Lúc một Rudy vừa nhấc súng lên để bắn họ, Đường Nhị Đả đã giơ tay chặn lại, hét to: “Cúi xuống, chạy!”
“Vô ích thôi.” Bạch Liễu nhìn về phía cuối làn sương, “Không gian nơi đây liên kết chặt chẽ với nhau, hiện tại tất cả đều đã sát nhau lắm rồi, chúng ta chạy không thoát.”
Đường Nhị Đả nhìn theo tầm mắt của Bạch Liễu, vẻ mặt căng thẳng.
Phía cuối sương mù thấp thoáng một bảng chỉ đường, trên đó thủng một lỗ tươi mới hãy còn bốc khói nhè nhẹ, Đường Nhị Đả vừa mở súng, bên cạnh bảng chỉ đường liền xuất hiện ba bóng người hai lớn một nhỏ, chính là bọn họ.
“Phải giải mã trước rồi mới có thể ra khỏi đây.” Bạch Liễu quay lại nhìn đám cô dâu cương thi đang tiến lại gần, “Đường Nhị Đả, anh cố chịu đựng thêm chút nữa.”
Đường Nhị Đả giơ tay gạt súng của hai cô dâu cương thi, nắm lấy súng của cô dâu cương thi thứ ba, xoay nó lại, dùng sức bắn vào miệng đối phương tóe máu rồi quay đầu lại hỏi Bạch Liễu ở phía sau: “Câu đố ở đâu?”
Bạch Liễu chỉ vào bảng chỉ đường bên cạnh: “Chính là cái này.”
“Này là câu đố gì?” Đường Nhị Đả vặn gãy cổ của một Rudy, lau vết máu văng trên mặt, nghi ngờ hỏi.
Ánh mắt Bạch Liễu dừng lại trên bảng chỉ đường, trên đó có tám bảng chỉ dẫn đến trại tuyển binh, quán rượu, trại huấn luyện, lối ra thị trấn, văn phòng đăng ký, nhà ga, phương hướng chiến trường và nghĩa trang công cộng.
Lưu Giai Nghi nhanh chóng nhìn lướt qua: “Hướng dẫn địa điểm thế thôi nhưng dù đi hướng nào cũng bị quay về nơi ban đầu, chỉ có thể ra ngoài nếu đi đúng với một tuyến đường đặc biệt nào đó.”
“Nhưng có đến tám hướng đi, kết hợp lại cũng ra quá nhiều tuyến đường.” Lưu Giai Nghi cau mày nhìn Bạch Liễu, “Anh có manh mối gợi ý nào không?”
Bạch Liễu liếc nhìn Đường Nhị Đả đang tả xung hữu đột: “Không phải đã có sẵn manh mối cho chúng ta rồi sao?”
Lưu Giai Nghi quay đầu lại nhìn đám Rudy: “Đám Rudy là zombie được mai táng, chúng đến từ nghĩa trang!”
“Ừhm, nhóm Rudy này đi từ nghĩa trang xuyên qua rào chắn quỷ đánh tường.” Bạch Liễu nhìn lại bảng chỉ đường, “Chúng nó đã trở thành zombie mà vẫn có thể xuyên qua được chứng minh tuyến đường phải rất quen thuộc với chúng.”
Lưu Giai Nghi từ đầu đến giờ chỉ ở hội Chữ Thập Đỏ, không hiểu biết về NPC Rudy lắm, nghe Bạch Liễu phân tích xong thì dứt khoát nói: “Chuyện này em không rành lắm, em đi giúp Đường Nhị Đả đây, anh mau giải quyết đi.”
Nói xong thì cầm hai bình thuốc giải chạy đến bên cạnh Đường Nhị Đả, đá văng một khẩu súng từ phía sau gã.
Súng cướp cò, Bạch Liễu nghiêng người né tránh, nhưng mắt vẫn dán vào bảng chỉ đường.
Nếu bảy ngày chiến tranh là một vòng tuần hoàn thì những Rudy đã chết này chỉ nhớ đến những con đường mà anh ta đã đi qua lúc còn sống, ngày hôm sau Rudy đã đào tẩu, vì vậy điểm bắt đầu chính là con đường Rudy đã đi trong ngày đầu tiên.
Mà ngay từ ngày bắt đầu Rudy và hắn vẫn cùng nhau hành động.
Lần đầu tiên bọn họ gặp được Rudy là ở —— Bạch Liễu dời tầm mắt, nhìn về phía tấm bảng chỉ dẫn đầu tiên: “Phương hướng chiến trường.”
Đường Nhị Đả đã tịch thu hết súng ống của lũ quái vật, gã dùng hai tay nâng vai Lưu Giai Nghi lên chạy về phía chiến trường, quay đầu lại khàn giọng nói: “Sau đó thì sao? Bạch Liễu, đám zombie này càng ngày càng nhiều, cậu tìm nhanh lên!”
Bạch Liễu lưu loát nói địa chỉ tiếp theo: “Vị trí thứ hai là nhà ga xe lửa, thứ ba là văn phòng đăng ký, thứ tư là trại tuyển binh, thứ năm là quán rượu, và thứ sáu là trại huấn luyện.”
Đường Nhị Đả khẩn trương hỏi: “Thứ bảy và thứ tám đâu!”
Đôi mắt Bạch Liễu quét qua quét lại giữa 【lối ra thị trấn】 và 【nghĩa trang công cộng】, hắn và Rudy chưa từng đến hai nơi này nên không biết trình tự.
Nhưng đây là những xác chết, điểm cuối cùng của những xác chết phải là nghĩa trang.
Bạch Liễu im lặng một chút, sau đó nói tiếp: “Thứ bảy là lối ra thị trấn, và thứ tám là nghĩa trang.”
Đường Nhị Đả bước về hướng nghĩa trang, sau đó nhìn sương mù bất động phía sau, bối rối nhìn Bạch Liễu: “Sao vẫn không được? Tôi đi sai đường à?”
Lưu Giai Nghi vùng tay Đường Nhị Đả ra, người này chạy quá nhanh làm cô bé chóng hết cả mặt mày, cũng chưa kịp khuyên can, lúc này thở hổn hển một hơi mới nói: “Chú đi ngược rồi, bọn này đến từ nghĩa trang, chúng ta phải đi ngược lại với hướng của nghĩa trang.”
Đường Nhị Đả: “…”
Đường Nhị Đả sững sờ liếc nhìn Bạch Liễu: “Nhưng Bạch Liễu bảo là…”
Bạch Liễu cười vô tội nhìn gã: “Tôi tưởng là anh biết phải đi ngược lại rồi chứ, này dễ đoán quá mà.”
Đường Nhị Đả: “…”
“Tôi đã nói với chú là Bạch Liễu chỉ đang giỡn chơi thôi, chú còn tin anh ấy sao?” Lưu Giai Nghi nóng nảy lắc tay, “Đi thôi, chú ngốc.”
Quả nhiên đi ngược về sau thoát ra rất dễ dàng, Bạch Liễu lướt qua vùng sương mù trước mặt, đột nhiên trong tầm mắt xuất hiện bóng người.
Đường Nhị Đả theo bản năng rút súng hoa hồng ra, kết quả mới được nửa chừng thì “bốp” một tiếng, roi đen từ trong sương mù vút ra quất vào tay gã.
Đường Nhị Đả thu hồi vũ khí kỹ năng của mình, ngập ngừng hỏi, “Hắc Đào?”
Hắc Đào từ trong sương mù đi ra, tay trái cầm roi, lạnh lùng nhìn Đường Nhị Đả: “Không phải đã dặn anh không được tùy tiện dùng súng sao?”
Đường Nhị Đả không thể không “= =” một lúc.
Thế quái nào mà Hắc Đào không cho phép người khác sử dụng kỹ năng và vũ khí của họ chứ?
Bạch Liễu liếc mắt qua Hắc Đào: “Đừng tùy tiện đánh đội viên của tôi.”
Hắc Đào ừ một tiếng, lập tức quay sang Đường Nhị Đả nói, “Tôi xin lỗi.”
Lưu Giai Nghi bên cạnh nhẹ giọng lẩm bẩm, “Một câu xin lỗi là xong chuyện à?”
Hắc Đào bình tĩnh liếc nhìn Lưu Giai Nghi, không chút do dự giơ roi lên đánh vào mu bàn tay mình, hỏi: “Bây giờ thì được chưa?”
Lưu Giai Nghi: “…”
Đường Nhị Đả: “…”
Vậy mà cũng nghiêm túc so đo với một cô bé tám tuổi, lại còn dùng cách ấu trĩ như vậy nữa…
Bạch Liễu lên tiếng ngăn cản: “Được rồi, anh tìm được manh mối gì rồi?”
Hắc Đào quay lại nhìn Bạch Liễu: “Tôi tìm thấy một người phụ nữ trong nghĩa trang.”
“Phụ nữ?” Bạch Liễu cao giọng, “Ai?”
Hắc Đào nhìn thẳng Bạch Liễu: “Vị hôn thê trước đây của Alex.”
Hắc Đào dẫn nhóm Bạch Liễu băng qua màn sương mù rộng lớn đến một thị trấn mới.
Dùng từ mới thì cũng không chính xác lắm, nói đúng ra là một thị trấn “cũ kỹ” thì chính xác hơn.
Thị trấn biên giới vốn nhộn nhịp và ồn ào đã trở nên phủ đầy bụi cũ, những tấm bảng hiệu bằng gỗ đã đổ nát, chữ viết trên đó mờ mịt không còn rõ ràng, những chiếc lều xếp chồng lên nhau trong trại huấn luyện bị chôn vùi dưới nhiều tòa nhà công nghiệp cũ, cánh cửa đặt giá đựng tờ khai đăng ký đã hoen gỉ từ lâu và bị vứt sang một bên.
Quán rượu thì không thấy đâu cả.
Tại vị trí của quán rượu là một cửa hàng tạp hóa đã đóng cửa từ lâu, ngày đóng cửa được ghi cách đây ba mươi năm.
Mặt đất ngổn ngang những mảnh giấy vụn, tấm biển quảng cáo nhựa, và một số đĩa vinyl vụn.
Bạch Liễu quay đầu nhìn lại, khu rừng nhiệt đới chiến trường xanh um rậm rạp đã biến mất, thay vào đó là một nhà máy khổng lồ, tấm biển đổ nát bên cạnh có ghi 【 Nhà sản xuất nguyên liệu rừng nhiệt đới, cơ sở sản xuất gỗ thô toàn cầu】, bên cạnh là một một bức tranh sơn dầu lớn vẽ hình một người công nhân đốn gỗ đang mỉm cười.
Cửa nhà máy gọi là “cơ sở sản xuất gỗ thô toàn cầu” bị khóa chặt, tấm biển treo trên cửa cũng ghi thông báo ngừng kinh doanh, thời gian tương tự như cửa hàng tạp hóa.
Bạch Liễu thu hồi ánh mắt, xuyên qua thị trấn đổ nát, tiếp tục đi về phía trước.
Xuyên qua lối ra của thị trấn, đi đến một nghĩa trang bỏ hoang, Hắc Đào quen tay lẹ chân lật cánh cửa rỉ sét ra, giữ lấy cánh cửa cho Bạch Liễu bước vào nghĩa trang.
Đây là một nghĩa trang vô cùng đổ nát, cũ kỹ và hỗn độn, các tượng đài bằng đá hoa cương phủ đầy cỏ dại, thoạt nhìn giống như một khu vườn sau nhà hơn mười năm không được chăm sóc, cây thánh giá và bia mộ thấp thoáng trong lùm cỏ dại.
Nhưng đó không phải là phần kỳ lạ nhất của nghĩa trang.
Điều kỳ lạ nhất về nghĩa trang này là, từ khi Bạch Liễu bước vào nghĩa trang cho đến khi đến trung tâm nghĩa trang, hắn cẩn thận chú ý đến tên của những người đã khuất trên mỗi cây thánh giá và bia mộ.
Thời gian chết, ảnh đen trắng và tên người đã khuất trên các bia mộ đều được sắp xếp giống hệt nhau.
Tất cả các ngôi mộ trong toàn bộ nghĩa trang là mộ của Rudy Davis.
Bên cạnh đó, tất cả từng ngôi mộ đều đã bị khai quật, có thể mơ hồ nhìn thấy xác chết bên trong chiếc quan tài bị phá hủy một cách dã man, bùn đất bị đùn ra từ dưới ngôi mộ chất thành đống ở cả hai mặt xung quanh.
Đi qua nghĩa trang trống trải này đến tận rìa, Bạch Liễu nhìn thấy một bà cụ quay lưng về phía Bạch Liễu đang ôm một bó hoa đứng ở đó, bà ta run rẩy cúi đầu, đặt một bó hoa và một chiếc váy cưới trước một bia mộ.
“Xin chào.” Bạch Liễu nhẹ nhàng gọi bà, “Xin hỏi bà là ai ạ?
Bà lão quay lại, đôi mắt đục ngầu đầy nước mắt: “Tôi đã từng là vợ sắp cưới của chàng trai trẻ Alex đó.”
“Nhưng đó là chuyện của năm mươi, sáu mươi năm trước rồi.” Bà lão xua tay, quét sạch lớp bụi trên bia mộ, chống eo rồi ngồi xuống thở dài, lẩm bẩm: “Bây giờ tôi chỉ là một bà lão lau bia mộ cho anh ấy mà thôi.”
Bạch Liễu ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt bà lão: “Bà tên gì?”
“Elena, gọi tôi là Elena được rồi.” Bà lão quay lại nhìn Bạch Liễu, “Bạn trẻ, còn cậu là ai?”
Bạch Liễu bình tĩnh nói: “Có thể bà không tin nhưng tôi là đồng đội của Alex.”
“Đồng đội?” Bà lão chế nhạo, “Anh bạn trẻ, xem ra cậu còn hồ đồ hơn cả tôi, chiến tranh đã kết thúc hơn 50 năm rồi, muốn làm anh hùng chiến tranh thì cũng phải đổi sang bối cảnh chiến tranh hiện đại hơn một chút chứ?”
- -----oOo------.