Tôi Sẽ Khiến Cô Sống Không Bằng Chết


“Ngày hôm nay em muốn đi đâu?”
Đó là câu hỏi đầu tiên Vũ Lục Hàn nhận được khi tỉnh dậy vào lúc sáng sớm. Cô và hắn lại trở về căn biệt thự ở ngoại ô thành phố, nơi đã phải một tuần cô chưa đặt chân về. Vũ Lục Hàn gọi điện cho bố mẹ, nói sáng mai phải đi làm sớm, quyết định ngủ lại nhà bạn vì tiện đường xe đi. Cuối cùng, Vũ Lục Hàn cũng chịu nằm ngủ trên chiếc giường êm ái của hắn. Hàm Vũ Phong vì thế tuyên bố “dẹp hẳn” giường của Vũ Lục Hàn, trả lại vị trí ban đầu nguyên vẹn là ghế đọc sách của hắn. Vũ Lục Hàn tiếc nuối chiếc giường quen thuộc của mình, không ngại ngần ngăn cản:
“Để yên cho giường của em! Khi nào chúng ta cãi nhau, anh sẽ không phải ngủ ở sofa đâu vì em sẽ nằm ngủ ở đó!”
“Chúng ta sẽ không phải ngủ tách biệt mỗi khi cãi nhau đâu”, Hàm Vũ Phong nhìn cô ám muội, “Anh nghĩ rằng anh có cách giải quyết rất nhanh chóng những khi chúng ta bất đồng quan điểm, và bọn mình sẽ không thể giận nhau quá nửa tiếng được. Chỉ có điều em sẽ hơi mệt một chút thôi…”
Rồi hắn hôn nhẹ lên môi cô. Vũ Lục Hàn rùng mình, đỏ mặt.
“Anh là sinh vật đáng sợ!”
“Anh không nghĩ dọn nhà lại là công việc đáng sợ như thế”, Hàm Vũ Phong tỏ ra ngây thơ, “Nghiên cứu nói rằng khi chúng ta bất đồng quan điểm, dọn nhà sẽ giúp giảm street và làm vơi đi cơn giận… Không lẽ em phải dọn nhiều quá nên căm giận anh…”
Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn khuôn mặt gian xảo tỏ vẻ ngây ngô của hắn, giận không thể lao đến mà cắn chết đi!
Sáng nay, lần đầu tỉnh dậy có Hàm Vũ Phong bên cạnh, Vũ Lục Hàn thấy thật khác biệt.
“Này, điều gì khiến anh vẫn còn nằm trên giường thế?”, cô mỉm cười hỏi. Hàm Vũ Phong chống một tay lên đỡ lấy đầu của mình, nghiêng người nhìn cô.
“Thật ra anh đã dậy một lần, ngắm em ngủ rồi lại ngủ tiếp đấy…”
Và hắn nhe răng cười rất tươi, chứng minh rằng hắn thật sự đã dậy trước và rất tỉnh táo. Vũ Lục Hàn làu bàu.
“Anh chẳng bao giờ cho em dậy trước cả. Có mỗi một lần…”
“Một lần em dám xem trộm điện thoại của anh”, hắn cúi xuống, cắn nhẹ lên má cô, “Và khiến anh lao đao, có nhà không dám về…”
“Anh thật kì dị”, cô bật cười, “Tự anh thấy có lỗi và tự anh không thèm về nhà! Nếu có giận anh, em đã bỏ đi lâu rồi…”
“Chứ không phải vì em sợ phá vỡ hợp đồng sẽ bị bù tiền à?”, hắn thản nhiên hỏi lại. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ vài giây, đẩy hắn ra và bật dậy ngay lập tức.
“Em đói quá! Đợi em chuẩn bị xong, chúng ta ăn sáng nào!”
Rồi cô chạy thẳng xuống phòng tắm, không quay đầu lại. Hàm Vũ Phong bật cười, ngồi dậy, vươn vai.
Một ngày đẹp trời!
“Em muốn ăn gì?”, Hàm Vũ Phong bày một đống đồ ăn lên bếp, hỏi ngay khi thấy Vũ Lục Hàn bước ra từ phòng tắm.
“Ăn bánh kếp của anh”, cô tươi cười đáp. Hàm Vũ Phong dừng lại, nhìn cô khó hiểu.
“Vì sao em vẫn chưa thấy ngấy vậy?”
“Vì đó là món bánh rất ngon”, cô đế thêm, “Và em rất muốn học lỏm cách làm bánh…”

“Em định ăn cắp công thức của anh?”, Hàm Vũ Phong tóm lấy eo Vũ Lục Hàn, nhìn cô đầy mê hoặc, “Em không thể bắt chước anh được đâu… Vì trong bánh có cả gia vị tình yêu đấy.”
“Không ngờ anh lại là con người thế này!”, Vũ Lục Hàn hô lên, với lấy túi bột mì trên bếp, giơ lên chắn giữa cô và hắn, “Không phải anh cũng đang chuẩn bị làm món bánh ấy sao?”
“Anh đọc được suy nghĩ của em đấy.”
Hàm Vũ Phong rất nghiêm túc làm bánh. Hắn điêu luyện cho bột mì, trứng, bơ nhạt, sữa tươi, vanilla và một ít chanh vào tô lớn rồi đánh đều, bằng tay. Vũ Lục Hàn chỉ có nhiệm vụ đứng xem, tuy nhiên cô lại không chịu ngồi yên mà bốc rất nhiều dâu tây từ trong túi thực phẩm của siêu thị ra, rửa sạch. Biết Vũ Lục Hàn thích ăn dâu tây, Hàm Vũ Phong không ngần ngại lái xe đi mua rất nhiều, chất đầy trong tủ. Để ngày nào Vũ Lục Hàn cũng được ăn dâu tây. Hắn rán hỗn hợp bột sánh thơm phức ấy trên một chiếc chảo tròn có đường kính chỉ vào khoảng mười xentimet, rán không dầu, được những chiếc bánh tròn trịa, vàng giòn, thơm ngậy. Vũ Lục Hàn sung sướng nhìn Hàm Vũ Phong đi lại trong bếp, thấy rất hạnh phúc vì có một người con trai chịu vào bếp nấu ăn vì mình. Cô xếp sẵn dâu tây rất đẹp và hai đĩa, ngồi đợi hắn trên bàn ăn. Thỉnh thoảng, cô lại nhón tay ăn vụng một miếng dâu tây được thái lát. Hàm Vũ Phong ưu ái dành cho cô mẻ bánh đầu tiên, thuần thục cắt bơ đặt lên top, đặt chai mật ong trước mặt cô một cách hoa mỹ, phục vụ cô như một người phục vụ bàn chuyên nghiệp.
“Sau bữa sáng đầy dinh dưỡng này, quý cô sẽ tips cho tôi chứ?”, Hàm Vũ Phong bắt chước điệu bộ của một người phục vụ bàn, kính cẩn hỏi Vũ Lục Hàn. Cô cười khúc khích, cúi đầu đáp lễ, vờ như mình là một tiểu thư hoàng tộc.
“Đương nhiên rồi, thưa Ngài.”
Và Vũ Lục Hàn hôn nhẹ lên má Hàm Vũ Phong. Bữa sáng hoàn hảo.
“Em muốn xem phim gì?”, Hàm Vũ Phong nắm tay Vũ Lục Hàn, đứng gần lịch chiếu phim.
“Phim 6D là cái gì thế?”, Vũ Lục Hàn tò mò hỏi và chỉ vào phần giới thiệu phim 6D. Hàm Vũ Phong ôn tồn giải thích:
“Đó là loại phim mà em sẽ được ngồi trên một chiếc ghế đặc biệt, bao gồm rất nhiều thiết bị truyền tín hiệu, và đeo kính 3D. Em sẽ được xem một đoạn phim ngắn, không chỉ thấy hình ảnh thật ba chiều như phim 3D, mà còn cảm nhận được tất cả những cảm giác của nhân vật trong phim, kiểu như… gió thổi, nước rơi, rắn rết bò qua chân cũng cảm nhận được luôn đấy…”
Âm điệu dọa dẫm của Hàm Vũ Phong khiến cô co rúm người, rùng mình tưởng tượng ra cảnh một con rắn trườn qua bàn chân mình.
“Em… em muốn xem thử…”, dù vậy, cô vẫn rụt rè đề nghị.
“Khẩu vị của em đáng yêu thật”, Hàm Vũ Phong cười lớn, nắm tay cô dẫn đi mua vé xem phim 6D. Hắn đã tưởng tượng ra cảnh Vũ Lục Hàn quá sợ vì cảm giác thật ma mị của những đoạn phim, phải lao vào lòng hắn hét lên sợ hãi. Hàm Vũ Phong khi được yêu cầu chọn phim, đã chắc mẩm sẽ chọn đoạn phim nào có quang cảnh trong rừng, để Vũ Lục Hàn thêm… sợ hãi. Vậy mà, khi nhân viên đọc tên hai đoạn phim, Hàm Vũ Phong rùng mình, sống lưng lạnh toát.
“Lâu đài ma quái”, nghe tên đã không muốn dây vào. Cả hắn và cô đều rất… sợ mỗi khi xem phim kinh dị. Dù chỉ là một đoạn phim ngắn, hắn cũng không muốn làm nhân vật chính xui xẻo bị oan hồn đuổi theo! Chọn phim này e là hắn sẽ mất điểm trước cô mất! Vậy là chỉ còn lựa chọn còn lại: “Tham quan kim tự tháp”. Sẽ có các loại xác ướp, hắn nghĩ, không sao, xác ướp còn tốt hơn mấy con ma kì dị. Những người sợ ma chỉ sợ những thứ có hình thù kì quái, không giống người, không bình thường mà thôi. Xác ướp ít ra vẫn còn giống người, sẽ không mắt một nơi, miệng một chỗ! Khi nhận vé về, Hàm Vũ Phong vẫn còn thấy tim mình đập rất mạnh!
“Anh mua vé rồi… em mua bỏng ngô nhé?”, Vũ Lục Hàn ngây ngô nhìn hắn. Với cô, công bằng vẫn là trên hết. Lần đầu tiên đi xem phim với hắn, cô cũng mua bỏng ngô. Lần ấy cô tự ý chạy đi mua mà không hỏi hắn, bị hắn mắng cho một trận vì tưởng cô bị lạc mất. Lần này, vì thế, phải hỏi ý hắn trước khi đi. Cô đã rất hí hửng, cho đến khi Hàm Vũ Phong gạt phăng tất cả:
“Đoạn phim chỉ mất mười lăm phút thôi. Và em sẽ bị nghiêng, bị giật, bị lắc liên tục, không cho kịp miếng bỏng ngô vào miệng đâu…”
“Nghe có vẻ rất thú vị!”, cô hào hứng cùng hắn ngồi đợi bên ngoài phòng chiếu, “Em rất mong đợi được rủ bố mẹ đến đây để trải nghiệm…”
“Đừng, Vũ Lục Hàn”, hắn thì thầm với cô, cùng lúc cánh cửa phòng chiếu mở ra và nhân viên mời họ vào. Cùng với cô và hắn còn một tốp người nữa. Vũ Lục Hàn nghĩ nó cũng giống như các phòng chiếu bình thường khác, nhưng phòng chiếu này thật đặc biệt: một màn hình chiếu rất lớn, choán hết bức tường căn phòng, đang chiếu sáng chuẩn bị vào phim; một dãy ghế rất gọn gàng ở giữa phòng, thẳng chính giữa màn chiếu, chỉ có tầm hai mươi ghế ngồi cố định trên một cái bục chữ nhật cao hơn mặt sàn, phải leo lên hàng ghế bằng hai bậc thang; các nhân viên ngồi ở ngay cạnh hàng ghế, nơi đặt một dàn máy tính trên một chiếc bàn rộng vừa đủ. Ngay khi cô ngồi vào ghế của mình, nhân viên phát cho mỗi người một chiếc kính 3D. Ghế ngồi đã cố định, không phải loại lật xuống để ngồi như các phòng chiếu thường, tay cầm ghế cũng cố định, với chỗ để bám chặt vào. Cô và hắn bị ngăn cách bởi hai tay ghế, nhưng họ vẫn đang nắm tay nhau. Căn phòng tối đi, màn hình vẫn sáng như đang chuẩn bị, và nhân viên đã rời căn phòng.
