Hồng Đào bước uyển chuyển tr3n đôi giày cao gót, khuôn mặt nhạt nhẽo dẫn các đội viên rời đài thi đấu, đám khán giả chen chúc vây quanh, khuôn mặt bọn họ cuồng nhiệt điên cuồng, múa may tay chân gào thét về phía Hồng Đào, cứ như đã mất đi lý trí vì kết quả khó tin của trận thi đấu.
"Tôi sẽ luôn ủng hộ người Hoàng Hậu! Trận sau người nhất định sẽ thắng! Người sẽ giành lại vinh quang!"
"Bố mày dồn hết của cải đập tiền vào mày, thế mà mày lại để thua! Đi chết cho bố mày nhờ!"
"Không sao đâu Hoàng Hậu, Hồ Đánh Cuộc mất rồi thì vẫn có thể đổ tiền vào lại! Tôi sẽ tiếp tục ủng hộ người Hoàng Hậu! Cho đến khi tôi chết mới thôi!"
"Cút m* mày đi! Con quỷ cái này cố tình để thua vì Hắc Đào! Đồ khốn kiếp!"
Khán giả bị các thành viên của Hiệp Hội Quốc Vương cản lại nên không thể chạm vào Hồng Đào, họ không thể tấn công Hồng Đào ở sảnh trung tâm, nhưng ngược lại Hồng Đào cũng không thể làm gì được họ.
Một khán giả như muốn phát điên, hai mắt đỏ ngầu, hắn ta bật dậy nhổ nước bọt vào Hồng Đào, mắng: "Con đ* chó!"
Nước bọt phun không trúng Hồng Đào, nhưng Nữ Tu nhỏ theo sau Hồng Đào tối sầm mắt lại, cô bé định nhìn lên nhưng bị Hồng Đào giữ lại.
Hồng Đào thản nhiên khẽ quay đầu nhìn về đám khán giả đi theo phía sau, tr3n mặt mang theo nụ cười: "Trong mắt các người, nếu thắng thì tôi chính là Hoàng Hậu, nếu thua thì tôi là con đ*?"
Khán giả bị Hồng Đào nhìn chằm chằm vào mắt, giật mình tỉnh táo, kinh hãi lùi về phía sau, nhưng vẫn cứng miệng nói: "...!tôi đổ nhiều điểm vào cô như vậy mà cô lại thua, bây giờ tôi trắng tay rồi, chẳng lẽ mắng chửi cô vài câu không được à!"
Hồng Đào cười dịu dàng tao nhã: "Ngươi thật sự cho rằng mình là fan của ta nên được quyền dùng logic này để đánh giá ta?"
"Fans bình chọn cho thần tượng vì trò giải trí vô hại, còn ngươi bình chọn điểm cho ta là để giải trí sao?" Đôi mắt Hồng Đào mê hoặc, nụ cười tr3n môi càng thêm quyến rũ, "Người chỉ vì muốn giành được nhiều điểm để thỏa mãn ducv0ng của chính mình nên mới đem hy vọng ký thác vào ta, ta cũng cho phép ngươi làm điều đó, giữa chúng ta chẳng có quan hệ fans và thần tượng gì cả."
"Đó là mối quan hệ giữa tín đồ và thần linh, ngươi đặt cược vào ta không phải vì ta, mà là cho chính ngươi, bởi vì bản thân ngươi không dám lên sân thi đấu cho nên ngươi đặt niềm tin vào một vị thần như ta, hy vọng ta có thể giành lại sinh mệnh, ducv0ng và nhân sinh của ngươi tr3n đấu trường, hiểu không?"
Khán giả bị Hồng Đào nhìn chằm chằm thì liên tục lùi về phía sau, cuối cùng ngã lăn quay ra mặt đất, run rẩy nói: "....!Tôi hiểu rồi, Hoàng Hậu."
Hồng Đào thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi, dửng dưng dặn dò thành viên bên cạnh, "Sau này cấm hắn đánh cuộc vào ta."
"Ta không cho phép một kẻ bất tài như vậy ký thác ducv0ng lên người mình."
Phoebe đi phía sau Hồng Đào thành kính làm dấu hiệu chữ thập trước nguc, sau đó thương hại vỗ nhẹ vào đầu người đàn ông khuôn mặt đã trắng bệch: "Nguyện Chúa phù hộ ngươi sớm xuống địa ngục, con trai đáng thương của ta."
Nói xong thì nhảy nhót theo sau Hồng Đào rời đi.
Hồng Đào vừa đi về phía trước, người bên cạnh đã nhanh chóng báo cho cô biết tình hình thi đấu mấy ngày qua, đám khán giả theo đuôi có mắng chửi có khen ngợi trước đó theo không kịp, chỉ đứng dõi nhìn từ xa đầy kính sợ.
"Sơn Dương Cuồng Nhiệt vs Đoàn Xiếc Thú Lang Thang?" Hồng Đào nghe đến đây thì giơ tay ra hiệu cho người kia dừng lại, cô hỏi, "Hiện tại thi đấu kết thúc rồi à?"
Người báo tin lắc đầu: "Tình hình đang giằng co, Đoàn Xiếc Thú Lang Thang hiện đang gặp bất lợi".
Hồng Đào tựa hồ nghe được cái gì thú vị, môi đỏ mọng hơi cong lên: "Tình huống Đoàn Xiếc Thú Lang Thang không tốt? Vậy qua đó xem thử thế nào."
Dưới sự bao vây của đám khán giả cuồng nhiệt, Nghịch Thần đổ mồ hôi sôi con mắt cuối cùng cũng mang theo người của Danh Sách Sát Thủ thoát chạy, nhưng khi vừa quay đầu lại, Nghịch Thần đầu đầy dấu chấm hỏi: "Hắc Đào đâu rồi?"
Bách Dật chỉ chỉ về một hướng: "Hồng Đào rời đi không bao lâu thì cậu ta chạy theo hướng cô ấy rồi."
"Hắc Đào đuổi theo Hồng Đào làm gì?" Nghịch Thần càng thêm hoang mang.
Bách Dật sờ sờ cằm nghĩ: "Nói không chừng cuối cùng cậu ta cũng bị Hồng Đào làm cho động lòng, đi ngăn Hồng Đào tìm mùa xuân thứ hai?"
Bách Gia Mộc trợn trắng mắt không nói nên lời: "Con thấy Hắc Đào có bị Hồng Đào đánh chết cũng chả động lòng gì đâu."
"Nói toàn gì đâu không." Nghịch Thần bất đắc dĩ vẫy tay cắt ngang trò đùa của hai người, "Hướng Hắc Đào tới ngoài Hồng Đào thì còn có gì nữa không?"
Liêu Khoa đưa giao diện hệ thống cho Nghịch Thần: "Còn có trận đấu tiền mùa giải của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang."
Nghịch Thần liếc nhìn bảng hệ thống, lập tức sững sờ: "Tốc độ tăng điểm Hồ Đánh Cuộc của Đoàn Xiếc Thú Lang Thang bằng 0, sao có thể chậm như vậy?"
Liêu Khoa lắc đầu: "Tình huống cụ thể không rõ ràng, nhưng trước mắt Đoàn Xiếc Thú Lang Thang đang gặp bất lợi."
"Kiểm kê số điểm tiền lời trong Hồ Đánh Cuộc của chúng ta là bao nhiêu." Nghịch Thần kiềm chế biểu cảm, trầm giọng phân phó, "Đi xem chuyện gì đang xảy ra."
Hồ quan sát Đoàn Xiếc Thú Lang Thang.
Vương Thuấn nhìn tốc độ tăng điểm của Hồ Đánh Cuộc Đoàn Xiếc Thú Lang Thang trong bảng hệ thống, vẻ mặt lo lắng: "Trận đấu của Danh Sách Sát Thủ và Hiệp Hội Quốc Vương đã kết thúc rồi, sao tốc độ tăng trưởng vẫn không tăng?"
"Lên rồi." Mộc Kha lạnh lùng nói, "nhưng không phải chúng ta tăng mà là Sơn Dương Cuồng Nhiệt tăng, điểm của bọn họ tăng nhanh gấp bốn lần."
Lưu Giai Nghi cũng nhìn chằm chằm vào giao diện hệ thống: "Tất cả số điểm trả về sau trận đấu đều chảy vào Hồ Đánh Cuộc của họ."
Vương Thuấn cau mày: "Sao lại như vậy, thi đấu còn chưa có kết quả, khoảng cách sao lại lớn thế chứ..."
"Có người lật lại nợ cũ của Khổng Húc Dương." Mộc Kha nhanh chóng lướt qua diễn đàn, "Danh Sách Sát Thủ trận này thắng quá đẹp, chiến thuật rất sáng suốt, độ nổi tiếng của Nghịch Thần theo đó cũng tăng lên rất nhanh, vì thế có người nhắc lại trận đấu khiêu chiến giữa Nghịch Thần và Khổng Húc Dương trước đó."
"Đám người Sơn Dương Cuồng Nhiệt thổi phồng chuyện cũ, tán tụng Khổng Húc Dương là Chiến Thuật Gia lợi hại hơn Nghịch Thần nhiều, Nghịch Thần đã từng bị Khổng Húc Dương cho ăn hành sống dở chết dở, nhiều khán giả đọc được tin tức này bởi thế mới đặt cuộc vào bọn họ."
"Không chỉ vậy." Lưu Giai Nghi lật lật giao diện hệ thống hệ thống vài lần, "Bọn họ còn tự bơm điểm cho mình."
Lưu Giai Nghi nhìn Vương Thuấn: "Có thể bọn họ thấy rằng cơ hội thắng quá cao nên đã đặt rất nhiều điểm vào Hồ Đánh Cuộc của mình, hiện nó đã lao lên vị trí thứ ba trong 【 Bảng xếp hạng tăng điểm】rồi.
"
Đang nói, Vương Thuấn ngẩng đầu nhìn lên một đám người Sơn Dương Cuồng Nhiệt đang ngồi đối diện cợt nhả vẫy tay chào, bọn họ chỉ chỉ vào Bạch Liễu tr3n màn hình lớn, so ngón cái lên, sau đó lại khinh miệt chỉa xuống dưới, đồng thanh giễu cợt:
"Kẻ lang thang, loser."
Đường Nhị Đả sắc mặt sa sầm, gã chống đầu gối định đứng dậy thì bị ai đó d3 xuống, vừa quay đầu lại thì nhìn thấy đối phương, kinh ngạc nói: "Nghịch Thần?!"
Nghịch Thần cười tủm tỉm chào hỏi Đường Nhị Đả: "Đã lâu không gặp."
Anh nói xong còn thân thiết bắt tay Đường Nhị Đả, xong lại gật đầu chào thân thiện với các hội viên Đoàn Xiếc Thú Lang Thang đang choáng váng xung quanh, sau đó cực kỳ tự nhiên tiếp đón các đội viên của mình ngồi vào chỗ ngồi.
Vương Thuấn sững sờ: "Nghịch Thần, anh đang làm..."
Nghịch Thần và Vương Thuấn ngồi kề vai nhau, ánh mắt đen tối khó giải thích nhìn về phía Sơn Dương Cuồng Nhiệt đối diện, nhưng tr3n khuôn mặt lại nở một nụ cười tươi roi rói, còn vẫy tay chào hỏi bọn họ: "Tới tìm Hắc Đào, nhân tiện xác minh tiên đoán của tôi."
Đám thành viên Sơn Dương Cuồng Nhiệt đối mặt Vương Thuấn và Nghịch Thần đang so ngón cái từ từ thu tay lại, trợn mắt há hốc mồm.
Không biết tại sao, tuy rằng Nghịch Thần đang mỉm cười với họ nhưng bọn họ chỉ cảm thấy ớn lạnh sau lưng.
"Xác minh...!lời tiên tri của anh?" Vương Thuấn ngây người lặp lại.
Nghịch Thần lộ ra tám chiếc răng cười rạng rỡ: "Thì xác minh lời tiên đoán Khổng Húc Dương sẽ chết trong tay Chiến Thuật Gia tàn nhẫn và ưu tú nhất ấy mà."
Vương Thuấn mê mang đầu đầy chấm hỏi: "?"
Nhìn Danh Sách Sát Thủ tụ tập với Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, không chỉ các thành viên trong Đoàn Xiếc Thú Lang Thang choáng váng mà ngay cả khán giả cũng sợ ngây người, bọn họ cứ nhìn chằm chằm vào thành viên Danh Sách Sát Thủ đang thân mật với thành viên Đoàn Xiếc Thú Lang Thang, không nhìn kỹ còn tưởng hai hiệp hội là người một nhà, ngồi nhão nhão dính dính thân thiết như anh em với nhau.
Bách Dật hồn nhiên như cô tiên xòe tay trái ra bắt tay với Đường Nhị Đả, còn tay phải thì gác lên người Mộc Kha, vẻ mặt hứng thú nhìn màn hình lớn: "Úi trời, game kinh dị Trung Quốc nè, đúng kiểu tôi thích nhất luôn! Trò chơi nào vậy?"
Bách Gia Mộc khuôn mặt vô cảm thọc ngay một dao: "Trò 《 Thôn Âm Sơn》mà lúc trước mới chơi nửa chừng cậu đã chạy mất dép trong Hồ Trò Chơi ấy."
Bách Dật: "...!Tình nghĩa cậu cháu chúng ta chỉ đến đây thôi heng!"
Đường Nhị Đả không được tự nhiên muốn đẩy Bách Dật đang dán vào lưng gã, lưng thẳng tắp, nghiêm túc hỏi: "Các anh tới đây có mục đích gì?"
Liêu Khoa bưng một tách trà không biết lấy ở đâu ra, chậm rãi nhấp một ngụm: "Hậu bối, không cần căng thẳng như thế, chúng tôi chỉ tới đây xem trận đấu thôi."
"Hắc Đào đâu?" Bách Dật ngó quanh quất tìm người trong khán phòng, "Cậu ta đi trước chúng ta mà, đâu rồi nhỉ?"
Giờ phút này, Hắc Đào và Hồng Đào oan gia ngõ hẹp đụng độ nhau tr3n một con đường nhỏ đi vào hồ quan sát.
Hồng Đào lẳng lặng nhìn Hắc Đào, sau lưng là các thành viên chiến đội Hiệp Hội Quốc Vương.
Hắc Đào hoang mang nhìn Hồng Đào, y không hiểu tại sao người phụ nữ lạ mặt này lại ngăn y lại, không cho y vào hồ quan sát.
Hồng Đào đột nhiên nở nụ cười: "Hắc Đào, anh vẫn không nhớ rõ mặt tôi sao?"
Hắc Đào thành thật gật đầu hỏi, "Cô là ai?"
Tề Nhất Phảng đứng sau Hồng Đào cũng không chịu được nữa, tức giận lao tới muốn nói gì đó nhưng bị Lưu Tập nắm kéo quần áo giữ lại, cậu nắm chặt tay rồi quay mặt đi.
Hồng Đào là một cô gái có vẻ đẹp quyến rũ cực kỳ gợi cảm, đã là đàn ông thì chỉ cần nhìn một lần thì đều nằm mơ cũng sẽ không quên, thế mà Hắc Đào thi đấu với cô ấy hai lần rồi mà vẫn không nhớ rõ!
Hơn nữa, Hắc Đào có thể nhớ kỹ gương mặt của từng thành viên chiến đội Hiệp Hội Quốc Vương, ngay cả Lưu Tập có gương mặt bình thường nhất mà y vẫn nhớ được, bây giờ sao có thể không quen biết Hồng Đào cho được!
Hắc Đào chỉ đang giả vờ như không biết, cố tình làm bẽ mặt Hồng Đào Hoàng Hậu thích y mà thôi!
Nghĩ đến vừa rồi bị khán giả mắng chửi cho rằng Hồng Đào cố ý thua Hắc Đào vì tình cảm, Tề Nhất Phảng càng thêm tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn Hắc Đào!
Lam nhan họa thủy!
- -----oOo------.