"Theo truyền thuyết mà nói." Mộc Kha cau mày, "thì điểm số làm bài thi dưới hồ chính là điểm số của kỳ thi tuyển sinh đại học, chuyện này đâu có tốt đẹp gì đâu sao lại có nhiều học sinh vẫn muốn xuống đó chứ?"
Bạch Liễu giọng điệu đều đều: "Bởi vì bọn họ chỉ tin một phần truyền thuyết mà thôi."
Mục Tứ Thành hỏi ngược lại, "Chỉ tin một phần thôi là sao?"
Bạch Liễu nói: "Bọn họ nghĩ là có thể nhìn thấy đề thi đại học, nhưng lại không tin rằng điểm làm bài thi dưới đáy hồ sẽ là điểm thi đại học thật sự."
Mục Tứ Thành không hiểu: "Tại sao?"
Bạch Liễu liếc nhìn Mục Tứ Thành, không nhanh không chậm giải thích: "Nếu cậu làm bài thi đại học dưới nước một lần, sau đó lại thật sự làm bài thi đại học đó một lần nữa, trong tình huống đã biết đề trước và có đủ thời gian để ôn tập và chỉnh sửa đáp án của đề bài đã biết, thì cậu nghĩ kết quả của lần kiểm tra thứ nhất giống với lần kiểm tra thứ hai không?"
"Tất nhiên là không." Mục Tứ Thành trả lời không chút do dự, "Nếu làm cùng bài kiểm tra đến lần thứ hai thì điểm sẽ cao hơn lần đầu tiên, vì tôi đã biết đề rồi."
"Chuẩn." Bạch Liễu nhìn lại, "Học sinh xung quanh tôi cũng nghĩ như vậy cho nên bọn họ đều muốn thử nhưng chưa có ai nhìn thấy, cho nên truyền thuyết về hồ thi đại học này cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi."
Bạch Liễu nói đến đây thì sực nhớ ra: "Nhưng nghe nói là thật sự có người đã thấy được đề thi đại học trong hồ rồi."
"Lúc đó tôi đang học học kỳ hai năm cuối cấp, có một nữ sinh bị rơi xuống hồ thi đại học, cô ta nói là đã nhìn thấy đề thi đại học, nhưng chưa kịp làm thì bị chết đuối bất tỉnh."
"Nhưng sau đó thì hồ thi đại học bị lấp rồi."
Cả bọn bốn người kinh ngạc: "Bị lấp? Tại sao?!"
Bạch Liễu bình tĩnh giải thích: "Có một học sinh đã tố cáo trường trung học tư thục Kiều Mộc làm rò rỉ đề thi tuyển sinh đại học và đưa ra bằng chứng."
"Bằng chứng là toàn bộ bộ đề thi đại học năm đó, cả sáu bộ đề đều có câu hỏi, nghe nói là đề khối A."
"Cả bộ đề thi đại học hoàn chỉnh á?!" Mục Tứ Thành bị sốc.
Tầm mắt Bạch Liễu dừng lại trên người Lục Dịch Trạm trên khán đài: "Lúc đó đề thi tuyển sinh đại học vẫn chưa biên soạn xong, nhưng bộ đề của nam sinh kia cung cấp trùng lặp với hầu hết các đề thi tuyển sinh đại học nên đã có người đến kiểm tra trường trung học tư thục Kiều Mộc.
Lúc họ rời đi thì cũng đã lấp luôn hồ thi đại học, đồng thời chấn chỉnh lại trường trung học tư thục Kiều Mộc, thay đổi đề thi tuyển sinh đại học năm đó, kể từ đó trên núi không còn học sinh nào xảy ra chuyện."
"Nữ sinh rơi xuống hồ?" Lưu Giai Nghi tinh ý tìm ra từ khóa, cô bé nghiêng đầu nhìn Bạch Liễu, "Trong phần giới thiệu bối cảnh lúc đầu, hệ thống có nói là nữ sinh rơi xuống hồ chết đuối kéo theo hàng loạt sự kiện xảy ra sau đó, vậy là trong hiện thực của anh nữ sinh đó chưa chết đúng không?"
Bạch Liễu dừng lại một chút rồi lắc đầu: "Chưa chết."
"Nữ sinh được một học sinh cứu lên, cõng trên lưng chạy xuống núi suốt cả đêm rồi đưa đến bệnh viện cấp cứu, sau đó tham gia thi đại học thành công, điểm số cũng khá tốt."
Bạch Liễu ngước mắt lên nhìn cậu học sinh xuất sắc top 2 của trường đang nhảy nhót trên khán đài, cầm bản thảo phát biểu và tuyên truyền ầm ĩ ——
—— Người học sinh cứu nữ sinh kia từ dưới đáy hồ thi đại học chính là Lục Dịch Trạm lúc đó đang ở trên núi.
Lục Dịch Trạm vừa diễn thuyết hùng hồn trên khán đài vừa né bên này tránh bên kia để thoát khỏi hiệu trưởng, nhân viên bảo vệ và giáo viên đang đuổi theo anh: "Em và 4 học sinh khác đã suy nghĩ và đưa ra kiến nghị về hệ thống của trường để cùng nhau giải đáp các vấn đề của trường trung học tư thục Kiều Mộc với bên ngoài."
"Hy vọng hiệu trưởng sẽ giải quyết vấn đề một cách công bằng và khách quan, đừng vu khống những học sinh khác không liên quan đến vấn đề này."
Hiệu trưởng đuổi theo thở hổn hà hổn hển nhưng vẫn giận dữ hỏi: "Bốn học sinh nào nữa!"
"Em, Bách Gia Mộc và Liêu Khoa, học sinh xuất sắc của lớp 2."
" Chu Thiên Hoa lớp 3 thực nghiệm và Bách Dật lớp 11."
Lục Dịch Trạm cười rạng rỡ ấm áp: "—— tổng cộng là 5 bạn học."
Vẻ mặt tức giận ban đầu của hiệu trưởng dần dần nguội lạnh, ông ta ngừng đuổi theo, đứng đó nhìn Lục Dịch Trạm với ánh mắt u ám, giáo viên bên cạnh cũng ngần ngừ, nói nhỏ vào tai hiệu trưởng: "Ba học sinh xuất sắc đặc biệt và hai học sinh xuất sắc dự bị đều có thể vào các trường danh tiếng, Lục Dịch Trạm thì là dự bị thủ khoa năm nay."
"Hiệu trưởng, ngài xem...hay là trước mắt chúng ta cứ tạm gác lại vậy?"
Hiệu trưởng và Bạch Liễu dưới đài đồng thời nheo mắt lại.
"Danh Sách Sát Thủ có đến 3 học sinh đặc biệt xuất sắc và 2 học sinh lớp thực nghiệm." Bạch Liễu bình tĩnh phân tích, "Chúng ta không có lợi thế trước họ, vả lại điểm số của Lục Dịch Trạm rất cao, trí nhớ của cậu ấy cũng rất tốt, nếu bây giờ cậu ấy thi đại học thì ước tính có thể đạt hơn 670 điểm."
Mục Tứ Thành vẫn chưa load kịp: "Danh Sách Sát Thủ nào cơ, Lục Dịch Trạm không phải là bạn của anh và là NPC trong trường học này à?"
Đường Nhị Đả giờ cũng mới phản ứng kịp, anh quay phắt lại nhìn Bạch Liễu, vẻ mặt kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
Bạch Liễu nói như thế có nghĩa là...!
Người học sinh nói chuyện trước mặt họ không phải là NPC Lục Dịch Trạm như anh nghĩ mà chính là người chơi đăng nhập như họ, mà người chơi 【 Lục Dịch Trạm 】đăng nhập với thân phận【 người bạn thân duy nhất của Bạch Liễu】là đối thủ lớn nhất của họ trong trò chơi này ——
—— Nhà chiến thuật giỏi nhất trong trò chơi, Thẩm Phán Nghịch Thần.
Mộc Kha và Lưu Giai Nghi nhanh chóng tiếp thu suy nghĩ của Bạch Liễu, Lưu Giai Nghi gật đầu, vẻ mặt ủ dột hỏi, "Điểm thi đại học của Lục Dịch Trạm là bao nhiêu vậy ạ?"
"718 điểm." Bạch Liễu thờ ơ trả lời, "Thủ khoa là Phương Điểm 732 điểm."
Mục Tứ Thành chưa kịp hiểu ra thân phận của Lục Dịch Trạm đã bị điểm số này làm cho choáng váng, cậu ngây người hỏi: "Anh nói bọn họ thi được bao nhiêu điểm?!"
"Không ổn rồi, kiểu gì đi chăng nữa thì chúng ta cũng không thể đạt được số điểm đó." Mộc Kha hít sâu một hơi, "Nếu đối mặt với bọn họ sẽ thua, chúng ta phải nghĩ cách khác để đánh bại bọn họ."
"Cứ theo hướng bình thường thì chúng ta không thể nào thắng được." Bạch Liễu lạnh lùng nói, "Hiện giờ chỉ có thể đi theo con đường không bình thường mà thôi."
"Chúng ta chơi theo kiểu gì đây?" Đường Nhị Đả trịnh trọng hỏi.
Bạch Liễu nhìn Lục Dịch Trạm trên sân khấu, giọng điệu đều đều: "Chiến thắng trong trò chơi có hai cách.
Thứ nhất là từng bước hoàn thành nhiệm vụ chính.
Đây là phương thức cạnh tranh điển hình của trò chơi."
"Thứ hai là —— trực tiếp gi3t gi3t đối thủ của mình."
Đường Nhị Đả ngẩng phắt đầu lên: "Cậu muốn trực tiếp giết bọn họ?!"
Hiệu trưởng trên khán đài rốt cục cũng âm trầm mở miệng: "Thầy có thể bỏ qua chuyện của năm người các em lần này."
"Nhưng sau này cho dù trên núi xảy ra chuyện gì thì các em tốt nhất là xem như không thấy không biết, cũng đừng đồn đãi với bên ngoài."
Lục Dịch Trạm cười: "Em không thể làm thế được, hiệu trưởng."
"Em có mắt để nhìn mọi thứ, em có miệng để nói lời muốn nói, nếu thầy bảo em phải mặc kệ mọi thứ đừng quan tâm đến nữa, xem như chuyện 17 học sinh đã chết như không tồn tại, xem chuyện thầy xúi giục thúc ép những học sinh đó phải nhảy xuống hồ làm bài thi, xem chuyện rò rỉ đề thi cho đám con cháu những kẻ quyền thế ——"
Nụ cười trên mặt Lục Dịch Trạm dần tắt, biểu tình lạnh nhạt thản nhiên rút một thanh trường kiếm to dài bằng cả chiều cao của anh từ phía sau ra, khẽ nâng cằm nhìn về phía hiệu trưởng đối diện, đột nhiên cong môi cười:
"—— thì loại người bình thường nhát chết như em thỉnh thoảng cũng sẽ dâng trào tâm huyết đứng ra giành lại lẽ phải."
Thanh trường kiếm nặng nề chém một nhát tới trước mặt hiệu trưởng, ông ta bị dọa đờ người ra, sợ đến mức ngã bệch ra đất, hai chân đạp loạn xạ tìm cách chạy trốn.
Một roi xương trắng như tuyết từ phía sau quất thẳng vào lưng hiệu trưởng, mắt thấy ông ta mà trúng nhát roi này ắt phải hộc máu, Lục Dịch Trạm liền nhanh chóng xoay người, dùng kiếm chắn roi lại.
Lục Dịch Trạm bất đắc dĩ nhìn Bạch Liễu nhảy lên khán đài: "Làm việc đừng cực đoan như thế, chỉ hù dọa NPC là được rồi, lỡ tay giết ông ta thật thì ông ta thành quái vật, sau này cậu lại rắc rối đấy."
Bạch Liễu quét mắt nhìn thanh trọng kiếm Lục Dịch Trạm rút ra từ trước: "Cậu đoán được tôi sẽ tấn công cậu ở đây?"
"Tôi thả mồi rõ ràng thế còn gì." Lục Dịch Trạm cầm trọng kiếm cười tủm tỉm, "Nếu cậu có thể nhịn không cắn mồi thì không phải là cậu rồi."
"Thật ra cậu cũng chẳng còn cách nào khác, người trong đội của cậu không thông thạo thi đại học cho lắm."
Lục Dịch Trạm cười nhẹ trêu chọc: "Bạch Liễu, lúc này cậu có hối hận hồi cấp ba không chăm chỉ học tập không hử?"
Bạch Liễu lại cầm roi vung lên, giọng điệu lạnh lùng: "Trách ai? Ai bảo cậu không nói cho tôi biết tương lai có loại trò chơi này chứ, nếu không tôi sẽ chăm chỉ học tập để thắng được cậu rồi."
"....." Lục Dịch Trạm giơ trọng kiếm đỡ lấy roi dở khóc dở cười, "Bản thân cậu không chăm chỉ học tập sao lại trách tôi?!"
Bạch Liễu không trả lời, hắn xoay người quất thêm một nhát roi nữa.
Lục Dịch Trạm biến sắc, lùi về sau ngăn lại.
Roi quất một nhát thẳng vào lỗ đạn chính giữa thanh kiếm của Lục Dịch Trạm.
Lỗ đạn này là lần trước anh đỡ đạn cho Bạch Liễu còn lưu lại, xung quanh lỗ đạn đầy vết rạn nứt li ti.
Lần trước sau khi bị đạn của Bạch Lục bắn xuyên qua anh phải nhờ Hoa Càn Tương sửa chữa khẩn cấp mới miễn cưỡng sử dụng lại được.
Trước đó nữa trong phó bản Rừng rậm biên thùy, vì ngăn cản Bạch Liễu và Hắc Đào đánh nhau mà trọng kiếm của Lục Dịch Trạm cũng bị hai chiếc roi quất nát một lần rồi, mới sửa chữa không bao lâu thì qua Năm tòa nhà lại bị vỡ tiếp.
Thanh kiếm này đã theo Lục Dịch Trạm qua 658 dòng thế giới, anh rất trân trọng nó, nhưng vì Bạch Liễu mà phải sửa chữa đến hai lần, bây giờ nhìn thấy roi của Bạch Liễu quất thẳng vào điểm yếu của roi không chút thương tiếc, Lục Dịch Trạm đau lòng cứ như bị quất trúng vào mình vậy, anh nhảy dựng lên hét lớn: "Cậu nhẹ tay chút đi!"
"Tôi chỉ có thanh kiếm này thôi, đánh gãy rồi thì chẳng còn mà dùng nữa đâu!"
Bạch Liễu quét mắt nhìn sang, vung roi trong tay lần nữa lại trúng vào lỗ đạn khiến thanh kiếm của Lục Dịch Trạm bị biến dạng khẽ rung chấn, Bạch Liễu ngước mắt lên nhìn Lục Dịch Trạm, nhẹ giọng nói: "Cậu không có vũ khí thì càng tốt chứ sao!"
Lục Dịch Trạm: "....."
Đúng là nhóc con tàn nhẫn mà!!
Phương Điểm nói không sai chút nào, Bạch Liễu quả thật là một đứa con bất hiếu!.