“Nếu muốn, em vẫn có thể trèo sang chỗ anh”, Hàm Vũ Phong ghé tai cô thì thầm. Trèo sang? Vũ Lục Hàn sẽ không bao giờ làm việc xấu hổ ấy đâu!
Đoạn phim bắt đầu. Cô và những người cùng xem vào vai một đoàn khách ngồi trên một chiếc xe, chạy trên con đường sắt như tàu lượn trong công viên. Họ xuất phát từ giữa một khu rừng, Vũ Lục Hàn thật sự đã cảm thấy gió tạt nhẹ qua tai khi cô lướt đi.
“Thật kì diệu…”, cô lẩm bẩm với Hàm Vũ Phong.
“Đừng hối hận”, hắn trả lời một cách khó hiểu như vậy. Đoàn tàu của họ di chuyển xuyên qua rừng, cây cỏ và lá cọ vào chân cô. Họ tạo ra những thiết bị kích ứng thật tuyệt vời, Vũ Lục Hàn nhìn xuống chân để xem, nhưng thật sự không có lá cây nào, chỉ là thiết bị tạo cảm giác được lắp đặt trong chiếc ghế đặc biệt này mà thôi.
“Ngồi yên nào”, hắn nắm chặt tay cô khi một kim tự tháp nhỏ hiện ra giữa khu rừng, trước mặt họ.
“Vì sao trong rừng lại có kim tự tháp?”, Vũ Lục Hàn tò mò hỏi. Đây là loại phim viễn tưởng gì chăng?

“Anh muốn em khắc ghi trong lòng: Khi có thứ gì bất thường đột nhiên xuất hiện, đừng bao giờ đến gần nó!”
Hàm Vũ Phong có vẻ căng thẳng thật. Cô bật cười, lắc đầu an ủi:
“Chỉ là phim thôi mà!”
Vũ Lục Hàn di chuyển theo đường ray, đi vào trong kim tự tháp. Bên trong tối om. Cô lại thấy gió tạt vào người, nghe thấy tiếng thở, tiếng lửa tí tách, tiếng vang vọng từ bên trong… Đột nhiên, xe tăng tốc, Vũ Lục Hàn lao rất nhanh về phía trước, điên cuồng rẽ trái, rẽ phải. Ghế ngồi của cô nghiêng hẳn sang trái, rồi lại sang phải, y như cô đang thật sự ngồi trên một khoang tàu lượn vậy! Vũ Lục Hàn còn chưa kịp nói gì, đèn bật sáng, một xác ướp lao thẳng đến cô! Vũ Lục Hàn hét lên, cũng như đa số người cùng “đi” trên “chuyến tàu” này với cô. Xe của họ giật lùi, dù vậy, cô vẫn thấy tên xác ướp bám theo không rời. Hơi thở của hắn còn phả lên mặt cô, rất thật. Hàm Vũ Phong nói đúng, cô sợ hãi nắm chặt cứng lấy tay hắn.
“Em đã muốn trèo sang chỗ anh chưa?”, hắn thở hổn hển, dính chặt người vào ghế, vẫn lấy giọng cứng cỏi để trêu chọc cô. Vũ Lục Hàn căng thẳng đáp:
“Anh có muốn đưa tay ra đỡ em không? Em lo rằng nếu em di chuyển, tên xác ướp sẽ bắt em mất!”
“Em ngồi yên cho anh..”, hắn đáp lại, “Anh sẽ không đời nào để ai lấy mất em đâu!”
Thật ngọt ngào! Vũ Lục Hàn cười sung sướng. Dù chỉ là xem phim, nhưng hắn thật giống như đang bảo vệ tính mạng của cô ở nơi kì quái đáng sợ này vậy! Hắn là người hùng của cô!
“Em sẽ không bao giờ để bố mẹ đến đây”, Vũ Lục Hàn quả quyết khi họ bước ra từ phòng chiếu phim, “Mẹ em sẽ…”
“Mẹ em sẽ làm sao?”, hắn ngắt lời. Hắn vốn luôn thắc mắc mà chưa có lần nào hỏi vì không muốn cô thấy ngại, “Có phải mẹ em không được khỏe?”
Vũ Lục Hàn tần ngần không dám nói. Bây giờ, họ đã chính thức là một cặp đôi. Cô còn phải ngại gì nữa?
“Mẹ em bị bệnh tim.”
“Đúng là vậy rồi”, hắn không tỏ ra ngạc nhiên. Thực chất, hắn đã lờ mờ đoán ra dựa vào thực đơn nấu ăn mà gia đình cô đã viết thành note dính lên tủ lạnh. Những món ăn đó ít cholesterol, phần lớn tốt cho tim mạch. Cộng với việc Vũ Lục Hàn đang để dành tiền cho mẹ, hắn nghĩ rằng mẹ cô đang chữa trị bệnh tim. Hắn cố ý đấu giá về suất chữa bệnh miễn phí của Từ Thiên để dành tặng cô, cũng là có ý đó. Gia đình cô không ai biết đến hắn, vì thế, hắn cũng rất cần phải quan tâm vừa đủ mà không lộ liễu.
“Anh… anh biết à?”, cô hoang mang nhìn hắn. Hàm Vũ Phong ân cần xoa đầu cô:
“Anh biết. Bệnh của mẹ em có nặng lắm không?”
“Hiện giờ vẫn chưa có gì nguy hiểm…”, cô lí nhí, “Nhưng nếu có gì xảy ra,Từ Thiên sẽ giúp gia đình em. Anh ấy đã hứa…”
“Có phải em lấy anh ta chỉ vì bệnh tình của mẹ em?”, hắn vòng tay ôm vai cô, đưa cô đi dọc trung tâm thương mại. Vũ Lục Hàn lắc đầu.
“Em không muốn lấy anh ấy vì bệnh tình của mẹ em… Bố mẹ em muốn dựa vào anh ấy để chữa bệnh cho mẹ, nên mới hứa hôn cho em. Nhưng em không muốn lợi dụng anh ấy như thế…”
“Và em hủy hôn”, Hàm Vũ Phong mỉm cười. “Kết hôn với Từ Thiên là một cơ hội lớn, không phải cô gái nào cũng có được. Nếu Từ Thiên đồng ý thì đó cũng không phải sự lợi dụng. Vì sao em không muốn?”
“Vì…vì lúc đấy em… thích anh ấy”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt nói rất nhỏ, “Em sợ… anh ấy phát hiện ra sẽ nghĩ em… lợi dụng anh ấy để kết hôn… Anh ấy sẽ ghét gia đình em, ghét em…”
“Nhờ thế, em mới gặp anh”, Hàm Vũ Phong sung sướng cười và hôn lên tóc cô, “Nếu em đã kết hôn, e là anh lại phạm tội tán tỉnh vợ người khác!”
Nhưng anh thích em, cũng bởi em giống Vũ Lam mà. Vũ Lục Hàn nghĩ vậy nhưng không nói ra. Có thể bây giờ hắn yêu cô thật, nhưng ban đầu rõ ràng chỉ là một sự nhầm lẫn. Và lúc đó, cô với hắn, chẳng có ai tỉnh táo cả…

“Em muốn ăn gì?”, hắn cúi xuống hỏi cô khi họ đi đến tầng ăn uống. Mùi thức ăn từ các cửa hàng tỏa ra, hòa quyện với nhau, khiến Vũ Lục Hàn đói bụng.
“Em chẳng biết ăn gì cả”, cô thành thật thú nhận. Hàm Vũ Phong suy nghĩ một lúc, nhìn quanh:
“Em muốn ăn đồ ăn của nước ngoài hay muốn vào một quán ăn nhanh?”
“Cả hai em đều chưa được thử”, Vũ Lục Hàn xấu hổ cúi đầu, nhưng đồ ăn nhanh sẽ rẻ hơn, cô nghĩ, “Quán ăn nhanh nhé?”
Hàm Vũ Phong nhìn cô hoài nghi, “Đi nào, Vũ Lục Hàn.”
Hắn dẫn cô đến cửa hàng ăn nhanh nổi tiếng của Mỹ. Vào tầm giờ này vẫn chưa quá đông.
“Đi tìm ghế ngồi đi nào. Anh sẽ trở về với em ngay”, hắn xoa đầu cô và đứng lại quầy để gọi đồ. Vũ Lục Hàn chọn bàn ở phía bên trong, gần trong góc một chút, không quá nổi bật. Cô vẫn nhìn thấy Hàm Vũ Phong dù ngồi tít sâu trong này. Hàm Vũ Phong thật hấp dẫn. Hắn khéo léo chọn một áo phông màu xám nhạt, để khoe hình thể lực lưỡng nhờ đi tập thể hình. Kèm theo đó là áo khoác da màu đen, tuy có logo công ty in chìm ở bên ngực trái; quần biker bằng da màu đen và đôi Nike classsic màu xám, cao cổ. Trong khi đó, Vũ Lục Hàn chỉ nổi bật nhờ áo len xám dày của hắn, người nhất quyết bắt cô mặc để tiệp màu với áo phông xám mà mình đang mặc kia. “Chúng ta nhất định phải mua đồ đôi”, Hàm Vũ Phong quả quyết khi ngắm nghía tủ quần áo của mình, “Em sặc sỡ lắm còn anh chẳng có cái áo khác màu trung tính nào.”
“Anh rất phù hợp với những màu này”, Vũ Lục Hàn nhận xét.
“Anh muốn mình phù hợp với em.”
Hàm Vũ Phong quay lại cùng đồ ăn. Hắn nhìn cô cười rạng rỡ, ngồi xuống ghế đối diện. Hắn hướng dẫn cô và nhìn cô ăn ngon lành, khanh tay lại trên bàn, nhướn mày hỏi:
“Anh đã từng đặt thứ đồ ăn này cho em rồi. Không lẽ em không ăn đến?”
Vũ Lục Hàn giật mình đỏ mặt. Cô nuốt chửng luôn, uống một ngụm nước to.
“Em… em cho nhân viên khách sạn của anh…”, cô lắp bắp, cúi gằm xuống, len lén nhìn hắn. Hàm Vũ Phong lắc đầu, thở dài:
“Vậy mấy ngày hôm nay em ăn gì?”
“Em… vẫn… rất bình thường mà!”, cô cười trừ. Hàm Vũ Phong vươn người về phía trước.
“Em chẳng bình thường tí nào, cô Vũ ạ. Em quá gầy!”
“Em… vẫn… rất… ổn…”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt lí nhí. Hàm Vũ Phong chẳng bao giờ hài lòng với khả năng ăn uống của cô.
“Ăn hết đi”, hắn đẩy đồ ăn đến trước mặt cô bất chấp ánh mắt vô cùng phản đối đầy tội nghiệp, “Quên mất là anh phải ăn kiêng. Ăn nhiều đồ thế này, anh sẽ phải tập nhiều gấp đôi”, Hàm Vũ Phong nhún vai, “Nhanh lên nào, chúng ta không có cả ngày để ngồi ăn đâu!”
“Đồ hách dịch…”
“Đồ hách dịch sẽ đi cùng em cả ngày đấy”, Hàm Vũ Phong nhìn cô ám muội. Cơ thể cô luôn mẫn cảm đối với mỗi cái nhìn của hắn. Điển hình như lúc này, tim bắt đầu đập mạnh, và má lại đỏ lên rồi!
Chỉ khốn khổ cho chàng đầu bếp Trần Hải Minh, mất cả ngày chủ nhật trong văn phòng của hắn.
“Chẳng phải cậu muốn giúp chúng tôi ở bên nhau sao, bạn tốt?”, Hàm Vũ Phong khoác vai Trần Hải Minh với bộ mặt xám xịt, “Chúng tôi sẽ luôn biết ơn cậu.”
“Khuất mắt tôi đi, đồ láu cá!”, Tóc Đỏ lầm bầm liếc nhìn đống hồ sơ trên bàn, “Đến khi tôi có bạn gái, cậu sẽ phải vào bếp nấu ăn cho chúng tôi đấy.”
“Cậu thật khéo đùa”, hắn phá lên cười, đẩy cửa quay đi.
“Tôi nghiêm túc đấy, đồ khốn!”
Hàm Vũ Phong huýt sáo, sung sướng đi lấy xe.
Hàm Vũ Phong đưa Vũ Lục Hàn đi mua đồ đôi thật. Dù không phải phong cách của hắn, hắn quyết định cả hai mặc luôn cả bộ đồ đôi.

“Phải lưu giữ lại khoảnh khắc này”, hắn khoác vai cô, “Nhìn anh đi nào”, hắn nói, “Nhìn lên ấy.”
Rồi hắn chụp ảnh.
“Em hôn trộm anh phải không, đáng yêu?”, Hàm Vũ Phong tủm tỉm cười, cho Vũ Lục Hàn xem bức ảnh, “Để trừng phạt sự lén lút của em, đây sẽ là màn hình điện thoại mới của anh.”
“Anh thật đáng gờm!”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt thốt lên, “Vậy màn hình điện thoại cũ của anh là gì?”
“Em nhìn thấy rồi đó”, hắn cọ mũi vào trán cô, “Cô nàng đáng yêu nào đó đứng giữa cánh đồng hoa…”
“Em chưa hề đụng đến máy ảnh sau lần đó”, Vũ Lục Hàn quay đi, tai đỏ bừng, đánh trống lảng.
“Em sắp được đụng đến rồi”, Hàm Vũ Phong âu yếm hôn cô, “Em là người sẽ thiết kế trang phục cho thương hiệu riêng của anh, đến lúc đó, chính em cũng là người chụp ảnh cho người mẫu. Em sắp sửa rất bận rộn rồi, cô Vũ ạ.”
“Em làm việc cho Hoàng Lâm đấy”, cô kiêu hãnh nhìn hắn.
“Hoàng Lâm là đối tác của anh”, Hàm Vũ Phong đính chính lại, “Vì thế, cô Vũ, anh chọn em là thiết kế viên cho công ty của anh.”
“Điều đó hợp pháp à?”, Vũ Lục Hàn ngẩn người hỏi lại.
“Rất hợp pháp, bạn gái ạ.”
Ngay sau đó, Hàm Vũ Phong thậm chí còn mua thêm một cặp giày thể thao, và một cặp đồng hồ đeo tay thật đẹp.
“Em đã bị đánh dấu khắp nơi rồi”, hắn bật cười, lùi lại ngắm nhìn cô, rất thỏa mãn. “Đừng hòng có ai mang em đi được nữa!”
“Anh cũng vậy, ngài Adam”, Vũ Lục Hàn khúc khích cười, “Ngài đã hối hận chưa, khi không được tự do quyến rũ người khác nữa?”
“Tôi không bao giờ hối hận, như quý cô.”
Ngày Chủ nhật, nắng lên rất đẹp. Một ngày vô cùng phù hợp để bên nhau cả ngày!
Vương Vũ Lam vứt thẻ tín dụng lên giường, thả người xuống ghế. Cứ thế này, cô sẽ hết tiền trước khi mùa đông đến. Đi làm ư? Không thể nào, Vương Vũ Lam chẳng có bất kì kĩ năng nào để làm việc. Hơn nữa, làm việc? Hai từ đó không dành cho người như Vương Vũ Lam.
Cô ném điện thoại xuống giường khi điện thoại báo bận. Khốn thật, ông ta không những đóng băng tài khoản của cô, mà còn hoàn toàn cắt đứt liên lạc. Ông ta mở tài khoản cho cô, một ở Anh, một ở đất nước này. Vương Vũ Lam thật may đã nhanh chóng rút hết tài khoản ở đây đổi thành tiền mặt, ngay khi phát hiện ra lão già đó chuyển hết tiền từ tài khoản ở Anh của cô sang cho ả nhân tình. Tuy nhiên, lão đã kịp đóng băng tài khoản, cô không thể nhận thêm hay rút thêm bất cứ khoản nào từ tài khoản của bố, thậm chí không thể dùng danh nghĩa của mình để giao dịch. Lão Vương đó cắt đứt mọi mối liên hệ với con gái rồi. Vương Vũ Lam giận dữ chửi thề. Chung quy cũng bởi cô đã nông nổi tự mình tuyệt giao với họ Vương. Nếu cứ ngoan ngoãn theo sắp xếp của bố, chuyển ra ngoài ở, cô có bỏ về nước cũng không lo không có tiền. Vương Vũ Lam run rẩy cắn tay. Phải làm thế nào bây giờ? Căn hộ này do Hàm Vũ Phong chuẩn bị cho cô miễn phí, tuy không cần lo đến chỗ ở, cô vẫn phải ăn, phải mặc, phải xinh đẹp để dành lại người yêu. Bây giờ không át được cô bạn gái kia, làm thế nào để hắn lại chú ý?
Vũ Lam nghĩ đến Vũ Lục Hàn. Tình cờ lại có một người giống mình như vậy, khi trang điểm lên, Vũ Lục Hàn trông vô cùng xinh đẹp. Cô không được thua kém dù chỉ một chút. Cô gái họ Vũ đó, vốn chẳng hơn gì cô. Cô ta bình thường hơn cô, không có khí chất như cô. Nhưng cô ta lại có cái cô muốn, có người yêu cô, có người giàu nhất nhì đất nước này. Khi còn yêu Hàm Vũ Phong, Vương Vũ Lam không phải lo toan gì về cuộc sống. Gia đình cô cũng thuộc dạng có tiền, nhưng mọi cuộc chơi, mọi chuyến du lịch, Hàm Vũ Phong là người lo tất. Khi ấy, Vũ Lam không hề biết vì sao người yêu mình lại giàu như vậy. Mẹ hắn là kiến trúc sư, tuy thu nhập khá cao, nhưng so với những gì hắn bỏ ra mỗi lần hẹn hò với cô thì không thể sánh được. Hàm Vũ Phong khi đó đi làm ở một quán ăn nhanh nhỏ, lương chỉ bằng một phần ít của mẹ hắn. Chỉ với số thu nhập của mẹ hắn, hai mẹ con họ có thể sống an nhàn. Nhưng họ lại quá an nhàn. Chỉ đến khi cô biết về người chồng đã li hôn của bà Adam, cô mới biết hàng tháng ông ta vẫn chu cấp cho họ một khoản tiền khổng lồ. Bởi vì Hàm Vũ Phong là người sẽ kế vị cơ đồ của bố. Thế nên, tài khoản ngân hàng của hai mẹ con họ chưa bao giờ ít hơn bốn số không ở đuôi.
Hàm Vũ Phong, nếu bây giờ cô có lại Hàm Vũ Phong, cô sẽ có lại cuộc sống thần tiên dạo trước. Không chỉ sống trong căn hộ này, mà còn gấp mười lần thế này. Tuần trăng mật của họ sẽ kéo dài một tuần ở Hawaii, hắn đã nói như thế, và khi mang thai, Vũ Lam sẽ được thưởng thức những món ăn hàng đầu từ chính tay các đầu bếp nổi tiếng chế biến. Con của họ sẽ theo học ở Havard, ở Oxford, ở Cambridge, và hơn thế nữa. Bọn chúng sẽ đẹp trai như Hàm Vũ Phong, và xinh đẹp như mẹ của chúng.
Vương Vũ Lam đứng dậy, nhặt thẻ tín dụng trên giường, cầm túi xách lên, đi vào chân đôi giày cao gót.
“Vũ Lục Hàn, ai bảo cô giống tôi làm gì…”
Vương Vũ Lam lên taxi, đi thẳng đến tiệm salon gần nhất.
“Tôi muốn mái tóc lob dài đến ngang vai. Phải rồi, màu nâu, có lẽ là màu nâu hạt dẻ. Không, đừng uốn, đừng tạo kiểu gì hết.”
Buổi chiều hôm ấy, Vương Vũ Lam trở về, ngắm mình trong gương, với nụ cười nửa miệng hài lòng.
(Còn tiếp)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận