“Anh tiếp thu chuyện tham gia đấu giải với chúng tôi nhanh thật đấy.” Bạch Liễu trầm ngâm nhìn Đường Nhị Đả, “Ở các dòng thời gian khác tôi đã từng mời anh tham gia à?”
Đường Nhị Đả đang ngồi xổm tìm cái đầu bên trong thi thể của con quái vật đã ch3t kia đột nhiên sững sờ, giống như nhớ tới chuyện gì đó cực kỳ khó chịu, ánh mắt lại trở nên dữ tợn.
“Ừ.” Gã thở ra hơi chế giễu, “Nhưng không phải theo cách dễ chịu như bây giờ.”
Dễ chịu ư?
Bạch Liễu không cảm thấy cách mời chào Đường Nhị Đả tham gia đấu giải của mình dễ chịu như thế nào.
Hắn lợi dụng điểm yếu của Đường Nhị Đả, gần như xuyên thủng hoàn toàn hàng phòng ngự về thể chất và tâm lý của Đường Nhị Đả.
Khi lý trí của Đường Nhị Đả yếu ớt, lời nói của người khác sẽ định hình lại quan điểm và ý kiến của bản thân gã.
Bạch Liễu cũng lợi dụng những đặc điểm dễ đồng cảm của Đường Nhị Đả với tư cách là một công chức chính trực, để Đường Nhị Đả chứng kiến trải nghiệm đau đớn tương tự của mình, điều này khiến vị đội trưởng tốt bụng về cơ bản có tương tác tâm lý đối với Bạch Liễu, sinh ra sự phụ thuộc và cảm giác thuộc về quần thể.
Con người là sản phẩm của quần thể và môi trường, cô độc quá lâu có thể khiến con người ta phát điên, xu hướng chấp nhận những quần thể quen thuộc là bản năng của một người bình thường có nhận thức xã hội.
Mà Đường Nhị Đả, vốn là một đội trưởng lại bị các đội viên trong Cục dị đoan nghi ngờ và bài xích, thậm chí bị cô lập, nên dần dần đã không còn nơi để về.
Đường Nhị Đả cũng không thể tiếp cận những người bình thường khác để thiết lập các mối quan hệ xã hội ổn định, bởi vì ý thức đạo đức của gã không cho phép gã gieo rắc điều xui xẻo gọi là “trò chơi” cho những người vô tội khác.
Mà nếu chọn thiết lập liên lạc với những người trong trò chơi, chẳng hạn như các hiệp hội lớn, thì họ chỉ đơn giản là lợi dụng và lấy lòng Đường Nhị Đả chứ họ không thể đồng cảm với Đường Nhị Đả, vì vậy Đường Nhị Đả chỉ chấp nhận bản thân được thuê bởi những người này thay vì thành lập một nhóm cố định tạo ra sự kết nối tình cảm.
Trong khoảng thời gian dài đen tối vô biên đó, Đường Nhị Đả buộc phải lang thang một mình mọi lúc.
Mà sâu trong lòng gã luôn khao khát có sự liên hệ với một ai đó, một nhóm nào đó.
Trong trường hợp đó, cách tiếp cận của Đường Nhị Đả sẽ không cảm thấy có lỗi, cũng không phải chịu trách nhiệm về điều đó, thậm chí gã còn hiểu biết Đoàn Xiếc Thú Lang Thang ở một mức độ nào đó trong quá trình thù địch lâu dài, từ sự tàn nhẫn của Bạch Liễu, hắn suy xét đến những cảm xúc cá nhân của Đường Nhị Đả ——
—— Hắn cảm thấy Đoàn Xiếc Thú Lang Thang thực sự là một lựa chọn nhóm tốt cho Đường Nhị Đả.
Vấn đề là làm thế nào để biến sự căm ghét của Đường Nhị Đả về Đoàn Xiếc Thú Lang Thang thành sự đồng cảm —— Bạch Liễu đã chọn cách bắt đầu nó từ góc độ 【 đồng loại 】.
【Trên đời này có những người đau đớn và cô đơn như tôi, chúng ta có thể hiểu và chấp nhận nhau.
】
【Tất cả chúng ta đều giống nhau, đều là những người đã bị số phận đùa giỡn và bỏ rơi, không ngừng lang thang lưu lạc.
】
Loại nhận thức này có thể nói là một cọng rơm cứu mạng cho những người bình thường bấy lâu nay vẫn một mình lang thang trong mọi dòng thời gian và sắp không thể níu kéo được nữa.
Đối với Đường Nhị Đả, toàn bộ quá trình biến đổi không hề nhẹ nhàng, có thể nói rằng gã sẽ ch3t và sau đó được tái sinh.
Nhưng Đường Nhị Đả thực sự nghĩ rằng điều này là dễ chịu ư? Điều này khiến Bạch Liễu thực sự thích thú.
TV nhỏ của Đường Nhị Đả, để không thu hút sự chú ý, luôn mở dịch vụ trả phí với chế độ tắt tiếng hoàn toàn, tức là nội dung cuộc trò chuyện của Bạch Liễu với gã sẽ bị tắt tiếng, vì vậy Bạch Liễu rất thoải mái trực tiếp nói chuyện với gã mà không cần e dè gì cả.
Bạch Liễu ngồi xổm xuống bắt đầu tìm kiếm Tawil trong xác quái vật bị Đường Nhị Đả dùng súng xé xác, trong lúc tìm kiếm, hắn giả vờ vô tình nhắc tới: “Tôi có thể hỏi Bạch Lục ở các dòng thời gian khác đã đối xử với anh như thế nào?”
Sau đó Bạch Liễu nhanh chóng bổ sung một câu đầy áy náy: “Đương nhiên, nếu nhắc đến chuyện buồn của anh thì không cần nói —— Tôi xin lỗi vì 【 tôi 】mà anh đã trải qua những chuyện đó.”
Động tác của Đường Nhị Đả dừng một chút, mới nói tiếp: “Cậu không cần xin lỗi, những chuyện đó không liên quan gì đến cậu.”
“Trong dòng thời gian đó, sự phát triển của chú hề không đáp ứng kỳ vọng của cậu, cho nên Bạch Lục muốn tìm người thay thế hắn cho giải đấu.” Đường Nhị Đả dừng lại, “Sau đó Bạch Lục nhìn thấy chiếc TV nhỏ của tôi, ngay lập tức hắn ta thích thú tôi...!Tóm lại, hắn đã dùng rất nhiều cách để mời chào tôi tham gia, nhưng thái độ thù địch của tôi rất cứng rắn.”
Đường Nhị Đả hít sâu một hơi: “Lúc đó, bọn hắn có một loại đạo cụ, Bạch Lục dùng đạo cụ này để dụ dỗ tôi, sau đó phát hiện được … Người quan trọng nhất đối với tôi chính là Tô Dạng.”
“Bạch Lục vốn là muốn lợi dụng Tô Dạng để tôi gia nhập đội, nhưng … vì Bạch Lục bỏ rơi tên hề nên đã khiến gã tức giận.
Tên hề rất căm ghét tôi.
Gã cảm thấy chính vì tôi mà Bạch Lục mới bỏ rơi gã.”
“Khi Tô Dạng đi công tác nước ngoài, Bạch Lục đã ra lệnh bắt cóc Tô Dạng và sử dụng Tô Dạng như một con bài lợi thế để thương lượng lại với tôi, nhưng tôi vẫn không đồng ý —— Tô Dạng cũng sẽ không cho phép tôi đồng ý tham gia một tổ chức như vậy vì em ấy.”
“Nhưng sau hai vòng đàm phán, Bạch Lục đã mất kiên nhẫn và dứt khoát từ bỏ việc thuyết phục tôi gia nhập đội.
Hắn cảm thấy hiệu quả chi phí của việc dành thời gian cho tôi là quá thấp, sau đó hắn quay sang tìm kiếm những người chơi khác.”
Đường Nhị Đả nhắm mắt lại: “—— Bạch Lục đã ném Tô Dạng không còn khả năng lợi dụng cho tên hề.”
“Chuyện tiếp theo, cậu cũng đã thấy trong gương rồi đó.”
Bạch Liễu lịch sự im lặng một lúc, sau đó đưa tay ra vỗ vai Đường Nhị Đả an ủi —— hắn cảm thấy lúc này đây hẳn là vị đội trưởng Đường cần sự động viên của một người bình thường.
Đường Nhị Đả đột nhiên mở mắt ra, dường như vẫn còn đắm chìm trong một loại cảm xúc nào đó chưa phát ra, con ngươi trong đôi mắt xanh thẳm co rút lại, dựng đứng.
Ngay trước khi bàn tay của Bạch Liễu sắp chạm vào vai của mình, Đường Nhị Đả đã tàn nhẫn hất tay Bạch Liễu ra, vẻ mặt hung dữ, khàn khàn phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp đầy uy hiếp: “Đừng chạm vào tôi!”
Trong nháy mắt, Bạch Liễu cảm thấy như thể vừa nhìn thấy một con sói nhe răng cúi xuống c4n xé cổ họng hắn.
Đường Nhị Đả lồng nguc kịch liệt phập phồng, gã bình tĩnh mới lấy lại hơi thở nhịp nhàng, hơi hơi hé miệng như nói gì đó, Bạch Liễu nhìn khẩu hình thì chắc là muốn nói thực xin lỗi.
Nhưng cuối cùng Đường Nhị Đả vẫn không nói lời nào, ngược lại im lặng quay đầu đi, cúi đầu tiếp tục tìm kiếm cái đầu mà Bạch Liễu nhờ gã tìm trong thi thể quái vật.
Căng thẳng sau chấn thương rất nặng.
Bạch Liễu trong lòng phán đoán đơn giản, sau khi có được thông tin mình muốn, Bạch Liễu rút tay về, không cảm thấy xấu hổ chút nào, ngược lại rất cân nhắc chuyển đề tài, đưa bậc thang ra cho đối phương:
“Đội trưởng Đường, mới vừa chiến đấu, anh không cần ống kính nhắm cũng có thể nhìn thấy đầu của Tawil, sao lại muốn đưa cho tôi kính nhắm vậy?”
Đường Nhị Đả im lặng một lúc, rốt cuộc vẫn trả lời Bạch Liễu: “Tầm nhìn để tấn công khác với tầm nhìn để tìm đồ vật, lúc tôi sử dụng súng kỹ năng để tấn công đồ vật thì không chú ý đến mấy cái đầu bên trong.”
“Vì vậy lúc đó tôi cần người khác giúp tôi xác định vị trí.” Đường Nhị Đả dừng lại thêm một hoặc hai giây, “Cái đầu đó quan trọng với cậu cũng giống như Tô Dạng quan trọng với tôi, sử dụng ống ngắm sẽ an toàn hơn nhiều và sẽ không bắn nhầm.
“
Bạch Liễu mỉm cười: “Đúng vậy, cậu ấy rất quan trọng với tôi, rất cảm ơn anh đã nghĩ đến tôi, Đường đội trưởng.”
“… Vừa rồi…” Lòng bàn tay Đường Nhị Đả vì lời cảm ơn của Bạch Liễu mà siết chặt, gã siết chặt nó, hầu kết lăn lộn một hồi rồi thở ra một hơi nóng, “… Tôi xin lỗi.”
——Đây là lời xin lỗi vì vừa rồi đánh Bạch Liễu.
“Không sao.” Bạch Liễu bình tĩnh nhận lấy, sau đó vung tay lên.
Lần này, bàn tay của Bạch Liễu cuối cùng cũng đáp xuống bờ vai căng thẳng quá mức của Đường Nhị Đả, hắn cười mỉm: “Tôi có thể hiểu được cảm xúc của đội trưởng Đường, tức giận vì người quan trọng bị tổn thương, không phải là lỗi của anh, tôi cũng vậy mà.”
Tấm lưng của Đường Nhị Đả vốn cứng ngắc như một tấm thép bất giác tan chảy sau khi bàn tay Bạch Liễu vỗ về —— gã thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Bạch Liễu quay lại và tiếp tục lục tung cái xác, Đường Nhị Đả có chút xuất thần nhìn sườn mặt Bạch Liễu ——
——Bạch Liễu nói rằng cậu ấy có thể hiểu được cảm xúc của chính mình.
Bạch Lục … cậu ấy thực sự cũng sẽ tức giận sao …
Đường Nhị Đả đã chơi qua rất nhiều dòng thời gian nhưng chưa bao giờ thấy Bạch Lục tức giận, hắn luôn lý trí và không có điểm yếu, đó là lý do tại sao hắn bất khả chiến bại như vậy.
Nhưng vừa rồi —— Lực chú ý của Bạch Liễu đều tập trung tìm kiếm đầu Tawil, hoàn toàn không để ý tới chung quanh, suýt nữa bị quái vật ăn thịt.
Trước đó, anh chàng này đã chạy lại và mỉm cười vẫy tay với gã, gọi gã là đội trưởng Đường, Đường Nhị Đả nhớ lại nụ cười của Bạch Liễu lúc đó, cảm giác hắn như một đứa trẻ nghịch ngợm có chút lợi hại đang quay trở về trả thù kẻ xấu đã bắt nạt người quan trọng nhất với mình.
Đường Nhị Đả ngơ ngác nhìn Bạch Liễu đang lục tung cái xác, mặt đầy bùn và máu, nhưng hắn không hề quan tâm chút nào ——
—— đây là Bạch Liễu có cảm giác và nhược điểm, hoàn toàn không phải quái vật.
Không phải Bạch Lục.
“Tìm được rồi!” Bạch Liễu nhẹ nhàng gạt đống đầu lâu lộn xộn sang một bên, nâng lên một cái đầu đang ngủ say sưa dưới đống xương và hoa hồng.
Hơi thở Bạch Liễu trở nên nhẹ hơn, hắn quỳ trên mặt đất tiến lên một bước, cực kỳ nhẹ nhàng nâng cái đầu lên đặt trên đầu gối của mình.
Đôi lông mi hắn rũ xuống dính những mảnh hoa hồng rải rác, cằm và mũi đầy bùn đặc, hắn khẽ cúi người uốn cong thành một vòng cung rất nâng niu để bảo vệ cái đầu trong vòng tay.
“Tìm được cậu rồi.” Bạch Liễu cong khóe mắt, hắn cúi đầu dán đầu mình lên, lộ ra nụ cười thuần khiết vui vẻ không hề che giấu.
Đường Nhị Đả gần như nghĩ rằng mình bị điên khi nhìn thấy nụ cười như vậy trên khuôn mặt của Bạch Liễu.
Nhưng nụ cười đó thật dễ lây lan, Đường Nhị Đả nhìn một lúc cũng không nhịn được mà thả lỏng người, mở hai tay ra, tựa lưng vào đống xương vừa tìm được, mệt mỏi nhìn lên bầu trời xám xịt buồn tẻ của thế giới bên trong, cũng hừ một tiếng cười từ trong mũi tự nhủ: “Tốt rồi, đã tìm thấy cậu ấy.”
“Hoàn hảo nguyên vẹn, tìm được cậu ấy.”
- -----oOo------.