Vài ngày sau, mấy người lớp số 7 nhận được thông báo tạm tha, thu xếp hành lý chuẩn bị ra tù.
Thuận Tử lấy bức ảnh của vợ và con gái ra khỏi khung ảnh nhỏ trên tường rồi bỏ vào balo của mình.
Hồ Nham không rên một tiếng mà thu dọn đồ vật ở trên giường, rầu rĩ không vui, trong lòng kỳ thật rất không muốn rời đi.
Ở tù còn có thể mỗi ngày nhìn thấy La Cường, sau này đi ra ngoài còn có thể tìm ai?
Thuận Tử sẽ bị áp giải trở lại ở gần nhà tù Thập Phương ở địa phương để tham gia lớp văn hóa thực tập kỹ năng.
Các tội phạm trước khi được trả tự do thường phải tham gia các lớp học ba tháng để học một số khóa học về máy tính, các kỹ thuật thực hành nhằm giúp họ có thể hòa nhập với xã hội.
Hồ Nham thậm chí cũng không cần đến lớp học thực hành, gã đã làm thợ cắt tóc ở khu nhà giam số 3 được hai năm, đi ra ngoài gã vẫn làm công việc này và cũng chỉ sẽ làm một công việc này.
Đội trưởng Thiệu mở ra cửa nhà giam, khóe miệng cong lên, cầm một gói hàng lớn đến: “Tiểu Hồ, cho cậu này.”
Thiệu Quân ném bao đến trên giường Hồ Nham, Hồ Nham bò lên trên giường, Nhím Gai cũng bò lên trên: “Có thứ gì tốt à?”
Thiệu Quân nói: “Gửi cho cậu, hình như do mẹ cậu gửi đến hở?”
Địa chỉ trên bưu kiện xác thật ghi địa chỉ nhà của Hồ Nham.
Hồ Nham lẩm bẩm nói: “Tôi gọi điện thoại cho mẹ tôi rồi, mẹ tôi cũng biết tôi sắp ra ngoài, còn gửi cái gì chứ?”
Vừa mở bưu kiện ra bên trong là một hộp nho lớn dùng hộp ướp lạnh giữ tươi tinh tế được đóng gói kỹ càng lại.
Đó còn là loại nho vừa lớn vừa ngọt được vận chuyển bằng đường hàng không từ Tân Cương đến….
Thiệu Quân: “……”
Hồ Nham: “……”
“Cẩn thận!!!!!”
Hồ Nham đột nhiên từ trên giường nhảy xuống dưới, giống như bị cháy mông, một tay túm Thiệu Quân, một tay túm Nhím Gai chạy đi, cho rằng trong gói hàng đó có bẫy, sẽ nổ mạnh.
Trong gói hàng không có bẫy, cũng không thể sẽ có bom, khi được đưa vào khu nhà tù sẽ qua nhiều lần kiểm tra bằng máy móc cùng với thủ công, quả thật đó đúng là một hộp nho.
La Cường từ giường lớn nhảy xuống, ý bảo những người khác đều lui ra phía sau.
Hắn tỉ mỉ lật trong lật ngoài mấy lần: “Viết địa chỉ nhà cậu đấy.”
Khuôn mặt Hồ Nham trắng bệch, tim đập nhanh, lúc này mới bắt đầu hốt hoảng, nghĩ mà sợ.
La Cường “y” một tiếng bóc mở tờ giấy giao hàng, để lộ hai ký tự lớn được che đậy bên dưới: Quang Quân.
La Cường nhìn chằm chằm hai chữ kia, mắng: “Móa.”
La Cường quay đầu hỏi Thiệu Quân: “Công an còn chưa bắt được người kia sao?!”
Thiệu Quân cũng ý thức được vấn đề nghiêm trọng, theo bản năng nắm bả vai Hồ Nham an ủi: “Tôi nghe nói, tay súng kia đã bỏ chạy.
Sau đó bọn họ cử một đám cảnh sát vũ trang, tổng cộng bảy tám trăm người lục soát trên núi, chỉ nhặt được mấy thứ vật chứng, không bắt được người sống.”
La Cường khôn khéo mà xem kỹ Hồ Ly: “Nói thật với bố mày xem, rốt cuộc chuyện này là sao? Cậu đã làm cái gì?!”
Hồ Nham môi ngập ngừng: “Em, không, em không làm gì cả……”
La Cường nổi trận lôi đình: “Mày mẹ nó không làm gì, tại sao thằng Huy Tử kia lại có thể theo dõi mày?!”
Trong tiệm hớt tóc nhỏ của nhà tạo mẫu tóc Hồ tổng, Hồ Nham xoa móng tay cho Lê Triệu Huy, vuốt từng ngón một, lực đạo vừa phải gãi đúng chỗ ngứa, có thể xoa toàn bộ tay người cũng mềm.
Lê Triệu Huy được Hồ Nham xoa bóp thật sự thoải mái, nằm ngửa ở ghế bành, lông mi run rẩy, từ dưới mí mắt nhìn chằm chằm eo Hồ Nham.
Mỗi lần bắt đầu làm việc Hồ Nham đều trang điểm, mặc quần tù rộng rãi, áo ở bên trên cởi ra khoác lên, lộ ra áo thun ba lỗ bó sát người, bên ngoài áo thun mặc thêm một cái áo ghi lê, bóp eo.
Hai túi trái phải áo ghi lê đựng lược nhỏ kéo nhỏ, phong cách chuyên nghiệp đó đặc biệt thu hút.
Hồ Nham từ ngón tay xoa tới tay cổ tay, xoa bóp ở mạch của người này một chút, rồi xoa lên vành tai, hết sức thẳng thắng khiêu khích.
Lúc ấy Hồ Ly cảm thấy không có đùa gì cả, lại nói trước nay gã đều như vậy, dụ dỗ đàn ông dụ đến quen rồi.
Khi gã nói chuyện với người ta khóe miệng tự nhiên nhếch lên, gần nhân trung môi trên có một nốt ruồi đen nhỏ.
Mặt Lê Triệu Huy không cảm xúc nhìn chằm chằm phần lưng eo Hồ Nham trong gương lớn, nhìn chằm chằm Hồ Nham đong đưa mông……
Hồ Nham cố ý sờ dấu hiệu nhận dạng trên các đốt ngón tay của người này.
Lê Triệu Huy cũng biết Hồ Nham đang sờ vết chai súng trên tay cậu ta.
Hai người cứ im lặng như vậy, tầm mắt giao nhau……
Ngày đó trước khi đi, Lê Triệu Huy đứng ở cạnh cửa, lạnh lùng ngầu lòi bao phủ dưới ánh mặt trời, quay đầu lại nói với Hồ Nham: “Nợ anh một hộp quả nho.”
Vì chuyện này, La Cường gọt cho Hồ Ly một trận.
La Cường mắng, “Cả ngày mày cứ vẫy vẫy đuôi, sợ người khác không ngửi thấy mùi nứng tình thiếu chịch của mày hay sao?!”
“Tự cho mình là thông minh, sớm muộn gì cũng bị vạ lây vào!”
“Sớm muộn gì mày cũng bị trí thông minh của mày hại thôi!”
La Cường cảnh giác cùng bực bội không phải không có lý, thực chất vấn đề còn phức tạp hơn hắn nghĩ.
Ngày hôm sau, La Cường đã bị người mặc đồ bình thường hắn không quen biết xách đi từ sân thể dục, đôi tay bị còng ở sau lưng, đưa tới tầng hầm ngầm, đi xuyên qua một cái hành lang đen nhánh.
La Cường bị đẩy mạnh vào phòng biệt giam, người đứng đối diện nhìn chằm chằm hắn không ai khác chính là cục trưởng Thiệu.
Thiệu Quốc Cương khuôn mặt nghiêm túc, đôi mắt sâu lõm ẩn chứa một tầng mệt mỏi, trên người mặc đồ đen, hai tay đút túi quần.
Oan gia cũ gặp lại, cảm giác kia, mùi vị kia rõ ràng đã còn không giống nhau, cả hai bên lộ ra một tầng đều là anh không tình tôi không nguyện, một cảm giác thân thiết quỷ dị.
Trải qua một trận bạo động nổ nhà tù, trong lòng hai người biết rõ ràng, nhất định không thể xem là kẻ thù, nhưng khoảng cách hai chữ người thân gần như khó có thể vượt qua một cái hào rộng, tính tình hai bên đều gấu chó ngoan cố, ai cũng không chịu chủ động vì đối phương mà bước trước một bước đến cái mương này.
La Cường nghiêng đầu, trào phúng mà nhìn kỹ người này: “Bố còn tưởng rằng, muốn đưa tôi đến đây để giam lại, hoặc là muốn tìm một góc xó xỉnh không có ai trực tiếp xuống tay giết bố đây luôn chứ?……cục trưởng Thiệu, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Thiệu Quốc Cương dùng ánh mắt ý bảo: “La lão nhị, ngồi.”
La Cường cũng không khách khí, cằm hất lên “thuốc”, biết trong túi cục trưởng đại nhân không thể không có thuốc.
La Cường ngồi, Thiệu Quốc Cương châm thuốc cho hai người.
Hai người đàn ông lẳng lặng hút trong chốc lát, tâm tình đều cực kỳ phức tạp.
Thiệu Quốc Cương rốt cuộc mở miệng: “Tôi không phải vì chuyện của Thiệu Quân nhà chúng tôi.”
La Cường: “Nói.”
Thiệu Quốc Cương gọn gàng dứt khoát: “La Cường, tổ chuyên án chúng tôi cần cậu hợp tác.
Tay súng tập kích các cậu trong đêm vượt ngục đó, vẫn còn đang lẩn trốn.”
La Cường lạnh lùng nói: “Bố đây có thể giúp gì cho các ông?”
Thiệu Quốc Cương nghiêm túc nói: “Hiện tại ngay đến thân phận thật của đối phương chúng tôi cũng chưa khóa lại được, nhưng người này gửi đến một phần uy hiếp tử vong.”
La Cường: “Thằng nhóc đó uy hiếp giết ai?”
Thiệu Quốc Cương: “Cậu.”
La Cường một ngụm gần như cắn đứt đầu lọc, ánh mắt khiếp người……
Cảnh sát vũ trang lục soát trên núi trên diện rộng, quét sạch dầm núi, khe núi và hẻm núi gần ngoại ô Thanh Hà, chỉ tìm được mấy một vài vỏ đạn, một vài bộ quần áo bỏ đi, vết lốp xe ô tô và dấu giày.
Công an xác định vị trí của tay súng dựa trên góc tầm bắn của tay súng bắn tỉa, tìm được tay súng đã từng ẩn núp sườn núi, đo dữ liệu của người này.
Sau đó không lâu, cách đó hơn 100 km đã tìm thấy chiếc xe jeep do tay súng điều khiển trên bãi sông, chiếc xe jeep đã bị đốt cháy thành khung sắt, thiêu rụi mọi dấu vết.
Công an đương nhiên cũng tiến hành điều tra các xe tải thực phẩm mà các tay súng đã lái.
Người này đã ẩn nắp đóng vai công nhân bốc xếp của một công ty phân phối trong một thời gian dài chỉ vì muốn tiến vào khu nhà giam, cho nổ bức tường phía sau căng tin, xuyên thủng lưới điện cao thế.
Tất nhiên, giấy chứng nhận thân phận tên tuổi người này để lại trong công ty cũng là giả, không tìm được, cũng không hành tung người này.
Phía công an chỉ lấy được chân dung vẽ miêu tả Huy Tử của Hồ Nham, hơn nữa biết người này dáng người rắn chắc cao lớn, cao 1.82-1.85 mét, cân nặng tầm 80 kg.
Những tài liệu này được cất giữ trong tủ tài liệu của văn phòng của cục trưởng, Thiệu Quốc Cương người tạm thời phụ trách vụ án dưới sự giám sát của Bộ Công an.
Mấy ngày mở họp liên tục, nghiên cứu, trinh sát, nghe trộm, một số lượng lớn các phương pháp thu thập chứng cứ tỉ mỉ, làm việc liên tục, một tháng liền không thể về nhà ngủ.
Hồ Nham nhận được lời chào hỏi trước khi ra tù, Thiệu Quốc Cương và trưởng nhà tù cũng đồng thời nhận được.
Có điều, bên cục trưởng Thiệu không có vận may tốt như vậy, nhận được cũng không phải là nhỏ lớn.
Cục Công An nhận được một tấm hình chụp La Cường khổ lớn.
Trên mặt La Cường bị gạch dấu X lớn, in chữ “KILL” ngay chính giữa, Đối thủ đồng thời nói ra điều kiện, thả họ La ra khỏi tù, hai bên một chọi một một, kết thúc; La Cường dám không lộ đầu sẽ cho nổ Thiên An Môn.
La Cường dùng răng cửa cắn thuốc, nhịn không được vui vẻ: “Trâu bò, thằng đó xem như đang tặng quà thăng chức cho ngài đấy à? Còn lấy tôi làm cái cớ, thách thức luôn cả công an toàn thành phố?”
Ấn đường Thiệu Quốc Cương biến thành màu đen, phun ra một hơi thuốc rồi đặt tờ ảnh chụp kia trước mặt La Cường: “Không có thời gian nói chuyện tào lao với cậu đâu, tự xem đi.”
La Cường nhíu mày: “Tại sao nó muốn giết tôi? Bởi vì bố đây chặn đường nó à?”
Thiệu Quốc Cương nấn ná mở miệng: “Lúc ấy cậu đuổi sát phía sau họ Vưu.
Tôi đoán…… cậu ta không thấy rõ, cho rằng cậu đã bắn phát súng kia.”
La Cường ngửa đầu về phía sau, sau đó lại bắn trở về phun khói vào trong mặt Thiệu Quốc Cương: “Tôi…… đệt!!!”
Ánh mắt La Cường sắc bén, nhìn chằm chằm cục trưởng Thiệu, nghiến răng nói: “Bố hiểu rồi, hôm này ngài đến nói với tôi? Ngài muốn đem tôi ra ngoài để đối phó với tên Huy Tử kia, đúng không.”
Thiệu Quốc Cương nói: “Chúng tôi cần cậu trợ giúp.”
Mặt La Cường không cảm xúc, mắng đến cũng không nể nang: “Đừng có nói nhảm với bố đây, vòng tới vòng lui vòng quanh, công an các người là một ổ thối tha, bắt không được người thì lại nhớ tới bố? Muốn lấy bố đây làm mồi dụ hả? Để tôi thay các người làm việc đi bắt người này sao?”
Thiệu Quốc Cương: “……”
“Bố đây là một phạm nhân, thay các người bắn máu bỏ mạng, đã chết cũng chết vô ích, cuối cùng lập công thăng quan đều là các người cả?”
Cục đá hầm cầu La Cường nóng nảy, thô cứng nguyên chất, trước mắt là ba ruột bánh bao, hắn cũng mắng.
Hắn sổ xong thì thoải mái, đột nhiên vui vẻ, cười ra một hàm răng trắng: “Cục trưởng Thiệu, ngài là ai của bố đây nhỉ, có thể khiến tôi bán mạng cho ông?”
Lời nói La Cường có ẩn ý, cười đến đặc biệt vô lại: “Chỉ cần một câu của ngài thôi, ngài là gì của tôi ấy nhỉ? Như vậy thì dù có nguy hiểm đến tính mạng bố đây cũng thấy đáng.”
Mặt Thiệu Quốc Cương lúc đỏ lúc xanh, nghiến răng nghiến lợi, thằng khốn nạn chó nuôi họ La, đúng là có dã tâm, rõ ràng đang bắt buộc ông mà!
Trong đầu Thiệu Quốc Cương giống như một quả cầu bị dây thép xoắn lại, xiết đến não ông đau.
Trong túi ông có một khẩu súng lục, ban đầu ông đã hạ quyết tâm, nếu có cơ hội tóm được thằng khốn La lão nhị thì sẽ một phát súng bắn chết tên này, tuyệt đối không nương tay.
Nhưng ông vẫn mềm lòng.
Ông tận mắt nhìn thấy La Cường bổ nhào đến trước họng súng của tay súng bắn tỉa kia.
Nếu lúc ấy tay súng bắn tỉa bóp cò thì có thể thay cục trưởng Thiệu làm thịt được mối họa lớn trong lòng này! Nhưng mà, người La Cường ôm trong lòng ngực là Thiệu Quân, La Cường vì con của ông mà liều chết chắn một phát súng kia, ngăn cản ở đầu Thiệu Quân……
Mùi vị kia thật giống như, nếu lúc này ông bắn chết La Cường, một phát súng đi ra, cũng sẽ liên lụy đến con trai của mình.
Lần đầu tiên La Cường tự thú, giúp ông lên chức;
Lần thứ hai người này tự thú, giúp ông vào thị ủy;
Lúc này lại bởi vì La Cường khiến ông ma xui quỷ khiến thành công bắn chết thủ phạm đứng sau cuộc bạo động vượt ngục, trừng trị con cá lớn Vưu Bảo Xuyên ẩn núp 6 năm, lại lập công.
Lúc này vì sao Thiệu Quốc Cương lại hạ mặt mũi chạy tới tìm La Cường?
Hiện tại ông đang bị vụ án vượt ngục đè đến hít thở không thông, đang giẫm lên bờ vách núi một bước lên trời, bao nhiêu người nhìn chằm chằm cục trưởng Thiệu phá vụ án này! Nếu thành công phá án bắt hung thủ đền tội thì có thể được lên trên thêm một bậc, còn nếu như phá không được, để trong thành phố Bắc Kinh nổ ra chuyện lớn, kinh động cao tầng, đây là sự cố quan trọng, nghiêm trọng không làm tròn trách nhiệm, anh còn nằm mơ muốn lên chức? Hơn nữa, hội nghị lần thứ XX lại sắp được tổ chức vào đúng thời điểm này, kỳ hạn phá án lửa sém lông mày, toàn thành phố cảnh giới nghiêm ngặt, các phương tiện truyền thông Trung Quốc và nước ngoài đều tập trung, bảo vệ an toàn không dung bất cứ sai lầm gì, nếu thực sự có cá lọt lưới trả thù xã hội, chơi lớn tập kích tự sát, đem vụ án hình sự thăng cấp thành sự kiện chính trị thì……
Thiệu Quốc Cương để đối thủ chơi một ván cờ ở đây, nắm được cửa tử, phá được vụ án hay không phá liên quan đến tiền đồ chính trị và nửa đời sau của ông.
……
Thiệu Quốc Cương hút xong điếu thuốc thứ hai, thẳng thắn eo, trịnh trọng: “La Cường, hiện tại tổ chuyện án chúng tôi cần cậu trợ giúp, chúng tôi điều tra được mối quan hệ địa phương của người này ở Quảng Tây, cậu ta rất có thể đã từng làm lính đánh thuê ở ngoài biên giới, ở Miến Điện, mà cậu cũng đã từng lăn lộn ở nơi đó…… Nếu lần này cậu có thể lập công, chúng tôi có điều kiện cho cậu, khen thưởng cậu hỗ trợ phá án lập công.”
Đáy mắt La Cường như một con chim săn mồi đang vội vàng tìm kiếm tung tích con mồi, không chút do dự: “Tôi yêu cầu tạm tha, hoặc là tại ngoại.”
Thiệu Quốc Cương không hề nghĩ ngợi: “Không được.
5 năm.”
La Cường: “Mẹ nó, giảm 5 năm bố đây còn đến tám năm lận đấy.
Tôi giúp ông loại trừ người này, giúp ông thăng quan, ông thả tôi ra tù.”
Thiệu Quốc Cương tức giận mà quăng luôn điếu thuốc: “Nhà tù không thuộc quyền quản lý của ông đây, cậu cảm thấy tôi có quyền lớn như vậy sao?”
La Cường nghiêng đầu nói: “Làm như thế nào là chuyện của ông.”
Thiệu Quốc Cương như là hạ quyết tâm cực lớn, sắc mặt bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên, đôi mắt nhìn thẳng La Cường, đột nhiên nói: “Tôi thả cậu, cậu thả con trai tôi, buông tha Thiệu Quân.”
Miệng La Cường như là bị bỏng một chút, phun điếu thuốc xuống trên mặt đất.
La Cường hừ nói: “Không thế nào.”
Thiệu Quốc Cương giống một con sư tử kiềm chế cảm xúc nóng nảy, gầm nhẹ: “Tôi để cậu ra tù, cho cậu tự do, cậu chia tay Thiệu Quân, đừng dính đến nó nữa!”
Thiệu Quốc Cương chưa từng mất lịch sự với người ngoài như vậy.
Ông nghiêng người về phía trước, nhìn thẳng vào La Cường, hai mắt đỏ lên, cả người phảng phất như đang cố gắng hết sức bắt lấy một cơ hội cuối cùng trước mắt để cứu vớt con của ông không bị vướng sâu trong vũng lầy, kịp thời ngăn cản, kìm cương ngựa bên bờ vực thẳm*(1).
Vì bảo vệ con của an toàn của con mình, cái gì ông cũng có thể làm được.
Trên tay ông đã dính máu, đã tới rồi nông nỗi này, ông tuyệt đối không có thể để Quân Quân lại bởi vì La Cường mà gặp phải liên lụy nữa.
(1)*nguyên văn HUYỀN NHAI LẶC MÃ : khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ
Phòng biệt giam nghe thấy tiếng thở dốc và gặm cắn đầu lọc phân cao thấp chém giết của hai người.
Mắt La Cường mắt cũng chậm rãi biến hồng, ánh mắt thâm thúy xuyên thấu đối phương mắt.
La Cường đột nhiên cười, hơi mang trào phúng: “Cục trưởng Thiệu, ông hồ đồ sao? Ông thả bố đây ra, bố xoay mặt liền dẫn con trai ông cao bay xa chạy, ông cản được à?”
Thiệu Quốc Cương nhanh chóng lắc đầu: “Cậu sẽ không.
La lão nhị, cậu cũng là đàn ông, nếu cậu đã đồng ý rồi thì sẽ không lật lọng.
Điểm này tôi tin tưởng cậu.”
La Cường: “……”
“Ông đừng có mơ!” Giọng La Cường có chút run, “Cục trưởng Thiệu, tôi giúp ngươi thăng quan, ông giúp tôi ra tù, đây là điều kiện cuả bố đấy.”
Thiệu Quốc Cương đột nhiên đứng lên, cảm xúc bùng nổ: “Cậu cho rằng ông mày là ai? Ông mày sợ sao?…… Con mẹ nó ông mày không để bụng cái vị trí này, tôi không cần cái gì hết, tôi chỉ cần con trai tôi!…… Tôi nói cho cậu biết, La Cường, ông mày tuyệt đối không sẽ lấy con trai đổi tiền đồ bản thân.”
La Cường cũng từ ghế trên bắn lên, tay vẫn bị còng ở sau người, từng bước một tới gần cục trưởng Thiệu.
Hai người mắt đối với mắt, La Cường từng câu từng chữ nói: “Ông không đổi cậu ấy, vậy ông cảm thấy, bố đây sẽ lấy cậu ấy ra làm cuộc giao dịch này, thay cho sự tự do nửa đời người này sao?”
Khóe miệng La Cường mím lại, đường cong sắc bén.
“Bố đây tuyệt đối không chia tay cậu ấy.”
“Bố thà ở trong nhà tù này cả đời.”
……
La Cường xoay người liền đi, cũng không quay đầu lại.
Thiệu Quốc Cương ở sau người nói giọng khàn khàn: “La Cường, cậu cũng hiểu đứa nhỏ Quân Quân này, nó quá đơn thuần, cho nên mới có thể bị cậu gạt như vậy, cậu ngồi ở đây một ngày, nó sẽ ở đây với cậu một ngày…… Như thế này là cậu đang bẫy sống nó đấy.”
Giọng La Cường nghẹn ngào: “Bố không bẫy cậu ấy…… Bố tuyệt đối không buông bỏ cậu ấy.’’