Bách Gia Mộc buột miệng: “Sao đột nhiên lại đoán mệnh cho Bạch Liễu?!”
“Đoán mệnh cái gì!” Nghịch Thần tức giận đáp trả, “Kỹ năng của tôi gọi là 【 Lắng nghe lời Thần 】, khác với đoán mệnh, hiểu không!”
“Cũng giống nhau còn gì.” Một đồng đội Danh Sách Sát Thủ bên cạnh háo hức tiến lại gần, “Anh tiên tri được gì vậy?”
Ánh mắt Nghịch Thần ngưng lại, anh ta cười cười: “Tiên tri được sự ra đời của một vị thần mới.”
Bách Gia Mộc lập tức nghĩ đến nhóm người bản xứ thích nuôi rắn và thái độ kỳ lạ của họ đối với Bạch Liễu, cậu nhóc cau mày: “Ý của anh là Bạch Liễu sẽ trở thành vị thần mới của dân bản xứ trong phó bản này à?”
Nghịch Thần quay đầu lại, trong giọng nói không hề có chút cảm xúc nào: “Có thể nói như vậy.”
“Tuy nhiên nguồn gốc của các vị thần đều giống nhau, Bạch Liễu được lựa chọn trong phó bản này chứng tỏ hắn cũng đã được chọn trong tất cả các phó bản khác, vì vậy hắn sẽ luôn gặp vị thần cũ … NPC thần cấp.”
Nghịch Thần im lặng một lúc: “Tà thần muốn Bạch Liễu làm người kế vị, gã đang cố ý xui khiến Bạch Liễu giết NPC thần cấp.”
Bách Gia Mộc nhíu mày, “Ý của anh là?”
Nghịch Thần quay mặt lại, cười tủm tỉm: “Tôi cũng không hiểu rõ lắm, chỉ có thể thấy được những thứ mà thần cho phép thôi, lời tiên tri là như thế đấy.”
“Ngay cả một nhà tiên tri như tôi đôi khi cũng không biết những gì mình tiên tri có đúng không, hay liệu các vị thần cố tình giáng xuống những lời đó để làm tôi phán đoán sai lệch.”
Bách Gia Mộc càng nghe càng bối rối, lông mày gần như nhíu lại: “Ý anh là thần nói dối?”
Nghịch Thần lắc đầu: “Cậu cũng biết kỹ năng thân phận của tôi rồi đó, tương tự như một thẩm phán tôn giáo, kỹ năng của tôi là tiếp thu thần dụ của thần về tương lai và dùng thần dụ này để phán xét mọi người.”
“Thần dụ tuyệt đối chân thật, thần nhìn thấy những gì sẽ xảy ra trong tương lai của tất cả mọi người.”
Bách Gia Mộc càng nghe càng bối rối: “Vậy thì tại sao…”
Nghịch Thần khẽ rũ mắt xuống, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, lúc mở miệng đột ngột chuyển chủ đề, “Cậu có biết làm thế nào để lừa gạt người khác một cách hoàn hảo mà không cần phải nói dối không?”
Bách Gia Mộc ngẩn người: “Làm như thế nào?”
Nghịch Thần nhướng mắt nhìn Bách Gia Mộc, trên mặt nở nụ cười rất kỳ quái: “Đó là chỉ nói với họ một vài sự thật mà thôi.”
“Thần dụ chính là là đại diện hoàn hảo cho tư duy lừa gạt người khác như vậy.”
Mưa càng lúc càng nặng hạt, mùi khét lẹt của lửa bốc ra từ rừng rậm.
Từ phía hồ đi vào trung tâm lãnh địa dân bản xứ có một cái lều được dựng lên từ một đống rơm rạ rễ cỏ và lá bản to, dưới lều là một bức tượng thần bằng gỗ cao gấp đôi hai người thường, giữa mày và trên trán bức tượng được vẽ bằng một loại sơn dầu màu đỏ thực vật.
Xung quanh bức tượng được đặt sáu ngọn đuốc, trong thời tiết mưa gió bão bùng như vậy, ngọn lửa không những không tắt mà ngày càng bùng cháy cao hơn.
Những người bản xứ phủ đầy sơn đỏ trên người, nhảy múa xung quanh bức tượng thần và sáu ngọn đuốc, đập vào đầu gối của họ theo một quy luật kỳ quái nào đó, miệng ngân nga một giai điệu âm trầm không rõ là gì.
Một người đàn ông quỳ rạp tay chân trong bùn trước bức tượng, cứ mặc cho nước mưa ào ạt cọ rửa thân thể của mình, trong miệng không ngừng cầu nguyện:
“Thần linh ơi, ngài đã ban cho chúng con những vùng đất rộng lớn, những cơn mưa dồi dào, báo trước kẻ thù và nguy cơ cho chúng con biết, ban cho chúng con hồ tử thần Pluto làm bến cảng để phòng thủ, trước khi kẻ thù tấn công chúng con, ngài giáng xuống cơn mưa giúp chúng con chống trả.”
“Chiến thắng sẽ là của chúng con, bởi vì thần đã báo trước tất cả những điều này.”
“Ngài đã từng giáng xuống thần dụ nói với chúng con rằng, cách duy nhất để thoát khỏi những kẻ lạ mặt độc ác chiếm đất của chúng con, bắt chúng con làm nô lệ là phải giết tên giám đốc nhà máy.”
Người đàn ông quỳ trên mặt đất chậm rãi ngẩng đầu lên, tựa hồ sợ xúc phạm đến bức tượng gỗ, ngẩng đầu cuồng nhiệt nhìn bức tượng:
“Con cũng đồng ý với ngài, tên giám đốc nhà máy kia quả thực là một kẻ xa lạ đáng khinh bỉ và vô liêm sỉ, bộ dạng đạo đức giả làm mê hoặc chúng con!”
“Chúng con đã giành lại tự do dưới sự chỉ dẫn của thần dụ, tiếp theo chính là giành chiến thắng trong cuộc chiến này.
Thần linh ơi, xin hãy cho chúng con biết, hãy nói với những tín đồ yếu đuối và ngoan đạo của ngài, chúng con phải làm gì?”
“Con sẽ cung phụng cho ngài lễ vật mà ngài yêu thích nhất, dục v0ng và thống khổ của chúng con!”
Sau khi nói xong, người đàn ông bò vào lều áp tai xuống đất như thể đang nghe thần dụ của thần, thỉnh thoảng còn nghiêm túc gật đầu đáp lại cứ như thực sự nghe thấy thứ gì đó.
Những người bản xứ khác nín thở chờ đợi.
Một lúc sau, người đàn ông cẩn thận bước ra khỏi nhà lều, lão ta đứng đó, đôi mắt lấp lánh, trong giọng nói lộ ra sự hằn học không che giấu:
“Thần nói, hãy giết Rudy và tên chỉ huy mới, đưa tôi lên lại vị trí chỉ huy, thần sẽ ban cho chúng ta tất cả những gì chúng ta từng có.”
“Mọi thứ sẽ trở lại bình yên.”
Trên thuyền nhỏ.
Bách Gia Mộc còn đang suy nghĩ về chuyện Nghịch Thần vừa nói, không khỏi thắc mắc: “Cho dù thần dụ có tính lừa gạt người khác, nhưng không phải anh đã nói, trừ anh ra thì có rất ít người có thể nghe được thần dụ hay sao?”
Bách Gia Mộc không tin vào tôn giáo, luôn giữ một thái độ nghi ngờ với tất cả các loại thần thánh, nhưng có thể nói là khá tốt đối với Nghịch Thần.
“Có phải ý cậu muốn hỏi là tại sao một NPC trong phó bản cũng có thể nghe thấy thần dụ phải không?” Nghịch Thần ngồi ở mép thuyền vung vẩy mái chèo, anh ta mỉm cười nhìn lại Bách Gia Mộc, “Người thường có thể nghe thấy thần dụ hay không tùy thuộc vào mức độ dục v0ng nội tâm của người đó.”
“Nói cách khác, đa số những lời thần dụ mà một người có thể nghe được từ thần chính là điều mà anh ta muốn nghe thấy, phù hợp với dục v0ng của chính anh ta.”
“Các trường hợp nghe được thần dụ trong lịch sử hầu hết đều là do người ta dùng thần thánh ngụy trang để hãm hại người khác hoặc củng cố địa vị của mình mà thôi.”
Nghịch Thần thu hồi ánh mắt: “Nhưng cũng không loại trừ một số người thực sự có thể nghe được thần dụ, thần rất thích đưa ra gợi ý cho những người có dục v0ng mạnh mẽ, sau đó sử dụng những người này để làm rối loạn thế giới, cuối cùng là dựa vào họ để kiểm soát thế giới.”
“Thần không muốn nhìn thế giới hòa bình, bởi vì nếu như thế thì ngài không có giá trị tồn tại.”
Mấy thành viên của Danh Sách Sát Thủ muốn nghe chuyện phiếm đều nghiêng người ngồi xổm bên cạnh Nghịch Thần, chiếc thuyền gỗ nhỏ lệch hẳn sang một bên.
Nghịch Thần nhanh chóng đưa chân giữ lại mép thuyền bên kia, ổn định lại con thuyền, bất đắc dĩ nói: “Các cậu không giúp tôi chèo còn chưa tính, bây giờ lại còn muốn làm lật thuyền nữa hay gì? Các cậu là nằm vùng dân bản xứ phái đến để ám sát tôi phải không?”
Đám đội viên trịnh trọng gật đầu: “Không phải là không có khả năng, phe truyền thống đang có lợi thế trò chơi, chúng tôi bắt anh làm chiến lợi phẩm đầu hàng bên đó nhỡ đâu trực tiếp được vượt cửa luôn thì sao.”
Nghịch Thần: “…”
Tôi cực như trâu chó để đưa cái đám quỷ này vượt cửa trò chơi là vì cái gì đây?
Đám đội viên Danh Sách Sát Thủ cười hì hì, bọn họ đều biết mình vào phó bản này chỉ để dạy cho Hắc Đào một bài học mà thôi.
Bách Gia Mộc cầm lấy mái chèo của Nghịch Thần, tò mò hỏi: “Có nhiều lúc dục v0ng của tôi rất mãnh liệt cũng đâu có nghe được thần dụ gì đâu nhỉ.”
Nghịch Thần liếc xéo cậu nhóc: “Cậu còn trẻ, h4m muốn của cậu mãnh liệt được đến bao nhiêu chứ.”
Một thành viên trong nhóm bên cạnh trêu chọc: “Ôi, mấy người trẻ tuổi đó nha, Bách Gia Mộc, có phải mỗi ngày lúc con tỉnh dậy là có dục v0ng mãnh liệt nhất đúng không?”
Bách Gia Mộc thẹn quá hóa giận: “Bách Dật, đừng ỷ cậu là cậu của con mà nói lung tung! Cẩn thận con xắt cậu ra thành từng miếng rồi cho cá ăn đấy!”
Bách Dật sờ mũi, lè lưỡi rồi im bặt.
Bách Gia Mộc nhìn Nghịch Thần, lỗ tai đỏ bừng, hung hăng phản bác: ” “Bạch Liễu vẫn còn trẻ đó thì sao? Không phải anh bảo hắn được thần chọn làm người kế vị đó sao? Vậy thì dục v0ng của hắn mãnh liệt đến thế nào chứ? Chẳng lẽ sáng nào thức dậy hắn cũng “lên” không xuống nổi à!”
Bách Dật bên cạnh sâu kín vặn lại: “Tất nhiên là không rồi, hắn và Hắc Đào đã kết hôn, cho nên đợi đến buổi tối có Hắc Đào thì hắn mới “lên” chứ.”
Bách Gia Mộc: “…”
Nghịch Thần: “…”
Một lúc sau, Bách Dật sờ sờ cằm, trầm ngâm nói thêm: “Nhưng mà nếu Bạch Liễu có h4m muốn mãnh liệt thì sáng tranh thủ ứ ừ một tí cũng được, mà cũng có thể là từ sáng đến tối …
Bách Gia Mộc vô cảm giơ mái chèo lên quất một phát vào mông Bách Dật, hất văng anh ta xuống nước.
Bách Dật nhanh chóng ló đầu lên khỏi mặt nước, anh ta ủy khuất nhìn Bách Gia Mộc: “Sao con lại đánh cậu chứ? Có phải là cậu nói đâu, Bạch Liễu tự mình nói đấy thôi, hắn bảo hắn và Hắc Đào sử dụng 18 hộp bao cao su trong một đêm —— ục ục!!”
Bách Gia Mộc đứng dậy bước lên mạn thuyền, tức giận dùng mái chèo đè lên đầu Bách Dật: “Cậu thôi ngay đi, con vẫn chưa thành niên đâu!”
Bách Dật gào lên: “Bách Gia Mộc, con chưa thành niên kệ con, cậu cứ kể chuyện vàng đấy thì làm sao! Một tháng nữa con cũng đủ tuổi rồi!”
“Người trưởng thành phải có màu vàng tự do ——!! Ục ục ——! Hắc Đào đã kết hôn rồi, chẳng lẽ con không chấp nhận sự thật là y đã có đối tượng và cuộc sống t1nh dục sao! Ục ục ——!!”
(*): chuyện vàng: chuyện khiêu dâm, truyện hài tục tĩu
Bách Dật lớn tiếng nhấn mạnh: “Con chính là không cam lòng làm cẩu FA cuối cùng còn sót lại trong đội thôi, ngay cả thẳng nam sắt thép Hắc Đào còn tìm được vợ sớm hơn con …”
Bách Gia Mộc đỏ bừng từ tai đến cổ, cậu nhóc hung hăng dùng mái chèo tát hai cái vào mặt Bách Dật.
Bách Dật choáng váng ngã ra sau, hai mắt nổ đầy sao, bọt khí trên mặt nước dần dần biến mất.
Bách Gia Mộc hít sâu hai hơi, sau đó mặt đỏ bừng, ánh mắt dữ tợn, rất bình tĩnh ngồi xuống, đối mặt với Nghịch Thần: “Tôi hoàn toàn, chắc chắn, khẳng định không hề ngại khi trở thành người đàn ông FA cuối cùng trong Danh Sách Sát Thủ, anh đừng nghe cậu ấy nói bậy bạ.”
Nghịch Thần bình tĩnh làm lơ vết máu trên mái chèo, giơ ngón tay cái lên: “Đại nghĩa diệt thân, làm tốt lắm.”
- -----oOo------.