Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Ngày hôm đó là một bước ngoặt trong quãng thời gian ngồi tù của La Cường.
Kể từ ngày đó, mọi người ở khu nhà giam số 3 trại giam đều hiểu rõ, phạm nhân ở ban 7 kia, là dân máu mặt giang hồ, đừng dại chọc vào.
Ngay cả ban trưởng chốc đầu ban 3 mọi ngày vênh váo huênh hoang giờ cũng phải dè chừng 294, vừa đi vừa nấp, thấy 294 ở đâu thì cứ như xe đụng chướng ngại vật, vội vã quay đầu trốn mất.
La Cường thậm chí không bị còng tay vào ngày hôm đó. Bởi vì thứ nhất, cảnh sát không tìm được chứng cứ, và cũng không ai thấy điều gì, thứ hai, còng tay, biệt giam, lồng sắt, liệu chúng có còn hữu dụng với người này không? Dĩ nhiên là không.
Khi người đàn ông này hành động, thì hắn ta liều cả cái mạng của mình.
Vì sao lại nói là liều cả cái mạng? Đó là vì hắn sẽ không bao giờ nương tay với đối phương, thậm chí không tự chừa đường lui cho mình.
Mày tàn nhẫn, tao sẽ tàn nhẫn hơn mày.
Nếu mày không chịu khuất phục, tao đánh đến khi nào mày chịu thua thì thôi.
Bàn tay cầm dùi cui của Thiệu Quân không ngừng run lên, da đầu tê dại, hai mắt đỏ lên, đầu anh căng như muốn phát nổ.
Hôm đó anh không nói nổi một câu nào với La Cường.
Anh nhớ lại lúc trước, khi 294 ngồi xổm trong nhà ăn, nói với anh: “Màn thầu, cho tôi thêm hai cái nữa.” hay lúc 294 ném cho anh hai túi mề vịt và thịt bò trong sân chơi, hay cái cách 294 nằm trên giường bệnh làu bàu, chán ghét, hăm he bảo không được nhìn lén hắn đi tiểu.
294 vừa ăn vừa nhồm nhoàm, vừa tán dóc với anh một cách thích thú, sau đó cười rộ lên chất phác, một nụ cười rất thật …
Đây có phải là cùng một người?
Đây hoàn toàn không phải là cùng một người!
Thiệu Quân tức điên lên, chuyện này như đấm vào mặt anh một cú đau đớn vậy. Chính anh cực lực xin cho hắn ra ngoài, gặp bác sĩ, chữa trị vết thương, để hắn trở lại làm việc, kiếm điểm công, còn đặc biệt đẩy hắn qua ở tạm ban tù nhân mới để đảm bảo an toàn cho hắn, sợ hắn lại bị bạc đãi. Quan trọng hơn, cả 294 và Lão Thịnh đều thuộc ban 7 của anh, tù nhân mới vào mà hạ bệ ban trưởng, không xem quản giáo và nội quy ra gì sẽ gây xáo trộn trật tự nhà tù.
Thiệu Quân đã từng trấn an các quản giáo khu nhà giam số 3: Đừng lo lắng quá, tôi biết cách đối phó với loại tù nhân này. Tôi đã nói chuyện với anh ta. Anh ta có vẻ nghe lời tôi.
—— mày biết cái quần gì cơ chứ!
Khu nhà giam số 3 đại đội 1 liên tiếp xảy ra hai vụ tai nạn lớn, không thể tránh khỏi việc đến tai các cấp lãnh đạo, lúc Trịnh Khắc Thịnh được đưa đến bệnh viện Thanh Hà nối lại bàn tay, trưởng nhà giam gọi tất cả quản giáo đến xếp thành một hàng, mắng mỏ chất vấn.
Nếu phát hiện ra gì khả nghi thì có thể lần theo tìm được thủ phạm, nhưng cả hai sự cố này đều không tìm được bằng chứng gì.
3709 bị ai đó lừa đến ký túc xá buổi tối dẫn đến ẩu đả, không có lời giải thích; Lão Thịnh bị cắt đứt bàn tay bằng máy cắt trong nhà xưởng, vẫn không có lời giải thích.
Lãnh đạo tức giận nói: “Gọi Đội điều tra hình sự Thanh Hà đến điều tra. Tôi không tin không điều tra được!”
Lúc ấy Thiệu Quân đỏ bừng mặt, đầu óc như nóng lên, tiến lên một bước báo cáo lãnh đạo: “Chúng tôi sẽ tự mình điều tra, ngài đừng gọi người ở bên ngoài!…”
Lãnh đạo quét mắt nhìn Tiểu Thiệu Tam nhi từ đầu đến chân, trong mắt hiện lên vẻ không tin tưởng: “Cậu điều tra được à? Tự mình điều tra mình cậu làm được không? … Do các cậu thất trách mà những chuyện này mới xảy ra đó!”
Tâm trạng lo lắng phức tạp của Thiệu Quân lúc đó thật không thể tả nổi, anh chỉ nghiến răng nghiến lợi muốn túm lấy cái tên đầu sỏ kia, cầm dùi cui đánh thật mạnh, rút từng cái răng của hắn, hỏi sao hắn dám làm như thế?! Nhưng anh lại sợ người khác biết là ai làm. nếu đội hình sự đến đây, thì chắc chắn họ sẽ tìm ra hung thủ.
Cái tên thổ phỉ kia chỉ có mình anh mới được mắng, được đánh, được dạy dỗ thôi, người khác đừng hòng đụng vào! Không thể để mất mặt lần thứ hai được! Thiệu Quân cảm thấy ấm ức và tức giận đến phát điên đi được…
Sau đó, Thiệu Quân và một số đồng nghiệp có hiểu biết về điều tra tội phạm, đeo găng tay cao su, kiểm tra cẩn thận hiện trường vụ việc.
Chiếc máy cắt đã bị chỉnh sửa, mà còn làm rất khéo léo, chỉ khi tay trái vận hành máy và tay phải đặt cắt đá thì mới xảy ra sự cố. Trong các ban trưởng 5 6 7 sử dụng máy, chỉ có Lão Thịnh thuận tay trái, thao tác ngược với mọi người nên chỉ có mình gã bị cắt tay, những người khác không sao cả.
Nhưng không ai thấy chiếc máy cắt bị động tay động chân vào khi nào. Toàn bộ khu nhà xưởng có 4 camera, ngày xảy ra chuyện này camera vừa vặn bị hỏng, không có dấu vân tay, làm chuyên nghiệp vô cùng.
Mỗi ngày có hơn một trăm tù nhân ra vào nhà xưởng, dưới bao nhiêu cặp mắt như thế mà vẫn có người có người bày trò, động tay động chân, tính toán chính xác, nói đến cùng, lỗi vẫn là do nhóm quản giáo không kiểm soát nghiêm ngặt, dẫn đến sai lầm.
Coi như thành tích quý này đổ sông đổ biển hết, nhà tù có hệ thống tính điểm thành tích để lấy tiền thưởng mỗi quý, xảy ra chuyện như thế này, tiền thưởng của cả khu coi như đi tong.
Đương nhiên, Thiệu Quân không tiếc gì hai ngàn tệ thưởng, nhưng anh vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. Vợ của Đội trưởng Điền khó tính, cứ làm căng đòi ly hôn. Đứa con nhỏ của quản lý Vương thì mới vào mẫu giáo, học phí rất đắt đỏ.
Đồng nghiệp cũng không tiện trách móc Thiệu tam công tử, chỉ úp mở rằng: Cậu quản lý lỏng lẻo quá, suốt ngày đùa giỡn với tù nhân, không có hiệu quả gì cả! Xem cậu quản tù nhân của cậu thành chẳng sợ ai nữa kìa!
Chuyện này làm Thiệu Quân như đang đi đường mà bị vấp ngã sấp mặt, vừa xấu hổ vừa tức giận mà chẳng biết kêu oan ở đâu.
Sau đó,Lão Thịnh cũng nối tay lại được, nhưng bộ phận hư hỏng chắc chắn không còn tốt như ban đầu, gân cốt bị đứt, ngón tay không duỗi thẳng được nên coi như không thể làm công kiếm cơm được nữa.
Lão Thịnh tự viết đơn xin chuyển nhà giam.
Gã nằm co quắp trên giường bệnh, ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi, nhất định không về lại ban 7, sợ lần sau sẽ mất mạng.
Những người còn lại trong ban 7 từng ẩu đả, đánh lén ban đêm 294, giờ tự nhìn xuống hai bàn tay vẫn còn dính trên người, rùng mình một cái.
Hồ Nham nói với mấy người trong phòng: “Coi mấy người co vòi kìa, sợ cái gì? Anh ấy sẽ không chém mấy người vài nhát đâu.”
Thuận Tử hỏi: “Sao mày biết hắn ta sẽ không xử chúng tao?”
Hồ Nham nói: “Do anh toàn có thành kiến với xã hội đen. Anh bắt nạt anh ta trong buồng giam, hắt nước lên người anh ta, nhưng anh ta có động tay vào anh chút nào đâu? … Còn mày, Nhím, anh ta sẽ không cắt tay mày đâu “
Nhím ngốc nghếch nói: “Tao làm nhiều việc xấu với hắn ta, sao hắn không chém tao?”
Hồ Nham chỉ vào Nhím nói: “Mày bị ngu hả Nhím, mày là ban trưởng hay là ban phó trong đây? Anh ta xử mày để làm gì.”
“Lúc đầu mấy người gây khó dễ cho anh ta cũng là làm theo lời của anh Thịnh thôi, anh ta chỉ trả thù đúng vào anh Thịnh.”
“Cứ chống mắt lên xem, kẻ tiếp theo bị xử sẽ là gã ban trưởng chốc đầu bên ban 3.”
Hồ Nham đảo mắt liên tục, chỉ cần nói đến La Cường, trong mắt y luôn có một sự kích động không che dấu, trống ngực đập liên hồi.
La Cường làm như thế trước mặt bao người để lập uy, để mọi người tận mắt chứng kiến hắn cắt đứt một tay của ban trưởng ban 7.
Ý hắn muốn nói là toàn bộ trại giam đừng hòng động vào hắn, động vào chắc chắn sẽ chết.
Ai dám tiến thêm, kết cục cũng sẽ thảm như thế.
Đây là cách làm việc trong giới giang hồ, tàn bạo và ngoan độc, ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu. Nếu La lão nhị không độc ác như vậy, hắn đã không đi đến ngày hôm nay, mà đã bị bóp chết từ lâu trên đường.
Khi ảnh hưởng của đợt phong ba bão táp này dần lắng xuống, Thiệu Quân lại vừa kết thúc một vòng kỳ nghỉ, sáng sớm kéo hành lý trở về.
Các tù nhân chuẩn bị đi ăn sáng, đang lau mồ hôi rửa mặt bên bồn rửa trong sân chơi.
Thiệu Quân bưng cháo và bánh dầu (*) đi ngang qua sân chơi, bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên.
(*)
//
“Cảnh sát Thiệu, có thuốc lá không?”
Thiệu Quân quay đầu lại, cái vị kia đang dùng tư thế ngồi tiêu chuẩn ngàn năm không thay đổi của mình: ngồi xổm trên ghế đá, yên lặng nhìn anh.
“Không có.” Thiệu Quân khó chịu, bưng khay cơm, uốn éo cái eo rảo bước đi mất.
Kể từ sau vụ việc lần trước, cả hai đột nhiên xa cách. Thiệu Quân lần nào xuất hiện trên hành lang buồng giam, trong nhà ăn hay trong lớp giáo dục tư tưởng về nội quy và quy chế giám sát đều nghiêm nghị cái mặt, tác phong nghiêm trang, không thèm nói chuyện đùa giỡn với 294 nữa, như thể đang nói tôi là cảnh sát, anh là tù nhân, tôi không quan tâm anh nữa đâu!
La Cường cảm thấy khi Thiệu Tam Màn Thầu giận, vẻ mặt anh thật sự rất ngây ngô, cứ như con nít bị cướp kẹo, xị mặt ra. Thằng nhóc này bao nhiêu tuổi rồi, chắc là tuổi thơ chưa từng trải qua chuyện gì sóng gió suy sụp …
“Cảnh sát Thiệu.” La Cường gọi lại.
“Tôi muốn nói với cậu mấy câu.”
La Cường móc móc ngón tay, gọi Thiệu Quân lại, hỏi: “Còn giận à?”
Lại còn dám hỏi Tam gia nhà anh giận à? Thiệu Quân đặt khay cơm lên ghế đá, nhìn người đàn ông trước mặt. 294 hôm nay rất yên lặng, trong mắt không có hận thù, hoàn toàn không có vẻ uy hiếp nào, cảm giác khác hẳn ngày hôm đó …
La Cường nói: “Cảnh sát Thiệu, không phải tôi cố tình làm cho anh mất thể diện hay làm khó anh ngày hôm đó.”
Thiệu Quân trả lời: “Làm thì cũng đã làm rồi, nói với tôi chi nữa? Có nói thì cũng vô dụng thôi.”
“Tôi thật sự không phải nhắm vào cậu.”
Thiệu Quân nghiêm nghị nói: “Tôi cũng đã nói điều này với Trịnh Khắc Thịnh. Tôi là quản giáo ban 7, tôi quản lý anh ta, xảy ra chuyện tôi chịu trách nhiệm, xảy ra chuyện cũng là tôi giáo dục lại anh ta. Anh, cũng giống như thế, anh là người của ban 7, thuộc về quản lý của tôi, trách nhiệm cũng của tôi!… Con mẹ nó anh nhìn thử xem anh đã gây ra cái quái gì vậy?!”
La Cường khựng lại một chút, vết sẹo trên xương mày lộ ra một màu hồng nhạt, “Tôi không cố ý làm cho cậu mất mặt, Cảnh sát Thiệu, xin lỗi.”
Thiệu Quân sửng sốt, con người này cũng có thể mở miệng chủ động xin lỗi sao.
Người như vậy có thể thừa nhận sai lầm của mình, có thể thực sự cảm thấy mình sai sao?
La Cường nói: “Để tôi nói cho cậu ngọn ngành, gã họ Trịnh kia nhận tiền để hại tôi, tôi phải dọn dẹp hắn. Đây là chuyện riêng giữa tôi và hắn.”
Thiệu Quân bốc hỏa: “Còn có lần nữa không?”
“Miễn họ không gây chuyện với tôi.”
Thiệu Quân tức giận: “Tôi hiểu rồi, tôi thấy rồi, đây là cách làm việc của xã hội đen các người. Nhưng đây là nhà tù, không phải trên giang hồ. Anh đến đây để cải tạo, để học làm người lại. Vậy mà anh xem đây là trò đùa à? Anh định cứ thế này mãi sao? Nếu còn muốn như vậy, ở đây mười lăm năm có ích lợi gì? Mười lăm năm sau, ra ngoài rồi, anh sẽ vẫn đi theo con đường cũ à?!”
Trong đáy mắt La Cường chỉ mênh mang sắc vàng của nền đất sân chơi, không có một chút gợn sóng nào, hắn chậm rãi kiên định nói: “Tôi chỉ biết đi trên con đường đó. Tôi lớn đến tận tuổi này, cũng chỉ biết đến nó.”
“Anh định cứ như vậy cả đời này sao!”
Thiệu Quân cũng không biết vì sao mình tức giận và thương xót như thế.
“Đời này tôi còn có thể làm gì khác? … Cảnh sát Thiệu, cậu nói thử xem, tôi còn con đường nào khác không?”
Tuy La Cường lạnh lùng, nhưng trong giọng nói vẫn ân ẩn một nỗi bi thương và sự tịch mịch không thể giải thích.
./.