—
Một giây, hai giây, chẳng có chút động tĩnh nào, Lục Dịch Trạm lén lút mở một mắt, Bạch Liễu mặt không cảm xúc buông súng xuống.
Bạch Liễu có chút ghét bỏ liếc nhìn Lục Dịch Trạm, ném súng trong tay cho Lục Dịch Trạm: “Tôi không bắn cậu đâu, sau này đừng làm trò mèo này với tôi nữa, gớm ch3t đi được.”
Cũng như Lục Dịch Trạm tuyệt đối không rút súng với Bạch Liễu, Bạch Liễu cũng tuyệt đối không tổn thương Lục Dịch Trạm ——— đây là sự thấu hiểu và tin tưởng lẫn nhau mười năm qua giữa bọn họ.
Cho dù Lục Dịch Trạm chĩa súng vào Bạch Liễu, hay Bạch Liễu chĩa súng vào Lục Dịch Trạm thì hai người vẫn bình chân như vại, bởi lẽ bọn họ biết rằng đối phương sẽ không bao giờ nổ súng, loại tin tưởng này đến từ trong tiềm thức cho nên bọn họ chẳng bao giờ cảm thấy khẩn trương.
Lục Dịch Trạm luống cuống tay chân chụp lấy súng Bạch Liễu ném qua: “Cậu cẩn thận chút được không! Đừng ném lung tung thế! Tớ mở chốt bảo vệ rồi đấy!”
“Nếu cậu ngốc đến độ ch3t vì súng của mình thì tôi cũng lười ra tay với cậu.” Bạch Liễu lười biếng liếc nhìn Lục Dịch Trạm.
Lục Dịch Trạm nhìn vẻ mặt của Bạch Liễu thì biết tâm trạng người này đang không được vui vẻ cho lắm.
Thông thường mà nói, mỗi khi Lục Dịch Trạm lải nhải khuyên nhủ Bạch Liễu không được làm xằng làm bậy hay ép buộc cậu ta phải theo khuôn khổ pháp luật, thì Bạch Liễu đều sẽ lộ ra biểu tình tự kỷ, như thể đứa con nít phá phách bị người lớn tịch thu đồ chơi nguy hiểm mà mình hứng thú vậy.
Lục Dịch Trạm cảm thấy hiện tại tâm trạng Bạch Liễu không tốt, chính là vì không có được món đồ chơi và được chơi trò chơi mà mình muốn, dẫn đến sinh ra một loại cảm giác đè nén không cam lòng.
Nhưng cũng may Lục Dịch Trạm đã có thói quen đối phó với bộ dạng này của Bạch Liễu.
Từ nhỏ đến lớn anh chứng kiến không biết bao nhiêu lần bộ dáng muốn làm chuyện trời ơi đất hỡi của hắn, cuối cùng đều được Lục Dịch Trạm kinh hồn táng đảm, nghìn cân treo sợi tóc mà dỗ dành cho qua.
Giọng nói và động tác của Lục Dịch Trạm càng thêm dịu dàng, tận tình khuyên bảo giống như dỗ dành một người bạn nhỏ: “Trước tiên chúng ta đi ra ngoài đã nhé? Hay là cậu đem nhốt mấy thứ nguy hiểm đó lại trước đi?”
Bạch Liễu thẳng lăng lăng mà nhìn Lục Dịch Trạm, hắn theo thói quen xòe tay ra: “Bắt tôi làm việc à? Thù lao đâu?”
Lục Dịch Trạm nhìn bàn tay xòe ra của Bạch Liễu thì tự hiểu: “Tớ mời cậu ăn một năm, à không, hai năm! Hai năm ăn lẩu, trong hai năm ăn thoải mái luôn, tôi trả tiền hết, thế nào?”
Bạch Liễu vẫn là thẳng lăng lăng mà nhìn Lục Dịch Trạm.
Lục Dịch Trạm đã hiểu, kiểu này là Bạch Liễu chê thù lao quá ít đây, anh có chút đau lòng bấm bụng tăng giá: “Vậy ba năm, bốn năm, năm năm nhé..Cậu phải để tớ chừa tiền lấy vợ nữa chứ Bạch Liễu! Làm người cũng đừng quá đáng nha!”
Bạch Liễu cười lạnh: “Tôi không làm người nhiều năm rồi, một giá thôi, mười năm.”
Lục Dịch Trạm: “……”
Lục Dịch Trạm nước mắt lưng tròng gật đầu: “Thành, thành giao!”
Đúng là công phu ngoạm sư tử, nhưng lỡ như Bạch Liễu không cao hứng không muốn giao dịch thì hậu quả còn tồi tệ hơn.
Sau khi đáp ứng Lục Dịch Trạm, Bạch Liễu tiếp tục dùng ánh mắt buồn chán, không có tinh thần tha thiết mong chờ nhìn anh.
Bạch Liễu rất ít khi xuống tinh thần sau khi giao dịch với người khác.
Nhưng mỗi lần giao dịch với Lục Dịch Trạm thì Bạch Liễu đều có cảm giác giống như bị đè nén, như kiểu boss lãnh đạo chỉ phát cho hắn 1 tháng tiền lương nhưng lại bắt hắn phải tăng ca đến 3 tháng!
Bạch Liễu nghỉ việc đã lâu thế mà bây giờ lại có cảm giác như vẫn còn bị bốc lột như hồi làm việc trong công ty.
Lục Dịch Trạm mắt trông mong mà nhìn Bạch Liễu: “Cậu thu lại đống quái vật đó đi! Tớ đáp ứng rồi, ăn lẩu miễn phí mười năm! Cậu không xúc động à?! Lời lắm rồi đó!”
Bạch Liễu: “……”
Không xúc động gì hết.
Nhưng cuối cùng Bạch Liễu vẫn lãnh đạm móc đồng tiền xu vẫn còn rung động trong cổ áo của mình ra n4mtrong lòng bàn tay, một lúc sau đồng tiền xu yên tĩnh lại.
Bạch Liễu làm xong xuôi hết rồi nhướng mí mắt nhìn về Lục Dịch Trạm: “Được rồi đó.”
Lục Dịch Trạm thở phào một hơi, anh lau mồ hôi nhỏ giọt trên trán.
… Loại cảm giác này như thể thằng con quậy phá nhà mình vào nhà người khác, cầm mấy ngàn mô hình limited quý giá ( dị đoan) nhảy nhót lung tung, rốt cuộc quậy ra tanh bành đủ thứ, bị gia trưởng là anh bắt gặp ngăn lại kịp thời, cảm giác sống sót sau tai nạn..
Lục Dịch Trạm thầm nghĩ bụng tui khổ quá mà, chân tay mềm nhũn.
Anh thật tình không dám tưởng tượng, lỡ như Bạch Liễu đem cái căn cứ nhìn là biết quý giá này chơi bay luôn thì hậu quả sẽ như thế nào..
Chờ bình tĩnh lại một chút, Lục Dịch Trạm nhìn quanh bốn phía, có chút kỳ quái nhìn về phía Bạch Liễu: “Sao cậu xuống đây được?”
Bạch Liễu để lộ căn phòng sau lưng hắn, tùy ý dựa lên vách tường, ánh mắt nhìn về phía cửa sổ nhỏ của căn phòng đó.
“Lúc mới bắt đầu bạo động, tôi cảm ứng được căn phòng này có hơi thở của Tạ Tháp.”
Lục Dịch Trạm ngửa đầu nhìn về phía phòng này, căn phòng có cảnh cửa cao đến kỳ cục, nếu nói là cửa thì giống với một con đường đi thì đúng hơn.
Trên cửa phòng là tấm bảng ghi 【0001】, phía dưới còn dán thêm một ký hiệu đầu lâu đỏ cảnh báo viết chữ 【 cực kỳ nguy hiểm 】.
————————————
Cả đám đội viên mồ hôi mồ kê nhìn đống quái vật xung quanh đột nhiên bất động ngừng tấn công thì ngẩn người.
Bọn chúng như thể bị ai đó rút cạn năng lượng, ngừng tại chỗ không còn chút hung hãn nào.
Làm cho việc thu dụng dễ dàng hơn rất nhiều.
Đường Nhị Đả nhìn một màn quỷ dị trước mặt thì sờ tay vào giá chữ thập ngược trong túi.
Quả nhiên giá chữ thập ngược không còn nóng nữa, lạnh băng nằm trong túi áo.
“…… Bạch Lục vậy mà lại dừng tay……” Đường Nhị Đả nhíu mày, “Cậu ta có kết nối với giá chữ thập, nếu cậu ta không chủ động ngừng thì không ai có thể cắt ngang cậu ta cầu nguyện triệu hoán Tà Thần và các vật dị đoan …”
Hơn nữa loại triệu hoán Tà Thần này là một nghi thức rất độc ác, dùng một lần khả năng là mất hết nửa cái mạng, nếu vô dụng thì không chừng còn bị quái vật phản phệ trực tiếp tử vong, lần này lại chủ động ngừng tay.”
Đây không phải là chuyện Bạch Lục sẽ làm, khả năng quá thấp, dựa theo tác phong điên khùng trước sau như một của cậu ta, thì cậu ta sẽ liều nửa cái mạng để thực hiện nghi thức kêu gọi quái vật quậy tung hết toàn bộ căn cứ mới đúng chứ …
“Đội trưởng!!” Máy truyền tin truyền đến một tiếng thét chói tai kinh hỉ, “Khôi phục được camera theo dõi rồi!”
Đường Nhị Đả nhanh chóng hỏi: “Tìm được Bạch Lục đang ở đâu không?”
“Tôi đang tra vị trí cậu ta! A! Tìm được rồi!” Đội viên nói nhanh báo cáo, “Đường đội, Bạch Lục hiện đang ở tầng ngầm thứ nhất, không biết cậu ta xuống đó bằng cách nào nhưng cậu ta đang đứng ở vùng cấm, bên ngoài phòng dị đoan 【0001】!”
“Dị đoan 【0001】?” Đường Nhị Đả ngữ khí càng thêm nghi hoặc, “Cậu ta tới đó làm gì?”
“Bên trong có dị đoan gì vậy, Đường đội?” Đội viên có chút sợ hãi hỏi, “Bạch Lục sẽ không thả dị đoan này ra ngoài chứ?”
Đường Nhị Đả trầm mặc trong chốc lát: “Tôi cũng không biết dị đoan bên trong là cái gì.”
Giọng nói người đội viên kinh ngạc: “Đường đội cũng không biết sao?!”
“Hồ sơ dị đoan 0001 thuộc cấp tuyệt mật, quyền hạn của tôi không truy cập được.” Đường Nhị Đả dựa vào tường, ánh mắt đen tối không rõ, “Nhưng chúng ta tạm thời không cần lo lắng Bạch Lục sẽ thả dị đoan này ra ngoài, cậu ta không thả được đâu.”
“Phòng dị đoan 0001 không có cửa, phòng này dùng rất nhiều kim loại và một số nguyên liệu trên người dị đoan khác thiết kế hoàn toàn bịt kín sáu mặt, từ lúc xây dựng đã không thiết kế cửa hay chìa khóa, hay lối ra vào phòng, không ai biết bên trong đó có gì bởi vì không ai vào được, thứ bên trong cũng không thoát ra được.”
Đường Nhị Đả ngửa đầu ra sau, gã như nhớ lại cái gì đó: “Toàn bộ căn cứ chỉ có duy nhất một người có quyền hạn đọc được hồ sơ dị đoan 0001, chính là đội trưởng chi đội 1.”
Giọng nói của đội viên vang lên từ máy truyền tin càng thêm hoang mang: “Đội trưởng chi đội 1 sao? Nhưng anh ấy đã ch3t nhiều năm trước rồi mà..”
Đội viên khẩn trương mà nuốt nước miếng: “Hơn nữa vị đội trưởng đó còn nổi điên tự sát.”
“Tôi biết.” Trong giọng nói Đường Nhị Đả không hề có chút dao động, “Trước khi ch3t anh ta còn tiêu hủy hết tư liệu hồ sơ dị đoan 0001, cho nên bây giờ không ai biết trong phòng đó có gì cả.”
- -----oOo------.