Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết [Phần 2: I'M No Longer A Cinderella]

Bữa tiệc kết thúc khi đồng hồ chỉ mười hai giờ. Trần Hải Minh dìu Triệu Minh say rượu nằm xuống băng ghế sau trên chiếc Bentley của mình, đắp áo khoác lên người cô, thở dài và quay lại nhìn. Những người còn lại đang dìu nhau rời bữa tiệc, say lảo đảo.

”Bọn tôi về trước đây, ngày mai Triệu Minh còn phải đi làm. Tạm biệt!”

Chu Bạch Thảo ra tận cổng tạm biệt từng vị khách, vẫy tay với Trần Hải Minh và cô bạn Triệu Minh ở trong xe. Tóc Đỏ ngay lập tức lái xe về, có vẻ sự mệt mỏi đã lấn át tinh thần tiệc tùng của cậu.

”Anh đi về được chứ?” Chu Bạch Thảo hỏi Cố Y Bình. Anh chàng đang lắc lư bước về phía chiếc Mercedes bóng bẩy đỗ trước cửa nhà nàng, mặt đỏ ửng.

”Cảm ơn, không cần lo cho tôi. Tôi có tài xế riêng đón rồi.”

Nói rồi anh vẫy chào Chu Bạch Thảo, cùng lúc tài xế của anh chạy ra mở cửa xe. Chu Bạch Thảo chào tạm biệt một cách lịch sự, quay lại nhìn Hàm Vũ Phong.

”Anh tính đưa cả hai về thật đấy à?”

Hàm Vũ Phong đang đứng ngay sau Chu Bạch Thảo, nhìn vợ của mình lò dò đi đến. Bên cạnh Vũ Lục Hàn là Mai Kiều Dung. Hai cô gái đang dìu nhau, nhưng nhìn vào cũng thấy Mai Kiều Dung đã say ngất, bước đi xiêu vẹo bên cạnh Vũ Lục Hàn.

”Anh không biết nữa.” Hắn thở dài, “Anh không thể chở hai người cùng lúc trên xe của anh được, chưa kể là hai người say.”

Hàm Vũ Phong lườm vợ không hài lòng. Vũ Lục Hàn, dù trước đó đã hứa sẽ chỉ uống nước hoa quả, cuối cùng vẫn ham vui chơi trò chơi để rồi thua cuộc, phải uống rượu. Cô bắt gặp cái lườm của chồng, cười toe, vẫy tay, trông khá khổ sở khi phải giữ cho cô em đồng nghiệp không ngã lăn xuống đất.

”Thế cậu tính thế nào với cô em kia?” Hoàng Lâm hất cằm về phía Vũ Lục Hàn. Hàm Vũ Phong lại thở dài.

”Tiểu Hàn muốn tôi đưa cô gái kia về. Lúc chiều bố cô bé đã gọi điện cho tôi, nhờ tôi...”

”Mai Tuấn Chung nhờ anh đưa con gái về á?” Chu Bạch Thảo ngắt lời, tỏ ra bất ngờ, “Có ông bố nào gọi điện cho một người đàn ông đã có vợ để nhờ anh ta đưa con gái mình về nhà không? Nghe có vẻ bất thường?”

”Anh cũng không biết tại sao.” Hắn ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác, hít một hơi rồi lại nhìn Vũ Lục Hàn. Cô đang cười te tởn với Mai Kiều Dung, còn cô gái kia mềm nhũn như sắp sửa tan thành chất lỏng. Vũ Lục Hàn nghiêng nửa người về phía cô gái, chỉ để giữ cô em đồng nghiệp đứng vững.

”Xe của cậu không chở được ba người đâu.” Hoàng Lâm nhăn mặt chứng kiến hai cô gái đang cười đùa, không khỏi rùng mình, “Cậu có thể dùng chiếc Ferrari của tôi. Đêm nay tôi ở lại đây với Tiểu Bạch Thảo.”

Nói rồi Hoàng Lâm rút chìa khóa xe trong túi quần, chìa ra trước Hàm Vũ Phong. “Sáng mai mang xe qua đổi nhé.”

”Cảm ơn, trước khi đi làm tôi sẽ ghé qua đổi xe.” Hàm Vũ Phong nhận lấy chìa khóa, đưa tay chào hai người rồi quay lại đỡ lấy Vũ Lục Hàn.

”Anh sang bên kia đi!” Vũ Lục Hàn nói, “Đỡ một bên thì làm sao cân được, sắp ngã rồi!”

”Em tỉnh táo nhỉ?” Hàm Vũ Phong nheo mắt trả lời với nỗi tức giận mới gợn lên trong lòng. “Anh bắt đầu nghĩ đưa em đến những bữa tiệc thế này là một quyết định sai lầm.”

Rồi hắn đi vòng về phía còn lại của Mai Kiều Dung, nhấc cánh tay mềm nhũn của cô lên, vòng qua vai mình. Nhờ có hắn, Mai Kiều Dung không còn đổ nghiêng sang một bên, cười khúc khích, gần như lê bước theo vợ chồng Vũ Lục Hàn.

”Em vẫn còn sức để dìu cô bé này từ trong nhà ra đấy!” Vũ Lục Hàn bĩu môi. “Anh chẳng biết hưởng thụ gì cả!”

”Anh vẫn luôn hưởng thụ, nhưng không phải theo cách này.” Hắn nhìn cô từ đầu đến chân, trong lúc dẫn cô và Mai Kiều Dung về phía chiếc Ferrari của Hoàng Lâm, “Anh không thoải mái khi thấy em uống quá nhiều. Nó thật sự không tốt cho sức khỏe.”

”Này này, đừng bảo em phải làm gì. Ai là người trước kia đi bar uống rượu suốt ngày đêm ấy nhỉ?”

Hàm Vũ Phong nhăn mặt, không nhìn vợ. “Anh không có thời gian để mỗi đêm đều la cà những chỗ đó. Anh có những lí do nhất định, và theo anh nhớ thì từ khi gặp em, anh gần như không bước chân đến những nơi như vậy nữa.”

”Ồ, em vẫn nhớ mà!” Vũ Lục Hàn cười khúc khích, “Anh đi bar vì nhớ người yêu cũ! Nhưng anh vẫn nói chuyện chẳng công bằng, đây là tiệc vui mà, không có gì tội lỗi khi uống rượu cả!”

Họ đã đến gần chiếc Ferrari. Hàm Vũ Phong mở cửa sau xe, để Mai Kiều Dung - dường như đã ngủ thiếp đi vì say - nằm lên băng ghế sau thật tử tế, rồi quay sang nhìn vợ - người đang khoanh tay, tựa lưng vào cánh cửa xe, nhìn hắn.


”Đừng nhìn anh như thế.” Hàm Vũ Phong nhíu mày, “Anh đã nói anh không thích em uống rượu, vì khi say em không biết tự chủ và không nhận thức rõ chuyện gì cả. Em đừng cố thuyết phục anh, anh không muốn nói về chuyện này nữa.”

Vũ Lục Hàn trề môi, đảo mắt.

”Thì thôi, không thèm nói!”

Cô xoay người, mở cửa trước và ngồi gọn gàng trong xe. Hàm Vũ Phong thở dài theo kiểu không còn kiên nhẫn, đi vòng qua đầu xe, yên vị trên ghế lái.

Hắn thấy cô đang cài dây an toàn, quay sang có ý định giúp, nhưng Vũ Lục Hàn đã từ chối.

”Em tự làm được!” Cô nghiêm túc tuyên bố, “Em sẽ chứng minh cho anh thấy uống rượu hay không thì em vẫn tự mình quyết định được!”

”Em thật ngang bướng!” Hàm Vũ Phong kết luận, không nhìn cô, khởi động xe. “Vẫn như lần đầu anh gặp em.”

”Anh nói chuyện chả liên quan!” Vũ Lục Hàn chép miệng, “Em không vì anh mà thay đổi đâu!”

”Thế à?”

Hàm Vũ Phong cho xe vòng ra khỏi cổng chính, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi hắn. “Em không vì anh mà mạnh mẽ hơn ư?”

”Em không hiểu khái niệm “mạnh mẽ” của anh. Em cởi mở hơn vì công việc mà! Làm sao một nhà thiết kế có thể im thin thít và đỏ mặt cúi đầu trước khách hàng được, chưa kể chồng cô ấy lại là một ông sếp thích ghé qua văn phòng suốt ngày để kiểm tra xem vợ có ngoại tình không.”

Cô khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế, bĩu môi làu bàu. Hàm Vũ Phong bật cười, liếc nhìn vợ. Hắn cảm thấy cơn giận lúc nãy đã vơi một nửa.

”Em nghĩ anh kiểm tra xem em có ngoại tình không à?”

Vũ Lục Hàn nhăn nhó quay sang lườm hắn. “Nếu không hôm nào anh cũng xuống phòng em làm gì? Nếu anh không xuống có phải vẫn giấu được chuyện kết hôn không!”

Hàm Vũ Phong mím môi, tắt nụ cười.

”Anh sợ có ai đó tán tỉnh em thôi.” Hắn thành thật thú nhận. “Anh nghe nhiều nhân viên nam nhắc đến em, họ thích cách làm việc và cả cách em đối xử với họ, vì thế anh không thoải mái. Anh vẫn tin tưởng rằng em sẽ không bao giờ ngoại tình, nên đừng nghĩ vậy.”

”Nhưng anh vẫn lo nên mới xuống chứ!” Vũ Lục Hàn cười khúc khích, thái độ của cô vẫn còn cách xa nội dung cuộc nói chuyện. “Chúng ta đều nên đồng tình rằng đối phương sẽ chẳng bao giờ ngoại tình. Anh vẫn từ bỏ bạn gái cũ vì em, dù anh vẫn thích cô ấy, phải không? Còn em, nếu muốn ngoại tình thì em đã theo Từ Thiên hoặc Hoàng Lâm rồi!”

”Em có thể không nhắc lại những chuyện ấy nữa được không!” Hàm Vũ Phong hơi lớn tiếng, khiến Mai Kiều Dung đang ngủ ở phía sau trở mình. Vũ Lục Hàn im bặt, liếc mắt về băng ghế sau nhìn, thấy cô em đồng nghiệp vẫn ngủ say mới quyết định đáp lại.

”Sao thế? Anh ghét quá khứ của bọn mình đến vậy à?”

”Không, chỉ là em đang say, và cách em khơi gợi lại mọi thứ cùng một lúc khiến anh quá tải.”

Hàm Vũ Phong nghiêm túc thật sự, nhìn thẳng về con đường trước mặt với hai tay bám chặt vào vô lăng. Vũ Lục Hàn quan sát chồng một lúc, ngồi lại thật ngay ngắn trên ghế, nhìn ra bên ngoài tối đen như mực.

”Anh biết không, mỗi khi say em lại nghĩ về những chuyện đã từng xảy ra với em.” Cô nói mà không nhìn hắn. Cô vẫn biết hắn đã không hài lòng từ lúc cô uống ngụm rượu đầu tiên. Việc cô say khướt ở quán bar và dễ dàng theo hắn về nhà vào lần đầu tiên họ gặp nhau vẫn luôn ám ảnh chồng cô. Hắn lo sợ một lần nữa cô lại bất cẩn, và một ai đó sẽ lợi dụng cô vì điều đó. “Em nghĩ về ngày xưa em đã nhút nhát thế nào, đã ngây thơ ra sao. Em vừa buồn cười lại vừa nhớ những ngày đó, nên em cứ vô thức nhắc lại vậy đấy. Nghĩ về những chuyện ấy khiến em nhận ra bây giờ em đã thay đổi thế nào. Em thích nhớ về quá khứ của em.”

”Và cả những việc anh đã làm khiến em tổn thương?”

”Không, hâm à, em chẳng bao giờ trách anh.” Để chứng minh điều đó, cô vươn người và đặt tay mình lên một bàn tay đang căng cứng trên vô lăng của chồng. “Chỉ có anh luôn tự trách bản thân và đặt nặng quá thôi. Em không phải người thích mang quá khứ ra đay nghiến người khác, nhất là khi em yêu người đó rất nhiều.”

Cô cảm thấy bàn tay đang nắm chặt đến lạnh ngắt bên dưới lòng bàn tay mình đang nới lỏng dần. Nhưng chồng cô không đáp lại. Xương quai hàm của hắn gồ lên bên dưới làn da căng cứng. Đây là dấu hiệu của việc hỗn loạn cảm xúc, Hàm Vũ Phong đang cùng lúc thấy khó chịu, thấy thoải mái. Vui và buồn.


Nếu ngày trước cô thường hoang mang không biết Hàm Vũ Phong nghĩ gì bên dưới gương mặt cứng đờ lãnh cảm và đôi mắt không một tia dao động, thì giờ cô đã biết đọc vị cảm xúc của chồng chỉ qua những thay đổi nhỏ nhặt nhất. Hắn không còn kìm nén quá nhiều trước cô, đồng nghĩa với hắn không còn là bí ẩn nữa.

Dù những gì hắn nghĩ trong đầu vẫn là một ẩn số.

”Em nghĩ hôm nay anh đã căng thẳng hơi nhiều so với việc phải thư giãn.” Vũ Lục Hàn cười, ngồi trở về tư thế thư giãn trên ghế, “Chắc vì em uống hơi nhiều rượu. Em nhận lỗi rồi, anh có thể phạt em tùy ý muốn.”

Hàm Vũ Phong không cười. Cô cắn môi, không nghĩ rằng mình đã khiến hắn không thoải mái nhiều đến vậy. Cô có một chút hụt hẫng, tuy không dám thể hiện ra ngoài. Suy cho cùng cũng là cô không tuân theo bất cứ quy tắc nào, lờ đi những câu nhắc nhở của hắn, và liên tục trêu chọc hắn bằng những điều hắn không muốn nghe lại. Hôm nay cô gây tội lớn rồi. Cô không nhớ lần cuối cùng chồng giận mình lâu thế này nữa.

”Em lấy hộ anh điện thoại trong túi được không?”

Hàm Vũ Phong nói với giọng đều đều. Cô không biết nói gì hơn, rất ngoan ngoãn thò tay vào túi quần chồng mình tìm điện thoại.

”Em mở phần tin nhắn và đọc hộ anh địa chỉ nhà trong tin nhắn của Mai Tuấn Chung được không?”

Vũ Lục Hàn làm theo không thắc mắc, đọc địa chỉ được ghi trong điện thoại. Hàm Vũ Phong không trả lời, im lặng đánh lái. Hắn vốn dĩ đã đi đường gần đến nơi, chỉ không nhớ số nhà mà thôi.

Chiếc Ferrari màu đỏ của Hoàng Lâm đỗ trước cánh cổng sắt màu xám của gia đình Mai Kiều Dung. Cô gái đó vẫn ngủ ngon lành ở băng ghế sau, được Vũ Lục Hàn đắp cho chiếc áo khoác của Hàm Vũ Phong. Hắn vốn sợ đêm về lạnh nên mang áo đó cho vợ, nhưng rốt cuộc người cần đến nó lại là một người khác.

”Em muốn ngồi đây hay cùng anh đưa cô gái kia vào nhà?”

Hắn quay sang hỏi một câu mờ nhạt khi đã tắt động cơ. Ngoài màn đêm, tiếng thở nhè nhẹ của Mai Kiều Dung là thứ duy nhất dao động vào lúc này.

”Nếu chỉ cần đưa cô bé vào thì em không giúp gì được đâu, em khá mệt rồi.” Vũ Lục Hàn nói sau khi liếc nhìn cô gái đang nằm ở băng ghế dưới. “Em sẽ ngồi yên trong xe đợi, anh cứ đi đi.”

”Vậy em ở yên đây, anh sẽ gọi người nhà cô gái ra đón.”

Vũ Lục Hàn không trả lời, nhìn theo Hàm Vũ Phong bước xuống xe, đi vòng về phía cánh cổng lớn và bấm chuông. Hắn có vẻ sốt ruột, bấm chuông một lần nữa, hai tay đút sâu vào túi quần.

Cánh cổng mở ra, một cô hầu gái nhỏ nhắn xuất hiện sau cánh cửa. Ngồi ở khoảng cách này, cộng với tấm kính dày của xe, Vũ Lục Hàn chỉ nghe lùng bùng tiếng cô gái đáp trả, không biết hắn đã nói gì. Hàm Vũ Phong nhìn về phía chiếc xe vài lần, cuối cùng quay lại tiến về phía cô. Không thấy ai ra giúp, chỉ thấy cô hầu gái đang cúi xuống kéo chốt để mở rộng hai cánh cổng.

Hàm Vũ Phong ngồi vào ghế lái, nổ máy.

”Chúng ta đi đâu thế?”

”Đưa xe vào trong.” Hàm Vũ Phong đáp mà không nhìn cô, nhìn vào gương chiếu hậu và lùi xe một đoạn để vòng vào nhà. Cô giúp việc đã đứng ở một bên chờ đợi.

”Không có ai giúp anh đưa cô bé vào ư?”

”Không. Bố mẹ cô gái đó đều không có nhà. Người giúp việc nam duy nhất trong nhà là ông tài xế đã lái xe chở hai vợ chồng đó đi, trong nhà chỉ toàn nữ giúp việc mà thôi.”

”Nghĩa là anh sẽ đưa cô bé vào một mình à? Có cần em giúp đỡ không?”

Vũ Lục Hàn hỏi khi hắn dừng xe chính xác trước cửa vào tiền sảnh. Cánh cửa xe khi mở sẽ dẫn thẳng vào cửa chính, không chệch một li.

”Em đang mệt, cứ ngồi đây đi.” Hàm Vũ Phong mở đèn trong xe, mở cửa xe và đi vòng xuống băng ghế dưới. “Đừng chạy đi đâu đấy. Anh không có thời gian đi tìm em nữa đâu.”

”Đừng coi em là trẻ con!” Cô bĩu môi. Hàm Vũ Phong vươn người vào trong, kéo Mai Kiều Dung ngồi dậy và từ từ xoay người, quỳ thấp xuống để xốc cô nàng lên lưng mình. Mai Kiều Dung ngọ nguậy một chút, hai tay vắt lên vai hắn, thả lỏng xuôi theo cơ thể mình.


”Nếu mệt quá thì ngủ đi. Anh sẽ đưa em về nhà an toàn thôi.” Hắn chiếu đôi mắt màu nâu khói vào vợ, khóe môi nhếch nhẹ một chút. Cuối cùng anh cũng cười một tí, dù nó không được đẹp. Vũ Lục Hàn chấp nhận ngồi trong xe chờ đợi, nhìn theo chồng cõng Mai Kiều Dung, đi theo cô hầu gái.

Điện thoại rung lên trong túi, Trần Hải Minh ngóc đầu dậy, nhìn về phía cuối giường. Bên cạnh cậu, Triệu Minh vẫn đang ngủ rất say. Cô uống khá nhiều, đầu nặng trịch, lăn ra ngủ ngay khi nằm trên băng ghế êm ái của chiếc Bentley. Vì thế, dù điện thoại của cậu rung khá mạnh, đụng vào thành giường gỗ và tạo thành âm thanh khiến cậu giật mình tỉnh dậy, Triệu Minh vẫn ngủ say li bì.

Ai còn gọi điện vào giờ này? Trần Hải Minh rất ghét phải nhìn đồng hồ, cậu chỉ cần biết giờ này là giờ đi ngủ. Cậu ngồi dậy, đầu ong ong bởi rượu, đưa tay với cái quần bò chỉ được thay một cách tạm bợ và vứt chỏng chơ ở băng ghế gỗ kê cuối giường. Điện thoại cậu ngừng rung ngay khi cậu lấy được nó ra. Màn hình hiển thị hai cuộc gọi nhỡ.

Trần Hải Minh nhận ra số điện thoại này dù cậu không lưu vào danh bạ. Cậu đưa tay vuốt mắt, đọc tin nhắn vừa được gửi đến.

”Demain matin après le petit déjeuner, Escargot.”

Với kinh nghiệm làm bếp của mình, Trần Hải Minh biết ngay “Escargot” là món ốc sên nướng trứ danh của nước Pháp. Cộng với dòng chữ bằng tiếng Pháp phía trên, “sáng mai, sau bữa sáng”, Trần Hải Minh đã hiểu. Cậu biết ai là người nhắn tin nhắn này, vì chỉ có người đó mới có kiểu nói chuyện như vậy.

”Horaire chargé.”

Cậu nhắn lại, quay sang nhìn Triệu Minh. Cô đang nằm quay lưng về phía cậu, thở đều, chìm sâu trong giấc mộng tuyệt vời bên cạnh người yêu của mình. Ngày mai cậu lại có lịch quay ở đài truyền hình, tiếp tục quay phần tiếp theo của Master Chef. Cậu chắc chắn không rảnh rỗi nhiều, chỉ kịp đưa Triệu Minh đi làm rồi vòng về đài ngay lập tức. Cậu muốn ăn sáng với cô. Bởi thế, cậu đã nhắn một tin nói rằng mình đã “Kín lịch“.

”Escargot, s'il vous plait?”

Một tin nhắn từ người kia, nhắc lại món ốc sên nướng, với một lời cầu xin. Trần Hải Minh thở dài ngẫm nghĩ, nhìn chằm chằm vào những tin nhắn trong máy. Món ốc sên nướng, escargot, thường được nướng trong lò từ năm đến mười phút. Người ấy muốn gặp cậu chỉ vài phút ngắn ngủi sau bữa sáng, cậu có nên cân nhắc không?

”OK. Seulement cinq minutes.”

Chỉ năm phút. Trần Hải Minh quyết định, chỉ năm phút thôi. Cậu đọc nốt tin nhắn đáp lại, một mặt cười và một hình trái tim nhỏ, không trả lời nữa mà tắt máy. Cậu thấy đồng hồ chỉ ba giờ sáng. Thức khuya quá cũng không tốt, cậu đã từng như vậy, vô cùng mệt mỏi vào sáng hôm sau.

Trần Hải Minh để điện thoại lên đầu giường, nâng nhiệt độ điều hòa lên một chút và chui vào chiếc chăn mỏng mà Triệu Minh đang đắp quanh người. Cậu vòng tay sang ôm cô, để cơn buồn ngủ một lần nữa hạ gục mình trong nháy mắt.

”Ơ... đây là...”

Mai Kiều Dung đột nhiên lên tiếng. Cô tóm lấy cánh tay của người bên cạnh, vừa lúc đặt lưng xuống giường.

”Bình tĩnh, cô đang ở nhà mình rồi.”

Người đáp lại là Hàm Vũ Phong. Hắn cõng cô vào phòng cách đây ít phút, và vừa mới đặt cô nằm xuống giường. Cô vẫn bám vào bắp tay của hắn, lại đẩy mình ngồi dậy, một tay đưa lên ôm đầu.

”Em... em say quá...” Cô lẩm bẩm, nhìn lên hắn. “Anh... đưa em về nhà ư?”

Không đáp lời, Hàm Vũ Phong chỉ đơn thuần thu lại cánh tay của mình về và nhét vào túi quần.

”Anh nghe lời bố em thật à?” Cô thốt lên, tỏ ra bất ngờ, “Ngại quá, em...”

”Không có gì, tôi và ông Mai cũng là đối tác quen biết lâu năm. Bố mẹ cô đều không có nhà, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”

”Vâng, em... cảm ơn...”

Rồi như nghĩ ra điều gì đó, Mai Kiều Dung lại ngước lên nhìn hắn và lên tiếng ngay khi thấy hắn định xoay người rời đi.

”Chị Tiểu Hàn đâu?”

”Cô ấy đang đợi trong xe, ngoài kia. Tôi nghĩ đã đến lúc phải đưa cô ấy về. Xin phép.”

”Sao anh không bảo chị ấy vào đây?” Mai Kiều Dung một bước đứng dậy khi thấy Hàm Vũ Phong quay người. Cô lảo đảo một chút, người đổ về phía trước, và hắn đã phải rút tay ra khỏi túi quần để đỡ lấy cô.

”Cô cần phải đi ngủ. Đừng cố gắng làm gì khi còn đang say.” Hàm Vũ Phong không tỏ thái độ, nhưng giọng nói lên cao một chút. Mai Kiều Dung đỏ ửng mặt mày vì say rượu, hé miệng cười.

”Nhưng em muốn mời chị Tiểu Hàn vào nhà!”

”Không cần, tất cả đều đã mệt rồi. Ngày mai là thứ hai, không phải là ngày nghỉ đâu.”

Mai Kiều Dung vẫn một tay bám vào vai áo Hàm Vũ Phong, cố gắng đứng thẳng người nhưng hai chân run lập cập.


”Chà, anh đang tỏ thái độ của một ông sếp đấy!”

Hàm Vũ Phong nhướn mày, dù không ngạc nhiên nhiều như cô nghĩ, cũng đã tỏ vẻ bất ngờ.

”Cô nói tôi đang lộng quyền?”

”À không, anh không lộng quyền. Chỉ lộng quyền với em thôi! Anh vừa ra lệnh cho em đấy!”

Hàm Vũ Phong nhếch nhẹ khóe môi, đối với hắn, đây là điều nực cười nhất hắn từng nghe thấy từ nhân viên của mình. Hắn không nghĩ mình ra lệnh cho bất cứ ai, trừ khi họ đang trong giờ làm việc và làm việc cho hắn.

”Đủ rồi, đi ngủ đi. Tôi cần phải về bây giờ, tôi không muốn để Tiểu Hàn phải đợi.”

”Nếu anh muốn về thì cứ về thôi. Anh là sếp mà!”

Cái cách Mai Kiều Dung nhắc đi nhắc lại việc hắn là sếp của cô khiến hắn không thoải mái.

”Vậy xin phép.”

”Tạm biệt, chúc ngủ ngon! Người giúp việc của em sẽ đưa anh ra ngoài. Em xin lỗi vì không thể tiễn được, em khá mệt rồi...”

”Không vấn đề.”

Trước khi Hàm Vũ Phong có thể bước ra đến cửa và đi theo người giúp việc đang đứng đợi sẵn, Mai Kiều Dung lại một lần nữa lên tiếng.

”Này, anh không lịch sự gì hết!”

”Xin lỗi? Cô vừa nói gì?”

Hàm Vũ Phong thấy mình đã trì hoãn tại đây khá lâu, nhưng vẫn phải dừng lại để hỏi. Hắn không thích những thứ khó hiểu và rườm rà.

”Em nói là anh không lịch sự! Em đã chúc anh ngủ ngon đấy, còn anh cứ thế mà đi ư?”

Hắn nheo mắt nhìn Mai Kiều Dung, bất động trong vài giây. Có phải khi đã say rượu các cô gái đều không kiểm soát được lời nói của mình? Hắn chỉ biết nhân viên của hắn sẽ không bao giờ dám nói chuyện với hắn như vậy, dù hắn có là sếp của họ hay đã ngoài giờ làm việc. Một khi là sếp, sẽ mãi mãi nhận sự đối xử như một người đặc biệt.

”Ngủ ngon.”

Hàm Vũ Phong nói một câu sáo rỗng, ngay lập tức đi ra khỏi phòng. Hắn rời đi nhanh như thể sợ rằng chỉ cần chậm một bước là sẽ không ra khỏi được vậy.

Chỉ khi cô hầu phòng cúi đầu lễ phép đóng cánh cửa lại, Mai Kiều Dung mới chạy nhào đến, khóa trái cửa và nở nụ cười sung sướng. Ít ai biết Mai Kiều Dung có tửu lượng rất cao, giống bố. Cô có thể uống liền ba chai bia và hai ly Tequila pha tonic mới ngà ngà say. Đừng nói đến việc khó say rượu, ngày hôm nay ở bữa tiệc, cô chỉ toàn dùng cocktail nhẹ. Cô không thể say, cô chưa hề say.

Vì thế, cô biết rằng mình quả là một diễn viên giỏi. Chỉ cần một chút phấn má hồng và vài giọt thuốc nhỏ mắt, không gì có thể làm khó chuyên viên trang điểm như cô hóa trang thành người say rượu. Dáng đi lảo đảo, cơ thể thả lỏng cho mềm nhũn, hơi rượu nồng tỏa ra và nói năng linh tinh một chút, ngay cả người mà cô luôn đánh giá là tỉnh táo và sắc sảo như Hàm Vũ Phong cũng bị đánh lừa.

Cách đây vài tiếng đồng hồ, cô làm ông bố hay lo lắng của mình thêm vài phần lo lắng khi tuyên bố sẽ đi dự tiệc đến đêm khuya, rồi tung ra đòn cuối bằng cách nói dối rằng Hàm Vũ Phong đi cùng mình. Cô biết thừa với bản tính hay lo của bố, ông nhất định sẽ nhờ vả Hàm Vũ Phong đưa con gái mình về, vì ông chỉ biết một mình hắn, và ông không biết rằng hắn đi với vợ. Hàm Vũ Phong đương nhiên không thể từ chối, khi mà người bạn cũ của bố, đối tác lâu năm của tập đoàn mình lịch sự nhờ vả trông chừng cô con gái. Nếu bố cô biết hắn đi cùng vợ, không đời nào ông vô duyên chạy đi nhờ như vậy. Cô cho rằng mình có chút may mắn khi mà hắn không nhắc đến sự hiện diện của vợ mình với bố cô.

Bởi cô biết bố mẹ cô đi vắng đêm nay, cô cũng biết nó đồng nghĩa với việc Hàm Vũ Phong sẽ là người đưa cô về tận phòng bởi cả nhà chỉ toàn phụ nữ yếu ớt. Cô đã tính trước, chẳng may Vũ Lục Hàn nhất quyết không cho hắn đưa cô vào mà bắt các nữ giúp việc làm điều đó, cô sẽ vờ tỉnh dậy và gào thét ầm ĩ. Người đàn ông duy nhất có mặt ở thời điểm đó là hắn sẽ phải ra mặt để đưa cô gái say rượu về phòng, dù vợ hắn có muốn hay không. Cô không ngờ Vũ Lục Hàn dễ dàng để chồng đi như thế. Không cần biết Vũ Lục Hàn là say nên mới dễ tính hay cô ta thật sự ngây thơ, cô vẫn thầm cảm ơn nó, vì nhờ đó cô mới có cơ hội tranh thủ ôm lấy Hàm Vũ Phong. Chỉ vài giây thôi cũng được, cô thấy hạnh phúc khi tựa trên vai hắn như thế. Đó sẽ là “giường ngủ” mới của cô, một khi cô giành được Hàm Vũ Phong.

Và vì chỉ giả vờ, cô đã nghe hoàn toàn cuộc tranh luận nho nhỏ của vợ chồng Vũ Lục Hàn. Cô nghĩ rằng mình đã khám phá ra điều gì đó khi hắn nhắc đến một tội lỗi trong quá khứ khiến Vũ Lục Hàn tổn thương. Đồng thời cô cũng nghe thấy những cái tên lọt vào bộ nhớ của mình. Hoàng Lâm, cô gặp rồi, anh bạn trai của cô tiểu thư họ Chu. Cô không chắc Vũ Lục Hàn có ý gì khi nói rằng cô ta sẽ ngoại tình với chàng trai đó, cô đoán anh ta từng theo đuổi Vũ Lục Hàn. Nhưng giờ anh ta đã có bạn gái, Hoàng Lâm ngay lập tức bị gạch tên. Cái tên còn lại, Từ Thiên, ai là Từ Thiên?

Mai Kiều Dung đưa mắt về phía giường ngủ của mình. Chiếc áo khoác của đàn ông đang nằm chỏng chơ trên đó. Khi cõng cô, Hàm Vũ Phong đã để nguyên áo khoác của mình trên người cô, cứ thế kẹp giữa họ. Cô mỉm cười, chạy lại ôm chiếc áo vào lòng. Dù không phải do chính tay Hàm Vũ Phong đắp lên người mình, cô vẫn cực kì hạnh phúc khi được bao quanh bởi mùi hương của hắn.

Mùi hương ngọt ngào và mát lạnh.

Vũ Lục Hàn luôn nhắc đến người yêu cũ của chồng. Cô ta nói hắn đã chọn cô ta, dù vẫn thích bạn gái cũ. Mai Kiều Dung nhăn mày không hiểu, như vậy thì người bạn gái cũ kia là ai?

Ôm chặt chiếc áo trong tay, Mai Kiều Dung một lần nữa hít hà hương thơm của nó.

Ngày mai sẽ có nhiều việc để làm đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận