Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị


Hắc Đào im lặng một lúc rồi nói: “Tôi không hiểu.”
Bạch Liễu lười biếng nhếch miệng cười cười, dường như thấy bộ dạng của Hắc Đào rất thú vị, nên cất lời: “Có gì mà không hiểu?”
“Không hiểu tại sao cậu chỉ ghét tôi.” Hắc Đào thành thật trả lời.

Bạch Liễu nhoài người ra khỏi lòng nguc y, đưa tay lên chống cằm, trong mắt có một tia mờ mịt buồn ngủ, nở nụ cười nửa miệng: “Anh đã đào trái tim của tôi, làm tôi thua trong một trò chơi rất quan trọng, còn giết người quan trọng nhất của tôi, còn chưa đủ để tôi chán ghét anh sao?”
Một giọt rượu nhỏ xuống từ tóc của Hắc Đào, y thở chậm rãi: “Cậu có rất nhiều kẻ thù, các đồng đội của cậu hiện tại cũng đã từng làm tổn thương cậu, nhưng cậu cũng có chán ghét họ đâu.”
“Cậu không ghét ai đó chỉ vì một trò chơi thắng thua.”
“Hơn nữa tôi không giết ai cả.” Hắc Đào nhìn thẳng vào mắt Bạch Liễu, “Tôi chỉ giết con quái vật mà cậu đã giấu trái tim của nó.”
“Tôi cũng không phải là người chơi duy nhất cố gắng tiêu diệt con quái vật này, những người xung quanh cậu, đồng đội của cậu, đều cố gắng tiêu diệt nó.”
Bạch Liễu lạnh lùng trở mặt: “Nhưng chỉ có anh thành công.”
“Không, tôi không thành công.” Hắc Đào nhìn hắn chằm chằm, “Trực giác của tôi cho tôi biết trái tim của con quái vật này vẫn còn sống là bởi vì cậu.”
Y dừng lại: “Tôi nghĩ rằng sau khi cậu rời khỏi trò chơi thì đã giết nó.”
Hô hấp của Bạch Liễu trở nên rất nhẹ, mắt hắn mở to, ngón tay đang buông thõng của hắn khẽ co giật.

“Không phải.”
“… Đó là tự sát.”
“Vậy cậu không thể trách tôi được.” Hắc Đào nhìn Bạch Liễu, “Tôi cũng giống những người chơi khác xung quanh cậu.”
Môi y mím lại thành một đường thẳng: “Nhưng cậu không ghét Đường Nhị Đả, cậu không ghét ai trong đội của mình, và cậu cũng không ghét Alex vốn thù địch với cậu trước đó.”
Khuôn mặt Hắc Đào để lộ sự bối rối: “Tại sao cậu chỉ ghét tôi?”
Bạch Liễu ngoảnh mặt đi: “—— Đừng nói như thể anh hiểu rõ tôi lắm ấy, chúng ta chỉ mới gặp nhau lần thứ ba ——”
Nói xong đứng dậy rời đi, Hắc Đào duỗi tay nắm chặt cổ tay Bạch Liễu, thuận mắt nhìn Bạch Liễu, trong giọng nói có chút buồn bã:
“—— Tại sao cứ đặc biệt nhằm vào tôi như vậy?”
Lông mi Bạch Liễu run lên, ngón trỏ bất giác hướng ra ngoài, rượu trên mu bàn tay chảy xuống đất.

“Trả lời tôi đi, Bạch Liễu.” Đôi mắt của Hắc Đào giống như một đám gai đen mọc thành từng lớp, bao bọc lấy Bạch Liễu và nhấn chìm hắn xuống, bắt hắn phải thốt lên câu trả lời chân thành ẩn dưới bụi gai, “ ——Tôi có gì khác với cậu chứ.”
Bạch Liễu chưa kịp mở miệng trả lời thì ngoài cửa quán rượu đã truyền đến một âm thanh chấn động thật lớn, cắt ngang cuộc trò chuyện đang giằng co giữa hai người.

Những tiếng huýt sáo điếc tai và tiếng súng chào chói tai vang lên từ cửa, thỉnh thoảng lại kèm theo một số tiếng cười và trêu chọc không thể tin được.

Bạch Liễu nhanh chóng rút tay về: “Sắp có sự kiện trò chơi, xử lý sự kiện trước đi.”
“Cậu còn chưa trả lời tôi.” Hắc Đào trên mặt không có biểu tình, bướng bỉnh đứng ở trước mặt Bạch Liễu, nhìn thẳng Bạch Liễu, “Tại sao?”
Bạch Liễu hít sâu một hơi, ngẩng đầu cười lạnh: “Tôi chỉ chán ghét anh, không có lý do gì cả, chán ghét ai đó thì không cần lý do tại sao, anh có thể hiểu như vậy không?”
Hắc Đào im lặng trong khoảng mười giây, không nói đồng ý, cũng không tránh chỗ, chỉ đứng đó ừ nhẹ một tiếng.

“Anh đã có câu trả lời.” Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn về phía Hắc Đào, “Anh tránh sang một bên được chưa?”
Hắc Đào cúi đầu, nâng roi đang treo bên đầu gối lên, như sắp đánh vào kẻ thù vô hình: “… Vậy cậu sẽ ghét tôi trong bao lâu?”
Nghịch Thần nói với y rằng, chán ghét không có nguyên nhân thường sẽ có thời hạn nên y muốn hỏi thử xem sao.

Bạch Liễu im lặng một lúc, hai vai rũ xuống như được thả lỏng, nhẹ nhàng nói: “————”
Ngay lúc hắn vừa mở miệng, tiếng sâm panh to đùng “bùm bùm” liên tiếp lấn át giọng của Bạch Liễu.

Giữa đám đông cuồng nhiệt và hối hả, Hắc Đào chỉ thấy Bạch Liễu mỉm cười và nhìn y nói gì đó, nhưng không thể nghe rõ những lời đó là gì.

Rồi những bông hoa cưới sặc sỡ lần lượt rơi xuống phủ kín đầu bọn họ.

Hắc Đào cau mày đến gần Bạch Liễu hỏi: “Vừa rồi cậu mới nói gì đó, tôi không nghe thấy.”
“Vậy quên đi.” Bạch Liễu mỉm cười, lướt qua vai Hắc Đào tiến về phía trước.

Hắc Đào đuổi theo sau lưng Bạch Liễu, quay lại thì thấy Rudy mặc một bộ váy cưới, mạng che mặt trắng như tuyết, tay bắn pháo hoa trong đám đông, còn Alex thì đã hoàn toàn ngơ ngẩn, đang đứng đối diện với Rudy.

Những người lính xung quanh tạo thành một vòng tròn, giơ cao tay, chân đánh nhịp, ngân nga khúc quân hành hôn lễ lạc điệu.

Rudy quỳ xuống trong tiếng hò reo, anh ta cầm một bó hoa đến trước mặt Alex đang thất thần, nở nụ cười rạng rỡ: “Alex, xin hãy tha thứ cho anh vì đã bí mật lên kế hoạch cho đám cưới này mà không nói cho em biết.”
“Anh hy vọng em sẽ bất ngờ hơn là sợ hãi.” Rudy hài hước nói đùa, anh ta dịu dàng, đôi mắt có chút ngấn lệ, “Này, mặc dù anh ăn mặc hơi kỳ lạ một chút, nhưng em cũng không nên có vẻ mặt vậy chứ?”
Alex cứng ngắc quỳ xuống, run rẩy, gương mặt đỏ bừng, cậu ta ôm chặt lấy Rudy mặc váy cưới, nước mắt không kìm được lăn dài, giọng khàn khàn đến mức chỉ có thể lặp đi lặp lại vài từ vô nghĩa.

“Thượng đế ơi, trời ạ, thượng đế ơi!”
Rudy xoa sau đầu Alex, đôi mắt đỏ hoe, không nhịn được cười, giọng điệu trở nên nhẹ nhàng hơn: “Anh có thể hiểu hành động này của em là đồng ý lấy anh không?”
Alex khóc nức nở: “Rudy! Em yêu anh Rudy!”
Rudy đỡ Alex đang khóc nức nở đứng dậy, họ không yêu cầu linh mục chứng kiến hôn lễ ——  vị linh mục hiện đang cầu nguyện cho những người lính đã chết trong trại quân y, vì vậy họ đã tuyên thệ kết hôn với nhau trước sự chứng kiến của mọi người.

Vả lại, đám cưới của họ cũng không hoàn toàn được thượng đế chúc phúc.

Những người lính thô lỗ đã lâu không được chứng kiến sự kiện hạnh phúc như thế này, phấn khích đến nỗi suýt chút nữa đã giẫm nát chiếc váy cưới của Rudy.

Cho dù đây chỉ là một đám cưới phi lý và không giống lẽ thường, nhưng trong đêm trước chiến tranh, không có hình ảnh nào an ủi hơn là nhìn thấy hai người yêu nhau ôm nhau và hôn nhau trong nước mắt.

Nhân vật chính là nam nữ không quan trọng, điều quan trọng là họ đang sống và họ đang yêu.

Thượng đế có thể không ban phước cho họ, nhưng thượng đế cũng chưa bao giờ ban phước cho bất cứ ai ở đây.

Đám đông ồn ào náo nhiệt, trong một góc, Hắc Đào ngơ ngác nhìn Đường Nhị Đả.

Đường Nhị Đả: “……”
Bạch Liễu đã đi cùng Rudy để tổ chức hôn lễ cho anh ta, thuận tay ném Hắc Đào cho Đường Nhị Đả, nhờ Đường Nhị Đả chăm sóc cho người chơi top 1 đang say mềm này.

Mặc dù Bạch Liễu nói rằng Hắc Đào đã say, nhưng trông y không say lắm thì phải, có điều …
Hắc Đào hỏi từng chữ: “Kết hôn là gì?”
Đường Nhị Đả vắt óc trả lời: “Tức là sau khi con người đến một độ tuổi nhất định, muốn được ở bên người mình thích mãi mãi, phải cử hành một buổi lễ để giới thiệu nhau với người khác, và theo đúng trình tự của pháp luật.”
Hắc Đào im lặng một lúc, như thể đang tiêu hóa, rồi hỏi lại: “Độ tuổi nhất định là sao?”
Đường Nhị Đả đau đầu đỡ trán, từ nãy đến giờ gã trả lời cả chục câu hỏi của Hắc Đào muốn điên rồi —— người này uống rượu xong thì không khóc không làm phiền, nhưng lại có rất nhiều câu hỏi.

Y còn rất cố chấp, nếu bạn không trả lời thì y sẽ yêu cầu bạn trả lời theo nhiều cách khác nhau.

Đường Nhị Đả thở dài: “Đại khái chắc là phụ nữ ngoài hai mươi còn đàn ông ngoài ba mươi?”
Hắc Đào liếc mắt nhìn gã: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Đường Nhị Đả giật mình: “35.”
Hắc Đào à một tiếng: “Vậy tại sao anh không kết hôn? Không có đối tượng sao?”
Đường Nhị Đả bị bắn ngay một phát:  “… Tình huống có chút phức tạp.”
Hắc Đào hỏi: “Người anh thích không tồn tại?”
Đường Nhị Đả bị bắn ngay hai phát: “……..”
Thấy Đường Nhị Đả không trả lời, Hắc Đào nói tiếp, “Người anh thích đã kết hôn với người khác?”
Đường Nhị Đả bị bắn tới ba phát:  “………”
Thấy Đường Nhị Đả vẫn chưa trả lời, Hắc Đào tiếp tục suy đoán: “Người anh thích…”
“Rồi rồi.” Đường Nhị Đả thở dài rồi lại thở dài, “Để tôi nói cho cậu biết là được.”
Nếu Hắc Đào chưa có được đáp án mình muốn thì y sẽ cứ hỏi hoài hỏi mãi, hơn nữa không hiểu tại sao y lại luôn đoán trúng câu trả lời đau đớn nhất.

Đường Nhị Đả bị y đoán trúng bây giờ cả người toàn thân thủng lỗ chỗ luôn rồi.

Đường Nhị Đả uống một hớp rượu, nhìn ly rượu cạn với vẻ mặt thẫn thờ: “Người tôi thích … em ấy thích tôi, nhưng em ấy đã rời đi rồi.”
Sau khi nhận được câu trả lời, Hắc Đào trầm mặc một lúc, sau đó đột nhiên hỏi: “Bạch Liễu có chán ghét người kết hôn với hắn không?”
“?!?” Đường Nhị Đả bị Hắc Đào hỏi một câu xa tám ngàn dặm không liên quan đến chủ đề vừa nãy làm cho bối rối, nhưng vì Hắc Đào cũng hay hỏi lung tung nên gã vẫn suy nghĩ một lúc, sau đó ngập ngừng đưa ra đáp án: “Chắc là..

không thể nào?”
“Mọi người … nói chung là rất thích người bạn đời của mình.”
Tuy rằng Đường Nhị Đả không hình dung được Bạch Liễu sẽ kết hôn với ai.

Đường Nhị Đả nhớ lần gã nhìn qua Kính quỷ Murphy, trong đó Bạch Liễu thích một người khi còn nhỏ, nhưng người đó đã bị tra tấn đến chết trong viện mồ côi đã lâu lắm rồi.

Hắc Đào lúc lắc cây roi trên đầu gối, y ngồi thẳng dậy, nghiêm túc ừ một tiếng, sau đó nghiêm túc gật đầu.

Đường Nhị Đả mê mang: “???”
Vẻ mặt như thể đã tìm được đáp án này là sao?
Alex ôm lấy vai Rudy khóc lớn, rồi lại bật cười, người thanh niên mới vừa khuyên Bạch Liễu và Hắc Đào đừng uống rượu thì bây giờ đang cầm chai rượu, cụng ly với tất cả những người đến chúc mừng cậu ta, chưa đầy mười lăm phút cậu ta đã say khướt, gục vào vai Rudy nói rằng em yêu anh.

Đám cưới theo phong cách lễ hội không chính thức này cuối cùng đã tiến đến bước cuối cùng —— cô dâu ném bó hoa của mình.

“Người nhận được nó sẽ là cặp đôi kết hôn tiếp theo!” Rudy đứng trên sân khấu giúp Alex ném bó hoa, anh ta vui vẻ đếm ngược “3 ——2 ——1 ——!”.

Ngay lúc Rudy ném bó hoa, một chiếc roi đen vung ra, như một ánh chớp cuốn lấy bó hoa kéo về phía mình.

Đám lính đang muốn chụp hoa: “!!!”
Lại nữa rồi! Tuyệt đỉnh Kung Fu Phương Đông!
Hắc Đào ôm bó hoa vào trong lòng nguc, trên đầu thì đội mạng che mặt trắng không biết lấy của Rudy từ lúc nào, tuy rằng trên người không mặc váy cưới nhưng thoạt nhìn qua thì dáng vẻ vẫn rất giống như cảnh Rudy vừa cầu hôn lúc nãy.

Sau đó Hắc Đào trang trọng quỳ xuống, giơ bó hoa lên trước mặt Bạch Liễu mới bị y cưỡng ép kéo qua.

Bạch Liễu mặt không cảm xúc nhìn y, cũng không có động tác gì.

Bị Bạch Liễu lạnh nhạt cắt ngang kịch bản cầu hôn của mình, Hắc Đào khựng lại một chút, y nhớ lại câu nói mở đầu trong màn cầu hôn của Rudy: “Này, mặc dù anh ăn mặc hơi kỳ lạ một chút, nhưng em cũng không nên có vẻ mặt vậy chứ?”
Bạch Liễu: “…”
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui