Vũ Lục Hàn di chuyển quân tượng. Trong khi hắn vẫn thong thả sử dụng quân tốt của mình. Hắn vẫn còn trong tay năm tốt, hai xe, một tượng, một mã, vua và hoàng hậu. Trong khi Vũ Lục Hàn đã mất sạch lính, mất hai quân mã, một quân tượng và một quân xe. Thế cờ rõ ràng đã bị Hàm Vũ Phong áp đảo.
Cô chịu thua, tháng sáu này, cô sẽ kết hôn với Hàm Vũ Phong!
Cô gặp hắn rất tình cờ, được quyết định bằng 24 li rượu. Cô kết hôn với hắn, cũng rất tình cờ, được quyết định bằng 24 nước cờ.
“Em có muốn chơi thêm một lần nữa không?”, Hàm Vũ Phong tự tin cười hỏi. Cô đỏ mặt, lắc đầu và tỏ ra bất lực.
“Đã năm ván em thua sạch rồi. Anh còn muốn em thua đến mức nào nữa!”
“Em không thua đâu, em vừa chiến thắng đấy, bà Adam”, hắn đã ngay lập tức đổi cách xưng hô khi thắng Vũ Lục Hàn ván cờ đầu tiên. Từ lúc ấy, hắn chỉ trêu chọc cô là bà Adam, không còn là cô Vũ nữa.
“Nghe từ đó thật già!”, cô nhăn nhó nhận xét. Hắn véo má cô.
“Người ta chỉ dùng Miss, cho một người chưa có chồng. Mrs là phu nhân của một người, là em đấy!”
“Em đã có chồng đâu!”, cô gào lên nhưng mặt cứ thế ửng đỏ. Tháng sáu này, vừa vặn thời gian cô tốt nghiệp đại học.
“Chúng ta có thể đăng kí kết hôn trước và tổ chức đám cưới sau…”, hắn nhún vai, mặt ngây ngô như đang nói về một điều hiển nhiên, “Tuy vậy sẽ hơi lằng nhằng chút, vì anh sống ở đây nhưng anh mang quốc tịch nước ngoài. Chúng ta sẽ phải làm phiền đại sứ Anh để chứng nhận kết hôn; còn nếu em muốn một đám cưới lãng mạn ngay bên dưới tượng Sherlock Holmes trên phố Baker thì anh sẽ làm ngay hộ chiếu cho em, và liên lạc luôn với ngài đại sứ nước mình ở London…”
“Nào nào…”, Vũ Lục Hàn lao tới, dùng cả hai tay che miệng hắn, “Đừng nghĩ nữa! Chúng ta còn tận bảy tháng để tính toán mà! Em còn phải làm đồ án tốt nghiệp, em còn phải gặp bố mẹ anh, em còn phải sắp xếp công việc, em phải…”
“Em chỉ cần ngoan ngoãn tốt nghiệp thôi”, hắn dịu dàng nhìn cô nói, hôn lên mu bàn tay của cô, “Em đã là của anh rồi. Em không cần phải làm gì nữa.”
Sự vỗ về của hắn khiến cô đỏ mặt vì rung động. Hàm Vũ Phong gạt ngay bàn cờ sang một bên, kéo Vũ Lục Hàn vào lòng và ôm rất chặt.
“Không thể tin rằng em đã là của anh”, hắn thở ra, cười khúc khích thỏa mãn. Vũ Lục Hàn đỏ mặt dúi vào ngực áo hắn.
“Không thể nghĩ rằng anh lại có tính chiếm hữu cao như thế.”
“Nghe hơi thực dụng nhưng đấy là loại tính cách cần thiết để duy trì kinh doanh”, hắn thì thầm, “Cũng là tính cách cần thiết để độc chiếm một mình em cho bản thân mình.”
“Anh cũng chẳng phóng khoáng tí nào…”, cô lí nhí đáp. Hắn cười thoải mái, ôm cô nằm thẳng xuống gối, giữa những quân cờ.
“Anh không nghĩ rằng…”, sau một quãng thời gian rất dài, Hàm Vũ Phong mới lên tiếng, “Em lại rộng lượng như vậy.”
“Em rộng lượng?”
“Lần đầu gặp, anh rất hay bắt nạt em vì muốn làm khó em”, hắn thành thật thú nhận, “Nhưng em chẳng bao giờ oán trách anh cả.”
“Bởi vì em nợ anh mà…”, cô đỏ mặt đáp. Hắn hôn nhẹ lên trán cô.
“Ở trường em bị bắt nạt, em cũng mặc kệ. Ở nơi làm việc mới em cũng bị bắt nạt, em chẳng nói gì cả… Anh cứ nghĩ khi gặp anh, em sẽ phải ấm ức, phải òa lên khóc, phải… xả hết nỗi giận dữ ra. Nhưng em chẳng làm gì cả, thậm chí em còn quên ngay tức khắc…”
“Em… em thấy không cần thiết…”, cô nói nhỏ, xấu hổ ôm chặt lấy hắn. Hàm Vũ Phong thích thú trước hành động ấy, xoay người để cô được thoải mái nhất.
“Kể cả… phát hiện ra anh giấu em rất nhiều chuyện, em cũng không giận anh”, hắn gần như thì thầm, “Anh chưa thấy ai như em, dùng tên người cũ của bạn trai để bịa ra một người bạn!”
Vũ Lục Hàn đột nhiên khúc khích cười. Bởi vì lần đó hắn nhắc đến cái tên Vũ Lam trước. Cô không biết cô gái ấy là ai, khi bố mẹ bất ngờ hỏi, nhất thời không nghĩ được tên nào ngoài cái tên Vũ Lam ấy. Chẳng ngờ Vũ Lam xuất hiện thật, lại vô cùng giống cô.
“Em khiến anh ngưỡng mộ, bé yêu ạ.”
Vũ Lục Hàn ngước lên nhìn hắn, hai má hồng lên sung sướng.
“Em cũng rất ngưỡng mộ ngài, ngài James.”
“Anh không thể mong đợi điều gì hơn ngoài việc chờ đợi tháng sáu nhanh tới”, hắn âu yếm hôn cô, sau đó ôm cô rất chặt. “Em sẽ rất thích mẹ anh, bà Adam ạ. Mẹ anh là một người phụ nữ ngọt ngào, y như em vậy.”
“Em chắc chắn sẽ rất thích mẹ anh”, Vũ Lục Hàn nói giọng chắc nịch.
Bây giờ là tháng mười một. Mùa đông đang đến rất gần.
Triệu Dương chọn đôi giày êm chân nhất, gắn tai nghe vào, mở một giai điệu với đoạn beat thong thả, cập nhật chế độ trên chiếc Adroid Wear. Tối nào cũng tầm giờ này, cậu chạy bộ dọc theo con đường dẫn đến công viên thành phố và quay về. Công viên thành phố nằm ngay gần tòa nhà trụ sở của tập đoàn ACorp, đó cũng là nơi Triệu Dương thường đứng lại ngắm nghía hồi lâu mỗi khi từ công viên đi ngược về nhà.
Có một bóng con gái tóc ngắn rất quen thuộc đang ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt gần toà nhà ACorp Building. Triệu Dương đã nhìn đến hai lần mới quyết định dừng bước, đi bộ đến gần cô gái ấy.
“Tiểu Lục!”, cậu hớn hở gọi tên. Nhưng cô gái ấy không phản ứng.
“Này, Vũ Lục Hàn!”, Triệu Dương chạm tay lên vai cô, khiến cô giật mình quay đầu lại. Cô ngơ ngác nhìn cậu một lát, rồi phì cười.
“Chào cậu.”
“Sao giờ này còn ngồi đây? Cậu không về nhà hả?”, Triệu Dương quan tâm hỏi thăm. Cô gái nhìn về phía tòa nhà của tập đoàn ACorp, vu vơ nói một câu:
“Tôi đợi ngài Chủ tịch.”
“À, đang đợi anh trai”, Triệu Dương gật gù, ngồi xuống cạnh cô. Vì Triệu Minh vẫn còn giữ bí mật, kể cả Triệu Dương cũng không biết Hàm Vũ Phong và Vũ Lục Hàn đã là một đôi.
“Anh trai cậu… nói là cậu đã có bạn trai?”, chàng trai răng khểnh rụt rè hỏi lại. Cô gái ngồi yên lặng không đáp, điệu bộ ngập ngừng của cô làm Triệu Dương nghi ngờ.
“Cậu vẫn ổn chứ, Tiểu Lục? Trông cậu hơi lạ!”
“Không sao”, cô gái mỉm cười đáp. Triệu Dương nhìn cô một lúc, không lên tiếng. Trời đã tối, ánh đèn hắt ra từ đèn đường và các cửa hàng quanh đó khiến gương mặt của Vũ Lục Hàn trở nên khác lạ. Sự kì lạ ấy khiến Triệu Dương hoài nghi.
Chiếc Lamborghini Aventador màu đen chậm rãi tiến vào gần cửa chính trụ sở ACorp Building. Triệu Dương giật mình khi cô gái ngồi cạnh mình bất ngờ đứng dậy. Một nhân viên từ trong tòa nhà đi ra mở cửa, Hàm Vũ Phong bước ra chậm rãi, đi vòng sang bên cạnh, mở cửa cho một cô gái. Từ khoảng cách này Triệu Dương không thể nhìn rõ cô gái đi cùng Hàm Vũ Phong là ai, nhưng rõ ràng cô gái ấy khiến Vũ Lục Hàn bị sốc. Cô dường như từ bỏ hẳn ý định đến gần Hàm Vũ Phong, quay lưng toan bỏ đi thì Triệu Dương túm được tay giữ lại.
“Cậu không định chờ anh trai mình nữa sao?”
“Không, tôi có chút việc bận…”, cô gái lúng túng định giật tay lại, cùng lúc để lộ một hình xăm nhỏ ở gần ngay cổ tay.
“Tôi không biết cậu có một hình xăm, Tiểu Lục ạ”, Triệu Dương vẫn giữ khư khư cánh tay, còn chăm chú nhìn vào hình xăm ngôi sao đó. “Thú thật, tôi nghĩ cậu quá ngoan để nổi loạn ngầm thế này. Hoặc là tôi vẫn đánh giá nhầm mọi người. Hình xăm này có ý nghĩa gì vậy?”
“Tham vọng”, cô gái nói vậy và rút lại tay mình, “Tôi cần phải đi.”
“Cậu chẳng giống mọi ngày tí nào”, Triệu Dương nhăn nhó nhìn. Cậu vừa vặn nhận ra đôi khuyên tai ngọc tai vừa lóe lên bời ánh đèn đường phản xạ.
“Khoan đã, cô không phải Vũ Lục Hàn.”
Cô gái tròn mắt nhìn cậu, lùi lại vài bước và khoanh tay. Có một chút bối rối ban đầu, nhưng rồi cô cũng tự lấy lại kiêu hãnh.
“Đúng thế, là cậu tự nhận nhầm người mà thôi.”
“Cô là ai? Sao cô lại… giống Vũ Lục Hàn như thế…”, Triệu Dương sửng sốt nhìn chằm chằm, quả thật rất khó để nhận ra sự khác nhau, khi cô gái này cũng để một kiểu tóc tương tự như Vũ Lục Hàn. Thứ để phân biệt họ có lẽ là đôi mắt; Vũ Lục Hàn có đôi mắt buồn bã, hiền lành hơn cặp mắt sáng ngời, sắc sảo kia. Nếu không nhờ hình xăm và đôi khuyên tai, Triệu Dương sẽ cho rằng Vũ Lục Hàn đang tránh mặt mình.
“Sao cậu không hỏi vì sao cô ta giống tôi?”, Vương Vũ Lam, người đang tiếp chuyện Triệu Dương, nhếch miệng cười khinh khỉnh, “Con bé đó rõ ràng là loại sinh sau đẻ muộn mà!”
“Tôi không quan tâm! Cô cũng biết Vũ Lục Hàn ư?”, Triệu Dương vẫn chưa thể tin cậu đang nói chuyện với một người giống Vũ Lục Hàn như thế, bất chấp bị coi là bất lịch sự vẫn cứ nhìn đối phương không rời.
“Con bé đó cướp người yêu của tôi!”, thông điệp được nói ra một cách hằn học. Triệu Dương tròn mắt, sự ngạc nhiên đã tăng lên mấy lần.
“Cô ấy không đời nào lại đi cướp người yêu của người khác!”, Triệu Dương lớn tiếng thanh minh. Dù cậu không thân thiết nhiều với cô, cậu cũng đủ thấy loại người như cô đến một miếng bánh còn không muốn tranh giành. Cô gái này là ai mà lại nói vậy? Cậu đăm chiêu đứng nhìn, chợt nhớ ra một bài báo về tập đoàn ACorp đã đọc trên mạng mấy ngày trước: Chủ tịch tập đoàn ACorp tỏ tình một nữ nhân, rồi một nữ nhân khác “phẫu thuật thẩm mỹ thành bạn gái ngài chủ tịch” với hi vọng được ngài để tâm. Lúc này đây, bỗng dưng cậu thấy mọi thứ thật rõ ràng. Có lẽ nào Vũ Lục Hàn là người mà tên Chủ tịch ACorp ấy tỏ tình, còn cô gái này là kẻ mù quáng đi thẩm mỹ vì tình yêu? Cậu bất giác rùng mình, nhìn Vũ Lam với biểu cảm méo mó.
“Cậu có ý gì vậy?”, Vũ Lam không vừa, đáp lại hành động bất lịch sự của chàng trai lạ này. Cô định bỏ đi, Triệu Duong lại gọi với:
“Người yêu cô là ai?”
“Là chủ tịch tập đoàn ACorp!”
Triệu Dương đang thư giãn với một bài tập yoga thì em trai cô gõ cửa phòng.
“Chị, em có vài chuyện muốn hỏi cho rõ ràng”, cậu vẫn còn mặc bộ đồ lúc chạy bộ, tựa vào cửa phòng chị gái, nhìn chị mình đang ngồi thiền trên giường.
“Hỏi đi.”
“Chị hiện giờ là bạn thân nhất của Vũ Lục Hàn rồi…”
“Chị không phải! Chúng ta đã thống nhất sẽ không nói về chủ đề này nữa mà?”
Bởi vì từ khi Vũ Lục Hàn và Triệu Dương nhận ra có cùng đam mê, lại có cùng nhiều ý tưởng, nhiều suy nghĩ trùng lặp mỗi khi họp Hội, hai cô gái cứ tự nhiên dính lấy nhau như hai thỏi nam châm. Triệu Minh dành nhiều thời gian ở thư viện hơn, cũng hay đi theo Vũ Lục Hàn, ngay cả đăng kí lớp học cũng đăng kí theo cô. Những người còn lại của Hội, đặc biệt là Vương Tuệ Lan, bạn vốn rất thân của Triệu Minh, cảm thấy không hài lòng khi nàng Chủ tịch dành “quá nhiều thời gian” bên người chỉ mới quen thân như Vũ Lục Hàn. Những buổi tụ họp cả Hội vào tối Chủ nhật hàng tuần đã bị hủy bỏ khi Vương Tuệ Lan mang chuyện ra nói đi nói lại, dẫn đến cãi nhau. Triệu Dương tuy đã hoàn thành mục tiêu: đưa Vũ Lục Hàn vào Hội học sinh để có nhiều cơ hội tiếp xúc, rốt cuộc cũng không thể tiếp xúc được vì chị gái mình quá mức quấn quít Vũ Lục Hàn. Cậu không thể có thời gian riêng nào với cô, vì chị cậu dường như không nhận ra cậu đang dành cho cô một sự quan tâm đặc biệt.
“Em chỉ muốn hỏi một số thắc mắc về Vũ Lục Hàn mà thôi”, cậu đút tay vào túi quần, chỉnh sửa lại câu nói của mình, “Em nghĩ điều em sắp hỏi, chị chắc chắn biết.”
“Nói đi”, Triệu Minh không nhìn em trai, tiếp tục tư thế thiền của mình. Triệu Dương cắn môi, cuối cùng quyết định hỏi thẳng.
“Vũ Lục Hàn không có anh trai, phải không?”
Một sữ im lặng kéo dài. Triệu Minh không trả lời câu hỏi ấy.
“Người mà cô ấy vẫn nói là anh trai ấy… thực chất là người yêu cô ấy, phải không?”
“Em nghe ở đâu ra?”, lần này, Triệu Minh ngồi hẳn dậy, nhìn thẳng vào em trai mình, “Đừng nói linh tinh một cách tùy tiện như thế!”
“Như vậy đó là sự thật?”
“Không, nó không phải là sự thật”, Triệu Minh khẳng định một lần nữa rồi đến gần em trai, “Chị rất cần sự yên tĩnh để tập thiền, em có phiền…”
“Chị đang đuổi em đi đấy à?”, Triệu Dương cười khẩy, không thèm nhúc nhích, “Chị hãy trả lời em đi, chị vẫn được coi là người trung trực nhất trường cơ mà!”
“Chị đã hứa rồi, Dương Dương. Chị phải giữ lời hứa!”
“OK, đủ rồi, nghe được chị nói vậy là quá đủ rồi”, Triệu Dương quay người, vặn tay nắm cửa.
“Vì sao em lại phải quan tâm đến những điều ấy?”, người chị gái giữ cánh tay cậu. Triệu Dương quay lại, nhìn vào cô chị thấp hơn mình nửa cái đầu, nhoẻn miệng cười điềm đạm:
“Vì em thích Vũ Lục Hàn.”
“Em đã nói không phải là thích theo kiểu kia!”, Triệu Minh trợn mắt lên như vừa nghe thấy một tin khủng bố. Trái lại, Triệu Dương nhún vai.
“Em từng nghĩ em không thích theo kiểu kia, chỉ thích thôi. Nhưng em lại nhầm, em nghĩ rằng em không chỉ thích cô ấy theo kiểu này nữa…”
“Em có mất trí không? Không chỉ hơn em một tuổi, mà Vũ Lục Hàn còn có người yêu rồi! Làm sao em có thể thích cô ấy được? Chẳng lẽ chỉ vài lần nói chuyện mà cũng thích được ư?”, Triệu Minh không ngần ngại quát mắng em trai mình, cô thậm chí còn túm lấy áo cậu và làm nát một vùng ngực áo.
“Nhiều khi chỉ cần một cái nhìn thôi, Minh Minh ạ”, cậu giữ lấy tay chị để cô không day dứt chiếc áo hoodie yêu thích của mình, “Tuổi tác chẳng có gì quan trọng. Em không tìm được cô gái nào như cô ấy.”
“Rồi em sẽ tìm thấy! Em không thể thích cô gái ấy được đâu!” Triệu Minh nghiêm khắc quát lên. Triệu Dương nhìn cô lạ lẫm, con chó German Shepherd vẫy đuôi chạy lại bên cạnh cậu, hớn hở đặt hai chân trước lên đùi cậu chủ của mình.
Triệu Dương quỳ xuống ôm lấy con chó, để nó phấn khích liếm khắp nơi.
“Không có cô gái nào lại đam mê đọc sách nhiều như cô ấy”, câu vừa vuốt lông con chó, vừa mỉm cười, “Nói chuyện với cô ấy vô cùng thoải mái, vì cô ấy hiểu được những gì em nói, kể cả những điều khó hiểu. Em cũng chẳng cần phải tỏ ra mình là một công tử nào đấy, bởi vì cô ấy rất thoải mái lắng nghe những câu chuyện tầm phào về nghệ thuật của em…”
“Trên đời này thiếu gì những cô gái như thế!”, Triệu Minh đến gần cậu, “Em còn chưa học xong năm thứ ba, em cần gì vội vàng để tìm một cô gái lắng nghe mình?”
“Em không vội vàng, em chỉ muốn nắm bắt mà thôi. Nếu chị không ủng hộ em thì chị cũng nên biết một điều…”
Triệu Dương đứng dậy phủi quần, xoa đầu con chó.
“Có người nói với em Vũ Lục Hàn cướp người yêu của cô ta. Vì thế, em cũng có thể cướp lại Vũ Lục Hàn, để trả lại công bằng cho cô gái kia. Phải chứ?”
Nói rồi Triệu Dương quay đi, không quay đầu lại nhìn chị gái mình.
“Trả cho chị không gian yên tĩnh. Yoga vui vẻ!”
“Này, tên khốn, dạo này cậu tránh mặt tôi nhiều quá rồi đấy!”
Trần Hải Minh đu người lên chiếc ghế cao của quầy bar, yêu cầu một ly Richard Hennessy Cognac. Bên cạnh cậu, Hoàng Lâm cười khẩy, vừa nốc cạn ly Absolut Vodka chỉ trong một hơi.
“Cậu không nghĩ tôi có nhiều công việc hơn một tên chỉ nằm nhà viết sách như cậu ư?”
“Tôi đâu chỉ có nằm nhà viết sách!”, Tóc Đỏ thở ra, “Tuần vừa rồi tôi phát ốm lên với tên ngoại quốc chết tiệt kia. Cậu có tin được một kẻ không có một điểm D nào môn kinh tế lại phải đi giải quyết công việc không-liên-quan-đến-đồ-ăn không? Cứ như thể đang ở thời đại học vậy, tôi phải học lại toàn bộ từ đầu môn kinh tế mà tôi vô cùng căm ghét!”
“James nhờ cậu giải quyết hộ công việc cơ à? Đã bao giờ cậu ta bận đến mức không tự sắp xếp được công việc đâu?”, Hoàng Lâm điềm đạm nhấp từng ly rượu mới rót. Cậu không nhìn Tóc Đỏ một chút nào.
“Lần này là tôi, tự tôi rước họa vào thân…”, Tóc Đỏ thờ dài, ra vẻ não nề, “Tôi đã xúi giục bọn họ đến với nhau, bây giờ hắn ta muốn có thêm nhiều thời gian với Tiểu Hàn, ngày nào cũng nhờ tôi làm việc đến tận mười giờ mới chịu mò đến! Có tin nổi không? Cậu ta đưa Tiểu Hàn đi học xong lại còn vào siêu thị đi chợ! Cậu ta đã đến muộn còn về rõ sớm, để nấu cơm cho Vũ Lục Hàn! Thật không thể tin nổi, có ngày cậu ta chỉ ghé qua văn phòng của-mình, để hỏi-tôi về công-thức-nấu-ăn rồi biến-thẳng! Tại sao tôi lại ngu ngốc thế cơ chứ…”
Hoàng Lâm cười khẩy trước vẻ rầu rĩ của người bạn. Tóc Đỏ nhận ra phản ứng khác lạ ấy, không ngừng thắc mắc.
“Cậu mà không chế nhạo tôi nghĩa là vừa bị bạn gái đá rồi”, Tóc Đỏ dí sát người vào, nhìn Thư Sinh bằng ánh mắt nghi hoặc nhất, “Nào, khai đi, trong lúc tôi đang khốn đốn vượt cạn, cô gái nào lại vừa đá cậu?”
“Không có cô gái nào cả”, Thư Sinh lạnh lùng đáp. Chà, hoàn toàn không phải Hoàng Lâm mọi ngày. Trần Hải Minh huých nhẹ vào tay cậu, cười hỏi:
“Tôi biết cậu gần chục năm rồi. Còn cái gì ở cậu mà tôi chưa biết nữa! Nào, cô gái nào thế?”
Hoàng Lâm đẩy lại ly rượu rỗng, và người bartender rót thêm một ít Vodka.
“Cô gái mà tôi không được quyền nảy sinh tình cảm. Nhưng tôi lại không kìm nén được.”
Một vài giây im lặng trôi qua, Trần Hải Minh đột nhiên thấy rất rõ chuyện gì đang diễn ra trước mắt.
“Mọi thứ vẫn còn thay đổi được”, Tóc Đỏ không còn vẻ giễu cợt lúc trước, cũng nhìn về xa xăm mà uống hết ly rượu, “Đôi khi chúng ta gặp những người tưởng là dành cho mình, rốt cuộc lại không thể chạm đến…”
“Dù sao tôi cũng đã biết thế nào là thất tình!”, Thư Sinh khúc khích cười, “Tôi chưa bao giờ nếm mùi thất bại cả. Thật đáng thương cho những cô gái đã từng thích tôi một cách mù quáng…”
“Anh hùng nào cũng phải thất bại trên chiến trường ít nhất một lần!”, Tóc Đỏ nhún vai, tự cụng ly rượu của mình vào ly rượu của cậu, “Chúc mừng, đồ thất tình!”
“Đồ khó ưa!”, Hoàng Lâm phì cười, đưa ly rượu lên uống cạn. Cùng lúc đó, điện thoại của cậu reo vang.
“Cậu không định nghe à? Một cô nàng theo đuôi khác?”, Trần Hải Minh tò mò hỏi. Hoàng Lâm luôn luôn nghe điện thoại. Một khi cậu lờ đi chỉ có thể là người cậu không muốn nói chuyện hoặc những cô nàng tán tỉnh bám đuôi.
“Không phải. Là Chu Bạch Thảo đấy.”
“Tiểu Bạch Thảo gọi sao lại không nghe máy?”, Tóc Đỏ ngạc nhiên, không ngại chỗ đông người thò ngay tay mình vào túi quần Thư Sinh lục lọi, rút ra chiếc điện thoại.
“Đưa đây, thằng biến thái này!”, Thư Sinh nhìn quanh, đứng lên giật lại điện thoại nhưng không được. Trần Hải Minh đã kịp ấn nút nghe và nghe máy ngay lập tức.
“Anh đang ở chỗ nào?”, quả nhiên là Chu Bạch Thảo, với ngữ điệu sốt ruột, lo lắng. Cậu ta sẽ không khai ra đâu!
“Anh đang ở The Bass!”, Tóc Đỏ hô lên, dùng một tay đỡ lại hết mọi chiêu đòi điện thoại của anh bạn, “Không, không, anh đâu có tránh mặt em! Ừ, đến đây!”
“Cậu rất khó chịu đấy!”, Hoàng Lâm nhận lại điện thoại, chẳng thèm kiểm tra mà uống hết ngay ly rượu vừa được rót đầy.
“Sao thế? Không lẽ cậu tránh mặt con bé thật?”
“Đúng vậy!”, Hoàng Lâm đập tay xuống bàn, toan nói điều gì đó rồi lại lắc đầu bỏ qua. “Tôi về trước đây. Cậu gọi cô ấy đến, cậu ngồi đây mà tiếp!”
“Nào, dừng lại đã, anh bạn!”, Tóc Đỏ tóm lấy cánh tay cậu bạn, nhất định làm cho ra nhẽ, “Chu Bạch Thảo đã làm gì mà cậu lại có biểu hiện ấy? Hai người không phải đang cãi nhau đấy chứ?”
“Không, cậu… không thể tin tưởng cái miệng của cậu được!”, Hoàng Lâm nhăn nhó ngồi lại lên ghế.
“Có gì mà không thể kể? Cậu không coi tôi là bạn sao?”, Trần Hải Minh tỏ ra uất ức, đập bàn bôm bốp. “Nếu cậu không kể cho tôi, từ mai khỏi bạn bè gì hết!”
Hoàng Lâm lưỡng lự giây lát, đứng dậy bỏ vào bên trong.
“Đi vào đã, rồi kể!”, Hoàng Lâm thấy Tóc Đỏ gần như giận dỗi, vội vàng đính chính và ra hiệu cho cậu đi vào cùng mình. Trần Hải Minh, kẻ đang cười thầm sung sướng dưới vẻ mặt tội lỗi, lầm lì đi vào chỗ ngồi quen thuộc.
“Thật ra tôi và Chu Bạch Thảo…”
“Nào đừng ngập ngừng nữa, nói một lần rồi xong thôi mà!”
“Bọn tôi lên giường với nhau rồi.”
Thời gian cứ như đã ngừng lại ngay lúc đó. Trần Hải Minh không làm gì ngoài việc trợn mắt nhìn
Hoàng Lâm như nhìn con vật lạ ngoài vũ trụ.
“Ông đùa tôi à?”, Tóc Đỏ phũ phàng hô lên, không thấy chai rượu nào trong tầm tay, liền hô ầm lên đòi một chai rượu.
“Tôi không có thời gian mang Chu Bạch Thảo ra đùa với cậu đâu…”, Hoàng Lâm tỏ ra cực kì nghiêm túc khiến Trần Hải Minh nhìn sự việc bằng thái độ cực kì nghiêm trọng. Bọn họ đúng là đã ngủ với nhau rồi!
“Bác Chu sẽ giết cậu!”
“Tôi biết, và tôi chuẩn bị tinh thần rồi.”
“Từ… bao giờ? Mấy lần rồi?”
“Cách đây mấy hôm. Mới một lần đấy thôi. Tôi nghĩ rằng cả tôi và Tiểu Bạch Thảo đều say, bởi tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm chuyện đó với cô ấy…”
“Ý cậu là cô ấy tự nguyện?”
“Cậu đã thấy tôi ép buộc cô gái nào lên giường với mình chưa?”
“Nhưng… đó có phải… lần đầu tiên của…
Gật đầu. Trần Hải Minh thả người xuống ghế, thở gấp như thể vừa trở về sau một cuộc thi chạy marathon.
“Cậu khá thật, đồ khốn!”, Trần Hải Minh lầm bầm, “Vậy là bây giờ cậu tránh mặt cô ấy?”
“Không hẳn. Tôi cảm thấy… khác lạ!”
“Cái gì khác lạ?”, Trần Hải Minh với lấy chai rượu nhân viên vừa mang ra, ngay lập tức tu một ngụm rất lớn.
“Tôi, tôi khác lạ. Sau hôm đó chúng tôi đều thống nhất sẽ không để diễn ra lần sau nữa, và cả hai vẫn sẽ tiếp tục là bạn bình thường. Nhưng cô ấy lại bắt đầu quan tâm đến tôi, như kiểu hay rủ đi ăn và hay giục đi ngủ sớm vậy! Tôi cảm thấy… khác lạ!”
“Lạ là lạ kiểu gì chứ?”, Tóc Đỏ đột nhiên ngồi co chân lại trên ghế, quay sang nhìn cậu với thái độ nghiêm túc nhất, “Lạ kiểu… lâng lâng, bay bổng, rung động; hay lạ kiểu… sợ hãi, muốn tránh xa?”
“Kiểu… rung động…”
“Thôi xong rồi, vậy là xong rồi…”, Triệu Minh ỉu xìu trượt xuống ghế, uống thêm một ngụm, thở dài ảo não.
“Nhưng sẽ không có điều gì thay đổi cả! Chúng tôi đã thống nhất sẽ là bạn bè bình thường rồi!”
“Không phải, đồ khốn này!”, Trần Hải Minh ủ rũ thở ra, “Có nghĩa là rốt cuộc chỉ mình tôi là chưa tìm thấy đối tượng để yêu…”
“Tôi đã nói rồi, tôi không yêu Chu Bạch Thảo!
Ngay khi Hoàng Lâm hoàn thành câu nói, Chu Bạch Thảo bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt cả hai.
“Chào hai anh”, nàng từ tốn chào, dường như không nghe thấy hai chàng trai vừa nói gì. Nàng quả là đã trở lại phong thái của mình ngày trước: kín đáo nhưng vẫn vô cùng quyến rũ: áo len dài tay cổ cao ôm sát từng đường cong cơ thể, váy len xòe ngắn, và áo choàng dài khoác hờ bên ngoài.
“Tôi… Có việc…”, Trần Hải Minh uể oải ngồi dậy, “Tôi đi đây…”
“Này!”, Hoàng Lâm nhổm dậy nhìn bạn, nhưng lại không nỡ bỏ đi khi Chu Bạch Thảo còn đang ngồi ngay cạnh bên. Cậu cũng không thể trốn tránh nàng mãi được, như vậy thì đâu còn là bạn nữa!
“Anh đúng là đang lảng tránh em”, Chu Bạch Thảo buồn rầu nói. Hoàng Lâm bỗng nhiên thấy lúng túng, không đâu chỉ muốn thanh minh.
“Anh.. sợ rằng anh làm em khó xử…”
“Chẳng bao giờ khó xử!”, nàng tỏ ra giận dỗi, “Em không nghĩ chúng ta lại khó làm bạn bình thường đến thế!”
“Không, ý anh không phải vậy…”, Hoàng Lâm vội vàng nhìn vào mắt nàng, cầu mong nàng nhìn thấy vẻ thành thật nhất mình đang có, “Anh không cố tình tránh mặt em, anh chỉ…”
“Anh có thể nói ra nếu anh không thích em”, Chu Bạch Thảo giận dữ đứng phắt dậy, “Anh không cần phải tránh mặt, cũng không cần phải thanh minh với em hay giải thích với ai cả! Em đâu có đòi anh chịu trách nhiệm hay làm khó anh điều gì! Em chỉ muốn chúng ta không… không trở nên giống như chính lúc này này…”
“Anh xin lỗi, anh…”
“Thôi quên đi! Em đã thành loại người khác trong mắt anh rồi…”, nàng buồn rầu quay người lại với cậu, “Em đúng là cũng có quan tâm đến anh. Em cũng không hiểu tại sao nữa. Nhưng em sẽ cố gắng để chúng ta có thể trở lại như xưa. Hi vọng anh cũng hợp tác…”
Nói rồi nàng bỏ đi thẳng. Hoàng Lâm bối rối nhìn theo nàng len vào giữa đám người đang nhảy nhót, đột nhiên thấy trong lòng trống rỗng hẳn. Rõ ràng ý cậu không phải vậy! Cậu nhìn quanh, rút tiền đặt trên bàn rồi chạy thẳng vào đám đông để tìm cô nàng với mái tóc xoăn óng ả. Nàng đã ra khỏi vũ trường này rồi. Hoàng Lâm không ngần ngại chạy thẳng ra ngoài, cuối cùng chỉ biết nhìn theo chiếc xe của nàng chạy thẳng đi trên con phố vắng tanh.
(Còn tiếp)