TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Ông già Cổ Phúc Quý trước đó đã bị giam giữ trong một khu quản thúc phụ khác của Nông trại Thanh Hà, cùng với Đàm Long và những người khác. La Cường mấy năm đầu đã không nhìn thấy, không biết về sự tồn tại của người này.

Sau lại vì thiên tai bão núi, mưa lũ nên đoàn người từ những nơi thưa thớt khác đồng loạt chuyển đến khu nhà tù mới, không phải oan gia không gặp mặt, thế là cứ như vậy ở chung một chỗ.

Bản thân La Cường cũng bất cẩn, lúc đó đang dũng mãnh đánh nhau với Đàm thiếu gia, tung hoành, không ngờ phía sau lại có một con cá lớn hơn ẩn nấp. Bây giờ có vẻ như Đàm Tiểu Long chỉ đơn giản là một con giun mồi.

Tất cả những người trong nhà tù Thanh Hà đều biết đến La Cường số 3709 của Đại đội 1, cũng biết Đàm Long, nhưng không ai biết đến ông già giả mạo họ Cổ.

La Lão nhị ở ngoài sáng, còn đối phương lại ở trong bóng tối.

Người này thực ra trông không già chút nào, tuổi cũng không lớn, chỉ hơn La Cường ba tuổi.

Sống lưng không cong, lưng không gù, chân không khập khiễng, thở không hổn hển, cơ thể không ốm yếu, thậm chí những nếp nhăn và đồi mồi trên khuôn mặt cũng được cố tình ngụy trang để đánh lừa mọi người xung quanh. Tất cả quản giáo và phạm nhân nghĩ ông ta chỉ là tội phạm già yếu tàn tật thật thà và ngoan ngoãn.

Vưu Nhị gia ngồi xuống ghế dựa bên bếp lò, kéo kéo ống quần, cởi giày vải màu đen, bình tĩnh vô cùng: “Lão nhị, làm sao cậu nhận ra ông đây?”

La Cường ngồi đối diện, nói, “Lúc trước tôi không nhận ra … nhưng bàn tay của ngài đã tố cáo ngài.”

Vưu Nhị gia hừ lạnh một tiếng, ngả người ra sau: “La Lão nhị, đa tạ tên khốn nạn cậu đã chém hỏng một bàn tay tôi!”

La Cường hỏi ông ta nghi vấn lớn nhất trong đầu: “Lúc trước ông báo cho chúng tôi là ông chết rồi, tại sao bây giờ lại ngồi trong tù? Cũng ngồi với tôi đến 5 6 năm?”

Sắc mặt Vưu Nhị gia thay đổi nhanh chóng, cơ bắp dưới da mặt run lên, nghiến răng nghiến lợi, giận dữ gầm gừ: “Ai muốn vào tù ngồi? Tôi không muốn vào tù, ông đây bị người ta lừa, bị cậu lừa, tôi bị bắt vào!!! “

La Cường: “……”

Ai lừa ai? La Cường nghĩ thầm, ông có nằm trong số những người bị tôi lừa chết à?


Tại sao Vưu Bảo Xuyên ngồi xổm ở Thanh Hà nhiều năm như vậy mà không ai biết thân phận của ông ta? Công an và hệ thống ngục giam cũng không hay biết?

Vì không ai nhận ra khuôn mặt của ông ta. Từ khi ở ẩn năm 30 tuổi, người này rất ít khi xuất hiện bên ngoài, cũng không có một bức ảnh nào được tung ra, không ai biết người này giờ trông tròn méo thế nào.

Khi La Cường trở về từ miền Nam, tiến vào Kinh đô, hắn mới chỉ mới hơn hai mươi, tuổi trẻ khí thịnh, ra tay hung ác, không nể mặt các tiền bối, không chừa đường lui cho mình. La Cường đã đến địa bàn của nhà Vưu dưới chân Hoàng thành, chiến đấu với người của Vưu Nhị gia để tranh giành quyền lực. Trận ấy đánh đến đất trời đen kịt, không thấy trăng sao, nhà Vưu ở phía đông là bọn rắn độc dưới chân Hoàng thành, thâm độc hung dữ, anh em nhà La chạy xe tải qua, từng tên côn đồ nhảy xuống xe với ống thép và dao ba khúc lăm lăm trên tay…

La Cường và Vưu Nhị gia đã giao chiến với nhau trong lần đó.

La Cường mặc vest đen, đeo kính râm, hung hăng ngang tàng, tay cầm ống thép, lúc đó còn quá trẻ, thực sự liều lĩnh, không hề sợ chết.

Hắn dùng ống thép đập nát hai ngón tay của Vưu Bảo Xuyên.

Cả đời Vưu Bảo Xuyên chỉ nếm qua đúng có một lần thất thế như thế, bị La Cường đánh gần như hỏng cả tay. Trận chiến này khiến ông ta nhớ tới cái tên La Cường, sau đó ngủ đông, lẩn trốn nhiều năm không lộ diện, nấp sau màn chỉ đạo đàn em kinh doanh quản lý địa bàn, lập thành một trong bốn bang phái lớn mạnh cuối cùng ở Bắc Kinh.

Tất nhiên, La Cường cũng không kiếm được bao nhiêu lợi ích, nhân lực bị thiệt hại nặng, lên xe tải về lại Tây Thành. Cái địa bàn đắc địa Dưới chân Hoàng thành đó, La Cường dùng sức mạnh của ống thép, đổ bao nhiêu máu cũng không mạnh bằng cậu út nhà họ La, bỏ ra trăm chục triệu tệ, lấy tiền nện thẳng xuống!

Vì vậy, chỉ có La Cường là biết rõ Vưu Nhị gia nhất, hai bên cũng không cần nhìn mặt để nhận ra người.

Lúc La Cường nắm lấy bàn tay của ông già họ Cổ kia, sờ nắn nó cẩn thận,chạm đến chỗ hai ngón tay bị đứt lìa.

Kể từ lúc đó, cả hai đều biết thật rõ trong lòng.

Chỉ là một trong hai bên ẩn nấp sâu hơn bên kia, bình tĩnh hơn bên kia, cũng không hành động gì, chỉ đợi đối phương ra tay trước rồi đối phó.

Theo đồn đại giang hồ, trước khi anh em nhà La bị bắt, Vưu Bảo Xuyên đã bị giết trong một cuộc đấu súng lúc cảnh sát vây bắt, bị thiêu chết trong khách sạn Đông Hồ.

Nhưng vào thời điểm đó, hơn chục xác chết cháy sém được mang ra từ khách sạn Đông Hồ, tất cả đều hoàn toàn không thể nhận dạng. Cảnh sát sau đó đối chiếu xác nhận thông qua việc sánh DNA một số cảnh sát hình sự đã hy sinh, những thi thể còn lại sẽ là họ Vưu và thuộc hạ của ông ta. Vào thời điểm đó, mọi người đều nghĩ rằng Vưu Nhị gia chạy trời không khỏi nắng, bị giết chết ở nơi đó. Toàn bộ kinh thành bị phong tỏa, lưới trời lồng lộng, người này có muốn trốn cũng không được.

Những năm sau đó thế đạo thay đổi, họ Vưu chưa bao giờ xuất hiện ở kinh đô nữa, nên cả hắc bạch lưỡng đạo đều cho rằng Vưu Bảo Xuyên chắc chắn đã xanh cỏ rồi.

Ai có thể nghĩ rằng Vưu Nhị gia không chết, đã thế còn vào tù, đã thế còn là tự nguyện vào tù?


Tất cả cố sự bắt đầu từ khi hoạt động truy quét xã hội đen cách đây 6, 7 năm. Nhà Vưu cấu kết với các quan chức chính phủ, thống trị thế lực ngầm ở Bắc Kinh trong nhiều năm. Tất nhiên, ông ta cũng đứng đầu danh sách đầu đảng cần tiêu diệt của đội truy quét xã hội đen, cũng đứng đầu trong danh sách các đối tượng truy nã cấp A của Bộ Công an. Nếu xét về giá trị tài sản và thế lực, xếp trước La Cường phải là hai nhà Vưu, Lý.

Hoàn cảnh của Vưu Nhị gia khác với La Cường. Ông ta có quá nhiều vụ giết người và thảm sát với bằng chứng rõ ràng. Điều quan trọng nhất là ông ta đã giết cảnh sát, đây là một tội ác tày trời, tội ác không thể tha thứ, phía cảnh sát sẽ không tha cho ông ta.

Nếu bị bắt vào thời điểm đó, chắc chắn không thoát khỏi án tử hình, nên ông ta không thể bị bắt.

Nhưng đào tẩu, tha hương biệt xứ thì đời ông ta cũng xong, đã đi rồi thì không thể quay lại.

Những người phía sau cũng không muốn dễ dàng buông tha cho ông ta. Vì vậy, dưới sự lên kế hoạch và sắp xếp của những người đứng sau hậu trường, Vưu Nhị gia đã chơi một trò lừa thông minh: Ve sầu thoát xác.

Ông ta nhân cơ hội vụ án sát khách sạn Đông Hồ lẩn trốn, sau đó bịa đặt một danh tính giả, bị bắt và bỏ tù vì nhiều tội danh khác nhau dưới cái tên “Cổ Phúc Quý” như trộm cắp lừa đảo linh tinh, cũng trùng hợp bị kết án mười lăm năm.

Tại sao Vưu Nhị gia sẵn sàng vào tù?

Lúc đó ông ta không còn lựa chọn nào khác, chỉ có vào tù mới giúp ông ta thoát khỏi sự truy nã ngày đêm của cảnh sát thành phố và thậm chí cả nước!

Tên “Vưu Bảo Xuyên” đã bị xóa khỏi hồ sơ đăng ký hộ khẩu của cơ quan công an và người tên “Cổ Phúc Quý” xuất hiện trong nhà tù. Các cơ quan công an sẽ không bao giờ nghĩ rằng tên tội phạm mà họ muốn bắt lại đang ngồi với một danh tính khác trong tù.

Đây là cách tốt nhất để che mắt các thiên tài điều tra tội phạm, tìm kiếm bằng chứng, tìm người cung cấp thông tin, kiểm tra ADN, vắt hết óc cũng không ngờ rằng người này đã bị bỏ tù vì mấy tội danh vặt vãnh. Bên ngoài có điều tra Vưu Bảo Xuyên cỡ nào cũng khó tra ra được một tên trộm vặt đang ngồi trong tù.

La Cường nghe Vưu Nhị gia kể lại, khẽ gật đầu, chân thành nói: “Bội phục.”

Nhưng ngay lập tức thay đổi biểu cảm, chế giễu: “Nhưng tôi thấy ngài không có lời. Tôi cõng tội làm đại ca bị kết án mười lăm năm. Ông cũng mười lăm năm. Ông thật sự định ngồi đây đủ mười lăm năm à? “

Mặt Vưu Nhị gia dần xanh mét, nhìn chằm chằm La Cường, vẻ mặt rất phức tạp, trong mắt lộ ra sự căm thù ứ đọng từ năm xưa: “Cậu còn hỏi ông đây sao? Còn không phải do cậu La Cường làm ‘chuyện tốt’ à!”

La Cường nhướng mày, lủng lẳng một điếu thuốc, vẻ mặt vô cùng vô tội, thật sự cảm thấy vô tội: “Ông nói vậy là sao? Tôi tính toán hại ông khi nào?”

Vưu Nhị gia: “Cậu và em trai của cậu cung khai làm chứng, hại chết Bộ trưởng Tiêu. Con mẹ nó cậu quên rồi sao?!”


La Cường: “Tôi dùng họ Tiêu để giảm án, tôi cũng muốn sống mà. Ngài tại sao lại lôi chuyện này ra?”

Vưu Nhị gia tức giận, ông ta ngồi xổm sáu năm tù tích ra một bụng toàn hận thù, trong lòng đã hóa thành máu, phun nước bọt lên mặt La Cường!

“La lão nhị, cậu và em cậu khai ra họ Tiêu, chính là giết chết ông đây!!!”

La Cường bị ông già này phun nước bọt vào mặt, điếu thuốc đang ngậm trên miệng cũng phải tắt lửa…

Hôm nay La Cường rốt cuộc cũng hiểu được, đây quả thực là một món nợ lằng nhằng không rõ ràng.

Trách ai? Ai là người đáng trách?

Người ta nói khi anh em nhà La bị bắt, bị lấy lời khai. Công an đã ép buộc dụ dỗ để họ khai ra làm sáng tỏ những vụ án kinh tế của các ủy viên cấp cao trong thành ủy thành phố. La Cường và La Chiến như tôm cá trong ao, không thể tránh khỏi uy hiếp, để bảo vệ bản thân và giảm án, họ đã khai ra những bằng chứng mà họ biết dẫn đến việc một ủy viên thành ủy cấp cao họ Tiêu ngã ngựa.

Tiêu và Lưu là hai thế lực cấp cao, đấu đá nhau như nước với lửa.

Anh em nhà La đã từng làm việc thay cho họ Lưu, nên tự nhiên họ không tiếc công sức giết họ Tiêu. Hơn nữa, La Cường được giảm nhẹ tội danh xã hội đen nhờ có những lý do như “đầu thú”, “tích cực hối cải “, “lập công tố giác” chó má gì gì đó. Yếu tố quan trọng nhất đằng sau hậu trường là họ Lưu. La Cường đã thỏa thuận với ông ta, nếu ông đây bị xử nặng, ông đây sẽ trở mặt cho ông chết theo luôn.

Sau đó, Tam nhi nhà họ La ra tòa làm chứng. Trên đường đi đã gặp phải một cuộc tấn công trả đũa giữa chừng. May mắn hắn đã được giải cứu bởi đội cảnh sát hình sự phản ứng nhanh nhẹn, giúp La Chiến thoát khỏi thảm họa và ra hầu tòa thành công. Đó cũng là lần đầu tiên La Chiến gặp Cảnh sát Trình. Những điều này thực ra có liên quan bí mật với nhau, kẻ đã cố giết La Chiến ngày hôm đó là phe cánh của họ Tiêu, nhà Vưu này.

(Trình Vũ bảo kê La em đến 2 lần lận đó,_,)

Bộ trưởng Tiêu ngã ngựa. bị kết án vào nhà tù Tần Thành dành cho quan chức, vở kịch của Vưu Nhị gia hoàn toàn thất bại.

Chỗ dựa của ông ta đã ngã rồi, làm sao ông ta có thể ra khỏi tù?

Các tài liệu giả và danh tính giả của ông ta đều do người đứng sau màn họ Tiêu này xử lý. Nửa năm sau, Bộ trưởng Tiêu nghe nói là bị trầm cảm trong tù, bị cao huyết áp, lúc đi bộ trên sân thể dục thì bị ngã xuống hồ phun nước, không bao giờ ngồi dậy nữa.

Người này đã bị chết đuối trong một vũng nước sâu nửa mét.

Nhân gian luân hồi, ác quả ác báo, ai cũng có có số, đến lúc chết thì phải chết. Nước đi của Vưu Bảo Xuyên rất thông minh, nhưng lại thông minh lầm! Ông ta muốn chơi Ve sầu thoát xác, nhưng vô tình nghịch lửa tự thiêu mình, tự nhốt mình trong tù không thể thoát ra ngoài! Nếu không chịu nổi mà tự thú với cảnh sát, ông ta chết; nếu không tự thú, danh tính giả của ông ta trở thành danh tính thực, ông ta sẽ suốt đời bị mắc kẹt trong cái tên “Cổ Phúc Quý”, không ai đến để chuộc ông ta ra ngoài nữa.

La Cường lắng nghe câu chuyện đời vừa ly kỳ vừa bi thảm của Vưu Nhị gia, cười khổ: “Vì vậy, ông tính món nợ này cho tôi?”

Vưu Bảo Xuyên trừng mắt nhìn hắn: “Chứ sao?”


La Cường: “Tôi phải bảo vệ em trai mình, cũng là có lý do, sao ngài lại tính cho tôi được? Cái này đâu phải tùy tôi quyết định?”

Vưu Bảo Xuyên: “Hay là tôi chặt hai ngón tay của cậu nhé?”

Hai mắt La Cường lóe lên: “Tôi biết, sau lưng ông đang làm cái gì … ông muốn vượt ngục.”

Vưu Nhị gia cười nói: “Ha ha, dĩ nhiên. Nếu như không vượt ngục, chẳng lẽ ngồi tù với cậu mười lăm năm?!”

“Bây giờ tôi không phải là Vưu Bảo Xuyên, tôi là Cổ Phúc Quý. Hôm nay tôi trốn khỏi nhà tù Thanh Hà, hồ sơ sẽ ghi là Cổ Phúc Quý. Chờ ông đây ra ngoài, đổi thành người khác, giang hồ sẽ không còn có ai là ông già Cổ. Bọn cảnh sát sẽ không bao giờ tìm thấy tôi.”

La Cường mấp máy môi: “Quả thực là một kế hoạch tốt.”

La Cường lúc này trong đầu lóe lên suy nghĩ rất nhanh. Hắn thực sự lo lắng cho La Tiểu tam.

La Cường không ngu ngốc chậm hiểu, hắn chợt nghĩ đến, tại sao lúc này họ Vưu đột nhiên lại dự định trốn ngục?

Quyền lực của nhà Vưu gần như bị xóa sổ, Đàm và Lý cũng sụp đổ, Bộ trưởng Tiêu và Bộ trưởng Lưu đều thất thế, Kinh đô đã thay đổi hoàn toàn cục diện, chư hầu phong cảnh trước kia đều không còn, giang hồ giờ còn lại ai?

Phong thủy dưới chân Hoàng thành thay đổi liên tục, hiện nay thứ làm ra tiền nhất và phổ biến nhất là bất động sản, ngành công nghiệp giải trí, đầu tư tài chính; tứ hợp viện cao cấp lại được tu sửa xây dựng, chỉ cách Tử Cấm Thành một bức tường, ban đêm như có thể nghe thấy tiếng những người hầu gái xưa trong cung điện gõ trống gỗ (*) hát thầm ……

(*) trống gỗ nhỏ:


//


Vưu Bảo Xuyên cứng rắn tàn nhãn, điều gì sẽ xảy ra nếu hắn ra khỏi tù? Hổ dữ tái xuất giang hồ, chắc chắn sẽ đe dọa người bên ngoài.

La Cường có thể cho ông ta vui vẻ ra khỏi tù, có thể thả hổ ra khỏi lồng sao?!

Ánh mắt La Cường sâu hút lạnh lẽo. Hắn không thể tự mình ra ngoài, cũng không muốn cho đối phương ra ngoài, hai người ở trong tù với nhau mười lăm, hai mươi năm đã rồi nói sau.



Cảm xúc của La Cường chương này chắc cũng giống mấy người đang đẹp trời tự nhiên ngân hàng gọi điện báo nợ trăm tỷ mới biết có người hack thông tin minh đi vay nặng lãi vậy……… Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận