Rudy trên sân khấu chụm tay lại thành loa, cười lớn: “Bạch Liễu! Đồng ý đêeee!”
“Cậu ta vừa mượn váy cưới của tôi đấy!” Rudy cười đến chảy cả nước mắt, “Tôi không cho mượn, chỉ đưa mạng che mặt cho cậu ta, thế mà cậu ta lại còn định nhào tới cướp váy cưới của tôi, thiếu điều muốn rách bươm luôn rồi này!”
Alex đột nhiên ngẩng đầu lên, cậu ta mơ mơ màng màng ôm eo Rudy, nghiêm túc nhìn quanh quất: “—— Ai muốn xé áo cưới của Rudy đâu!”
Rudy cười sằng sặc, cúi đầu hôn Alex.
Alex say khướt được hôn thì im thin thít, ánh mắt Rudy tỏa sáng lấp lánh nhìn Bạch Liễu, bên trong tràn đầy chân thành tha thiết hiền hòa và chúc phúc.
“Đồng ý cậu ta đi, Bạch Liễu, hai người thật sự yêu nhau mà.”
Nụ cười hạnh phúc của Rudy ẩn chứa một nỗi buồn lặng lẽ:
“Đừng đợi người yêu của cậu chết đi rồi mới thấy hối tiếc, mỗi giây phút các cậu ở bên nhau đều rất quý giá.”
Hắc Đào quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu cầm bó hoa, háo hức chờ đợi câu trả lời của Bạch Liễu.
Đám đông xung quanh nhảy nhót một cách vô nghĩa, vung vẫy tay, cười toe toét, mở hết chai sâm panh này đến chai rượu khác, bọt rượu sủi tăm ngọt ngào và say sưa bay khắp phòng, vô số pháo hoa rơi trên mái nhà tạo thành những mảnh vỡ vàng óng, tiếng cười ngoài cửa sổ vang vọng xuyên qua bầu trời đêm.
Có một vài mảnh nhỏ lấp lánh rơi trên tóc của Hắc Đào.
Bạch Liễu cụp mắt xuống, hắn vươn tay nhẹ nhàng lấy đi những mảnh vụn, sau đó gạt tóc mái trước trán của Hắc Đào.
Đôi mắt dưới mái tóc đen tuyền, trong sáng, hoàn toàn phản chiếu bóng ngược của Bạch Liễu, như thể chỉ nhìn thấy Bạch Liễu trong thế giới ồn ào này.
“Em có bằng lòng lấy tôi không?” Hắc Đào nghiêm túc hỏi, y nâng bó hoa lên sát dưới mũi Bạch Liễu.
Bạch Liễu hé môi, có rất nhiều điều muốn nói, muốn hỏi.
Nhưng hắn lại chẳng thốt lên nổi một lời.
Bởi vì người hắn muốn hỏi không nhớ gì, không hiểu gì, thậm chí ngay cả Bạch Liễu cũng không chắc người mất đi ký ức trước mặt chính là Tawil trong trí nhớ của hắn.
Thoại nhìn, bọn họ rất khác nhau.
Nhưng Hắc Đào luôn mang lại cho Bạch Liễu một cảm giác ….
thân thuộc khó tả, đủ để hắn biết rằng Hắc Đào chính là người đó.
NPC Edmund của trò chơi trước đã nói với Bạch Liễu rằng, con người không phải là vật chứa được tạo thành từ trí nhớ và da thịt, có thứ gì đó cao hơn cấp độ này trong cơ thể mọi người để phân biệt họ với những con quái vật giống hệt mình.
Đó chính là tình yêu.
Vì vậy, ngay cả khi cơ thể và trí nhớ hoàn toàn khác nhau, tình yêu vẫn tồn tại.
Bạch Liễu không tin câu nói này, nhưng hắn không hiểu tại sao trước đó Hắc Đào lại có thể tìm thấy mình từ nhiều 【 Bạch Liễu 】như vậy.
Không hiểu sao lúc này hắn rất muốn cầm lấy bó hoa ấy.
Rõ ràng đây chỉ là một trò chơi.
Bạch Liễu bình tĩnh nhìn xuống Hắc Đào đang quỳ trên mặt đất hỏi: “Tại sao lại muốn kết hôn với tôi?”
Hắc Đào nói, “Tôi mong em đừng chán ghét tôi.”
Bạch Liễu dễ dàng hiểu được logic của Hắc Đào, hai mắt khép hờ: “… tại sao lại mong tôi đừng chán ghét anh?”
“Có rất nhiều người chơi ghét anh, chẳng lẽ anh phải kết hôn với tất cả bọn họ để bọn họ đừng ghét anh nữa à?”
Hắc Đào khựng lại, y cau mày lắc đầu: “Họ vẫn luôn chán ghét và sợ hãi tôi.”
“Tôi không muốn kết hôn với họ.”
Bạch Liễu ôn hòa hỏi: “Nếu anh muốn kết hôn với người chán ghét anh, vậy tại sao không chọn lựa những người khác?”
“Bọn họ sợ anh, sẽ dễ dàng đồng ý với yêu cầu của anh, họ cũng sẽ không đối nghịch lại anh như tôi, hoặc thậm chí làm tổn thương anh hết lần này đến lần khác.”
Hàng mi dài của Bạch Liễu buông xuống, giọng nói nhẹ nhàng đến mức khó có thể nghe thấy: “… Tôi chưa bao giờ là lựa chọn tốt nhất của anh.”
“Tôi vẫn luôn … hại chết anh.”
“Em không hại chết tôi.” Hắc Đào trực tiếp nhìn hắn, “Nếu một ngày tôi chết thì nhất định là tôi lựa chọn cái chết đó.”
Bạch Liễu thở chậm lại: “… có rất nhiều lựa chọn, tại sao phải chọn tôi chứ?”
—— Cho dù đã chết hai lần vì em, anh vẫn lựa chọn em.
Đôi mắt Hắc Đào phản chiếu ảnh ngược Bạch Liễu, giọng điệu của y bình thản và nghiêm túc: “Bởi vì em không giống những người khác.”
Bạch Liễu hỏi: “Không giống chỗ nào?”
Hắc Đào suy nghĩ hồi lâu mới đưa ra câu trả lời: “Họ có thể ghét tôi, nhưng tôi không muốn em ghét tôi.”
Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu, hắn cười nhẹ, nhướng mi: “Tại sao tôi không thể ghét anh?”
Hắc Đào im lặng một hồi: “… Tôi không biết, tôi chỉ là không muốn em chán ghét tôi.”
Vẻ mặt Bạch Liễu bất giác dịu đi: “Không có lý do cũng giống như là tôi ghét anh phải không?”
Hắc Đào hạ giọng như thể có chút phiền muộn: “… ừm.”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi! Đồng ý đi!”
Tiếng hò hét càng lúc càng lớn, đám binh sĩ mặt mày đỏ bừng vì uống rượu hét ầm lên như đang đe dọa Bạch Liễu, nhưng họ lại vui vẻ cười nói, háo hức muốn xem biểu hiện của Bạch Liễu.
“Hắc Đào, người ta sẽ không bao giờ kết hôn với người mà họ ghét.” Bạch Liễu nhẹ nhàng nói, “Điều này không phù hợp với logic của người bình thường.”
Hắc Đào vẫn quỳ không nhúc nhích, như thể câu nói của Bạch Liễu đã phá hỏng logic cầu hôn của y khiến y phải ngẫm nghĩ lại về điều đó.
Theo suy nghĩ của y, hai người ghét nhau có thể kết hôn, sau khi kết hôn rồi thì bọn họ sẽ không ghét nhau nữa, nhưng mối quan hệ nhân quả Bạch Liễu vừa nói đã bị đảo ngược, bởi thế khiến cho Hắc Đào khựng lại không biết làm gì tiếp theo.
Hình như không phải như những gì y nghĩ.
Ánh mắt Bạch Liễu rơi vào bó hoa trong tay Hắc Đào, dường như hắn đang nói với chính mình, “Nhưng hiện tại cả anh và tôi đều đã say.”
“Vì vậy, chúng ta có thể làm chút chuyện phi logic cũng được.”
Bạch Liễu đưa tay cầm lấy bó hoa Hắc Đào, mỉm cười với Hắc Đào chưa kịp phản ứng:
“Tôi đồng ý.”
Rudy nhét ngón trỏ và ngón cái vào miệng, cười điên cuồng và huýt sáo: “—— bây giờ chú rể có thể hôn chú rể!”
Bạch Liễu cầm bó hoa chậm rãi đi tới gần Hắc Đào, hắn hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt của Hắc Đào.
Những đốm pháo hoa vàng rực rỡ rơi lả tả từ trên không trung, những người đến từ một đất nước xa lạ mà họ không quen biết giơ những chai bia rỗng lên gõ vào nhau hỗn loạn, lắc lư đầu và hòa theo nhịp điệu của khúc quân hành hôn lễ, trong một góc quán bar tối tăm phía xa, một người đàn ông mặc váy cưới và chú rể say xỉn đang hôn nhau say đắm.
Trước khi Bạch Liễu nhảy ra khỏi máy bay, hắn chưa bao giờ tưởng tượng ra cảnh mình sắp kết hôn.
Bạch Liễu cứ nghĩ rằng, khung cảnh đám cưới của một con quái vật như mình thì chắc phải kỳ quái và không ai tham gia cả, nhưng kỳ lạ là hắn lại tưởng tượng hôn lễ của mình và Tawil lại giống như những gì mà tất cả những người bình thường trên thế giới này khao khát.
Th0 tục, vui nhộn, được chứng kiến bởi một đám đông người lạ mà họ chỉ mới vừa quen biết, sau đó họ cùng nhau cắt bánh và hứa hẹn với nhau trong khung cảnh náo nhiệt —— chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.
Cho đến khi cái chết chia lìa chúng ta.
Bạch Liễu nghĩ rằng sau này, sau khi tìm thấy Tawil … có lẽ anh ấy có thể … có thể chấp nhận một đám cưới.
Bây giờ hắn lại hiểu được rằng, mặc dù nó cũng khá giống với những gì mà hắn tưởng tượng nhưng lại cũng có đôi chút khác biệt.
Mỗi lần đều như thế, hắn gặp đủ thứ mọi chuyện xui rủi, và rồi người đó xuất hiện, người đó sẽ luôn cố gắng hết sức, tận dụng lợi thế của cả thế giới, để mang đến cho Bạch Liễu những gì hắn muốn bằng nhiều cách kỳ lạ khác nhau.
——Một cuốn truyện rách nát được được chắp vá lại, một con búp bê Slenderman không có khuôn mặt.
Một hôn lễ sau khi chia ly.
Người đó đã vụng về an ủi hắn, tặng Bạch Liễu món quà mà hắn mong muốn nhất để hắn vui vẻ.
Cho dù cái giá phải trả của món quà này là hy sinh mạng sống của chính mình.
Nhạc nền nhẹ nhàng được phát trong quán rượu.
Mọi người ôm nhau thành từng cặp và nhảy múa xung quanh.
Đèn mờ đi, chỉ có thể nhìn thấy những bóng người mờ mờ ảo ảo.
Bạch Liễu khoanh tay ôm gáy của Hắc Đào, dựa vào cằm y, đôi mắt hắn khẽ chớp.
Hắc Đào bị Bạch Liễu giữ chặt gáy quay đầu lại nhìn động tác của Rudy và Alex, hai người đang ôm nhau ở trung tâm của sàn nhảy.
Y chưa bao giờ kết hôn, y cần ai đó làm mẫu cho mình để rút kinh nghiệm.
Rudy lắc lư quanh vai Alex, họ hôn nhau không ngừng, tay Alex đã luồn vào vạt váy cưới của Rudy.
Hắc Đào đảo mắt qua lại giữa Rudy và Bạch Liễu, rồi y ghé vào tai Bạch Liễu, ngập ngừng hỏi, “—— bây giờ tôi hôn em nhé?”
Y vẫn nhớ việc lần trước mình thản nhiên hôn Bạch Liễu khiến người này tức giận.
“Người ta không hôn người mình ghét, Hắc Đào.” Bạch Liễu không nhìn lên, nhẹ nhàng trả lời.
“Nhưng chúng ta đã kết hôn rồi.” Hắc Đào tự tin trả lời, “Những người đã kết hôn thì nên hôn nhau”.
Hắc Đào cảm giác Bạch Liễu đang dựa vào vai mình dường như cười khúc khích một tiếng.
Sau đó Bạch Liễu nói: “Trước đó không phải anh hỏi tôi muốn chán ghét anh bao lâu à?”
Hắc Đào nhanh chóng hỏi: “Bao lâu?”
Bạch Liễu ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên một tầng lam quang như sóng, nụ cười trên mặt vừa thuần khiết vừa trong trẻo, lại ẩn chứa một chút lém lỉnh.
“—— mãi mãi, tôi sẽ mãi mãi chán ghét anh.”
Hắc Đào dừng động tác của mình, y cố gắng biện minh: “Chúng ta kết hôn rồi thì phải hôn nhau, nếu em còn chán ghét tôi thì ——”.
Bạch Liễu rũ mắt, hắn kéo Hắc Đào xuống, nhắm mắt hôn y.
Hôn xong, Hắc Đào nhìn Bạch Liễu chằm chằm: “Em nói là ghét tôi, nhưng lại chủ động hôn tôi.”
Hắc Đào không thể hiểu được chuyện mâu thuẫn như vậy, y hoang mang buồn bực: “Sao em lại làm vậy?”
“Bởi vì tôi say.” Lần này Bạch Liễu không nhắm mắt, lại dán sát người hôn một lần nữa, “—— Lúc say, tôi có thể kết hôn với người tôi ghét, cũng có thể hôn người tôi ghét.”
Hắn nhắm mắt, bình thản hôn Hắc Đào.
“Tôi đồng ý ở bên cạnh người tôi ghét mãi mãi, cho đến khi cái chết chia cắt chúng tôi một lần nữa.”
P/S: Kết hôn roài – từ chương này đổi xưng hô Hắc Đào – Bạch Liễu là tôi – em nhé
Bạch Liễu – Hắc Đào thì vẫn tôi – anh do Hắc Đào vẫn chưa lấy lại ký ức
Bạch Liễu – Tạ Tháp ( Tawil) = em – anh vì họ đã tỏ tình với nhau rồi.
- -----oOo------.