La lão nhị đúng là không ngờ, khi Thiệu Tam bánh bao nói về từng cái đạo lý thì dáng vẻ lại cực kỳ nghiêm túc, đứng đắn.
Hắn cho rằng Thiệu Quân chính là có tác phong cậu ấm, tính tình người trẻ tuổi, có vui vẻ hay không đều treo ở trên mặt, như có ruột mà không có nhân vậy.
Suy cho cùng Thiệu Quân là một người cảnh sát, làm việc đều hiểu được nặng nhẹ.
Ngày thường nói chuyện ra nói chuyện, đùa giỡn ra đùa giỡn với các phạm nhân, kề vai sát cánh nói chuyện tào lao tục tỉu là chuyện bình thường, đánh nhau nổi khùng cũng thấy nhiều, nhưng trong nhà giam có quy tắc, có quang minh chính đại.
Lần này, chuyện 294 làm đã chạm đến giới hạn của y, quả thực không thể nhịn được nữa.
Nhưng cho dù không thể nhịn được nữa, cũng phải nhịn, nếu không thì có thể làm sao với người này đây?
Cũng hoàn toàn do là cảnh sát, làm việc vẫn phải có quy tắc của quản giáo, không thể xằng bậy.
Nói cách khác, lão Thịnh ra tiền để có thể bẫy La Cường, La Cường nóng giận điên cuồng mà trả thù, làm quản giáo thì có thể làm gì với mấy người này bây giờ? Khó chịu thì có thể vung tay ra đánh sao? Có thể trực tiếp kéo hai người này bắn chết rồi sau đó đào một hố chôn ngoài đảo sao?
Muốn truy trách nhiệm, muốn thêm hình phạt, ngài phải có chứng cứ nói chuyện, báo cáo lên cấp trên để được duyệt nữa.
Dùng hình phạt riêng, đơn giản chỉ là lấy gậy cảnh sát ra đánh, nhốt lại, giam vào lồng sắt.
Người này nếu sợ đau trứng, sợ đánh, sợ nhốt thì anh nhốt hắn lại còn có ích.
Nhưng nếu hắn không sợ thì sao? Cho dù có nhốt lồng sắt cũng không sợ, còn có cái gì có thể trị được những kẻ liều mạng đây?
La lão nhị trên giang hồ nhiều năm như vậy, chính xác là không sợ trời không sợ đất, đầu ở trong tay, mạng ở trên đường.
Làm mất lòng nhiều người nên người muốn giết chết hắn rất nhiều.
Trên đường đến nhà tù Thanh Hà, xe áp giải thiếu chút nữa đã bị người ta cho “Out” rồi, cảnh sát áp giải đều bị đổ máu.
Thời điểm Trịnh Khắc Thịnh nâng cánh tay bị băng bó chuyển ra khỏi nhà tù số 3 thì đã từng đối mặt với La Cường.
Về sau Thiệu Quân mới biết được, lúc ấy La Cường nói với người này: “Đủ chưa? Muốn nữa không?”
Sắc mặt lão Thịnh xám như tro, lắc đầu, ý là đã phục rồi.
La Cường hỏi: “Ai? Họ Lưu, hay họ Đàm?”
Lão thịnh không dám nói.
La Cường nói: “Lúc này chỉ mới lấy một bàn tay của mày, lần tới, tao sẽ lấy luôn một cánh tay, không tin mày cứ thử xem.”
Sau đó Trịnh Khắc Thịnh gọi điện thoại từ nhà giam ra bên ngoài, chuyện của La Cường tôi không làm được, rất bất công, tôi không nhận tiền nữa.
Nhưng mà thật sự khoảng cách giữa La Cường và Thiệu Quân đã sâu như cái ao rộng, không có cách nào có thể lấp đầy được.
Ngày thường có thể đùa giỡn, nói bậy hai câu,; càng nói càng sâu, cái nhìn đối rất nhiều chuyện đã không có khả năng nói cho đến khép lại được.
La Cường nhìn Thiệu Quân nói: “Cảnh sát Thiệu, tôi nói một câu thật lòng với cậu, nhà giam là nhà giam, giang hồ là giang hồ.
Cậu lăn lộn trong nhà giam, nói đến là phải tuân theo pháp luật, tôi đi con đường giang hồ của tôi, đi đầu chính là nghĩa khí máu trên đầu một con dao, hai con đường.”
Thiệu Quân phản bác: “Hiện tại anh đang ở trong tay tôi, anh coi nhà giam như con đường giang hồ mà tiếp tục lăn lộn? Khảm đao thấy máu sao? Xằng bậy?”
La Cường ý vị sâu xa nói: “Cậu là cảnh sát, tôi không thể nào đi cùng một con đường với cậu.”
Thiệu Quân vô cùng đứng đắn mà trả lời: “Cái này là công việc của tôi, tôi cũng chịu trách nhiệm xử phạt.
Một ngày anh là người dưới quyền của tôi thì anh và tôi cùng chung một con đường.
Từ nay về sau, tôi nên trông coi anh thế nào thì sẽ trông coi như thế ấy.”
La Cường nghiêng đầu nhìn người này, khóe miệng nhẹ nhếch lên, từ khi bố từ trong bụng mẹ ra tới giờ đã là một người như vậy, cậu định trông coi tôi như thế nào chứ?
Hắn lại nghe thấy Thiệu Quân nói: “Trông coi như thế nào ư? Anh bắt đầu làm việc, tôi sẽ tính điểm chấm công cho anh; anh biểu hiện tốt, tôi khen thưởng cho anh thăm người thân; anh đói bụng, tôi sẽ phát bánh bao cho anh; anh đánh nhau, la hét nổi khùng, tôi sẽ gánh tội thay cho anh…… Nếu ngày nào đó anh gây chuyện đánh nhau, đánh nhau đến ngã xuống thì tôi sẽ phụ trách nhặt xác cho anh, giải quyết hậu quả, bồi thường, trợ cấp, an ủi người nhà của anh.
Chúng tôi sẽ bao trọn gói nguyên một hàng rồng rắn, bao anh bao đến khi anh hối cải để làm người, ngày mới hết hạn ra tù sẽ là một ngày mới hoàn toàn!”
“Từ bên trong cánh cửa sắt lớn của nhà tù Thanh Hà bước ra anh sẽ sáng bừng lên, anh được tự do một lần nữa, tôi sẽ thấy anh không phụ tấm lòng của tôi mà bước đi trên con đường mới của cuộc đời mình!”
Thời điểm Thiệu Quân nói những lời này, mày nhăn, trong đôi mắt hẹp dài chỉ thấy một người, ánh mắt trong veo mang theo nước
Những lời này là chiêu sát thủ của Thiệu Tam Gia, đây cũng không phải là ngày đầu tiên y lăn lộn ở Thanh Hà này.
La Cường câm miệng, không tranh cãi mà nhìn Thiệu Quân thật sâu.
Là người vừa lạnh vừa cứng, dù sao hắn cũng không phải một cục đá lớn.
Anh nói hắn không xúc động một chút nào sao, đừng nghĩ như vậy, đó là gạt người thôi.
Thiệu Quân rất tự tin, thậm chí mang theo tự cao từ khi y sinh ra: “Tôi có thời gian mười lăm năm lận, từ từ đi.
Tôi không tin anh sẽ luôn như vậy, chờ đến tương lai anh ra tù, tôi có thể thay đổi anh thành một con người khác.”
Ở một giây nào đó La Cường có ảo giác, bản thân đã trở thành một đứa con nít, người trước mắt này là sao đây, là ‘’Bảo mẫu’’ của bố à? Lại còn muốn ‘’Bao’’ bố nữa chứ……
Khóe miệng La Cường giật giật nhếch lên, đột nhiên nói: “Cho điếu thuốc đi.”
Đây là biểu hiện khi người này chịu thua muốn giải hòa.
Chỉ là, La lão nhị chịu thua chưa bao giờ sẽ nói rõ, bố chịu thua rồi, hai ta đừng cấu xé nữa.
Vừa rồi Thiệu Quân còn nói không có thuốc, lúc này theo bản năng lấy cho giọng nói khàn khàn mê hoặc kia, lấy hộp thuốc từ trong túi quần ra, thuận tay đưa một điếu lên trên miệng mình rồi híp mắt nhìn lại, hộp thuốc trống không.
Thiệu Quân lại sờ túi khác, sờ hết toàn bộ.
“Không có!……” Thiệu Quân liếc một cái, thở phì phì.
Trước mắt thình lình có ánh sáng chợt lóe, Thiệu Quân không đề phòng, điếu thuốc đang ngậm trong miệng đã bị rút đi rồi!
La Cường để thuốc vào trong miệng mình, hai hàm răng trên dưới cắn đầu lọc, cắn đến tất cả đều là dấu răng, lúc này có muốn đưa trở lại cũng không ai thèm lấy.
Qua giây lát hương vị trong không khí đã không còn như trước, hai người dường như trở lại trong phòng bệnh nhỏ giữa buổi chiều đầy nắng, anh một câu, tôi một câu……
La Cường đắc ý cắn vui vẻ, vui đến ra một hàm răng trắng: “Lửa đâu?”
Thiệu Quân tức giận: “Cái con người anh thật là……!”
Thiệu Quân mắng: “Anh không biết xấu hổ sao?”
La Cường trêu chọc : “Cậu xấu hổ hay tôi xấu hổ?”
Thiệu Quân vung tay lên: “Cút, cút, xếp hàng múc cơm đi! Đi chậm là không còn đâu!”
La Cường quăng một câu, “Tôi còn bánh bao’’ rồi thuận tay cầm bánh rán đang đặt ở trên chén cháo của Thiệu Quân, nhét hết vào trong miệng ăn, phía sau là tiếng mắng đuổi tận cùng một đường của Thiệu Tam Gia ……
Những ngày ấy, trong lòng Thiệu Quân còn bận tâm đến mấy chuyện khác.
Mắt thấy lễ Quốc Khánh sắp đến rồi, từng chậu hoa cúc màu vàng có khảm hình hoa văn được bày ra đặt nghiêm trang ở trong sân lớn.
Lãnh đạo cục quản lý nhà tù thành phố sẽ đến nhà tù Thanh Hà tham gia lễ chào cờ và xem các đội ngũ biểu diễn.
Lúc trước đại đội một đã sớm lựa chọn đội tham gia biểu diễn, thế nhưng ở nơi này đã nổ ra hai chuyện lớn như thế.
Thiệu Quân suy tính thật lâu mới tìm La Cường: “Này, tôi suy nghĩ một chút, hay là anh ở lớp người mới thêm mấy ngày nữa đi, đừng về lớp số 7.”
La Cường nhướng mày hỏi: “Tại sao không cho tôi trở về? Cậu muốn bỏ tôi vô đâu?”
Thiệu Quân vò đầu, hiện tại không phải vấn đề bỏ anh vào chỗ nào, người này có thể cùng đội nhóm biểu diễn ở trong ngày lễ Quốc Khánh không chứ?
Thiệu Quân cũng phiền tự nhiên lãnh đạo không có việc gì lại chạy đến đi loanh quanh Thanh Hà làm cái gì chứ, thú vị lắm sao? Các người tới đi bộ, chúng tôi còn phải tập kết huấn luyện, xếp hàng giơ bông cổ vũ nhiều màu sắc hoan nghênh, một đám đầu trọc lớn xác, ngơ ngác mà giơ lên đó, anh nói lãnh đạo các người làm mấy sự kiện hao tài tốn của tập thể chỉ vì sỉ diện thôi sao, các người không mệt à? Anh không mệt nhưng chúng tôi thì mệt đó.
Nhưng có dù phiền thì phiền, loại người 294 này lỡ như ngày đó lên cơn động kinh, nổi khùng đâm búa lua xua ở trong nhóm lãnh đạo, chọc cọng lông ở trên người lãnh đạo, vậy thì mặt mũi của Thiệu Tam Gia chẳng phải sẽ bị vứt hết rồi sao.
Thiệu Quân hỏi: “Anh thật sự muốn về lớp số 7?”
La Cường hỏi lại: “Nếu không thì cậu có chỗ nào thích hợp để nhét tôi vào à?”
Trong lòng Thiệu Quân cũng hiểu, 294 này còn chỉ có thể đến lớp số 7, bởi vì chỉ có lớp số 7 mới không có lão đại.
Nếu đem nhét người này vào lớp số 3, hắn nhất định sẽ cấu xé lẫn nhau với tên đầu hói; nhét vào lớp số 5 số 6 số 7, sớm muộn gì hắn cũng sẽ diệt từng thằng lão đại một trong mấy lớp đó thôi.
Người như vậy, anh muốn quản lý hắn, muốn làm cho hắn phục thì chỉ có thể nâng đỡ hắn lên cái vị trí đó trước đã.
Mỗi một phòng giam đều có năm chiếc giường tầng, vị trí gần toilet là kém nhất, dùng để cho phạm nhân mới vô danh ngủ.
Mà chiếc giường rộng ở gần cửa sổ kia là dành của lớp trưởng, lão đại.
Vị trí ngủ đó có lẽ là của 294 rồi, trong lòng Thiệu Quân hiểu rõ, các đội trưởng quản giáo khác cũng rõ.
Thiệu Quân nghiêng đầu hỏi: “Tôi có thể tin anh một lần nữa không?”
La Cường nâng cằm, khóe miệng nhếch lên một tia chơi xấu: “Tôi ngán bánh bao rồi, nếu tôi biểu diễn tốt, cậu có đưa đồ ăn vặt cho tôi không?!”
Thiệu Quân ngoài miệng nói cứ vậy đi, nghĩ thầm tính tình anh nóng nảy nổ bất cứ lúc nào, tôi có thể tin sao?
Nếu Thiệu Tam Gia của anh mà tin nữa thì chính là đồ ngu, thật sự là bánh bao luôn.
Ngày hôm sau y tan tầm, lái xe chạy như bay về trong thành phố, phi nhanh như bay sáng sớm đã đến thẳng Cục Công An thành phố.
Y gõ cửa văn phòng của người quen trong phòng hồ sơ, tìm đối phương giúp đỡ.
Thiệu Quân đè thấp vành nón, còn không ngừng giải thích: “Ba tôi có ở đây không?…… Không có không có, đúng lúc không ở đây, tôi không tìm ba tôi, tôi tìm anh…… Phiền anh tra giùm tôi một người.”
Người nọ nhìn nhìn, người này là ai chứ? Con trai của Thiệu Quốc Cương nên lập tức gác lại mọi việc trong tay, giúp y tra.
Cục Công An bắt người tình nghi về quy án, có lưu lại bên trong hồ sơ, phải có mật mã, chỉ có chiến sĩ ở bên trong mới được kiểm tra.
Ngày thường Thiệu Quân chưa bao giờ đi vào văn phòng làm việc tìm ba y, cũng không vui khi gặp phải người quen bậc cha chú, còn phải chào hỏi.
Nếu không phải lần này vì điều tra cái này, y mới lười đến đây một chuyến.
Thật ra y đã từng hỏi chính chủ rất nhiều lần, 294 nhất quyết không chịu nói.
Giống như hai người đang phân cao thấp, không phải cậu có thể điều tra ra sao, có bản lĩnh thì cậu tự tra đi!
Thiệu Quân kiểm tra tư liệu một vòng trong nội bộ, tra xét hết toàn bộ mấy năm gần đây, thậm chí có mười mấy “Chu Kiến Minh”, cuối cùng rốt cuộc cũng tìm ra được tên tội phạm hiếp dâm kia.
Người này gần 50 tuổi, vợ đã bỏ theo người ta, 5 năm trước sa lưới ở Bắc Kinh, phán mười lăm năm, bị áp giải về nhà giam địa phương để chịu hình phạt, hoàn toàn chưa từng đến Thanh Hà.
Người phòng hồ sơ này rất có tâm, muốn nịnh Thiệu công tử, hỏi: “Người anh muốn tra tên gì? Anh ngồi đi, tôi giúp anh kiểm tra, khi nào kiểm tra ra thì sẽ báo cho anh.”
Thiệu Quân nhún vai: “Tôi cũng không biết tên gì, tôi có thể nhận diện khuôn mặt anh ta.”
“Phạm tội gì?”
“294.”
Thiệu Quân đột nhiên hỏi: “Năm trước các anh có vụ án hình sự lớn liên quan đến xã hội đen, bản án có cấp độ cao đó đã bắt được mấy người?”
Người nọ nhíu mày nói: “Anh muốn tìm đám người kia sao? Có ba người đứng đầu bị bắt …… Đàm, Lý, La, anh điều tra người nào?”
Thiệu Quân yên lặng nhìn mắt đối phương, trong đầu hiện lên hình ảnh giống như bộ phim điện ảnh ngày đó ở Tam Lý Truân xa hoa, nhân viên phục vụ từng nói, “Đám cháu trai này, đều là La tổng chơi bị xót lại”.
Thiệu Quân gần như đã chắc chắn……
Thậm chí ngón tay y có ra chút mồ hôi, nhanh chóng viết ra cái tên kia, ấn xuống, “Xác định rồi”.
Lúc này ào một cái ra được 50 mấy người trùng tên trùng họ, kéo dài qua cải cách cho đến nay, lãnh đạo nhiệm kỳ trước đã mở ra vài trận nghiêm đả bắt hết người của xã hội đen từ lớn cho đến nhỏ.
Não của Thiệu Quân giống như được lắp cái đèn chỉ đường sáng, lập tức click mở một file y muốn tìm kia.
Một bức chân dung lớn đúng tiêu chuẩn chụp chính diện, một khuôn mặt với đôi môi dày quá quen thuộc, ánh mắt sắt nhọn như cây đinh gỉ gần như đâm thủng xuyên qua màn hình.
La Cường.
39 tuổi.
Hộ khẩu ở khu Tây Thành thành phố Bắc Kinh, đồn công an Hán Kiều xuất.
Năm 2005 bị cơ quan công an bắt theo pháp luật.
Năm 2006 là tội tổ chức và lãnh đạo xã hội đen, tội cầm súng phi pháp, tội vận chuyển buôn bán súng ống đạn dược trái phép, tội gây hấn gây chuyện, tội tụ hợp nhiều người đánh nhau, tội cố ý thương tích, tội đút lót, tội kinh doanh phi pháp…… Mấy tội cộng lại phạt phán xử mười lăm năm tù giam.