(*) Nguyên văn: 我有想一直在一起的人了
Trên đường trở về, Bạch Liễu cúi đầu bước nhanh về phía trước, Hắc Đào lẽo đẽo dính chặt phía sau, cứ hễ mỗi lần Hắc Đào có ý định tiến đến gần, hắn sẽ lạnh nhạt nói:
"Để tôi yên, đừng qua đây."
Vì vậy, Hắc Đào đành phải giữ một khoảng cách phía sau Bạch Liễu.
Hai người như bị ràng buộc bởi một sợi dây vô hình giữa đám đông ồn ào náo nhiệt, dòng người cười nói rôm rả cứ thế lướt qua giữa họ.
Khoảng cách này vẫn mãi duy trì cho đến khi Bạch Liễu trở lại trường học.
Hắn đứng dưới khu phòng học đã tắt đèn, đột nhiên dừng lại, cất giọng kiên định: "Tôi muốn vào phòng học lấy đồ, cậu về ký túc xá trước đi."
Hắc Đào im lặng hồi lâu mới ừ một tiếng, y cúi đầu chậm rãi xoay người lại, đi ba bước lại dừng một bước nhìn về phía Bạch Liễu, chầm chầm theo hướng con đường mà y và Bạch Liễu đi về mỗi đêm.
Từ đầu đến cuối, Bạch Liễu chưa từng nhìn lại y.
Mặc dù đèn trong tòa nhà dạy học đã tắt, nhưng trong phòng học vẫn chưa ngắt điện, Kiều Mộc vẫn mở các phòng học cho đến nửa đêm để học sinh có thể tự học lúc nào cũng được trong suốt kỳ nghỉ.
Bạch Liễu đi lên cầu thang, hắn lặng lẽ đếm bước trong hành lang tối tăm đến lớp học cuối cùng.
Vào phòng học rồi, Bạch Liễu cũng không bật đèn, hắn đến trước chỗ ngồi của mình, chống lên bàn chậm rãi ngồi xuống, sau đó liền không động đậy nữa.
Đề ôn tập trên bàn chỉ còn lại một bài toán dài, ở dưới là giấy nháp nguệch ngoạc những hình vẽ Hắc Đào và hắn được Bạch Liễu tiện tay vẽ lung tung mỗi lúc chưa giải được bài, một đống sách vở ghi chép đủ loại của Phương Điểm, Lục Dịch Trạm và đồ ăn vặt chất đầy trong ngăn bàn học, góc phải bên dưới còn sót lại tấm danh thiếp mà người đàn ông bên bộ phận thanh tra để lại cho hắn phòng khi hắn cần giúp đỡ
Bài tập, vở, bút và sách giáo khoa của hắn vẫn được giữ nguyên vẹn, không hư hại gì từ lúc hắn rời đi cho đến lúc hắn về, không ai dám lại gần chỗ ngồi của hắn nữa.
——Đây là tình hình tốt nhất của Bạch Liễu kể từ 18 năm nay.
Dường như mọi người đều đang nỗ lực tạo ra một bầu không khí tốt đẹp để Bạch Liễu lớn lên, học tập, thi vào đại học, và nghênh đón tương lai mà mình mong muốn.
Bạch Liễu từ từ cụp mắt xuống, nhìn nhúm đường cong chó con lộn xộn trong vở nháp, bàn tay tay đặt trên bàn nắm chặt lại.
Vở ghi chép của Lục Dịch Trạm trong ngăn bàn đột nhiên rơi xuống, lá bùa cầu nguyện cho học sinh đạt thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học rơi xuống đất.
【 Bạch Liễu, chị Điểm và tôi có chuyện muốn nói với cậu.
】
Lục Dịch Trạm ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhìn Bạch Liễu đầy mong đợi: 【 Sắp tới đây ngoài kỳ thi đại học ra thì cũng không còn chuyện gì quan trọng, qua thời gian này thì mọi thứ cũng trần ai lạc định, thế nên tôi muốn thảo luận với cậu mấy chuyện sau khi thi đại học.
】
【Cho dù cậu thi thố như thế nào, có muốn học lại hay không thì tôi và chị Điểm vẫn ủng hộ cậu.
Về tiền bạc thì cậu không cần phải lo lắng đâu, lúc đó chị Điểm và tôi đều là sinh viên đại học rồi, sẽ có đủ thời gian và cách thức kiếm tiền để chăm lo cho cậu.
】
【Tôi chỉ muốn hỏi cậu, sau khi tốt nghiệp, cậu có muốn sống cùng tôi và chị Điểm không? 】
Bạch Liễu dùng ánh mắt quái dị nhìn chằm chằm Lục Dịch Trạm như thể anh đang nói chuyện vớ vẩn gì đó: 【 Cậu không kết hôn với chị Điểm sao? Sao hai người lại muốn sống cùng tôi? Hai người không sợ người ta đàm tiếu sao? 】
Lục Dịch Trạm mỉm cười: 【 Bởi vì tôi không muốn cậu sống bên ngoài một mình, bơ vơ không ai dựa vào.
】
【Chị Điểm và tôi không quan tâm người khác nói gì, chúng tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.
Sau khi tốt nghiệp, chị Điểm và tôi sẽ tiết kiệm một khoản tiền để sửa sang nhà cửa, phòng ốc để cậu vào ở cho thoải mái.
Cậu thích game kinh dị lắm phải không? Chị Điểm đặc biệt xây riêng một phòng cho cậu chơi game kinh dị luôn đấy.
】
Lục Dịch Trạm cười hiền lành【 Sau này khi cậu học về thì có thể chơi game với cô ấy, đợi tối về tôi sẽ nấu cơm cho hai người ăn.
】
【cậu thấy thế nào? 】
【 Tôi và chị Điểm sẽ luôn bên cạnh cậu, chơi game, ăn uống, vào viện chăm sóc cậu khi cậu ốm, lúc nào cũng sẽ quan tâm lo lắng cho cậu.
】
【 Đợi khi kết thúc năm ba trung học, cậu sẽ không còn cô đơn nữa.
】
Dưới ánh đèn lập lòe bên cạnh chiếc tủ đông, khuôn mặt của Hắc Đào có một loại biểu cảm mà Bạch Liễu không thể hiểu được.
Y nhìn chăm chú vào Bạch Liễu, nói:
【Thời gian cô độc của cậu sắp kết thúc.
】
Lục Dịch Trạm nói: 【 Tôi và chị Điểm sẽ luôn bên cạnh cậu.
】
Hắc Đào nói: 【 Tôi phải đi rồi.
】
Lục Dịch Trạm nói: 【 Đợi khi kết thúc năm ba trung học, cậu sẽ không còn cô đơn nữa.
】
Hắc Đào nói: 【 Trước khi tôi đi, cậu nói thích tôi được không? 】
Những ký ức hội tụ hỗn loạn trong não Bạch Liễu, những hình ảnh khác nhau giống như chiếc tủ đông bán hàng tự động cũ kỹ kia, chập chờn và nguội lạnh.
Bạch Liễu cúi người, nằm dài trên bàn học, nhìn chằm chằm vị trí trống rỗng bên cạnh không một bóng người.
Hắc Đào thường ngồi trên chiếc ghế đó và nhìn hắn làm bài tập, như thể tất cả cảm xúc đều dồn nén bên trong đó, nhưng rồi lại như thể chẳng có chút cảm xúc nào cả, chỉ còn lại một vùng biển sâu lặng im không tiếng sóng.
Hắn bình tĩnh suy nghĩ.
Lục Dịch Trạm và Phương Điểm, Hắc Đào, họ đại diện cho hai lựa chọn cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Nếu hắn chọn Lục Dịch Trạm và Phương Điểm, Hắc Đào sẽ biến mất vì hắn không đơn độc, mà đồng thời, hắn sẽ có một cuộc sống bình thường, ổn định và ấm áp.
Hắn hoàn toàn tin rằng hai người Phương Điểm và Lục Dịch Trạm sẽ chăm sóc mình từ đây đến cuối đời, bên cạnh hắn cả đời.
Khi Phương Điểm và Lục Dịch Trạm có được những thứ tốt nhất, họ đều không ăn hay sử dụng, mà họ sẽ đưa chúng cho Bạch Liễu.
Bạch Liễu không chút nghi ngờ, nếu hắn sống chung với họ như Lục Dịch Trạm đã nói, hắn thực sự sẽ có một cuộc sống bình thường và hạnh phúc theo nghĩa thông thường.
Có người chăm sóc bạn khi bạn ốm đau, có người đồng hành khi bạn chơi game, có người nấu bữa ăn cho bạn, có người thấu hiểu và chia sẻ mọi vui buồn của bạn.
Nếu chọn Hắc Đào...!
Nếu không chọn Hắc Đào, nó sẽ biến mất.
Tư duy vẫn luôn bình tĩnh của Bạch Liễu giờ đây lại có chút bế tắc.
Hắc Đào, con quái vật này giống như sự cố lớn ngoài ý muốn xảy ra trong cuộc đời của Bạch Liễu, nó dùng sức mạnh của mình để kéo Bạch Liễu ra khỏi tuyến đường mang tên 【 người thường 】sang một tương lai mịt mờ vô tận không dễ đoán trước được.
——Tựa như một chiếc 【 mỏ neo 】 sai vị trí.
Nếu chọn Hắc Đào, Bạch Liễu có một cảm giác mơ hồ rằng có thể từ đây hắn sẽ sống một cuộc sống đầy khủng b0, bất ổn và dục v0ng hoàn toàn khác hẳn với bây giờ.
và 【 lẻ loi một mình 】.
Hắn phải luôn duy trì trạng thái tinh thần quái gở và cô độc thì Hắc Đào mới có thể tồn tại, và rồi sau này, có lẽ cả Phương Điểm và Lục Dịch Trạm đều không thể xuất hiện xung quanh hắn nữa.
Bạch Liễu phải cô độc lẻ loi một mình cho đến chết.
Đây quả thực là một giao dịch rất tệ hại.
Nếu muốn chọn Hắc Đào, Bạch Liễu sẽ phải hy sinh cuộc sống ổn định mà mọi người xung quanh đã gây dựng cho hắn trong 18 năm đầu tiên để được gần bên con quái vật này.
Thật ngu ngốc khi đưa ra lựa chọn như vậy.
Bạch Liễu thu dọn đồ đạc đứng dậy trở về ký túc xá, khi đi qua nhà vệ sinh ở góc cầu thang, hắn tinh ý nhận ra có người đang theo dõi mình, lạnh lùng lên tiếng: "Không phải đã bảo cậu ở yên trong ký túc xá sao, tới đây làm gì..."
Hầu Đồng đôi mắt đỏ hoe chậm rãi bước ra khỏi bóng đêm, cô có chút bối rối: "Ở trong ký túc xá gì cơ?"
Bạch Liễu kịp thời dừng lại, hắn bình tĩnh chuyển đề tài: "Cậu đi theo tôi có chuyện gì à?"
Hầu Đồng cắn m0i dưới, cô hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói lớn: "Tớ thích cậu Bạch Liễu!"
"Tớ cam tâm tình nguyện chi một triệu một năm để yêu đương với cậu cho đến năm 80 tuổi! Mỗi ngày tớ sẽ chơi game kinh dị với cậu, mua cho cậu những thứ tốt nhất, cùng cậu sống chung trong một căn nhà thật lớn!"
"Tớ sẽ không bao giờ để cậu quay lại lớp học lấy đồ một mình, tớ sẽ đi với cậu.
Chờ sau khi thi đại học xong, tớ sẽ dẫn cậu về gặp ba mẹ tớ, tớ có kể chuyện của cậu cho họ nghe nhiều lần rồi, họ thích cậu lắm!"
"Tớ muốn bỏ ra 62 triệu để ở bên cạnh cậu đến năm 80 tuổi." Hầu Đồng nhìn Bạch Liễu với đôi mắt đỏ hoe: "Cậu có đồng ý không?"
Bạch Liễu trầm mặc hồi lâu, hắn nhìn vào ánh mắt tràn đầy chờ mong cùng lo lắng của Hầu Đồng, hô hấp cũng dần dần dịu lại.
Giữa 62 triệu, Lục Dịch Trạm, Phương Điểm và Hắc Đào, loại người ngu ngốc như thế nào mới chọn Hắc Đào chứ?
Bạch Liễu không biết.
"Xin lỗi." Giọng điệu Bạch Liễu bình thản, "Tôi đã có người mà tôi thích."
——Có lẽ là loại người mất trí thà ở cô độc một mình đến chết chứ không chịu buông tay.
- -----oOo------.