Chuyển ngữ: Andrew Pastel
La Cường cảm nhận được sự hưng phấn Thiệu Quân vô tình để lộ.
Hắn dùng bàn tay to nắm trọn dương v*t của cả hai, ngón tay xoa càng lúc càng mạnh, cố ý cạ cái thứ nóng rực vào đùi Thiệu Quân, vừa đẩy vừa ấn, chất lỏng từ từ chảy ra, cũng không rõ là nước mưa hay khát vọng tràn trề.
Thiệu Quân gần như không chịu được, thấp giọng nói: “Nhanh lên … Làm cho em ra đi …”
La Cường vùi mặt vào cổ anh, nhay cắn lỗ tai anh: “Thích không?”
Chỗ ấy của Thiệu Quân đã căng phồng đến cực hạn: “Anh … anh … Nhanh làm cho em ra!”
Thiệu Tam gia từ nhỏ đến lớn luôn là người ra lệnh, dù là đè hay bị đè, chủ động hay bị động, anh cũng vẫn luôn thích sai sử người khác, thiếu gia ông đây thích chỉ tay năm ngón đó!
Không cần tốn nhiều công sức để đưa Thiệu Quân lên đỉnh, rất nhanh anh đã xuất ra trong lòng bàn tay La Cường.
Ở độ tuổi và thể chất của anh, chỉ cần nằm trong chăn nghĩ đến người trong mộng quay tay, đêm nào cũng có thể ra rồi, chứ đừng nói chi người anh nhớ thương xoa nắn cho mình. Chất lỏng nóng trong đường ống phun thẳng ra ngoài từng luồng từng luồng một.
Thiệu Quân lúc xuất ra, dùng xương hông của mình cọ xát vào nơi nóng bỏng và thô ráp dưới đáy quần của La Cường, một thứ gì đó ẩm ướt trào ra từ khóe mắt anh …
La Cường nhỏ giọng hỏi: “Thoải mái không?”
Hắn chưa bao giờ hỏi câu này khi xong việc.
Thiệu Quân đặt cằm lên vai La Cường, trọng lượng cả cơ thể anh dồn lên người hắn, anh “ừm” một tiếng, giọng nũng nịu.
Từ lần cả hai ở nông trại đó về đến giờ chỉ chạm ngón tay mấy lần trong nhà vệ sinh, hay lén hôn môi vài lần, đây là lần thứ hai họ có cơ hội thân mật và ân ái như vậy, làm Tam gia tràn trề sinh lực phải nghẹn đến suýt hỏng.
Nhưng La Cường vẫn chưa bắn ra.
Thiệu Quân cố sức tuốt vài cái, việc thì thủ công, thời gian thì gấp gáp, cộng thêm đang lo lắng đến mức lỗ tai tự động dựng thẳng lên, chỉ cần tiếng cây cỏ xào xạc hay côn trùng kêu cũng giật mình hồi hộp, nên mãi không lên nổi cao trào.
Thiệu Quân lo lắng: “Mau đi, thời gian đi đại tiện bắt đầu lâu quá rồi đó!”
La Cường giọng nói khàn khàn, bốc hỏa: “Anh muốn chơi em.”
Thiệu Quân: “……”
Thiệu Quân hỏi ngược lại: “Anh đủ cái rắm thời gian để chơi em à? Đừng nói nhảm nữa, mau xuất ra đi.”
Không phải là vấn đề anh có chịu để hắn làm tình hay là không, mà là còn chuyện quan trọng hơn phải giải quyết. Nếu không quay lại ngay bây giờ, thì chỉ có thể giải thích là La Cường bị táo bón nặng hoặc bị tiêu chảy cấp thôi.
La Cường rõ ràng là rất khó chịu, lông mày nhíu lại, dụi trán vào sau tai Thiệu Quân, hơi thở bị đè nén nặng nhọc. Người đàn ông này luôn im lặng khi ân ái, không phát ra âm thanh nào, làm cho Thiệu Quân đôi khi lúng túng không biết phải làm gì, không biết phải làm thế nào để La Cường thoải mái …
Thiệu Quân cảm thấy đau lòng, nhịn không được buột miệng nói: “Hay là, để em dùng miệng cho nhé?”
Vừa dứt lời, Thiệu Quân bĩu môi, tròn mắt nhìn hắn đầy ẩn ý, vì sợ La Cường gật đầu nói: “Được.” Đúng là t*ng trùng lên não, nghĩ cái gì đâu không, có bao giờ anh làm chuyện “bẩn thỉu” như thế đâu? Tam gia gia đây có bao giờ hầu hạ việc này cho người khác đâu!
(từ từ cũng làm hoy anh yên tâm =))))
La Cường thực sự khó chịu, không có cách nào tự thỏa mãn. Hắn kịch liệt thở hổn hển, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm người trước mặt, đột nhiên nói: “Em xoay người lại.”
Thiệu Quân không phản ứng kịp: “Để làm gì vậy?”
Hai người đang bị trói tay, rất bất tiện.
La Cường không nói tiếng nào, đột nhiên nắm lấy cổ tay Thiệu Quân, bẻ ngoặc tay anh ra phía sau, ấn anh áp mặt vào tường!
“Anh … ưm … ưm …”
Tai Thiệu Quân tràn đầy hơi thở nóng rực, âm thanh ồ ồ, xương hông cứng cáp của La Cường từ phía sau đập mạnh vào anh, khiến anh choáng váng đầu óc, trước mắt tối sầm, dấu vết cuối cùng của sự tỉnh táo và lý trí gần như không còn.
La Cường kéo quần anh xuống, để lộ một phần mông trắng bóng, dương v*t hừng hực như gang thép nóng chảy, cứng rắn thô ráp, đâm vào giữa hai đùi anh, va chạm vào nơi nhạy cảm.
Thiệu Quân giãy dụa một hồi, cổ tay bị còng sau lưng, cả người không thể động đậy, bị đập mạnh vào tường hết lần này đến lần khác. Anh bị thô bạo đè lên một tảng đá núi cứng rắn, chẳng có gì giảm xóc, đè đến đau cả trứng, vỡ cả lòng đỏ …
Trong bóng đêm chẳng nhìn thấy gì, cảm giác như nghẹt thở, đau nhói và run rẩy. Lúc đó Thiệu Quân hoảng hốt, đầu dây thần kinh nóng bừng bừng, còn tưởng rằng La Cường đã đi vào rồi, hai bộ phận nóng bỏng đã kết hợp với nhau, La Cường đã xuyên qua cơ thể anh, vùi sâu vào anh, va chạm vào anh, thúc mạnh đến khi anh cũng cứng, bốc lửa cùng nhau, tan chảy cùng nhau …
La Cường cứ như thế phun dòng chất lỏng nóng đặc thẳng đáy quần của Thiệu Quân không hề có chút khách khí nào.
Khoảnh khắc cao trào, La Cường cắn một cái vào bả vai người trước mặt đang run rẩy vì đau đớn và áp lực kia.
Hắn thở hổn hển, xoay người Thiệu Quân lại nhìn mặt anh. Nhìn đôi mắt đã rã rời hoàn toàn, hắn vô thức đặt môi mình lên mí mắt ấy, lặng lẽ, bất động, thật lâu …
Thiệu Quân từ từ nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích.
Cả hai chưa từng trải qua cảm giác thế này trước đây, sau khi cao trào, trong lòng luôn vương lại một chút gì chua xót, chút gì mềm lòng…
Đêm mưa đen đặc có thể dễ dàng xóa đi mọi dấu vết đáng xấu hổ.
Hai người đều ướt sũng nước, cúi đầu về lại đội hình, bên tai truyền đến vài tiếng cảm thán: “Anh Cường, đi lâu thế?”
“Ghê thật ghê thật, lâu như bà bầu đẻ con luôn á.”
La Cường lạnh lùng, nheo mắt mắng: “Ăn nhiều ỉa nhiều, sao, ý kiến gì không!”
Thiệu Quân cũng cà lơ phất phơ, đùa giỡn theo: “Thật sự ị nhiều lắm luôn, con mẹ nó, thối đến mức tôi suýt ngất xỉu! Súng trong tay cũng suýt chút bóp cò!”
Một đám người cười vang một trận, rồi cho qua luôn, không ai nghi ngờ.
Bàn tay La Cường bí mật véo khắp đùi của Thiệu Quân: Nhóc con màn thầu, dám thừa cơ nói xấu ông đây!
Thiệu Quân tức giận trừng mắt nhìn La Cường, hạ giọng nhỏ hết mức có thể nói: “Đồ đáng ghét, anh thì thoải mái rồi, còn em phải làm sao đây?!”
La Cường liếc nhìn đũng quần của Thiệu Quân, quả là trai trẻ, mới nghỉ một chút đã đứng lên lại được.
Vừa rồi La Cường làm như vậy từ phía sau rất mạnh, Thiệu Quân bị hắn đâm, cọ xát dữ dội, cái chỗ vừa lên cao trào xong lại trở nên cứng ngắc, không mềm lại được nên anh chỉ đành nhét nó lại vào quần. May mà trời tối, không ai để ý, không ai nhìn thấy Thiệu Tam gia chào cờ, đáng thương nằm trằn trọc cả đêm cũng chưa ổn định lại.
Đêm đó, nhóm người chạy lũ ngồi dưới đất đi ngủ, dưới núi thỉnh thoảng leo lét ánh đèn mờ ảo, tựa như hơi ấm trong tim, như bông hoa lửa nở rộ trong đêm đen.
Cũng trong đêm đó, khu nhà tù cũ bên sông Triều Bạch bị ngập lụt, nước lũ ồ ạt tràn vào với tốc độ hơn 100 mét khối/giây, nhấn chìm khu nhà tù cũ thành một bãi đầm lầy.
Chỉ một giờ trước khi đỉnh lũ ập đến, nhóm phạm nhân cuối cùng của khu giam số 3 đã sơ tán kịp thời, thoát khỏi vùng lũ an toàn.
Mấy chục quản giáo đã áp giải thành công hàng trăm tù nhân trọng phạm trong cuộc dời tù tránh lũ lịch sử của nhà tù Thanh Hà này, hành trình vô cùng khó khăn và nguy hiểm, nhưng không một ai bị bỏ lại, không một ai bị mất tích, không một ai rơi xuống khe núi hay bị nước cuốn trôi, cũng không ai nhân cơ hội trốn thoát.
Mà ngay cả những tay anh chị đầu đàn luôn gây rắc rối ngày thường cũng trở nên ngoan ngoãn, chỉ bám chặt hai tay vào sợi dây thừng từ đầu đến cuối, sợ bị bỏ lại phía sau. Có thể họ sợ hãi trước cơn lũ dữ, hoặc nó có thể vì cảm kích các quản giáo đã không bỏ rơi họ ở lại nhà tù lúc dầu sôi lửa bỏng để họ tự sinh tự diệt.
Trưa hôm sau, xâu tù nhân dài cả người lầy lội cuối cùng cũng đợi được xe đến đón, đưa họ vào khu nhà tù mới xây.
Những cánh cổng sắt lớn bên ngoài của khu nhà tù mới trông bề thế và chắc chắn hơn cái cũ nhiều, hai bên là những chốt gác cao, luôn có cảnh sát vũ trang túc trực, từ trạm gác nhìn xuống có thể theo dõi đến từng ngọn cỏ lay trong khu nhà giam. Cổng vào được thiết kế bảo vệ kép, giống với kiểu “cổng thành” của các thành phố cổ, với hai lớp cổng sắt, bên ngoài và bên trong. Xe buýt chạy vào cánh cổng đầu tiên, cánh cổng phía sau từ từ đóng lại hết rồi cánh thứ hai phía trước mới mở ra cho xe vào …
Mỗi lần mở một cánh cổng sắt lớn đều cần đủ ba khóa, một khóa thiết bị điện tử và hai khóa sinh trắc học.
Thiệu Quân có một thẻ mở cửa điện tử trên ngực. Hai khóa sinh trắc còn lại là dấu vân tay ngón trỏ và ngón giữa, và mống mắt nằm trong con ngươi đen láy của đôi mắt hoa đào kia. Với thiết bị phần cứng cao cấp như vậy, cho dù có người lấy trộm thẻ chìa khóa của lính canh, thì không có vân tay và mống mắt cũng không thể bước ra khỏi hai cánh cửa sắt lớn này, tù nhân nhanh chóng sẽ bị những cảnh sát vũ trang trên trạm gác cầm súng bao vây.
(toi thấy cái này nguy hiểm bỏ bà vì xem phim thấy vượt ngục chúng nó sẽ giết luôn quản giáo để lấy mống mắt và vân tay )
Đây là tòa sắt thép được mấy ông lớn đổ rất nhiều tiền để xây, nghênh đón Thế vận hội 2008, làm thí điểm hiện đại hóa mô hình tù giam, tập trung giam giữ các tù nhân hình sự nguy hiểm nhất của nhà tù Thanh Hà. Trong mắt mấy ông lớn, đây là pháo đài không thể đột nhập, là nhà tù không thể trốn thoát, vì vậy, nhốt những tội phạm nghiêm trọng ở đây không thể yên tâm hơn.
Đứng trước cái sân nhỏ được bao quanh ba phía bằng các dãy nhà, La Cường lấy hành lý của mình khoác lên bả vai, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh xám, trong lòng chợt cảm thấy bất an vô định.
Đến nhà tù mới rồi, rất có thể đội tù sẽ được phân chia lại, cũng phân công đội trưởng và quản giáo mới …
La Cường ngồi xổm trong hàng ngũ, bĩu môi buồn bực, chỉ muốn ăn cái màn thầu lớn.
Một số đội phía trước đã nhận đội trưởng, quản giáo mới. Đến lượt đại đội của La Cường. Trưởng nhà giam quay đầu, có vẻ như đang tìm kiếm ai đó. Đúng lúc này, một bóng người vội vã chạy ra từ tòa nhà, đội mũ cảnh sát, lắc cái eo nhỏ, chiếc quần rộng sột soạt theo động tác chạy.
Chạy vội vàng vài bước lại theo thói quen hai tay nắm lưng quần kéo lên.
La Cường nghiêng đầu, nhìn cái dáng vẻ vừa chạy vừa kéo quần ngu ngốc quen thuộc của thằng nhóc kia, lúc này mới sờ sờ đầu mình, vui vẻ, nhẹ thở phào một hơi …
Con mẹ ông trưởng nhà giam, dám đổi người của ông, ông đây sẽ mặc kệ hết. Màn Thầu về đội nào ông đi theo đội đó!
Trưởng nhà giam trưng ra vẻ mặt nghiêm nghị đến khó hiểu, nói dài dòng liên tục theo hình thức: “Đây là sĩ quan cảnh sát Thiệu, cậu ấy sẽ là phó đội trưởng của đại đội các cậu trong tương lai. Hôm nay tôi giới thiệu luôn cho những ai chưa biết. Nếu có chuyện gì thì cứ báo cáo trực tiếp với phó đội trưởng Thiệu! Mọi người vỗ tay! “
Cả đại đội rất vui vẻ, không cần nghe trưởng nhà giam nói nhảm, rào rào vỗ tay.
Nhím ngồi xổm xuống lắc lắc vai, hồ hởi nói: “Còn ai mà không biết Tam gia chúng ta nữa? Nói dài dòng văn tự làm trễ giờ cơm đói muốn chết!”
Hồ Nham cầm một cọng cỏ vẽ hoa trên đất, bĩu môi. Y chưa bị chuyển đi, chẳng ngờ rằng Thiệu Tam gia cũng sống chết không chịu đị, ở lại đây lăn lộn tiếp?!
Thiệu Quân lẽ ra phải lên cục báo danh và nhận chức mới, nhưng vì khu vực nhà tù bị lũ lụt, cảnh lực khu giam căng thẳng, lập tức tiến hành cuộc dời tù 20 năm qua chưa từng có, đưa tù nhân lên núi tránh lũ, việc chuyển công tác cũng bị gác lại.
Đội trưởng Tiểu Thiệu ngoắc ngoắc tay với đội của mình, nở một nụ cười đắc thắng, ý bảo mọi người đi theo anh.
Sao mà anh có thể chuyển sang đội khác được?
Sao anh có thể giao La Cường cho một người không đáng tin cậy trông coi?
Chỉ cần La Cường ở một ngày nào ở Nông trường Thanh Hà, thì ngày đó hắn vẫn là người của Thiệu Tam gia anh, giống như cái vết mực tím người ta hay đóng vào mấy con heo để làm dấu lúc giết mổ ấy.
Người khác? Đừng hòng ai nghĩ đến chuyện đụng vào La Cường!
La Cường xách hành lý, lê giày, ung dung bước đi, cảm giác rất thoải mái.
Hắn bước đi, không để ý có thứ gì trong bọc chăn bị rơi ra, tròn tròn, rớt xuống đất lăn trên mặt đất mấy vòng.
Ai đó tinh mắt gọi: “Ối anh Cường, hũ phấn em bé của anh rơi ra rồi!”
Chuyện này đã trở thành trò tấu hài trong ban bảy từ lâu. Mọi người cứ bàn tán xôn xao về “hũ phấn nhỏ của anh Cường”, thứ kia chắc quý giá lắm, không biết bên trong đựng cái gì, mà La Lão nhị ngày nào cũng đặt cạnh gối, ban ngày nhìn nhìn, ban đêm ôm ấp, trông rất buồn cười.
Thiệu Quân liếc mắt nhìn một cái, im lặng xoay người, nhanh chóng nhặt hũ phấn lên.
Lúc nhặt lên anh còn bày ra vẻ mặt không biết gì cả, giả vờ như Tam gia gia không liên quan gì vào đây.
Cái này là cái gì? Tam gia chưa bao giờ nhìn thấy nó, không biết, không quen!
La Cường mặt không cảm xúc, giật hộp phấn trong tay Thiệu Quân về, cất lại trong ngực: Nhìn gì mà nhìn? Không cho em nhìn.
Lúc đoàn người đi ngang qua khu lầu giam, thình lình một cơn mưa nhẹ từ trên trời rơi xuống.
Mọi người ngẩng đầu nhìn, có người tinh mắt nhận ra ngay: “Ai đó? Mẹ nó thằng nào đi đái trên lầu?!”
La Cường và Thiệu Quân cùng lúc nhìn lên.
La Cường nheo mắt nhìn, thì thầm mắng một câu: “Bà mẹ nó … Thằng chó.”
Đúng thật có người đang đi tiểu trên lầu. Trên cửa sổ tầng ba dãy nhà tù, có người bước một chân ra khỏi hàng rào sắt, cởi quần chĩa chim ra đi tiểu!
Đó là một tên tù nhân trẻ tuổi, đầu cạo trọc, mặc bộ đồng phục tù rộng lớn, khuôn mặt trông cũng khá khôi ngô, đôi mắt to lộ ra vẻ quỷ dị tà khí, đôi môi hồng hào cong lên, đang lầm bầm chửi má nó, hung hăng giơ ngón giữa vào La Cường.
Nước tiểu này dĩ nhiên là cố tình tè lên đầu La Cường.
Nhưng nó ở trên tầng ba, đứng trên cao như vậy, phóng cột nước nhỏ xuống bị gió thổi tạt đi lệch vị trí hết, không giọt nào rơi trúng La Cường, tất cả đều bay lên đầu người khác, ngay cả mũ cảnh sát của Thiệu Quân cũng không dính.
Thiệu Quân thầm khó chịu, làu bàu: “Đó là ai vậy?”
La Cường lạnh lùng nói: “Một thằng nhãi ranh do người quen cũ nuôi dưỡng.”