Trong một không gian kết giới khác cách đó không xa, cũng có một bộ bàn học.
Bào Khang Nhạc ngồi vào bàn học luống cuống trả lời câu hỏi, cậu ta nhìn chằm chằm vào tờ giấy đề thi đại học xuất hiện trước mặt, tim đập loạn xạ, lúc điền đáp án tay run hết cả lên.
Cậu ta không ngờ mình cũng bị cuốn xuống theo!
Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, mình đã ôn tập gì đâu!
Bạch Liễu cũng ngồi xuống, hắn nhìn lướt qua hai mặt đề thi, sau đó bình tĩnh cầm bút lên bắt đầu trả lời.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bong bóng kết giới xung quanh hai người bắt đầu thu nhỏ lại dần theo mức tiêu hao khí oxy của họ, cũng giống như đồng hồ thời gian trước mặt không ngừng đếm ngược lại.
Dưới đáy hồ vang lên âm thanh lạnh lẽo nhắc nhở của hệ thống:
【Còn 15 phút nữa kết thúc môn thi, đề nghị thí sinh nhanh chóng trả lời...】
【Môn thi Toán tiếp theo sắp bắt đầu, thời gian thi là 150 phút, loại hình thi...!】
Này mẹ nó không cho người ta một chút thời gian để nghỉ ngơi!!!
Bào Khang Nhạc chóng mặt, các ngón tay bắt đầu co thắt, lồng nguc đau nhức đến mức thở không ra hơi.
Không biết từ lúc nào, bong bóng kết giới xung quanh cậu ta đã co rút lại một nửa, tốc độ co rút của bong bóng không giống với tốc độ làm bài thi, nếu cứ duy trì tốc độ này.....!
Bọn họ sẽ không thể làm kịp môn thi tiếng Anh cuối cùng, đến một nửa thời gian sẽ bị chìm vào nước.
Bạch Liễu bắt đầu viết nhanh hơn.
Hắn dứt khoát bỏ câu cuối cùng trong đề Toán rồi nộp bài để bắt đầu thi tiếp môn Khoa học tự nhiên.
Bào Khang Nhạc ngồi phía trước nghe tiếng hệ thống nhắc nhở có người nộp bài sớm thì kinh ngạc quay đầu lại, cậu ta nhìn thấy Bạch Liễu thản nhiên bắt đầu làm đề Lý, hai mắt gần như trợn trừng.
Sao có thể như thế được!!
Điểm của Bạch Liễu thấp hơn cậu ta rất nhiều, sao có thể làm nhanh hơn cậu ta chứ!
Hô hấp Bào Khang Nhạc ngày càng dồn dập, mà tốc độ thở của cậu ta càng nhanh thì bong bóng khí xung quanh cậu ta lại càng thu nhỏ lại.
Cảm giác não không được cung cấp đủ oxy khiến cậu ta xây sẩm mặt mày, tốc độ làm đề thi cũng trở nên chậm chạp hơn hẳn.
Mồ hôi lạnh chảy xuống cằm Bào Khang Nhạc, nhỏ tí tách trên bề mặt đề thi khiến chữ dưới ngòi bút lan ra một vùng đen sẫm, mắt cậu ta từng chút từng chút một đỏ lòm như máu.
Bạch Liễu bỏ luôn câu hỏi cuối cùng trong đề thi Vật lý, hắn làm hết phân nửa câu hỏi đề thi Sinh học và Hóa học rồi nộp bài, sau đó chuyển sang môn tiếp theo là tiếng Anh.
Lúc Bào Khang Nhạc nghe thông báo Bạch Liễu nộp bài trước thời hạn một lần nữa, cậu ta sợ mất hồn mất vía, nhìn xuống thấy mình chỉ mới làm một nửa đề thi Vật lý, một dòng nước ấm áp tràn ra từ lỗ mũi cậu ta.
Cậu ta bị chảy máu mũi.
Thời điểm Bạch Liễu đang tô đáp án đề thi tiếng Anh, bong bóng kết giới đã thu nhỏ đến mức dính chặt vào da của hắn, hắn càng nhanh tay tô đáp án.
Tình hình của Bào Khang Nhạc còn tệ hại hơn.
Nửa người dưới của cậu ta đã thò ra khỏi kết giới và chìm trong nước.
Bào Khang Nhạc hận không thể đặt đề thi trước mặt mình để làm cho nhanh, thế nhưng mỗi từ đơn tiếng Anh trong đề thi cậu ta đều biết cả, vậy mà cậu ta lại không thể ghép lại thành một câu hoàn chỉnh trong đầu mình.
Cậu ta hoảng loạn đến mức chẳng đọc được gì nữa, nhưng bài thi tiếng Anh của cậu ta vẫn chưa bắt đầu!
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền đến: 【 Thí sinh Bạch Liễu đã hoàn thành tất cả các môn thi tuyển sinh đại học, trò chơi kết thúc.
】
Hai tầng bọt khí trên người Bạch Liễu và Bào Khang Nhạc đồng thời vỡ tung, cả hai rơi vào nước, tay chân, tóc tai, bàn ghế trước mặt lập tức lơ lửng trong nước.
Hai mắt Bào Khang Nhạc đầy tơ máu đỏ ngầu, cậu ta nín thở, vươn tay chụp lấy đề thi tiếng Anh trống trơn chỉ có tên mình trên bàn, muốn viết tiếp, nhưng ánh mắt Bạch Liễu lại nhìn xuống bàn học.
Vừa rồi hắn để ý thấy có một thứ rất kỳ lạ dưới bàn học, chính là một xoáy nước màu xanh bạc mà Bạch Liễu đã nhìn thấy trước khi nhảy xuống hồ.
Nhưng sau khi nhảy xuống thì nó lại biến mất không tăm tích, đợi đến khi Bạch Liễu làm xong đề thi tuyển sinh đại học thì lại xuất hiện.
Đó là một đề thi cũ kỹ được bọc trong một cái túi kín bằng nhựa, nửa che nửa lộ bị chặn dưới một viên gạch men sứ dưới đáy hồ, Bạch Liễu điều chỉnh lại cơ thể rồi thả mình chìm xuống.
Hắn quỳ một gối xuống, nắm chặt viên gạch men dưới đáy hồ, kéo lên.
"Rắc."
Viên gạch men mỏng manh chậm rãi nứt ra, đề thi chôn bên dưới nổi lên bị Bạch Liễu chụp lấy, trong nháy mắt đó, trong đầu hắn đột nhiên truyền đến một âm thanh máy móc nhắc nhở kỳ lạ:
【 chúc mừng thí sinh Bạch Liễu lấy được đạo cụ ( đề thi tuyển sinh đại học không bao giờ làm đúng) 】
【 Đề thi này cũng chính là đề thi đại học năm nhận được đề thi.
Chỉ có những thí sinh thi trượt đại học mới thấy được và không bao giờ làm đúng.
Sau khi hoàn thành đề thi, thí sinh chỉ có thể nhớ được những câu hỏi mà mình trả lời chính x4c.
Và một khi đã làm sai câu hỏi thì vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm đúng được nữa.
】
【Chúc mừng thí sinh Bạch Liễu là thí sinh làm bài thi trong thời gian ngắn nhất.
】
【Để khen thưởng, thí sinh Bạch Liễu được tặng một nguyện vọng đối với đề thi —— kiểm tra đo lường nguyện vọng —— đã hoàn thành kiểm tra nguyện vọng.
Xin lỗi, đạo cụ ở cấp bậc này không thể thực hiện nguyện vọng, mong thí sinh cố gắng kiên trì vào lần sau....!】
【—— Rẹt rẹt —— Kiểm tra đo lường xảy ra sơ sót —— Quyền hạn cấp cao nhất của trò chơi từ trung tâm vũ trụ đã trực tiếp can thiệp —— Có thể hiện thực nguyện vọng của thí sinh】
Một vòng xoáy xanh bạc hình cánh cửa lớn hơn và chói mắt hơn xuất hiện trước mặt Bạch Liễu, nước dưới đáy hồ bị cơn gió cuồng bạo từ vòng xoáy này thổi bay trong tích tắc, Bạch Liễu nắm chặt tờ giấy đề thi trong tay quay mặt đi, hắn bị thổi dạt vào cạnh hồ, còn Bào Khang Nhạc thì bị thổi đụng mạnh vào cạnh hồ, lăn ra bất tỉnh.
Gió trong vòng xoáy hình cánh cửa ngừng lại, một chiếc giày bó từ trong đó bước ra, vào lúc nước dưới đáy hồ sắp đổ xuống bao phủ Bạch Liễu một lần nữa, người vừa ra khỏi vòng xoáy vươn bàn tay đeo găng da đen búng tay một cái cực kỳ nhẹ nhàng và duyên dáng.
"Krắc."
Nước dưới đáy hồ phân tán thành hàng triệu giọt, đông cứng lại trước mặt Bạch Liễu.
Người đàn ông hoàn toàn đi ra khỏi vòng xoáy hình cánh cửa xanh bạc, cách một màn nước lăn tăn lóng lánh như chiếc màn hạt pha lê, Bạch Liễu chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông.
Ông ta cao hơn hắn một chút, mặc một bộ tây trang vừa vặn, đôi giày bó sát chân phát ra âm thanh nhịp nhàng trên mặt đất, người đàn ông cười nhẹ:
"Không cảm ơn ta sao? Ta nhớ con rất ghét nước."
Bạch Liễu dán lưng sát mép hồ, hắn không trả lời mà nhìn thẳng vào người đang đi về phía mình.
Người đàn ông bước đi thong thả, ông ta gạt đi những giọt nước đông cứng trong không khí như những hạt pha lê, đi tới khoảng ba, bốn mét trước mặt Bạch Liễu thì dừng lại, mỉm cười nhìn Bạch Liễu đối diện: "Đây là khoảng cách an toàn mà con thích, phải không, chúng ta trò chuyện ở khoảng cách này nhé?"
"Đừng lo chuyện bên ngoài, ta đã ngừng thời gian và không gian, không ai có thể phát hiện ra con và ta ẩn mình dưới đáy hồ."
Bạch Liễu vẫn không trả lời.
"Ồ, ta quên mất, tuy rằng ta biết con rất rõ, nhưng đây là lần đầu tiên con gặp ta, trước tiên phải để ta giới thiệu mình đã." Người đàn ông lịch sự cúi đầu chào Bạch Liễu, "Con có thể gọi ta là Bạch Lục, cũng tương tự như tên hiện giờ của con đấy, mong là điều này mang lại cho con một chút thân mật."
Bạch Lục ngẩng đầu lên, ông ta nở nụ cười thân thiện: "Ta là thần không tồn tại mà con đã nhắc đến khi thực hiện điều ước trên hồ.
Ta tới đây để gặp con."
- -----oOo------.