Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị


"Hóa ra đây là lý do tại sao tỷ lệ kết hôn và sinh sản của thành phố Dương Quang lại cao như vậy trong ba năm liên tiếp." Bạch Liễu suy tư, "Bởi vì sự tồn tại của khoản vay 【Cây giống thành phố Dương Quang 】này."
Mục Tứ Thành kinh hãi: "Sinh con để thế chấp? Nhỡ đâu mấy đứa trẻ đó lớn lên biết mình bị thế chấp, chúng chạy đi thì sao?"
Bà cụ th0 dài lắc đầu: "Không chạy thoát được đâu, chỉ cần cậu đến thành phố Dương Quang, nếu chưa trả nợ xong thì không có cách nào rời đi."
"Vợ chồng tôi đã 60 năm không rời nơi này kể từ ngày vay tiền mua nhà, mãi cho đến hôm nay", ông cụ nhìn về phía ngoại khu E đã bị những tòa nhà cao tầng chặn lại, chỉ còn le lói một chút ánh sáng mặt trời, trong đôi mắt thoáng qua khát vọng ít ỏi, "Đôi khi tôi muốn đi ra nhìn ngắm bên ngoài, nhưng chỉ cần tôi nghỉ phép một ngày thì xem như mất luôn công việc."
"Mong là sau khi hoàn trả khoản vay 10 năm vẫn còn dư lại một số tiền để có thể nhìn ra thế giới bên ngoài."
"Ở thành phố Dương Quang này, tôi sống một cuộc đời dài như vậy mà chưa được nhìn thấy toàn bộ ánh mặt trời."
Ông cụ khẽ th0 dài, chưa kịp nói hết lời thì đã che miệng ho dữ dội, từng ngụm từng ngụm máu mủ trộn lẫn nhau trào ra từ mũi miệng.

Bà cụ bên cạnh theo thói quen lấy chiếc khăn tay nhỏ tr3n nguc ra lau cho ông cụ, còn ngượng ngùng gật đầu với bọn Bạch Liễu: "Để các cậu chê cười rồi, tôi và ông ấy đều làm việc tr3n công trường, bụi nhiều quá, bệnh đường hô hấp đã lâu lắm rồi, cứ tái phát mãi."
"Tháng nào cũng tốn bộn tiền thuốc men, bởi thế mới nói lúc còn trẻ chúng tôi nên đeo khẩu trang bảo hộ, không nên vội vàng đi làm mà ảnh hưởng đến sức khỏe như thế này." Bà cụ vỗ vỗ lưng ông cụ có chút trách móc, th0 dài nói: "Nhìn bây giờ xem, đủ thứ bệnh tật thế này!"
Đường Nhị Đả lấy ra một chai nước, chậm rãi đút cho ông cụ uống để bớt ho khan, cau mày hỏi: "Đây là bệnh nghề nghiệp do làm việc lâu đúng không? Coi như tai nạn lao động nghiêm trọng rồi, công ty của hai người không bồi thường sao?"
Ông bà cụ nghe gã nói thì có chút bối rối: "Tai nạn lao động là gì, bồi thường gì?"
Đường Nhị Đả vừa muốn mở miệng giải thích nhưng lại nhớ tới đủ loại chế độ kỳ quái ở đây, dưới chế kỳ quái này, công ty bồi thường bệnh nghề nghiệp cho nhân viên là một thứ quá xa xỉ, vì vậy gã vừa mở miệng rồi khép lại, cuối cùng cứng nhắc nói "không có gì", muốn bỏ qua chủ đề này.

Ngược lại, ông cụ chậm rãi uống hai ngụm nước xong thì suy nghĩ về những gì Đường Nhị Đả nói, dường như ông đã hiểu ý của Đường Nhị Đả, lắc đầu tỏ vẻ buồn cười: "Ai nha, chàng trai trẻ, tôi làm công trường cũng mấy chục năm nay rồi, ở tuổi tôi ai cũng phải mắc bệnh thế này, công ty nào mà quan tâm chứ, tiền thuốc men tốn kém quá mà."
"Bọn họ mở công ty là để kiếm tiền chứ không phải làm từ thiện." Ông cụ xua tay, "Tốn tiền thuốc men mấy chục năm cho cậu á? Làm gì có chuyện tốt như vậy."
Bạch Liễu theo bước chân chậm rãi của ông cụ đi về phía trước: "Tôi thấy rất nhiều công dân mới đến thành phố Dương Quang, cụ là người bản xứ hay là người nhập cư ạ?"
"Tôi và bà bạn già đây đều là người nhập cư." Ông cụ nhìn Bạch Liễu, "Mấy năm gần đây ít người nhập cư rồi, cùng thời với tôi còn nhiều hơn kìa!"
Bạch Liễu theo đó hỏi tiếp: "Sao những năm đó lại có nhiều người nhập cư ạ?"
"Bởi vì đợt của chúng tôi có một dự án cho vay gọi là 【 Nhà mới thành phố Dương Quang】, trí nhớ của ông cụ dường như không được tốt lắm, cho nên dừng lại ngẫm nghĩ, "Điều khoản cụ thể như thế nào thì tôi không nhớ rõ lắm, hình như là, nếu cậu đến thành phố Dương Quang định mua nhà, đồng thời có thể giới thiệu hơn 20 người xứ khác đến mua nhà tại thành phố Dương Quang thì được trợ giá nhà đất gần 3 triệu."
"Lúc đó đa số mọi người đều chọn mua nhà diện tích khoảng 30m2, giá trung bình 200.000 tệ, trợ giá như thế thì tương đương được giảm giá 50%!" Mặt mày ông cụ hớn hở, "Tuy là lúc đó tiền lương không cao, chỉ 1000, 2000 một tháng nhưng vẫn còn có lời!"
Bà cụ gật đầu đồng ý: "Lúc đó c4n răng mua nhà là quyết định đúng đắn nhất mà chúng tôi từng đưa ra."
"Thời điểm đó chúng tôi không muốn ở lại đây đâu." Bà cụ nhớ lại thì che miệng cười, bạn của tôi cuống quýt đến nỗi phải gào lên 【 nếu còn là anh em thì giúp tôi tiết kiệm 3 triệu đi! 】"
"Đúng vậy, vì lúc đó vợ chồng tôi cũng bị bạn bè dụ dỗ tới đây, bởi vì đối phương cần 20 người xứ khác mua nhà để hưởng dịch vụ cho vay 【 Nhà mới thành phố Dương Quang】." Ông cụ hơi ngẩng đầu, nhớ lại quá khứ, "Bạn tôi nài nỉ ghê lắm, tôi lại là một người trọng nghĩa khí nữa, bởi thế c4n răng mua một căn, rồi sau đó, để được hưởng dịch vụ 【 Nhà mới thành phố Dương Quang】, tôi đã gọi điện cho 20 người bạn đến mua nhà."
Ông cụ vung tay tự hào: "Đương nhiên, bây giờ họ rất biết ơn tôi, nếu không, cứ theo giá nhà hiện nay thì không bao giờ có thể mua được một căn nhà."
Ánh mắt Bạch Liễu khẽ nhúc nhích: "Vâng."
Bảo sao thành phố Dương Quang có nhiều dân nhập cư mới như vậy, hóa ra là một kế hoạch bán hàng đa cấp mô hình kim tự tháp để thu hút mọi người.

Một người đến đây mua nhà trả nợ thì sẽ kéo theo 20 người đến đây mua nhà trả nợ, nếu 20 người mua nhà thì sẽ kéo theo 400 người đến đây, mà một khi đã mua nhà vay nợ ở thành phố Dương Quang thì sẽ không đi được nữa, cứ như thế từng đợt lại từng đợt, người dân hoàn toàn bị mắc kẹt trong thành phố Dương Quang.

"Chương trình cho vay 【 Nhà mới thành phố Dương Quang】này còn không?" Bạch Liễu nhẹ giọng hỏi, "Tôi thấy còn có rất nhiều người nhập cư đến đây."
"Đã qua lâu rồi." Ông cụ lắc đầu, "Hiện tại tỷ lệ sinh đẻ trong một năm ở thành phố Dương Quang cao lắm, dân số cũng tăng nhanh, không cần phải giới thiệu dân xứ khác nữa, phỏng chừng bọn họ chưa nắm được thông tin, không biết khoản vay 【 Nhà mới thành phố Dương Quang】đã bị hủy từ lâu, bỏ lỡ dịp rồi."
Bà cụ th0 dài: "Cũng do bọn họ tới muộn, sớm hơn một chút thì đã tranh thủ vớt được món hời, chỉ cần kéo được người là có thể mua được một căn nhà tốt khoảng 20m2 ở Dương Quang rồi."
"Aiz, giá nhà bây giờ cao quá, cũng khó trách người trẻ tuổi như các cậu bị buộc phải sống trong nhà nghĩa trang công cộng." Ông cụ không giấu được tiếng th0 dài, "Ở trong mấy cái nhà đó chẳng khác nào đi ch3t, lá gan của các cậu cũng lớn thật đấy, còn dám mua ở."
Bạch Liễu nhanh chóng nắm lấy từ khóa: "Nhà nghĩa trang công cộng?"
Ông cụ kỳ lạ liếc nhìn đám người Bạch Liễu, cao giọng hỏi: "Các cậu không biết sao? Đường 18 và đường 444 ở khu E là nghĩa trang công cộng của thành phố Dương Quang đấy."
Mộc Kha khựng người: "Nhưng tr3n giấy chứng nhận bất động sản ghi là lầu 18, sao có thể là nghĩa trang công cộng được ạ?"
"Đúng rồi." Ông cụ tự nhiên giải thích, "Nghĩa trang công cộng ở đây cũng là một tòa nhà, đào rỗng ngầm xây thấp xuống, tầng một của nghĩa trang xây gần mặt đất, càng đi xuống thấp thì tầng càng cao, thông thường mỗi tòa mộ có 18 tầng, cậu mua được là tầng cao nhất, hay có thể nói là tầng tồi tệ nhất, thấp nhất của nghĩa trang."
"Tầng dưới chót là nghĩa trang công cộng diện tích lớn, nhìn chung có thể để được thi hài của cả gia đình, có 3-5m2, chia sẻ diện tích trung bình thì cũng hơn 2,7m2, đa số đều được công dân hạng nhất giàu có chọn mua, còn tr3n cùng chỉ có 1- 2m2,, chia sẻ diện tích trung bình thì còn khoảng 1,5m2, chỉ đặt được một thi thể, rất khó bán, hiện vẫn đang giảm giá, căn 2,5m2 của cậu được xem là lớn rồi đấy."
"Nghĩa trang công cộng dưới tầng 18?!" Mục Tứ Thành nghe xong có hơi choáng váng, "Này mẹ nó thì có khác gì địa ngục tầng 18 đâu."
Ông cụ nghe xong thì cũng nghĩ Mục Tứ Thành đang nói đùa, còn phá ra cười ha ha: "Đây là đặc trưng của thành phố Dương Quang đấy, nghĩa trang cũng giống như nhà cao tầng, nếu không thì nghĩa trang chiếm cả một mảnh đất, đắt quá thì ai mà mua được chứ."
"Nhưng tuyệt đối đừng mua nghĩa trang để ở nhé." Ông cụ cười xong thì nghiêm nghị nói với Bạch Liễu, trịnh trọng dặn dò: "Tôi biết có một số thanh niên tham lam ham rẻ mua về làm nhà ở, nhưng ngàn vạn lần đừng ở trong đó."
"Hung trạch còn có thể ở, tại sao lại không thể sống ở đây?" Bạch Liễu nhướng mày hỏi.

Ông cụ thấp giọng, ghé vào tai Bạch Liễu nói: "Tòa nhà nghĩa trang không có thang máy, buổi tối sau khi tan sở cậu phải về nhà nghĩa trang ở tầng 18 nghỉ ngơi, chỉ có thể đi từ lầu một xuống từng lầu phía dưới, đi qua tất cả các nhà của nghĩa trang."
"Nhưng đây là nơi của người ch3t, họ sẽ ra ngoài vào ban đêm."
"Sống trong hung trạch thì chỉ gặp một con quỷ, nhưng sống ở nghĩa trang công cộng thì gặp cả đống quỷ ở mỗi tầng, một con quỷ còn có thể trốn, cả đống quỷ thì trốn ở đâu? Muốn chạy lên mặt đất cũng không kịp."
Ông cụ ho nhẹ một tiếng, vỗ vai Bạch Liễu sốt sắng: "Sống ở nơi của người ch3t thì sẽ ch3t thật đất, người trẻ tuổi, hãy chăm chỉ kiếm tiền, cố gắng mua một căn nhà tr3n mặt đất ở thành phố Dương Quang đi."
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui