Chuyển ngữ: Andrew Pastel
(*) thoi được rồi tựa gốc chương này là ‘lão điểu phát tao’ nhưng vốn từ toy hạn hẹp chỉ nghĩ được đến đây =)))))
Thiệu Quân bình tĩnh nhìn chằm chằm Đàm Long, thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, chim lại còn có màu màu hồng. Tụt quần trước mặt Thiệu Tam gia là đang muốn ông đây tới chịch nó à?!
Con chim gầy như suy dinh dưỡng, chưa dậy thì xong, ít lông ở mông cũng chưa mọc đầy đủ, làm gì có cửa cho Tam gia gia đây động tới.
Trong nhà tù, tù nhân thủ dâm trước camera, thậm chí cố tình canh khi quản giáo đến kiểm tra ban đêm, nằm trên giường, cởi quần, phơi chim, mặt giáp mặt quay tay cũng hay xảy ra. Đây là một hành động khiêu khích trắng trợn, mà quản giáo lại không làm bất cứ điều gì với chúng.
Đặc biệt là trong nhà tù, một vài quản giáo trông đẹp mắt luôn có thể trở thành đối tượng quay tay của bọn tội phạm tầm thường. Thiệu Tam gia là cảnh sát đẹp trai nhất toàn khu nhà giam số ba, ai cũng biết điều đó, nhưng thường thì không ai dám tùy ý khiêu khích anh.
Đàm thiếu gia chọn làm việc này hôm nay, trước con mắt của bao nhiêu người, là để làm Thiệu Quân xấu mặt, chọc giận anh, nhân cơ hội khiến anh nổi điên. Nó không ”đạn thật súng thật’ làm gì, nên nó biết Thiệu Quân không dám đánh nó. Nếu Thiệu Quân ra tay, nó sẽ lập tức đến tổ công tác của viện kiểm sát tố cảnh sát Thiệu đánh tù nhân ngay.
Quản giáo bên ngoài lại dẫn đến một nhóm tù nhân khác, đưa vào phòng thay đồ, tranh thủ cởi quần áo chờ tốp bên trong tắm rửa xong.
Ban trưởng ban bảy lê đôi giày vải đen, quàng khăn tắm nhỏ trên vai, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng thay đồ.
La Cường hơi nghiêng đầu, liếc nhìn về phía cửa thứ hai, thấy Đàm Tiểu Long trần truồng khoe chim trước mặt Tam Màn thầu.
La Cường đã nhìn thấy tất cả.
Thiệu Quân lười nhác ngồi đó, lạnh lùng nhìn thằng nhãi họ Đàm kia, nó đang đứng dựa vào cửa bằng một tư thế rất đĩ đượi, vừa đung đưa chim vừa làm mấy động tác khiêu khích như hẩy hẩy cái hông!
Nếu lúc này La Cường không đi vào, một giây tiếp theo nữa thôi Thiệu Quân sẽ rút roi điện ra, nhắm vào con chim hồng vô liêm sỉ, bấm dòng điện yếu nhất, giật cho Đàm Long một cú tơi bời.
Nếu Thiệu Tiểu tam nhi không ngồi gác trong căn phòng này, La Cường lúc này sẽ ngay lập tức đá thẳng vào con chim nó, cho con chim nát nhừ, sau đó cưỡi lên người nó, tụt quần chịch nó đến chết.
La Cường chỉ mất chưa đầy mười giây để thu hút sự chú ý của cả phòng tắm.
La lão nhị trần truồng đứng trong phòng nhỏ, thân hình hoàn mỹ tràn đầy hormone giống đực khiến cho không khí nóng ẩm xung quanh như muốn bốc cháy, khiến ai cũng phải ganh tị, cổ họng khô đắng.
Mấy tên trong ban bảy hùng dũng oai vệ khí phách xếp hàng sau lưng đại ca mình, cùng nhau dắt chim đi dạo.
La Cường chặn cửa, lạnh lùng nhìn Đàm Long, không cần nói chuyện, ánh mắt đã rõ ràng: Cái gì, dám lấy thước ra đo so với bố mày không?
“Bà mẹ…”
Đàm Long nhìn lướt qua, trong lòng không phục.
“……”
Thiệu Quân lặng lẽ quay đi, đưa mắt về phía bức tường.
Cây thương vàng bất khả chiến bại của La Lão nhị, chấp bỏ luôn cảm xúc thiên vị cá nhân của mình, thì Thiệu Tam Gia cũng thấy La Cường dù chưa cương cũng hùng vĩ và xịn xò hơn con chim bé của Đàm thiếu gia nhiều…
Đàm Long nâng cằm, kiêu ngạo quay đầu, điếc không sợ súng đưa tay tuốt thêm hai cái.
Thiệu Quân định dùng ánh mắt nói với La Cường, đừng chấp nhặt nó, đừng đánh nhau, đợi em xử nó, nhưng thấy La Cường chậm rãi đi ngang qua như có chuyện gì xảy ra.
La Cường cũng không thèm nhìn Đàm Long, lúc đi ngang qua, hắn thò tay vặn công tắc vòi nước bên cạnh nó.
Chốt mở vòi bên trái là nước nóng, bên phải là nước lạnh, kéo xuống dưới là tắt.
Đàm Long đang nheo mắt quay sang Thiệu Quân chọc giận, không ngờ một cái vòi phun ở trên đầu nó đột nhiên phun nước ra, dòng nước lạnh như nước đá không có một chút độ ấm đổ ào xuống nó!
Đàm thiếu gia ré lên một tiếng, nghe như tiếng một con mèo ướt kêu gào.
Nó bị nước lạnh kích thích, nhảy nhổm lên, rồi trượt chân té đập mông xuống sàn nhà trong tư thế hai chân giang rộng, suýt thì bể trứng. Đám đông xung quanh cười ồ lên, mấy tên bên ban 7 là cười vui vẻ nhất.
Con chim hồng phấn đang giận dữ bị giội một gáo nước lạnh, như một quả bóng bực bội, nó gục xuống trong tích tắc, ỉu xìu xấu hổ …
Hôm đó, Đàm đại thiếu gia lại điên cuồng lao vào La Cường, đấm hắn một cái, La Cường lắc mình nhanh nhẹn né tránh, không đánh trả. Nắm đấm Đàm Long trượt mục tiêu đấm vào bức tường ướt nhẹp! Cả nhà tắm nhìn hai người đàn ông khỏa thân, một người điên khùng bám theo đánh, một người nhanh nhẹn né tránh như mũi tên. Vài quản giáo xông vào nhanh chóng vật Đàm Long xuống đất, nó lại bị bắt ngay tại chỗ vì gây rối, và với bằng chứng xác đáng nó lại bị tống vào phòng biệt giam trong tình trạng còn đang ‘trần trụi với thiên nhiên’.
La Cường lắc chim, nghênh ngang tắm rửa dưới vòi, liếc nhìn Thiệu Quân, khóe miệng hiện lên nụ cười trêu chọc.
Thiệu Quân bí mật liếc nhìn hắn, mím môi kìm nén vẻ đắc thắng, cái tên chết dẫm này.
Đàm Long hất keo lên người Tam màn thầu, suýt chút hỏng cả gương mặt đẹp trai của anh. La Lão nhị luôn nhớ kỹ chuyện này. Hắn là người ôm hận nhất, có thù ắt báo, ai động vào cục cưng của hắn, dễ mà hắn bỏ qua cho? Sao hắn có thể không giở vài trò thủ đoạn dạy dỗ thằng nhóc láo toét đó vài lần cơ chứ?
****
Đàm thiếu gia sống trong cùng một nhà tù với La Lão nhị chưa đầy một tháng thì đã hai lần nó bị vào phòng biệt giam. Lần này vào biệt giam 5 ngày nó mới được thả.
