Trụ sở của Cục Quản lý Dị đoan nguy hiểm.
Bạch Liễu được chở đến đây dưới sự canh gác nghiêm ngặt, lần này hắn được chào đón từ cổng một cách trang trọng.
Mọi người xếp hàng dọc hai bên lối vào chính, họ theo dõi với vẻ sợ hãi, căm thù và không thể tưởng tượng nhìn kẻ dị đoan đã trốn thoát khỏi đây đêm qua và được chào đón tích cực vào sáng nay.
Quả cầu trắng lấp lánh khổng lồ từ từ chuyển động, mở ra lối vào cho hắn.
Bạch Liễu mắt nhìn thẳng đi vào, bên trái hắn là đội trưởng đội 2, Sầm Bất Minh đang hộ tống hắn, bên phải hắn là Đường Nhị Đả, phía sau là hàng loạt các thành viên trong đội.
Nếu không phải Bạch Liễu hai tay bị trói sau lưng thì thoạt nhìn hắn chính là thủ lĩnh dẫn dắt hai đội —— vốn là là đội trưởng của đội một.
Nhưng trên thực tế hắn chỉ là kẻ tội phạm vượt ngục phải cử hai biệt đội đi truy bắt.
Bạch Liễu được dắt tay tận tình vào thang máy, Sầm Bất Minh quẹt thẻ để bật sáng nút hoạt động của thang máy, Đường Nhị Đả tiến lên một bước, hít một hơi thật sâu rồi ấn nút phía dưới.
Thang máy có ba người xuống từng tầng một rồi chìm sâu vào lòng đất.
Không biết mùi tanh của biển bắt đầu thấm vào chiếc thang máy chật hẹp này từ khi nào.
“Rất ngạc nhiên là các anh đã đồng ý với điều kiện của tôi một cách dễ dàng như vậy đấy.” Bạch Liễu quay đầu nhìn Sầm Bất Minh đang đứng phía sau bên trái hắn, “Dù gì thì dị đoan 0001 hình như rất quan trọng với các anh thì phải.”
Sầm Bất Minh liếc hắn một cái: “Quan trọng như thế nào cũng không bằng 2000 sinh mạng, mà chỉ quan trọng với đội trưởng chi đội 1 thôi, anh ấy là người bảo vệ nó và là người quyết định phong ấn nó, chúng tôi đều không biết dị đoan này là gì.”
“Hơn nữa cậu chỉ nói là muốn nhìn sơ qua thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến chúng tôi.” Sầm Bất Minh lạnh lùng kẹp đầu Bạch Liễu quay đầu lại, “Nhìn về phía trước đừng nhìn tôi, trong hồ sơ có nói đôi mắt của cậu có hiệu ứng mê hoặc con người.”
Bạch Liễu – có – sức – mê – hoặc chưa kịp đề phòng bị xoay đầu: “…”
Đường Nhị Đả cung cấp thông tin trong hồ sơ: “…”
Thang máy vững vàng dừng lại, cửa thuận lợi mở ra, Bạch Liễu bước ra ngoài.
Bước vào đáy hầm của Cục Xử lý Dị đoan nguy hiểm một lần nữa, tình hình rất khác với lần trước, nhưng khung cảnh vẫn như cũ ——
——Một lối đi dài, tối tăm đến không có ánh sáng, giống như đường hầm sâu dưới biển, mùi nước biển từ hư không lơ lửng trong không khí, cánh cửa lặng lẽ ở cuối cùng vĩnh viễn đóng lại.
“Nói trước nhé, tôi không mở cánh cửa này cho cậu, dù sao cũng không có ai biết dị đoan này nguy hiểm như thế nào.” Sầm Bất Minh đưa mắt nhìn Bạch Liễu, “Vừa rồi chúng ta chỉ đáp ứng cậu sử dụng dị đoan 7061.
【 Gương Mắt Thần 】để nhìn những gì đằng sau cánh cửa thôi.”
“Chính xác là một phút.”
Sầm Bất Minh giơ chiếc hộp đen có số 【7061】lên, anh lắc lắc một chiếc đồng hồ kỳ lạ trên cổ tay trước mắt Bạch Liễu: “Nếu cậu xác nhận, tôi sẽ mở còng tay và đưa 【 Gương Mắt Thần 】cho cậu, sau đó bắt đầu tính giờ.”
Bạch Liễu quay lại không phản đối, để Sầm Bất Minh mở còng cho hắn.
Sầm Bất Minh cúi đầu và cởi còng tay cho Bạch Liễu: “——thêm nữa, theo như tôi biết, tất cả những ai từng nhìn thấy dị đoan 0001 đều phát điên và tự sát.”
Anh dừng lại: “—— bao gồm cả đội trưởng cũ của tôi, cũng là đội trưởng vĩ đại nhất của Cục Xử lý Dị đoan, đội trưởng đội đầu tiên 【 nhà tiên tri 】, bây giờ cậu muốn đổi ý thì vẫn còn kịp đấy.”
Khoảnh khắc còng tay được cởi ra, Sầm Bất Minh dùng súng giữ đầu Bạch Liễu.
Bạch Liễu tự nhiên giơ tay biểu thị mình vô hại, sau đó xoa xoa cổ tay bị còng bầm tím, quay đầu đối mặt với họng súng của Sầm Bất Minh, hứng thú hỏi:
“Vậy thì đại đội trưởng vĩ đại kia còn nói gì liên quan đến dị đoan 0001 không?”
Đường Nhị Đả đứng ở một bên lắc đầu: “Phần lớn đều được niêm phong trong hồ sơ tuyệt mật, không ai có quyền xem.”
“Nhưng có một vài phần mà tôi biết.” Sầm Bất Minh nhìn Bạch Liễu, “【 nhà tiên tri 】nói rằng mọi người sẽ rất sợ những gì dị đoan 0001 trình bày, vì vậy họ sẽ phát điên khi nhìn thấy nó.”
Bạch Liễu nhướng mày: “Tương tự như Gương quỷ Murphy à?”
“Không, Gương quỷ Murphy là giả, nhưng những gì dị đoan 0001 cho cậu thấy là thật.” Sầm Bất Minh đến gần Bạch Liễu, họng súng áp vào trán Bạch Liễu, họng súng kim loại lạnh lẽo giống hệ như ánh mắt của Sầm Bất Minh lúc này, “Dị đoan đều có tên, cậu có biết tên dị đoan 0001 là gì không?”
Bạch Liễu hỏi: “Là gì?”
Sầm Bất Minh: “【 tương lai 】.”
Đường Nhị Đả cũng sửng sốt, Bạch Liễu liếc nhìn vẻ hoang mang của Đường Nhị Đả từ khóe mắt, nhận ra rằng đội trưởng của chi đội 3 cũng mới lần đầu tiên nghe thấy tên dị đoan 0001 giống như hắn.
“Tại sao nhiều người lại phát điên vì sợ hãi 【 tương lai 】chứ?” Bạch Liễu nhướng mắt nhìn đội trưởng đội 2 dường như đang dấu diếm rất nhiều bí mật.
“Có lẽ ý nghĩa sự tồn tại của 【 tương lai 】là khiến mọi người cảm thấy sợ hãi và phát điên lên vì nó.” Sầm Bất Minh dùng súng chĩa vào sau đầu Bạch Liễu buộc hắn tiến về phía trước, giọng điệu và biểu cảm của anh ta bình tĩnh dị thường, “Sợ hãi cái mình không biết, còn có cái gì không biết đáng sợ hơn 【 tương lai 】nữa chứ?”
Bạch Liễu giơ hai tay lên đi về phía trước: “Có vẻ như Sầm đội trưởng đã nhìn thấy 【 tương lai 】của mình rồi thì phải.”
“Tôi chưa nhìn thấy nó bao giờ, biết trước 【 tương lai 】sẽ khiến chúng ta mất đi sợ hãi và động lực để theo đuổi.” Sầm Bất Minh dừng lại, “nhưng cậu phải sớm quyết định có muốn nhìn thấy 【 tương lai 】của mình hay không.”
Bạch Liễu ngẩng đầu lên, trước mặt là cánh cửa dị đoan 0001 khép kín.
Cánh cửa này cao, lạnh lẽo và không thể phá hủy, không có lối vào, không có chìa khóa, cô đơn như thể sinh ra đã vốn vậy, Bạch Liễu ngửi thấy nó dày đặc hơi thở của Tạ Tháp.
Bạch Liễu đã ngửi thấy mùi của Tạ Tháp trong 【 tương lai 】của mình.
“Cậu nghĩ kỹ chưa?” Sầm Bất Minh nhìn Bạch Liễu, “Có muốn nhìn thấy 【 tương lai 】đáng sợ của mình không?”
“Có lẽ đôi khi 【 tương lai 】không đáng sợ lắm đâu nhỉ?” Bạch Liễu nhẹ nhàng trả lời, “Khi chúng ta biết rằng trong【 tương lai 】có người mà chúng ta mong đợi.”
Bạch Liễu không nhìn lại, bình tĩnh đưa tay về phía Sầm Bất Minh, Sầm Bất Minh im lặng một lúc rồi đặt chiếc hộp chứa dị đoan 7061 vào lòng bàn tay Bạch Liễu, rồi mở khóa hộp bằng dấu vân tay của mình.
Chiếc hộp thép không gỉ nặng nề gấp bốn phía quay cuồng mở ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đơn kiểu cổ được chế tác tinh xảo, bọc trong một tấm vải nhung mịn.
“Giữ nó thẳng hàng với đường đồng tử của cậu giống như khi đo thị lực, điều chỉnh vị trí cho đến khi cánh cửa sắt trước mặt cậu trở nên trong suốt là được.”
Đường Nhị Đả trầm giọng hướng dẫn Bạch Liễu cách sử dụng chiếc đồng hồ đeo tay, giọng điệu của gã trở nên phức tạp không thể kiểm soát được: “… Sau đó cậu sẽ có thể nhìn thấy … 【 tương lai 】bên trong.”
Cùng lúc đó, Sầm Bất Minh nhấn nút đếm giờ trên đồng hồ của mình.
Trong tiếng tích tắc của kim giây, Bạch Liễu nhìn xuyên qua thấu kính bán lồi cũ kỹ với đủ loại vết xước trên đó, nhìn thấy cánh cửa sắt dần dần biến mất, sau cánh cửa hiện ra một màu trắng tinh khôi trống rỗng.
Ánh sáng trắng tinh khiết đang lan rộng ra càng lúc càng lớn, giống như cho dù có nhìn vào bên trong bao nhiêu đi nữa thì cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua những ánh sáng trắng vô cảm này trong vô vọng.
Cuối cùng, khi Bạch Liễu bắt đầu trở nên cay mắt, một chiếc TV nhỏ với màn hình bông tuyết ở cuối ánh sáng trắng xuất hiện.
Chiếc TV nhỏ dường như nhận ra Bạch Liễu đang xem nó, các nút trên cạnh bấm tự động như thể đang dò kênh.
Màn hình bông tuyết nhấp nháy hai lần, sau đó biến thành một hàng chữ cái đen trắng giới thiệu một bộ phim cũ, trên đó là những đốm sáng nhấp nháy và một hàng ký tự lớn phụ đề ở trung tâm:
【Trò chơi dòng thế giới cuối cùng】
【người chơi: Bạch Liễu và những người bạn (?)】
【Chế độ cài đặt: Chế độ cực kỳ khó (Chế độ địa ngục) 】
【Thiết lập tuyến chính của trò chơi phần 1 —— bi kịch tình yêu sinh ly tử biệt】
Phụ đề mờ dần, các dòng trên TV nhỏ nhấp nháy hai lần rồi xuất hiện một cảnh tượng mờ mịt từ góc nhìn thứ nhất, giống như một trò chơi kinh dị độc lập trong những năm 1980 và 1990.
Trên chiếc TV nhỏ, Bạch Liễu nhìn thấy sóng nước lắc lư, những tảng băng nhỏ vụn và bong bóng từ mũi miệng của hắn không ngừng nổi lên, theo tầm nhìn của hắn thì hẳn là đã chìm trong nước trong hơn bốn phút, dường như sắp ch3t đuối.
Nhưng hiện tại tay chân hắn còn đang quơ quào yếu ớt, xem ra hình như vẫn còn ý thức.
Điều kỳ lạ là thay vì chèo lên mặt nước, hắn lại tiếp tục lặn sâu xuống dưới đáy —— như thể muốn chụp lấy thứ gì đó rơi xuống nước.
Theo sự rung chuyển của màn hình và sự thay đổi góc nhìn, Bạch Liễu đã nhìn thấy thứ mà hắn đang nắm lấy —— đó là một trái tim đang đập liên tục rơi xuống đáy biển sâu hơn của tảng băng.
Ngay khi Bạch Liễu định nắm lấy nó, một bàn tay lướt qua lồng nguc của hắn nắm lấy trái tim trước hắn, khi bàn tay đó rút về, dường như muốn nhổ cỏ tận gốc, không một chút thương tiếc bóp nát trái tim Bạch Liễu.
Màn sương máu bùng phát từ cơ thể hắn, lan ra tất cả những nơi mà nước biển có thể chạm tới.
Bạch Liễu nhìn thấy chính mình xoay người chậm rãi, tay chân xoãi ra chìm đắm trong biển xanh xanh đỏ đỏ, mí mắt yếu ớt nhắm lại, hình ảnh trên TV nhỏ bắt đầu không tự chủ được chuyển thành màu đen lắc lư.
Nhưng Bạch Liễu đã nhìn thấy người đàn ông làm tan nát trái tim mình có khuôn mặt giống hệt Tawil.
Y vô cùng hờ hững, ôm trái tim đang đập, lơ lửng trong nước như một vị thần, nhìn Bạch Liễu bị đóng băng trong làn nước không độ.
Ánh sáng huyền ảo của bầu trời biến mất, mặt trời ở chân trời chưa hoàn thiện, chỉ còn lại một phần tư và đáy biển bao trùm Bạch Liễu càng lạnh hơn.
Hình ảnh dần mờ đi, một dòng phụ đề mới xuất hiện trên chiếc TV nhỏ:
【Thiết lập tuyến chính của trò chơi phần 2 —— bạn cũ mười năm đường ai nấy đi】
Lần này, màn hình TV nhỏ lại càng rung chuyển, giống như có người đang nắm lấy cổ áo Bạch Liễu, lắc đầu dữ dội, cuồng loạn chửi mắng:
“Bạch Liễu!! Cậu không thể tiếp tục nữa! Cậu đã thắng đủ rồi!!”
Bạch Liễu nhận ra giọng nói này.
Bạch Liễu cũng nhận ra khuôn mặt của người đàn ông chảy đầy nước mắt đang đánh mình trong chiếc TV nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng, gân cổ dựng lên —— đây là lần đầu tiên sau mười năm, hắn mới thấy tên này biểu hiện như vậy.
Lục Dịch Trạm đứng trước mặt hắn, nắm vai và tay hắn, nện hắn xuống đất hết lần này đến lần khác —— đây là cách anh đối xử với các tù nhân.
Bạch Liễu trên người máu tươi đầm đìa, tay chân bầm tím, nhưng Lục Dịch Trạm cũng không khá hơn là bao, mũi vẹo, mặt mũi bầm dập sưng vù, đôi mắt lúc nào cũng ưu tư hay hiền hòa bây giờ chỉ còn cảm xúc mãnh liệt chưa từng có, anh đứng bất động nhìn Bạch Liễu chằm chằm, dường như sẵn sàng lao lên bất cứ lúc nào.
Bọn họ dường như ngang ngược và nhẫn tâm đánh đấm lẫn nhau.
Bạch Liễu nghe thấy tiếng thở dữ dội và nặng nhọc của hắn, hẳn là hắn bị thương nặng hơn —— Lục Dịch Trạm đã được huấn luyện chuyên nghiệp và Bạch Liễu không phải là đối thủ của anh trong trận chiến tay đôi.
Nhưng Lục Dịch Trạm bị thương nhẹ lại giống như không nhịn được, cuối cùng không cầm được nước mắt khóc nức nở, anh đưa tay lên lau mắt, lau toàn bộ khuôn mặt đẫm máu, rồi ngẩng đầu lên, cố nén nghẹn ngào hỏi hắn, “Bạch Liễu, ý nghĩa tồn tại của cậu là gì?”
“—— Có phải chỉ để trở thành con quái vật đứng đối diện với tớ không?”
“Chẳng lẽ cậu không phải còn có tớ sao?”
- -----oOo------.