Triệu Minh vẫn không chịu tỉnh dậy. Bây giờ đã là quá nửa đêm. Điện thoại của cô rung lên lần thứ ba, và lần này Trần Hải Minh quyết định nhận cuộc gọi.
“Chị đang ở đâu mà bây giờ vẫn chưa về?”, cậu chưa kịp nói gì thì bên kia đã xối xả như vậy. Là Triệu Dương. Cô gái này sống với em trai mình ư? Tóc Đỏ hắng giọng, lúng túng trả lời.
“Chào cậu. Triệu Minh đang ở cùng tôi. Cô ấy hơi say…”
“Anh là ai?”, giọng nam kia đột nhiên gay gắt hơn, “Chị tôi đang ở đâu? Anh đã làm gì chị tôi?”
“Bình tĩnh nào… Chị của cậu vẫn ổn…”
“Đưa đây!”
Triệu Minh đột ngột giật lấy điện thoại khiến Trần Hải Minh sững sờ vì bất ngờ. Cô có vẻ vẫn còn rất say, mặt đỏ lựng, vẫn nằm vạ vật trên ghế khi giật điện thoại từ tay cậu. Giọng nói lè nhè của cô đủ để khẳng định cô chưa hề tỉnh rượu tí nào!
“Gì thế? Sao chưa ngủ?”, cô cằn nhằn em trai mình. Rồi sau đó lại phẩy tay như thể em cô sẽ nhìn thấy vậy, “Không về đâu! Ngủ đi, phiền quá!”
“Chị đang ở với thằng khốn nào vậy? Có phải thằng giám đốc gì đấy…”
Triệu Minh bĩu môi, nói át lên cả cơn tức giận của em trai.
“Tôi khỏe… Ngủ đi nhé, cẩn thận ma trong tủ! Chúc mừng!”
Và cô thẳng tay tắt máy. Cô lia điện thoại xuống đất, Tóc Đỏ giật mình vươn người bắt lấy chiếc điện thoại. Thay vì ngoan ngoãn ngủ tiếp, cô lại ngồi bật dậy, nhưng đôi mắt vẫn mờ đục và má vẫn đỏ lên vì rượu. Hai cô gái đã chia nhau uống hết chai rượu của cậu mà!
“Cô… có muốn về nhà không?”, Trần Hải Minh bối rối hỏi cô nàng say rượu đang ngồi trên ghế của mình. Cô nghiêng đầu nhìn cậu, đứng bật dậy, lảo đảo suýt thì ngã.
“Anh về đi! Tôi cần đi ngủ!”
Trần Hải Minh tròn mắt sững sờ. Cô có còn nhớ đây là nhà của cậu không vậy?
“Phòng ngủ phía trong…”, Trần Hải Minh đành nhượng bộ, chỉ tay vào đường rẽ dẫn đến phòng ngủ. Tuy nhiên, khi Triệu Minh lảo đảo xoay tận hai vòng tại chỗ, cậu lại thở dài khoác vai cô dẫn đến tận nơi.
Triệu Minh tỉnh dậy, xung quanh tối và lạ lẫm. Đầu cô nhức buốt, để ngồi dậy thôi cũng rất khó khăn. Căn phòng này hoàn toàn không phải phòng cô, bởi chăn và đệm ở đây êm ái và phảng phất một loại mùi rất dễ chịu mà cô không hề nhớ. Triệu Minh nhắm mắt lại, mường tượng cả buổi tối của mình dù đầu vẫn còn đau nhức và choáng váng. Phải rồi, cô cùng Vũ Lục Hàn tan ca, gặp Trần Hải Minh, đi theo cậu về nhà nấu bữa tối, và cô đã uống rất nhiều rượu. Cô nhớ đến cả cú điện thoại của em trai mình, vội vàng xoay người tìm điện thoại nhưng không thấy. Triệu Minh hoảng hốt nhào ra cửa, choáng nhẹ, nhưng rồi vẫn mở được cửa và chậm chạp ngó ra ngoài. Có một tia sáng rất nhẹ từ bên ngoài, từ phòng khách. Triệu Minh men theo hành lang, nghiêng đầu nhìn về phía tia sáng ấy.
Đó là Trần Hải Minh, đang ngồi trên ghế, quay lưng với cô. Ánh sáng duy nhất phát ra là ánh sáng xanh của màn hình laptop đang đặt trên bàn kính. Bên cạnh chiếc laptop là một cốc cà phê còn bốc khói. Hương cà phê phần nào khiến cô cảm thấy tỉnh táo.
