Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị


Sắc đỏ trên mặt Đỗ Tam Anh dần dần nhạt đi, cậu cảnh giác lui về phía sau hai bước, khom lưng nhìn Bạch Liễu: “—— Rốt cuộc anh là ai?”
Tại sao lại hiểu rõ về cậu như vậy, nếu không phải là bạn……
“Tôi đã từng lợi dụng cậu.” Bạch Liễu không chút do dự trực tiếp ngả bài, “Vì vậy cậu không muốn gặp tôi.”
Bạch Liễu nhìn thẳng Đỗ Tam Anh: “Nhưng tôi cũng không cưỡng ép cậu mà là cậu tự nguyện để tôi lợi dụng, trực giác và sự may mắn của cậu mách bảo rằng cậu phải đi theo tôi, vì vậy chúng ta mới cùng đội với nhau.”
“Trực giác hiện giờ của cậu thì sao?”
Đỗ Tam Anh ngẩn ra, cậu chậm rãi đứng thẳng người —— quả thật người này nói không sai.

Sự may mắn làm cậu tin tưởng Bạch Liễu, cho nên ngay từ đầu cậu mới thuận theo như vậy.

Nhưng tại sao chim anh vũ lại bảo cậu phải tránh xa người này chứ?
Bạch Liễu thản nhiên nhìn chim anh vũ ngoài cửa sổ: “Cậu biết tại sao cậu lại chọn chim anh vũ để ghi lại ký ức không?”
Đỗ Tam Anh thành thật lắc lắc đầu.

Hiện tại đầu óc cậu trống rỗng, rất nhiều lúc phải dựa vào linh cảm còn sót lại do may mắn đem đến để quyết định mọi việc.

Ví dụ như người tới gần cậu sẽ không có kết cục tốt, ví dụ như tin tưởng lời nói của chim anh vũ.

Hoặc ví dụ như cậu phải đi theo người tên Bạch Liễu này.

“Bởi vì trên thế giới này, cậu không tìm được cách thứ hai để ghi lại ký ức.” Bạch Liễu bình tĩnh nói, “Cậu đang ở trong một trò chơi nguy hiểm, nhưng cậu vẫn luôn có thể sống sót nhờ vào vận may của chính mình, cho dù sự may mắn này đôi khi làm tổn thương người khác.”
“Cậu chán ghét những ký ức đó cho nên mỗi tuần quét sạch nó một lần, nhưng mặc dù là thế, cậu vẫn phải tiếp tục chịu đựng sự thống khổ trong trò chơi để tồn tại.”
Đỗ Tam Anh nhịn không được đặt câu hỏi: “Tại sao chứ? Tại sao tôi không thể rời khỏi trò chơi chứ?”
“Không thể.” Bạch Liễu trả lời, “Bởi vì dục v0ng của cậu vẫn chưa được thỏa mãn.”
Bạch Liễu ngước mắt: “Cậu muốn bù đắp cho những người không may mắn vì cậu, cậu muốn hồi sinh cha mẹ, anh chị em, bạn bè, những người đã chết vì cậu, cậu muốn ngăn chặn vận rủi này và cứu vớt những điều bất hạnh xảy ra vì cậu.”
“Mà trò chơi này mang lại hy vọng và dục v0ng cho cậu.”
Đỗ Tam Anh bất giác run rẩy, cậu vô ý thức lắc đầu, muốn phản đối lời nói của Bạch Liễu, nhưng cậu chỉ có thể hé miệng, một chữ cũng nói không nên lời.

Bởi vì cậu không nhớ gì cả.

Bạch Liễu tiếp tục nói: “Cậu không thể tiết lộ trò chơi này cho bất kỳ ai, không thể ghi lại trên giấy, thiết bị điện tử cũng không giữ được thông tin trò chơi, mà cho dù cậu nói ra được thì 7 giây sau ký ức của người nghe cũng bị phá hủy.”
Đỗ Tam Anh phản đối: “Nhưng chim anh vũ nhớ rõ trò chơi, nó vẫn còn nhớ anh đấy thôi!”
“Nếu tôi đoán không nhầm thì chim anh vũ này là đạo cụ cậu thắng được trong trò chơi, phù hợp với dục v0ng trung tâm của cậu, được cậu mang vào hiện thực để làm vật dẫn ký ức.” Ánh mắt Bạch Liễu chuyển sang chim anh vũ, “—— nó vốn là sinh vật trong trò chơi.”
Mục Tứ Thành đứng kế bên bừng tỉnh: “Cho nên chim anh vũ này mới có thể nhớ rõ mọi chuyện trong trò chơi.”
Bạch Liễu vươn tay về phía Đỗ Tam Anh, thái độ hắn chân thành tha thiết thành khẩn, trong đôi mắt đen lay láy phản chiếu ảnh ngược Đỗ Tam Anh đang do dự.

Đỗ Tam Anh hoảng hốt nhìn ảnh ngược của mình như nhìn vào mặt hồ dưới lầu.

“Có lẽ tôi là người xấu thật.” Bạch Liễu nhẹ giọng nói, “Nhưng tôi chưa bao giờ hại cậu, quan trọng hơn cả là ——”
“—— cậu cũng không thể thương tổn tôi, vận rủi của tôi là bẩm sinh, so với bất hạnh mà cậu đem lại thì còn tệ hại hơn nhiều.

Sự may mắn mà cậu khịt mũi xem thường lại là thứ mà tôi tha thiết ước mơ.”
Bạch Liễu ngước mắt nhìn chăm chú vào cậu, tiến lên một bước tới gần Đỗ Tam Anh.

Đỗ Tam Anh bị Bạch Liễu nhìn đến nỗi không thể lui về phía sau, sững sờ đứng bất động tại chỗ.

Cậu nhìn thấy đôi mắt của Bạch Liễu phảng phất như có gió lạnh hoang vu và tuyết quấn vào nhau, vụn băng sau khi tan chảy, lửa và axit nồng nặc bốc khói nghi ngút bao trùm hai mắt Bạch Liễu.

Giữa khói, bụi, tuyết và sự tàn phá thoáng qua, trong tròng mắt hiện lên một bóng người, rồi biến mất ở đáy mắt Bạch Liễu, như thể đó là một ký ức đẹp đẽ không tồn tại, như bóng trăng dưới nước, theo gió bay xa.

Đỗ Tam Anh cảm nhận được…… Người này đang rất đau lòng.

“Tôi cầu xin cậu, hãy giúp tôi.” Bạch Liễu nhẹ giọng nói, “Dùng sự may mắn của cậu, cứu lấy người quan trọng nhất đối với tôi.”
Đỗ Tam Anh yên lặng một lát, cậu cúi đầu nhỏ giọng hỏi: “…… Nếu tôi đi thì thật sự có thể cứu người, không hại ai chứ?”
“Không đâu.” Bạch Liễu nhìn cậu, mỉm cười, “Khi một người đã đủ bất hạnh, thì bất hạnh mà cậu mang tới sẽ là một loại may mắn.”
“Đối với tôi, đối với người mà tôi muốn cứu, đối với 5 người áp giải trên máy bay thì cậu sẽ không hại ai hết.”
Bạch Liễu rũ mắt: “Bởi vì bọn họ không có kết cục nào bất hạnh hơn thế này nữa.”
Đỗ Tam Anh khẽ cắn m0i, cậu đột nhiên hít sâu một hơi, nắm chặt tay Bạch Liễu: “Được, tôi đi theo anh, làm thế nào mới có thể cứu bọn họ?”
Bạch Liễu nhanh chóng giải thích tình huống hiện tại cho Đỗ Tam Anh.

Đỗ Tam Anh có chút bối rối: “Máy bay đã đến không phận Nam Cực rồi, tôi có thể làm gì được chứ?”
“Dịch chuyển cậu lên máy bay, lợi dụng sự may mắn của cậu để xem có thể làm phi cơ rớt xuống mặt biển thay vì mặt đất hay không, như vậy sẽ giảm bớt mức độ tai nạn, tận lực bảo vệ người và vật phẩm trên đó.” Bạch Liễu nói.

Đỗ Tam Anh sửng sốt: “Dịch chuyển tôi lên máy bay sắp rơi á?!”
Bạch Liễu ấn cậu xuống, bình tĩnh nói: “Tôi đi với cậu.”
Đỗ Tam Anh sợ đến mức tái mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, nắm lấy cánh tay yếu ớt của Bạch Liễu dò hỏi: “Làm sao, làm sao dịch chuyển?”
Bạch Liễu tầm mắt nhìn về phía chim anh vũ ngoài ban công: “Lợi dụng đạo cụ trò chơi.”
Đỗ Tam Anh tiến vào trò chơi khoảng chừng một năm trước, đúng lúc gia đình cậu ta xảy ra chuyện, như vậy có thể dễ dàng suy đoán, dục v0ng trung tâm k1ch thích Đỗ Tam Anh vào game liên quan đến vụ tai nạn giao thông này.

Ví dụ dục v0ng trung tâm là dịch chuyển cả gia đình khỏi hiện trường vụ tai nạn giao thông trong tích tắc.

Mà chim anh vũ này phù hợp với dục v0ng trung tâm của Đỗ Tam Anh mới có thể mang được vào hiện thực, hơn nữa người phía sau màn trăm phương ngàn kế thiết kế……
Bạch Liễu có vô vàn lý do hoài nghi tác dụng thật sự của con chim anh vũ này là đạo cụ dịch chuyển.

Đường Nhị Đả nhận được mệnh lệnh của Bạch Liễu chụp cánh chim anh vũ, bắt nó vào phòng.

Chim anh vũ rướn cổ gào rống, cánh không ngừng đập phành phạch: “Bạch Liễu! Xấu xa! Bạch Liễu! Xấu xa!”
Đỗ Tam Anh sợ sệt, lại không đành lòng, nhịn không được yếu ớt nhắc nhở: “Nhẹ tay một chút, nó không thoải mái.”
Bạch Liễu nhận lấy con chim anh vũ trong tay Đường Nhị Đả, rồi giao cho Đỗ Tam Anh.

Chim anh vũ nhanh nhẹn bò lên vai Đỗ Tam Anh, nghiêng đầu cọ cọ cậu, chớp chớp đôi mắt như hạt đậu xanh, giật giật móng vuốt dán vào bên tai Đỗ Tam Anh, thì thào giống như mật báo: “Bạch Liễu, xấu, chạy mau.”
Đỗ Tam Anh dở khóc dở cười, cậu giơ tay sờ sờ đầu chim anh vũ, do dự một chút, che kín đôi mắt nó: “…… Dùng đạo cụ sẽ không gây tổn thương cho nó chứ?”
“Không đâu.” Bạch Liễu nhìn cậu, “Nhưng cậu phải nhớ cách sử dụng đạo cụ.”
Đỗ Tam Anh buồn rầu nhíu mày: “…… Nhưng tôi thật sự không nhớ gì cả.”
“Nó là đạo cụ kích hoạt bằng âm thanh thì phải.” Lưu Giai Nghi nhắc nhở, “Anh có thiết lập từ khóa nào đó để sử dụng hay không, ví dụ như Bạch Liễu gì đó?”
Chim anh vũ nghe thấy từ này thì lại đập cánh loạn xạ, kiêu căng ngạo mạn rướn cổ kêu to: “Bạch Liễu, xấu ——!!!”
Đỗ Tam Anh bình tĩnh bịt kín miệng nó: “Để tôi nhớ lại.”
“Nếu anh và gia đình gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng thì anh sẽ chọn từ khóa nào để dịch chuyển mọi người ra ngoài?” Lưu Giai Nghi nói.

Đỗ Tam Anh do dự ngẩng đầu lên: “Sự cố giao thông?”
“Ừm, là một vụ tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, thi thể các hành khách bị dính chùm lại với nhau do xăng cháy và va chạm dữ dội, máu thịt trộn lẫn với nhau không thể phân biệt, vì vậy người ta tìm kiếm ròng rã 1 tuần vẫn không thu thập đủ thi thể.”
Đồng tử Đỗ Tam Anh co rút lại, cậu cúi đầu trốn tránh, bắt đầu cắn móng tay cái của mình, giọng nói thì thào: “Nghe có vẻ…… nghiêm trọng quá.”
Bạch Liễu: “Cậu muốn tách riêng người nhà của mình với người khác, may ghép thi thể của họ lại để chôn cất riêng, nhưng cậu làm không được, người thân của những nạn nhân khác cũng vậy, vì nếu làm thì phải giám định rất nhiều DNA.”
“…… Cuối cùng người nhà các nạn nhân thảo luận, quyết định thành lập nghĩa trang tập thể chôn cất những nạn nhân đó.

Vào ngày đưa tang các nạn nhân, người sống sót duy nhất trong vụ tai nạn là cậu đã trở thành tâm điểm của mọi người.”
Hơi thở Đỗ Tam Anh bắt đầu dồn dập.

“Gia đình các nạn nhân đến dự lễ tưởng niệm hỏi thăm cậu sống sót như thế nào, có người quan tâm cậu, an ủi cậu, cũng không ít người tỏ ra thương cảm cậu, an ủi cậu rằng sống sót là một điều may mắn, thậm chí còn có 2 gia đình muốn nhận nuôi cậu vào đại học —— vì trong mắt bọn họ cậu cũng là nạn nhân, là người duy nhất tồn tại.

“Nhưng cậu biết không phải như thế, cậu cảm thấy bản thân mình chính là hung thủ, cậu biết những người họ yêu thương đã chết vì sự may mắn của cậu.”
“Mà bọn họ lại muốn giúp cậu.”
Đỗ Tam Anh bịt kín đầu mình, không ngừng run rẩy, đôi mắt thất thần, như thể bị lời nói Bạch Liễu dẫn dắt quay về cảnh tượng đau khổ đó.

Cậu không ngừng máy móc xin lỗi, đôi mắt trợn to, nước mắt chảy dài vô thức:
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, không phải tôi cố ý……”
Bạch Liễu cầm tay Đỗ Tam Anh, cưỡng ép cậu nhìn thẳng hai mắt mình, tiếp tục tàn nhẫn nói: “—— Lúc chôn cất ở nghĩa trang tập thể, cậu đã biến mất, mọi người đều lo lắng cho cậu, tìm kiếm cậu khắp nơi, cuối cùng may mắn tìm thấy cậu đang tự chôn mình trong nghĩa trang.”
“Bởi vì có một đứa bé ham chơi đùa giỡn ở nghĩa trang chưa xây xong, bị bia kỷ niệm trực tiếp đổ đè chết nên mọi người mới phát hiện ra cậu được chôn dưới nghĩa trang.”
“Đứa bé đó chính là con của một trong hai gia đình muốn nhận nuôi cậu, cha của nó chết trong vụ tai nạn đó, nó lại rất thích cậu, gọi cậu là anh trai, vì vậy mẹ nó động lòng trắc ẩn, muốn giúp đỡ cậu, không ngờ lại nhận lấy bất hạnh như vậy.”
“Nó làm cho cậu nhớ đến em gái của mình phải không?”
Đỗ Tam Anh toàn thân run rẩy, cậu giãy giụa muốn rút tay mình về, nước mắt rơi lã chã, gần như gào thét lên: “—— đừng nói nữa!!”
Bạch Liễu không hề có chút thương xót nào, hắn bước lại gần nhìn chăm chú đôi mắt đầy nước mắt của Đỗ Tam Anh:
“Khi cậu trèo ra khỏi mộ, quỳ trên mặt đất ôm thi thể đứa bé đó trong vòng tay, khi cậu ôm xác cha mẹ, em gái, chị gái và anh trai đã chết của mình tại hiện trường vụ tai nạn, cậu đã nói cái gì?”
“Tại sao sau đó cậu lại bị tổn thương ký ức, không nhớ rõ được gì hết?”
Đỗ Tam Anh yếu ớt quỳ xuống, nước mắt không kìm được chảy dài dọc theo xuống cằm, trong giọng nói tràn ngập sự nghẹn ngào tuyệt vọng thê lương như thể tim gan đã bị đào ra hết.

“Cứu mạng với!! Ai cứu bọn họ với!!”
“Để cho tôi chết đi!! Hãy để bọn họ sống lại!!”
Đỗ Tam Anh khóc lóc khàn cả giọng, cậu gập người xuống đất, gục đầu xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất.

“—— tôi không cần may mắn sống sót, hãy để tôi bất hạnh chết đi.”
Chim anh vũ ngẩng cao đầu, nó cất giọng thánh thót: “—— hãy để tôi bất hạnh chết đi!!”
Một luồng ánh sáng trắng chói lọi rơi xuống trên vai Đỗ Tam Anh, bao phủ cậu và Bạch Liễu.

Ánh sáng trắng vụt qua, hai người biến mất tại chỗ.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui