Sau khi ăn xong.
Một đám người tranh cãi cả ngày vội vàng đi tắm rửa, Triệu Mộc Thỉ nhìn theo bóng lưng Hắc Đào rời đi, ánh mắt chậm rãi dời đến trên mặt Bạch Liễu.
Bạch Liễu đã tắm rửa xong, người này tựa hồ có yêu cầu giữ gìn thân thể sạch sẽ thì phải, vừa xuống sân bóng chuyền liền đi tắm, hiện tại đang mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình dựa vào trên ghế sô pha trong phòng khách, thản nhiên đọc sách, đuôi tóc vẫn không ngừng nhỏ nước.
"Cậu còn tiếp tục nhìn tôi như vậy." Bạch Liễu khép sách lại, ngước mắt nhìn về phía Triệu Mộc Thỉ bên cạnh, "Chút nữa Hắc Đào đi ra lại tìm cậu quyết đấu đấy."
Triệu Mộc Thỉ nhìn cuốn sách mà Bạch Liễu đang đọc ——《 Salome 》, anh nhắm mắt lại, nhún vai mỉm cười thờ ơ: "Tôi đã đấu tay đôi với anh ta rồi, tuy là thua."
"Có chuyện gì muốn nói với tôi à?" Bạch Liễu bình thản hỏi.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng được không?" Triệu Mộc Thỉ nhìn về phía Bạch Liễu.
Bạch Liễu hỏi: "Nói chuyện gì?"
Triệu Mộc Thỉ cụp mắt xuống: "《 Salome 》?"
Bạch Liễu đổi lại áo sơ mi trắng và quần tây, sửa sang lại chỉnh tề rồi ra ngoài cùng Triệu Mộc Thỉ, hai người lặng lẽ đi dọc theo bờ biển.
Sóng vỗ nhè nhẹ vào bãi biển, mặt trời chưa lặn hẳn, còn sót lại một tia nắng hoàng hôn vắt ngang từ phía chân trời, ánh cam lung linh hòa cùng màn đêm buông xuống phản chiếu trên những con sóng dâng trào, gió thổi nhẹ nhàng và ấm áp.
Bạch Liễu đi giày da, Triệu Mộc Thỉ đi chân trần, hai người đi trên bãi biển không xa không gần, để lại một chuỗi dấu giày và một loạt dấu chân.
"Cậu cố ý đặt cuốn 《 Salome 》trên sô pha cho tôi đọc đúng không?" Bạch Liễu lãnh đạm bắt đầu câu chuyện.
Triệu Mộc Thỉ mi mắt cong cong trả lời: "Tôi làm lộ liễu lắm à?"
"Không." Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn anh, "Nhưng lúc đó hành động của cậu rất rõ ràng, cậu cứ nhìn tôi chằm chằm, chờ xem phản ứng của tôi lúc đọc cuốn sách này."
"Vậy cảm nghĩ của cậu thế nào?" Triệu Mộc Thỉ quay đầu chăm chú nhìn Bạch Liễu, anh chắp tay sau lưng đi tụt về phía sau, lười biếng cười hỏi: "Cậu cảm thấy câu chuyện 《 Salome 》 như thế nào? "
"Vậy còn cậu, cậu cảm thấy thế nào?" Bạch Liễu bình thản hỏi, Triệu Mộc Thỉ nhìn vào con ngươi đen nhánh phản chiếu nhàn nhạt ánh mặt trời của hắn nhất thời ngây người, "Cậu thích câu chuyện này à?"
Anh đã xem băng ghi hình của mẹ nhiều lần đến nỗi gần như thuộc lòng câu chuyện này, thế nên bây giờ nghe Bạch Liễu hỏi, anh lại không thể trả lời cảm xúc cụ thể của mình vì anh đã quá quen thuộc.
Ừm, mình nghĩ gì về Salome nhỉ?
Lần đầu tiên nghe câu chuyện này, cảm giác của mình là gì?
Đã gần 20 năm trôi qua kể từ lần đầu tiên anh nghe câu chuyện này phải không nhỉ? Hình như năm anh 6 tuổi, mẹ ngồi bên đầu giường anh, dịu dàng ôm anh, kể cho anh nghe câu chuyện về nàng công chúa xinh đẹp nhưng lại điên rồ—— Salome.
"Ngày xửa ngày xưa, có một nàng công chúa xinh đẹp nhưng không tự do.
Nàng xinh đẹp đến nỗi ai ai cũng theo đuổi.
Ngay cả cha dượng của nàng, nhà vua lúc bấy giờ, cũng thèm muốn sắc đẹp của nàng."
"Công chúa chán ghét bầu không khí như vậy, nhưng nàng chưa bao giờ gặp một người đàn ông không bị rung động bởi vẻ ngoài của mình, cho đến một ngày nọ, một người đàn ông gọi là Thánh John bị nhà vua bắt vào cung điện.
Người ta đồn rằng ông ta là người khôn ngoan nhất thế giới, có thể nhìn thấu mọi thứ, ngay cả nhà vua cũng không dám nhìn vào mắt ông vì sợ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu tâm hồn nhơ nhớp của mình trong đó, nên đã giam ông ta dưới đáy giếng."
"Công chúa Salome rất tò mò về John.
Nàng đã cầu xin người lính gác giếng cho nàng nhìn John một lần."
"Người lính gác bị vẻ đẹp như ánh trăng của nàng mê hoặc, và đã đồng ý với yêu cầu của Salome, cho phép nàng nhìn thấy John trong giếng."
"Salome chỉ vừa liếc mắt nhìn John liền yêu ông ta."
Lúc còn nhỏ, anh không thể hiểu được những cảm giác vô lý như vậy, bèn cau mày hỏi: "Tại sao công chúa vừa nhìn John lại yêu ông ấy?"
"Nàng là công chúa, chung quanh có rất nhiều đàn ông thích nàng, vì sao nàng lại thích một tù nhân ngồi dưới đáy giếng?"
Mẹ buồn cười xoa xoa đỉnh đầu của anh, rũ mắt xuống, thanh âm kể chuyện mang theo tiếng thở dài: "Vậy thì phải nói đến chuyện này."
"Bởi vì chỉ có John mới dám lên án nhà vua.
Nhà vua là một vị vua hoang dâm vô độ, lẽ ra ông ta không được nảy sinh dục vọng với công chúa và mẹ của công chúa.
Ông ta đáng phải xuống địa ngục."
"Salome đã yêu John.
Nàng đã nhiều lần thể hiện tình yêu của mình với John, nhưng lần nào John cũng từ chối.
Cuối cùng, công chúa thề sẽ có được nụ hôn của John.
Nàng đã cầu xin nhà vua, tức là cha dượng của mình, bắt John phải hôn nàng."
"Mà nhà vua nói, chỉ cần con nhảy cho ta xem, cho dù John không đồng ý, ta cũng sẽ chặt đầu John cho con hôn."
"Nhà vua hỏi Salome, công chúa xinh đẹp, con có muốn khiêu vũ cho ta xem không?"
"Công chúa nói, con sẽ nhảy vũ điệu đẹp nhất thế gian vì người, con cũng muốn được người thánh thiện nhất thế gian hôn mình."
"Nàng đã nhảy vũ điệu 7 tấm mạng che cho nhà vua xem.
Điệu nhảy đẹp đến nỗi cuối cùng đã khiến nhà vua cảm động.
Ông ta đã chặt đầu John.
Sau đó công chúa đã nâng đầu và hôn vị thánh đã chết một cách say mê."
"Nhưng con vẫn không hiểu." Anh cau mày, chắp tay trịnh trọng phân tích, "Salome vừa xinh đẹp lại là công chúa, tại sao nàng lại thích John, mà John lại không thích nàng!"
"Có lẽ là bởi vì John không thích nàng nên nàng mới thích John." Trong giọng điệu của mẹ có rất nhiều cảm xúc phức tạp mà anh không hiểu.
"...Có lẽ điều công chúa muốn chỉ là một người xem nàng khiêu vũ mà không muốn hôn nàng ấy."
Lúc đó, anh không thể hiểu được ý nghĩa trong lời nói của mẹ.
Nhưng vào lúc này, giữa sóng gió biển khơi, Triệu Mộc Thỉ nhìn Bạch Liễu, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhất thời hiểu được ý tứ của câu nói đó, đồng thời cũng hiểu được vì sao ngày hôm đó Bạch Liễu lại biết anh không thể hôn hắn.
——Bởi vì điều anh muốn...!chưa bao giờ là sự yêu thích hay nụ hôn của Bạch Liễu.
Anh chỉ muốn một khán giả đơn thuần xem anh nhảy mà không muốn hôn anh thôi.
"Tôi không thích kết cục của Salome." Triệu Mộc Thỉ dừng lại, đôi mắt màu tím phản chiếu ánh hoàng hôn, giọng điệu nhẹ như gió thoảng, "Sau khi nhận được nụ hôn kia, nhất định nàng sẽ hối hận."
"Vậy à?" Bạch Liễu không tỏ ý kiến, "Cái nhìn của cậu đối với chuyện này rất thú vị."
"Tại sao cậu nghĩ Salome sẽ hối hận?"
Bạch Liễu ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh: "Là bởi vì cậu cảm thấy, ngày đó nếu hôn tôi, cậu cũng sẽ hối hận đúng không?"
Triệu Mộc Thỉ trầm mặc, sau đó vội vàng quay mặt đi, cười nói: "...Bạch Liễu, người nước cậu không phải ăn nói rất dè dặt sao? Cậu nói thẳng toẹt ra thế này thì sao mà người ta thích cậu được?"
"Cậu cứ trách móc thẳng thắn đi, tôi không ngại đâu." Bạch Liễu cười nửa miệng nhún vai, "Nhưng mà cậu nói đúng, đúng là tôi không được người ta yêu thích."
"Tôi ngược lại với cậu, ai cũng thích tôi, tôi đi đến đâu cũng đều có người chủ động tỏ tình với mình." Triệu Mộc Thỉ cười liếc Bạch Liễu một cái, trêu chọc nói: "Một người được nhiều người thích như tôi lại thích một người chẳng có ai thích như cậu, vậy mà cậu còn từ chối, thật không biết tốt xấu gì hết."
"Rất nhiều người nhận xét tôi như vậy." Bạch Liễu cười nói, "Có lẽ đây là một phần tính cách của tôi."
"Nhưng tôi không ghét bản thân mình vì điểm đó."
Triệu Mộc Thỉ nhìn về phía bờ biển, hít một hơi thật sâu: "Cậu có...!thích xem khiêu vũ không?"
"Tôi không biết thưởng thức đâu." Bạch Liễu thành thật trả lời.
Triệu Mộc Thỉ: "...!Lúc này cậu nói chuyện uyển chuyển hơn một chút không được à."
"Được rồi, vậy tôi trả lời lại lần nữa nhé?" Bạch Liễu ngoan ngoãn sửa lại, "Tôi thật sự không biết thưởng thức loại hình nghệ thuật khiêu vũ này."
"Nhưng nếu như cậu muốn." Vẻ mặt Bạch Liễu ôn hòa, hắn dịu dàng cười một tiếng, "Tôi cảm thấy cậu có thể giúp tôi mở rộng hiểu biết, để tôi hiểu rằng ánh mắt của mình nông cạn biết bao ——"
"—— Hóa ra khiêu vũ lại là một loại hình nghệ thuật đẹp như vậy."
Triệu Mộc Thỉ nhìn chằm chằm Bạch Liễu một hồi, sau đó cười như thở dài: "Có ai từng nói với cậu, cậu là một người xấu giỏi dỗ ngọt chưa hử?"
"Vậy à?" Bạch Liễu thản nhiên cười, "Cho tới bây giờ chỉ có mình cậu nói thôi."
"Ý của cậu là cậu chỉ dỗ tôi thôi à?" Triệu Mộc Thỉ cụp mắt xuống, cười tủm tỉm nói: "Thôi đi, tôi gặp đàn ông nhiều rồi, tôi không thích thế đâu."
Trong ánh mặt trời lặn, Triệu Mộc Thỉ mặc thường phục, đi chân trần, nhảy điệu bảy lớp mạng che cho Bạch Liễu xem.
Thời gian trôi qua, ánh chiều tà của mặt trời lặn giống như một lớp mạng rơi xuống người Triệu Mộc Thỉ, tầng tầng lớp lớp mờ ảo nhạt dần, cuối cùng lộ ra dáng vẻ nguyên vẹn của anh, ngước mắt nhìn Bạch Liễu đối diện.
Bạch Liễu ngoan ngoãn lập tức vỗ tay.
Triệu Mộc Thỉ thở dài: "Ánh mắt của cậu nói cho tôi biết cậu xem không hiểu."
"Ừm, có lẽ tôi thật sự không có tế bào nghệ thuật gì cả." Bạch Liễu thẳng thắn thừa nhận, nhưng rất nhanh liền cười nói: "Nhưng điệu nhảy rất đẹp."
"Cậu khiến tôi cảm thấy một thứ mà tôi tạm thời nghĩ là không có giá trị như khiêu vũ vẫn có ý nghĩa trên thế giới này."
"Tuy là có thể tôi không hiểu được ý nghĩa đó là gì."
"Đó là lời khen ngợi lớn nhất dành cho điệu nhảy rồi." Triệu Mộc Thỉ lùi một chân về phía sau, rụt rè vén vạt áo, hơi khom người, làm động tác hạ màn, "Cảm ơn đã xem."
Bạch Liễu mỉm cười: "Vinh hạnh của tôi."
Một ngày sau, trong trò chơi, hiệp hội Đoàn xiếc thú lang thang.
Vương Thuấn ôm một đống tài liệu chạy vội chạy vàng đến phòng họp, suýt chút nữa thì ngã uỵch xuống đất, nhưng may là giữa đường gặp được Đường Nhị Đả giúp hắn ôm một ít.
"May mà gặp được anh." Vương Thuấn thở phào một hơi.
Đường Nhị Đả thắc mắc hỏi: "Sao nhiều tài liệu giấy vậy? Trước đây đều là tài liệu điện tử mà?"
"Chuyện dài dòng lắm." Vương Thuấn cười khổ, đẩy cửa phòng họp ra, "Có liên quan đến đối thủ của chúng ta trong trận đấu tiếp theo, vào trong nói chuyện đi."
Ngay khi cửa phòng họp bị đẩy ra, Vương Thuấn hít một hơi thật sâu rồi tuyên bố: "Mọi người, đối thủ của chúng ta trong trận đấu tiếp theo đã xuất hiện."
"——đó là Bình Minh Vàng."
(*) Vàng là kim loại vàng, gold, chứ ko phải màu vàng đâu nhe..