"Em trai của em đã ch3t?!" Đầu óc của Sota hỗn loạn, cậu nhóc không tin lùi lại hai bước, "Nhưng Bạch Lục đại nhân bảo là muốn đi tìm em trai của em!"
Aoi ngoẹo đầu sang một bên, cô bé nằm tr3n mặt đất bất giác nhếch mép, cả người run lên vì cười: "Đi tìm em trai em? Vậy thì anh ấy chỉ có thể tìm thấy bài vị trong phòng thờ mà thôi."
"Nhưng giờ phút này Bạch Lục đến phòng thờ cũng không thấy được em trai em đâu, mà chỉ có thể nhìn thấy...."
Sota kinh hãi ngẩng đầu: "Oán linh ư?!"
"Không phải oán linh của em trai." Aoi mỉm cười một cách kỳ quái, "Phòng thờ nhà Kitahara không cho phép đặt thi thể tế phẩm."
Sota sợ ngây người: "Nhưng phòng thờ là nơi bái tế tế phẩm hiến tế mà? Sao lại không được phép đặt thi thể của tế phẩm chứ?!"
"Tế phẩm hiến tế sao có thể canh giữ phòng thờ được chứ." Aoi đảo tròng mắt nhìn Sota, "Phải đặt thứ gì đó đáng sợ hơn nhiều so với thi thể của tế phẩm rồi."
Sắc mặt Aoi tái nhợt, che miệng cười khúc khích: "Anh đoán xem trong phòng thờ có gì nào?"
Bạch Liễu lặng lẽ đứng một góc bên ngoài phòng thờ.
Màn đêm vừa buông xuống phòng thờ liền đóng cửa, chỉ để lại mùi máu tanh khó giải thích từ khe cửa váng vất trong không khí và bóng dáng của một loại quái vật nào đó vặn vẹo bên trong cánh cửa giấy.
Trước cửa treo một sợi dây thừng dày thắt bằng tay dán đầy giấy Tuyên Thành ở những khoảng cách nhất định ——tương truyền những thứ này có thể phong ấn yêu quái tà ác.
Nếu dây thừng bị đứt thì quái vật sẽ được tự do.
Bạch Liễu đưa tay vén sợi dây lên, vẻ mặt bình thản bước vào phòng thờ chìm trong bóng tối.
Một lớp sóng nước mờ ảo gợn lăn tăn quanh người hắn, lan ra từng lớp từng lớp rồi tan biến, dây thắt nút bị đứt, giấy Tuyên Thành đột nhiên lấm tấm máu, nhiệt độ xung quanh Bạch Liễu đột nhiên trở nên lạnh lẽo, đèn trong phòng thờ tự động bật sáng.
Nhìn kỹ lại thì thứ ánh sáng đó không phải ánh sáng trong phòng thờ mà là một loại ánh lửa màu vàng cam nhấp nháy âm u, giống như ánh sáng huỳnh quang kỳ quái từ đồng tử của một con v4t to lớn nào đó phát ra trong đêm tối, chứa đựng hàm ý nhìn trộm nguy hiểm.
Gió thổi ra từ phòng thờ kín gió giống như tiếng hít th0 ra vào, thổi qua thổi lại lay động vạt áo của Bạch Liễu, có mùi nồng nặc của thịt thối phà ra từ miệng một con chó hung ác.
Bạch Liễu như chẳng hề ngửi thấy, vẫn điềm tĩnh bước đến chiếc kệ gỗ lớn bày bàn thờ trước phòng thờ, chắp tay khom người lễ phép lạy một lạy, sau đó ngẩng đầu, vén vạt áo leo lên.
Tiếng gió thổi phì phò như hơi th0 dường như kinh ngạc im bặt lại một chút, rồi đột nhiên phát ra tiếng hồng hộc như thể một con chó đang nhe răng giận dữ gầm gừ cảnh cáo kẻ trộm xúc phạm lãnh thổ của chủ nhân, rồi một đôi mắt vàng cam khổng lồ xuất hiện ở mặt sau chiếc kệ gỗ, nhìn chằm chằm vào Bạch Liễu với vẻ ác ý.
Bạch Liễu vẫn ngoảnh mặt làm ngơ trước sự biến đổi lạ lùng đó, hắn trèo lên tầng 1 kệ gỗ, nhìn lên thì thấy một cái bàn thờ được đặt tr3n nóc kệ gỗ.
Tr3n bàn thờ có một bức ảnh đen trắng của một cậu bé chỉ khoảng 12-13 tuổi, khuôn mặt non nớt, bức ảnh chụp đúng khoảnh khắc cậu đang nở nụ cười ngây thơ khờ khạo.
——Đây là bức ảnh thờ duy nhất mà tế phẩm đang tươi cười trong toàn bộ phòng thờ của nhà Kitahara.
Bên dưới bức ảnh để một tấm bài vị ghi dòng chữ 【 Kitahara Jiro 】.
Bạch Liễu chộp lấy bức ảnh rồi không chút do dự thò tay vào chiếc lọ đen dưới bàn thờ, chạm vào một x4c động vật ướt đẫm máu và lấy nó ra.
Đó là một x4c của một con chó Shiba nhỏ màu đen đã bị người ta bẻ gãy cổ rồi được ngâm trong một loại chế phẩm chống phân hủy nào đó.
Bốn chân chó Shiba mềm nhũn áp sát vào bụng, chất lỏng không ngừng nhỏ giọt tí tách tr3n mặt đất, đôi mắt vốn dĩ màu cam sáng lanh lợi nhưng giờ đây lại vẩn đục đến mức chỉ có thể thấy một lớp màu vàng mờ mịt.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy bức di ảnh của Kitahara Jiro bị gỡ xuống, đồng tử đen trong đôi mắt to màu vàng cam phía sau đột ngột co lại rồi dựng thành một đường thẳng đứng, ánh sáng lấp lóe lưu chuyển trong đôi mắt nó, phòng thờ lập tức tối sầm lại, có thứ gì đó nhảy ra từ sau kệ gỗ, nhe nanh sủa ầm ĩ với Bạch Liễu đang đứng tr3n cao.
Trong bóng tối, một loại quái thú khổng lồ nào đó gầm rú vang vọng khắp phòng thờ.
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã kích hoạt trang đầu tiên của Sách Quái Vật 《 Tế Tà Thần · nhà thuyền 》.
】
Tr3n gác mái.
Sota nôn nóng vò đầu bứt tai: "Bạch Lục đang tr3n đường đến phòng thờ, Aoi, xin em đấy, em nói cho anh biết trong phòng thờ có thứ gì được không?"
"Nếu phòng thờ không có thi thể tế phẩm thì cớ gì lão người hầu lại bảo trong đó có oán linh rất đáng sợ, chúng ta không nên vào đó buổi tối chứ?"
"Phòng thờ đương nhiên là phải có oán linh rồi." Aoi nhếch khóe miệng, "Nhưng không phải thi thể của tế phẩm mà là x4c của những vật nuôi cùng tên với tế phẩm."
"Oán linh do động vật hình thành còn đáng sợ hơn con người rất nhiều."
Sota quỳ tr3n mặt đất sửng sốt, ngạc nhiên hỏi: "X4c của vật cưng?! Sao lại là x4c của vật cưng được!?"
Aoi nheo mắt nhìn Sota: "Tất nhiên phải là x4c của vật cưng rồi."
"Gia tộc Kitahara này ngày nào cũng tra tấn hành hạ tế phẩm thì sao có thể sợ hãi oán linh hình thành từ tế phẩm được chứ? Cho dù những người đó có trở thành quỷ thì quỷ cũng phải sợ người, đúng không?"
Aoi tiếp tục thờ ơ nói: "Nhưng động vật thì khác."
"Trí nhớ của chúng nó không giống như con người.
Sau khi trở thành oán linh, chúng nó sẽ không nhớ ai đã hành hạ mình lúc còn sống, mà chỉ nhớ rõ ai là chủ nhân của chúng, thế nên chúng nó hình thành oán linh chỉ để bảo vệ chủ, điên cuồng tấn công những ai đến gần bàn thờ tế phẩm chủ nhân của chúng.
Sota nghe vậy cả kinh, cả người xụi lơ tr3n mặt đất: "...!Tại sao đặt x4c thú cưng trong phòng thờ chứ?"
Aoi nói, "Bởi vì phòng thờ không cho phép đặt thi thể của tế phẩm."
Sota bối rối hỏi: "Tại sao?"
Nghe câu hỏi của Sota, Aoi bật cười, cô bé cười đến nỗi ho sặc sụa, nước mắt trào cả ra ngoài: "Bởi vì phòng thờ không chấp nhận những người ch3t vô ích."
"Những tế phẩm ở đây hoặc là không thể chịu đựng được đau đớn và tự sát trước khi hiến tế Tà Thần, hoặc họ chịu đựng đau đớn và hiến tế thành công tại lễ tế Tà Thần, nhưng lại tự sát vì nhìn vào mắt của Tà Thần."
"Bất cứ ai tự sát đều là người ch3t oan uổng, đã bị ô uế, không được cung phụng trong phòng thờ."
Sắc mặt của Aoi đột nhiên dữ tợn hẳn, cô bé đập mạnh tay xuống sàn nhà chửi bới hằn học: "Lũ khốn nạn nhà Kitahara rõ ràng đang tận hưởng nỗi đau của những tế phẩm, vậy mà còn giả vờ lập một cái phòng thờ để tô son trét phấn làm đẹp cho sự đau khổ, gọi hoa mỹ là ghi nhận những đóng góp của tế phẩm cho gia tộc Kitahara, cứ như nỗi đau không còn là nỗi đau, mà là sự hy sinh tự nguyện của họ vậy!"
"Nhưng đa số các tế phẩm đều tự sát ch3t thảm, không tuân theo quy tắc linh thiêng của phòng thờ."
"Cho nên nhóm người này mới nghĩ ra một giải pháp." Aoi chống tay ngồi dậy, nhìn thẳng vào Sota, mặt không biểu cảm, "Họ quyết định dùng vật khác thay thế cho tế phẩm để đưa vào phòng thờ tiếp nhận tế bái."
Nói đến đây Aoi hít sâu một hơi rồi run rẩy tiếp tục: "Vốn dĩ em muốn muốn chôn thi thể em trai bên bờ biển, nhưng nhà Kitahara nói là sẽ để x4c em ấy trong phòng thờ để mọi người tế bái nhớ ơn.
Nếu được như thế thì sau khi tự sát, oán linh của em trai sẽ có thể thành Phật chứ không phải thành địa phược linh vĩnh viễn bị giam cầm ở nhà Kitahara."
"Mặc dù em rất căm hận bọn họ, nhưng em thực sự muốn em trai mình có thể thoát khỏi nơi đây, cho dù đã thành quỷ đi chăng nữa."
"Vì vậy em đồng ý để bọn họ mang x4c em trai đi."
Aoi kéo khóe miệng: "Lúc đó, em trai cũng nuôi một con chó shiba cùng tên giống như em vậy, chó của em đã ch3t nhưng chó của em trai thì vẫn còn sống."
"Sau khi em trai mất, con chó Shiba đó nằm dưới mái hiên nơi em trai treo cổ 3 ngày liền không ăn không uống, cho đến khi em phải ép nó ăn để nó sống sót."
"Một thời gian sau, dường như nó nhận ra em trai đã ch3t, em cho gì nó cũng sẽ ăn, nhưng hầu hết thời gian đều thơ thẩn nằm dưới mái hiên buồn bã."
Nước mắt từ từ rơi tr3n mặt Aoi: "Nó vốn là một con chó rất ngoan ngoãn, dù có đánh đập thế nào nó cũng không sủa c4n ai cả, nhưng sau khi em trai ch3t, lúc em bị nhà Kitahara tra tấn, nó sẽ điên cuồng lao tới nhe răng muốn bảo vệ em, bị đánh mấy lần cũng không chịu lùi lại, đặc biệt ngoan cố."
"—— giống hệt như em trai lúc còn sống vậy."
"Lúc nào nó cũng quanh quẩn bên cạnh em, nhưng vào ngày đưa bàn thờ em trai vào phòng thờ thì tìm mãi chẳng thấy nó đâu cả."
"Em tìm nó khắp sân, hét lên gọi tên nó —— Jiro, Jiro, mày ở đâu Jiro, ra đây mau Jiro ơi."
"Em tìm kiếm từ tờ mờ sáng cho đến tối mịt nhưng vẫn không tìm thấy nó đâu."
Aoi chồm tới nhìn Sota đang dại ra, cô bé cười khằng khặc lớn tiếng, nước mắt tuôn rơi: "Sau đó cuối cùng em cũng tìm thấy nó."
"Bọn họ kêu em đến phòng thờ để bái tế em trai, vừa đi em vừa lo lắng cho Jiro, thế rồi lúc em nhìn lên bàn thờ của em trai, em thấy 【 Jiro 】đã bị bẻ cổ và phong ấn!"
Aoi khóc gào thảm thiết: "Rõ ràng có rất nhiều thứ có thể thay thế, nhưng bọn súc sinh đó lại chọn 【 Jiro 】!"
"Bọn họ chỉ muốn những người hầu còn sống như chúng em phải tiếp tục chịu đựng đau khổ! Trở thành tế phẩm trong đợt tế lễ tiếp theo!"
Aoi khóc đến khàn cả giọng đến nỗi không thể phát ra tiếng, nước mắt chảy giàn giụa: "Sau đó, em nghe tin đồn xuất hiện oán linh."
"Em biết rằng hồn ma của 【 Jiro 】đã biến thành oán linh canh giữ bàn thờ của em trai ở phòng thờ, ngoài em ra, bất kỳ ai dám bất kính với em trai sẽ bị 【 Jiro 】đuổi theo kéo vào phòng thờ c4n xé đến ch3t."
Aoi đột nhiên bật cười ha ha, mặt cô bé đầy nước mắt, ánh mắt hoảng hốt: "Bạch Lục mà vào phòng thờ, chưa kịp nhìn thấy Tà Thần thì anh ta đã bị 【 Jiro 】nhai xương nuốt thịt!"
"Cái gì!? Anh phải quay về báo lại cho Bạch Lục đại nhân chuyện này!" Sota hoảng sợ cuống cuồng muốn leo từ cửa sổ xuống.
Nhưng ngay khi cậu nhóc vừa đứng dậy, Aoi đã lao tới nắm chặt lấy cổ chân Sota và kéo cậu ngã xuống đất.
Aoi ngẩng khuôn mặt mơ màng đẫm nước mắt lên, cô bé nở nụ cười quái dị: "Lâu rồi không thả 【 Jiro 】ra để ăn thịt người."
"Thay vì để Bạch Lục đại nhân của anh chịu đựng đau khổ để hiến tế cho nhà Kitahara, không bằng cứ để anh ta vỗ béo cho 【 Jiro 】 đi!"
Bạch Liễu thản nhiên ngồi bệch tr3n mặt đất trong phòng thờ, tay trái khẽ vuốt v3 một con Shiba đen khổng lồ bên cạnh.
Con Shiba này có đôi tròng mắt màu vàng kim, tr3n người toát ra một luồng oán khí dày đặc, xương trắng chọc lòi ra cả da tr3n cái cổ bị vặn gãy nhưng lại rất nhiệt tình cọ tới cọ lui, dụi dụi đầu vào tay Bạch Liễu, còn le lưỡi th0 phì phò, ngửa cổ cho Bạch Liễu gãi.
Bạch Liễu tỉnh rụi như không gãi gãi nó vài cái, chó Shiba lập tức lật người để lộ bụng tròn, nhưng khi nó nghiêng đầu chạm vào áo khoác của Bạch Liễu thì dường như ngửi thấy mùi hương xa lạ nào đó, nháy mắt nhe răng gầm gừ.
Rồi đến lúc Bạch Liễu vươn tay ra, chó Shiba ngửi ngửi bàn tay Bạch Liễu, lại nằm ngửa xuống lộ bụng ra.
Sau đó lại làm tiếp một lượt các hành động tr3n.
Mùi hương tr3n người Bạch Liễu vô cùng xa lạ, nhưng mùi hương tr3n tay Bạch Liễu lại rất quen thuộc.
——Đó là mùi hương của chị gái chủ nhân của nó, Aoi.
Bạch Liễu hạ mắt nhìn thứ trong tay —— đó là một sợi tóc mềm mại mà Sota đã gỡ ra từ tấm rèm cửa sổ lúc cậu nhóc trèo lên rồi ném xuống cho Bạch Liễu.
Đây là tóc của Aoi, cũng là một trong những điểm yếu của con quái vật 【 oán linh chó đen】này.
Từ hai chiếc đèn đá hình chó Shiba trước nhà Kitahara cho đến tế phẩm năm ngoái là em trai của Aoi, cùng với bức di ảnh của tế phẩm trông khá giống Aoi, và lão người hầu nói rằng phòng thờ không chấp nhận người ch3t oan nhưng em trai của Aoi lại làm tế phẩm ở phòng thờ, gộp lại những thông tin đó cũng đủ để Bạch Liễu suy ra chiếc chìa khóa nằm ở đâu.
Bạch Liễu thong thả dùng hai ngón tay đẩy hàm răng của x4c con chó Shiba, thò tay xuống cổ họng và lấy ra một chiếc chìa khóa cũ được bọc trong bọc nhựa.
【 hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi Bạch Liễu đã hoàn thành nhiệm vụ phụ —— đánh cắp chìa khóa đền thờ của gia tộc Kitahara.
】
【 nhắc nhở thân thiện hai điều:
Một, hiện tại người chơi Bạch Liễu có thể sử dụng chìa khóa để mở cửa đền thờ gặp Tà Thần, nhưng giá trị tinh thần sẽ có nguy cơ lớn trở về 0.
Vui lòng lựa chọn đường chơi cẩn thận.
Hai, vào lúc 5 giờ sáng mỗi ngày, chủ nhân của Kitahara sẽ đến phòng thờ để tế bái và kiểm tra chìa khóa đặt trong x4c chó đen, người chơi Bạch Liễu vui lòng chú ý trả lại chìa khóa trước thời gian đó.
】
Bạch Liễu đặt sợi tóc lên mũi oán linh chó đen, sau đó xoay người bước ra khỏi phòng thờ, bóng dáng mảnh khảnh khoác chiếc áo trắng rộng thùng thình, mỏng manh đến mức gần như trong suốt cứ đi mãi vào bóng đêm về hướng đền thờ phía tr3n nhà Kiatahara.
Sota đang giãy giụa tr3n bậu cửa sổ thì đột nhiên nhìn thấy ánh đèn le lói tr3n con đường dẫn đến đền thờ, cậu dừng động tác lại, sau đó Aoi cũng nhìn thấy.
Cô bé gạt Sota sang một bên, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào ánh đèn càng lúc càng tiến gần đến đền thờ: "Bạch Liễu lấy được chìa khóa rồi..."
"Tên này không muốn sống nữa à? Vừa lấy được chìa khóa đã đến ngay đền thờ." Aoi lẩm bẩm, "Không sợ Tà Thần làm anh ta phát điên sao?"
"Hay là anh đã phát điên vì Tà Thần rồi, Bạch Lục..."
Aoi thảng thốt nhìn ánh đèn đã sắp tiến đến gần cổng đền thờ:
"...!Họ thực sự là người yêu của nhau sao?"
Sota nhỏ giọng cãi lại, "Anh đã bảo với em còn gì, Tà Thần đại nhân là người yêu của Bạch Lục đại nhân đấy."
Aoi nháy mắt tỉnh người: "Người yêu thì sao chứ? Anh ta mở đền thờ ra cũng chẳng thấy được Tà Thần đâu."
Sota ngơ ngác hỏi: "Tại sao?!"
Aoi chế nhạo: "Tà Thần đó mở mắt chỉ khi cảm nhận được người mang nỗi đau khổ khôn cùng, còn không thì ngài ấy chỉ là một thi thể cô độc bị phong ấn trong đền thờ rộng lớn, không ai, không có bất cứ cách nào có thể đánh thức ngài ấy."
"Sau khi gia tộc Kitahara lấy được chìa khóa, họ cũng cố gắng dùng nhiều cách khác nhau để ép Tà Thần tỉnh lại, nhưng ngoại trừ những người mà họ cử đến gần Tà Thần bị dị hóa biến thành quái vật rồi tự sát hoặc bị giết thì chẳng có tiến triển gì."
Ánh mắt Aoi lia đến ánh sáng nhạt nhòa tr3n đỉnh núi, giọng điệu cực kỳ lạnh lùng: "Đó là một Tà Thần vô cùng tàn nhẫn."
"Yêu đương với một người như vậy cũng chẳng tốt lành gì, có khi Bạch Lục chỉ mơ mộng viển vông, yêu đương đơn phương mà thôi."
Sota tức giận đến nỗi mặt đỏ bừng, cậu nhóc vung tay múa chân ra sức khẳng định: "Không phải! Bạch Lục đại nhân nói bọn họ là người yêu của nhau! Bọn họ là một đôi!"
Aoi nhìn lướt qua Sota rồi lại hướng trở lại đỉnh núi, cô bé nhìn ánh đèn, giọng điệu và ánh mắt có chút mơ màng như đang xuất thần, nhưng cũng như đang hỏi:
"Tà Thần gặm nhấm nỗi đau của nhân loại cũng hiểu yêu là gì, yêu một người là như thế nào sao?"
Bạch Liễu nhìn lên cánh cửa đóng chặt, soi đèn vào rồi c4m thẳng chìa khóa vào lỗ, không chút do dự xoay tay.
"Kétt kétt——!"
Bụi mịn và lá ch3t khô rơi xuống lả tả, Bạch Liễu đẩy cửa ra, hắn cầm ngọn đèn đung đưa lay lắt bước vào trong, mở hết cánh cửa phòng này đến cánh cửa phòng khác, cuối cùng đi đến một đền thờ bằng gỗ có mái hiên cong vút.
Tr3n mái hiên cong buộc một chiếc chuông hứa nguyện, phía dưới chuông giắt một sợi dây thừng thô to, trước đền thờ đặt một cái rương đựng tiền khá lớn, nhìn sơ qua ngăn tr3n cùng thì chứa đầy tiền xu lẻ, đây là vật mà mọi người dùng để trao gửi điều ước của mình với Tà Thần.
Bạch Liễu hạ mắt xuống, hắn nhìn dụng cụ quản lý trò chơi trước nguc mình —— một đồng tiền xu.
Hóa ra tiền xu là vật ký thác ước nguyện của mọi người đối với thần, thế nên lúc người chơi tham gia vào trò chơi của Tà Thần thì sẽ nhận được dụng cụ quản lý trò chơi là một đồng tiền xu.
——Vì đây là phương tiện mà thông qua đó bạn trao gửi điều ước với Tà Thần.
Bạch Liễu ngẩng đầu lên, hắn lướt qua chuông ước nguyện, lướt qua thùng tiền xu, đẩy cánh cửa gỗ cuối cùng ra, bước vào bên trong đền thờ.
Căn phòng rất rộng, tr3n mặt đất trải vài tấm chiếu tatami, đối diện là hai cánh cửa cách nhau một khoảng nhất định được đặt ở chính giữa cánh cửa gỗ, nhìn cấu trúc thì chắc hẳn đó là một phòng thờ rất lớn.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì Tạ Tháp đang ở trong đó.
Bạch Liễu dừng lại trước phòng thờ, hắn muốn đưa tay ra mở cửa nhưng không biết tại sao lại khựng người lại cứ y như bị ai bấm nút tạm ngừng, cứ mãi bất động đến vài phút giữa không trung.
Hiếm có việc gì mà hắn do dự, bởi vì tr3n đời này hiếm có điều gì có thể khiến hắn chần chừ.
——Nhưng vào lúc này đây, đẩy cánh cửa gỗ ra chắc hẳn là một trong số đó.
Bạch Liễu rũ mắt xuống, hắn nhìn bàn tay mình.
Tạ Tháp trong dòng thế giới trò chơi này là Tạ Tháp trước khi gặp hắn ở các dòng thế giới khác, nói cách khác, Tạ Tháp này hoàn toàn không quen biết hắn.
Cho dù trước đây Bạch Liễu đã tìm tòi khám phá và truy hỏi như thế nào, Tạ Tháp cũng chưa bao giờ nói với hắn về quá khứ của mình, và bây giờ điều này giống như câu trả lời cho một bí ẩn cuối cùng đã mở ra trước mặt Bạch Liễu.
...!Tạ Tháp trước đây, một Tạ Tháp đã bị 【 hắn 】giết sẽ như thế nào khi nhìn thấy hắn đây?
...!Sẽ giết hắn sao? Sẽ hận hắn sao? Hay sẽ chỉ đơn giản giả vờ là hắn không tồn tại, giống như y đã làm với 【 Bạch Lục 】 trong thế giới này?
Và giống như Tạ Tháp đã làm với những đứa trẻ khác trong viện mồ côi.
Tạ Tháp dường như không thể hiểu được con người, y phớt lờ trẻ em, nhà đầu tư và mọi thứ xung quanh, y giống hệt một pho tượng vậy, trong mắt chưa từng quan tâm đến bất cứ người nào đến gần y.
Thông qua Tạ Tháp, Bạch Liễu dần hiểu ra rằng, trong mắt Thần chẳng hề có con người, không phải vì kiêu ngạo, mà đơn giản bởi vì...
Không thể nảy sinh cảm xúc.
Vì vậy Bạch Liễu không hiểu tại sao trong số rất nhiều người, trong số rất nhiều trẻ em, trong số rất nhiều 【 Bạch Lục 】, Tạ Tháp lại chỉ nhìn hắn.
Có lần hắn hỏi Tạ Tháp, Tạ Tháp nghĩ ngợi một hồi rồi trả lời: "Thật ra vấn đề không phải ở tôi, mà là ở cậu, Bạch Lục."
Lúc đó Bạch Liễu cảm thấy cực kỳ buồn cười: "Lại có vấn đề nằm tr3n người tôi nữa à?"
Tạ Tháp nghiêm túc nhìn hắn: "Ừ."
"Đó là vì ánh mắt cậu nhìn tôi.
Bất kể lúc nào cậu nhìn tôi, tôi nhất định sẽ quay đầu nhìn lại."
"Lý do đó vẫn chưa thuyết phục lắm." Bạch Liễu chống cằm, lười biếng cười, "Làm sao cậu phân biệt được ánh mắt của tôi với ánh mắt của người khác nhìn cậu chứ? Nhỡ đâu một người giống hệt tôi nhìn cậu, cậu cũng có thể phân biệt được à?"
"Tôi có thể." Tạ Tháp nhìn chằm chằm Bạch Liễu với đôi mắt màu xanh bạc đó, "bởi vì cậu khác biệt".
"Cho dù có bao nhiêu 【 Bạch Lục 】đi nữa thì giữa những người đó, chỉ có cách cậu nhìn tôi là đặc biệt nhất."
"Khoảnh khắc cậu nhìn tôi bằng ánh mắt đó, cậu đã mang đến cho tôi linh hồn và cảm xúc."
"Là bởi vì cậu mà tôi mới có linh hồn."
Bạch Liễu đẩy cánh cửa phòng thờ ra, một luồng sáng chói lóa ập vào mắt.
Phía sau đền thờ là sân sau, trời đã khuya, có thể nhìn thấy bóng người thấp thoáng ngồi tr3n hành lang.
Bạch Liễu bước hẳn vào, lúc này mới thấy mái tóc xoăn dài màu lam bạc xõa xuống ngang hông của người đó tỏa ra ánh sáng lung linh mềm mại dưới ánh trăng sáng.
Y mặc trang phục Kariginu to rộng, trông khoảng 18, 19 tuổi, vóc người cao ráo cân đối, chân đeo dây xích vàng uốn lượn ra phía sau, có vẻ như cúi đầu đọc một cuốn sách.
Ngay trung tâm của sân sau là một ao cá vàng rất lớn, bên trong đầy cá vàng đỏ cam xinh đẹp đang bơi tung tăng, vây đuôi đập tung tóe như hoa lấp loáng dưới nước, khúc xạ lên trang sách và khuôn mặt an tĩnh của người này, đôi lông mi dài trắng xóa như tuyết phủ đầy ánh nước và ánh trăng.
Bạch Liễu dừng lại sau lưng y ở khoảng cách có thể nhìn thấy cuốn sách.
Gió đêm thổi qua cuốn rừng cây kêu xào xạc, chiếc áo choàng mỏng manh to rộng của hai người trải dài trong gió, giao chồng lên nhau bay phất phới như đôi chiếc lá lững lờ trong không trung.
Người này đặt sách xuống, quay đầu lại, y ngước mắt lên để lộ đôi mắt xanh bạc mà Bạch Liễu quen thuộc.
Gió đêm lướt dịu dàng giữa hai người họ, Tạ Tháp nhìn Bạch Liễu qua lớp áo choàng bay nhè nhẹ, y khẽ nâng cuốn sách rách nát đã dán chỉn chu trong tay lên.
"Ta chưa gặp cậu bao giờ, cậu đến đền thờ lần đầu tiên sao?"
"Muốn xem cùng với ta không?"
*飞翘的屋檐上绑着用来许愿用的摇撞铃: chuông hứa nguyện chắc đại khái giống cái này ( google)
* Địa phược linh là người hoặc vật thể khác sau khi ch3t linh hồn có khu vực hoạt động bị hạn chế, bị trói buộc ở một chỗ, loại vong linh này có rất nhiều oán niệm không thể hóa giải, cho nên trở thành ác linh.
Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình, cách giúp bọn họ lên trời chỉ có một, đó là hoàn thành tâm nguyện của bọn họ.
Nếu không có cừu oán với bạn thì không nên diệt trừ, vậy sẽ khiến họ nổi giận, sẽ không tốt.
( google)
- -----oOo------.