Chương 70
Một năm học đã kết thúc...
Hôm nay là lễ tổng kết năm học. Tôi ngồi ở trong sân, nhìn Hà Vũ liên tục lên nhận phần thưởng. Học sinh giỏi được một phần, hạng nhất lớp được một phần, nhất khối một cái ba lô, học sinh ba tích cực gì gì đó. Sau đó còn phải lên nhận phần thưởng của lớp, lớp đạt thành tích cao, tham gia phong trào, không có học sinh trung bình. Tôi buồn chán ngồi ngáp lên ngáp xuống, nhìn thầy hiệu trưởng phát biểu.
Vốn dĩ hôm nay muốn đi chơi với Hà Vũ, cuối cùng lớp lại muốn tổ chức liên hoan cuối năm. Người kia là lớp trưởng, đương nhiên không thể vắng mặt, tôi bất đắc dĩ phải đi theo hộ tống.
Buổi liên hoan được tổ chứ ở một quán ăn gần trường. Lớp tôi bình thường rất ồn ào, hôm nay cũng không ngoại lệ, thậm chí còn đùa giỡn ầm ĩ đến mức chủ quán phải ra nhắc mấy lần. Thỉnh thoảng có vài người trêu chọc tôi và Hà Vũ, đến mức cả hai chúng tôi ngượng đến đỏ mặt mới chịu buông tha. Ăn no nê, tụi trong lớp còn định đi "tăng hai", nhưng tôi kiên quyết muốn về, còn kéo cả bạn gái về cùng. Mọi người đều dùng ánh mắt mờ ám nhìn chúng tôi, ngồi tra khảo thêm 10 phút nữa mới chịu thả người.
Tôi định rủ người kia đi khu vui chơi, nhưng chưa kịp mở miệng thì cô ấy có điện thoại. Hình như là Hưng gọi. Nhắc đến tên này, tôi chợt nhớ đến mấy bữa trước mới bị cậu ta chặn giữa đường, dặn dò tôi phải đối xử tốt với em gái cậu ta. Đúng là làm chuyện dư thừa, cái này cũng cần cậu ta nhắc sao?
-Kha, Hưng gọi điện rủ tôi sang nhà anh ấy chơi. Có Thảo, Diễm, Sang, với Trí qua bên đó nữa.
-Cậu đồng ý rồi?
Người nào đó nhỏ giọng "ừ" một tiếng, lập tức cúi đầu nhận lỗi. Tôi thở dài, khó khăn lắm mới thoát được mấy đứa trong lớp, vậy mà...
-Tôi cũng không muốn đâu. Nhưng Hưng có vẻ kiên quyết lắm. Hình như có chuyện gì quan trọng.
-Được rồi. Đi thôi.-tôi phất tay nói.
Hà Vũ liền ngẩng đầu lên, nịnh nọt chạy lại ôm cánh tay tôi kéo đi.
*************************
Lúc bọn tôi đến thì thấy Hưng với Thảo đang loay hoay nướng thịt. Nhà của anh có một cái sân rất rộng, trồng nhiều cây lớn nhỏ khác nhau. Tôi đứng sau lưng Hưng hét lớn:
-Tụi em tới rồi nè.
Hưng xoay người lại, nhìn Kiến Kha nói:
-Cậu cũng theo đến hả Kha?
Tôi thấy hắn vẻ mặt bất ngờ hỏi:
-Cậu nhớ được tên tôi rồi à?
-Tên của cậu có trên phù hiệu.-Hưng lạnh nhạt đáp, quay lưng lại tiếp tục nướng thịt.
Vẻ mặt hắn chợt trở nên kì quái, có vẻ như đang nhẫn nhịn. Tôi vỗ vai hắn an ủi, sau đó cả bốn người cùng đi vào trong nhà.
-Hà Vũ, em xem có ai đã về này.-Hưng vừa nói vừa đẩy cửa ra.
Ánh mắt tôi lần lượt đảo khắp phòng, rồi dừng lại ở một người đang ngồi ở ghế sofa lớn, miệng há hốc. Kha đứng ở bên cạnh dường như tò mò, hơi nhướng mi nhìn tôi. Chợt tiếng cười ấm áp từ phía bên kia truyền qua, thu hút sự chú ý của tôi:
-Anh Mạnh. Anh về rồi.
Tôi chạy lại gần phía người con trai đang ngồi ở đó, anh cũng đứng lên, ôm tôi một cái, dịu dàng vuốt tóc tôi:
-Ừ. Anh đã về.
-Sao sớm vậy? Chẳng phải anh nói năm sau mới về sao?
-Chẳng lẽ em không hoan nghênh anh?-anh nhíu mày, lộ vẻ không vui.
-Không có nha. Em chỉ tò mò thôi.
Chợt có một lực kéo tôi ra khỏi người anh Đình Mạnh. Tôi nhìn lại, phát hiện sắc mặt âm trầm của hắn, mới nhớ ra hắn còn đang ở đây, ngại ngùng cười cười. Hắn nắm chặt tay tôi, ánh mắt lạnh lùng như muốn hỏi tôi đây là ai. Tôi luống cuống giới thiệu:
-Kha nè, đây là anh Mạnh, anh họ của Hưng đó. Anh, đây là...
Tôi chưa kịp nói hết thì đã bị hắn trực tiếp gạt sang một bên, tiến lên vươn tay chào hỏi:
-Chào anh. Em là bạn trai Hà Vũ.
Anh hơi ngẩn ra một chút nhưng rất nhanh mỉm cười ôn hoà bắt tay hắn:
-Ừ. Chào nhóc.
Không khí ngột ngạt căng thẳng lan tràn khắp phòng, chủ yếu áp lực từ hắn mà ra cả.
-Nè, lại đây đi. Ăn mừng anh Đình Mạnh về nước.- Hưng kịp thời cắt ngang.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lôi tên nhóc nhà mình đi.
Thức ăn được đặt trên một tấm bạt to trải trong sân. Lúc nãy tôi đã ăn với lớp rất no, nên cũng không có ăn nhiều. Kiến Kha cũng vậy. Phần lớn các món đều vào bụng Hưng và Diễm hết. Đình Mạnh thì vẫn giữ bộ dáng lịch sự, từ tốn nhai nuốt. Anh ấy mặc áo sơ mi vàng nhìn thật là chín chắn nha. Đẹp trai quá đi mất.
Trong chén chợt mất đi một con tôm. Liếc qua trái liền nhìn thấy ánh mắt hậm hực của Kha như đang tố cáo tôi dám nhìn người con trai khác, còn nhìn đến xuất thần. Tôi cười cười, cũng gắp lại cho hắn một miếng thịt nướng. Hắn híp mắt, thoả mãn cúi đầu ăn tiếp.
************************
Mấy đứa con gái ở trong bếp rửa chén. Hưng tranh thủ ra ngoài vườn tưới cây. Nhất thời phòng khách chỉ còn mỗi tôi và Đình Mạnh. Tôi không được tự nhiên ngồi trên ghế, cầm điều khiển ti vi liên tục chuyển kênh. Đình Mạnh làm như lơ đãng hỏi tôi:
-Em với nhóc con..., à Hà Vũ học chung lớp?
Tôi đơn giản gật đầu một cái. Anh ta liền hỏi tiếp:
-Hai đứa biết nhau lâu chưa?
-Tụi em biết nhau từ đầu năm lớp 11, gần đây mới chính thức yêu nhau.
-Vậy hả? Cũng chưa đến một năm. Hai đứa có chắc là hiểu nhau?-anh ta hơi trầm tư nói.
Tôi trào phúng trả lời:
-Vậy thì có sao? Sau này thời gian còn rất nhiều, tụi em sẽ từ từ tìm hiểu.
Đình Mạnh hơi thở ra, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi tôi:
-Em có biết lúc nhỏ Hà Vũ từng mắc chứng tự kỉ?
Tôi hơi sững người, sau đó hoang mang lắc đầu một cái. Tại sao cô nhóc đó chưa bao giờ kể cho tôi nghe chứ?
************************