TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Đêm đó La Cường chọc cứng Thiệu Quân, nhưng hắn phớt lờ, nhìn chằm chằm anh một lúc rồi quay mặt đi.

Thiệu Quân bị tên đàn ông này đẩy rơi xuống vực rồi để đó, tức giận đến mắng to, họ La anh là một tên khốn chết tiệt. Là tên khốn khiếp không biết quan tâm đến ai! …

Cả hai đều cảm thấy khó chịu, sau khoảng thời gian yêu đương mãnh liệt và mặn nồng ban đầu, hai người bước vào một cuộc giằng co kéo dài, con đường mơ hồ phía trước như một bóng đen khổng lồ che phủ trái tim họ, đi xa hơn nữa, liệu có còn đường phía trước?

Da của Thiệu Quân mỏng, vốn rất dễ để lại vết sẹo. Vậy mà cơ thể vàng ngọc của quý thiếu gia hôm nay lại đầy những vết bầm xanh tím ngoan cố cứng đầu. Đùi thì trải dài những dấu hôn đỏ, đến ngày hôm sau vẫn chưa phai bớt. Anh bước ra từ phòng tắm căn hộ nhỏ, mặc bộ đồ ngủ dài tay dài chân, cổ áo ngủ cũng dựng lên, tự gói mình thành một đòn bánh tét.

Trâu Vân Giai buồn chán một ngày đợi trong phòng khách, thấy người ta đi ra, anh ta nhiệt tình ôm eo Thiệu Quân từ phía sau, hôn hôn cọ cọ rồi thổi lên cổ anh.

Thiệu Quân dùng cùi chỏ đẩy anh ta ra xa, không để anh ta hôn lên mặt mình, giọng uể oải: “Đừng làm phiền tôi, tôi mệt lắm.”

Trâu Vân Giai hỏi: “Có người yêu rồi à?”

Thiệu Quân: “… Không.”

Trâu Vân Giai nói: “Không có thì tốt quá rồi mà? Anh cũng không có … Tiểu Quân, anh nhớ cậu lắm.”

Thiệu Quân không dám nói rằng mình đã có người yêu, anh cũng không dễ dàng tâm sự chuyện tình cảm riêng tư của mình cho người ngoài. Hơn nữa, anh Trâu quen thuộc với La Chiến, khuôn mặt tên khốn nhỏ và tên khốn lớn kia như được đúc cùng một khuôn, làm anh giận sôi đến cái ‘đòn bánh tét’ cũng không gói được hết lửa.

Anh Trâu đối mặt với Thiệu Tiểu Quân, anh ta thật sự rất luyến tiếc nhớ thương anh, nhưng không biết làm sao để có được anh, không biết bắt đầu từ đâu, từ chỗ nào, muốn lấy lòng cũng không biết phải gãi chỗ nào trên người Triệu công tử da dẻ mềm mại này mới có thể khiến anh vui lòng. Trâu Vân Giai nhẹ nhàng dụi mặt vào cổ Thiệu Quân, nhỏ giọng nói: “Tiểu Quân, hay là, cậu ở trên có được không? Anh sẽ cho cậu làm, anh nhớ cậu quá…”

Gân xanh trên thái dương Thiệu Quân giật giật, anh nói: “Tôi không có hứng thú làm tình với anh, được chưa?”

Khi tức giận, anh không bao giờ quan tâm đến cảm xúc của người khác. Từ chối một người đàn ông tìm đến tận cửa mời làm tình vẫn còn tốt chán so với việc anh lao vào đấm nhau làm người khác mất hết mặt mũi như những lần trước.

Anh bị La Cường chèn ép suốt hai ngày qua, lửa trong lòng tích cũng rất nhiều, lúc này nếu La Cường chổng mông lên nói, ông đây cho em chịch đó, thì anh nhất định sẽ cởi quần lao vào, không chơi mông tên khốn kiếp kia giãn thành cái động thì anh không làm Tam gia gia nữa!

Ở học viện cảnh sát, Thiệu Quân cũng có giao lưu với vài người bạn như thế, nhưng mỗi lần như vậy đều không lâu. Nhắc mới nhớ, Trâu Vân Giai được tính là người anh qua lại lâu nhất, cũng vì anh ta nhiệt tình tốt tính, có thể chịu đựng được tính tình công tử sáng mưa chiều nắng của Tiểu Thiệu Tam nhi, má phải bị tát vẫn hăng say chìa thêm má trái. 

(tất cả từ bạn trong đoạn này đều mang nghĩa friend with benefits nha)

Thiệu Quân xinh đẹp, có gia cảnh tốt, lại sạch sẽ, ai mà không muốn tìm một “bạn” như vậy? Trâu Vân Giai đã theo đuổi Thiệu Quân rất chặt vào thời điểm đó, đi theo làm tôi tớ, dịu dàng săn sóc.

Đối với Thiệu Quân, đàn ông ở tuổi sung mãn cần phải tìm chỗ xả tinh lực, nhưng lại thấy xả ở những người ai cũng có thể đến xả được lại bẩn. Còn các đàn anh trong trường đều xuất thân trong gia đình nề nếp, biết gốc biết ngọn, không có bệnh tật nên an tâm hơn.

Trước khi quen La Cường, Thiệu Quân và anh Vân Giai hai tháng  gặp nhau một lần. Gặp nhau thì không có gì để nói, chỉ lên thẳng giường làm đến xương sống thắt lưng đau nhức, xả hết tinh lực tích tụ trong hai tháng, rồi xuống giường xách quần bỏ đi.

Sau khi gặp La Cường, Thiệu Quân không bao giờ tìm kiếm những người bạn trước đây của mình nữa.

Anh và La Cường có thể gặp nhau hàng ngày, chỉ là chưa được chân chính ngủ cùng nhau trên một chiếc giường.

Anh thực sự quan tâm đến La Cường, hãm quá sâu vào, có lẽ cả đời anh sau này cũng sẽ không yêu thương thêm ai khác nhiều như thế, muốn chiếm lấy nửa sau của người đó như thế nữa.

Mỗi ngày anh đều đợi chờ, đợi chờ đến vô tận, không biết đến nào La Cường mới có thể là một người đàn ông hoàn chỉnh cho anh; một người không thuộc về nông trại Thanh Hà, không thuộc về tiểu tam tiểu tứ nhà ai, mà chỉ riêng của Thiệu Quân anh.

Trong căn hộ nhỏ tối hôm đó, Thiệu Quân đẩy anh Vân Giai đang sờ soạng mình vào góc tường.

Trâu Vân Giai thật sự nhịn hết nổi, gần như muốn quỳ xuống, anh ta nhỏ giọng cầu xin: “Tiểu Quân, dùng tay thôi cũng được…”

Liêm sỉ của đàn ông khi rơi vào dục vọng gần như là con số 0. Nếu như là trước đây, đàn anh Vân Giai thấp giọng cầu xin như vậy, Thiệu Tam gia cũng không có lý do gi từ chối thêm, chỉ dùng tay thôi mà, chẳng lẽ sợ dùng tay tuốt rớt mất miếng thịt sao?

Đôi mắt u ám của La Cường lại hiện lên trước mặt anh, với khuôn mặt đau khổ và giận dữ, ngạo mạn thô bạo gặm cắn anh đến hốc mắt sưng đỏ…

Thiệu Quân rốt cuộc không chịu nổi, sợ Trâu Vân Giai  nhìn thấy mấy vết đỏ xấu hổ của mình, cuối cùng quyết định nâng chân đạp anh ta bay lên giường.

Anh Trâu ôm cái bụng đau nhói, không ngờ lại bị từ chối triệt để như vậy.

Thiệu Quân nói: “Gia đình tôi vừa giới thiệu đối tượng cho tôi, sau này sẽ  kết hôn, không thể chơi bời như xưa nữa … Sau này anh đừng đến tìm tôi”.

Thiệu Quân ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, trùm chăn bông che kín đầu. Suốt đêm đó anh lăn qua lộn lại, trằn trọc, cắn gối, trong bụng mắng nhiếc tên khốn nạn họ La không ngừng.

Vài ngày sau, vì có việc ở nhà, ông ngoại đích thân gọi điện bảo Thiệu Quân về nên anh xin trưởng nhà giam cho nghỉ 5 ngày. 

Ông ngoại ‘hỏi cung’ anh qua điện thoại: “Quân Quân, dạo gần đây cháu làm gì vậy? Sao không thấy về thăm ông?”

Thiệu Quân và ông ngoại rất thân thiết, do được cưng chiều nên anh nói chuyện rất thoải mái: “Ông ngoại vẫn khỏe chứ ạ! Cháu bận quá? Ông nhớ cháu ạ, nhớ cháu cháu đi về ngay gặp ông ạ.”

Ông ngoại hừ một tiếng: “Khỏe thì sao mà không khỏe thì sao? Ngày mốt là tiệc mừng thọ ông rồi, cháu có còn quan tâm đến ông bà ngoại không? Có còn nhớ gì không, hả?!”

Thiệu Quân trợn tròn mắt, tay cầm điện thoại run run mấy cái.

Đầu óc anh dạo này thế nào ấy, sinh nhật La lão nhị thì nhớ như in trong đầu, sinh nhật ông ngoại thì quên béng đi mất, đúng là một tên tiểu súc sinh vô tâm.

Lúc La Cường phát hiện ra Thiệu Quân đã rời khỏi Thanh Hà, “mất hút” không thấy đâu, thì đã một ngày sau khi anh rời đi.

La Cường nghĩ rằng Tiểu Thiệu tam gia nghỉ làm bình thường, sẽ quay lại vào ngày hôm sau, nhưng hắn ta không ngờ rằng người thanh niên này không trở lại.

Một ngày không trở lại.

Hai ngày không trở lại.

Đã ba ngày trôi qua nhưng Thiệu Quân vẫn chưa về, thậm chí không một lá thư.

Thiệu Quân không cố tình làm La Cường lo lắng. Anh đi rất gấp, từ ký túc xá lấy xe đi thẳng ra ngoài, không có thời gian đến khu nhà giam “nói một chút” với La Cường.

Anh không thể nhờ đồng nghiệp chuyển lời, nói với La lão nhị rằng Thiệu Tam gia về nhà thăm ông ngoại thôi, đừng sốt ruột chờ nha. Anh càng không thể gọi điện đến ký túc xá khu nhà giam nói những việc nhà này, các cuộc điện thoại cho phạm nhân đều được các chuyên gia và quản giáo nghe lén, giám sát sát sao.

Hôm đó La Cường ngồi trong nhà xưởng, bất động, đôi mắt báo quét ra xung quanh, hai tay buông thõng, một cái lồng chim cũng không làm xong.

Cảm giác bây giờ của hắn giống như đang bị nhốt trong một chiếc lồng chim khổng lồ, không thể bay ra ngoài.

Đội trưởng Điền khó hiểu, có ý tốt tiến lại hỏi han: “La Cường, sao vậy? Có gì khó chịu sao? Có tâm sự gì có thể nói với tôi.”

La Cường mờ mịt nói: “Tôi không có gì để nói với anh.”

Đội trưởng Điền nói: “Nếu không làm, thì tiền công và điểm thưởng tuần này bỏ luôn à?”

La Cường lạnh lùng đáp: “Chắc tôi cần?”

Nếu Tiểu thiệu tam nhi đi rồi, không ở Thanh Hà nữa, thì hắn hoàn thành công việc, có tiền lương có điểm công để làm cái mẹ gì? Còn ai để nhớ khi ngồi tù?

Chạng vạng sau khi tan ca làm, La Cường không thể chịu đựng được nữa, đầu nóng như lửa đốt, túm lấy Điền Chính Nghĩa.

La Cường chất vấn: “Đội trưởng Điền, tại sao mấy ngày nay cảnh sát Thiệu ban chúng tôi không đến?”

Điền Chính Nghĩa gật đầu: “À, cậu ấy về nhà rồi.”

La Cường hỏi: “Tại sao cậu ta về nhà? Tại sao cậu ta không quay lại?”

Điền Chính Nghĩa nhướng mày nhìn La Cường từ trên xuống dưới mấy lần. Đội trưởng Điền hiểu lầm hắn nghĩ anh ta làm không tốt vai trò đại đội trưởng nên lạnh lùng đáp: “Phó đội trưởng Thiệu xin nghỉ phép về nhà là chuyện bình thường. Nếu anh có chuyện cần báo cáo hay có gì muốn nói thì có thể nói chuyện với tôi, bây giờ tôi đang phụ trách các anh! Tôi là đội trưởng đại đội của các anh! “

Lòng La Cường lúc đó chợt chùng xuống, lồng ngực lạnh ngắt.

Hắn nhớ lại hôm đó hắn phát điên trong căn bếp nhỏ, ghen tuông làm mờ lý trí đến mức bắt nạt Thiệu Quân, nhai cặp mông trắng và đùi anh như món thịt kho tàu. Tuy đứa trẻ này thường ngày tốt bụng tốt tính, mọi việc đều tùy ý hắn, nhưng đàn ông nào cũng có lòng tự trọng, chẳng lẽ da mặt mỏng của Tam màn thầu bị tổn thương, đâm giận rồi?

Hắn còn nói: “Nếu một ngày nào đó em chơi mệt rồi, muốn rời khỏi anh, thì nhanh nhẹn biến đi cho khuất mắt anh.” Thiệu Tiểu Tam nhi tức giận, thật sự bỏ đi, cứ như vậy biến mất?

Đây có phải là đã bỏ hắn rồi không?

……

La Cường bữa trưa không ăn được mấy miếng, bữa tối cũng ăn không vô, mặt không biểu cảm ngồi xổm trên ghế đẩu trong nhà ăn nhìn bức tường trống trơn, đầu óc cũng trống rỗng.

Cả đêm hắn không nói chuyện với ai, Thuận Tử Hồ Nham và những người khác hỏi chuyện, trêu chọc hắn cũng không phản ứng.

Trở lại ký túc xá, ngẩng đầu lên là thấy ngay chiếc camera tối om, ống kính như một con mắt mở to.

Nhưng đằng sau con mắt ấy, không còn là cái màn thầu lớn hắn nhớ thương nữa …

Hai mắt La Cường đỏ bừng, quay đầu lại, đột nhiên vung một cú đấm thật mạnh!

Cú đấm này đánh vào tủ đựng đồ xếp cạnh tường, nắm đấm sắt đánh xuyên thẳng qua tấm gỗ mỏng, âm thanh khủng khiếp của xương va chạm với vật cứng và tiếng đồ vật đổ nát bùng ra làm mọi người sợ ngây người…

La Cường cứ như vậy đứng giữa phòng, các khớp ngón tay sưng tấy bị xé rách, xuất hiện những mảng thịt đỏ, những mảnh gỗ vụn và mùn cưa cắm vào các ngón tay, rỉ máu …

Cũng vào mấy ngày ấy, có Ngày thăm gia đình, La Chiến đến Thanh Hà một lần nữa để thăm anh trai mình.

Kể từ khi ra tù, La Chiến hàng tháng đều đặn gửi một thùng thức ăn và một thùng quần áo lớn đến nhà tù Thanh Hà, không gián đoạn. Hắn đã từng ngồi tù, biết được những khó khăn vất vả và cuộc sống tẻ nhạt trong tù, biết nỗi sợ lớn nhất của những người ở trong tù là không có ai lo lắng nhớ thương bên ngoài. Hắn bây giờ đang sống một cuộc sống hạnh phúc, có người biết lạnh, biết nóng đang che chở và và yêu thương hắn, nhưng cũng lại lo lắng anh trai mình sống khó khăn.

Mặt La Cường lạnh lùng cứng rắn như một ngọn núi đá, lạnh nhạt nói lại câu nói cũ: “Tam nhi, có người ức hiếp em thì nói cho anh biết, ông đây sẽ xử lý tên đó, nếu không có ai, thì nhanh cút đi, đừng đến đây gặp anh.”

La Chiến bám lấy kính thủy tinh, hỏi: “Anh, anh có chuyện gì buồn phải không, nói em biết đi.”

La Cường cứng giọng nói: “Ông đây rất tốt, không cần em lo.”

La Chiến do dự muốn nói cái gì rồi lại thôi, trong lòng trầm tư hồi lâu nhưng vẫn chưa nói được ra ngoài miệng, sờ sờ đầu cười ngu, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Trong lòng hắn có chuyện tốt đẹp nhưng không nói thành lời được, rất khó chịu.

La Cường nheo mắt, nghi ngờ hỏi: “Tam nhi, có gì giấu ông đây à,  nói mau lên.”

La Chiến nắm chặt tay cười ha ha, nụ cười vô sỉ đắc ý đã bại bộ hết tâm tình, khuôn mặt đỏ bừng, từng lỗ chân lông trên người đều tràn đầy cảm giác sảng khoái vui sướng.

La Cường nhẹ giọng mắng: “Thằng này, cười đến chảy nước dãi, có người bên ngoài rồi à?”

La Chiến không chút nao núng gật đầu: “Vâng, có rồi.”

La Cường hỏi: “Ai vậy? Nói cho anh biết, anh giúp em điều tra xem có đáng tin không?”

La Chiến cười nói: “Người này không cần tìm hiểu, đó là người rất tốt, đối xử với em rất tốt … Anh, để sau này em kể nha.”

La Cường từ trong mũi hừ ra một tiếng khinh thường, mang theo chút ganh tị mà hắn cũng không nhận ra: “Mẹ kiếp, còn giấu diếm anh!”

La Chiến suy nghĩ một chút, đột nhiên hỏi: “Anh, anh ở đây thấy tốt không? Quản giáo trong đội anh thế nào? Anh, em biết anh ghét nhất là cớm…”. “

La Chiến là người hay nói vòng vo, hắn cố ý thăm dò, nhưng thật xui xẻo câu nói này chọc ngay vào chỗ nhức nhối nhất của anh trai hắn.

Sắc mặt La Cường đột nhiên xám xịt đi, dưới mắt hiện lên mấy vằn đỏ, giọng nói khàn khàn: “Không được nhắc tới cớm trước mặt ông đây! … Nếu không có chuyện gì thì cút đi được rồi đó.”

La Chiến nhanh nhẹn xoay người lăn đi, trong lòng hắn đang nhớ thương một cảnh sát nhỏ xinh đẹp như hoa nên có tật giật mình, nơm nớp lo sợ, cuối cùng cũng không dám hó hé tiếng nào trước mặt anh trai.

Thiệu Quân đi năm ngày, La Cường ngồi xổm trên ghế đá bên cạnh sân bóng rổ suốt năm buổi chiều, một mình ngắm hoàng hôn, lặng lẽ hút thuốc, lặng lẽ chờ.

Hồ Nham nhẹ nhàng bước tới, cũng ngồi xổm trên băng ghế.

La Cường không thèm liếc tiểu hồ ly một cái, phun ra đúng một chữ: “Cút.”

Hồ Nham không tức giận chút nào, nhưng cũng không cút, nói: “Em ngồi với anh.”

La Cường: “Tôi không cần ai ngồi với tôi.”

Cho dù khó chịu cỡ nào, hắn cũng cắn răng nuốt máu, chứ không bao giờ để người khác thương hại hắn, chê cười hắn.

Hai người đều biết rõ, và Hồ Nham cũng hiểu tại sao tính tình La lão nhị lại thất thường như vậy mấy ngày qua. Rơi vào bể tình, ai cũng như ai.

Hồ Nham hai tay ôm đầu gối, chống cằm yên lặng nói: “Anh Cường, anh cứ như vậy có đáng không? Anh nghĩ còn có hy vọng sao?”

“Hồi đó em cũng đợi như anh, nhưng cho dù anh có đủ khả năng chờ đợi, anh nghĩ người mình đợi có thể quay lại không?”

La Cường chậm rãi quay mặt đi: “Tôi tự nguyện chờ.”

Hồ Nham nở một nụ cười chua chát, lặng lẽ nhìn vài con kiến ​​mang theo thức ăn đang bò trên mặt đất, nói: “Anh Cường, anh biết tại sao em muốn theo đuổi anh không? Anh bị kết án 15 năm tù, tức là lâu hơn cả thời gian ngồi tù của em. Dù sau này anh có giảm án thì em cũng có thể được giảm án. Anh sẽ không bao giờ bước ra khỏi cánh cổng sắt lớn này sớm hơn em … Hai ta có thể ở trong đây thật lâu, cho nên em nghĩ em và anh hợp lại sẽ tốt lắm.”

La Cường mím chặt môi, không nói gì.

Hồ Nham lại nói: “Anh Cường, em thực sự thích hợp với anh hơn…. người khác.”

Hồ ly không dám nói thẳng tên ai đó khiến La Cường tức giận, chỉ dùng “người khác” để ám chỉ.

La Cường nổi nóng, hắn giễu cợt: “Ông đây thích hợp với ai đến lượt cậu xem vào sao?”

Đôi mắt của Hồ Nham lộ vẻ thăng trầm tang thương không hợp với tuổi tác, tự giễu cười: “Nếu không thì anh nghĩ thế nào? Anh Cường, anh mới vào được ba năm, còn em thì đã lâu rồi. Quản giáo đến rồi đi, sớm muộn gì cũng phải đổi đi nơi khác, có ai thật hạnh phúc ở cái nơi này hơn mười năm?”

“Cái lợi của việc vào tù là có thể vứt bỏ rất nhiều duyên phận không thuộc về mình. Chúng ta ở đây hơn mười năm, ngoại trừ người thân, ngoài cha mẹ ruột, không có ai chờ đợi chúng ta đến cuối cùng cả.”

Hồ Nham nói điều này không chỉ với bản thân, mà còn với La Cường.

Câu nói này là nhát dao tàn nhẫn nhất, cắm vào nơi đau đớn nhất, nơi không có phòng ngự trong trái tim La Cường.

La Cường vẫn không nhúc nhích, ngồi xổm như một pho tượng đồng ngàn năm tuổi, gương mặt nghiêng được ráng chiều tà dát lên một màu vàng cô độc.

La Cường khẽ đáp: “… Cậu nói đúng. Tôi không còn cha mẹ. Ngồi xổm ở đây hơn mười năm, sẽ không có ai đứng yên chờ ông đây.”

Có người được xác định sẽ cô độc cả đời. Ngay cả cậu em trai La tiểu tam nhi cũng đã có người thương, sắp thành thân, xây dựng tổ ấm cho riêng mình, sau này cũng sẽ không lo lắng quá nhiều cho anh trai mình nữa …

Thiệu tiểu tam nhi là gì của hắn?

Thiệu tiểu tam nhisẽ đợi chứ?

Sẽ không.

Nhưng ngay vào lúc La Cường chờ đợi đến gần như tuyệt vọng, Thiệu Quân đã quay lại.



Hơi phũ nhưng đúng là thiếu gia nhà ng ta khum có đợi quài được đâu chú hai, nên chú làm ơn nghĩ cách ra tù cho sơm sớm cái……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui