đầu."
Nhìn vị trí ở phía trên danh thiếp của Lăng Châu, Tiêu Văn Ngôn đột nhiên cười mỉm, như đang suy tư điều gì đó nhìn Triệu Minh nói: " Giả sử hiện giờ Duy Tây đang ở cùng hắn, hắn đột nhiên tìm đến tôi nên biết chuyện tối hôm qua, có lẽ hôm qua Duy Tây đã bị hắn mang bị, hắn sợ tôi làm gì cô ấy nên sốt ruột tìm tôi tra khảo."
Triệu Minh: " Vậy là cậu muốn tôi phái người đi điều tra Phương Lăng Châu sao?"
"Không cần thiết" Tiêu Văn Ngôn đưa danh thiếp bỏ vào hộc bàn, bên trong là một đống danh thiếp khác mà hắn từng được nhận, hắn lấy tay chống cằm, nhìn một vòng, khóe miệng khẽ nhếch, nhàn nhạt nói: " Không cần hiện tại chúng ta chỉ cần chờ tin tức của Thời Lâm."
***
Buổi chiều, Tô Duy Tây đến Tân Càng sớm hơn 20 phút, dựa vào địa chỉ phỏng vấn đã được cho mà đi lên lầu 9, nhân viên công tác đưa cô đến chỗ chờ nơi đó cũng có rất nhiều người tới, cô liền chọn một vị trí ngồi xuống, khi có người đến liền đứng dậy nhường.
Tô Duy Tây ngoại trừ sở thích Tiếng Anh ra thì còn thích làm nhiếp ảnh gia nghiệp dư, mọi chi phí sinh hoạt trong hai năm qua đều đến từ những bức ảnh mà cô đã chụp.
Cuộc phỏng vấn chính thức bắt đầu lúc ba giờ, mọi người đều đi vào theo thứ tự.

Số thứ tự của Tô Duy Tây là ở giữa.

Sau khi đợi khoảng nửa tiếng, điện thoại trong túi cô liền rung lên hai lần.

Thì ra là Lăng Ngọc gửi:
"Duy Tây, Duy Tây."
Vừa mới nghe được âm thanh phát ra từ trong điện thoại thì cô liền nhìn thấy Lăng Ngọc đứng ở cửa, cao hứng vẫy gọi mình.
Tô Duy Tây cười nhẹ với Lăng Ngọc, đứng dậy nhẹ nhàng từ trong lối nhỏ đi ra, Lăng Ngọc kéo cô đến nơi dễ tán ngẫu, dúi vào tay cô một cốc cà phê:
"Mau uống nhanh để cho tình thần sảng khoái, khi vào trong đó mới bảo trì được trạng thái tốt nhất, tớ nghe nói người phụ trách phòng làm việc này không chỉ nhìn vào tài năng mà còn dựa vào tài hoa, vì vậy cậu phải tràn đầy năng lượng, như những bông hoa nhỏ của quê hương."
Lương Ngọc là bạn cùng phòng hồi đại học và cũng là một trong số ít bạn tốt của cô, cả hai người đều học chuyên ngành tiếng ANh tại đại học S.

Mẹ của Lương Ngọc nói cho cô ấy biết chiều nay Tô Duy Tây sẽ đi phỏng vấn nên Lăng Ngọc vội vàng đến bên cô.
Tô Duy Tây cau mày uống hai ngụm cà phê:
"Tiểu ngọc, cà phê cậu mang đắng quá, thứ đồ này chắc hẳn không dành cho người uống."
"Cho nên đây chính là mỹ nữ uống." Lương Ngọc chỉ ngón tay vào quầng thâm mắt của mình:" Cậu xem mắt tớ đi, nếu không uống cà phê, căn bản sẽ không có cách nào làm việc.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui