Nhà của Kitahara ở tr3n núi, đoàn người phải mất một thời gian rất lâu leo lên từng bậc thang của con đường mòn mới có thể nhìn thấy kiến trúc nguy nga ẩn hiện trong rừng rậm.
Đập vào mắt là một mái hiên khổng lồ thấp thoáng dưới rừng cây um tùm rậm rạp, căng mắt nhìn xa xa phía sau tòa nhà Kitahara có thể thấy một tòa nhà bằng gỗ khác nhỏ hơn một chút, nhưng đầy trang nghiêm và quy củ với mái cong uyển chuyển và những lớp cổng torii bằng gỗ đỏ.
"Sắp đến nơi ở của gia tộc Kitahara rồi." Mifune nhìn lên tòa nhà cổ kính phía sau cổng torii, vén quần áo rồi cung kính cúi đầu, "Vị trí cao hơn là đền thờ Lộc Minh, nơi ở của Tà Thần đại nhân."
Nhóm tế phẩm và người hầu cũng bắt chước động tác Mifune khom mình hành lễ.
Đoàn người hướng lên tr3n nữa thì đi vào một con đường đá nhỏ hẹp uốn lượn dẫn thẳng đến cánh cổng nhà Kitahara.
Hai bên cổng là hai chiếc đèn lồng bằng đá có phần đầu được chạm khắc thành hình đầu chó Shiba thè lưỡi trông rất lanh lợi và ngộ nghĩnh.
Bạch Liễu khẽ liếc mắt đánh giá, nhận ra hai đèn đá còn khá mới, tuổi thọ chỉ khoảng một năm là cùng.
Mifune gõ cửa nhà Kitahara.
Cánh cửa chậm rãi khẽ mở, một người hầu già đầu tóc hoa râm dáng vẻ điềm đạm ló đầu ra, ông ta liếc nhìn Mifune đang gõ cửa rồi lướt qua nhóm tế phẩm phía sau gã, cúi đầu thu lại ánh mắt, khom lưng mở cửa: "Đại nhân Mifune, chủ nhân đã đợi ngài lâu rồi, mời ngài vào."
Mifune hừ một tiếng chẳng rõ là ý gì rồi đi một mạch vào trong.
Bạch Liễu đi vào sau Mifule, trước mặt là cảnh tượng sân trong tao nhã và xa hoa theo phong cách Nhật Bản, hai bên trang trí đầy núi đá gồ ghề lởm chởm.
Nước suối trong veo chảy róc rách tr3n những tảng đá đá khiến cả khoảng sân trông đầy sức sống và nên thơ.
Bình thường hẳn là phải dẫn nước suối từ tr3n núi xuống, nhưng vào mùa này, nước suối tr3n núi đã đông cứng lại thành băng không hề có nước, vậy mà nhà Kitahara lại sử dụng lò đá làm nóng các đường ống dẫn đến nước suối để làm tan băng chảy tr3n các tảng đá nhân tạo và cây cối trong thời tiết lạnh giá này.
Bạch Liễu nhìn thoáng qua, ước tính trong đầu ở đây cũng phải có hơn trăm cái lò đá dùng để đun nước suối tạo cảnh quan đẹp đẽ cho toàn sân trong này.
Nhìn thấy cảnh này, Sota không khỏi ghé vào tai Bạch Liễu thì thầm: "Tối hôm qua mưa to, người hầu và mấy con thú nhỏ suýt ch3t vì lạnh, nếu chia một phần ba chỗ thạch lò này cho chúng ta thì cũng không đến nỗi như thế."
Người hầu già đứng bên cạnh nghe được, lão đảo mắt rồi liếc nhìn Sota một cách trịch thượng, nói:
"Các ngươi là tế phẩm và người hầu mới đến, việc của các ngươi là nên chăm chỉ nỗ lực để được các đại nhân nhà Kitahara lựa chọn và nắm bắt cơ hội tận hưởng khoảnh sân tuyệt đẹp do lò đá tạo thành này, chứ không phải đồng tình với những kẻ hạ đẳng thấp kém sống trong lồng ngay cả cơ hội nhìn lò đá cũng chẳng có."
"Lò đá chỉ dành cho các tế phẩm đại nhân, những người có thể chịu đựng nỗi đau để hiến tế cho Tà Thần và mang lại nhiều giá trị cho huyện Lộc Minh, chứ không phải sưởi ấm cho người hầu."
"Ở huyện Lộc Minh này, những người hầu không đủ đau khổ thì chỉ có thể sống trong lồng, bọn chúng là những động vật không thể tạo ra nhiều giá trị thì không có quyền tiêu thụ bất kỳ tài nguyên nào để tồn tại."
Sota nhìn ánh mắt u ám của lão già sợ tới mức co rụt đầu lại, cúi đầu run giọng dạ một tiếng rồi không dám nói gì nữa.
Người hầu già hờ hững thu hồi ánh mắt, khom lưng bước nhanh về phía nhóm người phía trước, sau đó dẫn các tế phẩm lần lượt đi qua những hành lang gấp khúc bằng gỗ kiên cố.
Nghiêng đầu sang một bên có thể thấy cảnh sân đình nước suối chảy róc rách, hoa thơm chim hót ríu rít, tre trúc gõ chum đá lác đác cánh hoa rơi rồi giao nhau ở chiếc hồ giữa sân, khung cảnh tràn ngập sự trong lành, tao nhã và đầy sức sống rất dễ chịu.
Tất cả mọi người cho dù tế phẩm hay người hầu cũng đều không ngừng trầm trồ khen ngợi vẻ đẹp tinh tế của sân đình, nhìn vào ánh mắt có thể thấy bọn họ đều khao khát nơi này.
Sota đi sau cùng cúi đầu nắm chặt chiếc ô trong tay, trong lòng dâng lên một cảm giác chán nản và ảm đạm khó tả, cậu lén ngẩng đầu lên liếc nhìn Bạch Lục đang đi bên cạnh mình, vẻ mặt của hắn vẫn nhạt nhẽo chẳng gợn sóng.
Bạch Lục cũng muốn được gia tộc Kitahara lựa chọn...!Anh ấy cũng giống như những tế phẩm này sao?
Liệu anh ấy...!sẽ đồng ý với cách nói của người hầu già chứ?
"Có gì muốn hỏi thì cứ nói thẳng." Bạch Liễu nhìn về phía trước thản nhiên nói: "Nãy giờ cậu nhìn chằm chằm tôi hơn mười phút rồi."
"Thực xin lỗi!" Sota hoảng sợ cúi đầu rồi lại chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng hỏi: "Bạch Lục, anh thấy lời ông lão người hầu nói đúng không?"
"Lò đá chỉ dành cho tế phẩm thưởng thức chứ không phải để giữ ấm cho người hầu ấy."
Bạch Liễu trả lời: "Lời nói của mỗi người đúng hay sai phải nhìn từ quan điểm của họ."
"Từ góc độ của những tế phẩm, góc độ của người hầu của gia tộc Kitahara, và từ góc độ của những người được trao quyền lợi đứng đầu chuỗi thức ăn bóc lột người khác, thì họ tự nhiên cảm thấy mình đúng."
"Nếu dùng lò đá giữ ấm cho người hầu thì chẳng đem lại lợi ích gì cho họ, nhưng nếu đặt ở đây thì ngày nào bọn họ cũng có thể nhìn thấy và hưởng lợi từ nó."
Sota thu hết can đảm: "Còn quan điểm của Bạch Lục thì sao? Anh cũng cảm thấy bọn họ nói đúng sao?"
Bạch Liễu quay đầu sang một bên, hắn bình tĩnh liếc nhìn Sota, ánh mắt đó khiến Sota không khỏi nín th0, chiếc ô trong tay nắm chặt đến mức lòng bàn tay trắng bệch.
"Không." Hắn nhẹ giọng đáp, "Tôi không nghĩ họ đúng."
Sota th0 phào nhẹ nhõm, trợn to hai mắt: "Nhưng hiện tại anh cũng là tế phẩm, cũng là người nhận được quyền lợi, sao anh cho rằng bọn họ không đúng chứ?"
Bạch Liễu nhìn cậu nhóc, con ngươi thâm thúy, ánh mắt lấp lánh, tóc mai tr3n trán bay tán loạn trong gió: "Lẽ ra tr3n đỉnh chuỗi thức ăn do những kẻ này xây dựng phải có một Tà Thần cũ bốc lột tất cả mọi người."
"Nhưng bởi vì anh ấy đã không chọn làm như thế nên hiện tại anh ấy đang bị mọi người tra tấn và bóc lột."
"Tà Thần cũ đó là người yêu của tôi."
Sota hoàn toàn choáng váng.
Bạch Liễu đưa mắt nhìn lão người hầu đi phía trước nhóm tế phẩm, trong giọng nói không có một tia cảm xúc:
"Tôi vào đây để đối phó với những kẻ đã lợi dụng anh ấy và phá hủy mạng lưới thức ăn của bọn họ."
"Sau đó tôi sẽ nói cho anh ấy biết." Bạch Liễu dừng lại, "Bất kể xảy ra chuyện gì, lựa chọn lúc trước của anh ấy không hề sai."
Không hiểu sao hốc mắt Sota đột nhiên nóng bừng lên, cậu nhóc có rất nhiều điều muốn nói và bụng đầy thắc mắc, nhưng cuối cùng chỉ nặng nề dạ một tiếng, giọng điệu thổn thức tràn đầy sự đồng tình: "Tà Thần đại nhân và ngài đều không sai...!"
"Này, mấy tế phẩm đằng kia." Mifune đang đi phía trước sốt ruột nhìn lại, thúc giục, "Giờ này mà buôn chuyện cái gì? Đi nhanh lên! Theo ta vào phòng khách chọn tế phẩm!"
"Được rồi!" Sota vội vàng kéo Bạch Liễu chạy tới, "Chúng cháu tới đây!
Phòng khách của nhà Kitahara cũng rất lớn, cửa ra vào có tầm nhìn cực kỳ rộng, bởi vì quá lớn nên thậm chí nó trông hơi giống một cái hội trường, mặt đất được trải bằng vải lụa mềm mại, chính diện là một vài người hầu đang quỳ sau chiếc bàn lùn, còn ngồi chính giữa là một người đàn ông búi tóc sau đỉnh đầu, phần trán và nửa trước đã được cạo sạch theo kiểu tóc chonmage truyền thống của giới quý tộc Nhật Bản.
Lông mày người này xếch lên nhíu chặt vào nhau, thân hình cường tráng như một người đàn ông trung niên ngoài 40 nhưng khóe mắt, trán và cằm lại có đầy nếp nhăn, vẻ mặt thì căng thẳng u ám, nhìn như một lão già hơn 60 tuổi.
Lão ta cúi đầu nhìn lướt qua tập tranh vẽ tế phẩm tr3n tay, lật tới lật lui xem một hồi, sau đó ngẩng đầu quét qua nhóm tế phẩm đang quỳ gối trước mặt, cuối cùng dừng lại tr3n người Bạch Liễu.
"Có đứa nhỏ tên là Bạch Lục phải không?" Lão trầm giọng nói, "Ngẩng đầu cho ta xem."
Bạch Liễu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mặt đối phương.
Chủ gia tộc Kitahara hài lòng gật đầu: "Diện mạo rất đẹp, tinh thần cũng khá lắm, có thể dạy dỗ lâu dài."
"Để đứa nhỏ này và người hầu của nó ở lại đây đi."
Cuối cùng, Kitahara chọn Bạch Liễu và một tế phẩm khác, người hầu của họ cũng được ở lại theo.
Ngay sau đó, có một người hầu tiến lên đưa cho bọn họ hai tấm bảng gỗ mới có chữ 【 Kitahara Bạch Lục 】 và 【 Kitahara Ryota 】.
Gia chủ đứng lên, liếc mắt nhìn bọn họ: "Đã là tế phẩm đại nhân của nhà Kitahara thì sau này sẽ sống ở nhà Kitahara."
"Ta sẽ cử người đến nhà thuyền mang vật nuôi và hành lý của các ngươi về đây, trước tiên sẽ có người dẫn các ngươi đi làm quen với hoàn cảnh sống, biết chỗ nào có thể đi và chỗ nào không thể tới, song song với việc ở nhà Kitahara, hưởng thụ tất cả mọi thứ mà nhà Kitahara cho các ngươi thì các ngươi sẽ phải cống hiến cho nhà Kitahara."
Nói rồi, gia chủ Kitahara ngẩng đầu gật đầu với lão người hầu dẫn đường: "Dẫn bọn họ đi làm quen một chút đi."
Người hầu già cung kính gật đầu, quay sang đám người Bạch Liễu nói: "Các đại nhân, mời đi theo tôi."
"Đầu tiên, xin chúc mừng mọi người.
Từ nay về sau, các đại nhân sẽ được sống hạnh phúc trong gia tộc nộp thuế nhiều nhất này."
Bước chân của người hầu vừa nhỏ vừa nhanh, lấp xấp lướt nhanh qua hành lang gỗ rợp bóng cây giống như một con rắn đang trườn mình, tr3n hành lang là những chiếc lá phong đỏ vừa rụng chưa đầy nửa canh giờ phát ra âm thanh lạo xạo dưới bước chân rồi bị thổi bay xuống hành lang gấp khúc bên nhà thủy tạ, phiêu dạt ra bên ngoài nhà.
Hơi nước bay trong không khí ấm áp và oi bức bám vào da thịt người ta trong cái tiết trời se lạnh như thế này chẳng dễ chịu chút nào.
Đây thực sự là một nơi đẹp đẽ và tươi sáng, u ám và tăm tối.
"Trong nhà Kitahara, các tế phẩm đại nhân là sự tồn tại tối cao, sở dĩ gia tộc Kitahara có thể phát triển đến quy mô như hiện nay đều là nhờ sự cống hiến to lớn của tế phẩm đại nhân từ thế hệ này sang thế hệ khác, nếu không có sự đau khổ của họ thì sẽ không có khu vườn xinh đẹp như hiện giờ."
"Chính vì vậy, điều đầu tiên mà bất cứ ai bước vào nhà Kitahara nên làm là phải hiến tế những tế phẩm đại nhân đã chịu đựng nỗi đau vô thượng cho sự phát triển và lớn mạnh của gia tộc Kitahara."
Người hầu già dừng lại trước một gian phòng khang trang, lão ta chắp tay cúi đầu, sau đó vươn tay đẩy cửa phòng ra.
Sota vừa nhìn thấy tình hình trong phòng thì sởn cả gai ốc tr3n người, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong phòng đặt một cái giá gỗ rất lớn có mái hiên và đuôi hai bên cong lên theo kiểu đền thờ, tr3n đó bày hàng chục chiếc điện thờ từ cao đến thấp, và mỗi chiếc điện thờ đều có một bức ảnh chụp đen trắng của những thanh thiếu niên chỉ tầm khoảng mười mấy tuổi, thậm chí có cả trẻ em chưa tới mười tuổi.
Người hầu già khoanh tay lùi sang một bên, hạ mắt xuống: "Đây là những tế phẩm đại nhân mà nhà Kitahara đã mua trong suốt ba năm qua nhưng không thể kiên trì đến cùng và đã tự sát vì đau đớn, tất cả bọn họ được cung phụng ở đây."
"Nếu các ngươi không kiên trì mà tự sát thì cũng sẽ được đưa vào đây."
"Mời bốn vị đại nhân hành lễ."
- -----oOo------.