Trưởng nhà giam đã chính thức cảnh báo nó, nếu cậu còn gây rối, ông đây sẽ cho cậu vào lòng sắt, thực hiện hình thức xử lý “kiểm soát nghiêm ngặt cấp độ một” luôn. Người khác đi làm, cậu bị khóa trên trường; người khác chơi bóng, cậu bị khóa trên trường; người khác xem TV, cậu bị khóa trên trường; người khác đang ngủ, cậu bị khóa trên trường nốt!
La Cường mấy ngày nay tâm trạng cũng rất tốt, toàn thân tràn đầy ý vị vui vẻ, lông mày khóe miệng lúc nào cũng cười cười không tự chủ được.
Một đám lớn tù nhân đều chú ý tới, tụ năm tụ bảy xì xào bàn tán: “La Lão Nhị gần đây không có gây chuyện gì. Đội chúng ta im lặng quá.”
“Đúng ròi, dạo này anh ta vui vẻ lắm. Cuối tuần giặt quần áo trong phòng tắm còn và ngâm nga hát nữa cơ.”
Các thành viên ban bảy cũng phát hiện ra ban trưởng của mình dạo này như cây già nở hoa, đột nhiên bắt đầu ăn diện.
La Cường trước đây rất xuề xòa, không để ý mấy thứ nhỏ nhặt, quanh năm mặc đồng phục tù vải thô, đi một đôi giày vải đế dày màu đen, bộ râu xồm xoàm quanh môi, nhưng lại trông như một người đàn ông khí chất phong độ, khác biệt trong đám đông.
Không biết từ khi nào, có vẻ như từ khi chuyển đến nhà tù mới, hắn dần trở nên chú ý vẻ ngoài hơn.
La Cường treo một chiếc gương nhỏ trên tường đầu giường, mỗi sáng thức dậy đều ngồi xếp bằng, soi gương cạo râu cẩn thận, còn rướn cổ cạo cả râu trên cổ.
Rửa mặt xong, hắn còn thoa một lớp kem dưỡng ẩm dành cho nam giới lên mặt, phun thêm một ít nước hoa lên người. Chai nước hoa màu cam lúc trước hắn lười dùng, toàn Hồ Nham dùng, giờ La Cường giật lại đồ, không cho ai đụng vô.
Hồi đó, dù là đông hay hè, đồ lót bên trong đồng phục tù nhân của La Cường luôn là kiểu quần cộc rộng thùng thình. Đàn ông lớn lên ở các con hẻm nghèo đã quen với việc ‘thả rông’, mặc độc một chiếc quần tà lỏn rộng rộng là có thể vừa ở nhà ngủ vừa đi có thể ra ngoài đường chơi, không chú ý quá nhiều. Nhưng bây giờ thì khác. La Cường nhờ người mang từ bên ngoài vào một gói lớn đồ lót mới, là quần lót hình đầu đạn ôm sát cơ thể, mặc vào ôm sát, tôn lên bộ phận nam tính của người đàn ông, đồng thời còn cố tình phô diễn đường cong của thứ đó, có lồi có lõm, trông rất bắt mắt.
(*) quần lót hình đầu đạn, khum cần cảm ơn =))
//
Chiếc áo lót bên trong cũng được thay thế bằng kiểu dáng mới của năm đó, là áo ba lỗ ngắn tay bó sát màu trắng tinh hoặc đen tuyền, tôn lên đường nét ngực và cơ bụng hấp dẫn.
Buỏi tối trước khi lên giường, La Cường đứng bên cửa sổ quay lưng lại màn hình, cởi đồng phục tù rề rề như mấy pha quay chậm trong phim, để lộ đồ lót bên trong màu trắng hoặc đen, từ cột sống đến thắt lưng, từ lưng đến mông, đường nét cực kỳ đơn giản mà mạnh mẽ phác họa ra một hình dáng nam tính, sau đó leo lên giường không nói một lời, nằm ngửa ra, đôi mắt nhìn đến phía góc tường cao, môi cong lên …
La Cường nhẩm tính trong bụng, ngày nào là Tam Màn thầu của chúng ta trực, ngày nào là đội trưởng Trần, quản giáo Vương hay một quản giáo ất ơ nào đó trực.
Nếu là ca trực của người khác, hắn trùm chăn bông lên đầu ngủ đến sáng.
Đến ca Thiệu Quân trực, Thiệu Quân không ngủ được, La Cường cũng không ngủ.
Hai người ở hai bên đầu hệ thống giám thị, chỉ lẳng lặng nhìn nhau, ở bên nhau cả đêm, âm thầm nhớ lại khuôn mặt của nhau trong đầu.
Có đôi khi chịu không nổi, hắn mở chăn bông, cho tay vào chiếc quần lót hình đầu đạn, nắm lấy dục vọng đỏ rực, thở hổn hển tuốt lên xuống, cổ ngửa cao, tựa đầu vào bức tường cứng, để người bên kia nhìn thấy yết hầu đang run rẩy của hắn …
La Cường mặc quần lót gợi cảm nằm trên giường, tung chiêu cuối trước camera, lôi con chim già ham muốn ra dụ dỗ người khác.
Thiệu Quân bị hắn dụ, sao có thể chịu được?
Có hai hoặc ba lần, sau khi xem tin tức tập thể trên TV buổi tối, vào thời gian hoạt động tự do trong phòng giam, La Cường không biết vô tình hay cố ý sẽ đi ở cuối đội hình, rồi sau đó bị quản giáo cử đi chạy việc vặt.
Thiệu Tam gia đưa tay ra khỏi túi quần lặng lẽ làm một tín hiệu bí mật.
La Cường nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
La lão nhị đi là đến khi chỉ còn nửa tiếng nữa là đến giờ tắt đèn, hắn mới vội vã quay trở lại, bao quanh người là cái lạnh bên ngoài buổi đêm.
……
Trong phòng tù số hai đối diện ban bảy, Đàm Long lộ ra nửa khuôn mặt từ cửa sổ nhỏ trên cửa buồng giam, giương đôi mắt tinh như trộm nhìn chằm chằm bóng dáng vội vã của La Cường.
Đàm Long đang có nghi ngờ trong lòng. Nó nhận ra mỗi khi La Cường rời khỏi khu nhà giam vào ban đêm, không lâu sau, ở góc nhỏ trên tầng hai của khu nhà xưởng đối diện với khu nhà tù sẽ lóe lên ánh sáng yếu ớt, hoặc ánh sáng của bật lửa nhoáng cái rồi tắt.
Mỗi khi ánh sáng leo lét đó tắt, không lâu sau La Cường quay lại.
Đàm Long cảm thấy mình đoán đúng rồi, La lão nhị chơi lớn, ngồi tù mà làm bậy, đã thế lại còn cùng một cảnh sát, đúng là không sợ chết…
Hôm nay là một ngày cuối tuần khác, Thiệu Quân lẽ ra nên nghỉ làm và đổi ca với các đồng nghiệp của mình, nhưng anh lại ở lại.
Các tù nhân chơi bóng xong, một nhóm vào nhà tắm tắm rửa, nhóm còn lại bất chấp mồ hôi ướt cả cổ áo, ngồi xem TV trong phòng sinh hoạt. Thời điểm đó, chương trình: “Tài năng Trung Hoa” khá nổi tiếng.
Trong chương trình có một ông chú tóc hoa râm nhiều năm làm thương nhân, cuộc sống của ông rực rỡ nhưng cuối cùng lại đổ vỡ, ông từ một triệu phú trở thành một người bình thường ở góc phố. Nhưng hai vợ chồng vẫn sát cánh bên nhau, nắm tay nhau hát trên sân khấu ca khúc “Làm lại từ đầu”.
Còn trái tim, là còn mơ ước, và tình yêu đích thực vẫn còn trên tư gian;
Thành công hay thất bại trong cuộc sống, chẳng qua chúng ta chỉ cần bắt đầu lại từ đầu.
