“Đúng là phí bảo trì của Hắc Đào rất tốn kém.” Charles không để ý đến sự kỳ lạ của Bạch Liễu, tiếp tục nói, “Nhưng hiệu quả chiến đấu của cậu ta cũng là hạng nhất, vũ khí của cậu ta hoàn toàn xứng đáng với chi phí bảo dưỡng.
Nếu là tôi, tôi cũng hoàn toàn sẵn lòng chi nhiều điểm như vậy cho cậu ta.”
Bạch Liễu liếc nhìn Charles, trả lời hờ hững, “Ồ, vậy à?”
Charles hoàn toàn không cảm thấy sự lạnh lùng trong mắt Bạch Liễu, nói tiếp, “Bạch Liễu, tôi có thể sửa đổi kỹ năng vũ khí của cậu, chỉ cần thay đổi nhỏ là được, nhưng roi của cậu và vũ khí của các đội viên khác nữa ——”
Đôi mắt anh lần theo roi, súng, móng khỉ và dao găm: “—— Loại vũ khí hạng nặng này cần người tu sửa chuyên nghiệp, cậu cũng cần giao tiếp trực tiếp với người tu sửa để cho họ biết thói quen, phương thức và loại hình tấn công, ông ấy sẽ biến đổi theo yêu cầu của cậu.”
Lưu Giai Nghi nhướng mày dò hỏi, “Thợ sửa vũ khí trong trò chơi rất hiếm, đa số những người chuyên nghiệp đều thuộc các hiệp hội lớn hết rồi, anh tìm thợ sửa vũ khí ở đâu để cải tạo từng người một cho chúng tôi?”
“Như chúng ta đều biết, những người sửa đổi và thẩm định vũ khí giỏi nhất trong trò chơi đều ở trong Hiệp Hội Quốc Vương.” Charles ngồi trở lại ghế của mình một cách bình tĩnh, nhìn Lưu Giai Nghi với một nụ cười nửa miệng, “Nhưng Phù Thủy Nhỏ, anh tin là em cũng biết đó chỉ là mánh lới quảng cáo của Hồng Đào thôi, những người thẩm định của Hiệp Hội Quốc Vương giỏi thật đấy, nhưng những người sửa đổi vũ khí thì chưa phải là giỏi nhất đâu.”
Lưu Giai Nghi im lặng không nói.
Charles mỉm cười bí ẩn: “Nhưng em nói cũng đúng, đa số những người sửa vũ khí giỏi thường được các hiệp hội lớn nuôi dưỡng, trong trò chơi này, người sửa đổi vũ khí tốt nhất thuộc Hiệp hội Thợ Săn Hươu.”
Lưu Giai Nghi ngẩng đầu: “Người sửa đổi vũ khí trong hiệp hội bị cấm sửa đổi vũ khí của người chơi bên ngoài.”
Charles nhún vai, thản nhiên xoay chiếc nhẫn trên tay: “Luôn có cách khiến đối phương thay đổi quy tắc.”
“—— Chỉ cần đối phương tham gia trò chơi vì h4m muốn thì bọn họ sẽ luôn thỏa hiệp với điều gì đó vì mong muốn của mình, tôi rất giỏi trong việc tìm hiểu xem đối phương muốn gì.”
“Bất quá tôi đề nghị các cậu nên nghỉ ngơi một đêm thật vui vẻ trước khi gặp người sửa đổi vũ khí.” Charles giơ tay và liếc nhìn đồng hồ, “Nếu không có trạng thái tinh thần tốt thì người sửa đổi vũ khí rất khó điều chỉnh loại vũ khí phù hợp nhất cho các cậu, cơ hội này không dễ đến đâu, hy vọng các cậu hãy trân trọng nó.”
“Vậy hôm nay cứ về nghỉ ngơi đi đã, ngày mai trước khi huấn luyện thì tới tìm tôi, tôi sẽ giới thiệu người sửa đổi vũ khí cho các cậu.”
Charles vẫy tay ra hiệu tiễn khách.
Bạch Liễu hơi cúi người xuống, lịch sự chào tạm biệt, “Tôi xin lỗi đã làm phiền ngài Charles lo lắng cho chúng tôi.”
Sau khi rời khỏi văn phòng của Charles, Bạch Liễu cúi đầu hỏi Lưu Giai Nghi nhìn có vẻ căng thẳng: “Charles tìm người sửa vũ khí cho chúng ta có chỗ nào không ổn à?”
Lưu Giai Nghi ngập ngừng lắc đầu: “Không có gì sai cả, anh ấy nói đúng, những người sửa đổi vũ khí giỏi nhất quả thực không ở trong Hiệp Hội Quốc Vương, vả lại tìm kiếm người sửa đổi vũ khí trước trận đấu rất có lợi cho những người chơi mới như chúng ta, chỉ là……”
Bạch Liễu thong dong hỏi ngược lại, “Chỉ là cái gì?”
“Chỉ là không biết anh ta làm như thế nào.” Lưu Giai Nghi c4n chặt môi dưới, vẻ mặt lộ rõ vẻ phiền muộn, “Có lẽ em đang suy nghĩ quá nhiều, nhưng mỗi hiệp hội đều canh chừng rất nghiêm ngặt những người sửa đổi vũ khí, bởi vì đối phương sẽ nắm rõ kỹ năng của đội viên chiến đội.”
” Thợ Săn Hươu là một hội lớn.
Thường thì trong loại hội lớn này, chỉ có hội trưởng mới có quyền điều động người sửa đổi vũ khí, Charles lại mượn được người sửa đổi vũ khí của Thợ Săn Hươu để sửa cho người ngoài, chỉ có thể chứng minh là ——”
Bạch Liễu tiếp lời cô bé: “—— Đó là hội trưởng của Hiệp hội Thợ Săn Hươu đã chủ động cho Charles mượn người sửa vũ khí của mình để sửa vũ khí cho chúng ta.”
Lưu Giai Nghi nghiêm túc gật đầu: “Nhưng không có lý do gì cả.
Mượn người sửa đổi vũ khí rất mạo hiểm, em không biết Charles đã dùng cách nào để gây ấn tượng với hội trưởng Thợ Săn Hươu…”
Nói đến đây, cô bé dừng lại rồi tiếp tục: “Nhưng người đàn ông này dường như luôn có nhiều cách để đạt được mục đích của mình, giống như anh không biết anh ta đã hợp tác với Hồng Đào từ bao giờ …”
Bạch Liễu trầm ngâm: “Điều đó có nghĩa là, việc sửa đổi vũ khí có lợi cho chúng ta, nhưng đồng thời cũng tiềm ẩn những rủi ro —— có cách nào để tránh được không?”
Lưu Giai Nghi ngẩng đầu nhìn Bạch Liễu: “Thẩm định viên, thẩm định viên càng giỏi thì càng có khả năng xác định vũ khí sửa đổi có vấn đề gì không.”
Bạch Liễu nhớ lại: “Anh nhớ Charles nói rằng những người thẩm định giỏi nhất là của Hiệp Hội Quốc Vương.”
“Đúng vậy.” Lưu Giai Nghi bực bội giật giật tóc, “Lúc còn ở Hiệp Hội Quốc Vương, em có thể tùy tiện gọi, nhưng bây giờ thì không thể.”
“Nhưng anh nghe nói người tu sửa và người thẩm định khác nhau, đúng không?” Mộc Kha ngập ngừng hỏi, “Người thẩm định chỉ chịu trách nhiệm thẩm định, không thể hiểu được cấu tạo bên trong của vũ khí.
Yêu cầu của hiệp hội đối với người thẩm định không quá khắt khe.
Anh nhớ người thẩm định có thể nhận đơn hàng ở ngoài thì phải?”
Lưu Giai Nghi phe phẩy tóc mình một hồi.
Bạch Liễu hiểu rõ nói: “—— nhưng trước tiên là Hồng Đào phải đồng ý để người giám định nhận đơn hàng của người đã cướp đi Phù Thủy Nhỏ của cô ta đã.”
Lưu Giai Nghi bỏ tay ra khỏi mặt, thở dài một hơi.
Sau khi đăng xuất khỏi trò chơi.
Bạch Liễu kêu người khác về nhà nghỉ ngơi trước, chấn chỉnh tinh thần, chuẩn bị sửa đổi vũ khí ngày mai —— tuy việc này mạo hiểm nhưng hiện tại lợi ích nhiều hơn nguy hiểm.
Charles nói với Bạch Liễu rằng anh ta có thể làm một số sản phẩm tùy chỉnh theo huy hiệu thiết kế, chẳng hạn như phụ kiện tóc, huy hiệu đội đầu, kim cài áo, v.v., để tạo sự bắt mắt thu hút khán giả và làm cho khán giả nhớ đến biểu tượng của họ.
Theo nhận thức thông thường của Charles, hẳn là Bạch Liễu sẽ chọn làm các phụ kiện tóc bằng vàng, kim cài áo kim cương, thậm chí mặt dây chuyền rỗng bằng kim loại quý, nhưng anh ta có ngờ đâu vì giá thành chế tạo của những thứ này quá cao nên Bạch Liễu chẳng buồn cân nhắc chút nào.
Bạch Liễu dựa vào trên giường, không nhanh không chậm mở Pinduoduo trên điện thoại, thuần thục tìm kiếm đồ trang trí, sau đó điều chỉnh tiêu chuẩn lựa chọn giá cả từ thấp đến cao.
*Pinduoduo: giống như shopee, lazada ở VN
Mười ba phút sau, Đường Nhị Đả, Mục Tứ Thành và Mộc Kha bị Bạch Liễu kéo vào nhóm.
【music ( Mục Tứ Thành) 】:?
【music】 đổi tên nhóm thành 【 Tên ngốc Bạch Liễu lại muốn làm chuyện gì? 】.
【 Mộc Kha 】 đổi tên nhóm thành【Đoàn Xiếc Thú Lang Thang không có khỉ 】.
【music】: đậu mé??? Mộc Kha, cậu không đến nỗi đó chứ!
【Đường Nhị Đả đội trưởng chi đội 3 】 vỗ vỗ 【music】.
【 Đường Nhị Đả 】: Đừng mắng chửi người khác trong nhóm.
【 Mộc Kha 】: @ Bạch Liễu, có chuyện gì à?
【 Bạch Liễu 】: 【 chia sẻ link Pinduoduo —— thẻ chó bằng thép không gỉ dán keo siêu tỉ mỉ – trả giá thoải mái —— quẹo lựa trả giá đi quý dzị ơi! 】
【music】: Bạch Liễu, anh mua thẻ chó làm gì? Một khối bốn một cái, anh muốn nuôi chó à?
【 Bạch Liễu 】: Không phải, cho các cậu đeo đó.
【 Đường Nhị Đả 】:?
【 Mộc Kha 】:??
【music】:????????? Anh mới chửi bọn tôi đó à!
【 Bạch Liễu 】: Charles yêu cầu tôi làm một vật có biểu tượng huy hiệu, tôi xem kỹ lắm rồi, cái này tương đối thích hợp, mặt trên có thể khắc laser lên nữa, tôi cũng đeo.
【 Đường Nhị Đả 】:…… Cái này, hơi kì thì phải.
【 Mộc Kha 】: Ờmm…… Tôi cũng cảm thấy có thể đổi một cái……
【music】: Bạch Liễu, cầu xin anh đối xử với bản thân và bọn tôi như con người dùm cái!! Méo ai muốn đeo thẻ chó để dự thi đâu!! Ít nhất anh cũng phải chọn cái gì nhìn cao cấp hơn chút chứ!
【 Bạch Liễu 】: 【 chia sẻ link Pinduoduo —— Thẻ chó bằng kim loại cao cấp Alumina xoắn ốc ——2.1/ cái 】
【 Bạch Liễu 】: Cái này thì sao?
【music】: Này mẹ nó cũng không phải là thẻ chó sao!!!
【 Bạch Liễu 】: Mắc hơn 70 xu, khá cao cấp đó.
【music】: Không phải Charles mới tặng cho anh một cái huy hiệu 10 triệu sao?! Anh để bọn tôi đeo cái này mà được hả!
【 Bạch Liễu 】: 【 chia sẻ link Pinduoduo —— thẻ chó kim loại tùy chỉnh cao cấp một đổi một, tích hợp định vị GPS, tìm chó nhanh chóng, cả đời không lo ——56.3/ cái 】
【 Bạch Liễu 】: Đây là thẻ chó đắt nhất của Pinduoduo đấy, thấy được không?
【music】:…… Bạch Liễu, tôi giết anh!!
【 Mộc Kha 】: Tôi cảm thấy cái này không ổn lắm, tôi biết mấy chỗ nhận đặt thiết kế đồ trang sức khá cao cấp nè.
【 Mộc Kha 】: 【 Cửa hàng tùy chỉnh thẻ chó cưng —— yêu cầu đặt trước 】, có thể tùy chỉnh thẻ chó bằng vàng và các kim loại quý khác nhau, dát kim cương cũng được nữa, thành phẩm tương đối cao cấp đó.
【music】:…… Này con mẹ nó vẫn không phải là thẻ chó à!! Không cần tùy tiện từ bỏ quyền làm người chỉ vì sở thích xấu của Bạch Liễu, Mộc Kha!
【 Đường Nhị Đả 】: Giải đấu không phải trò đùa, tốt nhất là đừng nên dùng mấy loại trang trí không rõ nguồn gốc.
【music】: Rốt cuộc cũng có người bình thường!
【 Đường Nhị Đả 】: Bạch Liễu nếu cậu muốn loại này thẻ bài, trong kho hàng nuôi chó của cục quản lý dị đoan có không ít mấy cái thẻ chó vứt đi, tôi có thể lấy cho cậu, mấy thẻ chó đó đã trải qua kiểm tra đo lường rồi, tương đối an toàn đấy.
【music】:…… Anh hai Đường Nhị Đả à, tại sao anh và Mộc Kha lại có thể dễ dàng chấp nhận đeo thẻ chó vậy hả!!
【 Bạch Liễu 】: Miễn phí à?
【 Đường Nhị Đả 】: Tôi có quyền hạn có thể xin sử dụng một thời gian ngắn, nhưng mà phải trở về lấy nữa, đêm nay khắc tên đơn giản rồi gửi qua bưu điện cho các cậu là được.
【 Bạch Liễu 】: Vậy làm phiền Đường đội trưởng, chọn cái này đi.
【music】:…… Mấy người con mẹ nó cứ hùa theo Bạch Liễu đi! Dù sao ông đây cũng đếch đeo thẻ chó gì đâu nhé!
Đăng nhập trò chơi ngày hôm sau.
Mục Tứ Thành đang đeo thẻ chó chỉnh chỉnh tề tề, nhìn nhóm người đối diện với vẻ mặt vô cảm: “… Tại sao chỉ có mình tôi đeo thẻ chó vậy?”
Bạch Liễu vô tội chớp mắt, giang hai tay: “Tối hôm qua tôi chỉ nói đùa để mọi người thả lỏng tinh thần thôi, cậu lại tưởng thật à?”
Mục Tứ Thành nhìn trân trối vào Mộc Kha và Đường Nhị Đả, Mộc Kha cố nín cười quay đầu đi.
Đường Nhị Đả giả vờ đứng đắn nhìn đi chỗ khác, nắm chặt tay ho khù khụ, đồng ý với câu nói của Bạch Liễu, nhưng tay còn lại sợ hãi cầm thẻ chó trong túi —— thì ra là nói giỡn sao … gã còn tưởng phải đeo thật chứ.
Nhưng gã cảm thấy đeo nó vào game thì quá …, nên định đeo nó cùng mọi người sau đó, không ngờ trời xui đất khiến lại tình cờ thoát được một kiếp.
Cho nên cuối cùng chỉ có Mục Tứ Thành chịu đựng suy sụp và xấu hổ đeo vào.
Mục Tứ Thành giựt thẻ chó ra, gầm lên một tiếng kinh thiên động địa: “Mấy người khốn nạn quá màaaa!!!”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký giải đấu của Mục Tứ Thành:
Hôm nay mặt trời, lớn, thời tiết, tàm tạm.
Ngày huấn luyện thứ tám, Bạch Liễu lại chơi tôi, mẹ nó tức muốn ch3t! Sau khi giải đấu kết thúc, ông đây nhất định phải nhét đồ ăn của chó vào thức ăn cho hắn! Cho hắn ăn thành chó luôn!
- -----oOo------.