Phoebe phán như thần, trước 2 tháng giai đoạn quan trọng nhất của giải đấu Phù Thủy Nhỏ đã chạy trốn.
Có thể nói, toàn bộ Hiệp Hội Quốc Vương trong nháy mắt rơi vào hỗn loạn.
Phoebe phát điên lên, suýt chút nữa là tìm Bạch Liễu để giết hắn nhưng bị Hồng Đào ngăn lại.
"Ít nhất chúng ta phải cho em ấy một cơ hội, xem người mà Giai Nghi lựa chọn là người như thế nào đãHồng Đào nói với Phoebe, "Chừng nào em chưa bình tĩnh lại, anh sẽ không để em nhúng tay vào chuyện này."
"Để cho anh xử lý á?" Phoebe nhướng mày, "Một kẻ nhát gan chỉ biết bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp hết lần này đến lần khác."
"Nếu như ngay từ đầu anh chọn được thủ đoạn thích hợp thì Phù Thủy Nhỏ đã không chạy trốn, chính anh đã tạo ra sơ hở cho em ấy —— lúc đầu em bảo anh giết Lưu Hoài, anh không ra tay, về sau em bảo anh giả làm Lưu Hoài, anh cũng không đồng ý.
Bây giờ có người vừa giết chết Lưu Hoài lại vừa thay thế luôn anh ta, Phù Thủy Nhỏ chạy theo hắn là đúng rồi."
Hồng Đào dừng lại một chút: "Quả thật là như vậy, nhưng có lẽ sơ hở đó cũng là một sự tự do lựa chọn, đúng không?"
"Đây là lựa chọn của Phù Thủy Nhỏ."
Phoebe im lặng một lúc rồi cười lạnh: "Em xem video phát lại rồi, đó là lựa chọn của Lưu Hoài thì đúng hơn."
"Cũng là sự lựa chọn của em ấy." Hồng Đào nói, "Anh có thể mang Phù Thủy Nhỏ trở về, nhưng em không được nhúng tay vào."
Phoebe trả lời: "Vậy thì em chờ xem đây."
Chẳng mấy chốc, Hồng Đào nhìn thấy một người chơi cũng sử dụng roi xương —— Bạch Liễu, hắn chạy như bay trên màn hình TV nhỏ, trên mặt nở một nụ cười rất nhàn nhã.
Rồi khi cơn gió Tề Nhất Phảng tạo ra ập tới, hắn giang hai tay cười phá lên sảng khoái.
Gió thổi bay tóc mái của Bạch Liễu, hắn cười đưa tay về phía Lưu Giai Nghi nói: "Được."
"Em muốn làm gì, em muốn lựa chọn như thế nào, đều được hết."
【được.
】
【 em muốn làm gì, đều được hết.
】
Cảm giác quen thuộc theo sau như hình với bóng khiến ngón tay Hồng Đào hơi cuộn tròn lại, anh đứng ở trước TV nhỏ của Bạch Liễu hồi lâu, mãi cho đến khi tùy tùng bên cạnh nhẹ giọng gọi khẽ: " Hoàng Hậu?"
"Xin lỗi, vừa rồi tôi mất tập trung." Hồng Đào rũ mi giơ tay ra lệnh, anh không nhìn Bạch Liễu trên ti vi nhỏ nữa, quay đầu đi, thản nhiên nói: "Chúng ta vây giết hắn."
.....!Là ông ấy sao?
Vị khách ấy lại cố tình tạo ra một trò xiếc để đùa bỡn anh —— sau khi thấy anh từ bỏ theo đuôi Hắc Đào và lựa chọn cái chết, liền thả ra một người chơi giống ông ấy hơn để anh tiếp tục sống sót và mãi chìm đắm trong nỗi đau vô tận trong trò chơi này sao?
Tất cả những suy nghĩ lóe lên trên đầu chỉ trong chốc lát, Hồng Đào nhanh chóng lấy lại dáng vẻ lười nhác vốn có, lạnh lùng ra lệnh bao vây và tiêu diệt Bạch Liễu —— cho dù quả thật là ông ấy đi nữa, kẻ đã cướp đi người thừa kế duy nhất mà anh chăm chút bồi dưỡng vẫn sẽ phải trả một cái giá khá đắt.
.....!Nhưng nếu người đó thực sự là ông ấy, ông ấy cũng sẽ dễ dàng sống sót với những thủ đoạn của mình...
"Đây mới là nguyên nhân anh để hắn cướp đi Phù Thủy Nhỏ à?" Phoebe lạnh lùng nhìn Hồng Đào, "Lại còn bắt tôi ra mặt?"
"Anh cảm thấy người tên Bạch Liễu kia giống với vị khách mà anh đang chờ đợi?"
Hồng Đào liếc nhìn Phoebe: "Charles nhúng tay bảo vệ hắn."
"Rồi anh ngoan ngoãn buông tha hắn luôn vậy à?" Phoebe cười lạnh một tiếng, "Anh có thể lấy cái cớ này để lừa gạt những người khác trong hiệp hội nhưng lừa em thì không được đâu, nếu anh muốn bao vây giết chết hắn thì cho dù Charles nhúng tay vào, giờ này hắn cũng đã kịp phơi xác rồi."
"Roi xương, linh hồn, thích giao dịch, cách nói chuyện, phong cách hành động, thậm chí cả thái độ đối với Phù Thủy Nhỏ, tất cả đều khiến anh nhớ đến mình khi đó phải không? Bạch Liễu và vị khách kia rất giống nhau sao? Và bởi vì những điều giống nhau này mà anh đã mềm lòng với cái người tên Bạch Liễu đó."
Hồng Đào im lặng.
"Hồng Đào." Phoebe thản nhiên nói: "Một ngày nào đó anh sẽ hối hận vì đã buông tha Bạch Liễu."
Chẳng mấy chốc, cái ngày hối hận đó đã đến.
Hồng Đào run rẩy nhìn Bạch Liễu mặc bộ đồng phục học sinh trong trận khiêu chiến đội đầu tiên —— anh biết bộ đồng phục đó và anh cũng đã từng mặc nó —— đó là bộ quần áo mà vị khách mang đến yêu cầu anh mặc lúc anh 18 tuổi.
【 tròng mắt của đứa nhỏ đó màu đen.
】
【 đừng nhìn ta như vậy, nó nhìn ta rất lạnh lùng, nó căm ghét ta, sẽ không dùng ánh mắt yêu thích như vậy nhìn ta đâu.
】
【 nó không muốn giết chết ta.
】
【 à đúng rồi, nó cũng trạc tuổi cậu đấy, năm nay cũng 18 tuổi.
】
Hồng Đào chưa bao giờ thấy vị khách đó nhìn bản thể bắt chước bằng ánh mắt xúc động như vậy —— ngay cả khi bắt chước đứa trẻ có đôi mắt màu xanh bạc lần đầu tiên, ánh mắt của vị khách vẫn bình tĩnh và tràn đầy hoài niệm, không có nhiều cảm xúc.
Nhưng lần đó sau khi anh bắt chước hoàn hảo theo yêu cầu của đối phương, trong mắt đối phương có một cảm xúc rất kỳ lạ —— ông ta đang mong đợi "hắn", hay nói chính xác hơn là vị khách đang mong đợi anh sẽ bắt chước cậu trai này.
Vị khách đeo mặt nạ, cười nói với nam sinh mà anh đang bắt chước: "Ta chờ mong con, chờ mong ngày con lớn lên, có dục vọng và đi đến trước mặt ta."
"Ta rất nóng lòng được gặp con."
Anh hỏi vị khách, đây là ai?
Vị khách mỉm cười nói: "Đây là người sẽ giết chết ta trong tương lai."
"Nói chính xác hơn thì, đây chính là ta có được linh hồn."
Hồng Đào run rẩy mơ hồ thì thào hỏi: "Ngài nói ngài có linh hồn là sao?"
"Ta là một vị thần không có linh hồn, còn người mà cậu đang đóng vai là hợp chất diễn sinh của ta.
Nói chính xác hơn thì nó có ngoại hình giống ta, đặc điểm tính cách giống ta và dục vọng giống ta, ngoại trừ việc nó không phải là thần, nó giống hệt ta về mọi thứ, cậu có thể nói nó là phiên bản phàm trần của ta."
"Theo lý mà nói, vì nó diễn sinh từ ta nên sẽ không có gì khác biệt với ta, nhưng thật kỳ lạ là trong dòng thế giới này, ngoại trừ ngoại hình, tính cách và dục vọng của nó lại hoàn toàn khác hẳn ta, và quan trọng nhất là ——"
Vị khách chậm rãi ngồi thẳng dậy, giọng điệu hơi cao lên: "—— Ta không có linh hồn, nhưng nó thì có."
"Một 【 ta 】 có linh hồn thì sẽ mạnh mẽ đến dường nào kia chứ, nếu nói trên thế giới này có thứ gì đó có thể giết chết ta, thì nhất định sẽ là nó."
"Sao cậu lại lộ ra vẻ tức giận khi nghe ta phải bị nó giết vậy?" Vị khách cười nhìn Hồng Đào, nghiêng đầu sang một bên, ông ta chống tay lên mu bàn tay, giọng điệu dịu dàng mang theo một loại ái muội như có như không, "Nếu như cậu thích ta như vậy, nói không chừng còn thích nó hơn ta."
"Bởi vì ta không hiểu 【 yêu 】là gì, nhưng nó thì có thể."
"Tôi sẽ không thích hắn!" Hồng Đào lộ ra vẻ mặt như bị sỉ nhục, tức giận phản bác: "Tôi sẽ không thích người muốn giết ngài! Sự yêu thích của tôi không phải muốn chuyển cho ai thì chuyển!"
"Ồ? Thật sao?" Vị khách kéo dài câu chữ, khóe môi nhếch lên nụ cười nửa miệng, "Cậu chỉ mới gặp ta hai lần, tại sao cậu lại thích ta?"
"Là bởi vì do ta xuất hiện đúng lúc, đúng chỗ, đúng khả năng giúp cậu thực hiện được tâm nguyện nên cậu mới thích ta phải không?"
"Cậu thích ta hay là thích người tốt xuất hiện đúng lúc mà cậu cần? Nếu như người này không phải ta, mà là người khác, cậu cũng sẽ thích hắn sao?"
Hồng Đào sững sờ tại chỗ, anh ngẩng đầu lên không thể tin được, đôi mắt trợn to, hô hấp dồn dập, một chữ cũng không thốt nên lời.
Vị khách khẽ cười một tiếng, ông ta đứng dậy, rũ mắt xuống chỉnh lại đôi găng tay da màu đen, kéo ngược lên một chút.
Ông không nhìn Hồng Đào đang nửa quỳ trước mặt mình mà chậm rãi nói như đang tán gẫu, giọng điệu nhạt nhẽo cười nói:
"Theo những gì ta hiểu, sở thích của con người cũng là một thứ hời hợt và thực dụng, có thể dễ dàng tạo ra và chuyển dời sang người khác."
Vị khách cười nói: "Nếu như cậu thật sự muốn chứng minh cho ta thấy cậu sẽ không thích nó, biểu đạt sự trung thành và lòng yêu thích của cậu dành cho ta —— "
"—— Vậy thì hãy giết nó, chứng minh cho ta thấy đi nào."
Vừa dứt lời, Hồng Đào liền cảm giác được vị khách kia vỗ nhẹ lên đầu mình, ông ta không quay đầu nhìn Hồng Đào, trong mắt mang theo ý cười, phảng phất như đang nhìn Hồng Đào, lại phảng phất như nhìn người Hồng Đào đang đóng vai: "Nếu như cậu thực sự thích ta như vậy."
Đồng tử Hồng Đào khẽ run lên.
——Đây là lần đầu tiên vị khách này chạm vào anh.
"Úi, hôm nay rồng đến nhà tôm nha." Charles chắp tay trước mặt, nhìn Hồng Đào đẩy cửa phòng làm việc của mình ra, cười nói: "Cơn gió nào đã khiến Hoàng Hậu cao ngạo xem xong trận khiêu chiến đầu tiên mà vẫn đến gõ cửa nhà một con bạc bẩn thỉu như tôi vậy?"
Hồng Đào đi thẳng đến trước mặt Charles, nhìn chằm chằm vào anh ta: "Tôi muốn biết tin tức phía sau Bạch Liễu."
"Tin tức phía sau?" Charles xòe hai tay ra, anh ta lễ phép cười hỏi: "Hoàng hậu hợp tác với tôi đã lâu, cậu muốn tin tức nào thì đương nhiên tôi sẵn sàng bán tin tức đó rồi.
Dù sao thì năm ngoái tôi còn tạo thân phận giả mạo cho cậu trong hiệp hội Dân cờ bạc để tiện cho cậu đầu tư Hắc Đào kia mà."
"Chuyện đó không tính là anh giúp tôi." Hồng Đào thờ ơ phản đối, "Đó là do bản thân anh lúc ấy cũng đang cần một con bạc cực đoan để nâng cao địa vị và danh vọng của Hắc Đào, cho nên anh mới đồng ý hợp tác với tôi."
Thường thì người chơi sẽ có mối liên hệ riêng tư ít nhiều với con bạc đầu tư nhiều nhất cho mình, năm ngoái Hồng Đào muốn tiếp xúc Hắc Đào thế nên mới đập điểm để hợp tác với Charles —— anh vốn muốn hỏi Hắc Đào roi xương của y từ đâu mà có.
Nhưng cái tên Hắc Đào kia lại không cư xử theo lẽ thường tình, Hồng Đào đổ vào y cả đống điểm mà y cũng chẳng buồn liếc mắt để ý một cái, cũng không hề có ý định liên lạc riêng tư riêng chung gì với Hồng Đào.
Cuối cùng Hồng Đào đành phải tự mình chém giết một trận với y trên sân thi đấu, toàn thân từ trên xuống dưới máu chảy đầm đìa mới nhận được câu trả lời của Hắc Đào về nguồn gốc roi xương ——【 tôi không biết 】.
"Năm ngoái để mắt đến Hắc Đào, năm nay lại để mắt đến Bạch Liễu." Charles trêu ghẹo nói: " Hoàng Hậu, ánh mắt của cậu không tồi nha, lần nào cũng chọn trúng hắc mã của tôi.
Năm ngoái cậu nguyện ý hợp tác với tôi là bởi vì muốn tiếp xúc với Hắc Đào, năm nay cũng là nguyên nhân đó à?"
"Tôi không thích Bạch Liễu." Hồng Đào lạnh lùng đáp lại, "Tôi chỉ muốn tin tức của cậu ta."
Charles nhún vai: "Được rồi, đạo đức nghề nghiệp cơ bản của tôi là không dò hỏi khách hàng, nhưng tin tức ở đây đều dùng để bán, cậu muốn loại tin tức nào? Sự nghiệp? Gia cảnh? Hôn nhân? Tình yêu? Hay là liên quan đến giải đấu?"
"Nể mặt chúng ta hợp tác lâu như vậy, tôi cho cậu một cái cái giá hữu nghị 10.000 điểm."
Hồng Đào nhướng mắt: "Tôi muốn tất cả tin tức mà anh biết về Bạch Liễu, bất kể nhiều hay ít.".