"Tôi không yêu cầu em nhiều nhặn gì." Hứa Vi mắng cho đến khi cổ họng khô khốc, uống một ngụm nước, "Tôi cũng không quan tâm lớp 10, lớp 11 em thế nào, nhưng bây giờ đã lên 12 rồi, lúc em đi học thì cũng nên ngồi nghe giảng đàng hoàng nghiêm túc chứ?"
Hứa Vi trừng mắt ném một quyển tập nháp lên bàn, dùng móng tay đỏ loẹt gõ gõ mấy cái: "Em nhìn đi, trong tiết học của tôi em đã làm gì hả?"
Trên bìa vở viết nguệch ngoạc tên Bạch Liễu, bên cạnh là một số công thức vẫn chưa tính ra kết quả, các chữ cái cuối câu xiêu xiêu vẹo vẹo chẳng còn đọc được là chữ gì, nhìn là biết viết cho có chứ chẳng hề để tâm.
Bạch Liễu cầm quyển vở nháp có chút quen thuộc, chậm rãi lật trang bên trong, vừa nhìn thấy đủ loại hình vẽ đơn giản xấu xí thì chợt nhớ ra.
Chính là quyển vở này.
Lúc mới vào trung học, ban đầu hắn rất hay trốn học, mãi đến học kỳ 2 lớp 11 Lục Dịch Trạm phải dùng mọi thủ đoạn vừa đe dọa vừa dụ dỗ thì Bạch Liễu mới chịu đi học, nhưng cũng không học hành đàng hoàng gì cả, đa số thời gian toàn là ngồi thất thần nghĩ đông nghĩ tây, hoặc là lôi vở nháp ra vẽ nguệch ngoạc vào đó.
Đây là cuốn vở hắn thường dùng để vẽ bậy, hóa ra Hứa Vi đã tịch thu lúc nào không biết, chẳng trách lúc hắn tốt nghiệp không tìm thấy nó.
Hứa Vi giật lấy quyển vở từ tay Bạch Liễu, giận dữ đập thẳng lên bàn, lật vài trang rồi để trước mặt Bạch Liễu cho hắn xem:
"Em vẽ mấy thứ gì thế này?!"
Bạch Liễu bình thản nhướng mắt nhìn mấy bức hình trong vở.
Hình vẽ được vẽ bằng bút bi, rất qua loa và đơn giản, nhìn vào đại khái cũng có thể hiểu được ý nghĩa của chúng.
Đa số các hình vẽ lúc đầu đều là nữ yêu quái mắt lồi móng tay đỏ, bị giết rất thảm khốc bằng nhiều loại vũ khí khác nhau, vài hình thì có thêm một con cóc đầu dưa hấu đang cười haha cũng bị gi3t gi3t.
Mấy hình vẽ loại này chiếm hết phân nửa quyển vở, đã thế còn dùng bút bi xanh đỏ tô vẽ đỏ lòe đỏ loẹt trông rất chói mắt và đẫm máu.
Nhưng về sau phong cách vẽ tranh thay đổi, xuất hiện một hình người nhỏ không có mặt vẽ bằng bút chì, bạn nhỏ này được vẽ rất mơ hồ đại khái, mặc đồng phục học sinh, ngồi một mình bên cạnh bồn hoa cúi đầu nhìn hai que kem trên tay dường như rất cô đơn.
Trang tiếp theo, trước mặt người nhỏ bút chì này xuất hiện một nhúm tròn tròn lông xù đen thui, chỉ lớn bằng một chú chó con.
Chẳng thấy rõ nhúm tròn nhỏ đó là gì, dường như họa sĩ cũng không thể nhìn thấy diện mạo thật sự của thứ đồ vật đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, thế nên chỉ có thể mơ hồ mô tả hình dạng của nhúm tròn đen qua đôi mắt của hắn.
Chú cún bông xù này ngồi xổm trước chân người nhỏ, bên cạnh vẽ khung thoại có nội dung: 【Cho tôi một que kem trên tay cậu được không? 】
Người nhỏ trả lời trong khung thoại: 【 không cho.
】
Nhúm tròn chó con tiếp tục hỏi: 【Vậy tôi trao đổi với cậu nhé? 】
Người nhỏ hỏi: 【 dùng cái gì để trao đổi? 】
Nhúm tròn chó con nói: 【 dùng linh hồn mới sinh của tôi trao đổi.
】
Bạch Liễu nhìn chằm chằm quyển mở nháp, duỗi tay muốn lấy lại.
Hắn thật sự không nhớ mình đã từng vẽ một thứ như vậy.
Hứa Vi kéo quyển nháp lại, vừa định tiếp tục mắng mỏ thì đã thấy Bạch Liễu đang nhìn thẳng mặt cô ta.
Da đầu cô ta tê dại, giọng nói trở nên yếu ớt hẳn: "...!Em nhìn tôi như vậy làm gì?"
Cô ta chưa từng thấy Bạch Liễu nhìn mình với ánh mắt hung hăng như thế bao giờ, cảm giác như hắn sắp dùng roi quất chết cô ta ngay tại chỗ vậy, nhất thời sống lưng lạnh lẽo, theo bản năng buông tay giữ quyển vở ra để Bạch Liễu cầm lại.
"Cô mắng em cũng chỉ muốn tốt cho em thôi." Hứa Vi cố giữ bình tĩnh đứng dậy, động tác nhẹ nhàng hơn hẳn, khẽ chỉ vào quyển vở trong tay Bạch Liễu, "Nhìn xem em vẽ gì kìa, toàn mấy thứ lung tung nhảm nhí cả thôi, nếu em vẽ đẹp thì cô còn có thể giúp em đăng ký học lớp mỹ thuật, nhưng em vẽ thế này thì..."
"Nữ yêu quái móng tay đỏ lòe đỏ loẹt, rồi cả con cóc gì nữa, nhìn cũng quá đáng sợ đi, chúng là mấy con quái vật trong game kinh dị mà em thích chơi phải không?"
Bạch Liễu liếc nhìn bộ móng đỏ choét trên tay Hứa Vi, khóe miệng giật giật, ậm ừ nói: "Đúng ạ."
Hứa Vi hắng giọng: "Còn người nhỏ và cái cục tròn tròn đen đen kia nữa, người nhỏ hẳn là em rồi, vậy còn cục đen đen kia là gì, nó nói chuyện với em à?"
"Em cũng biết gần đây trường ta xảy ra chút chuyện nên mọi người đều rất quan tâm đến vấn đề tâm lý của học sinh cuối cấp." Hứa Vi giả vờ giả vịt thở dài, "Cô cũng rất lo lắng cho trạng thái tâm lý của em nên đã hỏi chuyên gia tâm lý học đường xem mấy hình vẽ của em là thế nào."
"Bọn họ bảo là hình vẽ của em là do em quá cô lập bản thân, dẫn đến những người bạn không tồn tại mà em ảo tưởng khi còn nhỏ vẫn kéo dài cho đến bây giờ, đó là một vấn đề tâm lý tương đối nghiêm trọng."
Bạch Liễu cúi đầu, cầm quyển vở không nói lời nào.
Hứa Vi thấy vậy thì không khỏi nảy sinh cảm giác thỏa mãn khi làm tổn thương được Bạch Liễu, cô ta chậm rãi ưỡn nguc, đạo đức giả ra mặt: "Đương nhiên là cô cũng hiểu vì sao em lại như thế, em lớn lên trong hoàn cảnh không cha không mẹ, không gia đình người thân, vả lại với tính cách của em thì chắc cũng khó mà quen biết bạn bè ở viện mồ côi đúng không?"
Bạch Liễu vẫn không trả lời.
Ý cười trên mặt Hứa Vi càng lúc càng thỏa mãn: "Áp lực năm cuối cấp rất lớn, có thể sẽ khiến vấn đề tâm lý của em nghiêm trọng hơn, em cũng thấy rồi đó, năm nay không ít học sinh xảy ra chuyện, cô cũng không muốn em gặp chuyện không may."
"Hay là như vậy đi, tạm thời cô sẽ giúp em làm đơn xin thôi học, chờ đến khi vấn đề tâm lý của em được cải thiện thì lại xin qua lớp khác học, em thấy thế nào?"
Chỉ cần đá được Bạch Liễu đi thì thành tích thi đua của lớp cô ta sẽ không bị ảnh hưởng, Hầu Đồng cũng không thể bám lấy Bạch Liễu nữa.
Thấy Bạch Liễu vẫn không để ý đến mình, Hứa Vi nhíu mày, đang muốn nói tiếp thì một nữ giáo viên bước tới gõ bàn Hứa Vi: "Cô Hứa, chúng ta xuống tập hợp thôi."
"Tôi đến đây." Hứa Vi đứng dậy liếc Bạch Liễu, "Bạch Liễu, em tự mình suy nghĩ cẩn thận đi."
"Cô cũng chỉ muốn tốt cho em thôi."
Ngoài cửa sổ vọng lại tiếng loa thông báo ầm ĩ: 【 Tất cả học sinh vui lòng tập trung tại sân thể dục! Tất cả học sinh vui lòng tập trung tại sân thể dục! 】
Học sinh nháo nhào bước xuống sân, vừa đi vừa r3n rỉ than thở mới 2h chiều nắng còn chói chang như thế mà còn phải họp mặt, đứa nào cũng cầm một chai nước suối ướp lạnh và kem cây, kem hộp, đồ ăn vặt gì đó trong tay.
Hầu hết học sinh trường Kiều Mộc đều là con nhà giàu, mỗi lần có đại hội động viên thì ai cũng mua gì đó để nhấm nháp cho hết buổi.
Ngoại trừ Bạch Liễu.
Hắn không có tiền để mua nhưng không có nghĩa là hắn không thích ăn những thứ đó.
"Cô Hứa giữ cậu lâu vậy, hết giờ giải lao luôn rồi." Hầu Đồng phàn nàn bước tới, cô mở túi đưa cho Bạch Liễu một que kem, "Ít nhất phải cho cậu có thời gian uống chút nước chứ?"
Bạch Liễu khép lại quyển vở nháp đang mở, ánh mắt quét qua que kem, lịch sự xa cách cảm ơn: "Cảm ơn, tôi không cần đâu."
Hầu Đồng sửng sốt một chút, cô nhanh chóng hiểu ra điều gì đó, giữ chặt tay Bạch Liễu đang chuẩn bị xoay người rời đi, sốt ruột giải thích: "Không phải tớ mua cho cậu!"
"Là Phương Điểm mua rồi nhờ tớ mang cho cậu!"
Bạch Liễu khựng lại sau đó quay lại nhìn Hầu Đồng.
"Không gạt cậu, thật sự không phải tớ mua mà!" Hầu Đồng vội vàng lấy ra đưa cho Bạch Liễu, "Cậu xem đi, kem que loại này là loại rẻ nhất, chỉ có 50 xu một cây, nếu tớ mua cho cậu thì không chọn loại này đâu."
Quả thật trong túi toàn là que kem có giá từ 7, 8 đến hơn mười mấy tệ, chỉ có đúng một bao kem que loại hai đầu rẻ tiền lạc lõng trong đó chả ăn nhập gì với những loại kia.
——Nhưng đây là loại kem que mà Bạch Liễu ăn nhiều nhất trong suốt thời gian hắn học trung học.
Vào mùa hè, Lục Dịch Trạm và Phương Điểm sẽ tiết kiệm tiền để mua loại kem que này cho Bạch Liễu.
"Cảm ơn." Bạch Liễu cười nhạt nhận lấy, lúc này vẻ mặt đã bớt xa cách nhưng lại nghiêm túc hơn, "Làm phiền cậu rồi."
Nhìn thấy Bạch Liễu cầm lấy rồi rời đi, Hầu Đồng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vừa nhìn xuống đống kem mắc tiền trong túi lại không bằng que kem chỉ đáng giá 50 xu mà Phương Điểm tiện tay mua cho Bạch Liễu, cô có chút không phục bực bội dậm chân, hốc mắt đỏ hết cả lên.
Rốt cuộc cô thua kém ở điểm nào chứ?
Sao lần nào cũng không chịu nhận đồ ăn vặt mà cô đưa!
Bạch Liễu vừa đi lững lững vừa xé bao que kem, loại kem que rẻ tiền này bao gồm hai que kem dính vào nhau.
Từ những ngày còn ở viện mồ côi Lục Dịch Trạm đã bắt đầu nuôi dưỡng hắn, có đồ ăn gì cũng chia sẻ cho Bạch Liễu, mãi đến khi vào trung học thói quen này vẫn còn đó.
Trước khi Lục Dịch Trạm và Phương Điểm quen nhau, hắn và Lục Dịch Trạm thường ăn loại que kem này, chỉ mua một bao nhưng mỗi người đều được một que kem, cực kỳ tiết kiệm và tiện lợi.
Nhưng sau khi Lục Dịch Trạm theo đuổi Phương Điểm, loại kem que đôi này chỉ đủ cho hai người, nếu chia cho ba người thì sẽ rất khó xử.
Lúc ấy, Bạch Liễu là người ngoài chuyên ăn ké uống ké liền biết điều rời khỏi thế giới hai người, giả vờ đi văn phòng lấy nước uống.
Bạch Liễu 18 tuổi thản nhiên nghĩ rằng, cuối cùng đã đến lúc Lục Dịch Trạm có vòng tròn của riêng mình.
Hắn không hiểu tại sao Lục Dịch Trạm lại nuôi nấng hắn hơn bốn năm mà chẳng có lý do gì, nhưng sự nghi ngờ này cuối cùng đã dừng lại sau khi Phương Điểm xuất hiện —— có thể là khoảng thời gian đó Lục Dịch Trạm không có hứng thú với bất cứ thứ gì nên nhàn rỗi đến buồn chán mà chăm sóc nuôi dưỡng hắn chăng?
Nhưng ngay sau đó Bạch Liễu còn hoang mang mơ màng hơn lúc trước.
Ban đầu hắn nghĩ sự xuất hiện của Phương Điểm sẽ đưa Lục Dịch Trạm trở lại quỹ đạo của người bình thường —— thi đậu trường đại học lớn, tìm được một công việc tốt sau khi tốt nghiệp, kết hôn, sinh con, làm quen được nhiều bạn bè, sống cuộc sống bình thường và thành công, tóm lại là mối quan hệ với một người ngoài lề xã hội như hắn sẽ dừng lại ở đây.
Cũng giống như là họ không còn ăn chung kem que 50 xu mà Lục Dịch Trạm cho hắn nữa.
Trong tương lai, Lục Dịch Trạm không nên ăn những que kem rẻ tiền như vậy, mà còn phải chia một nửa với hắn.
Ngay từ đầu họ đã không phải là người cùng thế giới, chỉ là Lục Dịch Trạm vẫn luôn miễn cưỡng đến nỗi ủy khuất cả bản thân anh mà thôi.
Nhưng...!không phải vậy.
Phương Điểm xuất hiện chẳng những không cướp mất que kem của Bạch Liễu mà hắn còn được ăn nhiều thêm một cây.
Cô gái đó cười tươi roi rói, mua một bao kem hai đầu giá 50 xu, sau đó đưa cho Bạch Liễu một bao kem khác, rồi xoa đầu hắn nói: "Ngại ngùng gì chứ, chị cũng rất thích cậu."
Kể từ đó, số lượng kem que mà Bạch Liễu ăn tăng lên gấp đôi, sự bối rối của hắn cũng tăng lên gấp bội.
"Bạch Liễu!"
Một giọng nói sang sảng hào phóng vang lên.
Giữa đám học sinh lố nhố xuất hiện một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc váy đồng phục học sinh gọi to tên Bạch Liễu.
Cô ngoắc tay lia lịa, nụ cười trên mặt rạng rỡ xán lạn khiến ánh mặt trời phủ lên cơ thể cũng tràn đầy ấm áp, xua tan bầu không khí chết chóc ở đây:
"Bạch Liễu! Bên đây!"
"Đến ngồi bên cạnh chị nè!"
- -----oOo------.