Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị


Nước biển bị gió thổi bay rào rạt theo những con sóng nhấp nhô đánh tới tấp vào Thần Điện u tối tr3n hòn đảo biệt lập.

Triều cường cuộn trào sóng ngầm, bầu trời xám xịt và đen kịt, những đám mây đang tụ lại, trời sắp mưa lớn.

Tà Thần ngồi bên bàn đá nhìn nhà tiên tri đang cúi đầu.

Gã chống cằm, toàn thân toát lên vẻ lười nhác nghiêng người sang một bên, cụp mắt xuống không chút cảm xúc: "Đối với loài người, 658 dòng thế giới thực sự là một giấc mộng dài."
"Lục Dịch Trạm, cậu đã sửa đổi ký ức của tất cả mọi người bao gồm cả hợp chất diễn sinh của ta đến ba lần để che đậy những sự kiện bi thảm thực sự xảy ra tr3n thế giới này, dùng một hòa bình giả tạo tô son trát phấn cho trận chiến sắp nổ ra."
"Cậu có nhớ quỹ đạo thực tế của thế giới là thế nào không?"
"Hay cậu đã đắm chìm trong thực tại giả dối này và đã quên đi tất cả những gì đã xảy ra?"
Bạch Lục lãnh đạm nhướng mắt: "Nhưng dù có trì hoãn che đậy thế nào đi nữa thì cậu vẫn luôn phải đối mặt với tất cả."
"Tỉnh lại đi."
Hơi th0 nhà tiên tri ngồi đối diện gã trở nên dồn dập.

Lục Dịch Trạm đang nằm tr3n giường bệnh chật hẹp khẽ động đậy ngón tay, mí mắt anh nhấp nháy, tựa như sắp tỉnh lại sau một giấc mộng không yên, khóe miệng khô khốc khẽ thì thào:
"...!Đừng đi vào con đường đó."
"Bạch Liễu."
Bạch Liễu mới tỉnh dậy hôm trước, hôm sau đã xuất viện.

Tất nhiên là quyết định này bị phản đối toàn tập, mọi người đều muốn hắn ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày, nhưng Bạch Liễu là kiểu người đã quyết định rồi thì không bao giờ thèm quan tâm đến ý kiến của mọi người, thế nên tối đó hắn lạnh nhạt vừa nói mình muốn xuất viện thì sáng hôm sau đã làm xong các thủ tục xuất viện hết rồi.

Đợi đến khi Mục Tứ Thành thi xong, ba chân bốn cẳng vội vã chạy đến bệnh viện để thăm Bạch Liễu thì giường bệnh đã được dọn sạch sẽ.

Mục Tứ Thành lên án kịch liệt loại bệnh nhân cứng đầu cứng cổ không nghe lời như Bạch Liễu.

Vì thế cậu gọi điện mắng Đường Nhị Đả: "Anh trông coi kiểu gì mà để Bạch Liễu tự mình xuất viện vậy hả! Anh không biết cản lại hay sao! Hả! Lỡ xảy ra chuyện gì thì anh chịu trách nhiệm nổi không?! Nếu tôi canh bệnh thì..."
Đường Nhị Đả lạnh giọng ngắt lời Mục Tứ Thành: "Theo đức hạnh trông nom Bạch Liễu của cậu thì chắc tối hôm qua Bạch Liễu xuất viện luôn rồi."
Mục Tứ Thành: "......"
Cái đệt.

"Tôi cản Bạch Liễu mãi cậu ta mới chịu ở thêm một đêm." Đường Nhị Đả cũng đau đầu, "Nhưng cậu cũng biết rồi đấy, người này mà đã định làm gì thì cậu cũng chỉ có thể nghe theo."
Mục Tứ Thành hừ một tiếng: "Hôm nay anh ta xuất viện làm gì vậy?"
"Hôm nay Cục Quản lý Dị đoan sẽ cưỡng chế cho nổ và phá dỡ một số tầng chưa hoàn thành của toàn nhà Dương Quang còn sót dị đoan." Đường Nhị Đả nói, "Con trai nhà phát triển khai là sau khi cha mình ch3t thì anh ta có một giấc mộng rất kỳ lạ, mơ là chỉ cần anh ta đặt một phần tro của cha mình vào hợp đồng bất động sản, và rắc một phần tro khác lên mặt đất tòa nhà Dương Quang thì linh hồn của cha anh ta sẽ bám vào đó, và mảnh đất này sẽ thuộc sở hữu của gia đình họ mãi mãi."
"Hợp đồng đã bị đốt cháy, tro tr3n mặt đất cũng đã được Cục Xử lý Dị đoan khai quật và rửa sạch rồi, nhưng kiểm tra đo lường một số tầng lầu bị dính tro cốt thì vẫn phát hiện trị số dị đoan, thế nên để đề phòng triệt để nhóm Tô Dạng quyết định cho nổ phá hủy chúng."
"Bạch Liễu muốn xem quá trình phá nổ."
"Nổ?!" Mục Tứ Thành sửng sốt, "Sao tự dưng lại muốn đi xem náo nhiệt làm gì? Với lại nổ như thế rất nguy hiểm mà lại phiền phức tốn thời gian nữa! Cục quản lý dị đoan của mấy anh làm việc có an toàn không đấy?"
Giọng Đường Nhị Đả bình thản: "Trong một số thời điểm đặc biệt cần xử lý khẩn cấp, chúng tôi sẽ mượn dùng một số năng lực dị đoan để đảm bảo an toàn cho quần chúng."
Mục Tứ Thành hiểu ra: "Ờmm, năng lực đặc biệt à."
"Giấc mộng của con trai nhà phát triển này..." Đường Nhị Đả dừng một chút, "Bạch Liễu nghĩ có thể có liên quan đến Bạch Lục, cho nên muốn tới xem một chút."
Mục Tứ Thành cau mày: "Sao lại liên quan đến Bạch Lục?"
Đường Nhị Đả trầm mặc một hồi: "Sau này cậu sẽ phát hiện cả thế giới đều có liên quan đến ông ta."
"Thế giới chỉ là trò chơi của ông ta, và tòa nhà Dương Quang chỉ là một trong nhiều bản đồ trò chơi mà thôi."
Khu tòa nhà Dương Quang.

Người trong các tòa nhà dân cư xung quanh đã được nhân viên cục quản lý dị đoan sơ tán từ lâu, các tòa nhà sắp bị phá bỏ bị giăng dây vàng cảnh báo cấm vào, đội viên tuần tra khắp nơi cực kỳ nghiêm ngặt để cấm bất kỳ dân thường nào tới gần đây.

Bạch Liễu cũng bị chặn lại bên ngoài dây, nhưng Đường Nhị Đả đã gọi điện thông báo cho Tô Dạng, thế là Tô Dạng tự mình ra đón tiếp hai người.

Tô Dạng nhìn Bạch Liễu đứng phía sau Đường Nhị Đả, cung kính đưa tay ra: "Cám ơn Bạch tiên sinh đã cung cấp thông tin quan trọng cho chúng tôi, nếu không chúng tôi chỉ tra xét hợp đồng bất động sản mà bỏ qua chuyện tro cốt cũng có vấn đề."
Bạch Liễu mỉm cười, đưa tay bắt tay Tô Nhạc: "Không cần cảm ơn, đội trưởng Đường cũng đã giúp tôi rất nhiều."
Tô Dạng mỉm cười rút tay về: "Lần này Bạch tiên sinh đến đây cần tôi hỗ trợ gì sao?"
Ánh mắt Bạch Liễu lướt nhìn tòa nhà phía sau Tô Dạng rồi mỉm cười nói với anh: "Trước khi Tô đội phá nổ tòa nhà có thể cho tôi lên đó một chút được không?"
Tô Dạng ngẩn ra: "Tòa nhà sắp phá nổ rồi, cậu lên đó không an toàn lắm đâu."
"Anh yên tâm." Bạch Liễu mỉm cười, "Đội trưởng Tô, các anh có năng lực đặc biệt để nhanh chóng phá hủy tòa nhà, tôi cũng có phương tiện đặc biệt để an toàn ra khỏi tòa nhà."
Tô Dạng và Đường Nhị Đả liếc nhìn nhau, sau khi nhìn thấy Đường Nhị Đả khẽ gật đầu cam đoan Bạch Liễu sẽ không xảy ra tai nạn, Tô Dạng thận trọng đáp lại: "Cá nhân tôi không kiến nghị Bạch tiên sinh mạo hiểm, nhưng nếu Bạch tiên sinh nhất định muốn lên đó thì chỉ còn một tiếng nữa là đến giờ nổ mìn, Bạch tiên sinh có thể ở lại nhiều nhất là 30 phút."
Bạch Liễu mỉm cười: "Cảm ơn đội trưởng Tô."
Đường Nhị Đả đưa Bạch Liễu đến lối vào của tòa nhà, anh cau mày: "Có chắc là không muốn tôi lên cùng cậu không?"
"Không cần đâu." Bạch Liễu lãnh đạm nói, "Tôi muốn đi gặp một người, có anh thì hơi bất tiện."
Đường Nhị Đả dặn dò: "Nếu có việc gì thì trực tiếp vào trò chơi, tôi chờ cậu trong trò chơi."
Bạch Liễu gật đầu, hắn xoay người bước lên tầng một của tòa nhà đang xây dở phủ đầy bụi bặm.

Tô Dạng lo lắng nhìn Bạch Liễu bước vào tòa nhà đang xây dở, tỏ vẻ không đồng tình với Đường Nhị Đả: "Anh phải ngăn cậu ấy lại chứ, thật sự không an toàn chút nào."
Đường Nhị Đả th0 ra một hơi, anh lấy một điếu thuốc từ trong túi quần ra châm lửa đốt, nheo nheo đôi mắt xanh lam: "Không sao đâu, cậu ấy nắm chắc rồi mới làm."
"Nhưng anh là người giám hộ tr3n danh nghĩa của cậu ấy." Tô Dạng nhấn mạnh, "Không nên mặc kệ cậu ấy như thế được."
Đường Nhị Đả chột dạ dời mắt đi: "...!cậu ấy làm gì cũng có lý do, xảy ra chuyện rồi hãy nói đi."
Tô Dạng bất lực không biết nên cười hay nên khóc: "Anh cũng thả lỏng cậu quá rồi! Nguyên tắc mà anh vẫn luôn tuân thủ đâu Đường đội!"
"Tô đội!" Một thành viên trong đội vội vàng chạy tới, "Mấy người chủ căn hộ tòa nhà Dương Quang đến hỏi chúng ta có thấy trưởng nhóm Viên Quang của họ không, họ nói sáng nay cậu ta có lại đây."
"Chúng tôi kiểm tra camera giám sát thì thấy đúng là cậu ta có đến, nhưng đến giờ vẫn chưa ra ngoài, hiện tại tìm khắp nơi vẫn không thấy người đâu."
Đội viên có vẻ căng thẳng: "Chúng tôi nghi ngờ có khả năng cậu ta đang ở trong năm tòa nhà sắp phá nổ."
Sắc mặt Tô Dạng tái nhợt, Đường Nhị Đả lập tức gọi điện cho Bạch Liễu: "Bạch Liễu, cậu có nhìn thấy ——"
"—— Viên Quang phải không?" Bạch Liễu cầm điện thoại lên, bình tĩnh nhìn Viên Quang đang ngồi cúi đầu bất động tr3n ghế như đang ngủ, "Thấy rồi."
"Đừng lo lắng, để tôi xử lý."
Bạch Liễu cúp điện thoại, hắn nhìn phía đối diện nhẹ giọng nói: "Tôi tới rồi, không ra ngoài gặp tôi sao, Bạch Lục."
Một tràng cười khẽ vang lên từ lòng nguc của Viên Quang.

"Chỉ là tuân thủ thỏa thuận giữa chúng ta, nếu cậu không chủ động đến tìm ta, ta sẽ không tới gặp cậu."
Viên Quang đang cúi đầu ở đối diện chậm rãi ngẩng đầu lên, người đã hôn mê nhắm nghiền hai mắt, trong tay ôm một bức tự họa.

Người trong bức chân dung tự họa đang ngồi khoanh chân tr3n ghế, chống cằm nhìn Bạch Liễu một cách thích thú, trong găng tay da màu đen là vài sợi dây rối nối liền từ mép khung tranh kéo dài ra ngoài, buộc chặt vào các khớp tay chân của Viên Quang.

Bạch Lục trong tranh nhìn Bạch Liễu cười tủm tỉm: "Tuy rằng ta biết cậu nhất định sẽ tới tìm ta, nhưng nhanh như vậy cũng thật là bất ngờ."
"Làm sao cậu biết đó là ta? Hoặc có thể nói là, làm sao cậu biết ta sẽ lợi dụng Viên Quang để đăng nhập vào thực tế liên lạc với cậu?"
Ánh mắt Bạch Liễu thản nhiên quét qua dây rối tr3n tay Bạch Lục: "Ván trước ông dùng dây rối điều khiển Viên Quang, lúc rời trò chơi dây rối vẫn không biến mất, điều này chứng tỏ ông đã hoàn toàn kiểm soát Viên Quang."
"Bên cạnh đó, tiền giấy linh hồn của anh ấy nằm trong tay ông, chỉ cần xóa giá trị tinh thần của anh ấy về 0 là ông có thể lợi dụng anh ấy để đăng nhập vào thực tế dễ như trở bàn tay."
"Oa." Bạch Liễu cười, "Dễ như trở bàn tay sao? Ta tưởng cậu đã biết ta không thể can thiệp vào dòng thế giới thực, tại sao lại cho rằng ta có thể dễ dàng xóa sạch giá trị tinh thần của một người được chứ?"
Bạch Liễu nhướng mắt, giọng điệu nhạt nhẽo nói: "Không phải ông đã đặt đáp án tiêu chuẩn trước mặt tôi rồi sao?"
Bạch Lục cười hỏi: "Đáp án là gì?"
Bạch Liễu nói: "Nằm mơ."
"Ông có thể thao túng giấc mơ của mọi người, vì vậy con trai của nhà phát triển kia mới có giấc mơ đó."
"Nói như vậy không chính x4c." Bạch Lục khép hờ mắt, "Ta chỉ có thể thao túng giấc mộng của những người tin tưởng ta."
Bạch Liễu liếc nhìn Viên Quang: "Viên Quang không tin ông."
"Nhưng hắn tin tưởng cậu." Ý cười tr3n mặt Bạch Lục càng sâu, "Người bình thường như hắn sẽ khó mà phân biệt được người tìm hắn trong mộng là ta hay là cậu."
Bạch Liễu trầm mặc.

"Cảm giác bị người khác uy hiếp bằng mọi cách rất khó chịu phải không?" Bạch Lục nheo mắt cười, giọng nói dịu dàng: "Nếu bây giờ giết Viên Quang thì chuyện sẽ dễ dàng hơn rất nhiều."
"Nếu không phải Viên Quang thì cũng sẽ là người khác." Bạch Liễu lãnh đạm nói: "Nếu ông đã muốn tìm tôi thì sẽ có cách thôi."
Ngón tay Bạch Lục cuộn lại chống lên cằm, gã rũ mắt cười khẽ một tiếng: "Đúng là như vậy."
Bạch Liễu bình thản hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì? Lại muốn chơi trò chơi sao?"
"Không." Bạch Lục nhướng mi cười nhẹ, "Chỉ là ta vừa mới trải qua một giấc mộng dài nhàm chán."
"Sau khi tỉnh dậy lại có chút cô độc, chỉ muốn nhìn thấy cậu thôi."
Bạch Liễu nghe giọng điệu có vẻ đùa bỡn này của gã thì vẫn thản nhiên như không, nhướng mày liếc nhìn tòa nhà đang rung chấn bên ngoài, hỏi: "Trong tình cảnh sắp phá nổ như thế này à?"
Bạch Lục trong tranh giơ tay thu lại đường dây rối điều khiển Viên Quang.

Sợi dây rối quấn quanh Viên Quang buông lỏng ra, Viên Quang từ tr3n ghế trượt xuống, bức tranh Bạch Lục cầm trong tay từ từ biến thành một bức tranh sơn dầu màu sắc sặc sỡ, cười nói:
"Bối cảnh càng hủy diệt đáng sợ thì trò chơi giữa chúng ta mới càng thú vị, phải không nào?"
- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui