Tôi Phong Thần Trong Trò Chơi Kinh Dị


Qua một năm dài, cuối cùng Bạch Liễu lại được ăn tô mì thịt bò 8 tệ một lần nữa.

Ba người nhưng bọn họ chỉ gọi một tô mì, đường hoàng ngang nhiên đặt trước mặt Bạch Liễu, Bạch Liễu ngồi im không vội cầm đũa: "Hai người không ăn à?"
"Thường ngày chúng tôi ăn no rồi, khu ký túc xá trên đó bao luôn cơm nước buổi tối." Phương Điểm chống cằm thở dài tiếc nuối, "Haiz, hôm nay là chủ nhật nên nhà bếp không làm việc, nếu không thì đã trộm đồ ăn xuống cho cậu rồi."
"Em nói nhỏ thôi." Lục Dịch Trạm bất đắc dĩ dở khóc dở cười, "Lỡ đâu ai nghe được đi báo cáo thì Bạch Liễu lại không ăn khuya được nữa."
"OK, OK." Phương Điểm dửng dưng làm động tác OK, cô vui vẻ đặt đũa vào tay Bạch Liễu, "Ăn nhanh lên! Không thôi mì lại nở ra hết bây giờ!"
Phương Điểm và Lục Dịch Trạm háo hức nhìn Bạch Liễu, họ thực sự mừng cho Bạch Liễu.

Sau khi Bạch Liễu không ăn tối, Phương Điểm và Lục Dịch Trạm cũng không bao giờ đến nhà ăn tối nữa, mặc dù họ vẫn nhận được 50 tệ trợ cấp bữa tối mỗi ngày.

Cũng sau một năm họ lại bước vào canteen ăn tối này nhưng lại không ăn gì cả.

Hắn có hỏi Phương Điểm và Lục Dịch Trạm, tại sao có trợ cấp rồi mà vẫn không đi.

Phương Điểm chỉ cười xoa đầu Bạch Liễu, nói: "Thiếu một người ăn không vào nên chúng tôi không đi nữa."
Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng cầm đũa lên, chậm rãi ăn tô mì thịt bò này.

Thiếu một người nghĩa là sao?
Lúc đó Bạch Liễu không hỏi, nhưng bây giờ, dường như hắn đã hiểu ý của Phương Điểm.

Sau khi ăn xong, Lục Dịch Trạm bắt đầu luyên thuyên khuyên nhủ Bạch Liễu rất nhiều chuyện, mãi đến khi Phương Điểm thúc giục anh: "Lão Lục, gần 10 giờ rồi, chúng ta phải về thôi."
"Biết rồi." Lục Dịch Trạm nhìn Bạch Liễu bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, cuối cùng chỉ cười nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Bạch Liễu, "Đừng căng thẳng, 351 điểm là được rồi."
"Tôi biết cậu đã phải nỗ lực rất nhiều, tốt lắm."
"Được rồi, anh nói nhiều quá, em còn có chuyện muốn nói với Bạch Liễu, anh tránh ra xem nào!" Phương Điểm đẩy Lục Dịch Trạm ra, cô kéo Bạch Liễu sang một bên, đôi mắt như có thể nhìn thấu mọi thứ mang theo ý cười, "Tìm được cuộc sống mà mình mong muốn rồi à?"
Bạch Liễu trầm mặc: "Chỉ mới nghĩ đến thôi."
"Nhanh vậy? Không hợp lý chút nào nha, chị cứ tưởng với tính khí bướng bỉnh của cậu thì ít nhất cũng phải thi đại học xong rồi mới nghĩ thông suốt chứ." Phương Điểm sờ sờ cằm, thích thú hỏi ngược lại, "Có phải...!cậu đã gặp được người mà mình muốn sống cùng phải không?"
Bạch Liễu sững lại, nhưng hắn không trả lời.

"Không muốn nói thì thôi." Phương Điểm xua tay, cô thoải mái lướt qua, sau đó lần lượt lấy ra một đống sách vở ghi chép từ phía sau cặp sách rồi tuần tự giải thích, "Lần trước lão Lục đưa vở ghi chép cho cậu có hơi vội vàng, nền tảng của cậu yếu nên chắc là có nhiều phần không hiểu, sau khi về chị có phân loại các điểm kiến thức cần lưu ý và tổng hợp đề thi của lớp 12 lại cho cậu rồi đó!"
"Ôn tập xong đảm bảo cậu sẽ đạt được 400 điểm!"
Phương Điểm ném đống sách vở nặng trĩu vào tay Bạch Liễu, cô bật cười, đôi mắt lộ rõ hai quầng thâm đen: "Ặc, sức nặng của tri thức là đây, nhớ phải ôn tập cẩn thận đấy!"
Bạch Liễu cầm đống vở ghi chép, trầm mặc hồi lâu: "Chị thức đêm soạn à?"
"Không mất bao nhiêu thời gian đâu." Phương Điểm cười, "Dù sao cũng rảnh rỗi mà."
Sao mà rảnh rỗi được chứ?
Chương trình học của năm 12 cấp ba vốn dĩ rất nặng nề, Bạch Liễu biết ngoài kỳ thi tuyển sinh đại học, cô và Lục Dịch Trạm còn phải chuẩn bị cho nhiều cuộc thi khác nhau để gọi là làm vẻ vang cho trường, không vội đến vắt chân lên cổ thì thôi chứ tuyệt đối không thể nào có thời gian để biên soạn kiến thức lại cho hắn.

Nhưng Phương Điểm vẫn làm được.

Bạch Liễu dừng một chút, sau đó ừ một tiếng ôm lấy đống sách vở đã cũ mèm này: "Tôi nợ chị một ân tình."
"Này không tính." Phương Điểm cong mắt búng trán Bạch Liễu, "Khi nào cậu nhờ người khác làm việc gì thì mới gọi là nợ ân tình, còn ở đây cậu không nhờ chị, là chị tự làm nên không cậu không nợ chị gì cả."
Bạch Liễu cúi đầu nhìn đống sách vở trong tay, bình thản hỏi: "Tôi không hiểu."
Phương Điểm hỏi, "Không hiểu cái gì?"
"Cho dù chị và Lục Dịch Trạm kết bạn với bất kỳ ai trên núi." Bạch Liễu ngẩng đầu, "thì cũng đều nhận lại được nhiều thứ hơn là kết bạn với tôi, bọn họ sẽ mang lại cho hai người rất nhiều thứ, tiền bạc, địa vị, các mối quan hệ xã hội, một tương lai suôn sẻ."
"Vì sao hai người lại dành thời gian cho một người hoàn toàn vô ích như tôi chứ?"
"Rất đơn giản." Phương Điểm trả lời thẳng thừng, "Bọn chị không muốn làm bạn với họ."
"Bọn chị không thích họ, bọn chị chỉ thích cậu, chỉ muốn làm bạn với cậu."
"Nhưng chị rất xuất sắc và có giá trị." Bạch Liễu nhìn thẳng vào Phương Điểm, "Hai người đều nỗ lực để trở thành top 1 top 2, trở thành học sinh có giá trị nhất trong trường nhưng lại đem giá trị của mình lãng phí vào tôi, giao dịch chẳng có lời chút nào."
Đôi mắt màu hổ phách của Phương Điểm cong lên, cô đột nhiên cười dịu dàng: "Còn nhớ những gì chị đã nói với cậu trước đây không, Bạch Liễu?"
"Chị có nói rằng con người cần học tập chăm chỉ để có thể chọn cuộc sống mà mình thích."
"Bọn chị phấn đấu để trở thành top 1 top 2 không phải để đánh đổi giá trị hơn, mà là để lựa chọn cuộc sống mình thích."
Ánh trăng rơi trên gương mặt Phương Điểm, cô cười nhẹ nhàng rạng rỡ: "Lựa chọn làm bạn với cậu là cuộc sống mà bọn chị thích.

Lão Lục và chị đều không hề cảm thấy rằng mình đang lãng phí giá trị bản thân gì cả."
"Sắp 10 giờ rồi, té đây!" Phương Điểm nói xong thì quay đầu lại kéo Lục Dịch Trạm chạy vội lên núi, trong giọng nói mang theo ý cười, "Lần sau lại xuống chơi với cậu, Bạch Liễu!"
Bạch Liễu nhìn mái tóc đuôi ngựa lúc la lúc lắc của Phương Điểm mãi đến khi bên cạnh hắn xuất hiện một khối đen hình người, vừa xuất hiện đã dán sát vào người Bạch Liễu.

"Vừa rồi sao đột nhiên lại biến mất?" Bạch Liễu bình thản hỏi.

Hắc Đào dựa vào lưng Bạch Liễu, cằm gác lên đầu hắn, giọng nói buồn bực: "Tôi chỉ có thể xuất hiện khi cậu có một mình."
"Xuất hiện khi tôi một mình?" Bạch Liễu hỏi lại, "Nhưng lúc trước khi tôi ở ký túc xá và phòng học, cậu cũng có thể tồn tại mà."
"Có bao nhiêu người không quan trọng." Hắc Đào nói, "Tôi chỉ có thể tồn tại khi cậu cảm thấy mình đang ở 【 một mình 】, ngược lại nếu cậu không cảm thấy thế thì tôi sẽ không xuất hiện."
"Thời điểm cậu ở trong lớp học và ký túc xá, cậu cảm thấy như cậu chỉ có một mình, vì vậy tôi mới xuất hiện, nhưng vừa nãy lúc họ ăn mì thịt bò với cậu, cậu lại không cảm thấy cô đơn nên tôi không thể tồn tại."
Bạch Liễu chậm rãi hỏi: "Cậu không thể tồn tại cùng lúc với hai người Lục Dịch Trạm sao?"
"Có thể nói là vậy." Hắc Đào ôm Bạch Liễu, vùi đầu vào vai hắn, giọng rất buồn bã: "Tôi là một con quái vật tồn tại để khiến cậu không cô đơn."
"Khi có người khác khiến cậu cảm thấy mình không cô độc thì tôi không còn tồn tại nữa."
"Thì ra cậu là loại quái vật như vậy?" Bạch Liễu nắm tay Hắc Đào đang đặt lên vai mình, nhẹ nhàng nói: "Vậy cậu sẽ còn tồn tại bên cạnh tôi rất lâu, bởi vì tôi chỉ thích ở một mình."
Tay trái hắn nắm chặt túi đựng vở ghi chép mà Phương Điểm vừa đưa cho mình, rồi buông lỏng nó ra.

Ngay sau kỳ thi lớn là buổi họp mặt giữa phụ huynh - giáo viên.

Lục Dịch Trạm và Bạch Liễu là hai học sinh có gia cảnh đặc biệt, không có cha mẹ để đi họp phụ huynh học sinh cho mình.

Phương Điểm cũng không có.

Bạch Liễu không bao giờ có ý định tìm hiểu hoàn cảnh phát triển gia đình của người khác, cũng chưa từng hỏi tại sao Phương Điểm không có cha mẹ đi họp phụ huynh, nhưng con người luôn có một mong muốn bí mật là theo dõi những người xuất sắc và giỏi giang trong tập thể của mình, như thể nếu họ biết về đối phương càng nhiều thì họ càng tiến gần đến vị trí của đối phương vậy.

Bạch Liễu vô tình nghe được đám bạn cùng phòng hắn bàn tán về chuyện gia đình Phương Điểm.

Từ nhỏ Phương Điểm đã là học sinh xuất sắc, cha mẹ đều là người tốt, rất yêu thương cô, gia đình cũng rất khá giả, có thể miêu tả cuộc sống của Phương Điểm trong 15 năm đầu qua tám chữ "Thuận buồm xuôi gió" và "Hạnh phúc mỹ mãn".

Nhưng dường như thần không cho phép cô được hạnh phúc như vậy, khi Phương Điểm 15 tuổi, một biến cố lớn đã xảy ra trong gia đình cô.

Mẹ Phương Điểm bị bệnh nặng, cha cô phải tốn rất nhiều tiền để chữa bệnh cho bà nhưng vẫn không đủ, cuối cùng, để có tiền, cha cô đã bị một kẻ cố tình dụ dỗ sa chân vào con đường cờ bạc.

Chỉ trong một đêm, ông đã thua hết tiền, đã vậy còn nợ sòng bạc rất nhiều.

Tưởng chừng như sắp tới Phương Điểm sẽ phải đối mặt với một cuộc sống vô cùng khó khăn, nhưng không, người con gái này có một khí chất cực kỳ mạnh mẽ và khả năng giải quyết vấn đề cực kỳ đáng kinh ngạc.

Cô đã lôi cha mình ra khỏi ổ cờ bạc, buộc tóc, khoác áo, sau đó tay không vào sòng đánh bạc.

Lại qua thêm một đêm, Phương Điểm giành được tất cả những thứ mà cha cô đã mất, sau đó dừng tay.

Cha cô thất thần ngã quỵ, nắm lấy vai cô gào thét: "Con cứ đánh bạc đi! Con đánh bạc được mà! Đánh bạc để kiếm tiền thuốc men cho mẹ đi con!"
"Con có khả năng này vì sao lại không chịu đánh bạc hả!"
Cha cô nhìn Phương Điểm lắc đầu kiên quyết từ chối, ông quỳ sụp trên mặt đất, nước mắt rơi lã chã nhìn con gái: "Xem như cha cầu xin con, được không con?"
"Con chỉ ăn may thôi, không thể đánh cuộc kiểu này được nữa." Phương Điểm nói nhỏ, "Cha, một khi đã dính vào con đường cờ bạc thì ngoài tiền ra, cha sẽ còn đánh mất luôn bản thân của mình."
"Con không muốn thấy ngoài mẹ ra, cha cũng bị thứ tệ hại này tra tấn."
Cha Phương Điểm không thể hiểu được sự lựa chọn của con gái mình, sau khi giao hết tiền cho Phương Điểm, ông đã bỏ trốn một mình, để lại Phương Điểm đối phó với cục diện rối rắm.

Phương Điểm cũng giải quyết xong xuôi.

Khi đó, điểm thi vào cấp 3 của Phương Điểm đứng đầu thành phố, rất nhiều trường tạo điều kiện nhập học rộng rãi cho cô, trong đó có một số trường công lập có không khí và môi trường học tập tốt, Phương Điểm vốn đã dự định thi vào một trường công lập gần nhà, nhưng cuối cùng cô đã chọn Kiều Mộc vì nơi này đưa ra mức tiền thưởng cao nhất, miễn cưỡng gom đủ tiền thuốc men để bắt đầu phương án điều trị cho mẹ cô.

Tuy nhiên, sau nửa năm điều trị, mẹ của cô vẫn ngày càng tiều tụy và qua đời.

Phương Điểm tự tay lo liệu tang lễ cho mẹ.

Sau đó cô bắt đầu dựa vào những cuộc thi khác nhau để giành được tiền thưởng, cộng với trợ cấp hàng năm của Kiều Mộc dành cho các học sinh xuất sắc nhất, cùng với số tiền còn lại từ việc điều trị của mẹ và khoản tiền khá lớn đột nhiên được chuyển vào tài khoản sau cái chết của mẹ cô —— hẳn là tiền cha Phương Điểm gửi cho cô cho tuy rằng chẳng biết ông ở nơi nào.

Với số tiền này, Phương Điểm đã mua lại ngôi nhà cũ mà gia đình họ đã bán để chữa bệnh, cuối cùng cô cũng có một nơi để ở ngoài thời gian đi học.

——Nơi này cũng trở thành nơi mà Bạch Liễu và Lục Dịch Trạm thường xuyên tới ở sau khi rời trường học.

Giống như...!một gia đình nho nhỏ của ba người.

Top 1 top 2 trong trường không có phụ huynh đến họp mà một chuyện khá lạ, nhưng Kiều Mộc lại đối xử với các học sinh giỏi đặc biệt này đến mức thái quá — nhà trường chấp thuận cho Lục Dịch Trạm và Phương Điểm tự đi họp phụ huynh cho chính mình.

Lý do là những học sinh xuất sắc có thể tự quản lý việc học và cuộc sống của mình mà không cần sự giám sát của cha mẹ, bản thân họ đã là phụ huynh của chính mình.

Nhưng ngược lại, Bạch Liễu không có đặc quyền đó, mỗi khi tổ chức họp phụ huynh học sinh, chỗ ngồi của hắn sẽ luôn trống.

Thật ra Lục Dịch Trạm và Phương Điểm cũng muốn đến dự họp cho Bạch Liễu, nhưng Kiều Mộc thường tổ chức họp phụ huynh thống nhất tất cả các lớp trong trường, vì vậy khi Bạch Liễu có buổi họp phụ huynh học sinh thì đồng thời bọn Lục Dịch Trạm cũng bị trùng giờ bên lớp mình.

Điều đáng nói chính là không hiểu vì lý do gì, Lục Dịch Trạm lại có nỗi ám ảnh đặc biệt muốn họp phụ huynh cho Bạch Liễu, rất nhiều lần anh lén trốn khỏi buổi họp phụ huynh của mình để sang giúp Bạch Liễu nhưng đều bị giáo viên chủ nhiệm bắt về.

"Sao lại muốn họp phụ huynh cho tôi?" Bạch Liễu kỳ lạ hỏi Lục Dịch Trạm.

"Cậu không hiểu đâu." Lục Dịch Trạm u oán nhìn Bạch Liễu, "Lúc trước mấy người xung quanh tôi ai cũng muốn làm cha của cậu, đi họp phụ huynh cho cậu hết."
Bạch Liễu ngớ người: "?"
Lần họp phụ huynh này cũng vậy, chỗ ngồi của Bạch Liễu vẫn còn trống.

Lớp học đông đúc và ồn ào, phụ huynh của học sinh mặc những bộ quần áo, đeo đồng hồ, dây chuyền, nhẫn và mang túi xách đắt tiền nhất của họ, phụ nữ thì trang điểm lòe loẹt như sắp lên sàn biểu diễn, thỉnh thoảng còn "vô tình" cọ bàn tay đeo nhẫn hồng ngọc hình chim bồ câu to tổ bố vào mái tóc mới cắt tỉa của người khác rồi rối rít xin lỗi, ah đồng hồ cơ tùy chỉnh thủ công của tôi mới vừa quẹt phải túi da bê của chị rồi.

Cứ như gà trống, gà mái háo hức khoe lông của mình vậy.

Học sinh vốn đã bị gạt qua một bên từ lâu, còn mấy ông bô bà bô thì vồn vã chào hỏi nhau một cách giả tạo, nhìn vào chẳng hề giống buổi họp phụ huynh trong trường học mà chỉ giống như buổi tiệc xã giao ở một khách sạn nào đó:
"Ui trời, hôm nay chị lái xe gì đến vậy? Hôm nay tôi lái xe BMW mà không tìm được chỗ đậu xe.

Kiểu này Kiều Mộc phải mở rộng quy mô gấp, chứ nếu không thì lần nào đi họp phụ huynh tìm chỗ đậu xe đỏ cả mắt."
"Gia đình anh mới mua cả dãy phòng ở tòa nhà Dương Quang mới à?"
"Gần đây quản lý cấp trên của công ty mới chuyển đi, vị trí đang bị bỏ trống chưa biết chọn ai đây."
"Kem dưỡng da mặt Estee Lauder đang giảm giá 5%, chỉ còn hơn 4.000 thôi! Em muốn mua chung với chị không?" (*)
(*) Nguyên văn: 双十一兰家的面霜打 ( kem dưỡng da Double Eleven Lan gia?!), tui search ko thấy brand này nên chém thành brand cao cấp kia vậy.

Có vị nào biết thì nhắn tui sửa nhé.

Tóm lại, tuy là họp phụ huynh học sinh nhưng dường như không liên quan gì đến học sinh cả.

Độ tồn tại của Bạch Liễu trong những cuộc họp phụ huynh thế này luôn là con số 0, nhưng thật ra hắn chẳng cần tham gia cho lắm, bởi vì suy cho cùng thì quanh đi quẩn lại cũng chỉ xoay quanh hai chủ đề nhàm chán:
Một, phụ huynh so sánh nhau, hai, học sinh so sánh nhau.

So sánh khoe khoang giữa người lớn với nhau chỉ có thể ngấm ngầm dưới lớp vỏ bọc lõi đời giả tạo, còn sự so sánh khoe khoang giữa bọn trẻ 17, 18 tuổi thì đơn giản và dễ thấy hơn nhiều.

"Mẹ tao vừa mua cho tao đôi giày mới nhất." Nam sinh bên cạnh Bạch Liễu vung vẩy đôi giày trên chân, vẻ mặt đắc ý thấy rõ, "Hôm nay họp phụ huynh mang luôn cho nóng này."
"Wow, đôi này chắc phải hơn 3000."
Nam sinh nhanh chóng lắc ngón tay: " nono."
"Trời đ*, trên giày có chữ ký ngôi sao luôn kìa!"
"Đù má nó, đôi này là phiên bản giới hạn hai năm trước, sao cậu mua được vậy?"
"Sao không mua được?" Nam sinh nhún vai, thản nhiên cười, quơ quơ chân trước mặt Bạch Liễu, "Chịu chi tiền ra thì kiểu gì cũng mua được, cộng thêm phí ship cũng gần 6000."
"6000 á, cũng được, tôi cũng muốn một đôi!"
"Chút nữa về tôi kêu mẹ tôi kiếm mua cho tôi, dì tôi đang ở nước ngoài chắc là mua được."
Bào Khang Nhạc bên cạnh nghe một hồi vẻ mặt âm trầm ghen tị, cậu ta nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao trị giá hơn 6000, trong mắt hiện lên vẻ khát vọng.

Bạch Liễu nghe bọn nhóc khoe khoang mà lỗ tai muốn mọc kén, hắn quay đầu lại hướng ngoài cửa sổ hành lang phòng học sau, tầm mắt rơi vào bên trong cửa sổ.

Bạch Liễu nhìn xuyên qua cửa sổ thấy chỗ ngồi của mình trống không, còn lại trước, sau, trái, phải đều là các bậc cha mẹ giàu có.

Có vẻ như bọn họ ngồi chỗ của mình vẫn chưa đủ, còn thản nhiên đặt chiếc túi xách đắt tiền của mình lên bàn của Bạch Liễu.

Giống như vị trí người nhà Bạch Liễu phải nên trống chỗ mới đúng.

Bọn con trai đang bàn tán chuyện đôi giày thể thao bên cạnh thấy Bạch Liễu không phản ứng gì thì vẻ mặt chìm xuống, bọn họ liếc nhìn nhau, ngầm ăn ý bước lên vây quanh Bạch Liễu.

Nam sinh cầm đầu huých bả vai Bạch Liễu: "Ê."
Bạch Liễu lạnh lùng liếc lại cậu ta: "Có chuyện gì sao?"
"Ui, làm gì căng thẳng vậy." Nam sinh cười ha ha, chồm đầu ra trước mặt Bạch Liễu, "Đang nhìn gì vậy?"
Nam sinh giả vờ nhìn quanh nhìn quất trong phòng học rồi chặc lưỡi, "Tìm cha mẹ mày à?"
"Nhưng mày làm gì có cha mẹ chứ!" Nam sinh vờ vịt hối hận, "Như vầy đi, hôm nay tao có đôi giày thể thao mới, tâm trạng khá là vui."
"Mày gọi tao một tiếng cha đi, tao sẽ giúp mày vào họp phụ huynh học sinh, thế nào?"
Mấy nam sinh kia đều phá lên cười, Bào Khang Nhạc vốn luôn ủ rũ cũng thay đổi vẻ mặt, cậu ta nhìn Bạch Liễu đang bị bao vây bằng ánh mắt vừa chán ghét vừa phấn khích, như thể đang nhìn một kẻ hạ đẳng nào đó.

Chỉ cần trong lớp có Bạch Liễu thì cậu ta không phải là người kém cỏi nhất.

"Không phải tao bắt nạt mày đâu nha." Nam sinh giả bộ bóp vai Bạch Liễu, "Chủ yếu là vì thấy mày không cha không mẹ, đáng thương quá."
"Với lại cha mẹ tao thương tao lắm, bởi thế tao phải tốt với mày xem như làm việc thiện báo đáp lại cho xã hội, mày thấy đúng không?"
"Nhìn xem." Nam sinh cười cợt nhả nhấn mạnh bả vai Bạch Liễu để hắn nhìn về phía cửa sổ phòng học, "Cha mẹ tao ngồi trước chỗ của mày, túi xách đặt ở chỗ ngồi của mày, vậy là chỗ ngồi của mày được dính may mắn của cha mẹ tao còn gì, tao đối xử tử tế với mày như vậy, mày gọi tao là cha đúng quá còn gì?"
Bạch Liễu vừa định mở miệng thì dừng lại, xuyên qua khung kính cửa sổ, hắn nhìn thấy một khối đen hình người đang ngồi trên chiếc ghế trống không của hắn.

Khối đen hình người này tò mò xem xét chỗ ngồi của Bạch Liễu, giơ tay gạt hai cái túi xách ở chỗ ngồi Bạch Liễu xuống đất.

Một nam một nữ ngồi trước chỗ Bạch Liễu trong phòng học nghe thấy tiếng túi xách rơi thì quay đầu nhíu mày hỏi:
"Ai hất túi xách tôi xuống vậy?"
"Chỗ này không phải chỗ để túi xách à?"
Bên cạnh có người tốt bụng nhắc nhở: "Không phải, đây là vị trí của bạn học Bạch Liễu trong lớp, nhưng cậu ấy không có phụ huynh đến họp nên trống không."
Người đàn ông và người đàn bà kia vẫy tay hờ hững, trên mặt lộ rõ vẻ phiền chán:
"Tôi biết thằng nhóc Bạch Liễu mà ông vừa nhắc đến.

Nó là trẻ mồ côi trong viện mồ côi chứ đâu, vừa dơ dáy bẩn thỉu lại vừa hèn hạ nữa, nghe kể còn hay trộm thức ăn của bạn học cất trong tủ, con nhà tôi ghét nó lắm."
"Không ngờ con nhà tôi lại ngồi trước mặt nó, họp xong chúng tôi sẽ đến gặp cô Hứa để phản ánh để đổi vị trí mới được, chứ nếu không thì ngồi trước mặt loại người này cả ngày chẳng học được gì, còn ảnh hưởng đến tâm trạng."
Nói xong, hai người cầm túi xách lên phủi phủi mấy cái, có vẻ như muốn đặt lại trên bàn Bạch Liễu với thái độ ngạo mạn và tự nhiên như vậy.

Khối đen hình người chậm rãi ngẩng đầu lên, Bạch Liễu bị nam sinh kia đè ép bên ngoài cửa sổ trầm mặc trong chốc lát.

Lúc hai vợ chồng kia nói hắn dơ dáy bẩn thỉu, hắn thấy rõ ràng khối đen đột nhiên chuyển thành một người đàn ông đường nét mơ hồ.

Đường nét khuôn mặt người này rất thanh tú hoàn mỹ, thân hình cao thẳng, cực kỳ cố chấp nhét thân hình cao dài của mình vào ghế nhỏ của Bạch Liễu, trên mặt không có biểu cảm gì, nhìn y mới 18, 19, đặc biệt có một đôi mắt màu xanh bạc rất hút hồn.

Đây là...!dáng vẻ thật sự của nhúm đường con chó con Hắc Đào sao?
Có vẻ như ánh mắt của hắn không hề suy giảm trong tương lai thì phải.

Hắc Đào thờ ơ ngước lên, đôi mắt xanh bạc nhìn thẳng vào người đàn ông và người đàn bà đang muốn để túi xách lên bàn.

Vẻ mặt của hai vợ chồng kia sững sờ một lúc, dường như bọn họ nhìn thấy một cánh cửa màu xanh bạc trên không trung đối diện với mình đang từ từ mở ra.

Giây tiếp theo, vẻ mặt của họ đột nhiên biến dạng.

Bên cửa sổ, nam sinh kia vẫn đang cười kiêu ngạo: "Sao mày không phản kháng? Hâm mộ cha mẹ tao quá đơ hết cả người luôn rồi hả?"
Một tiếng hét hoảng hốt đột nhiên phát ra từ cửa sổ:
"Ông Vương, bà Vương, hai người đang làm gì vậy?!"
Nam sinh khựng lại, cậu ta buông lỏng cổ áo của Bạch Liễu, nghi ngờ nhìn vào cửa sổ.

Trong phòng học, cha mẹ cậu ta giống như hai con chó, đôi tròng mắt trợn ngược tách ra hai bên, đầu lưỡi nhễu nhão nước miếng, điên cuồng li3m láp trên bàn học Bạch Liễu giống như đang ăn một thứ gì đó ngon ngọt không thể cưỡng lại được, trên mặt còn lộ ra nụ cười kỳ quái.

"Thơm quá...!hehe...!thơm quá..."
Nói không còn hình tượng thì còn hơi nhẹ, chỉ có thể nói rằng nó khiến tất cả mọi người trong lớp đều sợ hãi.

Những người bên cạnh la hét ầm ĩ, cố gắng kéo cặp chồng tránh xa bàn Bạch Liễu, nhưng hai người này thế mà lại quay sang cắn xé cào cấu bọn họ cực kỳ hung ác.

Sau khi chứng kiến cha mẹ mình cắn bị thương hai bậc phụ huynh khác, nam sinh kia cũng choáng váng, cậu ta đẩy cửa sổ hét lên: "Cha mẹ, cha mẹ đang làm gì vậy?"
Cha mẹ cậu ta từ từ uốn cong cổ nhìn con mình ở ngoài, ánh mắt đó khiến cậu ta lạnh hết cả sống lưng, vội lùi về sau hai bước.

Nhưng chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì cha mẹ cậu ta đã lao ra cửa sổ từ bàn học, hung dữ đè con mình xuống đất.

Nam sinh bị cha mẹ đẩy ngã, đầu đập bốp trên nền đất, thảng thốt nôn khan liên tục mấy cái, nhưng hai người kia vẫn không dừng lại mà còn nhe răng bắt đầu khụt khịt ngửi tới ngửi lui mùi vị trên người cậu ta.

Cậu ta sợ đến mức tè ra quần, vùng vẫy điên cuồng trên mặt đất, tuyệt vọng hét lên: "Cứu tôi với!"
Tiếc là mấy tên nam sinh theo đuôi cậu ta lúc nãy đã sớm hoảng sợ chạy mất dạng từ lâu, xung quanh cậu ta giờ chỉ còn lại duy nhất một mình Bạch Liễu là còn đứng đó.

Giờ đây cậu ta bất chấp tất cả, giữ chặt ống quần của Bạch Liễu, khàn khàn hét lên: "Cứu..

cứu tôi với!"
"Kéo bọn họ ra đi!!"
Bạch Liễu hờ hững nhìn thiếu niên đang kéo ống quần cầu cứu: "Muốn tôi cứu cậu?"
Cậu ta gật đầu lia lịa, nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Được thôi." Bạch Liễu nhẹ giọng nói, "Gọi cha đi."
Nam sinh đờ người ra, định mắng "gọi cha cái đm mày" thì cha mẹ cậu ta lại toét miệng nở nụ cười kỳ lạ đó, thế là cậu ta sợ đến mức hét lên ngay: "Cha, cha ơi! Cha ơi cứu con!"
Chữ "Cha" dường như đã chạm vào một công tắc nào đó đối với hai vị phụ huynh kia, họ bắt đầu ngồi xổm xuống, đôi mắt vô hồn, trên khuôn mặt nở một nụ cười hài lòng kỳ lạ, cúi xuống thè lưỡi ra, dán sát mặt vào giày con trai mình rồi li3m láp từng chút một.

Cha mẹ cậu ta đang miệt mài li3m tới li3m lui đôi giày thể thao của thằng con mình.

"Hehe, giám đốc ba ba, hehe." Người đàn ông nịnh nọt nhìn con trai vẻ mặt đã dại ra, trong mắt trống rỗng tràn đầy dục v0ng khẩn trương, "Tôi li3m giày của ngài sạch sẽ rồi, trước đó cũng đã đưa ngài 160 vạn, ngài để vị trí còn trống kia cho tôi được không?"
Người đàn bà kia cũng đang li3m láp một cách nhiệt tình hăng hái, biểu cảm rất quyến rũ, thậm chí còn lắc vai làm nũng: "Chồng ơi, chồng à, ba ba chồng ơi, anh thấy em li3m có sướng không, tháng sau cho em phí sinh hoạt nhiều một chút nhaaa ~ "
"Người ta muốn mua vòng tay ngọc lục bảo 200.000 tệ đó."
"Nếu anh mua cho em, em gọi anh là ba ba luôn cũng được nhaaa ~"
Vẻ mặt của nam sinh bị tác động đến mức ngây người, dù cậu ta là loại công tử không biết gì đi nữa thì nhìn động tác này, cử chỉ này cậu ta cũng biết cha mẹ mình đang làm gì.

Những người xem ở bên cạnh đều lộ ra vẻ mặt khó tả.

Một nam một nữ hì hục li3m được nửa chừng thì đột nhiên lắc đầu, vẻ thèm khát trên khuôn mặt họ biến mất, như thể vừa đột nhiên tỉnh dậy từ trạng thái mơ hồ nào đó, bọn họ ôm đầu đau kịch liệt, chậm rãi nhìn sang con trai của mình đang nằm liệt trên mặt đất với khuôn mặt đã hoàn toàn dại ra.

Hai người cúi đầu, hoảng hốt nhìn đôi giày thể thao của con trai mình.

Chữ ký của ngôi sao trên đôi giày thể thao chỉ mới vừa được ký, con trai họ cũng mới khoe khoang là phải mời riêng ngôi sao để có phiên bản giới hạn.

Nhưng nãy giờ bọn họ li3m quá mạnh chữ ký đã bay hết chỉ còn lại một nửa.

Lưỡi của bọn họ nóng rát đau đớn, mặt trên còn dính đầy những vết mực đen của bút để lại.

Một lúc sau, bảo vệ do các vị phụ huynh gọi đã tới, hai người kia được bảo vệ đỡ dậy, sắc mặt khó coi cúi đầu đi ngang qua đám đông đang xem náo nhiệt.

Người đàn ông bất ngờ nắm tóc, tát mạnh vào mặt đứa con trai, đồng thời giận dữ mắng mỏ: "Thằng khốn nạn! Chó chết! Thi được bao nhiêu đây điểm thôi hả! Làm tao và mẹ mày tức điên lên rồi!"
"Tao bỏ cả đống tiền vào mày, cung cấp cho mày điều kiện tốt như vậy, vậy mà mày học hành thi cử cũng không nên thân, mày muốn tao và mẹ mày tức chết thì mày mới vừa lòng phải không!"
Nam sinh bị đánh vừa định cãi lại thì bị cha cậu ta tát thêm hai cái vào mặt khiến mặt sưng húp lên, người đàn ông hung dữ cảnh cáo: "Về nhà tao tính sổ với mày!"
Cậu ta bị tát liên tiếp mấy bộp tai mà cũng không ai ngăn cản, gần như là bị cha mình lôi xềnh xệch về nhà, miệng bị đánh đến chảy cả nước miếng ra rồi mà cha cậu ta cũng không dừng lại, cứ như trút một nỗi uất hận nào đó vào người cậu ta.

Đám học sinh theo đuôi nam sinh trước đó từ đầu đến cuối cứ một mực giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt kêu cứu của cậu ta, không hẹn mà cùng cúi đầu, tránh xa thật xa.

Bạch Liễu nhìn Hắc Đào đối diện ngoài cửa sổ, khẽ nâng cằm, ra hiệu cho tên này đi ra, giải thích tình huống vừa rồi là như thế nào.

Cặp cha mẹ kia đột nhiên phát điên hẳn là tác phẩm của con hàng này rồi.

Hắc Đào nghiêm trang quay đầu lại, giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt Bạch Liễu, y đường hoàng ngồi vào vị trí của Bạch Liễu, bắt chước những bậc cha mẹ khác nghiêm túc nhìn vào bài thi của hắn trên bàn, tỏ vẻ chăm chú 【Tôi đang họp phụ huynh cho cậu, đừng làm phiền tôi】.

Bạch Liễu: "..."
Xem bài thi có hiểu gì không mà xem...!
Sau nốt nhạc đệm ngắn ngủi rùng rợn, buổi họp phụ huynh lớp Bạch Liễu vẫn diễn ra suôn sẻ.

Hứa Vi bước lên bục giảng tổng kết các điểm chính của cuộc thi lần này, đồng thời tổng hợp 10 học sinh đạt điểm cao nhất và 10 học sinh đạt điểm thấp nhất, lúc Hứa Vi nhận xét đến học sinh nào thì phụ huynh của học sinh đó phải đứng lên tiếp thu phê bình của cô ta.

Phụ huynh của học sinh top 10 thì cực kỳ vinh dự, còn ngược lại phụ huynh của học sinh đứng bét bảng xếp hạng thì xấu hổ vô cùng.

Trước đây Bạch Liễu lúc nào cũng có tên trong bảng top 10 xếp ngược từ dưới lên trên, nhưng lần này điểm số của hắn đã được cải thiện, không còn nằm trong danh sách học sinh yếu kém bị phê bình nữa.

Lần này hắn thuộc nhóm học sinh ở hạng mục khác.

"Tiếp theo, chúng ta sẽ tổng kết những học sinh có tiến bộ vượt bậc trong kỳ thi này." Hứa Vi cúi đầu nhìn danh sách trên tay, "Những học sinh này gần đây đã tiến bộ rất nhiều, rất đáng để các bậc phụ huynh khác rút kinh nghiệm và học hỏi phương pháp giáo dục lẫn nhau.

Hiện giờ đã là năm cuối cấp, mong mọi người quan tâm đến con em mình nhiều hơn."
Cô ta đọc từng cái tên một, phụ huynh của từng học sinh được đọc tên sẽ đứng lên và nhận lời khen một cách đầy ẩn ý và ngượng nghịu, như thể không phải con họ mà là chính họ đã cải thiện điểm của mình.

"Hầu Đồng, thành tích tiến bộ 120 điểm." Hứa Vi nhìn cha của Hầu Đồng đang đứng lên đầy ngưỡng mộ, "Con gái của ngài rất ưu tú, thành tích tiến bộ liên tục."
"Sao mà không tiến bộ được chứ?" Cha của Hầu Đồng là một người đàn ông trung niên rất hiền hậu, ông cười bất đắc dĩ, "Đếm ngược từ dưới lên trên thì tăng mấy điểm cũng tiến bộ được mà."
Cả lớp cười vang một trận.

"Ngài ngồi đi." Hứa Vi ra hiệu cho đối phương ngồi xuống, cô ta lại nhìn danh sách, vẻ mặt trở nên lãnh đạm, "Người cuối cùng tiến bộ là học sinh cá biệt trong lớp chúng ta, tôi sẽ không đề cập ở đây vì cha mẹ em ấy không đến."
Cha Hầu Đồng nhịn không được thắc mắc: "Cô giáo, cho dù phụ huynh em đó không đến thì cô vẫn phải nói chứ?"
"Tuy rằng cha mẹ không đến, nhưng em đó cũng có tiến bộ, sao lại không tuyên dương em đó?"
Vẻ mặt Hứa Vi lập tức trở nên cực kỳ xấu hổ, cô ta lấp li3m: "Vừa rồi có việc, cuộc họp này lại có chút gấp gáp cho nên..."
"Cô giáo Hứa, xin hãy tiếp tục." Cha Hầu Đồng giơ tay cắt ngang lời giải thích của Hứa Vi, ông quay mặt đi, lắc đầu, nhẹ giọng lẩm bẩm, "Giáo viên kiểu gì vậy? Thảo nào tiểu Đồng không thích...!"
Vẻ mặt của Hứa Vi vô cùng khó coi, cô ta hắng giọng cố gắng hết sức để nặn ra một nụ cười: "Học sinh cuối cùng tiến bộ lần này, Bạch Liễu."
Cô ta liếc nhìn Bạch Liễu bên cửa sổ với vẻ ác ý, giọng điệu giễu cợt: "Phụ huynh Hầu Đồng nói đúng, tất cả học sinh nên được đối xử bình đẳng, và bây giờ dựa theo quy trình bình thường, mời phụ huynh vắng mặt của Bạch Liễu đứng lên nhận lấy lời khen."
"Mọi người hoan nghênh phụ huynh Bạch Liễu đi nào."
Mọi người quay lại nhìn ghế trống vỗ tay tán thưởng.

Bạch Liễu cũng nhìn về phía chỗ ngồi đó.

Hắc Đào đứng bật dậy từ chỗ ngồi, y nhiệt liệt vỗ tay, còn bắt chước các bậc phụ huynh khác hơi rụt rè gật gù cứ như đang thật sự tiếp nhận lời khen ngợi dành cho Bạch Liễu.

Khóe môi Bạch Liễu khẽ nhếch lên.

Sau khi họp phụ huynh xong, thông thường nhà trường sẽ cho nghỉ nửa ngày, học sinh có thể về nhà với phụ huynh.

Bạch Liễu là học sinh cuối cùng rời lớp học, bởi vì hắn không phải về nhà, hay nói đúng hơn thì tình hình ở đây là ngược lại, "phụ huynh" của hắn đang dựa trên người hắn, muốn về nhà cùng hắn.

Hắc Đào biến thành hình người hiển nhiên đã yếu đi rất nhiều, y nằm yên trên vai Bạch Liễu.

"Không phải cậu không thể chạm vào những người khác sao?" Bạch Liễu vừa đi vừa bình thản hỏi, "Chuyện vừa rồi là sao? Hất túi xách của người khác lại còn làm người ta nổi điên nữa, xem ra năng lực của cậu không nhỏ nhỉ."
"Đáng lẽ là không thể." Giọng điệu của Hắc Đào đờ đẫn, yếu ớt như khó thở, "Theo quy tắc thì tôi không thể can thiệp và phá hủy cuộc sống trung học của cậu."
Bạch Liễu dừng lại hỏi: "Vậy vừa rồi?"
Hắc Đào ngậm ngùi: "Lúc nãy tức quá nên tôi đã phá lệ".

"Bọn họ không được nói cậu như vậy."
"Vi phạm quy tắc sẽ bị trừng phạt phải không?" Bạch Liễu bình thản hỏi, "Vì vậy bây giờ cậu yếu đến mức không thể tự đi nỗi, phải dựa vào lưng tôi đúng không?"
Hắc Đào rầu rĩ ừ một tiếng, dường như y biết mình đã làm sai, vùi đầu vào lưng Bạch Liễu.

Hai người im lặng một lúc.

Mặt trời chiều lặn ở hướng tây, ánh nắng chậm rãi buông xuống trải dài ấm áp, ánh sáng chiếu nghiêng qua, kéo chiếc bóng Bạch Liễu thành một đường thật dài.

"Lần sau đừng làm những chuyện vi phạm quy tắc ngu xuẩn như vậy nữa." Bạch Liễu cõng Hắc Đào về ký túc xá, hắn nhìn xuống bóng lưng cao dài của mình dưới chân, chậm rãi lại, "Nếu chơi đùa với chính bản thân mình thì thật không đáng."
Hắc Đào trên lưng hắn không có bóng, dưới chân chỉ có bóng một mình hắn, nhưng hắn lại có cảm giác như hai người cùng nhau đi dạo.

Hắc Đào trên lưng hắn cũng không nặng ký lắm, Bạch Liễu cõng một con quái v4t to lớn như Hắc Đào đi lâu như vậy lại dễ dàng như không.

Nhưng hắn lại cảm thấy rất nặng, nặng đến nỗi Bạch Liễu không khỏi nghiêng người về phía trước, giống như thực sự đang cõng một người trưởng thành, một nhúm đường cong chó con, một con quái vật đến họp phụ huynh cho hắn trên lưng mình.

"Nhớ chưa?" Bạch Liễu hỏi lại, giọng điệu lạnh lùng hơn một chút, "Lần sau đừng làm như vậy."
Hắc Đào im lặng hồi lâu mới trả lời: "Tôi không khống chế được".

"Tại sao không thể khống chế?" Bạch Liễu hỏi.

"Bởi vì tôi rất thích cậu." Hắc Đào ôm chặt Bạch Liễu, y áp lên lưng Bạch Liễu, lặp đi lặp lại nói: "Tôi rất thích cậu."
"Tôi thích cậu, Bạch Liễu."
"Bạch Liễu, tôi thích cậu."
"Tôi thích cậu rất nhiều."
Bạch Liễu hồi lâu mới trả lời, "Biết rồi."
"Ừ." Hắc Đào im lặng một lúc, và sau đó —— "Tôi thích cậu, Bạch Liễu."
"Biết rồi."
"Tôi thích......"
"Biết rồi."
Ánh mặt trời kéo chiếc bóng sau lưng Bạch Liễu thật dài, thật dài.

Ánh nắng luồn vào từ cửa sổ hành lang, chiếu lên bảng đen phía sau lớp học trên tầng hai của tòa nhà dạy học phía sau hắn.

Ngay chính giữa bảng đen là bảng danh dự của những học sinh có thành tích tiến bộ, tên học sinh từ trên xuống dưới đều được viết bằng phấn ngay ngắn và đẹp mắt.

Cái tên áp chót được viết bằng phấn rất đẹp là 【 Hầu Đồng 】, trong khi cái tên cuối cùng bị viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tên này là 【 Bạch Liễu 】.

Hứa Vi cố tình không ghi tên Bạch Liễu vào danh sách, cô ta nghĩ trong trường này sẽ không có ai nhớ đến sự tiến bộ nhỏ nhoi của Bạch Liễu trong một kỳ thi như vậy, và cũng sẽ không có ai quan tâm đến việc tên của Bạch Liễu có được ghi vào bảng danh dự hay không.

Bởi vì Bạch Liễu không có cha mẹ.

Nhưng một con quái vật lại nhớ rõ, quan tâm, tồn tại.

Nó lặng lẽ, vụng về, len lén rút hết sức lực, lóng ngóng nhặt viên phấn rồi cẩn thận viết tên Bạch Liễu lên vị trí cuối cùng của bảng danh dự này.

Bởi vì nó thực sự cảm thấy Bạch Liễu rất danh giá.

—— Giống như khoảnh khắc nó nghe thấy tên Bạch Liễu và đứng ra đại diện cho Bạch Liễu trong cuộc họp phụ huynh học sinh vậy.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui