Chỉ huy trung tâm lên tiếng hạ lệnh, mấy đội viên cảnh sát đặc nhiệm đã móc súng tiến vào địa cung.
Cánh cổng sắt nhỏ xác thực chỉ cho người ta cúi người đi vào, bên trong lạnh lẽo bức người.
Cách lối vào không xa, có rải rác các nhu yếu phẩm hàng ngày, quần áo cũ, khăn tắm rách nát, xúc xích giăm bông đóng hộp rỗng, cặn thức ăn, thậm chí có dấu vết của vết thương trên tường gạch…… Hiển nhiên, đây là nơi mấy ngày nay Lê Triệu Huy ẩn thân, cũng đã một khoảng thời gian.
La Cường cầm súng trường trong tay, nòng thẳng quét qua tàn tích một lượt, xem xét một cách khôn ngoan, địa đạo mở rộng ra mọi hướng, thế cục tối tăm không rõ.
“Đừng vào bên trong.”
La Cường đột nhiên gọi người phía trước lại.
“Tên đó sẽ không đấu với bố ở nơi bẩn thỉu này đâu.”
La Cường nói, hít hít cái mũi, rõ ràng ngửi được góc tường có một mùi khai.
La Cường đứng ở tại chỗ suy tư hai giây, rác đầy đất, đồ phế phẩm, nhưng mà thiếu mấy thứ quan trọng nhất.
Lê Triệu Huy là một tay súng chuyên nghiệp, đặc biệt giỏi chế tạo các loại thiết bị nổ hẹn giờ, vũ khí đạn dược người này giấu ở nơi nào? Bao thuốc nổ đâu?
Trên đỉnh đầu chợt vọng ra âm thanh nho nhỏ, La Cường đột nhiên ngẩng đầu lên, một chiếc hộp nhựa nhỏ rơi xuống giữa nhóm người, trên hộp lóe lên đèn đỏ kêu bíp bíp…..
“……”
“Chạy!!!!!!!!!”
La Cường gào lên……
Một vài người chui ra khỏi cửa sắt nhỏ, phía sau nổ “Bùm” một tiếng mạnh, cả thân tòa bảo tháp run rẩy kịch liệt, chuông trên tháp vang lên run dữ dội……
Có người bị sóng xung kích nổ mạnh ném đi, có người cháy trên người, người chung quanh nhào lên đi, hỗ trợ dập lửa.
La Cường không rảnh lo cho đám cảnh sát kia, xoay người cầm súng lao ra khỏi làn khói thuốc súng, mặt bê bết mấy vệt máu do mảnh thuốc nổ xé nát, tròng mắt đỏ lên.
Người đối diện micro nghe được nổ mạnh, Thiệu Quân điên cuồng rống lên: “Lão Nhị!…… Lão Nhị!!!”
Một sợi dây cáp bất ngờ văng ra từ phía sau bảo tháp, Lê Triệu Huy vung sợi dây từ tòa tháp nhỏ tầng hai phía trên bảo tháp, họng súng lướt nhanh một băng đạn!
La Cường phi thân tránh ra, đạn nổ nứt đá ăn vào bùn đất bắn tung tóe một mảnh gạch xây sau lưng hắn! La Cường quay người cầm súng “bằng”, “bằng” hai phát, Lê Triệu Huy xoay quanh ở giữa không trung, lắc nhanh họng súng, La Cường bắn một phát vào lưng áo gió của người này, một phát khác vừa lúc làm đứt dây cáp!
Lê Triệu Huy té rớt trên mặt đất, lăn long lóc vụt khỏi tầm nhìn họng súng, lóe tiến Tháp Lâm.
La Cường xốc lên mũ lưỡi trai ngụy trang, ném mũ trên mặt đất.
Hai người lợi dụng thân tháp làm che chắn cho mình, giống như xuyên qua rừng rậm, rượt đuổi, bắn nhau …… …
Kẻ thù gặp nhau, hết sức đỏ mắt, hôm nay không phải mày chết chính là tao sống, không có con đường thứ hai.
Lê Triệu Huy quên không được cái đầu bị đạn bắn vỡ óc ở dưới môi mình, La Cường cũng không quên một phát súng tinh chuẩn ở bụng nhỏ gần như lấy cả cái mạng của hắn.
Trong mắt hai người đều không rảnh lo những người khác, Lê Triệu Huy hoàn toàn không có hứng thú với đám cảnh sát kia, cậu ta chỉ muốn giết một mình La Cường.
Liều mang chân trời, sớm đã không không để ý sinh tử, giết là thù, là nợ, là bảo vệ vinh dự cùng tôn nghiêm của tay súng.
Lê Triệu Huy bắn, La Cường nghiêng đầu tránh né, mấy viên đạn đế tháp làm bằng ngọc bích màu trắng, vỡ ra đá vụn, để lại tòa tháp pha lê hoàn hảo không may bị tiếng súng thiêu rụi..
Áo gió màu xanh xám của Lê Triệu Huy lộ ra ở bên cạnh tháp, La Cường chậm rãi chạm vào, đột nhiên bắn ra, áo gió rơi xuống đất, không có ai!!
Lê Triệu Huy xuất hiện từ phía sau của một tòa tháp Lạt ma tròn khác, đánh lén La Cường, La Cường lảo đảo trốn tránh……
Hai người không ngừng lay động, không ngừng truy đuổi, cả người như hai con báo hoang dã hung hãn bốc lên dã tính cùng công kích trong rừng cây, cấu xé đến khi răng nanh dính máu, triền đấu không thôi.
Nhóm đặc cảnh thứ nhất đang bận rộn cứu người bị thương, càng nhiều đội viên cầm súng tiến vào vòng vây.
Lê Triệu Huy nhìn ra tình thế không ổn, không ngờ bị rơi vào thế bị bao vây.
Cậu ta hung hăng nhìn chằm chằm La Cường một cái, quay đầu liền chạy, nhảy từ bảo đài Tháp Lâm xuống, chạy xuống dưới chân núi!
La Cường nâng súng cắn chặt không bỏ.
Lúc này, tình hình lên xuống núi đang hỗn loạn, du khách nghe thấy được tiếng nổ và tiếng súng liền bỏ chạy tứ phía.
Một số du khách hoảng sợ trốn trong đại điện chùa, có chui vào phía sau tượng La Hán, còn có núp vào phía sau quầy bán quà vặt, người mẹ hoảng sợ mà ôm con mình, đứa trẻ lớn tiếng khóc thét.
Các nhân viên mặc thường phục bận rộn sơ tán và an ủi quần chúng, kế tiếp bộ đội lục tục vây quanh toàn bộ công viên Hương Sơn.
“Sơ tán đám đông đi!”
“Thu nhỏ lại vòng vây lại, bao vây cậu ta lại!”
“Nhất thiết đừng để cậu ta bắt con tin!”
Bộ chỉ huy không ngừng rống vào microphone, xen lẫn với tiếng hét giận dữ của Thiệu Quân: “Lão nhị?! Lão Nhị anh mẹ nó có sao hay không?!”
Tội phạm chạy trốn thoạt nhìn cũng không có ý muốn bắt cóc con tin, đáy mắt người này đỏ như máu, sát khí bức người cũng chỉ bắn về phía một mình La Cường.
Lê Triệu Huy xoay người kiểu ngồi chồm hỗm để bắn, La Cường xẹt qua công kích phía sau lư hương, đột nhiên từ chỗ núp bay ra, một chân đạp lên lư hương đồng thau, bay lên không diều hâu chụp mồi đạp vào tay cầm súng của đối phương! Hai người rơi xuống đất lăn cùng nhau, súng trong tay toàn bộ đã rơi xuống, xoay người nổi dậy, nhanh chóng chiến thành một cục.
“Mày là tên bắn phát súng kia sao?!”
“Là mày phải không?!”
Lê Triệu Huy gào thét hỏi.
“Bố mày bắn đấy thì đã sao?”
“ Đó là phát súng chuẩn nhất của bố từ trước giờ đấy!”
La Cường nghiến răng đáp trả lại.
Từng quyền đấm vào da thịt, chân vút đá cao, hai người ngang sức nhau, đều đỏ bừng mặt, nhưng lúc này không ai nguyện ý lui bước, không ai chịu nhận thua.
“Tầm nhìn bắn tỉa, tầm nhìn!”
Quan chỉ huy rống lên trong kênh.
“Bảo người của ông đừng bắn lung tung, đừng để La Cường bị thương!”
Thiệu Quân cũng hét vào mũi chỉ huy Bộ công an.
Thiệu Quân đột nhiên xoay đầu, nhìn chằm chằm ba y.
Thiệu Quốc Cương cũng ở trong xe.
Thiệu Quân gần như muốn xuyên qua microphone gào lên với Lê Triệu Huy, mày là thằng ngu, đần độn, một phát súng mà mày so đo bắn chết Vưu Bảo Xuyên kia , căn bản là không phải La Cường bắn!
……
Tay súng bắn tỉa mai phục không xa chờ đợi cơ hội, lại không dễ nổ súng, thân thể hai người kia quấn thành một cục, thân thủ đều cực nhanh, cực dễ ngộ thương.
Lê Triệu Huy một chân đá ra, nhanh chóng thoát thân, lẫn vào trong đám người đang tứ tán chạy trốn dưới chân núi.
La Cường đuổi theo không bỏ, xuyên qua một đền thờ, Lê Triệu Huy trong đám đông lấy từ trong túi ra một khẩu súng lục, sau đó quay đầu nhắm bắn! La Cường theo bản năng ngã nhào trước người một đứa trẻ, nhanh chóng lăn đến chỗ núp, lăn đến ngưỡng cửa quầy bán quà vặt!
Phía sau quầy bán đồ uống, La Chiến dũng mãnh bảo vệ mẹ Trình ở trong ngực, cánh tay che đầu bà cụ.
La Chiến còn bình tĩnh mà chỉ huy mắng một nhà người đang thét chói tai, toàn bộ nằm xuống, trốn đi! Anh ta cảnh giác mà nhìn xung quanh khắp nơi, móc di động gọi điện thoại Trình Vũ, nhưng không ai nhận, Trình Vũ nhất định đang ngủ ở trong xe rồi.
Mẹ Trình sợ hãi, bắt lấy cánh tay La Chiến dùng sức lay động: “Tiểu La, làm sao vậy, đây là xảy ra chuyện gì thế? Người nhà chúng ta đâu, sao lại có bắn súng ở đây thế……”
La Cường vừa nhấc đầu.
La Chiến cũng vừa nhấc đầu lên.
La Chiến: “…… Anh ?!”
La Cường: “…… Thằng ba ?!”
Mẹ Trình: “……”
La Chiến giật mình nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy khói cùng máu của anh trai mình: “Anh hai, sao anh lại chạy tới đây? Vừa rồi là ai nổ súng? Sao cảnh sát đầy khắp núi như vậy?!”
La Cường “Phụt” phun ra một ngụm nước bọt kèm bụi đất, nhướng mày lên nói: “Dù sao không phải bắt anh, bố mày đến đây bắt người khác!”
Mẹ Trình cẩn thận nhìn kỹ mặt La Cường, hỏi La Chiến: “Này, đây là ai thế?”
La Cường hất cằm chỉ mẹ Trình, thô giọng hỏi La Chiến: “Bà già này là ai đây?”
La Chiến nói: “Là mẹ của em đó.”
Tròng mắt La Cường cũng sắp văng ra: “Gì mẹ của chú?…… Đây là mẹ chú mà bố mày không nhìn ra được hay sao?!”
Mẹ Trình xua xua tay, giải thích nói: “Tôi là mẹ chồng nó!”
La Cường đột nhiên trừng mắt nhìn La Chiến: “……”
La Cường đầy hung ác, đôi mắt như muốn nuốt chửng La Tam, nhai thật kỹ, thằng nhóc này đúng là không thể trông mong gì được, rảnh rỗi lại chạy đến nơi nguy hiểm này, thật mẹ nó chẳng bao giờ để bố bớt lo được.
La Cường liếc La Chiến trắng dã cả mắt, tức giận đến mức không chịu được, gầm lên: “Cái thằng khốn nạn này, nhanh đi bảo vệ ‘mẹ chồng’ của chú cho đàng hoàng, núp thật kỹ.
Đừng có chạy lung tung coi chừng đạn bắn trứng đấy!!! ”
Ngay một giây La Cường vừa lao ra ngoài, La Chiến từ phía sau một phen túm chặt khuỷu tay hắn: “Anh hai, anh cũng cẩn thận nha.”
La Cường gỡ tay thằng ba ra, lạnh lùng mà nói: “Lúc bố mày làm việc có thất thủ bao giờ chưa.”
Chỉ huy trung tâm thông báo ở kênh.
“Các đơn vị chú ý! Các đơn vị chú ý!”
“Kẻ tình nghi đã rời khỏi khu vực đám đông, rời khỏi đại lộ, đi vào con đường núi, đang di chuyển đến gần hướng đỉnh Lư Hương!”
La Cường lao ra đi chộp lấy một khẩu súng bắn tỉa từ một từ đội viên cảnh sát đặc nhiệm rồi nhanh chóng chui đầu vào chỗ sâu trong rừng rậm ……
Đây thực chất là tuyến đường do Lê Triệu Huy thiết kế.
Dụ đối thủ đến Tháp Lâm, dùng thuốc nổ để ra oai phủ đầu, vung dây cáp từ trên trời giáng xuống một trận cuồng quét, sau đó nghĩ cách thoát khỏi sự bao vây của cảnh sát, cuối cùng lẻn vào vùng núi rừng cây.
Cậu ta đã giấu một cây súng trường ở trong rừng cây từ trước đó, dùng phương thức dã chiến cậu ta quen thuộc nhất, đấu một chọi một với La Cường.
Đây là chiến đấu mà cậu ta am hiểu nhất.
Cũng là chiến đấu La Cường am hiểu.
Tiến vào rừng cây vùng núi, người không quen thuộc dã chiến du kích cơ bản sẽ thành người mù; mà những người quen đường thì chẳng khác nào lắp một cặp radar hồng ngoại đi trong rừng..
Từ chùa Bích Vân dưới chân Hương Sơn, thỉnh thoảng có khách du lịch người hành hương vội vã chạy xuống các bậc thang dưới sự hộ tống của các thành viên cảnh sát đặc nhiệm, mà một bên trong rừng rậm, lại đang diễn ra một cuộc truy đuổi chấn động lòng người.
Hai con báo nhanh nhẹn xuyên qua trong rừng, trốn tránh, ngắm bắn, quấn đầy mồ hôi nóng trong bộ lông màu đồng lộng lẫy, cả người bốc lên khí thế thích giết chóc.
Chân mang giày của Lê Triệu Huy dẫm lên lá khô chậm rãi vòng qua cây cây tùng bách lớn, kiểm tra sợi quần áo bị cọ xát trên vỏ cây, dùng nhạy bén hơi thở bắt giữ mùi của La Cường, sau đó đột nhiên chồm hỗm nổ súng, La Cường sau cây xoay người lăn qua tập kích……
Trên ngã ba đường, La Cường nằm sấp đến trên mặt đất, má áp chặt xuống đất, dùng cảm giác vành tay để phán đoán vị trí của đối thủ.
Hoàn toàn không có tiếng động.
La Cường bỗng nhiên phát hiện, đột nhiên nâng họng súng bắn lên bầu trời!
Lê Triệu Huy nhảy từ cành cây tuyết tùng to lớn xuống ……
Chân mang giày như roi mang theo khí thế khiến người ta sợ hãi đạp ở bả vai và cánh tay La Cường bầm tím, khiến tròng mắt La Cường thấm ra máu đỏ.
Nắm đấm sắt bất khả chiến bại của La Cường nện một cú dưới bụng Lê Triệu Huy, khiến người bay ra đập mạnh vào bụi cây!
Bên tai Lê Triệu Huy thoáng qua câu Hồ Nham đã từng nói qua nói, cậu không hại được anh ấy, cậu không thể hại anh ấy…… ngọn lửa ghen tuông không hiểu được khiến cậu ta lâm vào giãy giụa cùng điên cuồng!
Cũng đã không thể nói ra rõ là vì cái gì.
Có còn thực sự quang minh chính đại theo nghĩa khí giang hồ mà rửa thù cho đại ca hay không? Hay là xuất phát từ những quấn quýt si mê không thể bộc lộ…..
Lê Triệu Huy đang đánh một trận sinh tử, dù cậu ta gửi cho Hồ Ly một hộp nho, hay lúc ôm Hồ Ly liều chết mà triền miên kia, cậu ta cũng không định hôm nay sẽ còn sống mà chạy ra ngoài.
Mà La Cường cũng là vì nửa đời sau của hắn, mười ba năm thời hạn thi hành án của hắn; vì Bánh bao, hắn liều mạng già cũng phải diệt được Huy Tử, đổi lại mười ba năm tự do của hắn và Bánh bao!
Lê Triệu Huy phun ra một ngụm máu, trốn vào đường nhỏ sâu hơn, ngực bụng ăn mấy đấm kia, có thể đã bị nội thương.
La Cường nhạy bén mà nhận thấy được sơ hở của đối thủ, xách súng theo dấu chân đuổi theo không bỏ.
Một đội viên cảnh sát đặc nhiệm ngoi đầu lên từ giữa bụi cây, chậm rãi đẩy mạnh, phát hiện bụi cỏ cách đó không xa có dấu giày, thoạt nhìn như là nghi ngờ tên tội phạm đã bị thương nặng ngã xuống đất.
Đội viên quay đầu chờ bạn đồng hành tới gần, La Cường ở ẩn nấp chỗ phát hiện không đúng, muốn ngăn cản nhưng đã không kịp!
“Đừng qua đó!”
“Cậu ta đang giở trò đấy!”
La Cường gầm nhẹ lên……
Động tác tay cùng với tiếng gào đã bại lộ vị trí ẩn núp, Từ một góc cực kỳ bí ẩn ở hướng ngược lại đột nhiên tuôn ra ánh lửa, nối gót tiếng súng ngắm trầm đục chính là viên đạn ăn vào thân thể La Cường!
Một chỗ micro mini khác, chỉ huy trong xe tất cả mọi người nghe thấy được một âm thanh kỳ dị da thịt bị xé toạc, nổ tung, nghiền áp, máu tươi bắn ra tung toé bốn phía.
Thiệu Quân: “La Cường?!…… La Cường!!!!!!!!!!!”
Trần Xử: “……”
Cục trưởng Thiệu: “La Cường?! Cậu còn sống không?!”
“A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
Thiệu Quân đột nhiên rống ra tiếng, môi run rẩy, ánh mắt hỗn loạn.
Thiệu Quân quay đầu lao ra khỏi xe chỉ huy, Thiệu Quốc Cương không ôm con trai lại, mà lấy súng trong túi ra, “Con cầm lấy súng của ông đây đi!”……
Trong nháy mắt La Cường tránh một phát đạn chí mạng.
Đạn găm vào vị trí xương quai xanh, nổ tung, nghiền nát chiếc micro thu nhỏ do các nhân viên bí mật của Cục an ninh lắp trên xương quai xanh của hắn.
Chiếc micro kim loại nhỏ này đã cứu mạng hắn.
Nếu viên đạn này lệch lên một inch thì sẽ trúng ngay vào động mạch, xuống một tấc nữa thì là phổi, nhưng nó lại ghim vào xương quai xanh bền chắc không thể gãy của La Cường.
Viên đạn xé thịt găm vào xương, máu tuôn ra kèm với đau đớn kịch liệt, loang lổ đỏ hết cả một mảng ngực hắn.