Trong nháy mắt Hắc Đào vừa ứng chiến, quán rượu ồ lên ầm ĩ như muốn lật tung cả nóc.
“Này, từ từ, bọn họ là tân binh!” Alex miễn cưỡng cố gắng ngăn cản, “Đừng rót đầy như vậy!
Một tên lính đang say khướt bên cạnh đang hóng xem chuyện vui làm dấu hiệu OK với Alex, quay đầu giải thích quy tắc uống rượu cho Bạch Liễu: “Nếu Alex đã nói như thế thì chúng ta uống rượu theo cách đơn giản nhất thôi nhá?”
Đường Nhị Đả khều khuỷu tay Bạch Liễu, cau mày lắc đầu ra hiệu cho hắn đừng uống.
Gã cảm thấy Bạch Liễu uống rượu không tốt lắm, mới chỉ uống một ly vodka nồng độ cao mà người này đã muốn liều mạng như vậy rồi.
Đôi mắt của Hắc Đào quét qua bàn tay của Đường Nhị Đả đang chạm vào Bạch Liễu, y dừng lại, sau đó quay sang nhìn tên lính vừa giải thích quy tắc lúc nãy: “Còn cách uống rượu phức tạp nhất thì sao?”
“Wow! Cậu được đấy!” Tên lính vỗ tay phấn khích, sau đó chỉ vào Hắc Đào và gọi Alex, “Alex, tôi nể mặt cậu mới tha cho bọn họ đấy nhé!”
Alex đau đầu xoa xoa thái dương, sau khi nhận ra mình không thể thuyết phục được Hắc Đào thì quay đầu nhìn Bạch Liễu: “Đừng uống với bọn họ nữa, hai người mà uống nữa thì đêm nay khỏi về...!“
Tên lính tiếc nuối hừ một tiếng: “Alex, cậu làm tôi mất hứng quá.”
Hắc Đào nhìn Bạch Liễu: “Uống không?”
Bạch Liễu khẽ ngẩng đầu cười: “Tôi theo anh tới cùng.”
“OK, nhìn nhé, cách uống rượu phức tạp nhất là như thế này.” Tên lính búng tay, thu hút sự chú ý của mọi người.
Anh ta liên tục rót rượu từ chai vào một chiếc xô sắt nhỏ trên quầy bar dùng để đựng đá viên của bartender cho đến khi nó tràn ra ngoài.
Sau đó lắc chiếc xô sắt nhỏ một cách tự hào: “—— Vinh dự của tôi, nụ hôn của chiến tranh, người uống nó lần trước đã nhìn thấy thần chết rồi đấy.”
Hai người bên cạnh đưa Bạch Liễu và Hắc Đào hai chiếc cốc hình nón cao mười lăm cm, dung tích chừng bốn trăm ml, mỉm cười ra hiệu cho hai người đội lên đầu.
Hắc Đào cầm lấy đội ngay lên đầu, sau đó nhìn chằm chằm Bạch Liễu, Bạch Liễu cầm ly hơi do dự một chút, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của Hắc Đào, Bạch Liễu cũng nhanh chóng đội lên đầu, bình tĩnh nhìn lại.
Tên lính vừa thấy hai người bọn họ có vẻ ngoài xuất chúng nhưng lại chịu đội ly rượu lên đầu thì phá ra cười thành tiếng.
Anh ta cười nói: “Quy tắc uống rượu là như thế này, phải liên tục múc rượu từ xô này đổ lên ly rượu phía trên đầu, cẩn thận không để tràn ra bên ngoài, nếu tràn ra ngoài thì phải uống hết số rượu đã múc.”
“Nếu người nào đã rót đầy ly rượu trên đầu mình mà không bị đổ ra ngoài thì người kia phải uống hết ly rượu đó, đồng thời, trong lúc uống cũng không thể làm rớt ly rượu trên đầu mình, nếu không thì phải uống hết cả 2 ly.”
“Chờ đến lúc cả hai bên không thể giữ được ly trên đầu nữa thì trận đọ rượu chấm dứt, bên nào bị vỡ nhiều ly nhất thì bên đó thua.”
Tên lính giang hai tay: “Các cậu hiểu chưa?”
Bạch Liễu và Hắc Đào đều gật đầu, mắt đều nhìn vào ly rượu trên đầu đối phương.
Tên lính thổi còi và ném hai chiếc cốc nhỏ để múc rượu vào xô rượu: “Trò chơi bắt đầu!”
Bạch Liễu duỗi tay kẹp cái ly vào giữa hai ngón tay, trở tay rót một cái ly lên trên đầu một cách dứt khoát.
Nhưng trước sự ngạc nhiên của mọi người, Hắc Đào hoàn toàn không quan tâm đến cái chén múc rượu, y trực tiếp dùng hai tay cầm hai bên xô rượu nhỏ, giơ cao rót rượu lên đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Bạch Liễu.
Y điều khiển xô rượu vững vàng, rót rượu róc rách vào ly, chẳng mấy chốc vượt qua vạch nửa dung tích.
Đường Nhị Đả: “!!!”
Alex: “!!!”
Đám binh lính vây quanh nhìn mà choáng váng.
Còn có thể chơi theo kiểu này?!
Bạch Liễu chẳng chút do dự duỗi tay đoạt lấy xô rượu trong tay Hắc Đào, ý đồ muốn ngăn cản y rót rượu.
Nhưng Hắc Đào cao hơn hắn một cái đầu, cho dù Bạch Liễu dán sát ép chặt như thế nào thì cũng không vươn tới được.
Nhận ra Hắc Đào đang cố ý dùng chiều cao để áp chế mình, Bạch Liễu nheo mắt lại, một tay xoay người đỡ quầy rượu, chiếc ly trên đầu không đổ một giọt rượu.
Lúc mọi người cho rằng hắn lợi dụng chiều cao để lấy xô rượu thì Bạch Liễu duỗi chân quét ngang qua, định đá văng ly rượu trên đầu Hắc Đào.
Hắc Đào vô thức ngả người về phía sau để né tránh, Bạch Liễu liền câu lấy mắt cá chân của y, thuận thế đá bay xô rượu Hắc Đào đang cầm.
Rượu trong xô bắn r4 vương vãi tung tóe trong không khí.
Tay phải Hắc Đào vung roi từ thắt lưng cuốn lấy xô rượu đang rơi xuống, xô rượu bay trong không trung như một thước phim chiếu chậm, từ từ quay trở lại theo quỹ đạo vừa nãy, hứng hết số rượu vừa rơi ra rồi bay lại về tay Hắc Đào.
Đám binh sĩ choáng váng hết cả người —— kỹ xảo này là sao đây?!
Tuyệt đỉnh Kung Fu phương Đông á?!
Nhìn thấy Hắc Đào sắp chụp được xô rượu, Bạch Liễu tối sầm mắt, rút một cây súng từ eo ra nhắm thẳng vào gáy Hắc Đào.
“!!!” Đường Nhị Đả sững sờ chạm vào khẩu súng kỹ năng trên thắt lưng mình —— quả nhiên đã biến mất.
Alex thảng thốt.
Đám binh lính thì há to mồm, vẻ mặt dại ra, chưa kịp phản ứng với tình thế trước mắt.
Bạch Liễu ấn ngón tay trỏ xuống và bóp cò, Hắc Đào nhanh chóng di chuyển ra phía sau, gạt tay cầm súng của Bạch Liễu.
Họng súng rung lên, viên đạn bay vọt vào không trung, bắn trúng đáy xô rượu, rượu chảy vào lỗ thủng, ào ạt tràn qua kẽ tay trái của Hắc Đào.
“Xô rượu trong tay anh bị thủng rồi.” Bạch Liễu thu lại súng, hai mắt mờ mịt sáng lên, hơi thở gấp gáp do động tác mà ra, “Tôi thắng.”
Hắc Đào bình tĩnh nhìn chằm chằm Bạch Liễu: “Ngay từ đầu cậu đã muốn nhắm vào xô rượu.”
—— Chỉ là giả vờ muốn bắn y để dời sự chú ý mà thôi.
Bạch Liễu nhún nhún vai, cười nói: “Chỉ là đọ rượu thôi mà, không đến nỗi phải bắn anh.”
Bên cạnh Đường Nhị Đả: “…”
Alex: “……”
Đám binh lính đang hóng chuyện: “…”
Cậu cũng biết chỉ là đọ rượu thôi à!!!
Hắc Đào mà không phản ứng nhanh thì đã bị cậu bắn nát óc rồi!!
Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn Hắc Đào: “Anh thua.”
Hắc Đào nhẹ giọng ừ một tiếng: “Tôi thua, vậy tôi uống.”
Y bước tới trước mặt Bạch Liễu, đặt hai tay lên vai Bạch Liễu, tự nhiên nói: “Cậu cúi đầu xuống đi.”
Bạch Liễu im lặng trong chốc lát, nhưng vẫn là cúi đầu về phía trước.
Hắc Đào không cần nhón gót cũng có thể chạm môi đến ly rượu trên đầu Bạch Liễu, còn Bạch Liễu thì đang đối mặt với nguc và hầu kết của Hắc Đào, bọn họ dán sát vào nhau thật gần gũi, tư thế này khiến cho Bạch Liễu vốn đang bình tĩnh lại hít thở dồn dập.
—— Tư thế này, giống như là hắn chủ động cúi đầu, để cho Hắc Đào hôn trán của mình …
Bạch Liễu khẽ ngước mắt lên, hắn thấy lúc Hắc Đào nuốt rượu trên đầu mình, hầu kết của y trượt lên trượt xuống, cũng cảm nhận được nhịp tim rõ ràng của Hắc Đào.
Không hiểu tại sao, nhịp tim của y cũng nhanh một cách kỳ lạ.
Hắc Đào uống xong ly rượu của y và Bạch Liễu, dùng ngón tay cái lau khóe miệng, lãnh đạm nói: “Tiếp đi.”
Ván thứ hai, Bạch Liễu thua.
Hắc Đào áp dụng biện pháp ta chết thì địch cũng phải bị thương, y mặc kệ ly rượu trên đầu mình, cứ nhất định cướp lấy ly rượu trên đầu Bạch Liễu, làm cho rượu trên đầu mình chảy tung tóe.
Cả hai đều uống hai ly vodka lớn.
Hắc Đào ngoan ngoãn ngồi xuống để Bạch Liễu uống rượu trên đầu mình, nhưng không biết tại sao, Bạch Liễu lại thà dùng răng ngậm chén rượu quay mặt sang hướng khác uống, chứ không uống trực tiếp trên đỉnh đầu Hắc Đào.
Ván thứ ba hòa nhau, hai người lại làm hỏng tiếp xô rượu dự phòng, bị người phục vụ tức giận mắng mỏ, phạt hai người uống ba ly vodka lớn.
……
Đường Nhị Đả đi từ căng thẳng lúc đầu, đến bất lực lúc sau, tiếp đó là hào hứng ngồi sang một bên, xem cuộc vui với Alex.
“Tôi tưởng sẽ xảy ra chuyện.” Đường Nhị Đả sợ hãi thở dài, “May mà không sao.”
Alex lắc đầu cười: “Cứ tưởng Bạch Liễu tức giận Hắc Đào thật chứ, không ngờ đó đó chỉ là chút tình thú trong thời kỳ yêu đương mà thôi.”
“Lúc trước tôi và Rudy cũng vậy đấy, yêu thì yêu nhưng thỉnh thoảng lại náo loạn một chút để hâm nóng tình cảm.”
Alex mỉm cười nhìn Bạch Liễu đang uống rượu trên đầu Hắc Đào, thở dài ghen tị: “—– Tốt quá, chỉ khi tin tưởng đối phương sẽ yêu mình bất kể như thế nào thì mới dám chĩa súng vào đối phương, rồi sau đó lại thân mật ôm lấy đối phương đùa giỡn với nhau.”
Bạch Liễu rũ mắt nhìn ly rượu trên đầu Hắc Đào, cố gắng giữ vững chân tay, cúi đầu thong thả uống rượu, thế nhưng hắn đã uống quá nhiều, vừa nghiêng đầu ly rượu trên đầu hắn đã rơi xuống.
Hắc Đào theo bản năng đưa tay bắt lấy ly rượu rơi từ trên đầu Bạch Liễu, y ngẩng đầu nói định bảo người này thua rồi, thì nhìn thấy ánh mắt thất thần của Bạch Liễu, như không nhận ra là rượu của mình đã rớt rồi, vẫn cúi đầu tới gần y.
Môi Bạch Liễu chạm vào môi Hắc Đào, ly rượu trên đầu của Hắc Đào cũng trượt xuống đất.
Hai người uống hòm hòm đã khá nhiều, gần như không có phản ứng gì, chỉ dán sát môi vào nhau, mắt thì mở trừng trừng.
Đám người xem bên cạnh cứ tưởng hai con ma men đang làm trò, cười điên cuồng, huýt sáo ầm ĩ.
Bạch Liễu chậm rãi chớp chớp mắt, hắn nhận ra tay mình không nắm lấy vai của Hắc Đào, mà không hiểu sao lại chuyển sang ôm mặt y rồi.
Hắn kéo ra một khoảng cách, há miệng ra vẻ muốn nói gì đó, cuối cùng nói: “Tôi không muốn hôn anh.”
“Ừ.” Hắc Đào ngước nhìn Bạch Liễu, y chăm chú quan sát Bạch Liễu, “Cậu lại đỏ mặt rồi, Bạch Liễu.”
Bạch Liễu muốn nói rằng đó là bởi vì hắn say rượu, nhưng thừa nhận say rượu trong trận đọ rượu lại làm hắn khó chịu, vì thế hắn bảo, “Thỉnh thoảng tôi sẽ đỏ mặt vậy đó.”
Hắc Đào nhìn Bạch Liễu: “Khi nào?”
“Lúc hôn môi tôi, đến gần tôi, hay khi tôi nói với người khác rằng tôi có mối quan hệ đặc biệt với cậu?”
Y đơn giản liệt kê những tình trạng Bạch Liễu đỏ mặt, nhưng sau khi nói xong, Hắc Đào lại tự trả lời: “Bạch Liễu, lúc cậu ở bên cạnh tôi thì mới đỏ mặt.”
“Tại sao vậy?” Hắc Đào vẻ mặt bình tĩnh đến gần Bạch Liễu, hơi thở ấm áp và đậm men say, y kiên trì hỏi, “—— Có phải vì chúng ta có quan hệ đặc biệt?”
“Không phải.” Bạch Liễu dừng lại, bình tĩnh nói: “Là bởi vì tôi ghét anh.”
“Lúc tôi đến gần người mà tôi ghét thì sẽ đỏ mặt.”
Hắc Đào phản ứng một hồi: “Cậu đến gần tôi mới đỏ mặt.”
“Cậu chỉ ghét một mình tôi sao?”
Hắc Đào không đồng ý với câu trả lời đó, tiếp tục hỏi.
Nghịch Thần nói với y rằng, những cảm xúc thích thú và chán ghét của con người đều có giới hạn và phức tạp.
Con người thường chán ghét nhiều người cùng lúc, đồng thời cũng sẽ yêu thích nhiều người cùng lúc, nhưng những cảm xúc này thường chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
Có đôi khi thích sẽ chuyển thành yêu, không thích sẽ chuyển thành ghét.
Nghịch Thần cho rằng, yêu và hận đều là những h4m muốn tột cùng và điên rồ nhất của con người, khó thay đổi và đã ăn sâu.
Hắc Đào không hiểu tại sao Bạch Liễu lại ghét y, nhưng y cảm thấy ít nhất Bạch Liễu sẽ không ghét một mình y.
Như vậy, có thể thay đổi “sự ghét bỏ” của Bạch Liễu đối với y.
Bạch Liễu hai mắt rũ xuống, che đi tất cả cảm xúc trong mắt, hắn vuốt v3 đôi mắt Hắc Đào nhẹ nhàng, giọng nói có chút khàn khàn vì ngâm trong men rượu:
“Đúng vậy, trong tất cả bọn họ, tôi chỉ chán ghét anh.”
Nhưng trong số tất cả những con quái vật, em chỉ yêu mình anh.
- -----oOo------.