Đã hơn nửa năm trôi qua kể từ khi hắn ăn cây kem giá Cornetto giá 2.5 tệ đầu tiên trong đời khi vừa tròn 18 tuổi.
Kể từ đó, Bạch Liễu sẽ để dành những que kem có chữ 【 Được tặng 1 cây 】 mà Phương Điểm và Lục Dịch Trạm đã mua cho hắn ăn.
Nhưng để que gỗ trong trường học và viện mồ côi thì không an toàn lắm, rất dễ bị người khác phát hiện ra, vì vậy Bạch Liễu giấu que gỗ ở nơi duy nhất mà hắn cảm thấy an toàn —— nhà Phương Điểm.
Hắn nhớ mang máng, tính đến hôm nay thì hắn đã để dành được...!
Bạch Liễu nhìn trên tay Phương Điểm, Phương Điểm xòe xòe đống que gỗ trên tay đếm: "Chỗ này có 5 cây."
"Sao lại thế nhỉ." Phương Điểm sờ sờ cằm, dường như cô nhớ đến chuyện gì đó, híp mắt dán sát vào nhìn Bạch Liễu, "Nếu chị nhớ không nhầm thì theo tuần suất chị mua cho cậu thì giờ phải có 7 cây chứ."
"Cậu không phải là loại người mới để dành được một nửa đã không nhịn được đổi trước 2 que kem để ăn."
Phương Điểm quơ quơ que gỗ trên tay mình, hỏi: "Còn 2 cây nữa đâu?"
Bạch Liễu:......!
Bà chị này vừa bảo không nhớ nửa năm trước có mua cho mình kem Cornetto hay không, giờ lại nhớ rõ mồn một số lượng que gỗ mà hắn để dành, mặt lật nhanh như lật bánh tráng.
Thế là Bạch Liễu cũng thuận nước đẩy thuyền, giở lại chiêu vừa học được: "Tôi cũng không nhớ."
"Không tin!" Phương Điểm không bị trúng chiêu, cô lém lỉnh đè khuỷu tay lên vai Bạch Liễu, nở nụ cười vừa gian trá vừa hóng hớt, "Mới đây đã thiếu mất 2 cây, chị nghĩ..."
"Cậu mời ai ăn kem phải không?"
Bạch Liễu cứ để mặc Phương Điểm treo trên vai mình, đi thẳng về phía sân thể dục: "Loại người keo kiệt như tôi thì mời ai ăn chứ?"
"Chị và Lục Dịch Trạm chứ ai." Phương Điểm nhún vai, "Cậu không keo kiệt, cậu chỉ là có thù tất báo có ân phải trả, người chưa từng mời cậu ăn kem thì cậu cũng sẽ không mời họ ăn kem."
Bạch Liễu im lặng.
Liền sau đó Phương Điểm sốt sắng hỏi: "Dạo này nghe nói chỉ có mỗi mình Hầu Đồng mua đồ ăn vặt mời cậu, nhưng cậu cũng không nhận lấy, cho nên chuyện này chỉ có thể giải thích một điều!"
Bạch Liễu liếc nhìn Phương Điểm đang dựa trên vai mình: "Giải thích điều gì?"
"Cậu chủ động mời người khác ăn kem!" Đôi mắt Phương Điểm sáng rực, cô bóp chặt cổ Bạch Liễu lắc mạnh, "Là ai là ai! Hầu Đồng lớp cậu hay là Vi Song lớp chị, hay là Đỗ Dĩ San trong đội bóng chuyền hả?! Nói xem em gái nào đã hớp hồn được cậu vậy hả!"
"Ui trời ơi, cây vạn tuế nhỏ của chúng ta được nhiều người theo đuổi như vậy cuối cùng cũng lén lút nở hoa rồi đúng không!"
Bạch Liễu bị Phương Điểm lay qua lay lại đến run cả người, lúc mở miệng ra giọng nói cứ như âm thanh điện tử nhưng vẫn rất lãnh đạm: "Tôi thắc mắc hai chuyện."
Phương Điểm thôi lắc Bạch Liễu, cô nghi hoặc: "Hai chuyện gì?"
Bạch Liễu nhướng mắt nhìn Phương Điểm: "Chuyện thứ nhất, việc tôi mời người khác ăn kem thì có liên quan gì đến việc yêu đương của tôi."
"Chuyện thứ hai, tại sao con gái xung quanh chị lại cứ thích theo đuổi tôi vậy?"
"Loại người như cậu đây nếu không yêu thích đối phương thì sao mà chủ động tiêu tiền cho người ta chứ?" Phương Điểm trắng trợn chỉ rõ ra, "Ngoại trừ chị và Lục Dịch Trạm ra thì chị chưa từng thấy cậu tiêu tiền cho người khác."
"Với lại đã được tiêu gì đâu." Phương Điểm thở dài quơ quơ que gỗ, "Chị và lão Lục còn chưa ăn được gì mà cậu đã mời người khác rồi, con cái bất hiếu quá đi mất."
Bạch Liễu câm nín.
"Còn chuyện thứ hai à..." Phương Điểm gãi gãi đầu, cô lè lưỡi nhìn sang chỗ khác, "Được nhiều em gái có tiền theo đuổi vậy không tốt à?"
Bạch Liễu thản nhiên phủ định: "Không tốt."
Mấy cô gái theo đuổi hắn đa số đều có quen biết với Phương Điểm, nếu không phải người trong đội bóng rổ thì cũng là học sinh trong lớp chuyên với Phương Điểm, cô nào cô nấy đúng như Phương Điểm nói, vừa có tiền lại vừa xinh đẹp, còn không thì gia thế cũng thuộc loại con ông cháu cha, hoặc là có thành tích ưu tú, ví dụ như Hầu Đồng.
Cho dù tính theo tiêu chuẩn vị lợi của hắn thì từng cá nhân đó đều được xem là những nhân loại cực kỳ có giá trị.
Nhưng có một điều khiến Bạch Liễu phải....!Bởi vì Phương Điểm trong đội bóng chuyền cho nên những cô gái theo đuổi hắn không ít thì nhiều cũng đều chơi bóng chuyền, là loại con gái thích thể thao vận động.
Vì vậy...!các cô gái đó đều có dáng người cao ráo xinh đẹp như người mẫu.
Hầu Đồng, 1m79.
Vi Song, 1m78.
Đỗ Dĩ San, 1m82.
Bạch Liễu thời trung học, 1m72.5.
Nếu tính luôn cả giày cao gót của các cô thì Bạch Liễu đã đạt đến độ chênh lệch chiều cao hợp lý nhất để hôn môi với từng em gái xinh đẹp đó.
Phương Điểm nhăn mũi phản đối: "Có chỗ nào không tốt đâu? Nếu có nhiều em gái xinh đẹp như vậy theo đuổi chị thì chị sẽ..."
Bạch Liễu mặt không cảm xúc: "Thì Lục Dịch Trạm lập tức sẽ khóc lóc treo cổ trước cửa nhà chị."
Phương Điểm: "......"
À ờm chắc là thế.
"Trời uii, chị chỉ thuận miệng buôn chuyện với bọn họ thôi mừ." Phương Điểm có chút ngượng ngùng hiếm thấy gãi gãi đầu, "Cậu cũng biết rồi đó, con người của chị đã thích cái gì thì đều muốn mọi người cũng thích, chị thích cậu cho nên lúc chơi bóng hay kể chuyện của cậu cho bọn họ nghe."
"Rồi dần dần các cô đó cảm thấy hứng thú với cậu, nhưng mà yên tâm đi, chị chỉ kể cho bọn nghe vài chuyện bình thường nhẹ nhàng thôi à."
Bạch Liễu cười hừ hừ nhưng trong mắt chẳng hề có chút ý cười nào: "Ví dụ như lúc chơi bóng thì cá cược xem ai có thể cua đổ tôi đầu tiên, hoặc là mở bán đấu giá để tôi làm bạn trai đúng không?"
Phương Điểm hết cả hồn lùi về phía sau hai bước: "Sao cậu lại biết?!"
Gân xanh trên thái dương Bạch Liễu nhảy dựng lên.
Sau khi hắn tốt nghiệp, có một lần tụ tập ăn mừng ở nhà Phương Điểm, Phương Điểm uống say buột miệng kể ra nên hắn mới biết được.
Có nằm mơ hắn cũng không thể ngờ rằng mỗi lần bà chị này đánh bóng chuyền với mấy cô nàng kia đều sẽ bàn tán về hắn, cá cược và đấu giá xem ai sẽ cưa đổ được hắn, rồi hai người sẽ quen nhau được bao lâu gì gì đó, còn ra giá nếu quen hắn được 1 năm thì sẽ trả 1 triệu nhân dân tệ.
Khi hắn vừa tròn 18 tuổi đã bị một đám người trả giá để làm mối tình đầu của mình.
"Nhiều người muốn yêu đương với cậu lắm đấy, Hầu Đồng còn bảo sẵn sàng bỏ ra 1 triệu tệ để cậu dành thời gian cho cô ấy nữa kìa." Phương Điểm chắp hai tay sau đầu, cười hì hì đến cạnh Bạch Liễu nói đùa, "Một triệu tệ lận đó, cậu không động lòng sao."
"Nếu không có lão Lục thì chị đồng ý ngay tức khắc rồi."
"Chắc chắn là do chị thêm mắm dặm muối thổi phồng lên để các cô ấy ảo tưởng vung tiền ra." Bạch Liễu ngó lơ Phương Điểm, hắn đi thẳng về phía trước, mặt không cảm xúc, "Chị chém gió còn khủng khiếp hơn cả tôi."
"Có sao?! Làm gì có!" Phương Điểm vội vã đuổi theo Bạch Liễu, cô nhảy chân sáo xoay người lại đối mặt hắn, nở nụ cười tươi rói, "Cá nhân chị nghĩ vẻ đẹp và sức hấp dẫn của cậu mới quyến rũ các cô ấy chứ lị."
"Thật ra cậu rất thu hút, người gặp người thích mà."
"Nếu chị có tiền nhiều như Hầu Đồng thì chị cũng sẵn sàng bỏ ra 1 triệu tệ 1 năm để làm bạn với cậu."
Bạch Liễu lạnh lùng quét mắt nhìn Phương Điểm đang cười tủm tỉm, bà chị này chém gió thành thần luôn rồi, nếu không ngưng đề tài này thì cô còn bô la ba la chọc ghẹo Bạch Liễu đến khi đại hội kết thúc mới thôi.
Thế nên Bạch Liễu duỗi tay ra trước mặt Phương Điểm, lãnh đạm nói: "Vậy tính đến hiện tại thì chúng ta đã quen biết nhau 2 năm rồi, 1 năm 1 triệu, đưa 2 triệu đây!"
"Được luôn, bạn học Bạch Liễu!" Phương Điểm lập tức nghiêm túc hẳn, cô bỏ 5 que gỗ vào lòng bàn tay Bạch Liễu, "Trước mắt đưa 5 que gỗ trị giá 2.5 tệ, còn 199 vạn 9997 nhân dân tệ cứ ghi sổ lại đó, sau này sẽ đưa thêm."
Nói xong, Phương Điểm vẫy vẫy tay xoay người nhanh như chớp chạy mất hút, mái tóc đuôi ngựa phất phơ và giọng nói vang vang bỏ lại phía sau:
"Lão Lục sắp lên đài diễn thuyết rồi, chị đi nhìn lão ấy đây, cậu đi tập hợp với các bạn cùng lớp đi, chút nữa chị và lão Lục đi tìm cậu sau!"
Bạch Liễu nhìn bóng dáng Phương Điểm rời đi, hắn rũ mắt nhìn 5 que gỗ trong lòng bàn tay, sau đó chậm rãi nắm chặt tay lại.
"Bạch Liễu!"
Một học sinh trung học dáng người cao lớn đeo tai nghe hình khỉ giơ cao chiếc ghế dài, nhảy lên giữa dòng người đang nhốn nháo, vui mừng hét lớn: "Bạch Liễu, ôi đệt, cuối cùng cũng tìm được anh!"
Mục Tứ Thành ba bước thành hai bước lội ngược dòng người lại đây, cậu thở phào một hơi, phủi bụi bặm dính trên đồng phục rồi tự nhiên khoác tay lên vai Bạch Liễu, cúi đầu lạ lẫm đánh giá dáng vẻ hiện tại của Bạch Liễu, vẻ mặt kinh ngạc thốt lên: "Oa, Bạch Liễu, lúc nhỏ anh đáng yêu như vậy..."
Bạch Liễu nhướng mắt liếc cậu ta một cái.
Mục Tứ Thành ngượng ngùng im bặt, lặng lẽ bỏ tay đang đè nặng trên vai Bạch Liễu xuống, click mở giao diện rồi bắt đầu báo cáo cho Bạch Liễu: "Thân phận của tôi là học sinh lớp 4 năm 3 trung học tòa nhà thực nghiệm bên kia."
Bạch Liễu nhìn giao diện hệ thống của Mục Tứ Thành:
【Dựa theo phân tích điểm trung học của người chơi Mục Tứ Thành, trong phó bản này, người chơi Mục Tứ Thành là học sinh xuất sắc và được xếp vào lớp học thực nghiệm.
】
【Lớp phân loại: Lớp 4】
"Lúc mới vào tôi có kiểm tra thử thành tích của thân phận này rồi, khá giống với thành tích thật của tôi lúc hồi còn học trung học, hơn 600 điểm, hẳn là hệ thống bắt chước điểm thành tích của chúng ta lúc học trung học." Mục Tứ Thành vò đầu, cậu than một tiếng, "Không biết Lưu Giai Nghi phải làm sao đây nữa?"
"Em ấy đã học cấp 3 đâu, có khi nào bị xếp vào lớp học sinh yếu kém không ta?"
"Anh mới là học sinh yếu kém ấy." Giọng nói lạnh lùng của nữ sinh cắt ngang lời huyên thuyên của Mục Tứ Thành, Mục Tứ Thành kinh ngạc quay đầu lại, phát hiện một cô gái 18 tuổi tóc ngắn đang chống nạnh lạnh nhạt nhìn cậu, "Hệ thống không chỉ tái hiện những gì đã xảy ra lúc các anh học trung học, mà còn mô phỏng khả năng sẽ xảy ra trong trung học tương lai dựa theo tình huống của người chơi nữa."
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Mục Tứ Thành, Lưu Giai Nghi bước đến bên cạnh Bạch Liễu, mở bảng giao diện của mình cho Bạch Liễu xem:
【 Không thể phân tích điểm trung học của người chơi Lưu Giai Nghi.
Tiến hành suy đoán để mô phỏng điểm trung học của người chơi Lưu Giai Nghi dựa theo tình huống của mỗi dòng thế giới...!Đang suy đoán...!Kết thúc suy đoán.
】
【 Căn cứ vào kết quả suy đoán thì trong phó bản này người chơi Lưu Giai Nghi có khả năng rất cao sẽ là học sinh đặc biệt xuất sắc, vì vậy người chơi Lưu Giai Nghi được xếp loại là học sinh xuất sắc học lớp chuyên đặc biệt ( ghi chú: Lớp chuyên đặc biệt nằm ở đỉnh núi).
】
【 Lớp phân loại: Lớp 1 】
Mục Tứ Thành hết cả hồn, cậu chỉ vào giao diện của Lưu Giai Nghi: "Đệt, sao em được làm học sinh xuất sắc vậy! Em mới có 8 tuổi, kiểu gì cũng phải là học sinh yếu kém mới đúng!"
Lưu Giai Nghi chẳng thèm quan tâm đến Mục Tứ Thành, cô bé tiếp tục nói: "Em thông qua một ít đặc quyền của học sinh đặc biệt trên núi tra được một số tin tức."
"Đường Nhị Đả học ở lớp thể dục thuộc khối nghệ thuật thể thao, lớp 32 ở tòa nhà thực nghiệm.
Mộc Kha cũng lọt top 100 giống như em, học ở lớp 2."
Lưu Giai Nghi bình tĩnh phân tích: "Dựa theo yêu cầu của nhiệm vụ chính thì phân bố tổng thể của đội chúng ta hiện giờ khá tốt, thành viên trải đều ở các lớp, còn có hai học sinh đặc biệt xuất sắc, không có học sinh yếu kém."
Học sinh yếu kém duy nhất trong đội, Bạch Liễu: "..."
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Liễu: Mong là mọi người đều cố gắng học tập thật tốt, nếu không thì lúc chơi game kinh dị sẽ kéo chân sau đồng đội.
- -----oOo------.