Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị


Tô Dạng điều động xe của cục xử lý dị đoan đưa bọn Bạch Liễu đi đến viện điều dưỡng, trước đó cũng đã thông báo cho người phụ trách viện điều dưỡng đón tiếp, bọn Bạch Liễu vừa đến, người phụ trách viện điều dưỡng liền nhanh chóng chào đón, dẫn bọn họ vào trong.

Viện điều dưỡng khá cũ kỹ nhưng trang trí và phủ xanh không tồi, giữa các tòa nhà đều có khu vườn nhỏ được chăm sóc cẩn thận.

Tòa nhà nằm ở góc yên tĩnh nhất thì cao cấp hơn, bên cạnh lối vào chính có một cái ao nhỏ, có hoa sen và cá, tình trạng tốt hơn những tòa nhà khác
“Bệnh nhân phòng 906 ở tòa nhà trong cùng.”
Người phụ trách viện điều dưỡng mang theo Bạch Liễu đi qua khu vườn nhỏ, vừa đi vừa giới thiệu: “Hai bệnh viện gần đây đều có hợp tác với chúng tôi, bệnh viện của họ thường không đủ phòng bệnh, vả lại cũng không rộng rãi thoải mái.”
“Bệnh nhân có điều kiện tài chính tốt không muốn sống trong khu phòng bệnh, nếu sẵn sàng trả viện phí viện điều dưỡng thì có thể tự chuyển đến viện điều dưỡng của chúng tôi.”
“Bệnh nhân 906 thuộc trường hợp như vậy đấy.”
Người phụ trách viện điều dưỡng nói: “Bác sĩ của bệnh nhân này nói với tôi, tình trạng bệnh của bệnh nhân không nguy cấp cấp, hoàn toàn là vấn đề tâm lý mà thôi.”
“Bác sĩ nói bệnh nhân có khuynh hướng chán ghét và bác bỏ những sự kiện xảy ra trước đây, không muốn nhớ lại những ký ức cho nên bị mất trí nhớ, thuốc men chỉ có tác dụng tương đối hạn chế, hơn nữa cần phải hồi phục từ từ cơ thể và tinh thần trong môi trường thoải mái một thời gian dài, vì vậy mới đề nghị cho bệnh nhân đến nơi này.”
Nói xong, người phụ trách vẻ mặt phức tạp, ngửa đầu nhìn thoáng qua tòa nhà lớn ẩn mình dưới bóng cây:
“Nhưng đối với bệnh nhân này mà nói, nếu có thể quên hết mọi chuyện thì có lẽ cũng là một điều may mắn.”
Bạch Liễu nhìn về phía người phụ trách: “An dưỡng ở đây lâu như vậy, ai thanh toán viện phí cho cậu ta?
“Tự cậu ta thanh toán.” Người phụ trách trả lời, “Bệnh nhân 906 không có cha mẹ thân thích, cậu ta được thừa kế một số tài sản khá lớn, đủ sống ở đây vài chục năm.”
“Cậu ta có một thẻ ngân hàng chuyên thanh toán viện phí của chúng tôi, mỗi tháng chúng tôi tiêu tiền trong đó là được.”
“Vả lại cậu ta cũng làm nghề gì đó, cụ thể thì tôi không biết, hình như là trò chơi trên mạng thì phải, mỗi cuối tuần ngân hàng đều nhận được rất nhiều tiền, nhưng hỏi tiền ở đâu ra thì cậu ta lại không nhớ.”
Người phụ trách giải thích: “Bởi vì bệnh nhân này chỉ có thể nhớ rõ những chuyện xảy ra trong vòng 1 tuần, cho nên tiền từ đâu ra cậu ta cũng không biết được.”
Bạch Liễu hiểu rõ gật gật đầu.

Mỗi tuần một lần, tần suất này hiển nhiên là điểm Đỗ Tam Anh giành được trong trò chơi chuyển vào tài khoản
Người phụ trách dẫn bọn Bạch Liễu vào thang máy: “Do bệnh nhân này chỉ có ký ức trong 1 tuần, có vấn đề về nhận thức nên rất hoảng loạn sợ hãi với môi trường xung quanh, vì vậy mong các vị sẽ yên lặng và thân thiện khi gặp cậu ấy, đừng làm cậu ấy sợ.”
Thang máy tới lầu chín, người phụ trách dẫn đoàn người Bạch Liễu xuyên qua hành lang, đi đến chỗ ngoặt, dừng trước cửa phòng 906.

Bên trong cửa truyền ra một giọng nói líu lưỡi rất kỳ lạ: “Có người tới! Có người tới!”
Mục Tứ Thành nghi hoặc: “Đây là…… tiếng chim à?”
“À! Suýt chút nữa thì quên mất!” Người phụ trách vỗ đầu trước khi mở cửa, quay đầu nói xin lỗi với Bạch Liễu, “Quên nói với các vị, bệnh nhân 906 có nuôi một con chim anh vũ.”
“???”Mục Tứ Thành đầu đầy dấu chấm hỏi, “Cậu ta nuôi anh vũ làm gì?!”
Người phụ trách nói: “Do bệnh nhân 906 chỉ có trí nhớ một tuần nên thường muốn ghi lại những gì đã làm cách đây một tuần, nhưng để tránh việc bệnh nhân tự gây thương tích nên viện điều dưỡng không cung cấp vật sắc nhọn cho bệnh nhân tâm thần, vì vậy chúng tôi không thể cung cấp bút  viết cho cậu ta.”
“Sau đó cậu ta liền nuôi một con chim anh vũ, dạy nó nói một ít từ ngữ quan trọng để nhắc nhở bản thân tuần trước đã làm gì.”
Mục Tứ Thành mơ hồ: “Sao các anh không cung cấp thiết bị điện tử cho cậu ta? Ví dụ như điện thoại di động gì đó? Để cậu ta ghi nhớ vào điện thoại cũng được mà.”
“Chúng tôi có cung cấp rồi.” Người phụ trách buông tay, “Nhưng sau một tuần bệnh nhân này lại quên mất mật mã khởi động máy.”
Mục Tứ Thành: “……”
Người phụ trách bất đắc dĩ: “Nơi này của chúng tôi là viện điều dưỡng chuyên nghiệp, không được phép ghi lại bất kỳ thông tin nào về mật khẩu giúp bệnh nhân, điều đó bị nghi ngờ là vi phạm quyền riêng tư.”
“Mà nếu cố tình khởi động máy thì số liệu bên trong di động sẽ bị hủy, chúng tôi cũng đã đề nghị dùng máy ghi âm, bảng vẽ điện tử rồi, nhưng bệnh nhân 906 sau khi mất trí nhớ lại không nhận ra giọng nói và nét vẽ của mình, cậu ta không tin đó là ghi nhớ của mình 1 tuần trước.”
“So với thiết bị điện tử thì bệnh nhân tin tưởng thú cưng của mình hơn.”
Người phụ trách thở dài: “Vốn dĩ chúng tôi cũng không đồng ý cho cậu ta nuôi chim anh vũ, nhưng sau khi hỏi ý kiến bác sĩ, bác sĩ cảm thấy nuôi thú cưng có thể cải thiện tình trạng nhận thức, nên đành phải đồng ý.”
“Vả lại chim anh vũ không nuôi trong phòng, chỉ treo bên ngoài ban công thôi, cho nên không sao.”
Người phụ trách nói xong thì nhẹ nhàng gõ cửa: “Xin hỏi tôi vào được không?”
Bên trong im lặng hồi lâu mới truyền ra tiếng chim anh vũ kỳ lạ lễ phép trả lời: “Mời vào.”
Người phụ trách đẩy cửa ra, trong phòng trống trải, cửa sổ ban công mở toang, cửa sổ lưới trống hoác, con vẹt dè dặt đứng gác một chân trên thanh ngang, trên giường không có ai, trong nhà vệ sinh đang mở cửa cũng không thấy bóng người.

Mục Tứ Thành nhìn qua nhìn lại: “??? Người đâu?!”
Ánh mắt Bạch Liễu và Lưu Giai Nghi dừng lại ở mép giường.

Người phụ trách quen cửa quen nẻo thở dài, sau đó ngồi xổm xuống nhìn dưới gầm giường, nhỏ nhẹ nói: “—— Đỗ tiên sinh, đừng sợ, chúng tôi không phải người xấu, chúng tôi đến thăm cậu mà.”
Mục Tứ Thành không tin nổi khom lưng xuống, đúng như cậu phỏng đoán, Đỗ Tam Anh thế mà đang núp ở gầm giường!
Cậu nhóc gầy gò ôm chăn gối co ro trong góc tường, nửa khuôn mặt bị che khuất kín mít, đầu gối co vào nguc thể hiện tư thế không có cảm giác an toàn, từ mép chăn bông chỉ lộ ra một con mắt cảnh giác thận trọng và một cặp kính cận to sụ đến chân mày.

“Tôi không quen biết các anh.” Đỗ Tam Anh thì thào nói.

Cậu lại co rụt người lại, rõ ràng là sẽ không dễ dàng đi ra.

Người phụ trách đau đầu vỗ trán.

Bạch Liễu khom người cảm ơn: “Thực xin lỗi, có thể để chúng tôi nói chuyện riêng với cậu ta được không?”
Người phụ trách bất lực gật gật đầu: “—— có chuyện gì nhớ gọi tôi, đừng làm cậu ta sợ, hẳn là cậu ta vừa mới quên ký ức gần đây.”
Sau khi người phụ trách rời đi, Mục Tứ Thành hai mắt sáng rực, cậu xoa xoa tay áo, quỳ sát đất duỗi móng vuốt muốn kéo Đỗ Tam Anh ra ngoài.

Năm đó Đỗ Tam Anh dựa vào vận may chèn ép cậu, cướp không ít chiến lợi phẩm của cậu, lại còn hay giả vờ ngây thơ vô số tội trước mặt cậu, Mục Tứ Thành chưa quên đâu nhé!
Tuy rằng cảm thấy con hàng này cũng quá thê thảm, nhưng mà có dịp bắt nạt cậu ta như thế này mà Mục Tứ Thành không tranh thủ thì cũng quá sức có lỗi với bản thân!
Kết quả Mục Tứ Thành vừa duỗi tay vào gầm giường, Đỗ Tam Anh sợ hãi la lớn “A” một tiếng, chiếc giường liền sập xuống một bên, kệ giường vừa vặn đè lên tay Mục Tứ Thành.

Giá truyền dịch ở mép giường cũng lung lay, sắp đâm vào cổ họng Mục Tứ Thành.

Đường Nhị Đả tay mắt lanh lẹ chụp lại cái giá.

Mục Tứ Thành kêu thảm thiết, nhanh chóng rút tay lại, một bên dậm chân một bên thổi phù phù bàn tay bị đập đến bỏ bừng của mình.

Cậu sợ hãi nhìn hàng rào sắt của giường đột nhiên đứt gãy: “Này con mẹ nó vậy mà cũng gãy được sao?!”
Ánh mắt Lưu Giai Nghi lộ ra thương hại: “Đỗ Tam Anh may mắn 100%, anh cảm thấy mình có thể dùng bạo lực kéo anh ta ra được à?”
Cô bé nhìn về phía chiếc giường: “Chỉ cần bản thân anh ta không muốn chui ra, cho dù hôm nay có động đất chôn vùi tất cả chúng ta thì Đỗ Tam Anh cũng chẳng hề hấn gì nằm im dưới gầm giường.”
Mục Tứ Thành cạn lời lúc lắc bàn tay sưng đỏ: “Vậy sao em không nói sớm cho anh biết?”
Lưu Giai Nghi mắt lé nhìn cậu: “Em muốn xác minh lại, anh cũng tích cực ghê.”
Mục Tứ Thành: “……”
Người thông minh méo có gì tốt.

Bạch Liễu ngồi xổm xuống, đôi tay hắn vịn đầu gối, nhìn thẳng vào Đỗ Tam Anh đang hoảng sợ dưới gầm giường, sau đó không chút do dự cúi người chui vào.

“!!!”Đỗ Tam Anh sợ tới mức điên cuồng duỗi chân trốn vào góc giường, kêu to, “Anh đừng tới đây! Sẽ bị thương đấy!”
Bạch Liễu yên ổn nằm xuống bên cạnh, nghiêng đầu mỉm cười nhìn về phía Đỗ Tam Anh: “Thì ra cậu núp ở dưới giường không phải vì nhát gan, mà là sợ người khác bị thương vì cậu, đúng không?”
Đỗ Tam Anh ngơ ngẩn nhìn đôi mắt đen lay láy của Bạch Liễu, cậu chậm rãi buông lỏng tấm chăn dày đang bao lấy mình, không thể tin nổi đánh giá Bạch Liễu, lắp bắp nói:
“…… Anh, anh không bị sao à?!”
Bạch Liễu thân thiện vươn tay: “Có lẽ tôi nên nói lần đầu gặp mặt, Bạch Liễu.”
“——cậu đã gặp qua một lần trong game.”
Đỗ Tam Anh ngơ ngác nhìn chằm chằm Bạch Liễu trong chốc lát, sau khi xác định Bạch Liễu thật sự không bị thương vì tới gần cậu thì mới thử duỗi một ngón tay ra, nhè nhẹ chạm vào lòng bàn tay Bạch Liễu rồi rút trở về, nhỏ giọng nói:
“…… Người ta gọi tôi là Đỗ Dĩnh, bảng hiệu bệnh nhân ở đầu giường của tôi cũng viết như vậy.”
Bạch Liễu cũng không thu hồi tay, ngược lại còn xoay người toàn thân đối mặt Đỗ Tam Anh, đến gần cậu thêm một chút, cười dịu dàng thấp giọng nói: “Cậu đã từng giúp tôi, chúng ta ra ngoài nói chuyện được không?”
Đỗ Tam Anh nửa tin nửa ngờ đánh giá Bạch Liễu hồi lâu, như thể xác định người tới gần mình đây sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì, mới ngại ngùng đặt tay vào lòng bàn tay Bạch Liễu.

“Được rồi, tốt.”
Bạch Liễu nắm tay Đỗ Tam Anh, lấy thế đẩy góc giường đã sụp xuống, sau đó kéo Đỗ Tam Anh từ dưới giường ra.

Sau khi ra tới, Đỗ Tam Anh theo bản năng cách xa một khoảng với Bạch Liễu, cậu không được tự nhiên quay mặt đi, đôi tay ôm chặt trước nguc, đầu cúi thấp xuống, tư thế toàn thân căng thẳng như thể muốn chống đối với cả thế giới bên ngoài.

Vừa thấy liền biết đã không giao tiếp với ai trong một thời gian dài.

Bạch Liễu ân cần cách xa cậu ra, lui lại đến một vị trí tạo cảm giác an toàn cho Đỗ Tam Anh rồi mới mở miệng nói: “Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, chúng ta đã gặp nhau trong trò chơi rồi, cậu còn giúp tôi không ít.”
Đỗ Tam Anh quay đầu đối diện Bạch Liễu, cậu kinh ngạc trợn tròn đôi mắt: “…… Tôi, giúp anh á?”
Bạch Liễu mỉm cười: “Ừ, cậu giúp tôi rất nhiều, lần này cũng là tới nhờ cậu giúp đỡ.”
“Mong là cậu nể tình bạn cũ của chúng ta, giúp tôi lần này.”
Đỗ Tam Anh trợn mắt đến nỗi tròn xoe: “…… Anh là bạn của tôi?”
“Tất nhiên rồi.” Bạch Liễu nhẹ nhàng thản nhiên tự biên tự diễn, hắn tựa như hoài niệm nhìn Đỗ Tam Anh mỉm cười, “—— nếu không phải lúc trước cậu quên mất tôi, không quan tâm đến tôi, thì tôi nhất định đã đuổi theo chơi trò chơi với cậu rồi.”
Bạch Liễu cô đơn lẻ loi rũ mắt xuống, thở dài tiếc nuối: “Thật đáng tiếc, vừa chơi game vui vẻ với nhau xong thì cậu đã quên mất tôi rồi, mãi không còn cơ hội gặp nhau nữa.”
“Vốn dĩ chúng ta có cơ hội trở thành bạn tâm giao rồi.”  ( * gốc 灵魂挚友: bạn tri kỷ, soulmates, bạn linh hồn:v)
Mục Tứ Thành: “Phụt!!”
Quỷ thần ơi, bạn con mẹ nó tâm giao!
Tức là bạn thân bị anh lấy đi linh hồn đó hả?!
Đỗ Tam Anh quên mất bạn thân tâm giao của mình thì cực kỳ cảm thấy có lỗi, tay chân cậu luống cuống buông lỏng ra, lúng túng xoa xoa trên mép quần, lén nhìn Bạch Liễu một cái.

“Thực xin lỗi……” Đỗ Tam Anh xấu hổ đến đỏ mặt, “Bạch Liễu, tôi quên mất anh rồi, tôi cũng không nhớ chúng ta đã từng chơi trò chơi gì nữa……”
Chim anh vũ ngoài ban công nghe được từ ngữ mấu chốt nào đó, giống như thú bông ghi âm bị kích hoạt công tắc, xù lông đập cánh điên cuồng, ngọng nghịu hét to: “Bạch Liễu, Bạch Liễu, người xấu, người xấu, gặp được, chạy mau! Chạy mau!”
Đỗ Tam Anh: “……”
Bạch Liễu: “……”
Đường Nhị Đả: “……”
Lưu Giai Nghi: “……”
Mục Tứ Thành: “Phụt ——!!!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui