Chưa đầy một tuần sau cái ch3t của Ngô Thụy Thư, Lục Dịch Trạm phát hiện Huyết Linh Chi từ Viện mồ côi Ái Tâm đã lan truyền khắp thế giới với tốc độ nhanh chóng, cho dù Lục Dịch Trạm dùng hết sức cản trở bọn họ không được nuôi trồng Huyết Linh Chi, giải thích với bọn họ rằng muốn trồng phải dùng máu trẻ em tưới lên và đây là một dị đoan rất nguy hiểm.
Nhưng đám người nuôi trồng đó chỉ thờ ơ nhìn Lục Dịch Trạm và nói: Cái gì, dùng máu trẻ em tưới lên hả? Chúng tôi cứ tưởng là máu lợn không đấy chứ, chúng tôi thực sự chẳng biết gì cả.
——Chúng tôi chỉ biết rằng thứ này rất có giá trị.
Không ai hợp tác với cuộc điều tra của Lục Dịch Trạm, cho dù Lục Dịch Trạm phát hiện được Huyết Linh Chi thì bọn họ cũng đã kịp thời giấu đi cả đống bào tử, sau đó sẽ nuôi cấy lại nó.
Thế giới dường như đã hình thành một mạch máu vô hình bởi Huyết Linh Chi, nó ngấm ngầm vận chuyển 【 mạng sống 】non trẻ của những đứa trẻ nghèo khổ và bị bỏ rơi thông qua máu đến những kẻ đầu tư giàu có.
Mà những đứa trẻ này lại còn biết ơn các người đầu tư đã nuôi dưỡng chúng và cho chúng một cuộc sống tử tế trước khi chúng được chọn làm "túi máu".
Thế nên cho dù Lục Dịch Trạm có ngăn cản và muốn cắt đứt mạch máu này như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ có vô số người tranh nhau duy trì hoạt động của nó, đồng thời bọn họ sẽ khinh thường sự ngu dốt cứng đầu của Lục Dịch Trạm, dùng ánh mắt ngạo mạn nhìn Lục Dịch Trạm và nói ——
—— Anh có biết thứ này có giá trị như thế nào không?
Những 【túi máu 】được chọn đó còn chưa có ý kiến gì, đều là chuyện ngươi tình ta nguyện, anh xía vào làm chi?
Đa số những đứa trẻ được chọn làm 【túi máu 】đều được hưởng thụ mức sinh hoạt khá cao cho nên phần lớn chúng đều rất vui vẻ, sẽ không phản kháng chút nào, chỉ cần cuối tuần chịu đau một chút là cả tuần được ăn ngon, chơi đồ chơi vui vẻ và ngủ tr3n một chiếc giường thật êm ái.
"Người đầu tư tiên sinh rất tốt." Một đứa trẻ có khuôn mặt teo tóp và tay lỗ chỗ lỗ kim nhìn Lục Dịch Trạm cười ngọt ngào, "Mua kẹo sữa cho bọn con nữa."
Lục Dịch Trạm lặng lẽ đứng cô độc bên ngoài viện mồ côi nhìn lên bảng hiệu hồi lâu, ánh mặt trời chói lóa khiến anh có chút choáng váng, anh nghe thấy bên tai có tiếng nhắc nhở.
【 hệ thống nhắc nhở: Dòng thế giới 0002 bị ô nhiễm, trò chơi kết thúc, điểm lưu được tạo.
】
【 Quân đoàn thẩm phán thập tự chinh đã thua trò chơi.
】
Dòng thế giới thứ ba:
【 hệ thống nhắc nhở: Linh hồn của thẩm phán Nhậm Vũ Tín đã hóa đá, x4c định tử vong, bị loại khỏi trò chơi.
】
【Trước khi ch3t, thẩm phán Nhậm Vũ Tín đã chuyển giao quy tắc kỹ năng ( Gấp ký ức) của mình cho người chơi Lục Dịch Trạm.
】
【 hệ thống nhắc nhở: Dòng thế giới 0003 bị ô nhiễm, trò chơi kết thúc, điểm lưu được tạo.
】
......!
Dòng thế giới thứ tư:
【 hệ thống nhắc nhở: Linh hồn của thẩm phán Tô Lan đã hóa đá, x4c định tử vong, bị loại khỏi trò chơi.
】
【Trước khi ch3t, thẩm phán Tô Lan đã chuyển giao quy tắc kỹ năng ( Chồng các dòng thế giới) của mình cho người chơi Lục Dịch Trạm.
】
【 hệ thống nhắc nhở: Dòng thế giới 0004 bị ô nhiễm, trò chơi kết thúc, điểm lưu được tạo.
】
......!
Sau thất bại của dòng thế giới thứ năm, thẩm phán chỉ còn lại Lục Dịch Trạm và hai người khác, chờ trò chơi kết thúc, anh quay về thần điện lần đầu tiên.
Bạch Lục chống cằm ngồi ở bàn bài nở nụ cười nhìn anh, xung quanh là năm bức tượng điêu khắc kỳ dị đã hoàn toàn hóa đá.
Lục Dịch Trạm bình tĩnh ngồi đối diện Bạch Lục: "Tìm tôi làm gì?"
"Chỉ còn lại hai vị thẩm phán." Bạch Lục cười nửa miệng, "Trò chơi kết thúc nhanh hơn ta tưởng, công lý tuyệt đối của các ngươi đôi khi thật là ngu xuẩn, rất dễ bị lợi dụng khống chế."
Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Lục bình tĩnh: "Vậy ông muốn chơi cái gì?"
"Chơi trò giết người sói nhé?" Bạch Lục đặt một bộ bài lên bàn đá, mỉm cười nhìn Lục Dịch Trạm, "Chúng ta chơi trò chơi nhập vai giết người sói được không?"
"Ta sẽ thành lập một nhóm các nhân vật thẻ bài có thân phận giết người sói và gán chúng cho một số người nhất định trong dòng thế giới tiếp theo, sau đó xem họ sẽ bị ai thu hút và sẽ chủ động theo phe ai."
"Tr3n thẻ có phù thủy, thợ săn, kẻ trộm, v.v." Bạch Lục gõ vào thẻ có hình một cô bé mặc trang phục phù thủy, gã cười nói, "Dựa theo hiểu biết của ta về sở thích của các ngươi thì chắc các ngươi sẽ thiên vị những nhân vật dưới đáy xã hội có cuộc sống bi thảm như thế này, thế nên để đảm bảo trò chơi được diễn ra thú vị, ta sẽ cố gắng lựa chọn những nhân vật có thành tích tệ hại, có kinh nghiệm và kỹ năng phù hợp với cài đặt của thẻ bài giết người sói."
"Theo logic tín ngưỡng của các ngươi thì loại người này sẽ dễ bị thu hút bởi ánh sáng."
Bạch Lục nhướng mắt cười nói: "Để xem bọn họ bị ánh sáng của các ngươi hấp dẫn hay là tà ác của ta hấp dẫn."
Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Lục: "Ông muốn chơi như thế nào?"
"Đấu đội thì sao?" Bạch Lục đặt vài lá bài lên bàn đá, cúi mặt xuống, ý cười thâm sâu, "Căn cứ vào luật chơi hiện có bổ sung thêm trận đấu đội trong trò chơi."
"Nếu các ngươi thua trò chơi dòng thế giới nhưng thắng trận đấu đồng đội với hợp chất diễn sinh của ta, thì ta có thể ban cho các ngươi một điều ước."
Bạch Lục lười nhác rũ mắt xuống: "Nói một cách dễ hiểu thì đó là trận đấu đội giữa chính diện và phản diện, ta hy vọng một nhân vật điển hình cho người tốt như cậu sẽ có đủ năng lực chèo chống cho đội ngũ của mình, đồng thời cũng mài giũa những kẻ ác trong đội của ta."
"Nếu không, trò chơi này sẽ quá nhàm chán."
"Một trò chơi nhàm chán thì kết thúc càng sớm càng tốt."
Lục Dịch Trạm im lặng vài giây, sau đó anh đồng ý: "Được."
Nhưng Lục Dịch Trạm không bao giờ nghĩ rằng lá bài thợ săn mà Bạch Lục chọn sẽ là ——
Lục Dịch Trạm nhìn chằm chằm Sầm Bất Minh đang đứng trước mặt anh với đôi mắt còn nguyên vẹn, giọng nói lạnh băng máy móc kia lại vang lên trong đầu:
【 hệ thống nhắc nhở: Ngài đã tìm thấy thẻ bài (Thợ săn), xin hãy nhanh chóng mang anh ta về phe của mình.
】
Sầm Bất Minh cau mày nhìn anh: "Lục Dịch Trạm, bây giờ anh đã là đội trưởng đội 1 rồi, đừng để tôi phải mắng anh nhé, nhìn tôi như vậy làm gì?"
Lục Dịch Trạm vội vàng đảo mắt nghiêng đầu im lặng một hồi, siết chặt lòng bàn tay, há miệng như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi: "Không có gì...!"
Sầm Bất Minh liếc nhìn anh: "Tôi cạnh tranh vị trí đội trưởng đội 1 thua anh nhưng cũng không đến nỗi ghét bỏ gì anh, bất cứ vị trí nào cũng cần người có năng lực chèo chống, hiện tại tôi là đội trưởng đội 2, tôi sẽ làm tốt bổn phận nhiệm vụ của mình."
Sầm Bất Minh cúi đầu bắt đầu đọc tài liệu: "Gần đây phát hiện mấy trường hợp học sinh cấp ba đột nhiên bị móc rỗng mắt, sau khi bị móc mắt rồi thì vẫn kêu đau và có cảm giác, tôi nghi ngờ là có dị đoan cấp độ đỏ, yêu cầu phải có đội trưởng dẫn đội đi thu phục dị đoan."
"Anh đi hay tôi đi?" Sầm Bất Minh hỏi.
Lục Dịch Trạm lập tức nói: "Tôi và cậu cùng đi!"
"Chỉ là dị đoan cấp độ đỏ." Sầm Bất Minh có chút khó chịu, "Một đội trưởng là đủ rồi, anh đang làm nhục tôi sao, Lục Dịch Trạm?"
Lục Dịch Trạm không nói nên lời, anh muốn nói nếu không phải là Bạch Lục đang cố ý tung ra dị đoạn và thông tin đó để gài bẫy anh thì anh tự ăn luôn tròng mắt của mình cũng được.
Nhưng Sầm Bất Minh thuộc kiểu người cứng đầu cứ như lừa vậy, càng cương thì anh ta càng căng, càng kéo thì lại càng lùi, nếu Lục Dịch Trạm để lộ một ít thông tin vượt quá x4c lập thân phận hiện tại thì người này tuyệt đối có thể đào bới luôn cả mười tám đời tổ tông của anh
...!Thật ra, nếu muốn kéo Sầm Bất Minh vào cuộc thì kể cho anh ta nghe tất cả mọi chuyện cũng được.
Nhưng Lục Dịch Trạm vẫn chưa quyết định có nên làm như vậy hay không
Sầm Bất Minh nhìn Lục Dịch Trạm đang do dự rối rắm, nheo mắt lại, sắc bén hỏi: "Đội trưởng Lục, anh biết chuyện gì đó mà không nói cho tôi nghe đúng không?"
Lục Dịch Trạm sợ tới mức lập tức xua tay: "Không có, làm gì có!"
Sầm Bất Minh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Lục Dịch Trạm hồi lâu rồi cười lạnh một tiếng: "Tốt nhất là vậy."
Sầm Bất Minh nói xong liền xoay người rời đi, Lục Dịch Trạm ở phía sau th0 dài phức tạp, Sầm Bất Minh dừng lại: "Dị đoan lần này để tôi xử lý, nếu anh muốn đi theo thì cứ việc, đừng gây phiền phức cho tôi là được."
Lục Dịch Trạm ngẩn ra, sau đó nói: "Được, Sầm đội."
Ngày hôm sau, Lục Dịch Trạm và Sầm Bất Minh dẫn đầu một nhóm người chi đội 2 đến trường trung học nơi xảy ra vụ tai nạn.
Lục Dịch Trạm bó gối ngồi co ro giữa một đám đội viên chi đội 2, mồ hôi nhễ nhại tr3n đầu.
...!Đa số những người trong nhóm đều là người đã tham gia phản loạn trong dòng thế giới thứ nhất, bây giờ lại ngồi đông đủ ở đây vây quanh anh, không biết có xảy ra chuyện gì không?
Vả lại...!Lục Dịch Trạm lén lút liếc nhìn ba người bên cạnh Sầm Bất Minh.
Sầm Bất Minh đang cúi đầu nhỏ giọng nói chuyện với ba người kia, Lục Dịch Trạm nhìn bọn họ cứ tưởng như đã trải qua mấy đời rồi.
——Ba người này chính là ba sư huynh của Sầm Bất Minh ở dòng thế giới đầu tiên đã bị Sầm Bất Minh tố giác và xử tử.
Đôi khi Lục Dịch Trạm cảm thấy rằng luân hồi không trọn vẹn rất đau khổ, sẽ luôn có một số khoảnh khắc rất ngắn ngủi khiến anh ảo tưởng rằng không có gì xảy ra và mọi thứ đều có cơ hội bắt đầu lại.
Giống như bây giờ.
Sau khi đến trường trung học thì các đội viên bắt đầu tiến hành nghiệp vụ điều tra dị đoan, hôm nay là chủ nhật, trước đó nhóm Lục Dịch Trạm đã liên hệ với trường học yêu cầu bọn họ sơ tán tất cả mọi người thế nên hiện tại giáo viên và học sinh đều đã về nhà, trường học vắng lặng không một bóng người.
Lúc này đâu đó truyền đến tiếng bước chân rất kỳ quái.
Lục Dịch Trạm cảnh giác quay người lại lắng nghe tiếng bước chân truyền đến từ những nơi khác nhau trong trường học, dựa tr3n tiếng ma sát giữa đế giày và mặt đất thì hẳn là cùng một đôi giày, lúc chạy thì tiếng động hơi trầm, khoảng cách bước chân khá xa lại có kết cấu giống nhau, suy ra đối phương có cơ thể cường tráng, Lục Dịch Trạm nghi ngờ tất cả tiếng bước chân này đều là của một người.
Nhưng ——
Lục Dịch Trạm nghe thấy tiếng bước chân cọ xát "kẽo kẹt" chói tai phát ra từ tr3n đỉnh đầu mình, nhưng chỉ một giây tiếp theo, âm thanh đó lại xuất hiện ở tầng ba của tòa nhà dạy học đối diện, anh nhìn xuống dụng cụ kiểm tra đo lường dị đoan tr3n tay mình, x4c định trị số của dụng cụ vẫn là 0, đôi mắt Lục Dịch Trạm nheo lại.
Nếu phán đoán của anh không sai thì dị đoan xuất hiện ở đây phải là 0573, kẻ ăn nhãn cầu, vậy tiếng bước chân kia là của ai?
Trị số dị đoan bằng 0 chứng tỏ người này không phải là dị đoan mà là con người.
Người nào vừa xuất hiện tr3n đầu anh rồi nhoáng cái hai giây sau lại xuất hiện ở phía đối diện?
Vậy thì chỉ có một khả năng.
Ngay lúc tiếng bước chân vang lên tr3n lầu hai, Lục Dịch Trạm nhảy đà mấy cái rồi bật người lưu loát leo lên lầu hai, nhảy qua hàng rào vững vàng rơi xuống đất.
Tr3n mặt đất không có ai, chỉ có vài dấu chân, Lục Dịch Trạm quét nhẹ mắt nhìn sang góc tường, bình tĩnh mở miệng: "Cậu là người chơi phải không?"
"Cậu có được tọa độ đăng nhập vào trò chơi từ những nơi khác nhau trong ngôi trường này, thế nên cậu mới có thể di chuyển tự do như vậy."
"Sao phải dùng tiếng bước chân quấy nhiễu chúng tôi?"
Không khí trước mặt Lục Dịch Trạm méo mó và một khoảng trống giống như lỗ đen xuất hiện.
Đầu tiên là một cái đầu đeo tai nghe con khỉ thò ra khỏi khe hở, sau đó một thanh niên mặc đồng phục học sinh tay đút túi quần bước ra nhìn anh cười xấu xa: "Đương nhiên là do lão đại giao việc rồi, tuyệt đối không để các ngươi sống sót rời khỏi đây."
"Anh tưởng là tôi chỉ thả một dị đoan vào trường học thôi á?"
Đồng tử Lục Dịch Trạm co rút lại.
【 hệ thống nhắc nhở: Ngài đã tìm thấy thẻ bài (kẻ trộm), rất tiếc phải thông báo với ngài rằng (kẻ trộm) đã về phe Bạch Lục.
】
Bên tai anh đột nhiên vang lên tiếng pháo kích oành oành thật lớn, Lục Dịch Trạm chưa kịp suy nghĩ đã nhảy xuống tòa nhà, chạy như bay đến chỗ Sầm Bất Minh và các đội viên chi đội 2.
Một chiếc máy bay trực thăng đồ chơi nhỏ đang bay lơ lửng phía sau Thức ăn nhãn cầu đang vặn vẹo, máy bay đang từ từ bay lên nhưng phía dưới lại liên tiếp thả những quả bom đồ chơi nhỏ xíu, trong quá trình rơi xuống mặt đất, những quả bom này không ngừng phóng lớn to đùng lên rồi nện thẳng vào mặt đất ầm ầm nổ tung, xi măng đất cát bay tứ phía trong không trung.
Khoảnh khắc Lục Dịch Trạm nhìn thấy chiếc trực thăng đồ chơi, anh gần như không thể kiểm soát được biểu cảm của mình —— dị đoan 【0922】!
【Máy b4y ném b0m thu nhỏ】!
Vật này càng xa mặt đất thì độ phóng đại của bom càng lớn và sức công phá khi rơi xuống càng mạnh, nếu nó bay cách mặt đất đủ khoảng cách thì quả bom thả xuống sẽ đủ sức làm nổ tung khuôn viên trường học nơi mọi người đang đứng và khiến tất cả mọi sinh vật trong khu vực tan x4c không còn một mảnh!
"Cái đệt!" Ngay cả Lục Dịch Trạm cũng không kìm được thốt ra một câu th0 tục.
Hẳn là 【 kẻ trộm 】vừa thả thứ này ra, trước đó đội viên đội 2 điều tra tư liệu hoàn toàn không tìm thấy thông tin về dị đoan 0922, thế nên bây giờ bị tấn công đột ngột mà không kịp đề phòng, suýt chút nữa cả nhóm đã bị nổ ch3t.
Cũng may Sầm Bất Minh phản ứng kịp thời bảo vệ bọn họ, nhưng bản thân anh ta lại bị một thanh thép nổ tung xiên nghiêng qua phổi đóng đinh tại chỗ, máu tươi tuôn xối xả, nằm tại chỗ che miệng ho sặc sụa.
Cùng lúc đó, một đống nhãn cầu chậm rãi thò lên sau lưng Sầm Bất Minh, chúng không nhìn Lục Dịch Trạm mà đều nhìn Sầm Bất Minh.
Nếu tất cả nhãn cầu đều nhìn Sầm Bất Minh, anh ta sẽ bị ký sinh trực tiếp!!
Lục Dịch Trạm hít một hơi thật sâu hét lớn: "Sầm Bất Minh, nhắm mắt lại!!" Nói xong, chính mình nhắm mắt lại rồi rút thanh trọng kiếm ra, giơ cao nhắm ngay hai dị đoan kia vung xuống.
【 hệ thống nhắc nhở: Người chơi Lục Dịch Trạm sử dụng Phán quyết Tà Thần.
】
【 dị đoan 0922, 0573 ngừng hoạt động và tạm thời bị thu dụng.
Sau khi sử dụng kỹ năng Phán quyết, người chơi Lục Dịch Trạm sẽ rơi vào trạng thái đông cứng trong bảy ngày.
】
Lục Dịch Trạm lao vọt tới trước mặt Sầm Bất Minh, ánh mắt lạnh lùng đâm kiếm vào dị đoan nhãn cầu phía sau Sầm Bất Minh, sau khi cả hai dị đoan ngừng di động, đầu óc Lục Dịch Trạm trở nên trống rỗng, anh buông lỏng trọng kiếm trong tay chậm rãi ngã về phía trước.
Sầm Bất Minh đang bị mắc kẹt dưới thanh thép giang tay đỡ lấy anh.
Anh ta liếc nhìn Lục Dịch Trạm đang bất tỉnh và thanh trọng kiếm, cùng với hai dị đoan bất động bên cạnh, vừa ho sặc sụa cả búng máu trong miệng vừa cười nhạo: "Quả nhiên anh có chuyện giấu tôi, đội trưởng Lục."
Bảy ngày sau.
Lục Dịch Trạm đột nhiên bừng tỉnh từ tr3n giường bệnh ngồi dậy, bên cạnh là Sầm Bất Minh bị quấn băng mắt trái đang quan sát anh, thấy anh đã tỉnh thì liếc mắt phải qua, nhàn nhạt nói: "Tỉnh rồi à, đội trưởng Lục."
Lục Dịch Trạm vừa định mở miệng hỏi thì Sầm Bất Minh đã tiếp tục nói tiếp như đang báo cáo công việc của mình: "Dị đoan đã bị thu dụng hết rồi, lúc tôi thấy không ổn đã kịp gọi chi viện tới, còn cậu nhóc học sinh trung học kia lúc anh ngã xuống vốn dĩ định đánh lén tôi nhưng cũng may là chi viện tới kịp thời, đội viên đuổi theo nhưng không bắt được."
"Mắt trái của cậu bị sao vậy?" Lục Dịch Trạm hỏi.
Sầm Bất Minh chạm vào miếng băng tr3n mắt trái của mình, không mặn không nhạt đáp: "Mù rồi, lúc nổ bị xi măng đâm thủng."
"Anh hỏi xong rồi, giờ đến lượt tôi." Sầm Bất Minh nhìn Lục Dịch Trạm bằng mắt phải, "Tôi là thợ săn, thợ săn là gì?"
Da đầu Lục Dịch Trạm tê dại: "Sao cậu lại biết?!"
Sầm Bất Minh lãnh đạm nói: "Tôi canh anh bảy ngày, tối nào anh cũng gặp ác mộng rồi kêu lớn bảy ngày không cần thợ săn."
Lục Dịch Trạm: "..."
Thấy Sầm Bất Minh đang nhìn thẳng vào mình, Lục Dịch Trạm gãi đầu, nhận ra không thể giấu được nữa nên anh th0 dài một hơi: "Vậy thì để cho cậu nghe xong thì tự lựa chọn xem có muốn gia nhập hay không vậy."
Sau khi nghe Lục Dịch Trạm kể hết mọi chuyện, Sầm Bất Minh sầm mặt cười lạnh: "Anh bảo tôi gọi anh là sư huynh? Sao anh không nằm mơ cái gì thực tế hơn chút đi?"
Lục Dịch Trạm: "..."
Trọng tâm của người này thật kỳ quái.
Sầm Bất Minh nói xong thì quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ phòng bệnh của Lục Dịch Trạm, không nói chuyện, đợi đến khi Lục Dịch Trạm nằm tr3n giường sắp ngủ tới nơi, anh ta mới chậm rãi nói:
"Anh nói cả Bạch Lục và anh đều muốn sở hữu thẻ thợ săn?"
Lục Dịch Trạm mơ mơ màng màng gật đầu: "Quy tắc trò chơi là như vậy."
"Nếu trong bất kì dòng thế giới nào đó anh không thu phục được tôi, để tôi về phe của Bạch Lục." Sầm Bất Minh thản nhiên nói, "Vậy thì hãy giết tôi đi."
Lục Dịch Trạm cả kinh, hoàn toàn tỉnh táo: "Sao lại phải giết cậu?!"
Sầm Bất Minh không nhìn Lục Dịch Trạm, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bởi vì tôi cảm thấy bị người như vậy lợi dụng về phe gã rất ghê tởm."
"Kẻ tiếp tay cho giặc cũng nên chịu trừng phạt." Sầm Bất Minh lạnh lùng nói, anh ta đứng dậy, "Tôi sẽ gia nhập phe của anh, Lục đội."
"Tôi sẽ trở thành một quân bài đủ tiêu chuẩn trong tay anh, một thợ săn xuất sắc."
Sầm Bất Minh nói xong liền đóng cửa rời đi mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Lục Dịch Trạm ngây người nhìn cánh cửa, sau đó nằm lại tr3n giường lẩm bẩm một mình, "Phương Điểm....."
"Anh lựa chọn như vậy có đúng không?"
Không ngoài ý muốn, dòng thế giới thứ sáu vẫn thất bại như cũ.
Lục Dịch Trạm bị gọi trở lại thần điện một lần nữa.
Bạch Lục vẫn đang ngồi sau bàn thản nhiên chơi bài, nhìn thấy Lục Dịch Trạm đi tới liền cười với anh: "Đã lâu không gặp, nhà tiên tri."
"Thực ra ba phút trước tôi vừa gặp hợp chất diễn sinh của ông." Lục Dịch Trạm chậm rãi nói, "Tôi đã giết hắn."
"Đây là lần đầu tiên cậu giết hợp chất diễn sinh của ta phải không?" Bạch Lục cười đôi mắt cong lên, "Có thợ săn giúp đỡ quả thật khác biệt nhỉ?"
Lục Dịch Trạm không nói gì, một nỗi bất an tiềm ẩn trong lòng anh ngày càng lớn.
Bạch Lục rũ mắt xuống gõ gõ lá bài tr3n bàn đá: "Thợ săn hoàn toàn khác với thẩm phán tuyệt đối chính nghĩa, sau khi biết rõ mọi chuyện, nhất định bọn họ sẽ chủ động can thiệp vào dòng thế giới."
"Ta rất khó can thiệp vào sự công bằng tuyệt đối của thẩm phán, họ sẽ không thay đổi niềm tin của mình vì những sự kiện bên ngoài mà ta thiết kế, nhưng ta có thể can thiệp vào thợ săn."
"Phải bảo vệ niềm tin của thợ săn của cậu." Bạch Lục cười, "Đừng để hắn ta sa đọa."
Lục Dịch Trạm hít sâu một hơi, nhìn thẳng Bạch Lục: "Ông không cần lo lắng."
"Để khen thưởng cho lần đầu tiên giết được hợp chất diễn sinh của ta." Bạch Lục đứng dậy sau bàn đá, cười nhìn Lục Dịch Trạm, "Ta sẽ đưa cậu đi gặp người mà cậu muốn gặp một lần."
Lục Dịch Trạm run lên, anh đột nhiên ngẩng đầu nhìn Bạch Lục.
Bạch Lục rũ mắt xuống, cười nhạt nhẽo: "Ta biết cậu rất nghe lời cô ấy, cho dù nhớ nhung như thế nào cũng chưa từng tìm gặp cô ấy trong các dòng thế giới đã qua, nhưng hiện tại chúng ta đang ở ngoài dòng thế giới."
"Cậu có thể đi gặp cô ấy."
Lục Dịch Trạm lặng lẽ theo sau Bạch Lục bước lên bậc thang của thần điện.
Đây là lần đầu tiên anh bước chân vào thần điện này, có một loại sợ hãi ẩn hiện theo mỗi bước đi của anh.
Cái chưa biết, cái chưa biết mới là điều đáng sợ nhất.
Anh sợ nhìn thấy Phương Điểm phải trả cái giá gọi là 【 đau đớn 】, và sợ trí tưởng tượng của mình khi anh không thể nhìn thấy cô ——
—— Điều gì có thể khiến Phương Điểm đau khổ?
"Có phải cậu đang nghĩ điều gì có thể khiến những người như Phương đội đau khổ phải không?" Bạch Lục chậm rãi đi tới trước mặt anh, trong giọng nói mang theo ý cười, "Ta cũng đã từng nghĩ đến chuyện ấy, rốt cuộc thứ gì mới có thể khiến một người tương tự như 【 thần 】phải đau khổ?"
Bạch Lục bước đến hồ nước tối đen trong thần điện nối liền với đáy biển, gã rũ mắt và đưa tay lên, nước trong hồ lăn tăn, một cầu thang bằng đá cẩm thạch ẩm ướt phủ đầy cây cỏ kỳ lạ xuất hiện dưới đáy biển xanh, gã bước xuống, Lục Dịch Trạm theo sát phía sau.
Nơi nơi đều là nước biển đen kịt và tiếng sóng rì rầm dâng cao lạnh lẽo, ngoài ra không có bất kì âm thanh hay ánh sáng nào, chỉ cần bị nhốt ở đây đã là một cực hình không thể chịu đựng được.
Trái tim Lục Dịch Trạm càng lúc càng đập nhanh thình thịch.
Cuối cùng anh cũng nhìn thấy Phương Điểm bị nhốt dưới đáy biển, cô đang ngồi tr3n mặt đất, hai tay bị dây xích treo lơ lửng, đầu cúi gằm, tóc tai rối tung bù xù.
Bạch Lục khẽ vẫy ngón tay, một luồng ánh sáng trắng nháy mắt chiếu rọi dưới đáy biển, trước mặt Lục Dịch Trạm xuất hiện một bức tường nước lăn tăn, Bạch Lục bước xuyên qua bức tường đó.
Phương Điểm ngồi giữa ánh sáng chậm rãi ngẩng đầu lên, cô nhìn Bạch Lục bằng ánh mắt lạc thần, đôi môi khô khốc mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Nhưng chưa kịp nói ra, Bạch Lục đã cười khẽ rồi nói nói: " Phương đội, đáng tiếc phải thông báo với cô, đội viên của cô lại thất bại thêm một dòng thế giới."
"Như thường lệ, ta sẽ đem người cô yêu nhất trong dòng thế giới này đến trước mặt cô."
"Ta nhớ trong dòng thế giới này cô đã yêu một người công nhân xây dựng, lúc đi ngang qua công trường suýt nữa thì cô đã bị tai nạn, cậu ta đã cứu cô, sau đó để đáp lại ân tình đó cô thường hay giúp đỡ cậu ta, cậu ta yêu cô nhưng lại tự ti bản thân nghèo túng không thể cho cô một cuộc sống tốt đẹp, chỉ dám âm thầm thích cô, cô lại không ngại, tỏ tình trước với cậu ta, kết giao với cậu ta."
"Tuần trước, người này đã ôm một bó hoa hồng cài lên mũ quỳ tr3n công trường cầu hôn cô, cô đã đồng ý."
Bạch Lục búng tay, trước mặt Phương Điểm xuất hiện một người đàn ông 27-28 tuổi mặc đồng phục lao động, vẻ mặt anh ta có chút nghi ngờ không biết tại sao mình lại ở đây, nhưng vừa quay đầu lại thấy Phương Điểm bị xích tr3n mặt đất, trong nháy mắt đó vẻ mặt anh ta đột nhiên tức giận, xông lên muốn gỡ bỏ xiềng xích đang khóa chặt Phương Điểm.
"Phương Điểm, sao em lại..."
"Thật là đáng tiếc mà, cậu ta yêu cô như vậy, cô cũng yêu cậu ta như vậy, lẽ ra hai người có thể hạnh phúc bên nhau."
Bạch Lục cười: "Đáng tiếc, Lục Dịch Trạm đã thua trò chơi."
"Pằng ——!"
Bạch Lục búng tay một cái.
Tr3n người đàn ông đang tháo xiềng xích của Phương Điểm ngay lập tức bốc lên một ngọn lửa màu trắng xám, anh ta rú lên thảm thiết trước mặt Phương Điểm rồi bị thiêu rụi thành tro tàn.
Phương Điểm gồng cứng đôi tay đã bị xiềng xích siết chặt, cô chậm rãi cúi người cứ mặc xiềng xích siết lấy bả vai mình, gục đầu vào đống tro tàn trước mặt, nước mắt trào ra ướt đẫm khuôn mặt.
Cô khóc nức nở ra tiếng.
Lục Dịch Trạm vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, tr3n mặt lộ ra biểu cảm như đang tự hỏi điều gì đó, ánh mắt hoàn toàn tan rã.
"Đây là cái giá mà Phương Điểm phải trả." Bạch Lục nhạt nhẽo nhìn cảnh tượng trước mặt, khóe miệng nhếch lên, "Ta phát hiện."
"Chỉ có 【 tình yêu 】mới có thể khiến 【 thần 】cảm thấy đau đớn."
- -----oOo------.