Tôi Sẽ Theo Đuổi Cậu

Chương 31
-Uống nước đi.
Vẫn như mọi khi, giờ nghỉ ngơi sau khi tập bóng Hà Vũ sẽ mang cho tôi một chai nuớc lạnh, sau đó ngồi xuống bên cạnh tôi:
-Cậu tập xong rồi à?
Cô ta mỉm cười gật đầu, sau đó cũng đưa chai nước của mình lên mở nắp uống.

-Kì này các cậu sẽ thi với lớp A7. Tôi nghe nói tụi nó đá cũng thuờng thôi, nhưng cũng không nên quá chủ quan.
-Năm ngoái tụi mình thua lớp A2 tại bán kết, cậu biết không, lúc đó cả lớp đều tức lắm. Từ đầu năm lớp 10 đến giờ, lớp tụi mình với lớp đó không đội trời chung, nên chuyện ganh đua nhau là khó tránh khỏi. Cho nên ngoại trừ cố gắng giành giải, tụi thằng Bình còn muốn trả thù năm ngoái bị thua nữa.
Bình là một trong những đứa trong đội banh, là truởng nhóm. Ngoài ra, còn có Giang, Minh và Tiến. Giang tính cách rất cởi mở, than thiện, nó nhiều lần mời tôi đi ăn chung với nhóm nhưng chưa bao giờ tôi nhận lời, ấy thế mà tụi nó cũng không giận.
Ngày hôm qua, ba tôi đã gọi điện. Tôi không còn bị cấm thi đá banh, nhưng cảnh cáo là điểu khó tránh khỏi. Tôi cũng không có ý kiến gì. Ông dặn tôi phải cố gắng học, Hà Vũ sẽ kèm cho tôi các môn tự nhiên, phuơng pháp là hai đứa sẽ tự học nhóm riêng với nhau. Nếu có gì không ổn thì sẽ phải sắp xếp lại, mời gia sư dạy riêng cho tôi, một thầy một trò cùng nhau học. Dĩ nhiên chưa đến đường cùng sẽ không dùng cách này. Tôi không biết làm thế nào Hà Vũ thuyết phục được ba, cô nhóc này có vẻ cũng khá dẻo miệng đi. Mà ba tôi xem ra cũng thích Hà Vũ. Ngày đó ngẫu nhiên gặp nhau có một lần, vậy mà ông luôn nhớ kỹ. Có đôi lúc gọi điện hỏi thăm cũng làm như vô tình nhắc đến người ta, dù cho tôi đã nhiều lần khẳng định rằng chúng tôi không phải là loại quan hệ đó, nhưng xem ra chỉ là “gió thoảng qua tai”. Nói không chừng ông đã xem cô ta là con dâu tuơng lai của mình luôn rồi.
-Làm gì mà thừ người ra thế?
Định thần lại thì thấy tay của cô ta đang đặt lên vai tôi, cười cười nhìn tôi. Tôi không nói không rằng gạt cánh tay kia xuống, tiếp tục im lặng uống nước. Để ý thấy Hà Vũ thở dài một cái, sau đó đưa mắt nhìn về phía sân bóng rổ, tôi không đưa mắt nhìn theo. Ở đó có một người con trai, tướng cao ráo, mặt không nhìn thấy rõ nhưng có thể đoán đuợc ngay là anh Đăng Vinh. Đăng Vinh là người thường hay huớng dẫn nhóm tôi luyện tập, nghe nói anh ta là hot boy của truờng, nghe nói anh ta chơi thể thao rất giỏi, cũng nghe nói nhà anh ta rất giàu, còn rất nhiều cái “nghe nói” khác. Nhưng nói chung là hình như con người này rất nổi tiếng, là hình mẫu lý tuởng đối với con gái. Ngay cả tôi lúc mới về truờng có một hai tuần cũng đã biết đến cái tên đó.
Anh Đăng Vinh lúc này đang đứng trong sân, mấy đứa con gái lớp tôi đang chơi bóng rổ cũng xúm lại, hỏi han cái gì đó. Cái người ngồi cạnh tôi nãy giờ mắt sáng lên, cũng tự nhiên nổi hứng, nhìn tôi nói một câu:
-Cậu ngồi nghỉ đi nhá. Tôi lại đây coi cái này một chút.
Nói xong quay đầu bỏ chạy.

Tôi ngồi đó, nhìn bóng dáng Hà Vũ chạy lại phía bên Đăng Vinh, vỗ vai anh ta, hai giây sau đó bị người kia vò đầu đến xù lên, cười ha hả. Càng nhìn càng thấy hai người này có vẻ đẹp đôi. Ít nhất là hợp hơn so với tôi và Hà Vũ. Nhìn hai người họ thân thiết như vậy, chẳng lẽ thật sự không có gian tình gì hay sao?
Ở bên kia Bình đã nhanh chóng giục tôi vào sân. Liếc nhìn thấy Hà Vũ và Đăng Vinh cũng đã háo hức tranh nhau quả bóng rổ, tôi chậm chạp đứng dậy, còn luyến tiếc cái ghế đá, nhưng đành phải ra tập trung với mọi người. Hôm nay chính là lớp tôi đá với lớp 10A4, nhưng chỉ là đá chơi thôi, vừa để rèn luyện, vừa để chỉ dạy đàn em mới vào truờng, nãy giờ chính là nghĩ giữa hiệp. Tuy đám nhóc này là "ma mới" nhưng thật ra trình độ cũng không phải thấp, cũng phải mất nhiều công sức mới có thể thắng được.
Đá xong, người cũng đã mệt mỏi rã rời, lại ngại phải học nhóm với Hà Vũ, tôi ra xe nhanh chóng chuồn về truớc. Đến khi về nhà, mở điện thoại ra mới thấy có ba cuộc gọi nhỡ, đều là của “Nhỏ đáng ghét” đó. Ngay sau đó, điện thoại lại vang lên, tôi nhanh chóng hít một hơi thật sâu rồi bấm nút trả lời.

-À, thì…tại…
-tôi đổ mồ hôi, sao lại liÊn quan tới phụ huynh ở đây nữa?

-...........

-..........
Cứ thế, tôi im lặng để mặc “Nhỏ đáng ghét” điên cuồng chửi bới mình qua điện thoại, dù sao người tốn tiền không phải mình là được. Tôi cũng không muốn im lặng, nhưng là không có cơ hội để chen miệng vào nói.
Tóm lại, nội dung đáng lưu ý của cuộc gọi trên chỉ gói gọn trong một cậu: Hôm nay vẫn phải học nhóm. Một lát nữa, cô ta sẽ qua nhà tìm tôi tính sổ. Tôi có nên bỏ nhà đi trốn hay không đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận