Bọn Mộc Kha ngủ khoảng 2, 3 tiếng thì tự động thức dậy theo đồng hồ sinh học.
Lưu Giai Nghi dụi mắt ngồi bên mép giường mang giày, Bạch Liễu thì cặm cụi mặc một chiếc áo khoác vừa vặn hơn cho cô bé.
Quần áo của cô bé dính đầy máu, cũng may Bạch Liễu đã tìm được quần áo size nhỏ bên trạm Thái Sơn nên lấy cho Lưu Giai Nghi thay.
Bạch Liễu buông tay đang cầm áo khoác của Lưu Giai Nghi, ánh mắt rơi vào bản ghi fax mà Mộc Kha đưa cho hắn, liếc mắt đọc nhanh như gió.
Ánh mắt hắn dừng lại vào năm từ 【Phân hạt các mảnh xác】được đánh dấu trong bản dịch của Mộc Kha, rồi tiếp tục xem như không có chuyện gì xảy ra.
“Xem ra lần này trùm cuối của chúng ta là nhà khoa học tên Edmund.” Đọc xong, Bạch Liễu đưa tài liệu cho Đường Nhị Đả bên cạnh, quay sang nhìn Mộc Kha, “Bản báo cáo thí nghiệm với nhật ký thì sao? Cậu có lọc ra được thông tin giá trị nào không? “
Mộc Kha xấu hổ: “Xin lỗi, tôi chỉ hiểu đại khái nội dung của báo cáo và nhật ký thí nghiệm thôi, tạm thời vẫn không thể xác định nó có tác dụng gì.”
“Không sao.” Bạch Liễu nói, “Nội dung báo cáo thí nghiệm là gì?
Mộc Kha ngẩng đầu: “Nội dung chính của báo cáo thí nghiệm có hai phần.
Phần thứ nhất là số liệu đo nhiệt độ, là nhiệt độ hàng ngày của các vị trí bề mặt và khu vực đại dương ở Nam Cực, vẫn được ghi chép lại cho đến tháng trước.”
Mộc Kha xoa trán đau đầu: “—— Số liệu tích lũy khá lớn, hiện tại tôi cũng không có cách nào xác định cái nào hữu dụng.”
Bạch Liễu lật qua xem số liệu thống kê nhiệt độ.
Dữ liệu hiển thị dày đặc với các biểu đồ đường dọc ngang, hình tròn và biểu đồ khác nhau được vẽ dựa trên các con số.
Mộc Kha bất lực yếu ớt nhìn đống biểu đồ rậm rạp như cánh rừng Amazon.
Cho dù cậu có trí nhớ hạng nhất đi nữa thì cũng khó mà xác định được lĩnh vực nghiên cứu chuyên môn của một ngành khoa học khác —— mới nhìn một ngày một đêm thôi mà cậu đã cảm giác giá trị tinh thần của mình đã bị hạ xuống 60.
“Trạm quan sát Edmund đã thả một số lượng lớn khí cầu thời tiết ở nội địa Nam Cực để theo dõi nhiệt độ, rất nhiều phao định vị cũng đã được đặt ở vùng biển xung quanh để đo nhiệt độ nước.”
Mộc Kha sờ sờ mặt, thở dài một hơi: “Bởi vì dự đoán và xây dựng mô hình thời tiết trong tương lai dựa trên dữ liệu nhiệt độ tổng thể là chuyên môn của Edmund, cho nên trong khu vực này có rất nhiều dữ liệu thí nghiệm.
Toàn bộ khu Nam Cực Edmund tổng cộng có gần 600 địa điểm triển khai đo nhiệt độ.”
“Edmund tin rằng 600 địa điểm này là chìa khóa để thay đổi khí hậu thế giới ở Nam Cực, có thể phản ánh ảnh hưởng của các dòng hải lưu, tầng bình lưu, sự chiếu sáng của mặt trời và chuyển động của lớp vỏ, yêu cầu quan sát cẩn thận và phản hồi kịp thời, vì vậy từ 33 năm trước đến 1,5 năm trước, ông ta đã đo nhiệt độ 600 địa điểm này trung bình từ ba đến năm lần một ngày.”
Mộc Kha nhìn chồng tài liệu dày cộp trên tay Bạch Liễu một cách bất đắc dĩ: “—— thật sự là quá nhiều nên tôi chưa đọc xong.”
Mục Tứ Thành đứng bên cạnh nghe được thì trợn mắt há hốc mồm.
Thông tin trong vòng 33 năm, cũng chỉ có Mộc Kha mới có thể cưỡng ép chính mình phải đọc xong một ngày.
Cho cậu 33 năm chắc cũng chưa đọc xong luôn quá.
Bạch Liễu nhìn lướt qua chủ đề,hỏi lại, “Báo cáo thí nghiệm thứ hai của Edmund là gì?”
Mộc Kha nghiêm sắc mặt: “Đó là dữ liệu thí nghiệm sinh hóa về sinh vật không xác định X, kéo dài từ ngày 7 tháng 8 năm trước đến tháng 12.
Các hồ sơ thí nghiệm về phần này đã bị gián đoạn một thời gian ngắn trong hai tuần đầu tiên của tháng 10, nhưng nội dung phía sau thì quan trọng hơn hẳn.”
“Anh nhìn ở đây.” Mộc Kha nghiêng người giúp Bạch Liễu lật lại cuốn nhật ký thí nghiệm hồi đầu tháng mười.
“Biên bản nhiệt độ giống như bình thường, nhưng hồ sơ thí nghiệm sinh học để trống, môi trường nuôi cấy chưa được chụp ảnh, cũng như chưa được đặt trong phòng ủ để nuôi cấy ở nhiệt độ không đổi, trạng thái sinh trưởng của các mô sinh học này cũng không đã được ghi lại, hiển thị trạng thái hoàn toàn bị bỏ rơi.”
Những ngón tay của Mộc Kha lướt dọc theo bản báo cáo: “Nhưng đến tháng 11, số lượng ống nghiệm nuôi cấy vừa và nhỏ tăng mạnh từ 10 ống lên 300 ống, còn liên tục trộn lẫn tế bào với các sinh vật khác, chẳng hạn như chim cánh cụt hoàng đế, hải cẩu, cá voi và các sinh vật khác..
“
“Và ——” Mộc Kha ngón tay dừng ở trên bảng biểu, ánh mắt phức tạp, “—— 67 tế bào người.”
Bạch Liễu nhìn vào cột: “Chắc hẳn đây là tế bào của nhân viên nghiên cứu trạm Thái Sơn.”
Mộc Kha gật đầu, cậu dùng móng tay cái của mình vạch một cạnh thẳng trên bản báo cáo, giải thích cho Bạch Liễu rõ ràng bằng cách so sánh bản tiếng Anh trên cạnh:
“—— đúng vậy, Edmund đã sử dụng những tế bào người này để nuôi dưỡng quái vật, đầu tiên là tiến hành thí nghiệm thăm dò cơ bản, ví dụ như phân chia và sinh sản, cắt và tái trồng mô, điều kiện ch3t và hủy diệt..v.v.
——”
Mộc Kha ánh mắt sắc bén: “Sau khi nhận thấy những con quái vật này có tính học hỏi mạnh và có xu hướng phân biệt thành người, Edmund đã báo cáo sự việc này với các kiểm soát viên chính trị và quân sự tại trạm quan sát vào đầu tháng 10, yêu cầu ngừng việc nghiên cứu trái đạo đức như vậy.”
“Nhưng với danh nghĩa là phát triển ngành công nghiệp quân sự, bên kia đã buộc Edmund phải tiếp tục cuộc thí nghiệm, đồng thời yêu cầu ông phải phát triển một phương pháp nhân giống hàng loạt và kiểm soát những con quái vật này thành đội quân bất tử.”
“Edmund kịch liệt phản đối và lên tiếng chỉ trích, sau đó ông tự bắn nát tay mình, lựa chọn bãi công.”
“Vào ngày 3 tháng 10, Edmund bị phát hiện lấy trộm chiếc hộp lần đầu tiên, cấp trên đã trừng phạt ông rất nghiêm khắc.
Họ không tin những lời cảnh báo của Edmund về sự nguy hiểm của thí nghiệm, hơn nữa còn khinh miệt yêu cầu ông phải tự chứng minh rằng thứ đó sẽ làm nhân loại diệt vong.
Mộc Kha hít một hơi thật sâu: “Ngày hôm sau, họ bắt Edmund phải ăn những mô sinh học mà ông nuôi cấy, mặc dù những mô đó đã phân hóa thành phôi người, hay nói cách khác, chính là dáng vẻ trẻ sơ sinh.”
“Edmund bắt đầu bị chấn thương tâm lý nặng nề.
Tôi tìm thấy nhiều bằng chứng chứng minh ông bắt đầu thường xuyên đến phòng y tế, yêu cầu bác sĩ kê đơn thuốc chống trầm cảm.
Theo chẩn đoán của bác sĩ, Edmund bị lệ thuộc thuốc trầm trọng.
Thế nhưng song song với việc ông tăng liều lượng thuốc dùng thì thí nghiệm cũng tiến triển nhanh chóng.”
“Vào ngày 15 tháng 10, Edmund đã cố gắng đánh cắp chiếc hộp lần thứ hai, nhưng học trò của ông, người phụ trách mối liên hệ, đã phản bội ông.”
“Vì vậy ông bị phát hiện một lần nữa, và bị cấp trên tức giận ném đến trại lính để trừng phạt.
Lúc này bởi vì cơ thể của ông không còn là con người, cho nên cấp trên ra lệnh ——【 Không cần phải nhân từ vô nghĩa, cứ tra tấn ông ta bằng thí nghiệm sinh học yêu thích nhất của ông ta đi! 】.”
Mộc Kha nói nhanh: “Lần tra tấn này dường như đã k1ch thích ông ta.
Vào ngày 28 tháng 10, Edmund được 【phóng thích vô tội 】sau hai tuần tra tấn.”
“Vào ngày 29 tháng 10, sau một cuộc nói chuyện dài với cấp trên, liều lượng thuốc chống trầm cảm của Edmund lại tăng lên.”
“Theo chẩn đoán của phòng y tế, ông ta dường như có một số triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt và rối loạn đa nhân cách.
Ông ta bảo bác sĩ rằng mình là người của trạm Thái Sơn, còn gào khóc xin người trạm Thái Sơn đến cứu ông ta, nói rằng ông không phải người của trạm quan sát đầy tội ác này.”
“Nhưng sau đó có vẻ ông ta đã nghĩ thông suốt, bắt đầu tuân theo chỉ thị của cấp trên, nghiên cứu ra đội quân quái vật có thể chiến đấu anh dũng trên chiến trường đồng thời tuyệt đối trung thành với lãnh đạo,”
“—— Đây là kết quả nghiên cứu của Edmund —— một thí nghiệm thôi miên trí nhớ.” Mộc Kha chỉ vào một tài liệu có con dấu màu đỏ tươi ghi Tuyệt mật.
Cậu nhìn Bạch Liễu: “Anh xem đi, tôi cảm thấy thí nghiệm này là tư liệu cực kỳ có giá trị.”
Bạch Liễu nhìn xuống tài liệu mà Mộc Kha chỉ.
Thí nghiệm thôi miên ký ức bắt nguồn từ một suy luận trên giấy ban đầu của Edmund —— sự khác biệt giữa con người và các loài thông minh giống người là gì?
Trong lịch sử phát triển lâu dài 300 triệu năm của loài người, tại sao chỉ có con người mới phát triển đến quy mô như vậy, và tại sao các loài khác có cùng tiềm năng phát triển lại không thể tồn tại trên trái đất trong tình trạng trí tuệ cao như con người?
Tại sao những loài này tuyệt chủng? Tại sao con người có thể tồn tại?
Mà nếu có một loài chưa bị tuyệt chủng, có trí thông minh tương đương hoặc thậm chí vượt trội như con người, và ẩn mình trong bóng tối, thì đâu là điểm khác biệt giữa chúng và con người?
Edmund đã đưa ra câu trả lời là con người có xu hướng hướng tới các nền văn minh và quần thể.
—— 【Chính vì chúng ta kính sợ những sinh mạng đã qua đời trong bộ tộc, cảm thấy tội nghiệp cho những người có cùng số phận như chúng ta đang đấu tranh để tồn tại, nên chúng ta hợp lực lại giúp đỡ lẫn nhau, ôm nhau để sưởi ấm, điều đó khiến chúng ta tồn tại cho đến nay.
】
【 Thượng đế đã ban cho chúng ta bản năng sáng tạo nền văn minh trong tiềm thức.
】
Lý thuyết này là phần cuối của bài báo mà Edmund đã viết cách đây rất lâu, trong thí nghiệm này, Edmund đã thêm nửa sau của câu vào đoạn cuối ——
【Tôi muốn xin lỗi vì kết luận hấp tấp của mình trước đây, bản năng sinh tồn cũng có tiềm thức hủy diệt nền văn minh.
】
【Thật không may, ý thức này mạnh hơn nhiều so với ý thức khác.
】
【Tôi sẽ sử dụng phương pháp thôi miên để đưa hai tiềm thức vào cùng lúc cho những con người mới sinh này.
】
【Nhưng nếu không có khung ký ức hợp lý và thực tế để mang hai tiềm thức tồn tại, những đứa trẻ (kids) mới chào đời này sẽ phát điên lên vì mâu thuẫn của chúng, vì ngay từ đầu chúng được “sinh ra” để hủy diệt, ngoại trừ con người, không có sinh vật nào tồn tại với mục đích phù phiếm như vậy.
】
【Cấp trên nói với tôi rằng, miễn là tôi có thể sản xuất những người lính thiện chiến mà ông ấy muốn, ông ấy có thể đáp ứng mọi yêu cầu của tôi, bao gồm cả việc cho phép tôi đưa tất cả ký ức về cuộc đời của một người vào não của những con quái vật này, sau đó lợi dụng tất cả các loại thông tin làm cho chúng cảm thấy chúng là “những người” bảo vệ quê hương và đất nước, để chúng chiến đấu cho cái gọi là công lý suốt đời.
】
[Điều này làm tôi nhớ đến ông bạn già của tôi.
】
【Lúc này đây tôi mới bừng tỉnh, hóa ra bạn tôi, người bạn ch3t trong đau đớn và ăn năn cả đời, cũng là một trong những đối tượng thí nghiệm của đám người kiêu ngạo này, mà tôi cũng sẽ trở thành người mà ông ấy ta căm ghét nhất—— hướng dẫn một nhóm “con người” vô tội, những người nghĩ rằng họ đang tạo ra tương lai đến vực thẳm mang tên hủy diệt.
】
Mặt sau của báo cáo thí nghiệm nêu chi tiết cách đưa ký ức của những người này vào não của quái vật, điểm quan trọng nhất là ——
“Những con quái vật này không nhận ra chúng là quái vật.” Mộc Kha cười khổ, “Vì vậy đó là lý do chúng tôi không thể làm gì được anh, Bạch Liễu, bởi vì chúng tôi không biết bản thân mình có phải là quái vật thật hay không”.
Mục Tứ Thành ôm chính mình run rẩy: “Không phải chứ, bọn họ làm sao có được ký ức của chúng ta?!”
“Tâm lý ám chỉ và thôi miên.” Bạch Liễu gõ gõ trên giấy, rũ mắt xuống, ánh mắt u ám không rõ, “Rất có thể lúc tiếp xúc với quái vật Edmund, ký ức của chúng ta vô thức đã bị thu lấy, chắc đó là kỹ năng của con quái vật Edmund này.”
Mục Tứ Thành sững sờ: “Nhưng từ đầu đến giờ chúng ta vẫn chưa gặp qua con quái vật Edmund này mà? Sách Quái Vật của tôi đâu có sáng lên ——”
“—— Ơ sáng rồi này?!” Mục Tứ Thành sửng sốt, “Tôi thề là lúc nãy Sách Quái Vật vẫn còn tối! Vừa nhắc tới đã sáng lên liền.”
Mộc Kha cũng nhanh chóng mở cuốn sách quái vật của mình, mặt cậu cũng sa sầm lại khi nhìn thấy Sách Quái Vật: “Tôi cũng sáng trang mới, kỹ năng của nó thực sự là tâm lý ám chỉ và thôi miên.”
“Chúng ta cần phải tự mình nhận thức mới có thể phá được thuật thôi miên của nó.” Bạch Liễu khẽ liếc nhìn Mục Tứ Thành, “Còn nữa, tuy rằng chúng ta quả thực chưa từng nhìn thấy vị giáo sư Edmund bí ẩn, nhưng cậu đã quên rằng quái vật ở đây có thể biến hình à?”
Mục Tứ Thành ngẩn ra một lúc, sau đó lẩm bẩm hỏi: “Ừ nhỉ, nó sẽ biến thành ai…”
Bạch Liễu nhìn văn kiện trong tay, cầm đầu bút lên c4n:
“Tôi cảm thấy thí nghiệm này còn có điều gì đó rất kỳ lạ.
Tế bào X huyền phù tế bào của con người bắt đầu được nuôi cấy vào tháng 11.
Vào thời điểm đó, trạm Edmund đã được bảo vệ nghiêm ngặt, Edmund bị giam trong tầng hầm cả ngày để làm thí nghiệm, rất khó tiếp xúc với nhân viên trạm Thái Sơn, làm thế nào ông ta lấy được tế bào của nhân viên của Trạm Thái Sơn, rồi mang về làm thí nghiệm chứ?”
Mộc Kha không chút do dự suy nghĩ: “Chẳng lẽ bên trạm Thái Sơn có nội ứng, trộm tế bào người mang về cho Edmund?”
Bạch Liễu lắc đầu trầm ngâm: “Bên trạm Thái Sơn chắc chắn là có nội ứng, nhưng trộm tế bào để mang qua thì không có khả năng.”
“—— Một nhóm tồn tại sự phản bội, trong mắt Edmund, giống như một tấm vải trắng nhuộm màu, không phù hợp với thẩm mỹ của Edmund là giúp đỡ lẫn nhau và tin tưởng lẫn nhau.”
“Nếu Trạm Thái Sơn thực sự có nội ứng ăn cắp tế bào thì Edmund có thể trực tiếp giết tất cả mọi người ở Trạm Thái Sơn, thay vì chọn giữ họ lại để tiếp lửa cho nhân loại.”
Mộc Kha cau mày: “Nhưng nếu không có người bên trạm Thái Sơn phối hợp thì sao ông ta lấy được tế bào của mọi người chứ?”
“Chẳng lẽ Edmund biến thành người trạm Thái Sơn, trà trộn vào đó quan sát rồi nhân cơ hội lấy được tế bào của người khác sao?” Lưu Giai Nghi ở bên cạnh mở miệng hỏi.
“Anh cũng từng nghĩ vậy.” Bạch Liễu trầm tư, “Nhưng vào thời điểm đó, những người ở trạm Thái Sơn đã bị mắc kẹt ở vùng địa cực trong một năm rưỡi, hàng chục người đối mặt với nhau trong một nơi chật hẹp, họ đã rất quen thuộc với nhau, chỉ cần ai không cạo râu một ngày cũng có thể nhận ra.”
“Bên cạnh đó, các đội viên trạm quan sát Thái Sơn cũng biết được qua fax rằng Edmund đang tiến hành một số loại thí nghiệm sinh học.
Vì vậy cho dù Edmund biến thành ai đi nữa, nếu không có ký ức hàng ngày tương ứng thì cũng rất khó lừa dối người khác.”
Bạch Liễu nhẹ nhàng nói, “Trừ khi vào tháng 11, ông ta đã dung hợp ký ức để tạo ra một 【Thành viên Trạm Thái Sơn】 hoàn hảo, giúp ông ta xâm nhập vào Trạm Thái Sơn.”
Vẻ mặt của Lưu Giai Nghi lạnh lùng —— Bạch Liễu nói đúng.
Cô bé nhíu mày vặn lại: “Nhưng thời gian không khớp.
Theo thông tin trong báo cáo thí nghiệm, để đào tạo cơ thể trưởng thành cần ít nhất một tháng, cơ thể hoàn chỉnh đầu tiên tích hợp trí nhớ con người của Edmund là vào tháng 12, tất cả đối tượng thí nghiệm trước cuối tháng 10 đã bị ông ta tiêu hủy.”
Bạch Liễu lật về phía trước hai trang báo cáo thí nghiệm, dán mắt vào một trang nào đó, liếc mắt: “Còn sót một con quái vật ông ta chưa tiêu hủy.”
Mộc Kha tưởng mình đã bỏ sót thông tin, bất giác hỏi, “—— là cái nào?”
Bạch Liễu nhướng mắt: “Chính ông ta.”
“Ta nghi ngờ Edmund bắt đầu thực hiện dung hợp ký ức vào chính mình từ đầu tháng 10, cho nên lúc đó ông ta bắt đầu có vấn đề tâm thần, đến tháng 11 thì cơ bản hoàn thành, triệu chứng loạn thần của ông ta càng ngày càng nghiêm trọng.
Đó là lý do tại sao các bác sĩ chẩn đoán ông ta mắc chứng rối loạn đa nhân cách.”
“—Thực tế đó không phải là đa nhân cách, mà là não ông ta có ký ức của 2 người, và ông ta không biết mình là ai.” Bạch Liễu bình tĩnh nói, ” Edmund đã sử dụng những ký ức hợp nhất này để biến thành một người nào đó ở trạm Thái Sơn xâm nhập thành công vào trạm Thái Sơn, lấy trộm tế bào của các đội viên khác.”
Mà Edmund cũng lợi dụng điểm này, ẩn núp trong cơ thể đội viên đó, âm thầm tiếp xúc với chúng ta, thôi miên và dùng tâm lý ám chỉ chúng ta, lấy đi trí nhớ của chúng ta để nhanh chóng tiến hành thí nghiệm tiếp theo.”
Bạch Liễu nói với vẻ ngưỡng mộ, “Thật là một nhà nghiên cứu xuất sắc.”
Mục Tứ Thành lo lắng nuốt nước bọt: “Vậy ông ta đã biến thành ai?”
Bạch Liễu khẽ liếc cậu ta một cái: “Đáp án không phải đã rõ ràng rồi sao? Từ đầu đến giờ không phải chỉ có một nhân viên trạm Thái Sơn tiếp xúc với chúng ta thôi à?”
Lưu Giai Nghi đột nhiên nhớ lại vị nghiên cứu sinh quá nhiệt tình khi họ đến: “Phương Tiểu Hiểu?!”
————————
Bão tuyết bên ngoài trạm Thái Sơn.
Trên khuôn mặt Phương Tiểu Hiểu lộ ra biểu tình già nua và thương tâm, cậu ta liếc nhìn căn phòng quan sát tràn ngập ánh sáng từ xa, tiếp theo đó, những biểu tình này lại biến mất, trở nên sạch sẽ rõ ràng.
Cậu ta đứng trong cơn bão tuyết, nhìn những thành viên tàn khuyết của Trạm Thái Sơn phía sau, nước mắt đục ngầu và đau đớn trào ra, dẫn đầu nhóm vật phẩm thí nghiệm ngây thơ này bước sâu vào cánh đồng băng lạnh giá.
Đêm cực dạ sắp đến.
** Huyền phù là một hệ gồm pha phân tán là các hạt rắn lơ lửng trong môi trường phân tán lỏng; các hạt rắn không tan hoặc khó tan vào môi trường phân tán.
Nếu để yên một huyền phù thì ngược lại với dung dịch, chất rắn có kích thước không nhỏ lắm sẽ lắng xuống dưới tạo thành một lớp cặn.
( Wikipedia) – tui cũng ko biết kiểu gì nữa:))
Nhưng đến đây thì mn cũng hiểu rồi đó, ông Edmund này lai tế bào mảnh xác ch3t ( của Tạ Tháp) + các sinh vật khác /tế bào con người = quái vật
- -----oOo------.