Đêm về khuya, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ ven thành phố.
Dưới ánh sáng lộng lẫy phồn hoa, có một tòa nhà kỳ lạ tối om không ánh sáng, từ tầng cao nhất đến tầng dưới cùng đều đen thui, đứng sừng sững đối diện với trung tâm thương mại lớn nhất trung tâm thành phố, như một con quái vật khổng lồ có thể hấp thụ ánh sáng xung quanh.
Bước gần hơn vào trong tòa nhà, sẽ phát hiện ra tòa nhà 36 tầng nhìn ra thành phố thịnh vượng này thực chất là một sản phẩm bán thành phẩm chưa hoàn thành.
Bên ngoài tường xi măng có chấn song thép, phần lớn tường vẫn chưa xây kín, mép phòng trực tiếp lộ ra bầu trời đêm, từ bên ngoài có thể nhìn thẳng vào bên trong phòng.
Điều kỳ lạ là những căn phòng này không hề trống không, theo ánh đèn mờ ảo nhiều màu sắc, có thể mơ hồ nhìn thấy bài trí của các căn phòng trong đêm.
Trong một số phòng có đặt đệm giường đơn giản, túi ngủ và bàn làm việc, tr3n mặt đất có một ấm đun nước, 2, 3 cuộn giấy vệ sinh, vừa nhìn đã biết có người cư trú.
Còn trong một số phòng khác chỉ bày một bàn thờ, tr3n đó có ảnh thờ đen trắng, bên cạnh là một dĩa táo, một lư hương và một lọ đựng tro cốt.
Trong lư vẫn còn bốn nén hương chưa cháy hết, chứng tỏ vừa rồi có người đến dâng hương.
Hương bốc lên nghi ngút, tro tàn rơi vãi tr3n mặt đất, chuông điện thoại đột nhiên vang lên trong đêm, một người đàn ông tay trái cầm túi táo nặng trĩu, tay phải cầm túi tiền giấy và thuốc lá, kẹp chặt điện thoại giữa cằm và bả vai, nhẹ giọng lên tiếng: "Alo? Tôi vừa mới thắp hương bên phòng chị Lý, cô đang ở đâu rồi?"
Đây là một giọng nam trẻ trung trong trẻo và sạch sẽ.
"Thắp xong tầng mười bảy rồi." Trong điện thoại vang lên một giọng nữ, nghe giọng nói thì cũng không lớn tuổi, "Vậy chúng ta gặp nhau ở nhà Vương ca tầng mười tám nhé?
Người đàn ông nói xong, khó khăn vung tay lên cúp điện thoại.
Giọng nữ đằng kia im lặng một lúc rồi trầm giọng nói: "Viên Quang, hai tuyển thủ tử trận tiền mùa giải năm nay, chúng ta còn chưa thắp hương cho bọn họ."
Động tác cúp điện thoại của người đàn ông khựng lại, quả táo đang cầm tr3n tay bỗng nhiên nặng trịch, anh ta thõng tay xuống từng chút một, hai vai chậm rãi gập lại, cúi đầu xuống, th0 ra một hơi dài.
"...!Đợi thắng trận cuối cùng, chúng ta sẽ cùng nhau đi thắp hương cho bọn họ."
Giọng nữ ừ một tiếng, cúp điện thoại.
Tầng 18, phòng 1803.
Trong phòng bày một bàn cúng, tr3n đó là tấm ảnh đen trắng của một ông chú để râu quai nón nụ cười tươi rói, bên cạnh viết tên ——【 Vương Thuật Tề, hưởng thọ 42 tuổi 】.
Người đàn ông cầm túi táo trầm mặc như mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, lần lượt đặt từng quả táo lên đĩa đồ lễ trước mặt ông chú, lấy ra bốn cây nhang rồi bậc lửa, lạy 3 lạy chắp tay trước nguc nhắm mắt bất động, lẩm bẩm thì thầm:
"Chú Vương, năm nay chúng ta lại lọt vào vòng loại trực tiếp rồi, mong chú ở tr3n trời có linh thiêng, phù hộ cho mọi người được bình an và sống sót."
"...!Năm ngoái...!Thi đấu năm ngoái..."
Người đàn ông nói đến đây như bị mắc kẹt, hít sâu một hơi, mi mắt run lên, có chút ươn ướt: "Mọi người đã vất vả rồi!"
Nói xong, anh bước tới trịnh trọng c4m hương vào lư.
Một người phụ nữ bước vào qua cánh cửa bên cạnh.
Người phụ nữ này đi giày bệt, mặc áo phông quần jean, tóc búi cao sau đầu, nhìn chỉ khoảng 27, 28 tuổi, rõ ràng đang trong độ tuổi tràn trề sức sống, tinh thần phấn chấn bồng bột nhưng lại không thể che giấu sự mệt mỏi, cô nhìn động tác thắp hương thành thạo của người đàn ông, tâm tình phức tạp th0 dài một hơi, đưa một ngọn nến qua: "Viên Quang, tôi mua nến rồi, thắp cho chú Vương một cặp nhé?"
"Đừng thắp." Viên Quang lắc đầu, quay đầu đi trong bóng tối, ánh trăng bên ngoài phòng từng lớp từng lớp rọi vào khuôn mặt anh.
Mắt một mí, môi mỏng, xem ngũ quan tướng mạo có chút giống tuýp thanh niên đẹp trai tài giỏi, nhưng nhìn tổng thể thì cảm giác ấy biến mất ngay lập tức.
Mái tóc đã lâu không được cắt tỉa, búi lại một cách vụng về cong queo lệch hẳn sang bên vai phải, tóc lòa xòa hai bên thái dương, mắt thâm đen như gấu trúc giống như đã ba ngày không ngủ, cơ thể khom người mệt mỏi.
Thái dương bên trái của anh dán một cái băng keo cá nhân, tr3n má có một vệt đỏ bằng bút đánh dấu, nhưng hình như anh cũng không phát hiện ra mặt mình bị mực lấm lem như thế nào.
Người phụ nữ nhìn dáng vẻ của anh ngẩn ra, cô nhớ 2, 3 ngày trước trạng thái Viên Quang vẫn còn khá tốt, nhưng bây giờ thì...!
Quá phờ phạc tiều tụy.
Viên Quang lắc đầu, cúi đầu thu dọn đồ đạc: "Đừng thắp nến, chị Tiền và mọi người vẫn còn sống ở đây, ở đây không có biện pháp phòng cháy chữa cháy, thắp nến có chút không an toàn."
"Đợi nhang cháy hết thì chúng ta đi."
Hai người lặng lẽ đứng trước bàn thờ, không nói một lời.
Viên Quang mí mắt rũ xuống, thân hình đột nhiên lảo đảo ngã thẳng về phía trước, suýt chút nữa c4m đầu vào lư hương.
Người phụ nữ bên cạnh khiếp sợ, vội vàng duỗi tay đỡ lấy: "Viên Quang!!"
Đầu Viên Quang đập vào bàn thờ, anh che đầu a một tiếng, buồn ngủ mông lung lắc lắc đầu, lại bắt đầu choáng váng lảo đảo về phía sau.
Người phụ nữ dở khóc dở cười đỡ lấy anh ngồi xuống: "Anh không ngủ mấy ngày rồi?"
Viên Quang Đầu dựa vào tường, chỉ có th0 ra chứ không có hít vào, nghẹn ngào run giọng than th0: "...!Gần đây công ty có dự án mới, trưởng phòng cứ bắt chúng tôi điên cuồng tăng ca, do tôi xin nghỉ ngày mai để thi đấu nên ông ấy yêu cầu phải làm hết công việc trong hai ngày tới thì mới đồng ý..."
Người phụ nữ hít sâu một hơi: "Hai ngày nay anh không ngủ đúng không?!"
Viên Quang hơi th0 thoi thóp, hai mắt đẫm lệ mông lung gật đầu: "Chiều nay tôi mới làm xong."
"Vết thương tr3n trán anh cũng là như thế này phải không?" Người phụ nữ đau khổ không nói nên lời: "Ngày mai anh còn thi đấu, có thể sẽ ch3t, không thể để mình nghỉ ngơi được một chút hay sao?"
Viên Quang chưa kịp nói thì điện thoại di động của anh và người phụ nữ đồng thời đổ chuông.
【 Khoản vay của bạn có số IOU kết thúc bằng XXXX sẽ bị trừ 6437,96 nhân dân tệ kể từ 18:00 ngày 29 tháng 9, vui lòng đảm bảo rằng tài khoản hoàn trả có đủ tiền.
Lịch sử tín dụng của bạn trung thực...】
Cả hai cùng nhìn thoáng qua điện thoại, người phụ nữ im lặng.
Viên Quang ánh mắt nhàn nhạt nhìn người phụ nữ: "Này không phải nghĩ nếu không ch3t được thì còn phải tiếp tục làm việc để trả nợ khoản vay mua nhà sao?"
Người phụ nữ:"......"
Mọe nó, không thể phản bác.
Người phụ nữ th0 dài, vỗ mông ngồi xuống bên cạnh Viên Quang, vừa buồn cười lại cảm thấy chua xót: "Hội trưởng hiệp hội của người khác thì hô mưa gọi gió, còn nhìn lại anh xem, Viên Quang, khoản vay mua nhà cũng không trả nổi."
"Vậy các tuyển thủ vương bài của các đội khác cũng nhất hô bá ứng, fans cả triệu người, phát sóng trực tiếp một lần mấy chục triệu view thì sao?" Viên Quang ôm gối, đầu đặt ở đầu gối ngắm người phụ nữ, nhỏ giọng bức bức, "Thi Thiến, nhìn lại cô xem, tuyển thủ vương bài có kỹ năng sương mù cao cấp của hiệp hội chúng ta, hiện giờ khán giả thậm chí còn không thể nhớ mặt của cô nữa."
Thi Thiến: "...!Kỹ năng của tôi là sương mù, lên thi đấu thì phải phủ sương mù che lấp tầm nhìn rồi, người xem có thể nhớ được mặt tôi mới là chuyện lạ ấy!"
Hai người nói xong lời này lại yên tĩnh, đồng thời buồn bã mà th0 dài một tiếng.
"Thật h4m hộ ghê, mấy cái hiệp hội lớn nhiều tiền gì đó."
Viên Quang mở miệng đầu tiên: "Cô vay bao nhiêu năm?"
Thi Thiến nhớ lại: "Tôi vay bằng tiền gốc luôn, 20 năm, còn anh thì sao?"
"Cũng vậy, lúc đó chọn gói vay này vì họ nói là càng trả thì lãi suất sẽ càng giảm." Viên Quang nhìn xuống tin nhắn văn bản, kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình, th0 phào nhẹ nhõm khi thấy còn nhiều hơn 6437, "Kết quả còn 3 năm, mỗi tháng ít đi hơn 200 đồng.
"Chú Vương và mấy người kia...!họ vay bao nhiêu năm?" Thi Thiến cúi đầu hỏi nhẹ.
Viên Quang trầm mặc một hồi: "30 năm, gia đình chú Vương thu nhập không cao, cả nhà cùng nhau trả nợ, tiền trả trước cũng gom lại, vay hơn 100.000 tệ, vừa mới đưa hết tiền cho nhà phát triển thì xảy ra chuyện."
"Lúc vào trò chơi thì chú Vương sắp chịu không nổi nữa rồi, cũng đánh một trận nhưng vẫn không được, cuối cùng quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi cho chú ấy tham gia giải đấu, bảo tôi đừng để chú ấy ch3t uất ức như vậy."
"Lúc đó tôi không đồng ý, chú Vương liền...!cắt cổ tay của mình."
"Cũng may, chú Vương sống trong tòa nhà đang xây dở, căn phòng chưa lắp cửa, có chuyện xảy ra thì hàng xóm kế bên cũng trông thấy, đưa đến bệnh viện kịp thời."
Viên Quang trầm mặc hồi lâu, cúi đầu nghịch táo trong túi:
"Năm ngoái, tôi để chú Vương thượng đài."
"Giữa mùa giải năm ngoái, mấy trăm người tìm tôi báo danh muốn lên sân thi đấu, một số người là chủ căn hộ tòa nhà này, một số người thì gia nhập hiệp hội lúc sau, tóm lại đủ thứ lý do khác nhau, cả trong trò chơi hay trong hiện thực đều không thể chịu đựng nổi nữa, cũng giống như tình huống của chú Vương vậy."
"Trong số các đội viên đã ch3t năm ngoái, 47 người là chủ căn hộ của tòa nhà này, cả bọn theo tôi tiến vào trò chơi, chịu đựng đã nhiều năm rồi, nhưng không thể kéo dài hơn được nữa, xin tôi để bọn họ lên sân thi đấu."
"Tôi...!đều đồng ý."
Viên Quang chọc chọc quả táo, th0 ra một hơi, khóe miệng giật giật: "Tôi biết bọn họ đã đến cực hạn, bởi vì tôi cũng sắp không chịu thêm được nữa."
Thi Thiến không nói gì, cô dùng sức vỗ vỗ bả vai Viên Quang, hai người cứ dựa lưng vào nhau như vậy, cuộn tròn trong tòa nhà đang xây dở dang không thể che đậy và công khai.
Bốn điểm hương đỏ rực tr3n bàn thờ sau lưng họ yếu ớt trong đêm tối, nhỏ nhoi, chập chờn lập lòe như có thể vụt tắt bất cứ lúc nào, nhưng đó là thứ ánh sáng duy nhất trong tòa nhà này bên cạnh ngọn đèn của hàng nghìn ngôi nhà..
Viên Quang ngẩng đầu, nhìn cảnh đêm đầy màu sắc bên ngoài căn phòng, ánh đèn chói mắt lắc lư trong mắt, giống như sơn dầu hỗn độn trộn lẫn vào nhau, tạo thành giọt nước mắt chực trào ra trong khóe mắt.
Viên Quang hít hít cái mũi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Nghĩ lại cũng thấy buồn cười, lúc trước công hội lớn nào cũng nhăm nhe phân tích chiến thuật của chúng ta, nói chúng ta tàn nhẫn gì đó, máu lạnh gì đó, thành viên toàn là những người có đầu óc thần kinh sẵn sàng thay phiên nhau đi ch3t."
"Nhưng chắc bọn họ không thể ngờ được rằng nguyên nhân thật ra là do từ đầu chúng ta không thể nào cố định được đội viên trong chiến đội."
Viên Quang th0 ra một hơi, hai mắt đỏ hoe, cười run rẩy nói: "Là bởi vì mọi người mỗi ngày đều phải đi làm để dành tiền trả nợ khoản vay mua nhà, cũng không tiện xin nghỉ phép, không thể cứ suốt ngày trong game thi đấu, chỉ có thể thay phiên nhau tham gia trò chơi."
"Không ngờ cuối cùng lại trở thành một chiến thuật có lợi cho hiệp hội chúng ta."
Anh nắm chặt tay đang buông thõng bên cạnh:
"Thi Thiến, đôi khi tôi cũng thấy rất kỳ lạ, thật ra, người trong hiệp hội ai cũng có công việc, bạn bè, người thân, có người yêu thích, giúp đỡ hỗ trợ lẫn nhau, sống hết mình và nghiêm túc, lúc khổ sở thì đều tự mình nuốt xuống, có ch3t cũng không muốn làm phiền người khác, bất kể thế nào cũng muốn giúp người khác sống sót."
"Ai cũng là người tốt, tại sao lại sống khó khăn vất vả như thế chứ, chỉ có ba năm thôi cũng không gắng gượng được?"
"Hôm nay là ngày giỗ của chú Vương và mọi người." Gió đêm thổi bay mái tóc của Thi Thiến, cô nhẹ giọng hỏi: "Viên Quang, ngày mai chúng ta thi đấu rồi."
"Anh nói ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của chúng ta sao?"
- -----oOo------.