“Xin… xin lỗi…”, Triệu Minh lập cập lên tiếng. Chàng trai đang ngồi làm việc trên ghế liền quay đầu lại, nụ cười in rõ lên trong bóng tối nhập nhằng.
“Cô không ngủ được à?”, cậu ân cần hỏi, giọng điệu ấy khiến Triệu Minh nửa ngại ngùng, nửa áy náy.
“Anh… anh không đi ngủ à? Có phải vì em… chiếm mất…”
“Không phải, tôi quen làm việc khuya”, Trần Hải Minh bật cười nói ngay khi thấy cô gái tỏ vẻ hối lỗi. Cậu xoay hẳn người lại, rồi đứng dậy nhìn cô.
“Sao không về ngủ tiếp đi? Đừng ngại, nếu cô sợ tôi làm gì thì có thể khóa cửa…”
“Không, không phải thế!”, Triệu Minh xua tay, “Em… em bị tỉnh… Em đang ở nhà anh mà…”
Mấy từ cuối bị nói nhỏ đến mức gần như không nghe thấy. Trần Hải Minh phì cười, đi lại bật công tắc điện. Những bóng đèn vàng ấm áp làm sáng cả phòng khách. Cậu xoay người đi vào bếp, hỏi với lại:
“Em có bị khó chịu trong người không? Uống trà gừng nhé, giải rượu và dễ ngủ…”
“Vâng, em…”, Triệu Minh ngập ngừng, định từ chối nhưng lại thôi khi thấy cậu đã cho nước nóng vào một cốc thủy tinh. Cô lại gần ghế phòng khách, rụt rè ngồi xuống, ngồi cách xa nơi Trần Hải Minh vừa ngồi.
“Anh làm việc gì mà muộn như vậy?”
“Tôi viết cuốn sách thứ tư”, Trần Hải Minh nhếch miệng cười, “Bình thường để hoàn thiện một cuốn sách, tôi mất khoảng sáu tháng. Nếu còn chỉnh sửa hoặc vấn đề xuất bản thì khoảng tám tháng mới hoàn thành một quyển. Cứ sau mỗi quyển sách ra mắt, tôi viết luôn cuốn tiếp theo.”
“Công phu quá…”, Triệu Minh lẩm bẩm, “Nhưng mà… anh cũng đâu cần thức khuya để viết?”
“Có đấy”, Tóc Đỏ lấy mật ong ra khỏi hũ và cho vào cốc, “Đôi khi cảm hứng không đến vào buổi sáng. Ban đêm, khi mọi thứ chìm xuống cho một giấc ngủ lấy sức, cái yên lặng và vẻ đẹp lúc này mới đủ sức mang đến cảm hứng cho tôi. Thỉnh thoảng cần phải thử nghiệm bằng đồ ăn thì tôi sẽ viết vào tầm buổi trưa. Chỉ có hai cuốn sách đầu tiên mới viết về các món ăn. Đến cuốn sách thứ ba này đã không còn về đồ ăn nữa rồi.”
“Em… chưa đọc…”, Triệu Minh đỏ mặt thú nhận. Mới được tặng cuốn sách mấy ngày trước, cô chỉ mang về nhà trưng lên giá sách chứ chưa có thời gian để đọc. Trần Hải Minh trở ra với cốc trà gừng mật ong đặt trước mặt cô, cậu mỉm cười và ngồi xuống ghế.
“Sách của tôi cũng chẳng có gì đặc biệt đâu, chỉ về ẩm thực mà thôi”, cậu nhẹ nhàng nói, “Nếu tôi đủ hiểu biết để thành một nhà văn thì tôi sẽ viết truyện trinh thám.”
“Em không có ý đó…”, Triệu Minh xua tay, “Em rất thích văn phong của anh, dù chỉ hướng dẫn nấu ăn thôi đọc cũng rất cuốn hút…”
“Cảm ơn”, cậu gác tay lên thành ghế, nhìn cô cười, “Tôi có thể coi như đang gặp mặt fan của mình không?”
“Có… có thể”, Triệu Minh cúi đầu lí nhí. Không rõ do cô còn đang say, hay vì lí do gì mà trước mặt cậu trở nên vô cùng ngượng ngịu. Có vẻ bởi cô đang vô duyên ở lại nhà một chàng trai lạ, nên vừa ngại ngùng, vừa xấu hổ. Triệu Minh nổi tiếng nghiêm túc, nếu có ngày người ta phát hiện ra cô say rượu ở nhà người lạ, chắc cô phải đội “túi xấu hổ” lên đầu mất!
