Chương 36
-Nói thật đi. Sáng hôm đó cậu làm cái gì? Đi chơi với em nào hả?-Hà Vũ đứng giữa lớp, chống hai tay lên bàn, hét lên.
Tôi hơi chột dạ cúi đầu, nếu nói sự thật chắc chỉ có nước chết với cô ta. Nhưng mà khoan đã, cảnh tượng này có vẻ gây hiểu lầm quá không, nhất là ở hoàn cảnh này: 28 cặp mắt còn lại trong lớp đang dán vào chúng tôi, cứ như chúng tôi là đôi người yêu đang giận dỗi vậy. Sang đứng bên cạnh tôi cười đầy ẩn ý, sau đó chạy biến. Tôi thở dài, lôi kéo Hà Vũ ra chỗ khác nói chuyện. Cô ta ngơ ngác nhìn xung quanh một lúc, có lẽ đã hiểu tình hình, chậm rãi nắm lấy tay tôi kéo đi, hại tôi đỏ mặt một trận, còn bị mấy đứa trong lớp trêu đùa.
-Coi như tôi xin lỗi cậu đi. Thật ra hôm đó tôi cũng định đi rồi, nhưng mà nhà có việc đột xuất. Cậu đừng có giận nữa. Mau già lắm.
-Hừ.-cô ta quay ra chỗ khác, trùng hợp có thằng nhóc lớp 10 nào đó đi ngang qua chỗ chúng tôi, nhìn không chớp mắt, tôi bực bội quay sang trừng mắt với nó:
-Nhìn cái gì mà nhìn.
Thấy thằng nhóc hơi run rẩy một chút, lại thấy vẻ mặt Hà Vũ như đang co quắp, tôi hoài nghi hỏi:
-Vũ, chuyện gì thế?
Chưa kịp nghe cô ta trả lời thì thằng nhỏ đã bay lại, nắm tay cô ta, nói liên tục:
-Chị Vũ Vũ. Em nghe rất nhiều người nói chị có bạn trai rồi mà em không tin. Em không tin người bạo lực tàn nhẫn vô nhân đạo như chị mà cũng có người thích. Em càng không tin bạn trai chị sẽ đẹp trai được bằng em, chị nhìn đi, anh ta có chỗ nào hơn em chớ.
Tôi không khống chế được mặt mình run rẩy. Diễn tuồng gì thế này? Nhưng tại sao lại lôi tôi vào? Để tôi làm khán giả trung thành cho hai người là được rồi. Nói đi cũng phải nói lại, thằng nhỏ này cũng đẹp, đẹp trai thiệt, nhưng vẫn không bằng tôi. Tại sao nó có thể huênh hoang như vậy chứ? Tôi lại chõ hai người họ, muốn gọi Hà Vũ vào lớp nhưng thằng nhóc lại đẩy tôi sang một bên, nói:
-Anh tránh ra. Để tôi nói chuyện với chị ấy.
Sau đó quay sang nhìn Vũ:
-Chị Vũ Vũ, mặc dù em nhỏ hơn chị một tuổi, nhưng điều đó không thể ảnh hưởng đến tình yêu của chúng ta. Em biết chị cũng thích em, nhưng mà chị lại chê em nhỏ, không thể bảo vệ được chị. Chị cứ yên tâm, em sẽ trưởng thành, trở thành một người mạnh mẽ.-lại quay sang chỉ vào tôi-Đến lúc đó, tôi sẽ đến cạnh tranh công bằng với anh.
Nó quay lại nhìn cô ta cười ngọt ngào nói "Em đi đây" rồi chạy biến. Hai đứa chúng tôi đứng đó há hốc mồm nhìn theo. Hà Vũ từ lúc thằng nhỏ tới nãy giờ vẫn chưa nói được chữ gì. Mặt vẫn co quắp, nhìn rất hài hước. Tôi không khách khí cười lớn, cười đến đau bụng, cười đến khi người kia quay sang trừng mắt dữ tợn nhìn, đạp cho tôi một cái, hét lớn:
-Ta như vầy mà nó dám nói ta bạo lực, dám nói ta tàn nhẫn vô nhân đạo? Cái gì mà chị Vũ Vũ chứ? Nghe nổi da gà hết rồi. Aaaaaaaa...
Tôi giơ tay bịt hai lỗ tai lại, quay sang hướng khác giả ngu, mặc kệ "nhỏ đáng ghét" tiếp tục gào thét. "Chẳng lẽ thằng nhỏ nói không đúng sao chứ?"
**************************
Buổi chiều hôm nay là trận bóng cuối cùng của chúng tôi, là thi chung kết toàn trường. Thi xong bữa nay thì kết thúc Hội khoẻ Phù Đổng rồi. Bóng đá nữ lớp tôi đã xong từ thứ tư tuần truớc, kết quả chỉ đạt giải nhì của khối. Hà Vũ sau đó lại ép chúng tôi nhất định phải giành giải cao. Chỉ là, giải nhì toàn trường có được tính là cao đối với cô ta không đây.
-Tụi anh giỏi thật đó.-tôi khen thật lòng.
-Tụi em cũng rất giỏi mà. Đừng buồn. Năm sau tụi anh đi rồi sân khấu sẽ là của các em.-Đăng Vinh vỗ vai tôi an ủi.
Nói chuyện một lát, chúng tôi giải tán. Nói thật, Dù thua nhưng mà tôi không cảm thấy buồn chút nào, có lẽ do mình đã biết trước kết quả. ĐộI bóng của lớp anh Vinh rất mạnh, đó là điều ai cũng biết, nên không ai trách chúng tôi, hơn nữa còn vỗ tay chúc mừng. Vũ đưa tôi chai nước đã được mở nắp sẵn, không nói tiếng nào, có lẽ còn chưa hết giận hẳn. Sau đó, cô ta lấy khăn giấy lau mặt cho tôi, tôi loáng thoáng nghe thấy tụi nó đang xì xầm gì đó, cười đùa vui vẻ, nhưng mới thi xong, lười để ý. Lớp tôi rủ nhau đi ăn mừng. Tôi viện lý do mới thi xong rất mệt, muốn bỏ về, lại bị Hà Vũ cương quyết nắm đầu lại, kéo đi theo. Cuối cùng lai thấy ồn ào không chịu nổi, kéo "nhỏ đáng ghét" đi về. Trong khi mấy đứa kia đang định đi thêm tăng hai. Chở Hà Vũ về nhà cô ta, tôi sẵn tiện ở lại họp nhóm, sách vở đã chuẩn bị sẵn từ hồi sáng. Nhà cô ta rất sạch sẽ, rất gọn gàng, có một lầu, phòng cô ta ở trên đó. Đặc biệt là căn nhà rất rộng, có vẻ dành ột gia đình bốn năm người ở. Không hiểu sao cô ta chỉ ở đây có một mình. Tôi đã hơn một lần thắc mắc về điều này nhưng người kia luôn luôn đánh trống lãng, vẻ mặt không muốn nhắc đến. Tôi nghĩ mình cũng không cần thiết phải soi mói làm gì, dù sao cũng là chuyện riêng tư gia đình của người ta. Nên về sau tôi cũng không nhắc đến nữa.
Nói chung là cách học nhóm này rất hiệu quả, tôi cảm thấy rất ổn, trên lớp cũng hiểu được bài. "Nhỏ đáng ghét" nói đợi ki nào tôi cảm thấy giỏi rồi thì không cần phải học thường xuyên như bây giờ nữa, đến lúc đó tôi có thể tự do rồi.
************************