Một bài hát hào hùng bộc lộ cảm xúc, suy nghĩ trong lòng các đấng mày râu, cả phòng sinh hoạt nhỏ đầy người chợt im lặng. Mọi người im lặng lắng nghe, đôi mắt ươn ướt, lúc đó nét mặt ai cũng như cái xẻng, cứa vào trái tim già nua của chính mình.
La Cường ngồi trong đám người, rất yên lặng, nhìn chằm chằm vào màn hình TV, ánh mắt trở nên lãnh đạm bình thường, không có một chút biểu cảm gì.
Thiệu Quân không ngừng quay lại nhìn La Cường, tự hỏi người đàn ông này đang nghĩ gì, lại nhớ về những năm tháng hô phong hoán vũ trên giang hồ sao? Hắn buồn sao?
Ra khỏi phòng sinh hoạt đêm đó, Thiệu Quân cố ý đi phía cuối hàng, cọ vào mu bàn tay La Cường.
Động tác thân thiết nhanh như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào đã vội vàng rút về, dùng ánh mắt ám chỉ cho nhau.
La Cường im lặng, sau đó ở lại phòng sinh hoạt quét dọn. Khi hết giờ sinh hoạt, La Cường không quay lại khu giam mà ôm một hộp đồ đạc theo Thiệu Quân ra khỏi tòa nhà.
Bên cạnh phòng sinh hoạt của đội một là phòng giải trí, xem TV của đội hai, Đàm Long ló nửa mặt khỏi khung cửa, nhìn chằm chằm …
Cũng chính đêm hôm đó, Đàm Long quanh quẩn trong nhà vệ sinh, không quay lại khu giam, thừa dịp mọi người không để ý nó chuồn ra khỏi ký túc xá.
Đàm thiếu gia biết mấy con đường đi tránh người nhìn thấy, mấy ngày nay quan sát rất kỹ rồi, nó chắc chắn rằng mình biết hai người kia đi đường nào.
Thiệu Quân dẫn La Cường đi qua vành đai cây cỏ gần tòa nhà ký túc xá, băng qua một đoạn đường dài trong rừng nhỏ, đi qua phía sau nhà ăn, và băng qua một khu vực tối không có đèn, đó là khu nhà xưởng.
Đàm Long đi theo từ xa.
Nó không dám đánh đèn, chỉ có thể nương theo ánh sáng lờ mờ từ ngọn đèn đường cứ cách hai mươi mét soi ra hai bóng người trong bụi cây phía trước.
Hai tấm lưng đó một thấp, một cao hơn một chút, một bóng lưng rộng lớn, bóng người còn lại vừa đi vừa lắc hông, nếu không phải La lão nhị và Thiệu Tam gia thì còn ai vào đây.
Đôi mắt Đàm Long ánh lên những tia hưng phấn và khát máu, nó nghiến răng ken két, tiện tay từ trong hốc cây nhặt một khúc gỗ, từng bước đi theo …
Bắt trộm tận tay, bắt gian tận mắt, Đàm thiếu gia đã ủ mưu từ lâu, chỉ mong có cơ hội hạ bệ La Cường.
Nó khiêu khích Thiệu Quân, không phải vì thật sự muốn lên giường với Thiệu Tam gia, mà để xác nhận mối quan hệ giữa hai người.
Đàm Long đã chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí còn bỏ một cái còi trong túi.
Trên sân thượng tầng 2 của khu nhà xưởng bất ngờ lóe lên một ngọn lửa nhỏ, đó là lửa do ai đó bật lửa châm thuốc.
Đàm Long cũng đi giày vải, lẳng lặng bước đi, như con mèo bước trên mái hiên.
Nó tiến vào cửa nhà xưởng, một tay nắm chặt thanh gỗ, rón rén từng bước leo lên cầu thang sắt.
Nín thở bước lên gần sân thượng, chợt một bóng đen xẹt qua trước mặt, Đàm Long vung tay, nắm chặt cây gậy gỗ, hung hăng nện xuống …