Tôi Phải Trở Về Vòng Tay Của Anh Ấy


Đăng cho ngày thứ 2 vì tui lười onl=)))
Hiện tại, mặc dù cảnh còn người mất, nhưng lâu dài mọi thứ vẫn khảm sâu vào tâm trí.
Tô Duy Tây hoàn hồn, cảm thấy không thể cứ ngây ngốc nhìn nhắn như vậy thật xấu hổ, liền muốn hỏi hắn có muốn uống chút gì không.(Chuyện được đăng tải chính chủ tại Wattpad[otpxoaicocmanoi]) Nhưng lại khó mở lời, vì hiện tại cô cùng hắn không giống như xưa nữa, kêu một tiếng "ca ca" sẽ không thích hợp.
Tiêu Văn Ngôn cảm thấy có ánh mắt nhìn về phía mình, theo bản co ngẩn đầu lên nhìn về phía cửa chính.

Tô Duy Tây cả kinh, hoảng loạn hỏi: "Ngôn, Ngôn, Ngôn ca, anh muốn uống cà phê hay nước ấm?"
Tiêu Văn Ngôn nhìn bộ dáng thất kinh của cô nhoẻn miệng cười: "Nước ấm đi."
"Để em đi lấy"
Không đến một phút liền thấy Tô Duy Tây mang ly nước ấm đặt trên bàn của Tiêu Văn Ngôn: "Anh uống đi."
"Ngươi khẩn trương? Vẫn là anh làm em cảm thấy không được tự nhiên?" Tiêu Văn Ngôn ngẩng đầu hỏi cô.
Tô Duy Tây lắc đầu: "Không, không phải"
"Là cảm thấy có lỗi với anh?" Tiêu Văn Ngôn dò hỏi co.
Tô Duy Tây âm trầm nhìn anh,..., là hành động khi có cảm thấy hoảng loạn không biết làm thế nào.
Tiêu Văn Ngôn nhẹ thở ra, khóe môi co ý cười, kéo co ngồi bên cạnh, vỗ về gương mặt co một cách ấm áp, ánh mắt nhu hòa: "Không cần cảm thấy có lỗi, đổi lại là anh khi đó, anh cũng không muốn em biết anh đã rời đi.


Cho nên từ bây giờ, xem anh như những người khác được không?"
Tô Duy Tây rũ mắt, từng ngón tay dài của anh thật sự khiến cô cảm thấy vô cùng yên tâm, sự ấm áp chạy dài đến tim,(Chuyện được đăng tải chính chủ tại Wattpad[otpxoaicocmanoi]) cô mắt thấy một Tiêu Văn Ngôn vừa ôn nhu vừa cố chấp, không hiểu sao cô bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, muốn vì anh làm chút gì đó, khẽ gật đầu: "Dạ."
Tiêu Văn Ngôn nhướng mày, thâm ý cười cười.
Một lát sau Tiêu Văn Ngôn cảm thấy rất đói.

Hôm nay lúc đi gặp đối tác còn chưa kịp ăn cơm chiều, liền chạy về mà tìm Thời Lâm để lấy tư liệu, một chén nước cũng không uống qua.
Tô Duy Tây thấy tinh thần anh không tốt, liền nói: "Ngôn ca, anh chờ một chút em đi làm cơm tối cho anh."
Anh lập tức vui vẻ gật đầu đồng ý: "Anh đi xem qua chỗ em ở?"
"Được." Tô Duy Tây nói, liền đi vào bếp.
Căn hộ này không lớn lắm, nhưng thiết kế lại tạo cảm giác ấm áp, Tiêu Văn Ngôn nhìn thấy cửa phòng ngủ liền đi vào, liếc mắt liền thấy bên cạnh tủ quần áo là một cửa sổ nhỏ, sa màng che khuất một nửa, không có ánh sáng nhưng đồ vật bên trong phòng lại thấy rất rõ ràng.
Hắn đến gần đem màng kéo ra, trên đó đều dán những bước ảnh mà hắn cùng co chụp trước đây.

Lúc hắn thi đấu bóng rổ.

Lúc hắn ở đội Taekwondo thi đấu đạt quán quân.

Lúc đá bóng.

Lúc chơi đàn dương cầm.

Lúc họ đi phượt ở khắp nơi.

Còn có hình hình xăm của bọn họ.
Thủy tinh cầu, mô hình dương cầm, huy chương của hắn,...!tất cả đều có ở đây.
Tiêu Văn Ngôn cười khẽ, cô gái này quả nhiên rất nhớ hắn.
Chờ đến khi Tô Duy Tây nấu cơm xong, Tiêu Văn Ngôn đã rời phòng khách.


Cô lên ban công tìm hắn.

Trên dưới ban công đều được chạm trổ hoa văn, được làm bằng gỗ, có kính trong suốt ở giữa, ánh sáng bên trong nhà chiếu ra ngoài.
Tô Duy Tây nhìn qua tấm kính, thấy anh đang nói chuyện điện thoại, dáng người cao ráo xuất hiện trong ánh đèn, đầu ngón tay đang kẹp một điếu thuốc.
Một lúc sau, Tiêu Văn Ngôn vào phòng, cô gọi hắn đi ăn cơm.

Nhìn hai món một mặn một canh trên bàn, anh nhướng mày vui vẻ, liền ngồi xuống hỏi cô: "Tối mai em có rảnh không.

Đi ăn với anh một bữa."
"Không có, em phải cùng Tiểu Ngọc." "Tiểu Ngọc là bạn thân của em, ngày mai cô ấy phải đi thổ lộ với nam thần.

Em phải đi cổ vũ"
"Ừ." Tiêu Văn Ngôn gật đầu, "Chỗ hẹn ở đâu?"
"Hình như tên là Không Gian Nghệ Thuật KTV"
"Ừ" Tiêu Văn Ngôn lại gật đầu, "Vậy thứ bảy đi, lấy di động lại đây."
Tô Duy Tây mang đến, Tiêu Văn Ngôn lưu số của mình vào danh bạ: "Đến lúc đó anh gọi cho em"
"Được, Ngôn ca, anh ăn nhanh đi, anh muốn gì cũng được.

Ăn nhanh còn về nhà nghỉ ngơi."

Tiêu Văn Ngôn nhướng mắt: "Em muốn đuổi anh đi như vậy hả?"
"Không, không phải" Tô Duy Tây vội vàng giải thích "Là em sợ anh mệt mỏi, bây giờ cũng đã muộn rồi.

Chứ em không có ý định đuổi anh về."
"Nhà em có rượu không?" Tiêu Văn Ngôn đột nhiên hỏi một câu.
Tô Duy Tây sửng sốt, gật đầu: "Có."
"Lấy một lọ lại đây." Tiêu Văn Ngôn nói.
Tô Duy Tây liền đứng dậy đi lấy dụng cụ khui rượu và lấy một chai rượu vang.

Nàng không thường hay uống rượu nên trong nhà chỉ có một chai này.

Là quán của bố Tống Vũ khai trương, hắn mang đến tặng cô.
Tiêu Văn Ngôn giật nút ra, đổ ra nửa ly rượu rồi uống một hơi cạn sạch, anh nhìn Tô Duy Tây, thản nhiên nói: "Uống rượu xong không thể lái xe, anh ở lại đây có được không?"
Vote sao cho anh em tui đi mấy bà:333.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận