Edit: Huyên + Beta: Hà
Câu thứ tư trong bài ca dao là【Ghép đôi】, mà ghép đôi cũng đồng nghĩa với【1vs1】.
Mấy nhà đầu tư mang vẻ mặt điên cuồng lần lượt đi lên thả những đứa trẻ đang run rẩy vào trong nước rồi lại vớt ra, sau khi vớt lên sẽ có người đi đến rút máu cho đám trẻ bằng túi truyền máu.
Nhà đầu tư nở nụ cười thỏa mãn cầm túi truyền dịch chứa đầy máu đi xuống dưới.
Rất nhanh đã đến lượt Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương ở phía trước Bạch Liễu.
Nhóc Miêu Phi Xỉ vẫn còn khóc nháo, nhưng lại bị Miêu Phi Xỉ không có kiên nhẫn nhấn vào trong nước rồi lấy máu, khiến sắc mặt nó trở nên trắng bệch.
Nhóc Miêu Cao Cương cũng run lẩy bẩy nhưng ngoan hơn nhiều, có vẻ ý thức được việc phản kháng cũng vô dụng, nó nhìn đám nhà đầu tư bằng ánh mắt buồn bã tuyệt vọng, run rẩy vươn tay để bị rút máu.
Sau khi đi xuống, Miêu Phi Xỉ ước lượng túi máu trong tay: "Gần 100ml, chậc, nếu không phải cần mang về bệnh viện kiểm tra thì con cũng muốn thử một hớp."
Miêu Cao Cương nhìn xung quanh một vòng, đưa ra kết luận: "Nhóm trẻ em này và các nhà đầu tư ngồi bên dưới có mối quan hệ tương ứng.
Nếu chúng ta ra tay với đứa trẻ của những người khác, những nhà đầu tư bị bệnh nặng này sẽ mất đi đứa nhỏ.
Không có máu, chẳng bao lâu đám người đó sẽ biến thành loại quái vật trong phòng ICU.
Rất có thể chúng ta sẽ bị quái vật tương ứng với nhà đầu tư khóa thù hận rồi tấn công."
Miêu Phi Xỉ nhíu mày: "Vậy tốt nhất là không ra tay với mấy đứa trẻ của đám nhà đầu tư NPC đó.
Quái vật khóa thù hận đuổi theo không tha là phiền phức nhất, sau này sẽ rất dễ đánh lén và bổ đao lên chúng ta."
"Hơn nữa chúng ta vốn đã chuẩn bị ra tay với mấy đứa trẻ của người chơi." Miêu Phi Xỉ ném túi máu qua trái qua phải chơi đùa, nhìn chằm chằm máu chảy trong túi, "Con muốn nhóc Bạch Lục, còn cha chọn con nhỏ mù kia, thế nào? Nhóc Mộc Kha thì để lại."
Nói xong, Miêu Phi Xỉ quay đầu nhìn thoáng qua Bạch Liễu đang ngồi sau lưng bọn họ, cười hì hì: "Này Mộc Kha, vì mày đã nói cho tụi tao biết về【Phương thuốc kéo dài tính mạng】, để đổi lại tụi tao sẽ không động đến đứa nhỏ của mày.
Nhưng nếu cần máu của hơn một đứa nhỏ mới có thể qua cửa, vậy mày tự nghĩ biện pháp đi, nhóc Bạch Lục và con nhỏ mù kia là của tụi tao."
"Nhưng mày vẫn còn cách khác đấy." Miêu Cao Cương dối trá trấn an Bạch Liễu, gã vỗ vỗ bả vai cậu, "Mày có thể thử để nhóc Mộc Kha chạy ra khỏi trại mồ côi một mình, chỉ cần trên đường chạy trốn nó không bị con quái vật nào bắt được, thuận lợi chạy ra ngoài tiếp tục sống sót và hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, vậy nó sẽ thành công, mày cũng có thể qua cửa."
Tuy Miêu Cao Cương an ủi Bạch Liễu như vậy, nhưng rõ ràng Miêu Cao Cương và Miêu Phi Xỉ đều cảm thấy phương án đó không hề khả thi.
Ngay từ ban đầu hai kẻ này đã không đặt hy vọng qua cửa lên đám trẻ, bởi vì tỉ lệ thành công quá nhỏ, đây là một trò chơi cấp hai, để một đám nhóc gì cũng không hiểu gì cũng không biết thành công thoát khỏi một đống quái vật cấp A+, ngay cả người chơi cấp A có kỹ năng nhất định cũng phải chạy vật vã chứ đừng nói chi đến bọn trẻ.
Đây là một phương án có khả năng thành công gần như bằng 0.
Bạch Liễu cúi đầu, làm bộ co rúm bả vai: "Được rồi, tôi sẽ thử xem."
Miêu Phi Xỉ thấy Bạch Liễu như vậy, cười khinh thường rồi quay đầu tiếp tục chơi túi máu của gã.
Ngay khi Miêu Phi Xỉ và Miêu Cao Cương quay đầu đi, vẻ mặt Bạch Liễu khôi phục bình tĩnh —— để đứa nhỏ làm chủ thể của trò chơi quả thật là một chiến lược cực kỳ mạo hiểm, nhưng đây là sách lược qua cửa có giá trị cao nhất nhưng nguy hiểm thấp nhất mà Bạch Liễu có thể tính ra hiện giờ.
Mặc dù rủi ro khá cao.
"Nhà đầu tư của Mộc Kha, xin mời lên rửa tội cho đứa nhỏ của cậu." Viện trưởng cao giọng đọc.
Bạch Liễu nhìn lên, cậu thấy nhóc Bạch Lục mặc áo trắng, trên mặt không có chút biểu cảm nào.
Cách ngọn lửa trên cây nến, bọn họ liếc thoáng qua nhau.
Nhóc Bạch Lục quay mặt đi trước, nhóc không quen bị người khác nhìn thẳng, Bạch Liễu bỗng nhiên nhếch môi mỉm cười, trong nụ cười kia có vẻ lười biếng ung dung như đang nhớ lại chuyện cũ.
—— Lúc cậu mười bốn tuổi, một trong những chuyện am hiểu nhất chính là trốn ra khỏi trại mồ côi.
Bạch Liễu đi lên, thân phận hiện tại của cậu là nhà đầu tư của Mộc Kha, cậu phải rửa tội thay Mộc Kha.
Bạch Liễu đứng ở trước nhóc Mộc Kha dưới sự kêu gọi và chỉ đạo của viện trưởng.
Nhóc Mộc Kha lo lắng nuốt một ngụm nước miếng nhìn cậu.
Nhóc đưa ngọn nến cho viện trưởng, mở cánh tay mình ra với Bạch Liễu, cơ thể nhóc không khống chế được khẽ run rẩy.
Nhóc Mộc Kha rất sợ, nhóc sợ đến mức thậm chí không phân biệt được người trước mặt này không phải là nhà đầu tư của mình, dù sao vẻ ngoài ai cũng giống nhau.
Bạch Liễu dựa theo chỉ thị của viện trưởng, tay cậu xuyên qua đầu gối nhóc Mộc Kha rồi ôm nhóc lên.
Nhóc Mộc Kha ôm lấy cổ Bạch Liễu, nỗi sợ hãi của nhóc có thể lộ ra ngoài từ ánh mắt và ngôn ngữ cơ thể, chân treo lơ lửng run lẩy bẩy, sắc mặt trắng bệch.
Trên mặt Bạch Liễu không có biểu cảm gì, cậu không trấn an nhóc Mộc Kha mà bình tĩnh nghiêng người về phía trước thả nhóc Mộc Kha vào trong nước.
Nhóc Mộc Kha từ từ chìm vào làn nước trong vắt.
Cậu nhóc sợ hãi nhắm chặt hai mắt, siết chặt nắm đấm, bọt khí nổi lên từ gương mặt nhóc.
Nhóc có thể cảm nhận được nước mắt ấm áp của mình hòa vào trong dòng nước lạnh lẽo, như nhiệt độ cơ thể trôi hết vào trong nước, trở nên lạnh như băng.
Mình sẽ không chết đâu...!Nhóc Mộc Kha hoảng hốt nghĩ, hình như trái tim mình...!Sắp ngừng đập rồi.
Mấy chục giây sau, Bạch Liễu lại ôm cậu nhóc ra ngoài, cả người nhóc Mộc Kha ướt đẫm thở hổn hển từng hơi, miệng nhóc đã tím tái, theo bản năng ôm chặt cổ Bạch Liễu, ho phun ra vài ngụm nước.
Người đứng chờ bên cạnh đi lên muốn lấy máu cho Mộc Kha, rút ống kim ra khỏi vỏ nhựa bảo hộ, lộ ra mũi kim sắc nhọn.
Nhóc Mộc Kha cực kỳ hoảng sợ, điên cuồng lắc đầu lùi về phía sau.
Nhóc gần như muốn kéo quần áo Bạch Liễu rồi leo lên đầu cậu, Bạch Liễu đánh phải cầm lấy mắt cá chân đang không ngừng giãy dụa của nhóc.
Bạch Liễu nhìn Mộc Kha đang khóc: "Nhóc im lặng chút đi." Sau đó, cậu ngẩng đầu lên nói với người lấy máu, "Không cần rút máu đâu."
Người lấy máu và nhóc Mộc Kha đang giãy dụa đều ngẩn ra.
Viện trưởng hỏi: "Nhà đầu tư, cậu có chắc chắn rằng cậu không muốn lấy máu của đứa trẻ này không? Sau khi cậu mang nó đi, nếu nó có bất kỳ bệnh tật nào ảnh hưởng đến cậu thì chúng tôi đều sẽ không chịu trách nhiệm."
"Dù máu của nó ra sao." Bạch Liễu ngẩng đầu nhìn viện trưởng, thái độ của cậu rất lạnh nhạt, "Cũng không cần lấy máu xét nghiệm sàng lọc, tôi xác định nó chính là đứa nhỏ tôi muốn mang đi, chính tôi tự gánh chịu hậu quả nếu nó có bệnh tật gì."
Nhóc Mộc Kha ướt sũng cuộn tròn trong ngực Bạch Liễu, nhóc kinh ngạc nhìn Bạch Liễu, đuôi tóc còn đang nhỏ nước.
Bạch Liễu cúi đầu nhìn nhóc Mộc Kha trong ngực, thả bạn nhỏ còn chưa lấy lại tinh thần xuống, nhẹ giọng nói bên tai cậu nhóc, "Đi theo Bạch Lục rời khỏi nơi này, tôi sẽ không cần máu của nhóc." Sau đó như không có việc gì vỗ vỗ bả vai nhóc Mộc Kha, Bạch Liễu đứng dậy ngồi về vị trí ban đầu.
Nhóc Mộc Kha ngơ ngác nhận lại ngọn nến của mình từ trong tay viện trưởng, đứng trở lại bên cạnh nhóc Bạch Lục trong đội ngũ.
Rất nhanh nhóc Mộc Kha đã nhận ra, cậu khóc khẽ tới gần nhóc Bạch Lục thấp giọng thì thầm, giọng điệu còn có chút kích động: "Nhóc Bạch Lục, anh ta là nhà đầu tư của anh đúng không! Anh ta thực sự không muốn máu của em y như anh nói!"
"Anh đã nói rồi." Nhóc Bạch Lục trả lời với ánh mắt bình tĩnh, "Anh ta là nhà đầu tư kỳ lạ không muốn sống đến đây để cứu chúng ta."
Nhưng rất nhanh nhóc Mộc Kha đã hoảng sợ nhìn nhóc Bạch Lục: "Nhưng anh ta là nhà đầu tư của anh, tại sao lại rửa tội cho em? Anh ta rửa tội cho em vậy còn anh thì sao?!"
"Người được rửa tội tiếp theo, em Bạch Lục, mời nhà đầu tư của Bạch Lục đi lên rửa tội cho em ấy." Viện trưởng nhìn nhóc Bạch Lục.
Nhóc Bạch Lục thuận theo cúi đầu đứng khỏi đội ngũ.
Viện trưởng gọi hai ba lần nhưng phía dưới không có người trả lời, bỗng nhiên có người bật cười khinh miệt, chậm rãi đứng lên trả lời: "Viện trưởng, nhà đầu tư của nhóc Bạch Lục đã bất hạnh qua đời, không bằng để tôi lên giúp nó rửa tội?"
Người đứng lên là Miêu Phi Xỉ.
"Không được đâu thưa nhà đầu tư, ngài đã rửa tội cho một đứa nhỏ rồi." Viện trưởng lắc đầu từ chối Miêu Phi Xỉ, Miêu Phi Xỉ nhìn nhóc Bạch Lục, liếm môi tiếc nuối rồi ngồi xuống.
Viện trưởng đi tới trước mặt nhóc Bạch Lục, âm thầm đánh giá cậu nhóc với ánh mắt như đang nhìn hàng hóa không bán đi được, lời nói trong miệng lại đầy vẻ thương hại từ bi, "Nhà đầu tư đáng thương cỡ nào, đứa nhỏ đáng thương cỡ nào, con đã bị vứt bỏ.
À, đương nhiên bản thân con đến trại mồ côi này đã đại biểu cho việc con bị cha mẹ vứt bỏ, nhưng hiện tại ngay cả nhà đầu tư có thể đảm bảo cho cuộc sống của con, bằng lòng dẫn con đi cũng vứt bỏ con vào đêm trước khi con được rửa tội."
Nhóc Bạch Lục đứng cúi đầu chịu đựng những lời quở trách từ viện trưởng, con ngươi đen nhánh của nhóc nhìn ngọn nến mà mình đang cầm trên tay.
Ánh lửa chập chờn chiếu lên khuôn mặt không chút biểu cảm của cậu.
"Con là một đứa nhỏ bị thần linh vứt bỏ." Viện trưởng làm bộ thở dài, "Tội ác trên người quá nhiều, cho nên thần linh lựa chọn để mọi người vứt bỏ con, con có biết mình sai ở chỗ nào không, Bạch Lục?"
"Con nghĩ con không biết, thưa viện trưởng." Tiểu Bạch Lục bình tĩnh trả lời.
Viện trưởng lạnh lùng nhìn nhóc Bạch Lục, bà ta dùng lời lẽ chính nghĩa khiển trách cậu: "Đứa nhỏ, con sai ở chỗ không ai bằng lòng giúp con rửa sạch tội lỗi sinh ra đã có trên người con, con cần phải hoàn thành lễ rửa tội một mình, con nên bị trừng phạt, con phải ở trong bồn nước này một thời gian dài mới có thể rửa sạch tội lỗi của mình."
Nhóc Bạch Lục bị viện trưởng đẩy vào trong bồn nước trong.
Khi nhóc Bạch Lục còn chưa đứng vững, viện trưởng đã lấy đi ngọn nến trên tay cậu, ấn bả vai nhóc Bạch Lục để nhóc ngồi ở trong.
Vẻ mặt viện trưởng không hề thay đổi, cao cao tại thượng rũ mắt nhìn nhóc Bạch Lục.
Một tay bà ta cầm nến, tay kia đè lên đỉnh đầu nhóc Bạch Lục, không chút do dự túm tóc cậu nhóc đè xuống nước: "Con cần phải được rửa sạch tội lỗi, con trai của ta."
Nhóc Bạch Lục bị ấn vào trong bồn nước, mặt nhóc bị dìm thẳng xuống dưới nước.
Ho sặc và hít thở không thông khiến nhóc theo bản năng muốn bắt lấy hai bên bồn dùng để rửa tội, nhưng rất nhanh nhóc Bạch Lục không thể không buông tay để mình hoàn toàn chìm xuống đáy.
Viện trưởng mỉm cười dịu dàng, nắm lấy tóc cậu nhấn xuống.
Bà ta giơ ngọn nến đang cháy lên, rũ mắt nhìn nhóc Bạch Lục dưới nước: "Trước khi ngọn nến này cháy hết, Bạch Lục, con không được phép rời khỏi bồn rửa tội này."
Ánh sáng của bấc nến lấp lóe hai cái, sáp nóng nhỏ xuống hai tay đang nắm lấy hai bên bồn tắm của nhóc Bạch Lục.
Phản ứng đau đớn như bị ngọn lửa thiêu đốt khiến nhóc Bạch Lục buông lỏng ra theo bản năng, nhóc bắt lấy vách bồn vốn đã trơn trượt.
Sóng nước trong suốt nhấp nhô trong tầm mắt nhóc Bạch Lục, cậu nhìn thấy khuôn mặt tươi cười dịu dàng của viện trưởng đang lắc lư trên mặt nước, rơi vào trong mắt nhóc trở nên dữ tợn lại đáng sợ.
Giọt sáp màu trắng rơi xuống mặt nước lập tức ngưng tụ lại, biến thành từng miếng trôi nổi như móng tay của trẻ nhỏ bị lột ra, đầu nhóc còn đang bị viện trưởng kéo xuống.
Nhóc Bạch Lục bị ép nâng cổ lên, bởi vì lồng ngực thiếu oxy mà phập phồng dữ dội, cậu như một con vật nhỏ nghển cổ chịu đựng, không có sức chống cự.
Chỉ là ánh mắt của cậu nhóc đột ngột bình tĩnh, bình tĩnh như thể người bị ấn xuống dưới mặt ao không phải là nhóc.
Dường như cậu nhóc đã sớm biết mình sẽ phải trải qua những chuyện này.
Sau đó, khi nhóc Bạch Lục sắp hao hết oxy, nhóc sẽ nắm lấy cơ hội, dùng hết toàn lực ngoi đầu lên mặt nước đầy giọt sáp hít một hơi, rồi lại bị viện trưởng nhanh chóng nhấn xuống.
Hít thở khó khăn cứ lặp đi lặp lại như vậy, tựa như một giây sau cậu sẽ chết trong bồn rửa tội, giống như cảm giác sắp nghẹt thở, cố hết sức vùng lên để không phải chết chìm.
Nhóc Mộc Kha nhìn thấy cảnh đó cũng bắt đầu che miệng, hốc mắt phiếm hồng.
Miêu Phi Xỉ thấy nhóc Bạch Lục chịu khổ thì lộ ra biểu cảm suиɠ sướиɠ.
Gã duỗi cổ cố gắng nhìn khuôn mặt đau đớn của nhóc Bạch Lục đang bị chìm dưới nước.
Miêu Cao Cương lại không thích cảnh tra tấn trẻ con, điều này sẽ làm cho gã nghĩ đến đứa nhỏ mà Miêu Phi Xỉ từng bắt cóc.
Gã hơi nghiêng đầu, nhíu mày không nhìn nữa, sắc mặt nặng nề.
Mà Bạch Liễu im lặng nhìn xuống phía dưới, ánh mắt của cậu như bừng tỉnh, lại có vẻ bình thản quá mức.
Dường như người sắp chết đuối trước mặt cậu không phải là cậu lúc mười bốn tuổi, cũng không phải là chip đánh bạc duy nhất giúp cậu qua cửa trong trò chơi này.
Ký ức xa xăm giống như nhóc Bạch Lục đang kiệt lực ngoi đầu lên từ dưới nước, từ trong miền ký ức phủ đầy sáp nến của cậu nổi lên.
Bạch Liễu rất ghét nước, bởi vì cậu từng như nhóc Bạch Lục, vì phạm sai lầm mà bị trừng phạt như vậy.
Hình như cũng tầm mười bốn tuổi.
Bạch Liễu không nhớ rõ lắm, con người sẽ theo bản năng quên đi ký ức làm cho bọn họ khó chịu.
Cậu làm sai một số chuyện, cậu cầm tiền của một người trưởng thành, đồng ý giúp hắn làm một số việc giống như nhóc Bạch Lục.
Sau đó rất nhanh chuyện này đã bị những đứa trẻ khác trong trại mồ côi tố cáo, viện trưởng trại mồ côi đó sợ hãi nhìn cậu, giống như cậu đã làm chuyện ác không thể tha thứ.
Đương nhiên khi đó Bạch Liễu vẫn còn tên là Bạch Lục, do mấy sở thích đẫm máu "không ra gì" của mình mà bị viện trưởng và các cô nuôi sợ hãi nghị luận.
Ánh mắt các cô nuôi nhìn Bạch Liễu chính là loại ánh mắt chán ghét sợ hãi giống như【À tao biết ngay, rốt cục thì mày cũng làm ra loại chuyện này】.
Nói thật, Bạch Liễu hưởng thụ ánh mắt như vậy, nhưng rất nhanh cậu đã bị trừng phạt.
Bạch Liễu híp mắt, mơ màng nhớ lại —— hình như là ấn đầu cậu vào trong thứ gì đó, cậu không nhớ rõ lắm, là một cái hồ chứa đầy nước.
Vừa đánh mắng cậu vừa thét chói tai bảo lần sau cậu không được làm như vậy nữa, cậu khom người sặc nước, ngoan ngoãn đồng ý.
Thế nhưng những cô nuôi hoảng hốt lo sợ kia lại như thể vất vả lắm mới bắt được cơ hội trừng phạt cậu, các cô không ngừng mắng cậu là đồ ác ma, lại thay nhau dìm cậu thêm một lúc, đến khi mệt bở hơi tai mới hào hứng trở về, hăng hái rời đi như thể đã giáo dục được một tên sát nhân lạc đường biết quay đầu.
Lục Dịch Trạm cũng bị dìm cả một buổi chiều, thở dốc nằm dàn hàng trên mặt đất.
Bạch Liễu nằm bên cạnh anh bị dìm đến thoi thóp, hoặc nên nói là Bạch Lục, lúc đó cậu còn chưa đổi tên.
Bởi vì tên ngốc Lục Dịch Trạm hiếm có trên đời này, sau khi cô nuôi nhận được tố cáo của những đứa trẻ khác, ép hỏi rốt cuộc là ai làm chuyện xấu.
Lục Dịch Trạm đã đứng ra cõng nồi thay Bạch Liễu, chủ động thừa nhận là anh làm, xin cô nuôi phạt mình —— thậm chí tên đó còn không biết Bạch Liễu làm gì, sảng khoái đội nồi giúp Bạch Liễu.
Tuy rằng tiếc là tên ngốc Lục Dịch Trạm này có lòng tốt tự dâng bản thân lên nhưng lại không có được một kết cục hoàn mỹ —— đứa nhỏ cáo trạng kia cắn chết không buông, nói là do Bạch Liễu làm chuyện xấu.
Kết quả cuối cùng là cả Bạch Liễu và【Đồng phạm】Lục Dịch Trạm giúp bao che nhưng thật ra cái gì cũng không làm đều bị cô nuôi trừng phạt.
Cho dù bị phạt, Lục Dịch Trạm vốn là một đứa nhỏ nổi danh ngoan ngoãn, các cô nuôi đều thích anh, anh vốn không hề bị trừng phạt ác như vậy.
Nhưng anh không chịu đi, cô nuôi muốn phạt Bạch Liễu bao lâu, anh nhất định phải ở lại cùng Bạch Liễu bấy lâu, đứa nhỏ ngoan ngoãn thật thà với đôi mắt đỏ bừng ngồi xổm bên cạnh Bạch Liễu, như nghé con ngoan cố không kéo đi được.
Ai đến bảo anh rời đi cũng không đi, không phản kháng, không mắng người, không ngăn cản cô nuôi tra tấn bất kỳ kẻ nào, không đi là không đi, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Liễu bị dìm đến sặc sụa.
Bạch Liễu bị nhấn xuống nước, Lục Dịch Trạm cũng vùi đầu mình vào đó nhìn Bạch Liễu đang giãy dụa dưới nước, sốt ruột nói sắp xong rồi, cậu kiên trì chút đi Bạch Liễu, sắp xong rồi.
Tôi ở đây, Bạch Liễu, Lục Dịch Trạm như đang gào lên ở dưới nước, tôi tin tưởng cậu không làm chuyện xấu gì cả!
Bạch Liễu dưới nước nhìn Lục Dịch Trạm vì nói chuyện mà miệng ùng ục nổi bong bóng, nhìn Lục Dịch Trạm lo lắng đến phát hoảng nói chuyện với cậu ở trong nước, bọt khí ùng ục toát ra từ trong miệng anh.
Bạch Liễu bị tra tấn nhưng lại thấy buồn cười, mà cậu cũng mỉm cười thật —— cậu không nghe được tên ngốc này nói gì với mình, cũng không rõ sự tin tưởng không có căn cứ của tên ngốc này đối với cậu đến từ đâu.
Nếu lúc đó Bạch Liễu còn có sức lực nói chuyện, cậu sẽ nói với Lục Dịch Trạm, đồ ngốc, tôi đã làm chuyện rất xấu rất xấu —— nhưng đáng tiếc cậu không có sức lực, cậu bị dìm đến sắp chết rồi.
Tên nhóc xui xẻo Lục Dịch Trạm chịu khổ với Bạch Liễu đủ rồi, hiện tại đang vừa sặc nước vừa đứng lên, anh lảo đảo tiến lên, muốn đỡ Bạch Liễu cả người ướt đẫm đang nằm trên mặt đất thở dốc.
Sau đó cứ như não bị úng nước, Lục Dịch Trạm đang đứng đột nhiên ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm Bạch Liễu.
Anh hỏi cậu, cậu có muốn đổi tên khác không, để nói cho các cô biết cậu đã biết lỗi rồi, sẽ không bao giờ dùng cái tên【Bạch Lục】đi với người khác làm chuyện xấu này nữa.
Sau này có lẽ các cô đó sẽ không trừng phạt cậu nữa —— Lục Dịch Trạm suy nghĩ hão huyền, cực kỳ ngu xuẩn đưa ra một đề nghị hoàn toàn không chút giá trị đóng góp nào với Bạch Liễu.
Đây không phải là lần đầu tiên anh làm chuyện khiến Bạch Liễu cảm thấy đầu óc anh bị úng nước, trên thực tế tên Lục Dịch Trạm này thường có mấy suy nghĩ rất vô căn cứ —— ví dụ như phải làm bạn với cậu.
Bạch Liễu nằm trên mặt đất hơi dời mắt, cậu được Lục Dịch Trạm đỡ một tay dậy, quay đầu nhìn tên ngốc họ Lục đang tràn đầy chờ mong nhìn cậu với ánh mắt ướt nước, mái tóc ướt sũng trượt xuống, che trước mắt Bạch Liễu.
Cậu đột ngột ôm bụng rồi bật cười, cũng không biết đang cười cái gì, cũng không biết vì sao lại muốn cười, tóm lại là cậu cả người ướt đẫm nằm trên mặt đất bật cười lớn tiếng.
Vừa cười vừa cuộn mình nôn nước trong cổ họng, sau khi nôn xong, Bạch Liễu lại trở nên vô cùng bình tĩnh nhìn Lục Dịch Trạm đang sững người, cậu thản nhiên nói, được, cậu nói muốn đổi, vậy tôi sẽ đổi một cái tên khác.
Nhóc Bạch Lục được rửa tội trên thánh đàn, hoặc là nói bị tra tấn cuối cùng cũng kết thúc, viện trưởng buông tay để nhóc Bạch Lục đi ra khỏi bồn.
Giáo đường không cho tàn sát trẻ con, cho nên Bạch Liễu không lo lắng viện trưởng trực tiếp dìm chết nhóc Bạch Lục, bà ta chỉ trừng phạt cậu vì không có nhà đầu tư —— Rửa tội cũng là một trong những nhiệm vụ của đám nhóc này, làm không được sẽ bị trừng phạt là chuyện đương nhiên.
Nhóc Bạch Lục đi ra khỏi bồn, nằm nhoài bên cạnh ho khan vài ngụm nước.
Nhóc đưa tay lau nước trong miệng mình vừa lảo đảo đi ra.
Từ trạng thái thở không thông sắp chết đuối, nhóc Bạch Lục rất nhanh đã khôi phục lại.
Đứa nhỏ thiếu chút nữa bị người ta dìm chết đuối trước mặt mọi người không hề có phản ứng gì, giống như đã quen rồi, lạnh nhạt tiếp nhận ngọn nến đã sắp tàn từ trong tay viện trưởng.
Cậu lễ phép cúi người với viện trưởng đã bóp cổ mình, đi về đội ngũ.
Thiếu oxy trong thời gian dài khiến gương mặt nhóc Bạch Lục đỏ ửng, ánh mắt đẫm nước vì có nước mắt sinh lý chảy ra, tóc dán vào hai bên mặt cũng nhỏ nước, áo trắng vốn rộng nhưng vì ướt đẫm mà dính hết lên người, khiến cho cậu trông vừa gầy lại vừa nhỏ.
Nhóc Bạch Lục cúi đầu che miệng mũi, ho hai tiếng, hốc mắt phiếm hồng.
Nhìn...!có hơi đáng thương.
Bức tượng nghịch thập tự giá sau lưng vốn đang ngủ say không biết từ lúc nào đã nhíu mày, ngón tay thả ra hơi khép lại.
Tựa như bị tiếng ho sặc của nhóc Bạch Lục quấy rầy, mà bụi gai trên người y cũng quấn lại càng chặt hơn.
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
6 thật sự không thích nước, nhưng lúc mà đối tượng của cậu xuất hiện thì lại luôn có liên quan đến nước, chỉ có thể nói đây chính là nghiệt duyên.
--------------------
611: Nếu mn muốn xem thêm fanart của Phong Thần thì có thể follow page "But thy eternal summer shall not fade" nhaa^^