Bạch Liễu vừa duỗi tay ra nắm tay Hắc Đào thì tất cả những người chơi xung quanh chạy ra cửa đăng nhập đều ch3t lặng.
Mục Tứ Thành và Lưu Giai Nghi đột ngột ho khù khụ, Mộc Kha là người chơi mới chưa gặp qua Hắc Đào bao giờ nhưng cũng mơ hồ nhận ra người trước mặt không dễ chọc cho lắm, Đường Nhị Đả đứng cạnh Bạch Liễu thì trán nhảy gân xanh, không nói hai lời liền đưa tay gỡ tay Bạch Liễu ra.
Giờ phút này, trong lòng mọi người đều không hẹn mà có chung một câu: Anh trêu chọc y làm gìiiiii!
Đường Nhị Đả can thiệp vào thì Bạch Liễu buông tay ra, lùi về sau một bước tạo khoảng cách với Hắc Đào, sau đó mỉm cười lịch sự: “Xin lỗi vì đã giữ tay anh, tôi chỉ muốn làm quen với anh thôi.”
Hắc Đào nghiêng người lại, nước từ đuôi tóc chảy xuống đôi môi tái nhợt, khẽ mở ra: “Hắc Đào.”
Bạch Liễu tự giới thiệu: “Bạch Liễu.”
Hắc Đào đôi mắt ẩn hiện sau mái tóc ướt át dường như nhìn hắn, sau đó khẽ gật đầu: “Tôi biết cậu, trên diễn đàn cậu nói muốn dán tên cậu trên người tôi.”
Bạch Liễu: “…”
Hắn quên khuấy chuyện này luôn rồi.
Cảnh tượng lập tức xấu hổ vô cùng, Bạch Liễu mím môi, bình tĩnh nói: “Vậy anh cảm thấy như thế nào?”
“Nếu cậu thắng được tôi thì tôi sẽ làm.” Hắc Đào trả lời, giọng y nhẹ nhàng nhã nhặn vô cùng, “Tôi không ghét tên cậu, nghe rất êm tai.”
Đám quần chúng vây xem bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc —— này mẹ nó là sao?!
Bạch Liễu hơi thở gấp gáp, hai tay co quắp nắm chặt sau lưng nhưng trên mặt nhìn không ra thay đổi chút nào, mỉm cười cưỡng ép tiếp tục đề tài: “Dán bất cứ chỗ nào trên người anh đều được à?”
Hắc Đào dường như không cảm thấy câu hỏi đó có gì sai sai, bình tĩnh nhìn Bạch Liễu: “Dán chỗ nào cũng được, nếu cậu có sở thích đặc biệt với bộ phận nào của tôi thì nhớ nói trước để tôi chuẩn bị.”
Bạch Liễu: “…”
Quần chúng đang hóng hớt: “…”
Cứuuuu!! Đây là chuyện mà bọn tui có thể tùy tiện nghe sao!
“Nhưng trước tiên là cậu có thể đánh bại tôi đã.” Hắc Đào nhìn Bạch Liễu, “nhưng bây giờ hình như cậu chưa đủ thực lực đó.”
Bạch Liễu không nhìn thẳng vào Hắc Đào, khẽ chớp mắt: “Lần này tôi nhất định sẽ thắng anh trong trò chơi.”
Hắc Đào vô thức gật đầu: “Vậy thì cậu có thể dán tên cậu trên người tôi.”
Bạch Liễu: “…”
Hắn thật sự không phải vì chuyện đó mà …
Nói xong Hắc Đào phủi tay thu lại roi, xoay người rời đi không quay đầu.
Đám người chơi trợn mắt há hốc mồm nhanh chóng nhường đường qua một bên, không nghĩ là một tên máu lạnh cả người đầy sát khí như Hắc Đào lại có thể thân thiện với người chơi mới cản đường y như vậy.
Chờ sau khi Hắc Đào rời khỏi, Lưu Giai Nghi lẳng lặng nhích lại gần, ngẩng đầu liếc nhìn khuôn mặt và lỗ tai của Bạch Liễu, không khỏi thương hại: “Rõ ràng mới câu đầu đã chống đỡ không được còn cố làm gì, cứ phải một hai nói chuyện tiếp với y.”
“Tên đó hoàn toàn không có thường thức nhân loại bình thường đâu, y miễn nhiễm hoàn toàn với mọi khiêu khích trêu chọc và tỏ tình của đối thủ, còn có thể phản kích vô thức nữa, nhìn xem anh đã bị đùa giỡn đến…”
Bạch Liễu thân thiện đè đầu Lưu Giai Nghi: “Em mới nói gì đó?”
Lưu Giai Nghi ngoan ngoãn sửa miệng: “Vừa rồi em thấy anh khiêu khích Hắc Đào mà toát hết mồ hôi lạnh, anh giỏi thật đấy!”
Mục Tứ Thành nhịn không được hỏi một câu, “Vừa rồi anh chọc y làm gì?”
Bạch Liễu nhướng mắt nhìn về phía bóng dáng Hắc Đào rời đi: “Để xác nhận một chuyện.”
“Vậy thì anh xác nhận chưa?” Mộc Kha nhẹ giọng hỏi.
Bạch Liễu đột nhiên nở một nụ cười vô cùng thoải mái: “Xem như là vậy.”
Ngoài người đó ra, có lẽ không có người thứ hai nào trên thế giới này có thể khiến hắn nghẹn thành như thế này ngay khi gặp nhau.
Tuy rằng không rõ tại sao tên này lại không nhớ tới hắn, nhưng không sao cả.
Một số điều không mấy tốt đẹp để một người nhớ đến là đủ rồi.
Bạch Liễu thu hồi ánh mắt, quay đầu nhìn về phía Hồ Trò Chơi ánh sáng lấp lánh, đôi mắt đen phản chiếu đủ màu sắc xảo trá: “Bắt đầu huấn luyện đi.”
“Được!”
————————
Ngày thứ bảy của khóa huấn luyện.
Charles ngồi ở trên ghế, hai tay xếp bằng trước bàn, cúi người về phía trước: “Giải đấu càng ngày càng gần, chuyện hỗ trợ hiện tại do tôi và các thành viên trong hiệp hội của cậu xử lý, tạm thời các cậu không cần nhúng tay, hôm nay gọi là các cậu đến đây vì có hai việc rất quan trọng các cậu cần phải tự quyết định —— “
“——Biểu tượng đội và sửa đổi vũ khí!” Charles xòe hai ngón tay mỉm cười, “Các cậu cần huy hiệu đội tập thể, giống như các đội khác.”
“Các đội phổ biến nhất được xếp hạng theo thứ tự từ trên xuống dưới, huy hiệu Danh Sách Sát Thủ là chữ thập ngược, Hiệp Hội Quốc Vương là vương miện, Bình Minh Vàng là đàn lia có cánh, hiệp hội thứ tư Kabbalah là chiếc lá cuộc sống, hiệp hội thứ năm —— tức là Câu lạc bộ người chơi cờ bạc của tôi, huy hiệu là một con chip.
Charles lật ngón tay, huy hiệu con chip trang trí bằng bạc xuất hiện, anh đặt trên bàn, mỉm cười nhìn Bạch Liễu đối diện rồi tiếp tục:
” Hiệp hội thứ sáu Thợ Săn Hươu là đầu của một con nai, Paradise Freemason hiệp hội thứ bảy là chiếc áo choàng gấp, v…v…”
“Huy hiệu ban đầu của hiệp hội Thực Hủ là một chiếc ngà thây ma, nhưng rõ ràng là không phù hợp với phong cách của đội các cậu rồi.
Sau một tuần thảo luận cẩn thận, nhóm thiết kế của tôi đã thiết kế một huy hiệu mới cho các cậu đây.”
Charles lấy ra một chiếc hộp đựng đồ có giá trị từ ngăn kéo bên cạnh, dùng đôi tay đeo găng mở nhẹ, hài lòng nhìn Bạch Liễu: “Đại khái là như thế này.”
Bên trong chiếc hộp là một huy hiệu tròn tỏa sáng lấp lánh, đó là một ngôi sao sáu cánh viền kim cương, ngay trung tâm là một đôi mắt người sói đang hé mở, giữa đôi mắt là một viên hồng ngọc đỏ như máu có kích thước bằng quả trứng chim bồ câu.
Bạch Liễu rũ mắt nhìn kỹ một hồi, sau đó nói: “Ngôi sao sáu cánh là biểu tượng của quỷ Satan, tôi thường thấy đôi mắt người sói nửa mở này trên các lá bài của trò chơi giết người sói, nó tượng trưng cho quân bài ma sói.”
Hắn chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn thẳng Charles: “Tôi nhớ đội của tôi có tên là Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, có liên quan gì đến Satan và người sói đâu nhỉ?”
“Thử tìm ra mối liên hệ sâu kín ẩn giấu giữa các cậu và biểu tượng này xem.” Nụ cười trên mặt Charles càng lúc càng mơ hồ, ánh mắt xẹt qua chữ thập ngược trên xương quai xanh Bạch Liễu, rồi thở dài tiếc nuối, “ —— Vốn dĩ định chọn chữ thập ngược hợp với cậu hơn là sao sáu cánh, nhưng mà nó đã là phù hiệu của Danh Sách Sát Thủ, bất đắc dĩ phải thay đổi thôi.
Bạch Liễu ánh mắt dừng một chút trên mặt Charles, sau đó rơi vào huy chương đỏ rực.
Charles đưa tay giới thiệu đúng lúc: “Nếu cậu chấp nhận thiết kế này thì có thể tặng cho cậu huy hiệu này để tham khảo, giá của nó là khoảng 10.000 điểm, được quy đổi thành nhân dân tệ là —— “
“—— 10 triệu.” Bạch Liễu mỉm cười vươn tay nhận lấy huy hiệu mà Charles đưa cho hắn.
“Cám ơn ngài Charles đã lo lắng, Đoàn Xiếc Thú Lang Thang quyết định chọn mẫu này đi.”
Mục Tứ Thành, Mộc Kha, Lưu Giai Nghi và Đường Nhị Đả đứng bên cạnh: “…”
Vừa mới không chấp nhận huy hiệu! Đưa 10 triệu đã đổi ý là sao?
Đúng vậy, 10 triệu đã khiến Bạch Liễu nhanh chóng nhượng bộ, hắn ra hiệu cho Charles tiếp tục.
“Và —— ” Charles đưa chủ đề trở lại, “—— quan trọng hơn là sửa đổi vũ khí.”
Charles lười biếng ngả người ra ghế, búng ngón tay, một màn hình hệ thống tự động mở ra trước mặt anh.
Màn hình hệ thống có thể chiếu ra từ hư không, nhưng điều đó không phù hợp với thẩm mỹ của Charles, vì thế người đàn ông này đã chiếu màn hình lên một tấm gỗ sâu.
Khi Lưu Giai Nghi nhìn thấy tấm ván gỗ này, cô bé không thể kìm lòng được mà phải = = —— Ngay cả tấm ván gỗ hình chiếu này cũng được dát vàng viền.
Xa xỉ cực độ …
Màn hình chiếu trên bảng gỗ là một sơ đồ cấu trúc 3D xoay tròn của nhiều loại vũ khí khác nhau, từ roi đen, thẻ bài, đến súng và cung tên, vũ khí của các người chơi hiệp hội lớn đều được hiển thị từng thứ một.
“Trong trò chơi này, có hai cách để thay đổi vũ khí của chính mình, một là thay đổi dục v0ng trung tâm của một người —— ví dụ như dao găm của Mộc Kha.”
Đôi mắt của Charles quét qua Mộc Kha, rồi dừng lại trên Lưu Giai Nghi, anh cười dè dặt: ” —— còn một loại nữa là dựa vào kỹ năng của người khác.”
“Thẻ kỹ năng bài poker Hồng Đào cho Phù Thủy Nhỏ chính là là tích trữ kỹ năng của cô ấy trong thẻ chơi thông qua kỹ năng của tôi, sau đó tặng cho em sử dụng.”
“Hoàng Hậu đã phải trả giá rất nhiều đấy” Charles chậm rãi nói.
Lưu Giai Nghi ngạc nhiên ngẩng đầu lên —— cô bé biết kỹ năng 【 Kẻ nuốt bóng ma 】 của Charles có thể biến kỹ năng của người khác thành vật lưu trữ, nhưng lại không biết là thẻ bài kỹ năng đó được tạo bằng cách này …
Bởi vì Hồng Đào chẳng mặn nhạt gì với Charles lắm, cô không thích một người đàn ông phù phiếm như vậy chứ đừng nói là hợp tác với anh ta.
“Kỹ năng của tôi rất phù hợp để sửa đổi vũ khí, vì vậy cũng có thể coi như tôi là một cải tạo sư khá được đấy —— để tôi làm mẫu cho các cậu xem.”
Charles đứng dậy đi tới trước mặt Bạch Liễu, cúi xuống đưa tay ra, giống như ảo thuật gia đường phố hỏi đạo cụ người qua đường, anh ta cười hỏi: “Ví dụ như —— ngài Bạch Liễu, ngài có thể cho tôi mượn vũ khí kỹ năng ví tiền cũ một chút không?”
Bạch Liễu nhướng mày, lấy chiếc ví cũ từ bảng hệ thống ra đưa cho Charles.
Charles cúi đầu nhận lấy chiếc ví cũ, đan hai tay vào nhau và lật ngược lại, ví tiền cũ liền biến thành một đôi bao tay da thuộc cũ kỹ ố vàng, bị Charles dùng ngón cái cùng ngón trỏ kẹp lấy cho Bạch Liễu xem.
“Chuyển thành một cái bao tay ví rồi đây.
Tiền giấy của cậu được bọc ở bên trong rất dễ lấy ra, không dễ thấy như ví mà cũng thuận tiện cho cậu dùng để giao dịch.” Charles tách lớp trong của găng tay ra cho Bạch Liễu xem, ” Vũ khí chính của cậu là một cây roi dài, sử dụng găng tay thì lại càng phù hợp hơn, bảo vệ tay cầm vũ khí của cậu nữa.”
Charles đặt lại chiếc găng tay vào lòng bàn tay Bạch Liễu và làm động tác mời: “Cậu có thể thử.”
Chiếc găng tay vừa với kích thước của Bạch Liễu, không quá lớn cũng không quá nhỏ, Bạch Liễu thử lấy tiền giấy linh hồn và tiền điểm từ trong găng tay ra.
Qua bàn tay của ảo thuật gia Charles, việc sử dụng điểm của hắn đơn giản như phép thuật, hắn có thể dễ dàng móc một đồng xu từ lớp trong của găng tay và kẹp nó giữa các ngón tay của mình.
Lúc sử dụng roi dài cũng không bị cọ xát lòng bàn tay, quả thực là tiện lợi hơn rất nhiều.
Mục Tứ Thành và Mộc Kha xem mà háo hức trong người —— đây là lần đầu tiên họ thấy sửa đổi vũ khí ngay tại chỗ.
Lưu Giai Nghi cúi đầu im lặng không nói lời nào, Đường Nhị Đả nhìn chiếc găng tay với ánh mắt phức tạp, sau đó dời tầm mắt sang khuôn mặt Bạch Liễu đang hí hửng vui mừng.
Gã có cảm giác nhìn thấy Bạch Liễu trở thành Bạch Lục trong dòng thời gian này từng chút một.
Vũ khí kỹ năng của Bạch Lục cũng là một đôi găng tay được biến tấu từ một chiếc ví, nhưng trông nó sang trọng tinh tế và đắt tiền hơn nhiều so với đôi của Bạch Liễu, đó là một đôi găng tay da bóng màu đen nhìn rất cao cấp, nghe nói là mỗi năm hiệp hội Đoàn Xiếc Thú Lang Thang phải tốn chi phí bảo trì đôi găng tay đến hàng triệu điểm …
“Cải tạo kiểu này có thu tiền tôi không vậy?” Bạch Liễu đeo găng tay vào, duỗi duỗi mấy ngón tay ra nói.
Nụ cười trên khuôn mặt Charles đông cứng trong một giây, rồi trở lại bình thường: “Tôi rất vui lòng khi được cống hiến cho ngựa cá cược mà tôi đã chọn.”
Anh ta nói, ánh mắt lưu lại trên đôi găng tay sờn rách của Bạch Liễu trong chốc lát, hơi có chút không đành lòng: “—— nhưng cậu nên bảo quản vũ khí kỹ năng của mình cẩn thận một chút, tôi chưa từng thấy vũ khí kỹ năng nào mòn cũ như thế này cả.”
“Bảo dưỡng phải tốn bao nhiêu điểm?” Bạch Liễu thuận miệng hỏi.
Charles nghiêm túc: “Chi phí bảo trì vũ khí của mỗi hội trưởng hiệp hội là khác nhau, nhưng chi phí bảo dưỡng trung bình của mười hội trưởng hiệp hội hàng đầu nói chung là khoảng 630.000, đắt nhất trong số đó là roi xương thằn lằn, chi phí bảo dưỡng năm ngoái là 1,26 triệu điểm …… “
Bạch Liễu im lặng một hồi, sau đó hoài nghi hỏi: “Anh ấy tiêu nhiều tiền như vậy sao…”
Tác giả có lời muốn nói
Hắc Đào là Tạ Tháp nhưng không có ký ức, chỉ là vật chứa đã mất đi ký ức linh hồn và thân thể, mọi người tiếp tục xem rồi sẽ biết.
6: Đắt quá.
Hồi nhỏ anh ấy không như thế này đâu.
Lúc nhỏ anh ấy phải tự trang trải cuộc sống của mình, làm sao lại có thể tiêu nhiều tiền như vậy khi lớn lên chứ? (6 suy nghĩ cách kiếm tiền để nuôi gia đình rơi vào trầm tư)
Phí bảo dưỡng của Hắc Đào thật sự quá cao, 6 phát hiện mình nuôi không nổi!
- -----oOo------.