“Được rồi, uống hết cốc này và quay lại giường ngủ đi. Hãy nhớ cô vẫn còn là một sinh viên, không nên thức quá khuya thế này”, Trần Hải Minh đẩy cốc trà gừng về phía cô, rồi uống cà phê của mình, “Trà gừng có thể giải rượu rất tốt. Ít nhất nó hữu hiệu với tôi. Mỗi khi say tôi thường tự pha một cốc để uống, cảm thấy dễ chịu và dễ ngủ hơn…”
“Em… em cũng không mấy khi say…”, chưa bao giờ say thì đúng hơn! Triệu Minh lúng túng uống một ngụm trà nhỏ, rất nóng. Nhưng cảm thấy ấm người và nhẹ đầu hơn hẳn.
“Anh thường tự chăm sóc mình như thế à?”, cô gạn hỏi khi thấy cậu không quá chú tâm vào công việc. Tóc Đỏ liếc nhìn cô rồi cười.
“Tôi đã sống một mình khi còn học ở nước ngoài. Bố mẹ tôi đều là người làm kinh doanh, rất ít khi ở nhà mà thường đi khắp nơi vì công việc. Hồi nhỏ có một người quản gia chuyên chăm lo cho tôi, và tôi ra ở riêng khi bắt đầu lên cấp ba. Tôi chủ yếu nhờ người quản gia ấy mới biết tự chăm sóc mình…”
“Bố mẹ anh… hiện giờ cũng không ở đây à?”, Triệu Minh đột nhiên tò mò. Trần Hải Minh là người đầu tiên viết sách mà cô chịu đi sưu tầm đủ hết. Cô chưa từng nghĩ có ngày mình lại được ngồi nói chuyện cùng tác giả những cuốn sách ấy như lúc này.
“Bố mẹ tôi đang ở Tây Ban Nha”, Trần Hải Minh đáp ngay, “Tôi cũng chẳng quan tâm lắm. Bây giờ tôi có thể tự nuôi sống bản thân rồi, theo rất nhiều nghĩa. Tôi chưa từng phụ thuộc vào bố mẹ hay tiền của bố mẹ.”
“Anh thật giỏi!”, Triệu Minh tỏ rõ sự ngưỡng mộ. Tóc Đỏ lắc đầu cười, nhìn cô một hồi lâu.
“Còn cô, tôi thấy em trai cô khá quan tâm đến cô đấy!”, cậu nheo mắt, “Cậu ta đã gọi cho cô suốt từ lúc chín giờ tối!”
“À vâng…”, Triệu Minh nhã nhặn cười, nhìn vào cốc trà gừng trên tay mình, “Hai chị em em ở một mình với nhau từ khi em trai em mười lăm tuổi. Vì thế em trai em có lẽ đã tự giác coi mình là người quản lý của em, haha…”
“Ở một mình với em trai? Cô cũng không ở cùng gia đình?”, Trần Hải Minh có vẻ sửng sốt. Triệu Minh ngẩng lên nhìn cậu, mặt đỏ ửng, cười gượng gạo để che giấu sự ngại ngùng của mình:
“Bố mẹ em ly hôn từ khi bọn em học tiểu học! Trước hai bọn em đều ở với bố, nhưng bố lấy người khác. Triệu Dương nhất định không ở cùng mẹ kế, nên bố đành cho bọn em ở riêng, ở trong ngôi nhà đối diện với bố và dì. Hiện tại bọn em chuyển sang ở trong khu nhà gần trường rồi…”
“Một mình cô và em trai cô?”, Tóc Đỏ ngửa người ra sau vì ngạc nhiên, “Làm sao một cô gái như cô có thể tự chăm sóc bản thân và em trai mình khi mới mười mấy tuổi như vậy?”
“Không, hồi trước dù chuyển ra ở riêng, bố và dì vẫn chu cấp cho bọn em đầy đủ, bởi nhà ở gần nhau. Em và Dương Dương mới chỉ chuyển đi vào đầu năm ngoái thôi… Triệu Dương đi làm thêm, em cũng thế, nên bọn em chuyển đi…”
“Em là một cô gái bản lĩnh”, Trần Hải Minh mỉm cười khen ngợi cô. Triệu Minh thấy cậu bất ngờ thay đổi cách xưng hô, tự dưng thấy trong lòng rạo rực.
“Anh cũng vậy!”, Triệu Minh chỉ nói được như thế. Cô thấy nôn nao, tay cầm cốc trà gừng cũng phải ngọ nguậy. Bỗng nhiên, sự ngại ngùng tràn ngập không khí xung quanh họ.
“Em nên uống nhanh và đi ngủ đi”, Trần Hải Minh phá vỡ sự ngập ngừng ấy bằng một nụ cười nửa miệng, “Ngày mai em trai em sẽ giết tôi mất…”
“Em trai em hiền lắm!”, Triệu Minh cười xuề xòa, “Đôi khi hơi bốc đồng nhưng thật ra rất tâm lý… Dương Dương chỉ kém em một tuổi mà thôi…”
“Vậy à? Dù sao tôi cũng là người ở cùng chị gái cậu ta suốt cả đêm…”, Tóc Đỏ không nhìn nàng chủ tịch, ánh sáng xanh từ chiếc laptop hắt lên gương mặt cậu khiến nụ cười của cậu trở nên mờ ảo hơn. Triệu Minh đỏ mặt trước cách dùng từ ấy, uống một ngụm trà lớn để tự trấn tĩnh trái tim đang đập nhanh của mình.
“Thật ra…”
Cô ngập ngừng. Nhắc về Triệu Dương làm cô nhớ lại câu chuyện mà cậu đã nói với mình. Cậu định theo đuổi Vũ Lục Hàn, một cách nghiêm túc. Trong khi Vũ Lục Hàn đã có bạn trai. Hoàng Lâm chẳng hề quan tâm đến điều đó. Nhưng nếu nói chuyện này với Trần Hải Minh, liệu chàng trai này có quan tâm?
“Thật ra cái gì?”, Tóc Đỏ đã lướt tay trên bàn phím, liếc mắt nhìn cô. Triệu Minh ngẩn ngơ ngồi nhìn cậu, bỗng dưng chẳng biết phải nói gì.
“Không có gì đâu…”, cô bỗng nhiên cười lấy lệ, lắc đầu liên tục và quay đi chỗ khác. Trần Hải Minh nhíu mày nhưng lại nhún vai.
“Ba rưỡi sáng rồi đấy nhé…”, Trần Hải Minh nhắc nhở. Cô gật đầu, uống một hơi hết cốc trà và đứng dậy.
Hoàng Lâm nói phải. Dù cô có muốn can thiệp, với ý định tốt, thì cô cũng không thể thay đổi được điều gì. Vả lại, Hàm Vũ Phong không phải kẻ dễ dàng để người yêu mình rơi vào tay người khác. Nếu muốn theo đuổi, e là chỉ có em trai cô chịu nhiều thiệt thòi. Cô sẽ về khuyên bảo em trai mình, còn hơn cứ mang chuyện này kể đi kể lại cho người khác.
“Cứ để cốc ở đấy và đi ngủ đi”, Tóc Đỏ nhắc nhở khi Triệu Minh đi vào bếp. Cô vẫn rửa cốc cho thật sáng rồi mới quyết định đi ngủ.
“Anh cũng nên đi ngủ sớm”, cô tần ngần đứng sau lưng cậu, thấy e ngại khi bản thân là khách, lại ngủ trên giường đệm ấm của cậu. Trong khi cậu ở ngoài phòng khách, với công việc và một cốc cà phê đã nguội tanh.
“Tôi biết thời gian biểu của mình”, Trần Hải Minh không quay lại nhưng Triệu Minh vẫn biết cậu vừa mỉm cười. “Chúc em ngủ ngon.”
“Cảm ơn anh, chúc anh ngủ ngon!”
Triệu Minh trở về phòng ngủ của cậu, đóng cửa lại. Bàn tay cô vẫn còn đặt trên khóa cửa, cô đứng lặng yên một lúc lâu.
Triệu Minh đã lên giường đi ngủ mà không khóa cửa phòng.
Sáu giờ sáng ngày hôm sau, Vũ Lục Hàn tỉnh dậy khi chuông báo thức chưa kêu.
Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là bộ ngực trần vạm vỡ của hắn. Mũi của cô chạm thẳng vào ngực hắn, và cô suýt ngất khi phát hiện ra mình đang ôm cứng lấy hắn, và cũng để-ngực-trần!
Hơi thở nhẹ nhàng của hắn phả lên tóc cô, ấm áp. Cô mường tượng lại cảnh tượng tối qua, thấy đỏ mặt, xấu hổ không biết chui vào đâu, rúc mặt vào ngực hắn.
“Em không hối hận chứ?”, Hàm Vũ Phong siết chặt vòng tay của mình, nhẹ nhàng mỉm cười, dụi vào tóc cô. Đúng là hắn biết cô tỉnh dậy. Nghĩ đến trạng thái bây giờ, mặt cô lại đỏ lựng.
“Em không hối hận!”, cô lí nhí đáp, vẫn cố tỏ ra cứng cỏi. Hàm Vũ Phong nhếch môi, hôn nhẹ vào tóc cô.
“Em có muốn bỏ chạy luôn không?”
“Vì sao em lại phải bỏ chạy?”, Vũ Lục Hàn ngạc nhiên hỏi lại. Hắn không đáp, áp tay vào má cô và để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Em đã thấy rồi đấy, anh là một bạo chúa…”
Vũ Lục Hàn đỏ mặt. Trên cổ, trên vai, trên ngực, trên cánh tay cô. Hắn “đánh dấu” như một lời thách thức tới tất cả những tên con trai khác có ý định nhăm nhe Vũ Lục Hàn.
“Em thấy rất rõ, nhưng em thích như vậy!”, cô nhăn mặt, nói xong thấy ngượng, đánh trống lảng bằng cách hôn một phát lên môi hắn. Hắn chỉ nhoẻn miệng cười, liếc mắt nhìn lên đồng hồ báo thức.
“Dạo này em hay tỉnh dậy sớm”, hắn nhận xét, “Em có muốn ngủ tiếp không?”
“Còn anh sẽ dậy làm đồ ăn sáng à? Không, em không ngủ nữa đâu!”, Vũ Lục Hàn thoả mãn ôm hắn, một lần nữa rúc vào ngực hắn, giấu mặt trong chăn, “Lần thứ hai dậy trước anh!”
“Không, anh dậy trước em từ lâu rồi”, hắn xoa lưng cô, “Bởi vì em rất ấm nên anh không muốn rời xa em…”
“Thật chẳng công bằng tí nào…”, Vũ Lục Hàn lẩm bẩm, “Vì sao anh cứ phải dậy trước như thế?”
“Em biết vì sao anh không để em dậy trước không?”
“Vì sao?”, Vũ Lục Hàn ngẩng lên nhìn hắn, nhíu mày suy tư. Hắn bật cười trước biểu cảm của cô, đưa tay véo má cô.
“Vì khi ngủ anh không mặc gì cả.”
“Cái gì?”
Hàm Vũ Phong bật ra tràng cười sung sướng khi thấy Vũ Lục Hàn trợn mắt nhìn mình như đang nhìn một kẻ rơi từ trên xuống.
“Anh bịa ra phải không?”, cô nhăn nhó hỏi khi phát hiện hắn chọc ghẹo mình. Mặt cô cứ thế đỏ ửng bất chấp cố gắng tỏ ra nghiêm túc của cô.
“Không, một phần…”, hắn cố cười nốt, người rung lên vô tình làm Vũ Lục Hàn nôn nao. Dù sao nụ cười của hắn vẫn đẹp đến nỗi cả căn phòng này đã sáng bừng lên trước nụ cười ấy. “Anh không mặc áo. Thỉnh thoảng chẳng mặc quần luôn…”
“Anh đừng nói đùa nữa…”
“Không, bé yêu, anh thề có Chúa”, Hàm Vũ Phong dừng hẳn nụ cười, gương mặt nghiêm túc hẳn, “Lần này anh nói thật.”
“Anh… anh khỏa thân đi ngủ thật hả?”, Vũ Lục Hàn trợn mắt lần thứ hai, rú lên với sự kinh ngạc lên tới đỉnh điểm, “Anh muốn em nghĩ anh như một tên biến thái à?”
“Thứ nhất, anh không khỏa thân, đồ ngốc!”, hắn véo má cô lần nữa, “Anh bán khỏa thân, và đó là điều thứ hai, rất bình thường ở đất nước anh…”
“Nhưng em đã bao giờ ở nước ngoài đâu!”, Vũ Lục Hàn rú lên, “Hôm nào anh cũng mặc quần áo đầy đủ mà!”
“Tối ngủ anh sẽ cởi áo ra…”
“Anh không sợ lạnh à?”
“Ở Anh còn lạnh hơn rất nhiều ở đây”, hắn phì cười.
“Anh đúng là quái vật!”
“Đúng vậy. Belle của anh… em có muốn hóa giải lời nguyền cho anh không?”
Vũ Lục Hàn rùng mình, ánh mắt kia thật đúng là giết người! Hắn chẳng cần đợi cô trả lời, sung sướng đóng chiếm môi cô. Vũ Lục Hàn chẳng thể làm gì hơn ngoài việc đầu hàng!
“Cảm ơn anh đã đưa em đến trường”, Triệu Minh ngượng ngịu quay sang nói với Trần Hải Minh. Cậu mỉm cười đáp lại, gật đầu.
“Tôi làm em say rượu cả đêm không về được nhà. Đây là một hành động chuộc lỗi.”
“Em xin lỗi, em vô duyên quá…”, nàng Chủ tịch gượng gạo cười, nhanh chóng tháo dây an toàn và chạm tay lên nắm cửa. “Chào anh…”
“Khoan đã!”
“Có chuyện gì thế?”, Triệu Minh quay lại nhìn khi Tóc Đỏ đột nhiên gọi giật lại. Có một chút bối rối thoáng qua gương mặt cậu, nhưng cô nghĩ mình đã nhìn nhầm.
“Tan học… tôi có thể mời em đi ăn được không?”
“Đi ăn?”, nàng Chủ tịch tròn xoe mắt nhìn, “Nhân dịp gì?”
“Chẳng nhân dịp gì cả”, Trần Hải Minh thở hắt ra, cười tươi nhất có thể. Cậu đang… mời cô đi chơi?
“Em cũng không biết nữa, em trai em…”
“Nếu cậu ta không cho em đi, tôi muốn mời cả em trai em”, Trần Hải Minh vẫn còn rất kiên nhẫn. Như thể cậu muốn đi với cô bằng được.
“Vậy thì… em…”
“Tôi sẽ đưa em đến tận chỗ làm việc”, Tóc Đỏ thật thà mỉm cười, “Tôi đã gặp được một người thích nấu ăn, tôi rất muốn chúng ta thân thiết hơn.”
Triệu Minh đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào Trần Hải Minh.
“Vậy… vậy em đợi…”, cô nói lắp bắp, chưa bao giờ nghĩ rằng có thể trước một chàng trai chẳng có tí uy quyền nào thế này. Triệu Minh đã đàn áp hàng chục tên con trai ngỗ ngược trong trường, với ai cũng vô cùng cứng rắn và kiên quyết. Vậy mà, cô cảm thấy mỗi khi nói chuyện với Trần Hải Minh, phần “cứng rắn và kiên quyết” của cô không đâu lặn mất tích.
Triệu Minh nhanh chóng xuống xe trước khi tự làm bản thân tệ hại hơn nữa. Cô còn nhìn thấy Trần Hải Minh trước khi phóng đi, đã nhìn cô cười rất rạng rỡ.
Hình như vẫn còn say rượu rồi!
“Không thể hôn tạm biệt anh sao? Anh sẽ nhớ em lắm…”, Hàm Vũ Phong nói ngay khi dừng xe trước cổng trường của Vũ Lục Hàn. Cô đỏ mặt, lườm hắn, đưa mắt nhìn xung quanh.
“Đây là trường học của em đấy!”
“Tốt thôi”, hắn nhún vai, rất nhanh chóng tháo dây an toàn của mình và quay sang hôn phớt lên môi cô, “Nếu có ai nhìn thấy thì đó là tội của anh.”
“Đồ biến thái!”, Vũ Lục Hàn trừng mắt và lao ngay ra khỏi xe, mặt mũi vẫn còn đỏ bừng. Hàm Vũ Phong hí hửng cười, vẫy tay chào cô qua cửa kính xe. Hắn đợi cô vào hẳn trong trường rồi mới phóng xe đi.
Vũ Lục Hàn hít thở thật nhiều để tự điều hòa nhịp thở. Mặt đỏ, tai đỏ, tim đập nhanh, người ta sẽ tưởng cô gặp vấn đề gì mất. Tuy vậy, Vũ Lục Hàn vẫn còn tơ tưởng đến hơi thở nam tính mạnh mẽ của hắn vương vấn xung quanh mình…
Bóng dáng quen thuộc lướt đi trước mặt cô khiến cô bừng tỉnh. Vũ Lục Hàn gọi to tên Triệu Minh, và nàng Chủ tịch quay lại đợi cô.
“Xin lỗi, đêm qua mình say quá, tỉnh lại đã thấy đang ở nhà rồi!”, Vũ Lục Hàn nói ngay khi đến gần Triệu Minh, “Mình chẳng biết chuyện gì xảy ra với cậu nữa. Mình xin lỗi…”
“Đừng lo!”, Triệu Minh cười trấn an, “Anh Minh đã cho mình uống trà gừng và nhường phòng ngủ cho mình. Thú thật mình cũng say lắm, gần sáng mới tỉnh dậy…”
“Cậu đã ngủ ở nhà anh Hải Minh á?”, Vũ Lục Hàn trợn mắt ngỡ ngàng. Triệu Minh lúng túng nhìn quanh, khoác tay cô kéo lại gần mình.
“Đúng, nhưng không có gì xảy ra đâu!”, Triệu Minh nói nhỏ, “Trước đấy mình say lắm, chẳng nhớ gì… Nhưng chắc chắn là anh ấy đã rất tử tế…”
“À không, mình tin là anh ấy không làm gì đâu…”, Vũ Lục Hàn gượng gạo nặn ra nụ cười, “Mình chỉ ngạc nhiên thôi, vì cậu…”
“Đúng, đúng thế đấy! Nên đừng nói cho em trai mình biết…”
“Nói gì?”
Giọng nói có phần lạnh tanh của Triệu Dương khiến cả hai cô gái giật mình. Triệu Minh quay phắt lại, nhìn em trai cười méo mó:
“Chị… chị xin lỗi vì đêm qua không về…”
“Chị đã ở đâu? Vì sao lại có con trai nghe máy?”, Triệu Dương nghiêm túc hỏi thẳng. Vũ Lục Hàn nhìn cô bạn mình với ánh mắt sửng sốt. Không lẽ tối qua Triệu Dương đã gọi điện, và Trần Hải Minh nghe máy?
“Chị… chị ở…”
“Ở nhà tôi!”, Vũ Lục Hàn cắt ngang, kéo Triệu Minh lại gần mình, “Xin lỗi nhé, người nghe máy là anh trai tôi… Tôi rủ cô ấy uống rượu nên cả hai đều say…”
“Rủ uống rượu?”, Triệu Dương nheo mắt, chuyển cái nhìn nghi ngờ sang Vũ Lục Hàn, “Cậu biết uống rượu? Cậu rủ chị tôi uống rượu? Vì sao lại phải uống rượu?”
“Em tò mò quá đấy!”, Triệu Minh đột nhiên lên tiếng, “Đây là chuyện riêng của bọn chị. Chuyện con gái. Em là con trai đừng nên chen vào!”
“Chuyện con gái à?”, Triệu Dương nhếch miệng cười, Vũ Lục Hàn như nhìn thấy Hàm Vũ Phong trong đó, “Từ bao giờ chị lại giấu em chuyện của mình thế? Còn nữa, Vũ Lục Hàn…”
Vũ Lục Hàn bị gọi cả họ và tên, giật mình ngơ ngác nhìn.
“Tôi biết cậu không có anh trai, đừng mở miệng anh trai này, anh trai kia nữa. Cậu rủ chị tôi uống say đã đành, lại để chị tôi ở cùng chỗ với một tên con trai?”
“Tôi…”, Vũ Lục Hàn rùng mình, sống lưng lạnh toát. Vì sao cậu ta biết cô không có anh trai? Không phải mọi người đều tin rằng Hàm Vũ Phong là anh trai cô sao? Chẳng lẽ Triệu Minh… kể hết cho em trai mình?
“Thôi đi!”, Triệu Minh trở nên gay gắt, “Vũ Lục Hàn chẳng rủ rê gì hết, chị tự mình uống rượu, được chưa? Từ bao giờ đến lượt em kết tội người khác như thế? Vũ Lục Hàn là bạn chị, không liên quan gì đến anh trai cô ấy hay em. Và chị vẫn rất bình an, này, chị đã nuôi em đấy, em còn nghĩ chị không thể tự bảo vệ bản thân ư? Thôi ngay trò tra khảo này và đi học đi!”
“Chị, trước đây chị đâu có như thế này”, Triệu Dương nhíu mày nhìn chị gái, “Em không muốn đổ tội cho ai cả. Em chỉ không muốn buổi tối, chị gái không về, gọi điện cả chục lần không được, đến lúc nghe máy lại nghe thấy giọng con trai lạ. Chị thử là em đi, xem lúc ấy em cảm thấy thế nào? Chị có coi em là em trai không, vì sao có chuyện buồn lại không kể cho em?”
“Bởi vì em đang hành động như một thằng nhóc mới lớn đấy!”, Triệu Minh chống tay vào hông, cương nghị nhìn thẳng vào mắt em trai mình, “Chính thái độ này khiến chị chẳng muốn nói gì cả. Em lúc nào cũng không chịu suy nghĩ trước khi quyết định nói hay làm gì, em nghĩ như vậy là tốt à? Nếu em không nghiêm túc suy nghĩ những việc mình đã làm, sẽ làm, ảnh hưởng đến những ai, ảnh hưởng đến đâu… Thì chị sẽ chẳng bao giờ kể chuyện gì cho em hết!”
“Chị đang nói gì thế? Ý chị là em không biết nghĩ cho chị ư? Đùa à?”, Triệu Dương tức giận quay đi. Hai chị em họ đang cãi nhau! Vũ Lục Hàn lúng túng đứng ở giữa hai chị em họ, không biết phải ngăn cản ai. Việc hai chị em họ Triệu xích mích làm một vài sinh viên chú ý. Ba người họ đang đứng ngay ở chân cầu thang.
“Xin lỗi hai người! Làm ơn đừng cãi nhau nữa, tôi sẽ không…”, Vũ Lục Hàn van nài, nhìn quanh, “Chúng ta lên lớp thôi, không thì…”
“Chị nghe đây, tất cả những việc em làm từ trước đến nay, đều vì chị. Tối qua em lo lắng cho chị, em không ngủ được vì chị, cuối cùng lại bị trách móc! Em có cư xử quá không? Không! Chị sẽ làm gì nếu chẳng hạn em đi qua đêm không về, mà chị biết em đang ở cùng một đứa con gái?”
“Chị đã hai mươi hai tuổi rồi, Dương Dương!”, Triệu Minh cũng như Triệu Dương, chẳng màng đến Vũ Lục Hàn, “Chị biết chị đang làm gì! Chị cũng biết em rất lo lắng cho chị, nhưng… làm ơn, chị không cần ai quản thêm nữa! Chị không thích em cứ xen vào chuyện của chị, và phán xét bạn bè chị! Đây là quyền riêng tư của chị, chị cần được tôn trọng!”
“Xen vào? Phán xét? Em đã phán xét Vũ Lục Hàn ư? Ôi trời ơi. Vũ Lục Hàn, tôi xin lỗi!”, Triệu Dương gắt lên, quay sang nhìn Vũ Lục Hàn. Trong tíc tắc, cô thấy ánh mắt cậu thật đáng sợ.
“Hai người, làm ơn!”, Vũ Lục Hàn nhảy thẳng vào giữa, “Chúng ta có thể nói chuyện này sau được không? Muộn giờ học?”
Triệu Minh nhìn em trai, mang theo một nỗi tức giận không đâu mà có. Nàng Chủ tịch kéo tay Vũ Lục Hàn đi thẳng lên cầu thang, không hề quay lại nhìn. Vũ Lục Hàn bất ngờ, ngoái đầu lại cố nói thêm với Triệu Dương:
“Cậu học đi, gặp lại ở thư viện!”
Khi đi khuất, Vũ Lục Hàn vẫn còn thấy Triệu Dương ở dưới chân cầu thang. Cô không biết liệu cậu có chịu đến thư viện không, để cô có cơ hội giải thích ngọn ngành toàn bộ câu chuyện. Đi cùng Trần Hải Minh, ăn cơm, uống rượu, đều là ý tưởng của Vũ Lục Hàn. Cô còn thiếu trách nhiệm đến mức bạn cô say rồi ra sao cũng chẳng biết. Bây giờ chị em họ cãi nhau chỉ vì chuỗi hành động sai lầm của cô, cô không đành nhìn họ mâu thuẫn như vậy. Nhất định phải làm chị em họ làm lành trở lại, Vũ Lục Hàn quyết tâm. Cậu Triệu Dương đó, nếu không nghe lời chị gái, hi vọng cậu sẽ nghe lời cô!
Thật rắc rối. Đôi khi, suy nghĩ quá đơn giản cũng không thể làm mọi chuyện khá hơn.
(Còn tiếp)