TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Thiệu Quân không có cơ hội và thời gian để chất vấn ‘việc nhà’ với La Cường. Sau giờ nghỉ trưa hôm đó, buổi chiều, Các đội trưởng khu nhà giam số ba dẫn phạm nhân ra sân thể dục, mỗi người cầm một chồng ghế đẩu nhỏ bằng nhựa xếp thành một dãy khán đài để theo dõi trận đấu.

Giải đấu bóng rổ hàng năm đã hết mùa, một đám tù nhân trẻ tuổi sinh long hoạt hổ nhàn rỗi không có chuyện gì làm, khó tránh khỏi ngứa ngáy xương cốt. Tranh thủ cuối tuần, trại giam mở buổi bóng chuyền để những con vật to lớn này có cơ hội toát mồ hôi, dập bớt lửa.

16 đội bốc thăm, phân tổ đấu theo nhóm để xác định top 4 tiến vào bán kết và chung kết. Hai đội cuối cùng bước vào trận chung kết hôm nay là đại đội 1 Đội trưởng Thiệu dẫn đầu và đại đội 2 do Đội trưởng Tiểu Chu dẫn đầu.

Thiệu Quân đeo một chiếc còi quanh cổ, mặc trang phục gọn gàng, áo may ô và mũ cảnh sát đội trên đầu, thân hình đẹp của anh luôn thật chói mắt trong đám đông.

“Mấy người, chuẩn bị xong chưa? Cởi áo ra sân đi.”

“Bóng đâu, bóng của Tam gia đâu?!”

Đội trưởng Thiệu hét lên chỉ đạo, thổi chiếc còi trong miệng, còn múa may một lá cờ đỏ nhỏ trên tay …

Sân bóng chính là cái bãi cát lớn mà lần trước Thiệu Quân đã dẫn người đi đào. Bãi cát lớn này giờ đã trở thành khu đắc địa được mọi người yêu thích trong Khu nhà giam số 3. Cả tù nhân và cảnh sát đều mê mẩn môn bóng chuyền bãi biển, thấy trò này đơn giản và vui hơn bóng rổ nhiều. Ngày cuối tuần nắng đẹp, một nhóm người cởi quần áo chạy ra bãi cát chơi bóng, lăn lộn trên bãi cát bị nắng hun đến hừng hực, rất là thoải mái thú vị.

Họ không thi đấu theo luật lệ quốc tế. Một số đội trưởng sử dụng luật của riêng họ, lập hệ thống năm trận thắng ba. Mỗi đội chỉ có thể ra sân hai người một lúc, hai đấu hai. Tuy nhiên, mỗi đội được phép thay phiên nhau chơi, thành đại chiến tiếp sức.

La Cường và Thuận Tử bắt đầu, ra sân chơi năm phút. Đừng thấy năm phút là ít. Trò chơi này thực sự tiêu tốn rất nhiều năng lượng. 16 x 8 mét là một sân đấu lớn. Hai người phải bao quát toàn bộ sân đấu, một người ở phía trước lưới và một người phía sau, chạy đến hôn mê choáng váng. Lúc La Cường ra khỏi sân, chân cẳng, cả người hắn đều phủ đầy cát, thậm chí xương mày cũng dính, vì ngả đầu ra sau một thời gian dài, cổ vẹo và không thể trở lại vị trí ban đầu.

Thiệu Quân phất cờ đỏ, đổi hai người mới vào, đưa La lão nhị ra sân hít thở.

La Cường ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ, tức thì có mấy binh tôi tớ dạ đến cun cút đưa khăn và nước cho ban trưởng.

Nhím ngồi sau La Cường, đấm vai xoa tay đại ca nhà mình.

Sinh viên mới đến ở ban bảy Mắt Kính Nhỏ cầm sổ ghi ghi chép chép, trông rất chuyên nghiệp hiểu biết, vui vẻ đưa qua: “Anh Cường, đây là bảng thống kê kỹ thuật của hai đội.”

La Cường cúi đầu đang định lau mồ hôi, một chiếc khăn lông lớn từ trên trời rơi xuống trùm lên đỉnh đầu.

La Cườn vén khăn lên nhìn, Thiệu Quân đang đứng phía sau hắn, từ trên cao nghiêm nghị lạnh lùng nheo mắt nhìn hắn.

La Cường nở nụ cười, lấy khăn lau đầu, lau mặt, lau ra một đống cát.

Nước mà Hồ Nham đưa, La Cường còn chưa kịp uống, Thiệu Quân đã nhanh chóng ném ra một lon nước, chuẩn xác đập mạnh vào lồng ngực La Cường.

Tam gia đây mới “nghỉ dưỡng” được mấy ngày, ban trưởng ban bảy đã có người khác “bảo kê” rồi sao?

Đừng có mơ.

La Cường vội vàng chụp lấy, nếu không nhanh tay, lon nước này sẽ đập luôn vào hai quả trứng của hắn.

La Cường cầm trong tay nhìn thử: “Red Bull à.”

Thiệu Quân nheo mắt, hừ mũi, “Để bổ sung năng lượng.”

Khóe miệng La Cường cong lên, hiếm khi hắn có tâm trạng tốt như thế, cũng hiếm khi thấy Tam Màn thầu có tâm trạng tốt như thế, hắn chọc: “Bổ sung năng lượng gì mới được? Uống vô nóng người, ban đêm ông đây trằn trọc không ngủ được thì sao.”

Thiệu Quân lườm hắn một cái: “Đừng có nhảm nhí, anh tưởng mình đang uống Viagra à?”

La Cường cười toe toét, lộ ra hàm răng đều tăm tắp.

Tỷ số giữa hai đội trên sân đang giằng co, cổ động viên khản cổ la hét.

La Cường không nhịn được chỉ tay mắng mấy lần; Thiệu Quân thì dáng người mảnh khảnh chạy tới chạy lui ngoài biên, bận rộn còn hơn so với các cầu thủ trên sân.


Tỷ số bị dẫn trước 1: 2, Thiệu Quân vẫy lá cờ đỏ nhỏ trên tay, hất đầu với La Cường: “Lão nhị, ra sân gỡ lại đi.”

La Cường ném khăn lông xuống, chỉnh lại áo may ô và quần đùi, đi chân trần, bờ vai rộng rực rỡ phiếm lên màu đồng dưới ánh mặt trời.

Khi hai người đi ngang qua nhau, Thiệu Quân hướng ánh mắt về phía La Cường: “Trận này nhất định phải thắng, nếu thua tôi không tha cho anh đâu.”

La Cường liếc một cái dưới lớp lông mi, hừ mũi: “Nếu thắng em sẽ tạm tha cho anh à?”

Hai đối thủ cao to oai phong lẫm liệt phát bóng, Thuận Tử ở trước lưới không chắn bóng, bóng theo đầu ngón tay bay một đường vòng cung trên không, La Cường chạy từ đường biên, nhảy lên đỡ bóng một cú rất mạnh, như thể cố ý đặc biệt cho Thiệu Quân xem, cố ý dằn mặt đối thủ bên kia lưới …

Trận này đánh đến lúc trời đen kịt, hiệp nào cũng phải 27, 28 điểm mới phân định được thắng thua, đánh từ giữa trưa đến chạng vạng tối.

La Cường mặc quần đùi, đầu gối chân phải đeo miếng đệm màu xanh đậm.

Trong thời gian nghỉ giữa hiệp, Thiệu Quân không khỏi hỏi: “Chân anh cố ổn không? Nếu không thì đừng đánh nữa … lúc nãy tôi chỉ nói cho vui thôi”.

La Cường rũ bỏ mồ hôi trên trán: “Ông đây sẽ thắng, em cứ chờ đó.”

Đánh đến hiệp thứ năm, Thuận Tử ngả người cứu bóng, rầm một cái trẹo luôn mắt cá chân, đau đến nhe ​​răng trợn mắt, phải được hai người dìu đứng lên.

Bên đội trưởng Thiệu bị chấn thương một trong những cầu thủ chủ lực, tinh thần của đội cổ vũ bên kia ngay lập tức lên cao, ồ lên la hét vỗ tay.

Hồ Nham giận tím mặt, gân cổ chửi: “La cái gì mà la? Có tin la nữa tôi giết mấy người luôn không!”

Bên kia còn la tợn hơn, đồng chí Tiểu Hồ chỉ biết bất lực trợn mắt. Y vốn thấp, chơi bóng rổ còn miễn cưỡng làm hậu vệ biên, chứ bóng chuyền thì hoàn toàn trở thành cậu bé đi bưng nước.

Trận đấu đến hồi gay cấn và căng thẳng nhất, trong đội hình đội thứ hai đối diện sân, sĩ quan Tiểu Chu đang cởi thắt lưng với áo quần, chỉ mặc một bộ đồ ngắn cũn.

Đôi mắt tinh tường của Thiệu Quân liếc một phát là thấy. Anh đứng lên ghế đẩu chỉ tay hỏi: “Ơ này này này, Chu Tiểu Tân, cậu làm gì thế? Ai cho cậu ra sân?”

Cảnh sát Tiểu Chu trừng lớn hai mắt, trâu bò hét lên: “Tôi thuộc đại đội hai mà, sao không ra được?”

Thiệu Quân gầm lên: “Vớ vẩn! Cậu…cậu… cậu đi ra cho tôi, không được vào sân!”

Chu Tiểu Tân nói: “Quy định không nói quản giáo không được phép tham gia. Đội bên tôi là ‘Đội tù nhân và quản giáo kết hợp’! … Đúng không ạ giam khu trưởng? Giam khu trưởng ơi, đúng không ạ, đúng không?! “

Trưởng nhà giam cầm cờ đỏ nho nhỏ ngồi trên ghế cao làm trọng tài, híp mắt phất cờ, sao cũng được, ai vào sân cũng được, vui vẻ là được, chỉ cần nhanh chóng kết thúc đi cho bố còn ăn cơm chiều, bố ngồi ở đây ba tiếng liền mệt muốn đứt hơi rồi!

‘Đội tù nhân và quản giáo kết hợp’ con mắt cậu! Đội trưởng Tiểu Thiệu tức giận vung chân đá văng một nắm cát.

Tại sao Thiệu Quân không muốn Đội trưởng Tiểu Chu vào sân? Cái tên Chu Tiểu Tân kia từng trong đội bóng chuyền nghiệp dư trong học viện cảnh sát của anh. Cậu ta cao lớn, đứng thẳng trước lưới cao hơn La Cường nửa cái đầu, lại im im rồi đến khi sắp tie-break (*) thì ra sân, cậu ta muốn tung chiêu sát thủ, muốn diệt đội chúng ta chứ gì!

(*) tie-break: Khi đến hiệp cuối mà không phân thắng bại sẽ đến tie-break, tức là đánh đến khi nào tỉ số một bên cách biệt 2 bàn so với bên còn lại thì bên đó sẽ thắng.

Bên ta vừa bị thương một quân chủ lực, bên kia lại thay vào một hổ tướng, lần này Thiệu Quân không thể ngồi yên được, tính háo thắng bướng bỉnh từ xương tủy lại bắt đầu trỗi dậy.

Cảnh sát Tiểu Mã đã cởi cảnh phục, nóng lòng muốn vào sân: “Ai sợ ai? Bọn họ dám làm đội kết hợp, chúng ta cũng làm đội kết hợp đi, em sẽ ra đấu chung với La Cường.”

Mã Tiểu Xuyên cởi áo sơ mi lộ ra da thịt trần trụi, mặc áo may ô trắng, cũng rất trẻ, cũng rất đẹp trai, đi đến sát bên cạnh La Cường đập vai, rủ hắn cùng tham gia.

Thiệu Quân cũng không hiểu vì sao vừa nhìn thấy cảnh đó đột nhiên hai mắt nóng lên, lòng không hưởng ứng, bắt đầu khó chịu.

Thiệu Quân gầm lên: “Xuyên Tử, quay vào ngay cho tôi.”

“Thậm chí hai quả trứng của cậu còn không nặng bằng tôi”


Mã Tiểu Xuyên vẫn không đành lòng: “Anh đã bao lâu không chơi bóng rồi? Với xương cốt của anh..”

Thiệu Quân khinh khỉnh hừ mũi: “Hồi gia gia đây luyện bóng chuyền, không biết cậu còn loanh quanh ở chỗ nào.”

Thiệu Quân nói xong thì cởi mũ cảnh sát của mình, để lộ một đám tóc tạo kiểu rối bù xù, cởi thắt lưng quần ngay tại chỗ, ném hai chiếc ủng của mình ra xa vài mét xuống cát …

La Cường đứng bên biên, đưa mắt dõi theo anh. Khi đôi vai loang loáng của Thiệu Quân tiến đến gần sát La Cường, hắn nhỏ giọng hỏi: “Được không?”

Thiệu Quân biết La Cường đang hỏi cái gì.

Thiệu Quân thì thầm: “Tôi không sao, đừng lo lắng.”

Anh thực sự tốt, anh rất tốt, còn tốt hơn cả La Cường. Trong sáu tháng nghỉ dưỡng, anh đã được một lớp mỡ bao phủ, vì ít ra nắng, da của anh còn trắng hơn trước, vòng eo mập ra thêm một tấc rưỡi.

Thiệu Quân và La Cường cùng có mặt trên sân, không cần phải bàn bạc về chiến thuật và vị trí, họ ăn ý mà ngầm hiểu với nhau. Thiệu Quân đứng trước lưới để sắp xếp đỡ bóng, La Cường đứng ở biên sau để tung đòn kết liễu.

La Cường phát một cú giao bóng bổng, cú giao bóng mạnh trực tiếp khiến đối thủ phải ăn quả “trứng chần nước sôi” đón cầu bằng lồng ngực.

Thiệu Quân đắc thắng hét lên, vỗ tay liên tục, nhe răng trắng cười với La Cường.

Thiệu Quân đón phát bóng trong tư thế bán ngồi, tập trung phía trước lưới, bày ra trước mặt La Cường một cái quần hoa kiểu Hawaii. Cái mông vốn dĩ đã tròn săn chắc vì căng thẳng và tập trung lại càng trở nên căng chặt hơn, bắp chân lộ ra hai vòng cung đẹp mắt, uyển chuyển chạy trên cát …

La Cường hoàn toàn bị phân tâm khi nhìn thấy chiếc quần cộc phất phơ của Thiệu Quân, hụt mất một đợt bóng.

Chiếc quần đó dài tới đầu gối, người khác nhìn vào thấy chẳng có vấn đề gì, nhưng trong mắt La Cường, nó thật sự đang móc lấy linh hồn hắn! Hắn thậm chí có thể tưởng tượng ra da thịt trắng nõn được bao bọc dưới lớp quần cộc. Thiệu Quân mỗi khi chạy, mông lắc lư theo từng bước, và mỗi khi anh nhảy lấy đà, vòng eo uyển chuyển của anh cong thành vòng cung mạnh mẽ, bung ra sức bật, thân hình dẻo dai linh hoạt, đón trái đỡ phải, linh hoạt như một con thỏ hoang.

La Cường hai mắt nóng rực, một luồng ấm áp dũng mãnh tràn ra khỏi lồng ngực, luồng nhiệt gặp lạnh, cảm giác vừa ấm vừa lạnh đột nhiên khiến trái tim hắn như mềm nhũn ra.

Hai người thật sự, đã bao lâu rồi không được như thế này …

Hành lang xung quanh sân thể dục rực rỡ những chiếc lá rơi đầy, mùa thay đổi, thời gian như đang lật sang một trang mới trước mắt hai người, như thể ôn lại biết bao sóng gió hai người đã cùng nhau vượt qua, làm cho ánh mắt hai người nhìn nhau chợt hoảng hốt…

Một nhóm cổ động viên bắt đầu điên cuồng, đồng thanh hét lên, Đội trưởng Thiệu, tiến lên! Anh Cường trâu bò tiến lên!

Hét một hồi, mấy câu trộn lẫn vào nhau thành “Độ trưởng Thiệu và anh Cường cùng trâu bò”, “làm thịt bên kia đi”, loạn xì ngầu câu gì cũng hét được.

Thiệu Quân đứng trước lưới, quay lưng về phía La Cường, dùng hai tay chạm vào lưng, nhanh chóng đưa hai ngón tay ra bằng bàn tay phải, ra một dấu hiệu bí mật.

Đây là cách ra dấu thông thường của các trận đấu bóng chuyền, nếu nói thông thường ai cũng có thể nghe thấy. Vì vậy, Thiệu Quân giao tiếp với La Cường bằng tín hiệu, hai tay phía sau đang đặt trên cái mông quần hoa vừa cử động, La Cường ngay lập tức nhìn thấy.

La Cường hiểu ý Thiệu Quân, hắn giao bóng thấp, tấn công bên phải phần sân của đối thủ. Đối thủ nhanh chóng tổ chức tấn công. Cơ thể của Chu Tiểu Tân như một tòa tháp đen, tấn công ở vị trí số 4!

Cảnh sát Tiểu Chu nhảy lên cao, dùng cánh tay sắt đập mạnh vào người, đột nhiên, Thiệu Quân đột nhiên từ vị trí giữa bay lên sát phần lưới, cơ thể anh nghiêng ra ngoài, dùng hai tay chặn lưới, chặn đứng một đường phát bóng mạnh!

Thiệu Quân không thể giữ thăng bằng trên không, đáp đất trong tư thế ngồi rất buồn cười, nhào lộn trên mặt cát. Quả bóng bị chặn bật lại đúng vào một khoảng trống bên sân đối thủ, Chu Tiểu Tân nằm trước lưới, đập tay xuống đất đầy tiếc nuối. Khán giả vỗ tay cuồng nhiệt, đại đội một lại dẫn đầu.

La Cường không nhịn được nhấc tay vỗ vỗ đỉnh đầu Thiệu Quân. Thiệu Quân ngồi trên cát cười toe toét, kiểu tóc thời thượng phủ đầy cát, giống như một tổ chim.

Vừa rồi, Thiệu Quân giơ hai ngón tay phải ra, chính là ra hiệu cho La Cường anh muốn tung đòn chặn cú tấn công từ vị trí thứ 4 của đối thủ. Cả hai chưa từng có cơ hội cùng chơi một trò chơi nào trước đây, cũng chưa từng chơi bóng rổ. Đây là lần đầu tiên họ trở thành “một người”, cùng chiến đấu trên một sân đấu, nhưng dường như họ đã hợp tác với nhau từ rất lâu rồi, giống như tay trái liên kết với tay phải vậy, muốn chạy về đâu, muốn tấn công ở đâu, đối phương sẽ nhanh chóng hiểu được.

La Cường mồ hôi nóng nhễ nhại. Đã lâu rồi hắn không có cơ hội để trút bỏ sự ngột ngạt trong lồng ngực, hắn bước ra biên lau mồ hôi, cởi áo may ô, ở trần ra trận.

Một nhóm người ban bảy huýt sáo điên cuồng, La Cường chạy như điên trên bãi cát, giống như một chiến binh Sparta chém giết trên chiến trường thời Trung cổ, chân mày và mắt hắn như tỏa ra một luồng khí lạnh, cơ thể màu đồng được bao bọc bởi những vết sẹo và tang thương. Trong tiếng la hét bát nháo, Thiệu Quân không thể ngừng nhìn La Cường hết lần này đến lần khác, mắt anh dán chặt vào ngực bụng La Cường, hầu kết run lên.


Thiệu Quân cắn môi, khóe miệng kìm nén cảm xúc, sau đó vén góc áo vest lên.

Tên khốn La lão nhị, anh nghĩ có mỗi anh dám cởi à?

Thiệu Quân vén áo, cúi đầu nhìn kỹ, lập tức nổi giận, vội vàng che lại, bĩu môi, sửa sang lại áo cho chỉnh tề.

Tam gia gia bây giờ trên bụng đang có một vết mổ dài, cởi trần sẽ bị thấy, hơn nữa cơ thể anh không còn chuẩn như xưa, không thể thản nhiên khoe cơ bụng sáu múi đẹp đẽ như hồi đó được nữa.

Tỷ số hai bên đang giằng co sát sao, đó là hòa từ 13, hòa lên 15, từ 15 lên 18, đã vượt quá 15 điểm thường thấy ở ván đấu quyết định, khó có thể phân biệt được kết quả.

Mồ hôi nóng chảy khắp cổ La Cường, làm lộ ra những đường cơ của ngực và bụng, giống như toàn thân được thoa một lớp dầu, từng đường cong sáng bóng.

Thiệu Quân nhảy đi bay lại, lăn lộn như một con khỉ, miệng đầy cát, mặt mũi lấm lem, nhưng trong mắt anh lại không giấu được sự phấn khích và hiếu chiến.

Anh đỡ đòn cho hắn.

Anh vì hắn mà liều mạng.

La Cường hai mắt nóng rực, sải bước đi tới, kéo người trên mặt đất lên. Hai bàn tay ướt át nắm chặt vào nhau, ngón tay đan vào nhau trong chốc lát rồi nhanh chóng buông ra. Mười ngón tay như nối với tim, lồng ngực bang bang đập.

Hai người phối hợp ăn ý ở trung lộ, Thiệu Quân đánh bóng bằng một cánh tay, La Cường lao về phía trước lưới nhanh như chớp, chỉ dùng hai ngón tay để đập bóng, những ngón tay mạnh mẽ của La Cường với lực xoay xuống, thành công đòn tấn công nhanh. 19 – 18! Lúc La Cường tiếp đất, hắn lăn sang sân đối thủ,cả người phủ đầy cát.

Thiệu Quân gân cổ nổi hết lên, nắm chặt tay gào thét khen ngợi La Cường, hét to mấy lần “tuyệt vời”.

Đợt phát bóng cuối cùng này, Thiệu Quân hơi cúi xuống, chống hai tay lên hông, nắm chặt bàn tay ra hiệu với La Cường.

La Cường hiểu ý, nhảy lên giao bóng, đối phương ra đòn sau, tập trung hết trước lưới. Cơ thể nhanh nhẹn của Thiệu Quân nhảy lên phía trước, bất ngờ một cơn gió phía sau đè lên người anh với sức nặng cực mạnh. La Cường phía sau hung hăng nhảy lên đập bóng, lúc rơi xuống trúng vào vai Thiệu quân, hai người ôm nhau cùng ngã lăn ra đất… (chỗ này kiểu TQ nhảy lên làm động tác giả đập bóng cho bên kia nhầm nhưng LC phía sau mới đúng là người đập á)

20-18, thắng rồi! Cả đại đội một điên cuồng nhảy múa la hét.

Hai người ôm nhau ngã xuống đất, La Cường lăn mấy vòng rồi nằm ngửa giữa sa trường.

Thiệu Quân đập mạnh vào khuôn ngực trần trụi của La Cường, trong nửa giây ngắn ngủi, hai người nhìn nhau chằm chằm, chóp mũi đập vào chóp mũi, mồ hôi hòa với mồ hôi, và đáy mắt họ phản chiếu lại gương mặt mà họ khát khao, rung động nhất.

Hơn nửa năm rồi không có được như ngày hôm nay, đùa giỡn đến vui vẻ, thống khoái như thế, không có khúc mắt nào trên sân đấu. Ánh mắt hai người thoáng chốc hoảng hốt xen lẫn thất thần, lo lắng cùng khát vọng cực độ trong lồng ngực không thể kiềm chế, không thể nào kháng cự.

Thiệu Quân nhanh chóng đứng dậy khỏi cơ thể La Cường.

La Cường nằm ngửa trên cát, ngửa cổ, tư thế như vừa bị bắn vào ngực. Đúng, hắn đã dính một viên đạn mê người phóng ra từ đôi mắt hỗn độn lấp lánh của Tam màn thầu…

Trưởng nhà giam tươi cười giơ cao lá cờ đỏ, tuyên bố thắng bại.

Cảnh sát Tiểu Chu đi tới bính quyền với Thiệu Quân, chân thành nói: “Tiểu Thiệu, thật sự có tài.”

Thiệu Quân nâng cằm, đắc ý trừng mắt, nghĩ thầm, cậu cũng không nhìn xem cậu đang đấu với ai, cũng không nhìn xem hai chúng tôi ăn ý thế nào, hai chúng tôi có phải quan hệ bình thường đâu.

La Cường đi ngang qua Thiệu Quân, nhỏ giọng hỏi: “Sĩ quan Thiệu, thắng rồi, giải thưởng là gì?”

Thiệu Quân lạnh lùng liếc hắn: “Thế anh muốn gì nữa?”

La Cường khó được một lần ‘ăn vạ’, “Có thuốc lá không?”

Thiệu Quân trừng mắt kiêu ngạo, từ trong túi cảnh phục lấy ra hai gói Đại Trung Hoa, ném cho La Cường rồi quay đầu rời đi.

Một đám nhãi con đại đội một lao lên, cậy người đông thế mạnh ấn La Cường xuống đất như muốn chôn hắn trong đó, la hét ý ới nhau giành giật thuốc lá của La Cường..

Đêm đó, hai đội khỉ bùn chơi bóng xong được tắm thêm một lượt.

La Cường cởi quần áo đi vào nhà tắm, trên người đầy cát, ngẩng đầu lên thì phát hiện quản giáo đang ngồi làm nhiệm vụ giám sát bọn hắn hóa ra là Thiệu Quân.

Thiệu Quân bắt chéo chân, khóe môi nhếch lên một nụ cười thần bí, cầm tách trà, quét mắt nhìn lên nhìn xuống La Cường …

La Cường trần truồng đứng dưới vòi hoa sen, kỳ cọ người, rửa sạch cát bụi. Thiệu Quân không nói lời nào, chỉ ngồi đó nheo mắt, hai con mắt sắc bén như những lưỡi dao nhỏ, khoét sâu vào từng tấc thịt La Cường, lột da La Cường, cắt thịt La Cường một cách thích thú.


Mấy ngày chiến tranh lạnh này người hiếm khi có cơ hội gặp nhau, giống như cách nhau một tầng trời. Hôm nay là Thiệu Quân cố ý, Tam gia gia bưng tách trà ngồi đây là để cố tình xem La lão nhị phơi mông trần dắt chim đi dạo!

Anh ngồi ở đó nhìn, La Cường bắt đầu cảm thấy không được thoải mái.

Tình huống thế này ai mà thoải mái cho được?

La Cường liếc nhìn Thiệu Quân một cách khó hiểu, còn Thiệu Quân cứ nhìn chằm chằm hắn không nói một lời.

La Cường tắm được một lúc lại liếc sang Thiệu Quân một cái, Thiệu Quân vẫn đang bất động nhìn chằm chằm hắn!

La Cường vốn dĩ không ngại cho người ta xem, còn sợ để cho Thiệu Quân xem? Hắn sợ ai chứ?

Nhưng bây giờ thì khác. Hai người đang khó xử, lâu lắm rồi không gần gũi thân thiết, trong người như đang giữ lửa, nghẹn đến cháy, không có cách nào để trút bỏ.

Nhất là hôm nay hai người cùng nhau kề vai chiến đấu, cùng nhau chơi bóng, chiếc quần hoa to và bờ mông của Thiệu Quân cứ đung đưa trước mắt La Cường, thật khó chịu. Lúc này lại bị Thiệu Quân nhìn chằm chằm, La Cường đứng dưới nước nóng, toàn thân như bị sóng nhiệt thúc giục, kích động, hoặc là do mấy lon Red Bull kia bắt đầu có tác dụng, La Cường từ từ không chịu nổi, yết hầu rung lên, hơi thở bắt đầu nặng nhọc.

Mấy người xung quanh đều nhìn thấy, La lão nhị tắm một lúc thì như bị động kinh, dần dần, phần dưới của hắn bắt đầu cứng.

La Cường cúi đầu xuống, cố gắng dùng tay tuốt nhưng càng tuốt nó lại càng cứng, cứng đến mức không thể kiểm soát được, bày cho Thiệu Quân thấy hết!

Cứng rồi cũng không ai tuốt cho hắn, cũng không thể thản nhiên bắt bừa người nào để xả, La Cường chỉ có thể chịu đựng nhìn toàn bộ.

Hồ Nham đung đưa dưới một vòi hoa sen, nhìn trộm La Cường, sau đó lại nhìn Thiệu Quân, bĩu môi, không nói gì.

Hồ Nham lặng lẽ cầm lấy một cục xà phòng, chạm vào La Cường: “Anh, xà phòng nè.”

Đầu ngón tay vừa chạm vào eo lưng, La Cường phản ứng rất nhanh như bị điện giật, đột nhiên cáu kỉnh, vung tay hất Hồ ly ra, không chịu nổi người khác chạm vào mình.

La Cường hai mắt đỏ lên, thống khổ, lặng lẽ bước đến góc tường, quay lưng đối diện với anh, trán dựa vào tường, trái tim dao động dữ dội, lồng ngực phập phồng thở dốc …

Hai cánh tay Thiệu Quân nhàn nhã dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn chằm chằm người đàn ông đó, dưới mi mắt hiện lên một tia trả thù, lúc đó trong lòng anh lẫn lộn những yêu, giận, bất bình, hận, khó chịu, tất cả các loại cảm xúc đan xen trộn lẫn.

Anh nhìn thấy sự khó nhịn, khát vọng và nỗi thống khổ vì không được thỏa mãn trong mắt La Cường. Anh biết rằng La Cường vẫn nghĩ đến anh, vẫn muốn anh.

Trong lòng anh dâng lên một trận khoái cảm, nhưng khoái cảm lại xen lẫn chút chua xót, rồi đột nhiên lại cảm thấy hết giận! Tự nhiên hết giận! Tức gì đâu!

Anh ở trước mặt bố mình mà phản nghich, chèn ép bố là một chuyện. Trước mặt Thiệu Quốc Cương, La Cường là người của anh, anh sẽ liều mình bảo vệ hắn, không chịu nổi cảnh người khác bắt nạt La Cường.

Nhưng khi đứng trước mặt La Cường thì lại là chuyện khác, đồ đầu gấu khốn nạn này, ông đây còn chưa cho anh một búa đâu!

Tam gia đùa giỡn có một chuyến như vậy, sao mà đã xong được? Cảm thấy khó chịu, nhớ tôi? Mấy ngày nay, khi Tam gia đang ngày đêm đau khổ, trằn trọc, chết đi sống lại, thì tên khốn nạn nhà anh đang ở đâu? Anh đành lòng sao? Anh chơi tôi như thế, khi dễ tôi, bắt nạt tôi, coi tôi như một đứa trẻ? Coi tôi như một tên ngốc?!

Cái gì tôi cũng chắn cho anh. Trời có sập xuống, tôi cũng sẽ vui vẻ đỡ cho anh. Những lời tôi đã nói, tôi không định lấy về, nhưng anh, anh đã quên hết rồi sao?

……

Đôi mắt Thiệu Quân ướt đẫm, qua màn sương dày trong phòng tắm, anh lần theo cơ thể trần trụi của La Cường.

Không biết từ lúc nào, anh đã lặng lẽ cởi chiếc mũ cảnh sát của mình, che lên trước người, che đi phần đũng quần sưng tấy dựng đứng …

Cảm xúc của Thiệu Quân cũng đang đến lúc bùng nổ cuối cùng.

Em biết anh khó chịu, vì em cũng khó chịu mà.

Anh nhớ em, chẳng lẽ em không nhớ anh sao?

Anh nghĩ về em bao nhiêu, em nghĩ về anh bấy nhiêu.

Anh cay đắng bao nhiêu trong lòng, thì từng ngày từng giây em thậm chí còn dày vò khổ sở hơn anh.



Edit truyện này sợ nhất là hai cảnh, một là cảnh nóng, hai là cảnh chơi thể thao…….. và chương này thì có cả hai…..nó lại còn dài gấp đôi, xỉu…..

./.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận