Khổng Húc Dương trong lòng hớn hở nhưng tr3n mặt lại giả vờ kinh ngạc nói: "Cậu lấy sách này làm gì?"
"Dùng để cầu tài." Bạch Liễu nhàn nhạt nói.
Bạch Liễu mở cuốn sách, bên trong trượt ra một đống giấy lớn giấy bé, hắn cúi xuống nhặt lên vỗ vỗ, không nhanh không chậm đọc từng tờ một.
Những tờ này đều là giấy nợ, có tờ ghi nợ vài nghìn nhưng cũng có tờ ghi nợ đến hàng trăm nghìn, ngày trả nợ tr3n giấy được đánh dấu khoanh tròn đỏ bôi đậm, kế bên còn ghi kèm hai dấu chấm than, có thể nhận thấy sự sợ hãi và gấp rút trả nợ của đương sự trong đó.
Bạch Liễu vuốt cằm tỏ vẻ thông suốt: "Hình như tôi nợ ai đó rất nhiều tiền."
Khổng Húc Dương nhìn qua, trong lòng không khỏi khinh miệt cười nhạo, mắng thầm một câu quỷ nghèo mạt rệp.
Nhân vật mà Bạch Liễu nhận được thực sự phù hợp với thân phận của hắn, cả trong và ngoài trò chơi hắn đều là một kẻ lang thang thất nghiệp, đúng là quỷ nghèo rớt mồng tơi.
Bạch Liễu vào vai một tên lưu manh địa phương bỏ học từ cấp 2, từ nhỏ đến lớn vẫn du côn du đãng ngoài xã hội, phạm tội hai ba lần từng bị cảnh sát bắt, bởi vì ra tay hào phóng rộng rãi nên quen biết được rất nhiều tay anh chị em xã hội đen trong giang hồ, nhưng cũng bởi vì chi xài quá tay nên cũng nợ nần người khác không ít.
Lúc này người này đã nợ nần chồng chất, chủ nợ cho vay nặng lãi bắt đầu thúc ép đòi nợ hắn, cảnh cáo hắn nếu không trả được tiền sẽ đánh gãy chân để hắn bò tr3n mặt đất suốt đời.
Người này bị dọa sợ, đương lúc tuyệt vọng thì cái gì cũng muốn thử, hắn tìm gặp một tên đạo sĩ tà môn, hỏi có cách nào phất nhanh được không.
Đạo sĩ đó nói rằng, nếu cậu thực sự thiếu tiền thì hãy tìm một nơi cực kỳ âm khí để mượn âm tài, âm khí càng nặng thì tiền kiếm được càng nhiều.
Tên ngốc này nghe xong thì trùng hợp nhận được tin đoàn khảo cổ bảo hắn về quê, hắn tính tính toán toán một hồi, mừng rỡ như điên —— tr3n thế giới còn nơi nào dơ dáy bẩn thỉu u ám âm trầm như quê nhà vừa đào ra mộ cổ của hắn chứ?
Nếu hắn mượn âm tài ở một nơi như vậy, chẳng phải một phát lên hương luôn sao!
Nhưng hắn lại sợ mình sẽ gặp rắc rối sau khi vay mượn tiền tài bất chính nên cẩn thận hỏi đạo sĩ, tôi mượn âm tài như vậy thì có xảy ra chuyện gì không?
Nghe hắn nói muốn về quê để mượn âm tài, tên đạo sĩ tà môn kia nói rằng, mượn âm tài của tổ tiên chỉ thiếu đạo đức thôi, nhưng cũng không có gì đáng ngại, có thể sẽ gặp một ít xui xẻo nhưng chẳng có tai nạn chết người nào đâu, dù sao cậu cũng là hậu nhân của thôn mà.
Nhưng đạo sĩ này có lẽ cũng không ngờ rằng, thôn của người này lại là thôn Âm Sơn, một ngôi làng nhỏ ở nông thôn có phong tục tang lễ kỳ lạ.
Nói chung, hậu bối có mượn âm tài tổ tiên thì cũng chẳng có chuyện gì nghiêm trọng, dù tổ tiên có tức giận con cháu mình không biết cố gắng thì cũng phải đợi nó chết xuống địa phủ rồi mới tính sổ mấy đứa con cháu bất hiếu đó, dù sao thì nó cũng là huyết mạch thân thích của mình, còn phải trông cậy vào nó để thắp hương cúng bái.
Nhưng nếu tổ tiên của bạn không vào địa phủ, lòng đầy oán hận đời đời kiếp kiếp lang thang du đãng mắc kẹt trong ngôi làng nhỏ này thì sao?
Mượn âm tài của họ vào lúc đó, xảy ra chuyện gì khó mà nói được.
Khổng Húc Dương thu lại ánh mắt hiểm độc nhìn Bạch Liễu, thay đổi vẻ mặt lo lắng, ngập ngừng nói: "Tà thuật cầu tài, thương thiên hại lí, sẽ gặp báo ứng...!hình như không tốt lắm đâu?"
Ánh mắt Bạch Liễu vẫn nhìn vào cuốn sách, chẳng buồn nhìn Khổng Húc Dương, lãnh đạm hỏi: "Tr3n đời này không phải tất cả tiền của nhanh chóng có được đều là thương thiên hại lí sao?"
Khổng Húc Dương ngẩn ra, theo bản năng phản bác: "Sao lại vậy?"
Bạch Liễu cuối cùng cũng chịu liếc gã một cái: "Nếu có tà thuật cho phép anh mở công ty, tận lực áp bức công nhân của mình mà họ sẽ không phản kháng, hoặc thao túng đầu cơ cổ phiếu để đạt lợi nhuận lớn bất chấp người khác, hoặc quảng cáo cho vay nặng lãi hấp dẫn để những người nghèo khổ phải đến vay mượn anh với lãi suất cắt cổ để rồi táng gia bại sản."
"Ngay cả thi đấu trong trò chơi, anh có thể sử dụng tà thuật để giết đối thủ cạnh tranh đáng gờm của mình trước mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, cuối cùng giành chiến thắng và nhận được tiền thưởng."
"Anh có thể dựa vào những thứ đó để kiếm hàng đống tiền, nhưng theo cách nói của anh, đây chẳng phải là lợi dụng tà thuật để có được tiền tài bất nghĩa thương thiên hại lí sao?"
"Người làm những việc đó đều phải gặp báo ứng phải không?"
Khổng Húc Dương bị Bạch Liễu nhẹ nhàng liếc mắt rùng mình.
Những chuyện mà Bạch Liễu kể ra gã đều đã làm qua, hơn nữa đều lợi dụng điểm trò chơi đổi lấy đạo cụ để xóa sạch dấu vết, làm sao Bạch Liễu có thể biết được?!
Không phải hắn đã mất hết ký ức sao!
Khổng Húc Dương kinh ngạc nghi ngờ nhìn Dương Chí, Dương Chí oan ức vỗ bụng mình một cái, biểu thị rằng hắn đang thực sự tiêu hóa trí nhớ của Bạch Liễu, Khổng Húc Dương lại miễn cưỡng ngồi xuống: "Cậu mới nói cái gì vậy, Bạch Liễu...!"
Bạch Liễu thần sắc nhạt nhẽo thu hồi ánh mắt của mình: "Tôi đang tưởng tượng xem nếu mình có được loại tà thuật này thì sẽ có thể làm những gì, những phương pháp đó là cách kiếm tiền nhanh nhất."
"Loại tiền tài bất nghĩa như vậy, tôi thật sự muốn có."
Khổng Húc Dương giả vờ ngớ ngẩn vỗ vai Bạch Liễu: "Bạch Liễu cậu lại nói đùa rồi, cậu vừa nói làm những việc đó sẽ gặp báo ứng còn gì."
Bạch Liễu liếc nhìn Khổng Húc Dương: "Không đâu, theo tôi thì làm vậy chẳng gặp báo ứng gì hết."
"Tất cả tiền tài thương thiên hại lí đều được chia thành hợp pháp và bất hợp pháp, những khoản tiền bất hợp pháp đúng là sẽ gặp báo ứng, nhưng còn những khoản tiền hợp pháp thì không."
Khổng Húc Dương cố hết sức nặn ra khuôn mặt tươi cười: "Làm gì có của cải hợp pháp nào thương thiên hại lí chứ?"
Bạch Liễu nâng quyển sách tr3n tay, vẻ mặt chân thành: "Vừa rồi tôi đang tự hỏi, pháp luật bảo vệ quyền và lợi ích của người sống, vì vậy bóc lột tiền của người sống bằng nhiều cách khác nhau là vi phạm pháp luật, nhưng bóc lột tiền của người chết thì không được tính là vi phạm pháp luật, tức là hợp pháp."
"Vì vậy mượn âm tài là hành vi hợp pháp."
Khổng Húc Dương: "..."
Gã cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng lại không thể nói được là chỗ nào.
Bạch Liễu mở 《Bản thảo của Mao Sơn Tà Thuật》, trong đó có vài trang nhăn nheo sờn rách, vừa nhìn thấy đã biết là được đọc rất nhiều lần, tr3n một trang có ghi chú chi tiết.
Ở đầu trang này ghi ba chữ to đùng " Phát âm tài ".
Mục Tứ Thành đứng phía sau Bạch Liễu nhanh chóng chấp nhận thân phận streamer siêu nhiên thần quái của mình, hiện tại đang chuyên tâm cầm máy quay lên quay chụp loạn xạ khắp mọi nơi, cậu nhìn thấy Bạch Liễu đang cúi đầu đọc sách thì cầm camera tò mò sáp lại gần để xem, vừa xem vừa đọc lẩm nhẩm.
"...!【 Phát âm tài】..
oa..
chữ này là phồn thể nè, khó đọc ghê, để tôi xem nó viết cái gì..."
"Tìm mộ mới an táng, bia mộ ghi tên tuổi, giới tính, thời gian chôn cất không quá 100 ngày, chuẩn bị cơm nước...!Chọn ba loại rượu (dê bò heo), năm quý ngày, năm âm khi (5 giờ đến 7 giờ chiều), mang theo vàng miếng...!chờ đến lúc bắt đầu."
"Đầu tiên thắp bốn nén nhang, một nén cắm xuống đất sau vườn, ba nén còn lại hướng về phía trời Tây, cầu xin du thần âm dương ngày đêm, kế tiếp niệm chú ngữ ——"
Mục Tứ Thành dần dần mê mang, giọng điệu của cậu trở nên đờ đẫn:
"Lôi đình hiệu lệnh, cực kỳ gấp gáp, thập phương tam giới khoảnh khắc dao nghe, luân năm giá trị nguyệt, luân ngày giá trị khi, bổ ngữ công tào, ngày đêm âm dương du thần, thông linh ngũ phương ——""
Nhang trong miếu thờ chớp sáng chớp tối, gió rít qua sảnh tạo nên một tiếng vọng kỳ lạ giống như tiếng cười của một người phụ nữ.
Vẻ mặt trang nghiêm của bức tượng Tam Thanh phía sau Mục Tứ Thành dần chuyển sang trợn mắt giận dữ, ngài cầm phất trần giơ cao há miệng như thể đang quở mắng Mục Tứ Thành đang thi triển tà thuật trong miếu thời Đạo giáo, hung hăng đuổi đánh cậu ta đi nơi khác.
Tiếng chuông lanh lảnh và tiếng gió truyền đến.
Sợi chỉ đỏ đan chéo tr3n quan tài đung đưa, chuông ở bốn góc cũng bắt đầu đung đưa, ba ngọn nến với ba nén nhang được Hà Đại Ngưu thắp trước bức tượng lập lòe trong cơn gió u ám rồi vụt tắt.
Đèn trong miếu thờ mờ đi, chỉ còn một chút ánh sáng vàng vọt từ đèn điện treo đung đưa tr3n đầu chiếu vào pho tượng, dù là tượng hay người, trong ánh sáng mơ hồ như vậy mặt mày cũng trở nên khả ố.
Bảy bức ảnh trắng đen chụp bảy người già tr3n bàn thờ đối diện với bảy chiếc quan tài cũng trở nên u ám âm trầm, bọn họ nhìn thẳng vào bốn người trong đại sảnh, nụ cười thân thiện ban đầu tr3n mặt trở nên quỷ dị.
Mục Tứ Thành bắt gặp ánh mắt của ông lão trong bức ảnh đen trắng đang đối diện với mình thì giật hết cả mình, đột nhiên bừng tỉnh.
Cậu theo bản năng nhìn qua Bạch Liễu, Bạch Liễu bình đạm lắc đầu: "Không sao đâu, sớm muộn gì cũng phải đọc câu chú ngữ này, nhìn trước hiệu quả cũng tốt."
Mục Tứ Thành thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu.
Bạch Liễu ánh mắt quét qua linh đường, đột nhiên dừng lại ở hai cái quan tài.
Khổng Húc Dương và Dương Chí đã sớm chạy xa từ đời nào, vẻ mặt căng thẳng.
Dù rằng đã chơi qua trò chơi này một lần rồi nhưng khắp nơi đều có bẫy lớn bẫy nhỏ, vừa rồi Mục Tứ Thành đột nhiên niệm chú, nếu không nhanh chân chạy trốn thì bọn họ đã lọt bẫy luôn rồi!
Bức ảnh đen trắng đối diện hai cái quan tài chụp hai ông lão có gương mặt hiền từ, nụ cười hòa ái, thoạt nhìn thì giống người tốt, nhưng điều khiến người ta lạnh sống lưng chính là, hai bức ảnh này vốn dĩ là ảnh đơn chụp một người, qua một trận hỗn loạn vừa rồi lại biến thành ảnh chụp chung hai người.
Trong hai bức ảnh đen trắng này, hai ông lão một ông đang ôm chặt bả vai Mục Tứ Thành đang cầm máy ảnh, mặt mày ngơ ngơ ngáo ngáo chưa phục hồi tinh thần, một ông thì bóp lấy bả vai Bạch Liễu, tr3n mặt hai ông lão đầy vết thi đốm và bèo xanh, móng tay đen thui nhọn hoắc, sắc mặt vừa nghiêm túc lại vừa vui vẻ quái dị nhìn vào ống kính camera.
Ánh mắt Bạch Liễu nhìn chằm chằm bàn tay ông lão đặt lên vai hắn, sau đó thu tầm mắt ra khỏi bức ảnh, nhìn những lá bùa vàng tr3n hai cỗ quan tài.
Chu sa tr3n lá bùa màu vàng đã xỉn màu, góc cạnh của chúng rõ ràng đã bị hư hại sờn rách, thoạt nhìn sẽ không tồn tại được lâu.
Bạch Liễu quay đầu nhìn Mục Tứ Thành: "Cởi áo ra."
Mục Tứ Thành đần ra, nhưng theo bản năng vẫn cởi áo ra.
Ánh mắt Bạch Liễu dừng lại tr3n vai Mục Tứ Thành —— có dấu ngón tay thâm tím bầm đen ở nơi vừa bị bóp.
Mục Tứ Thành nhìn thấy dấu tay thì sợ tới mức muốn tè cả ra quần.
Bạch Liễu sờ lên vai, lúc này nơi này cũng cảm thấy hơi đau, cởi hai cúc áo sơ mi, quay đầu lại nhìn, quả nhiên phát hiện tr3n vai có một dấu ngón tay trũng sâu.
Vì quá lạnh nên không có cảm giác đau đớn gì cả.
Bạch Liễu nhìn Mục Tứ Thành: "Vừa rồi cậu vẫn luôn quay chụp phải không? Cho tôi xem."
Mục Tứ Thành đưa camera qua.
Bạch Liễu chăm chú nhìn vào màn hình camera có kích thước bằng lòng bàn tay, nhanh chóng nhấn nút tua lại tr3n máy tìm tìm gì đó.
Mục Tứ Thành thò đầu lại gần, có chút sợ hãi nhìn màn hình camera, chỉ dám hỏi Bạch Liễu: "Anh đang tìm cái gì?"
Ngón tay đang nhấn nút tua lại của Bạch Liễu rốt cuộc cũng dừng lại, hắn nhấn nút phát: "Tìm một thứ có thể xác minh suy đoán của tôi."
Hình ảnh trong máy bắt đầu phát bình thường, Bạch Liễu chăm chú quan sát.
Mục Tứ Thành nuốt nước bọt cũng nhìn sang.
Hình ảnh trong màn hình camera đung đưa, ánh đèn nhấp nháy tắt mở, Mục Tứ Thành nghe thấy âm thanh chính mình đang niệm chú, tiếp theo là âm thanh chói tai của cơn gió u ám thổi qua, đốm nhang cháy đỏ trước bức tượng tắt phụt, mọi thứ chìm trong bóng tối mờ mịt, sau đó lại sáng dần lên.
Trong khoảnh khắc bóng tối và ánh sáng giao nhau, dường như có thứ gì đó xuất hiện bên cạnh Bạch Liễu và Mục Tứ Thành, rất nhanh lại biến mất.
Bạch Liễu lại tua lại khung ảnh đó rồi chọn quay chậm, lần này Mục Tứ Thành cuối cùng cũng nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra, máu trong người như thể đóng băng lại hết.
Tr3n màn hình là hai khuôn mặt đã hoàn toàn phù nề, vặn vẹo đầy giòi, dính đầy bèo xanh, chính hai thân ảnh này đã biến thành đôi móng tay đen kịt bấu vai Bạch Liễu và Mục Tứ Thành.
Hai ông lão nhìn chằm chằm vào ống kính đang nhấp nháy, dựa vào vai Bạch Liễu và Mục Tứ Thành, nở một nụ cười quái đản, da thịt úng nước sưng phù theo nụ cười của bọn họ rách toạt ra, để lộ những mảnh thịt trắng nhợt bên trong.
Một giây tiếp theo, ánh sáng vàng mờ của đèn điện bật sáng, hai khuôn mặt dán sau tai bọn họ biến mất.
Bạch Liễu đưa camera lại cho Mục Tứ Thành đã bị dọa sợ thất thần, quay người đi về phía quan tài, hắn nhìn chằm chằm vào lá bùa màu vàng tr3n đó một hai giây gì đó, duỗi tay ra, như muốn lật lá bùa này lên.
Khổng Húc Dương lạnh giọng ngăn lại: "Cậu làm gì vậy! Lá bùa này chính là 【 An Sát Chú 】trấn áp thi thể! Nếu xé rồi thì không giữ được xác chết trong quan tài nữa! Mọi người đều sẽ xảy ra chuyện!"
Bạch Liễu chẳng buồn quan tâm Khổng Húc Dương đang nói gì, hắn không chút do dự lật lá bùa này lên.
Bùa vàng vừa được lật lên, ấy vậy mà mặt sau còn vẽ một lá bùa khác!
Bạch Liễu mở 《 Bản thảo Mao Sơn Tà Thuật 》 lật tìm một hồi, rất nhanh tìm thấy lá bùa giống với với lá bùa phía sau nó.
"【 Ấm Thi Phù 】." Bạch Liễu nhàn nhạt nói, "Quả nhiên là vậy, mặt ngoài lá bùa này đúng là 【 An Sát Chú 】nhưng đã bị động tay động chân rồi, mặt sau vẽ thêm bùa 【 Ấm Thi Phù 】gia tăng sát khí cho các thi thể chết đuối, hơn nữa mặt trái 【 Ấm Thi Phù 】lại đối diện quan tài mới là phù chú có tác dụng mạnh nhất ở đây."
"Dán lá bùa này lên chẳng có bất kỳ tác dụng trấn áp nào cả, chỉ có tác dụng làm thi thể hóa thành âm thi càng nhanh, xuất hiện làm hại nhân gian thôi."
Mục Tứ Thành sửng sốt: "Làm sao anh biết bùa này có vấn đề?!"
Bạch Liễu liếc cậu một cái: "Bởi vì thứ bên trong có thể chạy ra ngoài chụp ảnh chung với chúng ta, chứng tỏ lá bùa không có tác dụng trấn áp."
Bạch Liễu nói xong liền đi về phía trước, giơ tay lên dứt khoát xé hết mấy lá bùa tr3n bảy cỗ quan tài.
Cuồng phong đột nhiên gào thét, tiếng chuông vang lên dồn dập, nắp tr3n bảy cái quan tài không ngừng rung chuyển, tựa như sắp cắt đứt cả mấy sợi dây đỏ.
Từ mép quan tài trước mặt Bạch Liễu, một bàn tay có móng tay màu xanh đen đột nhiên duỗi ra, chậm rãi đẩy nắp quan tài lên.
- -----oOo------.