“Lần thứ hai, tôi và Rudy đào tẩu đến phe người bản xứ,” Alex trầm giọng thuật lại.
“Lần này, thông qua Rudy, tôi biết nhóm người bản xứ này rất tin vào Tà Thần, tôi đã từng nghĩ rằng họ rất ngu muội, nhưng lúc đó, lần đầu tiên tôi cảm thấy rằng ngu muội cũng là một điều tốt.”
Alex cười khẽ: “Niềm tin của họ đến từ đất đai và Tà Thần, họ sẽ không bao giờ rời bỏ lãnh thổ do Tà Thần ban cho để xâm chiếm những nơi khác, hay nói cách khác, họ sẽ không khởi xướng các cuộc chiến tranh lớn và tiếp tục xâm lược những nơi khác như quân đội bên phía tôi.”
“Lúc ấy tôi ngu ngốc nghĩ rằng chỉ cần người bản xứ thắng cuộc trong cuộc chiến một cách êm đẹp thì tất cả sẽ kết thúc.”
“Tôi đã biết giấu loại thuốc này cũng vô ích, bởi vì những người đã được tôi cứu sẽ nói cho phe nhóm của họ biết tác dụng của lọ thuốc này bất kể thế nào, nên lần này tôi chọn nói trực tiếp tác dụng của loại thuốc này cho người bản xứ.”
Alex cúi đầu không thấy được biểu hiện của cậu ta: “Sau khi cứu sống hai người bản xứ đã chết, những người này bắt đầu tin tưởng tôi, tôi đã tạo ra một đội quân xác sống người bản xứ rất hùng mạnh, lập kế hoạch tấn công kẻ thù, chẳng mấy chốc tôi đã giành được chiến thắng tạm thời.”
“Khi bên kia tuyệt vọng và chuẩn bị dồn hết pháo binh để tấn công, tôi đã dẫn đầu đội quân bất tử phục kích họ và chuyển lô pháo khổng lồ này cho người bản xứ.”
“Vào đêm ngày thứ sáu, dưới sự uy hiếp song song của đội quân bất tử và số lượng lớn pháo binh, cuối cùng phe quân đội đã nhượng bộ và chọn đàm phán hòa bình với người bản xứ, hủy bỏ kế hoạch tấn công.”
Alex khàn cả giọng: “Tôi không biết một hòa bình giả tạo như vậy có thể tồn tại được bao lâu, nhưng ngay lúc đó tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi đình chiến, chuẩn bị ký hiệp nghị hòa bình, tôi cứ nghĩ rằng tôi nhất định có thể thắng trò chơi này rồi, nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới …”
Cậu ta nhắm mắt, hít một hơi thật sâu trước khi tiếp tục một cách khó khăn: “… Sau khi tôi trở về trại của người bản xứ, họ nhắm pháo vào đội quân bất tử đã hoàn toàn hồi sinh.”
“Những người bản xứ nói rằng những người bất tử này là xấu xa và bị thần linh nguyền rủa, họ đã chịu đựng sự tồn tại của nhóm người bất tử này cho đến khi chiến tranh kết thúc, và đến bây giờ họ mới quyết định xét xử.”
Alex khàn khàn nói: “Dù tôi có giải thích rằng những xác sống này sau khi hoàn toàn sống lại thì không khác gì người bình thường, nhưng bọn họ vẫn không tin, trên mặt ai cũng lộ rõ vẻ sợ hãi không nói nên lời, luôn miệng gào thét rằng những người bất tử này không dễ dàng chết được, phải dùng đại bác bắn liên tục vào chúng, bắn nát chúng thành từng mảnh vụn thì chúng mới không thể sống lại nữa.”
“… nhóm xác sống đã từng là cha mẹ, bạn bè, người yêu, và thậm chí cả con cái của họ, họ đã từng quỳ gối trước mặt tôi, ôm xác người thân khóc lóc cầu xin tôi cho họ sống lại, nhưng bây giờ, sau khi sử dụng nhóm xác sống này để giành chiến thắng, họ lại trở nên sợ hãi vì sức mạnh của chúng, tuyên bố đối phương là dị đoạn, muốn tống đối phương xuống địa ngục.”
Alex chế giễu: “Thật trớ trêu thay, tôi vốn vui mừng vì sự ngu muội của họ đã không làm tổn thương đến người khác, nhưng giờ phút này lại trở thành vũ khí để làm tổn thương chính bản thân họ.”
“Tôi hét lên yêu cầu nhóm xác sống bỏ chạy, nhưng chúng vẫn ở nguyên chỗ cũ.”
“Bởi vì trong quá trình sống lại, chúng sẽ dần khôi phục lại ký ức của bảy ngày trước, chúng không biết bảy ngày này đã xảy ra chuyện gì, chúng chỉ biết mở rộng vòng tay với những người thân và bạn bè thân thiết, nở một nụ cười và sau đó để bọn họ nhắm đại bác về phía mình.”
Alex nghiến răng: “Cho đến cuối cùng khi những họng đại bác nhắm vào chúng, chúng vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Tôi bất lực nhìn chúng hét lên tên của những người thân thiết nhất với mình vào thời điểm sống lại hoàn toàn, và bị họ bắn nổ thành từng mảnh vụn.”
“… Trong ván thứ hai, tôi lại thua, tôi lại chọn reset game và bắt đầu lại.”
“Trong trò chơi thứ ba, tôi không tham gia bất kỳ phe nào.
Tôi phát điên lên và liên tục tạo ra đội quân bất tử của riêng mình để tấn công và kiểm soát hai phe còn lại.
Họ càng chống trả, số người chết càng nhiều, đội quân bất tử của tôi càng tăng lên.”
Alex hít sâu: “Cứ như vậy, tôi đã sớm tiếp quản tình huống, hai phe muốn kiềm chế tôi vì thế không thể không đình chiến, lựa chọn hợp tác với nhau.
Một bên vận chuyển một lượng lớn pháo lớn cùng bên kia dùng địa thế phối hợp với nhau để tấn công tôi.”
“Nhưng pháo binh lại bị tôi đánh chặn.
Tôi đã chơi qua qua hai lần đầu tiên.
Tôi không chỉ thành thạo trong việc phân chia hỏa lực mà còn rất thông thạo địa hình.
Tôi nghĩ rằng mọi việc sẽ ổn sau bảy ngày.”
Alex dừng lại: “Vào đêm thứ sáu, tôi đến hỏi Tà Thần, tôi nói rằng chỉ cần không có chiến tranh trong bảy ngày này, tôi sẽ thắng, đúng không?”
“Hắn nói đúng vậy, nhưng dòng thế giới thực của ngươi sẽ tiếp tục vận hành dựa trên dòng thế giới mà ngươi đã chiến thắng.”
Alex rơi nước mắt, giọng điệu của cậu ta nghẹn ngào: “… nghĩa là, nếu tôi chiến thắng trong thế giới này, tôi phải tiếp tục tạo ra các xác sống để giữ cho phe của tôi mạnh mẽ và kiềm chế sự hợp tác giữa hai phe còn lại, không để họ tiến hành chiến tranh.”
“Nhưng sau bảy ngày, những người bất tử này sẽ trở lại thành người sống, họ không còn bất tử nữa, họ cũng là những người sống bình thường bằng xương bằng thịt.
Nếu tôi vẫn muốn tiếp tục chế tạo người bất tử, tôi phải không ngừng giết người, nhưng nếu tôi ngừng giết người thì chiến tranh sẽ lại bùng nổ, mọi thứ tôi muốn thay đổi về cơ bản vẫn như cũ.”
“Một lần nữa tôi lại reset game, bắt đầu lại.”
Alex im lặng hồi lâu, đôi mắt thẫn thờ nhìn bức tượng Tà Thần cũ: “… tôi chơi đi chơi lại mười lần, làm mọi cách để ngăn chặn chiến tranh bùng nổ, ngăn cản mọi người chết chóc.”
“Nhưng ngay cả khi tôi có vô số thuốc bất tử với mười cơ hội quay trở lại, thì vẫn sẽ có một số lượng lớn người chết trong cuộc chiến này.”
“Tôi nhận ra rằng cả thuốc và tôi đều không thể cứu bất cứ ai, cách duy nhất để chiến tranh dừng lại là không có người khơi mào cuộc chiến, như vậy tác hại của chiến tranh mới không được mở rộng thêm.”
Alex rưng rưng nước mắt: “Vì vậy, khi tôi reset lần cuối, tôi đã đổ tất cả sơn mà Tà Thần đã cho tôi lên kho vũ khí, tự tay giết tất cả mọi người vào đêm trước chiến tranh.”
“Cuối cùng, thế giới thực vận hành với cái kết là tôi đã giết tất cả mọi người, và thời gian của thế giới tiếp tục trôi về phía trước.”
“Và tôi đã thua Tà Thần trong trò chơi, vì vậy hắn đã kết hợp mười lần tuần hoàn tôi đã trải qua để tạo ra thế giới chiến tranh giống như ác mộng này liên tục lặp lại, và cố định tôi ở đây mãi mãi như một nhân vật trong trò chơi của hắn, lấy sự thống khổ của tôi làm niềm vui.”
Alex cúi đầu, nước mắt chảy dài trên cằm: “… mỗi chu kỳ tuần hoàn trong thế giới chiến tranh đều bắt đầu với một loạt lính mới mà tôi chưa từng thấy trước đây, sau đó kết thúc với việc những người lính này đánh chìm những người bất tử tôi đã tạo ra dưới đáy hồ.”
“Tôi không thể nhớ bao nhiêu lần Rudy đã bị chìm xuống đáy hồ và xuất hiện trở lại trong lều, nằm bên cạnh tôi, bởi vì những người chết sống lại sẽ quên những gì đã xảy ra bảy ngày trước, họ không nhớ bất cứ điều gì.”
“Nhưng tôi thì nhớ.”
Alex nhìn bức khắc gỗ Tà Thần, nước mắt lưng tròng: “——Tôi nhớ rõ từng chu kỳ tuần hoàn!”
“Bởi vì tôi không phải là xác sống, tôi là người sống duy nhất giữa một đám người chết sống lại, thần không cho tôi chết, cho nên tôi không thể quên được, tôi nhớ tất cả mọi thứ.”
Giọng của Alex khàn đến mức khó thở:
“Ban đầu tôi bị mắc kẹt ở đây, cố gắng thay đổi những gì đã xảy ra, cố gắng cứu họ trong thế giới ảo này, nhưng sau đó tôi dần tuyệt vọng —— tôi không thể thay đổi được gì cả.”
Anh cười vô cảm:
“Không ai hiểu tôi đang làm gì, ngoại trừ Rudy, người hoàn toàn tin tưởng vào tôi, vì vậy tôi đã tâm sự với anh ấy những gì sắp xảy ra, Rudy nói, chúng ta hãy chạy trốn đi.”
Chúng tôi tìm thấy một mảnh đất trống đầy sương mù, có thể là biên giới của thế giới chiến tranh ảo này, nhưng dùng rất nhiều phương pháp vẫn không thể thoát ra được, nhưng tôi và Rudy không bỏ cuộc.
Sau mỗi chu kỳ tuần hoàn, tôi lại nói với Rudy, chúng tôi quay lại đây và tìm cách.”
“Cho đến một ngày.” Alex khẽ thì thào, “Tôi quỳ ở biên giới, dục v0ng gào thét khiến tôi phát điên lên, tôi lại nghe thấy giọng nói của Tà Thần, hắn hỏi tôi, ngươi có muốn đi ra ngoài không?”
“Tôi nói có, hắn nói hắn có thể thiết kế một con đường để tôi thoát ra ngoài, nhưng giữa tôi và Rudy chỉ có một người duy nhất có thể thoát khỏi đây, tôi phải chọn lựa.”
Alex hai mắt đỏ hoe: “Tôi chọn để Rudy đi ra ngoài.”
“Rudy không biết gì cả, anh ấy không thể nghe thấy giọng nói của Tà Thần, tôi nhìn anh ấy biến mất trong sương mù, và giọng nói ngạc nhiên của anh ấy truyền đến từ phía bên kia, gọi Alex, anh ra ngoài rồi!”
“Màn sương mù biến mất ngay trước mắt tôi, tôi nhìn thấy Rudy đang đứng ở phía bên kia của biên giới, anh ấy mỉm cười, ra hiệu cho tôi đi ra ngoài, tôi nói rằng tôi phải xem lại quy luật ra ngoài đã, vừa nãy có thể chỉ là vô tình thôi, phải đợi 7 ngày nữa tôi mới có thể ra tới.”
Alex khẽ chớp mắt: “Rudy là xác sống, tôi biết anh ấy sẽ sống lại hoàn toàn trong bảy ngày tới và sau đó quên mất rằng tôi đang bị mắc kẹt trong thế giới này, anh ấy có thể nghĩ rằng tôi đã chết trong thế giới thực đó.”
“Nhưng có ít nhất một người, người yêu của tôi, đã được tôi cứu thoát.”
“Mỗi ngày Rudy đều đến mép biên giới để tìm tôi, anh ấy không thể vào được, anh ấy chia sẻ với tôi những gì anh ấy nhìn thấy bên ngoài, anh ấy vui mừng và ngạc nhiên kể với tôi rằng đã tìm thấy ngôi mộ của tôi và anh ấy, vẫn còn đó lá thư và chiếc váy cưới của Elena, anh ấy nói rằng cô gái nhỏ đã trưởng thành và may cho anh ấy một chiếc váy cưới.”
Giọng Alex như nghẹn lại: “Anh ấy giơ chiếc váy cưới lên và cười rất hạnh phúc, trong phút chốc đó, tôi thấy nỗi đau của mình thật ý nghĩa.”
“Nhưng bảy ngày sau khi tôi đến biên giới đó, sẵn sàng gặp Rudy lần cuối trước khi chu kỳ tuần hoàn bắt đầu lại …”
Alex toàn thân run lên: “Tôi phát hiện Rudy ở bên kia biên giới, đang cầm trên tay áo cưới, anh ấy đã biến thành một zombie trắng xanh vô hồn.”
“Tôi gần như phát điên, đập bức tượng gỗ của Tà Thần hết lần này đến lần khác và hỏi hắn tại sao.”
“Tà Thần nói với tôi rằng Rudy vốn là một xác sống, khi rời khỏi thế giới ảo này và bước vào thực tại, thời gian trên cơ thể anh ấy cũng tách biệt với thời gian của thế giới ảo và đồng bộ với thời gian thế giới thực.”
“Tà Thần nói với giọng thương cảm, Alex, ngươi quên rồi sao? Ở thế giới thực, trong cái kết mà ngươi chọn, Rudy đã bị ngươi nổ chết từ lâu rồi, Rudy vốn chỉ là một xác chết.”
“Rudy chỉ có thể sống trong bảy ngày, và sau bảy ngày, anh ta sẽ trở về bộ dáng vốn có trong thế giới thực.”
“Tôi không cam lòng, tôi đã cố gắng hết lần này đến lần khác để đưa Rudy ra khỏi đây, nhưng tôi đã thất bại, ngược lại tôi đã tạo ra rất nhiều cô dâu cương thi ở biên giới.”
Giọng của Alex dần yếu đi: “Cuối cùng thì tôi cũng bỏ cuộc, lấy chiếc váy cưới và những bức thư mà cương thi Rudy nhận được, đợi đến chu kỳ tuần hoàn sau sẽ trao nó cho Rudy khác, để anh ấy có thể mặc váy cưới của Elena gả cho tôi trước khi chết, đó có lẽ là điều hạnh phúc nhất đối với anh ấy.”
“… ngoài điều đó ra, tôi chẳng thể làm gì được nữa.”
Nghịch Thần nhìn cậu ta chằm chằm: “Chắc hẳn cậu phải rất căm hận Tà Thần, tại sao lần này cậu lại giúp Tà Thần hoàn thành lễ hiến tế cho người thừa kế mới của Tà Thần chứ?”
Alex đảo mắt, như thể liếc nhìn Nghịch Thần, sau đó quay lại nhìn bức tượng của Tà Thần mới: “—— Anh biết làm sao mới có thể thoát khỏi sự khống chế của một vị thần không?”
Nghịch Thần im lặng một lúc: “Tạo ra một vị thần mới đúng không?”
“Làm sao cậu có thể chắc chắn rằng vị thần mới này là một người tốt, sẽ không tiếp tục bày ra trò chơi để tra tấn cậu chứ?”
Giọng của Alex nhẹ đến nỗi hầu như không nghe được:
“Tôi không biết, nhưng tôi chưa bao giờ thấy Tà Thần ám ảnh một người lính mới đến như vậy.
Thời điểm người lính tên Bạch Liễu bước vào thế giới chiến tranh này, tôi đã nghe thấy Tà Thần vui vẻ nói với tôi, Tà Thần mới, người thừa kế mà hắn chọn từ lâu cuối cùng cũng đã đến.”
“Vào lúc đó, tôi gần như không thể kiềm chế sự ghê tởm của mình đối với Bạch Liễu vào lúc đó, tôi cũng ghét một vài thuộc hạ mà cậu ta đưa vào, tôi ghét họ tiếp xúc với Rudy.”
Nghịch Thần trong lòng nhớ lại —— thảo nào lúc trước Bạch Liễu kể với anh ta, lúc vào game đầu tiên nhìn thấy mặt Alex, độ yêu thích của NPC này dành hắn đã giảm xuống dưới giá trị an toàn, ngược lại bọn họ chọn theo phe địch đối lập Alex đều có độ yêu thích ổn định trên 60.
Hóa ra là chuyện này có lý do đằng sau như vậy.
Alex tiếp tục: “Nhưng ngay sau đó tôi không cảm thấy chán ghét Bạch Liễu nữa, bởi vì Tà Thần nói với tôi rằng một khi vị thần mới được hình thành, hắn sẽ sụp đổ và quyền kiểm soát của hắn đối với tôi sẽ bị dỡ bỏ —— Bạch Liễu ở đây để tiêu diệt hắn và sau đó thừa kế thần vị của hắn.”
“Sự luân chuyển giữa các vị thần cũng thật tàn bạo, chẳng khác gì con người.” Alex không thể kìm được nụ cười chế giễu trên khuôn mặt, “—— Có lẽ bản chất của các vị thần cũng là những con người tràn ngập dục v0ng thì phải.”
“Cậu đã bao giờ nghĩ đến việc tại sao Tà Thần lại nói cho cậu biết những thông tin có hại cho hắn chưa?” Nghịch Thần nói, “Lỡ như hắn muốn giết …”
Nghịch Thần nói tới đây thì đột ngột dừng lại.
Alex quay đầu nhìn Nghịch Thần, mày nhíu lại, ánh mắt u ám, ý cười điên cuồng: “—— Ai muốn giết tôi chứ? Điều tôi không sợ nhất bây giờ chính là cái chết.”
“Tôi không muốn cứu ai nữa, và tôi không có gì phải sợ.
Miễn là mọi thứ kết thúc, tôi sẵn sàng làm với bất kể giá nào.”
Alex thở hổn hển, mắt đỏ hoe:
“Khi tên Tà Thần kia nói với tôi những chuyện này, khi nói Bạch Liễu sẽ tiêu diệt hắn, hắn mỉm cười thỏa mãn rất thật lòng.”
“Hắn hoàn toàn mong đợi Bạch Liễu sẽ giết mình và trở thành Tà Thần mới.”
Alex chế nhạo một cách bệnh ho4n: “—— có lẽ hắn cũng giống như tôi, đã quá chán sống, trong thế giới đầy rẫy những h4m muốn xấu xa của con người chờ chết đến khi phát điên lên, vì vậy hắn mong rằng ai đó có thể kết liễu cuộc sống của chính mình.”
Alex nhìn trừng trừng bức tượng Tà Thần cũ:
“Anh biết không, lính mới, sau một lần thua trò chơi tôi đã nói chuyện với tên Tà Thần này, hắn cao ngạo hỏi tôi có biết tại sao tôi thua trò chơi không?”
“Tôi đã nói là tôi không biết.
Tôi đã cố gắng hết sức, nhưng tôi vẫn không thể thay đổi được gì.
Tại sao tất cả mọi người đều không thể sống sót.”
Vì vậy hắn cười, nói rằng hầu hết thời gian dục v0ng của con người đều dựa trên sự tổn hại lẫn nhau, một người càng bất hạnh, mong muốn làm tổn thương người khác hoặc chính mình càng mạnh, thì sự tồn tại của anh ta càng có ý nghĩa.”
“Hắn là người cất giữ và lắng nghe mọi h4m muốn xấu xa trên thế giới này, chỉ cần có một người trên thế giới này có dục v0ng đẫm máu, trò chơi của Tà Thần sẽ không bao giờ dừng lại.”
Alex ánh mắt dần dần chuyển từ bức tượng cũ sang khuôn mặt của bức tượng mới: “—— Mà hắn đã phát hiện Bạch Liễu, người chơi thích hợp nhất trò chơi liên quan đến dục v0ng, dục v0ng của cậu ta quá mạnh, mạnh đến mức có thể vượt qua trò chơi này, chạm vào sự tồn tại của Thần.”
“Bạch Liễu là một người chơi được sinh ra để dành cho trò chơi của Tà Thần.
Mọi thứ mà Tà Thần chuẩn bị kỹ lưỡng trong trò chơi, chiến tranh, sự hủy diệt, cái chết và linh hồn, đều là để ăn mừng sự xuất hiện của cậu ta.”
“Thần ưu ái cậu ta và sẵn sàng chết vì cậu ta.” Alex dừng lại.
Bức tượng điêu khắc Tà Thần cũ nở nụ cười dịu dàng ngọt ngào kỳ lạ, bức tượng điêu khắc Tà Thần mới còn chưa tới một phần ba sẽ hoàn hảo hình thành hoàn chỉnh.
Nụ cười trên khuôn mặt bức tượng gỗ của Tà Thần mới thật thanh khiết và yên bình, như thể một vị thần nhân từ đang nhìn mọi sinh vật một cách dối trá.
Thần Điện.
Nhà tiên tri đang ngồi trên ghế đá đã bị hóa đá đến nguc khiến giọng nói khó nghe hẳn: “—— Ngươi đã đưa gì vào phó bản này?”
Người đàn ông đội mũ trùm đầu có một nụ cười kỳ dị và dịu dàng giống hệt như bức tượng Tà Thần cũ, gã vỗ vỗ tay rồi xòe tay ra, giữa hai bàn tay trống rỗng liền xuất hiện một cây roi đen nhánh và một chiếc giá chữ thập ngược.
“—— Vũ khí và tín ngưỡng ban đầu của cậu ta.”
Chiếc roi phủ đầy gai xương, cực kỳ sắc bén, tuy dáng vẻ khá giống với roi của Siren vương và roi thằn lằn của Hắc Đào nhưng chứa đầy sát khí nồng đậm.
Giá chữ thập ngược được làm bằng một loại đá không rõ nguồn gốc nào đó, màu sắc trên đó luân chuyển lập lòe giống như máu đang chảy, ẩn chứa một thứ ánh sáng hút hồn.
Con ngươi của nhà tiên tri co rút một chút: “Ngươi đặt vũ khí của Bạch Lục và chữ thập ngược vào trong phó bản này?”
“Bạch Liễu là người thừa kế hoàn hảo nhất mà ta chọn ra trong số rất nhiều Bạch Lục.” Người đàn ông mỉm cười mang theo một sự cưng chìu, “Ta đã phá vỡ vũ khí và cây thập tự ngược của cậu ta cho nên phải thay thế bằng thứ mới tốt hơn chứ, không phải sao?”
“Giống như ta đã gi3t ch3t vị thần cũ của cậu ta nên sẽ bù lại cho cậu ta một vị thần mới hoàn hảo hơn.”
Nhà tiên tri thở hổn hển: “Bạch Liễu hận ngươi, cậu ta sẽ không trở thành tín đồ của ngươi, sẽ không tin ngươi, cũng sẽ không muốn nhận những thứ ngươi cho cậu ta, người Bạch Liễu tín ngưỡng sẽ chỉ là ——”
“Tawil.” Người đàn ông đội mũ trùm đầu mở mắt, mỉm cười nửa miệng, “Nhưng nhà tiên tri à, trong trường hợp không có Tawil, ngài đã bỏ sót một người mà Bạch Liễu có thể tín ngưỡng rồi.”
Nhà tiên tri giật mình, lần này sắc mặt hoàn toàn đông cứng.
Người đàn ông giấu mặt cười: “—— đó là chính bản thân Bạch Liễu.”
“Vị thần mới hoàn hảo hơn mà ta đang nói đến không phải là ta, mà là chính Bạch Liễu.”
“Bạch Lưu không thích ta, hận ta, chán ghét ta, ta muốn cậu ta có những thứ cảm xúc này.” Đôi mắt của người đàn ông tràn đầy ý cười, “Ta sẽ tiếp tục lấy đi những thứ cậu ta trân quý, để cho Bạch Liễu phải đối mặt với ta và giết ta.”
“—— Vì chỉ có thần mới có khả năng giết thần, cho nên hiện tại Bạch Liễu phải hiểu rõ sự thật này.
Để giết ta, cậu ta phải tiếp nhận tất cả những món quà mà ta ban cho ——”
Người đàn ông cười nhẹ: “—— rồi sau đó trở thành một Tà Thần mới, kẻ đã gi3t ch3t Tà Thần cũ là ta như ta mong muốn.”
Nhà tiên tri chật vật thở hổn hển, từng chữ từng câu nói: “Ngươi thật sự muốn Bạch Liễu trở thành thần mới sao? Ngươi sẽ bị cậu ta hủy diệt.”
Người đàn ông đội mũ trùm đầu chậm rãi đứng dậy, quay lưng về phía nhà tiên tri sắp hoàn toàn hóa đá, gã nhìn những con sóng biển dâng lên bên ngoài ngôi đền, trên mặt mang theo nụ cười, ánh mắt không hề phản chiếu chút ánh sáng:
“Nhà tiên tri, ngài có thể nhìn thấy tương lai, ngài nên biết rằng mọi thứ trên đời này không thể tồn tại mãi mãi, đá, nước, sóng, trời đất, thậm chí cả thần thánh một ngày nào đó cũng sẽ chết.”
“—— Đó là lý do tại sao các sinh vật sống có bản năng sinh sản.
Tất cả những thứ có ý thức theo bản năng đang tìm cách nào đó để tiếp tục tồn tại.”
Nhà tiên tri ho khan một tiếng: “Ngươi đang tìm kiếm sự tồn tại tiếp tục của mình ở Bạch Liễu sao?”
“Không, ta nghĩ thật nhàm chán khi theo đuổi sự tồn tại này.” Gã cười nửa miệng, “Vì vậy, ta hy vọng rằng có một người nào đó, một người hoàn toàn phù hợp với luật chơi của ta, một người chơi có thể bẻ khóa tất cả các trò chơi của ta, có thể phá vỡ tất cả các quy tắc của mỗi thế giới trò chơi của ta, đến với ta và gi3t ch3t nhà thiết kế trò chơi là ta đây.”
Đôi mắt ẩn dưới chiếc mũ trùm đầu của gã lóe lên một tia sáng kỳ lạ: “—— Ngài không cảm thấy bị một người như vậy giết trong một trò chơi là rất thú vị hay sao?”
Nhà tiên tri khàn giọng nói: “—— có rất nhiều Bạch Lục có thể thắng trò chơi của ngươi, tại sao ngươi lại chọn Bạch Liễu làm người thừa kế của mình chứ?”
Người đàn ông hơi quay đầu lại, hỏi một cách hài hước: “—— Vậy để tôi hỏi ngài, tại sao ngài lại đặt cược tất cả chiến thắng trên người Bạch Liễu này mà không đặt cược vào những Bạch Lục kia.”
Nhà tiên tri im lặng.
Người đàn ông quay đầu lại, gió biển thổi bay mái tóc đuôi ngựa dài làm lộ ra mũ trùm đầu, gã rũ mắt xuống cười nhẹ: “—— bởi vì ta và ngài đều biết rằng Bạch Liễu này hoàn toàn khác hẳn.”
“Bạch Liễu không giống với những linh hồn Bạch Lục kém cỏi đó, cậu ta là người hoàn hảo nhất, thú vị nhất.”
“Cậu ta có một linh hồn đầy dục v0ng nhưng biết kiềm chế.”
“Nếu ta nhất định phải chết.” Gã nhìn mặt biển mênh mông mỉm cười chờ mong, “Ta hi vọng người có linh hồn như Bạch Liễu sẽ tự tay giết ta.”
- -----oOo------.